Bên An Thân vương phủ lúc này, Khâm Thiên Giám đã xem ngày tốt cho Hiên Viên Húc và Sính Đình thành thân định xuống dưới, định hôn kì là ngày mùng sáu tháng mười. Bây giờ còn chưa đến tháng sáu, nói cách khác còn bốn tháng nữa Hiên Viên Húc mới có thể ôm mỹ nhân về được. Điều này không khỏi khiến Hiên Viên Húc vốn không đợi kịp lại càng sốt ruột, trực tiếp muốn Khâm Thiên Giám tính toán lại cho ra một ngày tốt gần đây.
An Thân Vương trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cần thành thân sớm làm gì? Ngày này là ngày tốt đã được Khâm Thiên Giám và cao tăng tính toán, cẩn thận chọn lựa mới định ra ngày này, sao có thể tùy ý thay đổi được?"
Hiên Viên Húc không tin, đích thân chạy đến hỏi thăm Khâm Thiên Giám. Quan viên của Khâm Thiên Giám đầu tiên là chắp tay với hắn, sau đó tiêu sái mà than nhẹ: "Tiểu vương gia, sắp đến không có ngày lành, hạ quan cũng bất lực, nhưng nếu dời ngày hôn kì như đã nói, vẫn có ngày tốt, trong tháng chạp, tiểu vương gia muốn sửa hay không?"
Quá trình hôn lễ phức tạp, lễ nghi và chuyện vụn vặt vốn đã nhiều, người trong gia tộc Chương gia phái hai vị phu nhân đồng lứa với thẩm nương qua đây giúp đỡ lo liệu hôn sự cho Sính Đình, cho nên mỗi người đều bận rộn nhiều việc. Một ngày nóng nực trôi qua trong bận rộn và lộn xộn.
Sính Đình cũng vội vàng, nàng xuất giá vào nhà không phải như người bình thường, mà là hoàng thất, cho nên hàng ngày phải theo ma ma dạy lễ nghi trong cung phái tới học lễ nghi. Lúc đầu nàng còn đầu phải giá y các loại, kết quả từ lâu Hiên Viên Húc giúp nàng đặt giá y ở "Giang Nam tú phường" tốt nhất trong kinh thành tốt lắm, ngày tốt sẽ đưa đến, nàng chỉ cần thêu trên giá y hai châm cho có ý là được, để tỏ ra nàng đã từng thêu giá y đó.
Về phần hơn một trăm gánh đồ cưới phong phú kia hắn cũng chuẩn bị tốt giúp nàng, cũng sớm chuyển đến Chương phủ rồi, về sau đây là thể diện của nàng. Thật ra nàng rất muốn nói không cần nâng đến nâng đi, cảm thấy rất phiền toái, người bên ngoài cũng không phải người mù, nhưng cũng biết đây là một mảnh hảo tâm của hắn, không nên trái ý hắn.
Hôm nay là ngày tốt Trường Hưng Hậu mở hỉ yến cho bảo bối đại tôn tử của mình, Sính Đình và Thẩm Y Nhân được mời đến, nhưng Thẩm Y Nhân có việc cần làm, Sính Đình liền mang lễ đến phủ của Trường Hưng Hậu.
Từ sau khi Sính Đình trở về Chương phủ, rất nhiều bái thiếp lần lượt đưa đến Chương phủ, nàng từ chối hết thảy, chỉ có phủ gia Trường Hưng Hậu vắng mặt thì không tốt, bởi vì muội muội của Hàn Tư Luật là Hàn Thiên Thiên đã gả cho nhi tử thứ hai của Trường Hưng Hậu. Hôm nay là tiểu thọ tinh là tiểu bảo bối của Hàn Thiên Thiên, cũng sớm khiến Hàn Tư Luật lên chức làm cữu cữu (cậu) là nhân vật quan trọng.
Đây được xem là sau khi Sính Đình trở về Chương phủ, lần đầu tiên tại nơi công chúng này chính thức thể hiện thái độ. Bàn tiệc nữ quyến bên này, những nhóm nữ quyến dùng ánh mắt phức tạp không hiểu quan sát thiếu nữ xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng này, ý nghĩ quái lạ trong đáy lòng cũng chỉ có mình các nàng biết, nhưng các nàng không hẹn mà cùng muốn đến gần nữ tử tuyệt sắc như vậy một chút, mặc cho ai đều muốn đoạt về!
Bây giờ nữ tử này là nhân vật phong vân mà toàn bộ mọi người trong kinh thành nói chuyện hăng say nhất, trải qua giống như truyền kì làm cho nàng tràn ngập cảm giác thần bí. Mĩ mạo của nàng khiến người ta ngạt thở thán phục lại càng trở thành đề tài trong lời nói mọi người đàm luận không ngừng, nhưng mọi người bàn tán càng hăng say là Hiên Viên Húc coi trọng và sủng ái nàng không gì sánh kịp.
