Edit: Lệ Hy
Hiên Viên Húc nhìn thấy trong đôi mắt đen ngập nước giống như trân châu chợt hiện lên sự quật cường mà lạnh nhạt, trong lòng không nhịn được khẽ động. Ban đầu ở núi Phi Phượng, nàng giông như loài động vật nhỏ bé mang ánh mắt sợ bị tổn thương nhưng lại quật cường làm xúc động khắc sâu vào lòng của hắn, khiến hắn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) nghĩ muốn bảo vệ nàng, cưng chiều nàng. Đôi mắt đen như mực cưng chiều sủng nịch nhìn nàng: "Chỉ có mình nàng cùng đứa nhỏ của nàng đều là bảo bối của ta."
Không phải hắn thuận miệng hứa hẹn, mà đã trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, nhiều lần lo lắng mới quyết định như vậy. Chỗ chứa trong lòng hắn rất nhỏ, sau khi để một mình nàng vào, hắn đều làm như không thấy nữ nhân khác. Lúc trước hắn trúng độc bị thương, mẫu thân Lâm Phương, tỷ muội Đinh thị cùng các nữ nhi của những đại thần kia làm phiền hắn quá mức, thầm nghĩ muốn thanh tịnh một mình. Khi đó hắn đã nghĩ, nếu Sính nhi của hắn còn sống, mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, ỷ lại hắn, nổi giận làm nũng với hắn, bất luận bảo hắn làm cái gì, hắn cũng thấy ngọt như mật, cam tâm tình nguyện! Hiện tại đã đạt được nguyện vọng, hắn cảm tạ trời đất còn không kịp đâu, làm sao có thể khiến cho nàng thương tâm thất vọng. Bây giờ được ở cùng nàng một chỗ mỗi ngày, ôm nàng vào trong ngực, hắn còn luôn luôn sợ hãi nàng sẽ rời hắn mà đi, thỉnh thoảng nghĩ mà sợ hãi, phải chăng đây là một hồi mộng đẹp? Hắn cực kì sợ đang ở trong mộng không tìm thấy nàng, sự sợ hãi cùng cảm giác bất lực này, sự vô vọng ấy làm hắn sống không bằng chết!
"Người nào sinh cho chàng chứ? Không biết xấu hổ!" Sính Đình giận dữ nũng nịu nói hắn một câu, mặt đỏ bừng, cúi đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn. Sau đó hình như nghĩ đến cái gì, cười khẽ một tiếng, giống như hoa tươi bỗng nhiên nở rộ, đôi mắt như nước tràn đầy màu sắc lấp lánh, rực rỡ theo kiểu khác.
"Gia đúng là không biết xấu hổ đó!" Hiên Viên Húc cười tà mị, bá đạo nói, say sưa chăm chú nhìn nàng, cánh tay ôm nàng càng ngày càng buộc chặt, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi nàng.
Sính Đình ở trong ngực của hắn, điều chỉnh tư thế thoải mái, nhẹ nhàng than thở, thấp giọng nói: "Việc đời khó liệu, ai có thể biết trước được việc sau này đâu! Trước tạm thời tin chàng một lần này đi!"
"Lần trước đã muốn nói với nàng, hãy thử tin ta, tin ta!" Hiên Viên Húc không muốn nhìn nàng thở dài, khẩn cấp nói, bàn tay thon dài mà có lực nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên. Tròng mắt đen nháy cũng không nháy nhìn chăm chú vào nàng, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có từ trước đến nay. Sính Đình bị bắt phải nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt đen nhánh ánh lên dung nhan tuấn mỹ vô song của hắn, đôi mắt hắn thâm thúy chứa đựng tình ý đậm sâu. Trong lòng nàng căng thẳng, trong mắt nàng có ánh sáng tràn đầy màu sắc vụt qua, không khỏi gật đầu, giọng nói kiên định chưa từng có: "Ta tin chàng!"
Bởi vì An Thân vương gửi thư thúc giục bọn họ sớm ngày hồi kinh, Hiên Viên Húc vui vẻ phấn khởi rất nhiều, mỗi ngày đều là vẻ mặt hào hứng chạy ra bên ngoài, cũng không biết hắn đang bận rộn cái gì.
