Edit: Lệ Hy
"Tướng quân mau dừng tay!" Đang lúc này, một bóng dáng lăng không đến, lướt qua rơi vào trong viện. Người tới là một người trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú nho nhã, ánh mắt trong trẻo, chính là thống lĩnh ngự tiền thị vệ TRầm Minh. Vẻ mặt của hắn nặng nề hành lễ với An Thân Vương, sau đó thi lễ với Hiên Viên Húc, cất cao giọng nói: "Tướng quân, kính xin mau thả Lệ quý phi, về chuyện tướng quân kháng chỉ hoàng thượng đã biết rồi, mặt rồng giận dữ, kính xin ngài lập tức theo hạ quan vào cung một chuyến, diện trình thánh thượng."
"Nếu bản thế tử nói không thì sao nhỉ?" Hiên Viên Húc nói nhẹ nhàng bâng quơ, cánh tay duỗi ra giơ cổ Lệ quý phi lên cao.
Trên mặt bình tĩnh của Trần Minh rốt cục xuất hiện một tia chậm chạp rõ ràng, thông suốt ngẩng đầu, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Hiên Viên Húc, cân nhắc nói: "Tướng quân, hạ quan có trách nhiệm trong người, kính xin tướng quân đừng làm khó hạ quan."
Ánh mắt của Hiên Viên Húc nhìn về phía Trần Mình, nói như đinh đóng cột: "Trần Minh, ngươi cũng biết tính tình của bản thế tử, tình mạng của Lệ quý phi bản thế tử đã muốn định rồi, về chuyện kháng chỉ, bản thế tử sẽ tự đi nhận tội trước mặt hoàng thượng, ngươi thức thời thì đi nhanh lên, không cần lãng phí một thân công phu không dễ có này của ngươi nữa."
Suy nghĩ của Trần Minh nhất thời hỗn loạn, trầm ngâm còn chưa lên tiếng, Trịnh Tứ Nương lại đột nhiên nhào tới dưới chân Hiên Viên Húc, đưa tay muốn ôm hai chân hắn, khóc lóc rơi lệ, mềm mại sợ hãi mà nói: "Thế tử, người hãy thả tỷ tỷ của Tứ Nương đi! Thánh chỉ đã hạ, thế tử người cứ tuân theo ý chỉ của thánh thượng nạp Tứ Nương, nếu không Tứ Nương đâu còn mặt mũi để sống trên đời nữa!"
Hiên Viên Húc bỗng chốc nghiêng người lui từng bước, tránh cái ôm bổ nhào của Trịnh Tứ tiểu thư. Nhân cơ hội này, Trần Minh đột nhiên tung người nhảy về phía hắn, một chưởng bổ về phía cánh tay hắn đang kìm cổ Lệ quý phi, muốn buộc hắn buông Lệ quý phi ra. Trong chớp mắt, lại nghe thấy tiếng "Rắc rắc!" giòn vang làm cho người kinh hãi. Con ngươi Trần Minh phút chốc mở to, sau đó hắn rõ ràng thấy khóe miệng lạnh lùng của Hiên Viên Húc cười một tiếng, gọn gàng buông cánh tay đang kìm cổ Lệ quý phi ra.
Trong viện giống như chết lặng, Trần Minh chợt tỉnh ngộ trở về, vội vàng thu tay lại, như vậy cũng đã không kịp rồi. Hiên Viên Húc buông tay Lệ quý phi đột nhiên quỷ dị chuyển một cái, kéo đòn tấn công của Trần Minh đến tay theo công lực của hắn nhẹ nhàng xé ra, sau đó Trần Minh giống như diều đứt dây nhanh chóng đụng phải tường viện.
Mọi người trong viện đầu tiên là trợn to hai mắt cho là mình hoa mắt, sau đó không khỏi "A! A..." thét chói tai, cuối cùng còn lại là khẩn trương cũng không dám thở mạnh, rối rít cúi đầu, khiếp đảm nhìn bàn chân của mình...