Tiểu vương gia không gần nữ sắc thường du ngoạn cùng nàng ở các nơi trong kinh thành, vì nàng đặt giá y hoa lệ xinh đẹp nhất "Giang Nam phường", vì nàng chuẩn bị mười dặm hồng trang khiến hết thảy nữ tử hâm mộ đố kỵ oán hận, để người ta nhìn thế là đủ rồi! Vì sự an toàn của bản thân nàng đưa thị vệ điều đi làm thủ vệ Chương phủ...
Mọi người đang thở dài, nghe nói kể cả hoàng đế Vũ Đức cũng âm thầm lắc đầu thở dài, gọi nàng là hồng nhan họa thủy, dĩ nhiên lời này không thể khảo chứng, lời nói của hoàng đế ngươi nghe nói ở đâu ra? Nhưng tất cả người có mắt đều nhìn thấy, Hiên Viên Húc trái lại bình tĩnh, thực hiện nội liễm, chính là muốn nói cho thế nhân tầm quan trọng của nàng với hắn, nếu có người muốn tổn thương nữ tử mà hắn che chở trong lòng bàn tay này, người kia không khác gì là địch nhân của hắn, mà đối với địch nhân hắn cho tới bây giờ đều không nương tay...
Giữa những người này, có hai người có suy nghĩ phức tạp nhất.
Lâm Phương Nương toàn bộ bàn tay sơn móng màu đỏ không tự chủ được nắm chặt chiếc khăn trong tay, mắt không hề chớp nhìn Sính Đình duyên dáng yêu kiều, trên vẻ mặt có hối tiếc, tự giễu và vô số u oán, còn có một tia ghen tị không thể nhận ra. Nữ tử này chẳng những không chết, hơn nữa lớn lên còn đẹp hơn trước kia, xinh đẹp như tiên, khiến người ta kinh sợ người trời, đích đồng thời cũng khiến người ta tự xấu hổ.
Cuối cùng nàng vẫn thua! Khi nữ tử này chết cũng là không lừa dối được, một lòng tràn đầy chiếm giữ Hiên Viên Húc, lực lượng cường đại thế nào làm cho người ta chen cũng không chen vào được. Nàng chết rồi sống lại, lấy phong thái vương giả trở về Chương phủ, hơn nữa đã phong quang gả cho Hiên Viên Húc, trong nháy mắt đã bay lên một độ cao làm người ta không thể với tới. Người khác hao phí trăm cay nghìn đắng cũng chưa đoạt được bảo vật, mà nữ tử này lại dễ như trở bàn tay. Nghĩ một chút, khóe miệng Lâm Phương Nương lộ ra nụ cười mang theo một chút tự giễu, trong lòng có một tia không cam lòng, có mấy phần tự ti, hiện tại cho dù nàng có tâm đi tranh đoạt Hiên Viên Húc cũng vô ích, bây giờ nàng đã là là thê tử người ta, hơn nữa sắp làm mẹ.
Cùng bên người biểu tỷ đến tham gia yến hội, Liêu Tiếu Yên nhìn thấy Sính Đình vừa xuất hiện, nhất thời sắc mặt trở nên có chút khó coi, nàng vừa đến kinh thành không lâu, gần nhất liền nghe được Sính Đình và Hiên Viên Húc đã thành thân. Lúc trước nàng dưỡng thương ở Yến Viên, vẫn khổ nỗi không có cơ hội tiếp cận Hiên Viên Húc, vốn định tìm chút cơ hội xây dựng quan hệ tốt với Sính Đình, nhưng mà bên người nàng luôn có mấy nha đầu thông minh tháo vát đi theo như hình với bóng.
Nàng là người luyện võ, tự nhiên từ bước chân nhẹ nhàng và ánh mắt trong suốt của những nha đầu này biết mấy người kia có võ nghệ cuất chúng. Mấy nha đầu kia vây xung quanh Sính Đình đề phòng đén con kiến cũng không chui lọt, đối với lòng tốt của nàng căn bản làm như không thấy.Đến bây giờ nàng vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn tìm cơ hội thoe bọn họ đến kinh thành. Đáng tiếc, trong kinh thành nàng hoàn toàn không có thân thích hai không có bằng hữu, lại không giống Thẩm Y Nhân và Sính Đình nói chuyện như tỷ muội. Bất đắc dĩ, nàng đành phải bất mãn rời Yến Viên, xem như thất vọng mà về.