Mọi người thấy thân thể của hắn khôi phục như lúc đầu, cũng hiểu được tâm tình cấp bách của người sắp làm tân lang như hắn, cũng không có người ngăn trở hắn. Về phần Đồng Thông, lão đã sớm nghĩ thông rồi, có đồ đệ hay không có đồ đệ cũng không có gì khác nhau, lão cũng thừa nhận, đợi lão giá hạc tây quy (qua đời), những lão già đã sớm làm cổ nhân kia không mắng lão là được rồi. Vả lại, hiện tại mỗi ngày hắn đều bám chặt Thẩm Y Nhân không buông, gặp người liền nói nàng là đồ đệ hắn mới thu nhận, cảm thấy mặt mũi trong ngoài đều có.
Ở đại hội võ lâm ngày đó, Thẩm Y Nhân vô cùng tỏa sáng, vậy mà đánh bại một đám cao thủ đệ nhất giang hồ, đoạt được kiếm Tuyết Ngọc, làm đám nhân sĩ võ lâm ấy không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. ‘Tuyết y ánh ngọc kiếm, lụa trắng yểm nguyệt dung’. Kiếm Tuyết Ngọc là một thanh bảo kiếm vô song tôn quý vô cùng, thổi lông trên lưới kiếm liền đứt, chém sắt như chém bùn, tương truyền là do Ngô đại sư là đại sư chuyên đúc kiếm thời cổ đại dốc hết tâm huyết chế tạo nên. Đại hội võ lâm lần này, có một nửa người đến là vì thanh kiếm này, không nghĩ tới lại bị nữ tử mỹ mạo tuyệt diễm nhất là Thẩm Y Nhân đoạt được đến tay, con ngươi của mọi người đều trừng lớn, rơi đầy đất.
Sính Đình vẫn giống như trước sống ung dung qua ngày, xem sách, ở cùng Hiên Viên Húc, thỉnh thoảng chơi cờ cùng Thẩm Y Nhân, mà lúc rất rảnh rỗi ở trong Yến Viên tìm cây sáo trúc đã lâu không thổi, đàn ngọc, đàn tỳ bà, lấy ra từng thứ luyện lại một lần. Phụ thân của nàng là Thám Hoa, mẫu thân là
mỹ nữ của hồng tụ thiêm hương gả cho thám hoa, cầm kì thi họa hai người không gì không biết, tự nhiên là am hiểu sâu những thứ này. Thời thiếu nữ nàng chỉ đi theo phụ mẫu học được chút da lông, hiện tại gảy một khúc đàn trong lòng tự nhiên có một phen cảm thụ khác.
Lúc mọi người đều không có ở Yến Viên, nàng sẽ nâng bàn tay nhỏ nhắn lên gảy đàn, khẽ ngâm nga hát. Khi nàng khẽ mở môi mỏng, tiếng hát uyển chuyển tựa như thiên âm (tiếng trời) vang lên thì Thính Vũ cùng bốn nha đầu mới tới nghe mà tâm thần rung động, như si như say, sâu sắc cảm thấy khúc nhạc nay chỉ có ở trên trời, nhân gian nghe thấy vài lần đâu. Chit có điều, tuy rằng mấy nha đầu cảm thấy tiểu thư đánh đàn giống như tiên khúc, thổi sáo tựa như nhạc trời, nghe xong khiến cho người ta như ăn ô liu, cảm thấy vô cùng có dư vị. Nhưng hiện tại tiểu thư và thế tử phải quay về kinh đại hôn, như thế nào cũng phải bắt đầu chuẩn bị của hồi môn chứ! Chưa nói những cái khác, dù sao giá y cũng phải do chính nàng thêu chứ! Còn có hà bao cùng y phục mà nam tử cần dùng để đáp lễ cũng cần nàng phải bắt tay vào làm từng cái đấy! Thế là mấy nha đầu thay phiên tận tình khuyên bảo nàng bắt đầu thêu giá y.
Giá y này này không giống bình thường, phải làm tỉ mỉ tinh xảo, trước ngực cùng sau lưng đều thêu hoa sen tịnh đế,hồ điệp song phi, viền vạt áo thêu đường viền hoa. Sợi tơ thêu giá y không thể thắt nút, không được có bất kì nút thắt nào, đấy cũng là một ngụ ý, ý tứ là cuộc sống sau khi thành thân có thể thuận thuận lợi lợi, ít ghập ghềnh. Nữ hài tử ở Thanh Long quốc đều từ rất sớm đã bắt đầu thêu đồ sính lễ của mình, tiểu thư của các nàng như vậy, cũng không biết có đủ thời gian hay không.