An Thân Vương vuốt râu, vẻ mặt thận trọng, cùng Hải công công run rẩy hai mặt nhìn nhau, Đinh vương phi thì thân thể mềm nhũn, không kềm chế đượ co quắp trên mặt đất, cúi đầu che mặt mà khóc. Sính Đình vẫn lạnh nhạt, không nói gì, chỉ có khuôn mặt bốn đại nha đầu có vẻ cuồng nhiệt, đáy lòng thì lại hoan hô, muốn đánh nhau, muốn đánh nhau, thật khẩn trương thật hưng phấn nha!
Trong lòng Trần Minh không ngừng hối hận, cái khó ló cái khôn, khiến cho "Thiên cân trụy" đánh thân thể đụng vào tường viện, cuối cùng một khắc ổn định rơi xuống, vừa rơi xuống chỗ này, sau khi hắn đứng trên mặt đất còn lảo đảo, cảm thấy cánh tay kia dường như muốn giơ lên cũng không giơ lên được, nội tâm hoảng sợ đồng thời cũng không nhịn được đầu đầy mồ hôi. Đây là chuyện nhỏ, càng khiến hắn rơi mồ hôi như mưa chính là cổ của Lệ quý phi bị vặn gãy, lúc này đã ngã xuống đất trong một tư thế vặn vẹo kỳ quái. Trịnh Tứ Nương hét lên một tiếng sau đó cũng mềm nhũn ngất đi.
Đối mặt với tình huống như thế, vẻ mặt của Trần Minh trắng bệch, ngẩn ngơ một lát, miễn cưỡng giơ tay lên nói: "Đã như vậy, hạ quan cũng không còn lời nào để nói, tướng quân, đắc tội rồi." Nói xong hắn xông ra bên ngoài viện vẫy tay một cái, một đội thị vệ võ trang đầy đủ khí thế to lớn từ đại môn xông vào, không đến một khắc đã vây quanh viện chật như nêm cối.
Đội nhân mã này là ngự lâm quân, do phó Đô Úy Thái Chính Dương chỉ huy, võ công của Thái Chính Dương không thua gì Trần Minh, năm mười tám tuổi đã là võ trạng nguyên. Vậy mà, bình thường hắn uy phong lẫm lẫm lúc này lại mày ủ mặt ê, ngay cra đám ngự lâm quân kia tất cả đều là lộ vẻ mặt khó xử. Hiên Viên Húc từng giữ chức Đại Đô Đốc quản lý an nguy Hoàng Thành trong kinh đô, lúc đó là người lảnh đạo trực tiếp của bọn họ.
"Gia!" Đang lúc ấy thì, mấy bóng người mạnh mẽ bỗng chốc từ bên ngoài viện lăng không bay vút vào, rối rít rơi xuống đất, sau đó đứng thẳng tắp bên người bên người Hiên Viên Húc, chính là Tiểu Nam, Tiểu Bắc, Đồng Hoa và mấy viêm hầu hạ bên người. Bọn họ mắt lạnh nhìn đám ngự lâm quân kia, tất cả khóe miệng hơi nhếch, cười như không cười.
Thái Chính Dương và đám ngự lâm quân bị ánh mắt sắc bén của bọn họ nhìn mà mồ hôi lạnh toát ra, khi đó mọi người làm việc chung một chỗ với nhau, mấy viêm vệ này không ít lần thao luyện bọn họ, thân thủ phi phàm kia, giống như dã thú ngoan lệ, làm ký ức của bọn hắn vẫn còn mới mẻ như cũ. Chỉ nhìn thấy mấy người Tiểu Nam bọn hắn, bọn họ liền cảm thấy xương cốt mơ hồ đau.
"Hạ quan có chức trách trong người, kính xin thế tử tha lỗi, xin mời!" Thái Chính Dương cung kính thi lễ, đưa tay làm động tác mời.