Từng nghĩ đến người nào, một biểu tỷ của nàng gả cho một vị quan bị đuổi ra khỏi kinh, hiện tại được thăng chức, được chuyền về kinh thành, biểu tỷ cao hứng hơn nhiều mời nàng đến ở chỗ nhỏ trong kinh thành. Vì thế, trong lòng Liêu Tiếu Yên chút tiểu tâm tư kia lại tro tàn lại cháy, có đốm lửa nhỏ.
Tiểu thọ tinh được Trường Hưng Hậu để người ta mang đi về phía yến tiệ tham gia chọn đồ vật đoán tương lai dâng vật quý, Hàn Thiên Thiên vẫn ở bên cạnh Sính Đình, cũng làm cho khách nhân nhìn ra chủ nhà coi trọng nàng cỡ nào.
"Chương tiểu thư!"
Sính Đình đang nói với Hàn Thiên Thiên, đột nhiên nghe được giọng nói của Liêu Tiếu Yên, quay đầu nhìn theo tiếng, đúng là vị mĩ nhân đệ nhất võ lâm kia, bên miệng chậm rãi cong lên chút ý cười: "Liêu tiểu thư cũng đến kinh thành, thật khéo nha!"
"Đúng vậy, thật khéo mà!" Liêu Tiếu Yên cũng treo nụ cười bên khéo miệng, cũng biểu tỷ đánh một tiếng chào hỏi, chân thành động lòng người đi tới phía Sính Đình. Biểu tỷ của nàng sửng sốt vì biểu muội thế nhưng có thể biết Sính Đình đồng thời cũng không nhịn được mặt mày hớn hở.
Liêu Tiếu Yên cũng là mĩ nữ có tư sắc không tầm thường, bình thường ít cười hơn, nhưng hôm nay lại nói nói cười cười: "Còn chưa chúc mừng Chương tiểu thư nữa! Nghe nói hôn kì cũng nhanh đến rồi!" Sau đó hành lễ chào hỏi với Hàn Thiên Thiên. Hàn Thiên Thiên thấy Sính Đình có người ở cùng, cười với hai người nói tự mình còn có việc bận rồi đi.
Sính Đình dù sao vẫn cảm thấy giữa mình và vị Liêu tiểu thư này giống như cách một tầng sương mù hay sa mỏng gì đó, ở chung cũng rất khó chịu, nhưng khó được là vị tiểu thư này khôngcó lạnh lùng mà là nét mặt tươi cười như hoa, vì thế nàng cũng cười: "Cảm ơn lời chúc phúc của Liêu tiểu thư!"
"Hi vọng lúc Chương tiểu thư xuất giá, ta vẫn còn ở kinh thành,, đến lúc đó chắc chắn đi quấy rầy một ly rượu mừng." Liêu Tiếu Yên nhìn Sính Đình chân thành nói.
Sính Đình có chút ngạc nhiên, nàng còn tưởng trong lúc hai người nói chuyện như vậy đã xong đâu! Vị Liêu tiểu thư này bộ dáng kiêu ngạo tự cao tự đại lại có thể nói ra lời thân thiện như vậy, nhưng rất nhanh nàng tỉnh táo lại, khách khí nói: "Thật vui khi lúc đó Liêu tiểu thư có thể tới."
Liêu Tiếu Yên dường như là thật sự cao hứng, đôi mắt lãnh diễm động lòng người cũng cong cong, làm cho nàng có vẻ có vài phần vui vẻ, "Hiếm tháy ta và Chương tiểu thư có duyên như vậy, ta đi tiếp Chương tiểu thư, sẽ không làm phiền ngươi đi!"
Sính Đình ung dung cười, nói sao cũng được: "Làm sao sẽ!"
Nhất thời hai người cứ như vậy không nóng không lạnh tán gẫu một câu lại một câu, nhưng ở trong mắt người bên ngoài, vị Liêu tiểu thư này là người có quen biết với Chương tiểu thư.
Khi Sính Đình từ phủ Trường Hưng Hậu đi ra, Hiên Viên Húc đang vỗ hai tay, Trường Thân Ngọc lập tức đứng cạnh xe ngựa chờ nàng. Ở Thanh Long quốc không cứng nhắc giống như tiền triều, nam nữ vị hôn (chưa kết hôn) Bình thường cũng có thể gặp mặt, chỉ là trước ngày thành thân nửa tháng là hai người không được gặp nhau.