Sính Đình tự nhiên cũng hiểu giá y xuất giá phải do chính tay nàng thêu, nhưng từ sau khi mẫu thân của nàng mất, nàng cũng không bị người bức cầm kim thêu, y phục vớ hài bình thường đều là do Thính Vũ làm, nàng rất vui vẻ thoải mái. Hiện tại vừa nghe thấy nhiều đồ như vậy muốn nàng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức xụ xuống. Đây không phải là muốn mạng của nàng à! Đám nha đầu này trừ bỏ Thính Vũ ra, một đám đều kỳ vọng vào tiểu thư có tư chất thông minh, thân mang tuyệt kĩ thêu thùa của các nàng. Đến lúc đó kỹ nghệ tự tay thêu thùa của tiểu thư sẽ chọc thủng những cặp mắt chó đã coi thường ngài ấy.
Từ trước đến nay Thanh Long quốc đều rất coi trọng ‘nữ công gia chánh’ của nữ tử. Nếu nữ công tốt thì khi nữ tử tìm trượng phu cũng dễ dàng hơn người khác một chút, nếu như nữ tử có nữ công không tốt thì sẽ bị người chê cười cả đời. Cho nên bốn đại nha đầu liền bày ra thái độ "hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp", hận không thể dạy Sính Đình học cấp tốc trong mười ngày, thêu xong giá y chỉ trong vòng một đêm. Chỉ có lão thần Thính Vũ, không coi ai ra gì lấy một khung thêu hoa ra, thở dài nói với bốn đại nha đầu:" Các ngươi đừng nóng vội, trước hết để tiểu thư tập luyện thêu hoa, đã năm sáu năm nàng không cầm
kim thêu rồi"
"Ầm" một trận sấm vang oanh tạc đỉnh đầu bốn đại nha đầu, đánh cho các nàng ngoài khét trong sống.Này, này, cho dù mấy người các nàng ở Viêm Dương cốc tập võ thì có thời gian nhàn rỗi cũng là luyện tập nữ công đấy, bằng không thì về sau có gả đi cũng không thể để người ta chê cười được. Các nàng vừa đến không lâu, còn chưa hiểu rõ tiểu thư, nhưng Thiếu chủ đã giao phó qua, sau này mạng của các nàng sẽ là của tiểu thư, sẽ cùng tiểu thư vui buồn cả đời, tiểu thư tốt thì các nàng mới có cuộc sống tốt nha! Hơn nữa sau khi đến Yến Viên, bốn người các nàng vừa nhìn thấy dung mạo xinh đẹp độc nhất vô nhị của Sính Đình, giống như thần tiên phi tử, nhẹ nhàng như nhạn múa, uyển chuyển
như rồng bay, ngoài vô cùng kinh ngạc cũng toàn tâm toàn ý đối đãi với Sính Đình như chủ nhân.
Hiện tại nghe nói tiểu thư không cầm kim thêu đã nhiều năm, không động tới chỉ thêu, lúc này mấy nha đầu mới kinh sợ cảm thấy đấy là chuyện lớn. Bọn họ vội thúc giục tiểu thư mau tập luyện cho tốt, cũng cổ vũ Sính Đình rằng trước kia nàng đã từng học qua, hơn nữa lại thông tuệ, nên nhất định làm được, đến lúc đó nhất định sẽ tự tay làm ra những đồ thêu đẹp, kinh động bốn phương giống như mỹ mạo của nàng.
Sính Đình vốn định nói còn sớm mà,cũng chưa định ngày, không cần phải gấp. Nhưng nhìn bộ dáng như lửa xém lông mày của bọn nha đầu, liền chột dạ đồng thời cũng hiểu bản thân rất không có trách nhiệm. Luyện tập nhiều thì sẽ có tay nghề thêu tốt hơn, giữa buổi trưa ngày hôm nay, Sính Đình vẽ xong hoa văn, Thính Vũ liền căng vải ở trên khung thêu, chuẩn bị cho nàng thử thêu đóa hoa.