"Các ngươi xông vào cho bản Đô Úy, bắt lấy thế tử! Hoàng thượng lệnh truyền, thế tử kháng chỉ bất tuân, châm chọc quý phi, cưỡng ép quý phi, cực kỳ vô lễ, nhất định phải nghiêm trị không tha!" Lúc này, ngoài cửa lớn phủ An Thân Vương một đội kỵ binh đen nghìn nghịt ầm ầm lao tới, vây quanh cửa chính của vương phủ thành tầng tầng lớp lớp, võ tướng mang đội tay khiêng một cây đại đao, là anh ruột của Lệ quý phi Trịnh Kha, hiện giữ chức tứ phẩm Đô Úy ngự lâm kỵ, chưởng giam (nắm trong tay) ngự lâm kỵ.
Đám người Trần Minh nghe thấy Trịnh Kha không ngừng kêu gào ngoài cửa lớn, la hét muốn bắt thế tử, tất cả đưa mắt nhìn nhau, vị đại gia này e rằng không biết được muội muội của hắn đã sớm mất mạng rồi!
Bỗng dưng, mũi chân của Hiên Viên Húc khẽ nhúc nhích, thi thể vặn vẹo của Lê quý phi trên đất bị đá lên, bay vút về phía đại môn, thật đúng lúc đập về phía trước Trịnh Kha.
Thoáng chốc Trịnh Kha cả kinh, cho là vũ khí đánh đến, lập tức giơ tay chém xuống "Lạch cạch" hai tiếng, thi thể của Lệ quý phi bị chém ngang thành hai khúc rơi trên mặt đất, máu vẩy đầy đất. Trịnh Kha định thần nhìn lại, con mắt không khỏi muốn nứt ra, điên cuồng hét lên một tiếng nói: "Kẻ nào giết quý phi, kẻ nào, nếu để bản Đô Úy biết được... ngươi nhất định phải chết! Nhất định bản Đô Úy sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Thế sao? Chính là bản thế tử giết quý phi, thế nào? Bản thế tử ở nơi này, người nào các ngươi lên trước?" Không biết lúc nào thì Hiên Viên Húc đã lướt đến đại môn, cẩm y màu tím tung bay, chắp tay đứng trên bậc thang, bên cạnh là hai sư tử bằng đá cao tráng uy vũ, dưới bầu trời xanh cao rộng, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc.
Trịnh Kha tức giận cả người phát run, thi thể của muội muội kích thích ánh mắt hắn càng đỏ, điên cuồng hét lên: "Hiên Viên Húc, ngươi thật là ác độc, lại dám giết quý phi, hôm nay ngươi không thể thoát được." Sau khi nói xong hắn ngừng lại một chút,, âm lãnh nói: "Bản Đô Úy có khẩu dụ của thành thượng, nhất định phải bắt ngươi về quy án, ngự lâm kỵ nghe lệnh, cung tiễn chuẩn bị, bắt được Hiên Viên Húc báo thù thay quý phi!" Tuy Hiên Viên Húc võ công cái thế, nhưng tất cả ngự lâm kỵ đều là trăm dặm mới tìm được một xạ thủ như thần, hắn cũng không tin nhiều xạ thủ như vậy còn không bắn chết hắn.
Trong đội ngự lâm kỵ này có tâm phúc của Trịnh gia nuôi, nghe vậy lập tức giương cung lắp tên, chỉ đợi Trịnh KHa hạ lệnh liền bắt đầu bắn, ngự lâm kỵ khác cũng không dám kháng chỉ bất tuân, cũng rối rít giương cung kéo tên.
Sau đó An Thân Vương vừa muốn quát Trịnh Kha quá mức càn rỡ, một Đô Úy nho nhỏ cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn (nói lời cuồng vọng), lại thấy Hiên Viên Húc phút chốc lăng không nhảy lên đánh về phía Trịnh Kha, ở giữa không trung ngón tay khẽ nhếch, chân khí trong tay thả ra, vậy mà lập tức hút Trịnh Kha lên, sau đó tiện tay hung hăng vung xuống mặt đất.
Tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Kha không dứt bên tai, không có chút phản kháng nào bị hung hăng bị đập trên đá xanh trên mặt đất, trong nháy mắt óc vỡ toang, máu tươi tung toé, lập tức mất mạng.
"Vèo vèo vèo..." Tiễn thủ tâm phúc của Trịnh gia lập tức bắn ra mưa tên đằng đằng sát khí về phía Hiên Viên Húc.
Sính Đình thấy màn kinh tâm động phách thế, chớp mắt liền muốn hét to, vội vàng lệnh bốn người Hiểu Phong đi hỗ trợ.
Bóng dáng thẳng tắp thon dài của Hiên Viên Húc lại đứng tại chỗ, không né không tránh, chẳng qua là trong giây phút những mũi tên nhọn như mưa rào bắn đến gần người, hai cánh tay khẽ nhếch, trong nháy mắt y phục toàn thân bay lên, những mũi tên nhọn kia như bị một bức tường ngăn trở, rối rít rơi xuống chân hắn.
Trong nháy mắt tâm phúc Trịnh gia bắn ra mưa tên, trên tường viện vương phủ đột nhiên xuất hiện một hàng cung thủ mặc y phục màu đen, đều giơ cung lắp tên bắn vèo vèo về phía tiễn thủ Trịnh gia, những mũi tên nhanh như chớp bắn về phía trước mặt họ, khiến họ tránh cũng thể tránh, đều trúng tên ngã ngựa.
Trong đó có mấy người có thân thủ cao cường may mắn tránh thoát mũi tên, thấy tình thế không đúng, giục ngựa xoay người muốn trốn. Làm sao Hiên Viên Húc để cho bọn họ chạy trốn, lạnh lùng quát: "Muốn chạy trốn, tự tìm cái chết!" Từ trong mắt hắn thoáng hiện ánh sáng sắc bén, bên phải tự nhiên hạ bước xuống một mũi tên, cuốn lên một mũi tên nhọn, bắn về phía những người giục ngựa chạy trốn đó.
Mũi tên gào thét mà đến, những người kia không khỏi rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể bỗng chốc chấn động, cúi đầu nhìn, lại thấy trước ngực cắm một mũi tên, hẳn là từ sau lưng xuyên qua ngực...
Mọi người thấy Hiên Viên Húc trong nháy mắt đã giết rất nhiều người, tựa như sư tử trên trời hạ từ đám mây, như tỳ hưu lay động trước khi ngồi, đồng thời chấn nhiếp, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt những ngự lâm kỵ giương cung lắp tên kia cũng đều là kinh hãi, hoảng sợ, đành phải bỏ cung tên trong tay xuống.
Đinh Thụy Thù thừa dịp mọi người hỗn loạn, lúc không có ai chú ý nàng, lấy trâm cài tóc từ trên đầu ra giấu tay vào tay áo, lặng lẽ áp sát bên người Sính Đình, vừa muốn thừa dịp lúc bốn nha đầu khẩn trương chú ý tình hình chiến đấu, đâm một trâm cho Sính Đình, lại đột nhiên phát hiện biểu ca xoay người đi về phía Sính Đình. Nàng vội vàng thu tay, cúi đầu đàng hoàng đứng một bên. Vào lúc này Sính Đình lại xoay đầu lại, nhíu mày, cười như không cười nhìn nàng, vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra quay mặt đi.
Hiên Viên Húc đi tới bên người Sính Đình, dịu dàng kéo tay nhỏ bé của nàng để trong tay, lo lắng nói: "Mới vừa nãy khiến nàng sợ rồi?"
Sính Đình lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu. Sau đó nở nụ cười xinh đẹp. Nụ cười này như xuân về hoa nở, vô cùng chói mắt, nhưng lạikhiến người chung quanh nhìn mê mẩn không thôi, chỉ cảm thấy trăm mị ngàn kiều trên đời cũng không bằng một nụ cười nhẹ nhàng của nữ tử này.