Khuôn mặt của hắn như quan ngọc, một bộ y phục màu trắng càng tôn lên vẻ tuấn dật cao ngất, nhẹ nhàng như tiên. Quả thực là quý công tử nhẹ nhàng, không ngừng có quan to hiển quý từ trong phủ Trường Hưng Hậu đi ra hành lễ với hắn, hắn chỉ hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt hơi ôm quyền. Nhìn thấy Sính Đình vừa ra đến, hai mắt của hắn sáng ngời như sao, tùy ý nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện có mấy nam tử si ngốc nhìn Sính Đình chưa từng rời đi, có hai người miệng còn không tự chủ nói ra: "Thật là đẹp, nàng là tiên nữ chăng!"
"Thật sự là vưu vật tuyệt sắc!"
Trong mắt của hắn lộ ra ánh mắt sắc bén, bỗng sát khí cả người bốc lên, lạnh lùng hừ một tiếng với những người đó, đón Sính Đình đi. Mọi người nhất thời tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ trong thời gian một khắc cúi đầu toàn bộ đều chim thú tán ra.
Chờ đỡ Sính Đình lên xe, hắn cũng đi theo vào trong xe, cánh tay cường tráng duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực, cũng không mở miệng, chỉ để cằm trên đỉnh đầu nàng, hé ra khuôn mặt bình tĩnh, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, hắn cực kì không thích ánh mắt của mấy nam nhân kia nhìn nàng, hận không thể lập tức chọc mù mắt của đám nam nhân kia. Trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên ra ngoài với Sính Đình, có khi là ra ngoài đi du ngoạn, có khi phải đi lên tửu lâu, mặc dù hắn phòng bị nhiều lần, vẫn sẽ có người nhìn thấy Sính Đình. Hiện tại nàng càng lớn càng cao, rút đi ngây ngô khi hắn vừa mới biết nàng, trở thành một nữ tử không chỉ chỉ dùng một từ "đẹp" để hình dung. Mỗi khi khiến những người đã gặp nàng đều kính sợ như tiên nhân, không ngừng si mê, trực tiếp trở thành mĩ nữ đệ nhất ở kinh thành, còn đẹp hơn mĩ nữ thứ hai đến từ Oa quốc mất.
Bởi vì mỗi khi gặp trường hợp như vậy hắn sẽ tức giận, sẽ sinh ra hờn dỗi, nhưng hắn lại không thể nói với Sính Đình, nếu không thì ta đem giấu hắn đi vậy? Sau đó sẽ nghĩ đến chiếc vòng tay mà Thượng Quan Vân đưa cho ở trên cổ tay nàng, vì thế hắn lại tức giận. Mỗi khi nghĩ đến việc này, hắn sẽ vô ý thức vuốt ve cái vòng tay kia, tìm đủ mọi cách nghĩ xem làm sao lấy được chiếc vòng tay kia từ trên cổ tay nàng xuống.
Sính Đình cảm thấy tay hắn lại vuốt ve vòng tay trên cổ tay nàng, nàng nghĩ đủ kiểu cũng không giải thích được, sao hắn lại thích chiếc vòng tay này như vậy, đáng tiếc là không thể tháo được, bằng không thì có thể đưa cho hắn. Chiếc vòng này cũng làm cho nàng nhớ đến Thượng Quan Vân, cũng may y tiên y thánh của Viêm Dương cốc quả thật danh bất hư truyền, nghe nói Thượng Quan Vân trúng bí dược Dạ Xoa, lập tức phái một đại phu xuất cốc, đến Thanh Diên sơn trang bắt mạch cho Thượng Quan Vân, tỉ mỉ nghiên cứu một hồi. Sau đó đại phu vuốt râu gật đầu, bảo cho mọi người kì thực bí dược của Thượng Quan Vân đã sớm được giải, bí dược của tộc Dạ Xoa dùng là có máu của Phương Tình thêm các loại dược liệu điều chế thành, Phương Tình đã chết, dược tính của bí dược cũng biến mất theo.
Sau đó hai người về đến Chương phủ, Hiên Viên Húc vẫn đến Thải Vi viện cùng Sính Đình, còn chưa vào phòng Sính Đình, Hiên Viên Húc đột nhiên híp mắt, liếc nhìn bốn đại nha đầu, bước vài bước dài đi vào phòng trong của Sính Đình.
Trong phòng không có một bóng người, nhưng màn trướng bằng sa mỏng thêu hoa sen trên giường không gió tự bay, nhẹ nhàng đong đưa, tựa hồ đang nói với chủ nhân chuyện gì, không khí trong phòng tràn ngập hương thơm dễ ngửi của nữ nhân, mơ hồ có thể ngửi thấy một chút mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Sắc mặt của Hiên Viên Húc lạnh xuống trong nháy mắt, con ngươi đen như hắc ngọc càng thêm sâu thẳm không thể thấy, bàn tay to thon dài nắm chặt tay người bên cạnh, mu bàn tay trắng nõn đột nhiên hiện ra gân xanh, hơi nhảy lên.