Sính Đình cầm kim thêu, cúi đầu nhìn khung thêu, còn chưa kịp hạ kim thêu, ma ma quản sự của Yến Viên liền tới bẩm báo, nói là phu nhân với tiểu thư của Tri phủ đến bái kiến tiểu thư.
Sính Đình ngẩn ra, hơi có chút kinh ngạc, trước kia những người này đều là đến bái kiến Hiên Viên Húc, bây giờ sao lại muốn gặp nàng? Chẳng qua vừa nghĩ đến việc không cần phải thêu thùa, nàng không nhịn được thở một hơi nhẹ nhõm, quăng khung thêu lại vui vẻ đi ra phía ngoài.
Vương Mộng Thiển vừa nhìn thấy Sính Đình thướt tha đi ra, chỉ cười mà không lên tiếng, yểu điệu sợ hãi nói: "Bái kiến Chương tiểu thư!”
Sính Đình thản nhiên cười, tao nhã tự nhiên làm lễ với phu nhân Tri phủ Liễu thị cùng Vương tiểu thư: "Không biết Liễu phu nhân cùng Vương tiểu thư đến đây là có việc gì?"
Liễu phu nhân là một phụ nhân dịu dàng, tiếng nói cũng nhẹ nhàng nhu hòa: "Hôm nay hai mẫu tử ta mạo muội tới quấy rầy Chương tiểu thư, mong Chương tiểu thư không lấy làm phiền lòng!"
Bà ta nâng mí mắt liếc nhìn Sính Đình, thấy nét mặt tươi cười như hoa của nàng giống như muốn nghe tiếp liền xem như không có việc gì cầm khăn tay che che khóe miệng, tiếp tục nói: "Hôm nay tới đây thứ nhất là muốn thăm hỏi Chương tiểu thư một chút, thứ hai là Thiển Thiển có vài lời muốn nói với Chương tiểu thư. Xin Chương tiểu thư cho hạ nhân lui xuống để nghe vài lời này của Thiển Thiển."
"Có chuyện gì là không thể cùng người nói, không biết Vương tiểu thư có chuyện gì muốn nói?" SínhĐình thản nhiên nói, không đáp ứng đề nghị của Liễu phu nhân, sau đó thần thái tự nhiên mời Liễu phu nhân và Vương tiểu thư ngồi xuống, ra hiệu cho hai người uống trà nếm thử điểm tâm trước.
“Này." Liễu phu nhân nghẹn lời, không khỏi có chút do dự, khó xử nhìn Đại Nhã cùng Tiểu Nhã đứng phía sau Sính Đình, còn có mấy nha đầu cùng ma ma mang vẻ mặt kính cẩn, chợt liếc nhìn nữ nhi một cái, cúi đầu nhẹ nhàng uống nước trà.
Vành mắt của Vương tiểu thư lập tức đỏ lên, chầm chậm từ chỗ ngồi đứng dậy, chầm chậm đi đến trước mặt Sính Đình, cắn môi nhỏ giọng nói: "Chương tiểu thư, liệu Thiển Thiển có thể mời ngài cùng thưởng thức cảnh sắc trong viện một chút hay không?"
Sính Đình thấy ánh mắt cầu khẩn của Vương tiểu thư, tâm không biết làm sao lại mềm nhũn, thở nhẹ một hơi nhỏ dến mức không thể nhận ra, gật đầu nói: "Được rồi! Mời Vương tiểu thư, không biết ý của phu nhân...? Sính Đình hữu lễ hỏi Liễu phu nhân.
"Tiểu phụ nhân không đi, đa tạ Chương tiểu thư rồi!" Vương phu nhân rất là cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ.
Sính Đình cùng Vương tiểu thư chậm rãi đi tới, trong viện ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, một mảng lại một mảng màu xanh lá sinh trưởng vô hạn, gió nhẹ nhàng vuốt ve mặt người đối diện, êm ái, giống như đôi tay dịu dàng của mẫu thân.
"Chương tiểu thư, ta......" Vương tiểu thư muốn nói lại thôi, lo lắng quan sát Đại Nhã cùng Tiểu Nhã ở phía sau Sính Đình. Nàng ta đã cho nha đầu của mình lui ra nhưng vị Chương tiểu thư này hình như không thấy được cử chỉ của nàng ta, vẫn mang hai nha đầu theo sau người.