Hiên Viên Húc cũng nhìn đến ngây người, giống như không thấy mọi người tại đây, giơ tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, ngón tay quyến luyến xẹt qua đôi môi hồng nhuận của nàng, "Lần này tướng công của nàng bị chém đầu, nàng còn cưởi tươi như vậy? Nàng sẽ thương tâm rơi lệ vì ta sao?"
"Sẽ không." Sính Đình trả lời không chút suy nghĩ, khi gương mặt tuấn tú của hắn đột nhiên biến sắc, nàng lập tức tăng thêm một câu nhẹ nhàng: "Ta sẽ phụng bồi chàng!" Sau đó hé miệng mỉm cười, ánh mắt ngập nước xấu hổ nhìn hắn.
Hiên Viên Húc cắn răng nghiến lợi, hai tròng mắt đen nhánh phát sáng chăm chú nhìn nàng, thật muốn bóp chết người trước mắt này, một câu nói của nàng khiến tim của hắn từ trời cao rơi xuống đáy vực, lại từ đáy vực bay lên trời cao.
Trần Minh và Thái Chính Dương cũng nhìn không chớp mắt nữ tử cười yếu ớt đó. Khuôn mặt nho nhã của Trần Minh hơi đỏ lên, Thái Chính Dương không ngừng chùi góc miệng chảy xuống nước miếng, thật đẹp! Thế tử gia thật có phúc, nếu là ta... Dừng lại, ngươi không muốn mạng nhỏ sao? Nên làm chính sự.
"Thế tử, mời theo mạt tướng tiến cung!" Thái Chính Dương vẻ mặt đau khổ cắt đứt hai người, nếu không hồi cung, người rơi đầu sẽ biến thành bọn họ.
...
Vũ Đức đế biết được Lệ quý phi bị Hiên Viên Húc giết chết, lập tức nổi trận lôi đình, cộng thêm lúc trước hắn kháng chỉ bất tuân, hai tội cùng lúc, nhất thời liền muốn nhốt Hiên Viên Húc vào tử lao. Nghĩ đến Hiên Viên Húc bởi vì vợ hắn mới dẫn ra tất cả tai nạn, càng thêm giận chó đánh mèo lên Sính Đình, hận không thể ban rượu độc hay vải trắng để cho Sính Đình chết. Cũng may hắn tuy có chút sắc mê tâm khiếu, nhưng coi như là một quân, chỉ sai người cũng nhốt Sính Đình vào đại lao.
Nhớ ngày đó cũng là Lệ quý phi khuyên hắn lấy Sính Đình đã mấy tháng mà chưa có thai vì thế ban thưởng trắc phi cho Hiên Viên Húc, đáy lòng hắn cũng biết lý do này có chút gượng ép; căn bản không ngừng được. Bất quá Lệ quý phi vừa khóc vừa nháo, hoàng hậu tình cờ nhắc tới Đinh vương phi rất hi vọng nữ nhi Đinh thị làm trắc phi, hắn suy nghĩ việc này đối với Húc Nhi mà nói chỉ có lợi không có chỗ xấu, muốn làm bá phụ tốt, liền một hơi đồng ý với Lệ quý phi, vung tay lên định cho hai người, kết quả ngược lại làm hại tính mạng của Lệ quý phi.
Nhưng mà lúc bắt giam hai vợ chồng hắn vào phòng giam lại đưa tới một cuộc huyết chiến. Hiên Viên Húc kiên trì muốn giam chung một chỗ cùng Sính Đình, nếu không sẽ tuyệt đối không thúc thủ chịu trói, ai đến mang vợ hắn đi tù nữ hắn liền đánh người đó, xuống tay vừa ngoan độc lại không chút lưu tình.
Vũ Đức đế tức giận đầu tóc cũng dựng lên, không ngừng dậm chân, lệnh ngự tiền thị vệ đến mạnh mẽ tách hai người ra. Kết quả Trần Minh bị một chưởng giận dữ của Hiên Viên Húc vỗ trúng ngực, đánh đến nỗi miệng phun máu tươi, thiếu chút nữa phế một thân công phu tốt.