"Mời nói, nha đầu của ta không phải ngoại nhân (người ngoài)." Sính Đình dịu dàng nói, vô cùng thích ý đánh giá cảnh sắc chung quanh.
Ánh mặt trời này, gió mắt này, nàng thật muốn ngủ quá!
"Chương tiểu thư, thế tử cứu Thiển Thiển, Thiển Thiển muốn báo đáp thế tử, làm nô tỳ hầu hạ cả đời. Thiển Thiển biết Chương tiểu thư là vị hôn thê của thế tử, mà ta không phải muốn tranh giành cái gì cùng Chương tiểu thư. Chỉ là vẫn muốn dùng chút năng lực yếu ớt này, xin Chương tiểu thư thành toàn." Vương Mộng Thiển dùng hết dũng khi, một hơi nói ra, sau dó cúi đầu thật thấp, dừng bước đứng tại chỗ.
Sính Đình buồn ngủ muốn chết, mí mắt đều đang đánh nhau, cố nhịn xuống cái ngáp dài, như vậy rất không lễ phép. Nàng cũng dừng bước lại, trong lòng không có ở đây mà ỉu xìu nói: "Vương tiểu thư tìm sai đối tượng hả? Những lời này của ngươi hẳn là nên nói cùng thế tử chứ? Từ khi nào lại đến lượt bản cô nương tới nghe?"
Vương tiểu thư nhu nhược hai mắt ngấn lệ, một bộ dáng lã chã chực khóc, hai mắt nàng ta đỏ hồng nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Sính Đình, thương tâm nói: "Tiểu nữ tự biết nhan sắc mình xấu xí, không thể so với dung mạo quốc sắc thiên hương của cô nương. Nhưng mà tiểu nữ một lòng muốn báo đại ân của thế tử, nếu có thể theo hầu bên cạnh thế tử, tiểu nữ nhất định sẽ thành tâm hầu hạ thế tử cùng cô nương, nhất định không dám tranh thủ tình cảm với cô nương."
"Ta nghĩ Vương tiểu thư nghe không hiểu đi! Ngươi muốn hầu hạ thế tử thì cứ đi tìm thế tử mà khóc mà kể, hắn đồng ý ngươi hay không mới là quan trọng chứ?" Sính Đình lạnh lùng nói, trong đôi mắt đẹp thoáng qua ánh sáng sâu xa, tranh sủng ái cái gì? Còn chưa gả đâu mà đã nghĩ chuyện hư hỏng như vậy rồi!
"Cô nương, chỉ cần cô nương đáp ứng, thế tử chắc chắn sẽ đáp ứng. Nếu như cô nương đáp ứng, về sau tiểu nữ chắc chắn một lòng đối với cô nương." Vương tiểu thư vẫn không muốn buông tha, một mực biểu hiện lòng trung thành.
"Đại Nhã, Tiểu Nhã, chúng ta đi!" Sính Đình miễn cưỡng nói, coi như không nghe thấy lời của nàng ta, làm như không biết xoay người liền rời đi. Nàng mới không cần lãng phí thời gian cùng những người như thế này đâu! Chuyện của Hiên Viên Húc thì để cho chính hắn tự đi giải quyết.
"Cô nương!" Vương Mộng Thiển kêu một tiếng, bước nhanh đến trước mặt Sính Đình, phịch một tiếng quỳ xuống, nàng ta nức nở khe khẽ nói: “Cầu cô nương đáp ứng rồi hãy đi! Nếu như cô nương không đáp ứng, tiểu nữ chỉ có một con đường chết. Cũng không phải tiểu nữ không cảm thấy hổ thẹn, chính là nếu tiểu nữ không thể hầu hạ bên thế tử, cha ta liền gả ta cho Tri phủ đại nhân làm vợ kế." Nói xong, nàng ta liền khóc lên, khóc khàn cả giọng, nghẹn ngào.
Sính Đình không khỏi ngẩn ra, vừa định đỡ Vương tiểu thư đứng lên, lại nghe thấy một người ở phía trước cao giọng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô nương này lại khóc thương tâm như vậy? Rốt cuộc sao lại thế này?"