Ba Phó thống lĩnh ngự tiền thị vệ một thân công phu cũng không kém, lại chỉ có một người may mắn né được, hai người khác đều bị thương nặng, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Nói tóm lại, Vũ Đức đế hoặc là nhẫn tâm giết hai vợ chồng hắn, hoặc là nhốt bọn họ chung một chỗ. Hơn nữa mạng người quan trọng, những viêm vệ kia vốn là nghe lệnh hoàng đế và thế tử, hiện tại lại toàn bộ nguyện ý liều mạng vì thế tử, cũng nguyện ý cùng chung tiến lùi với thế tử, chết cũng muốn chết chung một chỗ, gây rối loạn gà bay chó sủa khắp hoàng cung.
Vũ Đức đế tức muốn ngất, vuốt ngực ngã trên ghế không ngừng thở, nếu không phải là thái tử Hiên Viên Lễ chạy về dọn dẹp tàn cuộc nơi khác, Vũ Đức đế thật muốn ném ngọc tỷ, bãi công không làm hoàng đế, ai cũng kháng chỉ, cũng có chút cố ý phải không!
Do thái tử và hoàng hậu điều hoà xuống, hai vợ chồng Hiên Viên Húc bị giam ở một gian phòng giam. Trừ Tiểu Nam và Thính Vũ được lưu lại, Hiên Viên Húc lệnh tất cả thị vệ bên người và bốn người Hiểu Phong cùng đi diệt trừ võ sĩ Trịnh gia bồi dưỡng, cũng bởi vì những bại hoại giang hồ có công phu cao cường này, mấy năm này Trịnh gia mới có thể; ức hiếp dân chúng, hoành hành ngang ngược. Bốn người Hiểu Phong biết có gia bảo vệ thế tử phi, liền yên tâm lớn mật, cao hứng bừng bừng đi qua Trịnh gia hoàn thành nhiệm vụ.
Nói là phòng giam, cũng chỉ là làm dáng một chút, một tiểu viện tử biệt lập, trong sân còn có vài cây hoa đào đang nở hoa diễm lệ và mấy khóm trúc, hoa đào bay bay, trắng hồng đan xen, trước sau tôn nhau lên, mấy cành trúc xanh lay động, xen kẽ trong đó hiện ra hoa đào kiều diễm.
Bên trong nhà cũng là giường thơm tháp mềm, áo ngủ bằng gấm cao điệp, có vẻ đặc biệt thoải mái và ấm áp. Bàn ghế và văn phòng tứ bảo đầy đủ mọi thứ, trong lư hương cháy tỏa ra mùi thơm lượn lờ, làm căn phòng cũng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.
Không biết đổi lại còn là chỗ như thế nào, buổi tối Sính Đình vẫn ở trong cảm giác hưng phấn, một chút tự giác của kẻ ở tù cũng không có. Dĩ nhiên Hiên Viên Húc không chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, ôm nàng liền muốn cầu hoan, nàng cũng không cự tuyệt, ngược lại đưa ra hai cánh tay nhỏ dài như ngó sen, dịu dàng ôm cổ Hiên Viên Húc, lại gần lên hôn đôi môi mỏng khêu gợi của hắn.
Hiên Viên Húc bị dáng vẻ mềm mại đáng yêu phóng túng của nàng kích thích nhiệt huyết sôi trào, thiếu chút nữa bộc phát tại chỗ. Hắn vừa vội vàng ngậm môi anh đào của nàng hôn, vừa vươn tay nhanh chóng cởi hết y phục của hai người, sau đó khẩn cấp vuốt ve chân tâm của nàng, không đợi nàng chuẩn bị xong, thân thể tráng kiện của hắn liền đè lên thân thể yêu kiều, non mềm như mỡ đông của nàng, sau đó liền động thân mà lên.