Edit: Lệ Hy
Hiện tại An Thân Vương một ngày mười lần hỏi nàng có không khoẻ hay không, muốn ăn cái gì, uống chút gì không, chỉ kém tự mình khom người hầu hạ bên người nàng rồi. Việc này không khỏi khiến Sính Đình có chút thụ sủng nhược kinh, thời gian nàng gả đến vương phủ cũng có không ngắn, chỉ cảm thấy công công tính tình hòa ái dễ gần, trước mặt nàng cũng không tỏ thái độ cao cao tại thượng mà lời nói cử chỉ nho nhã khôi hài lại không mất ổn trọng, ngẫu nhiên cũng sẽ làm động tác chọc cười. Giống như hiện tại, trước mặt nàng giả bộ cúi đầu chịu làm bê con, bộ dáng thân thiết tùy ý ngươi vung roi sai khiến, vẫn khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, cằm rớt trên đất.
Đương nhiên, hiện tại nàng không có rõ bộ mặt thực của An Thân Vương, đợi nhiều năm về sau An Thân Vương bá chiếm cả hài tử mà nàng đau khổ cay đắng sinh ra, thì nàng chưa từng cảm thấy An Thân Vương cẩn thận săn sóc. Chỉ cảm thấy năm đó mình tuổi còn nhỏ, nhìn người không rõ, lại coi mắt cá thành trân châu.
Hiên Viên Húc rất bất mãn với biểu hiện như vậy của An Thân Vương, hắn cảm thấy vợ hắn và hài tử nên là hắn chăm sóc. Chưa từng nghe qua công công hầu hạ con dâu, rất không biết xấu hổ rồi! Hơn nữa hắn rất không dễ dàng tìm được phòng giam cùng nghỉ với Sính Đình, người suốt ngày đến quấy nhiễu mười mấy lần, là có ý gì?
Nghĩ đến ngày mai phải về vương phủ, ban ngày ngủ nhiều, buổi tối đến mệt mỏi Sính Đình không khỏi có một chút tình cảm không tha với cái tiểu viện và phòng nhỏ này. Ở trong này, nàng vượt qua một quãng thời gianấm áp vui vẻ tốt đẹp, cũng trải qua sinh nhật mười sáu tuổi của nàng. Nghĩ đến sinh nhật, nàng không khỏi nhớ tới lễ vật Hiên Viên Húc tự mình làm, không nhịn được khẽ cười cười, đứng dậy từ dưới gối lấy ra một hộp nhỏ có phong cách cổ xưa mà tinh mỹ.
Nàng đặt chiếc hộp trên giường, sau đó từ từ mở ra, từ trong hộp lấy ra ba thứ, để trong tay tinh tế thưởng thức xem xét. Đó là ba đồ vật nhỏ bằng ngọc được tinh điêu tế trác. Một cái là ngọc phật phỉ thúy, xanh biếc ướt át, ngưng tụ sáng trong, Phật tượng tươi cười rạng rỡ hồn nhiên thiên thành, vật thứ hai là một con thỏ nhỏ bằng bạch ngọc trông rất sống động, sáng trong thông thấu, linh khí bức người, vật thứ ba là một đôi vòng cổ và vòng tay hình uyên ương như ý, màu sắc tươi mát thanh nhã, sáng trong mượt mà, tạo hình tự nhiên tuyệt đẹp, dưới ánh đèn hình như có chất lỏng mơ hồ chảy xuôi trong ngọc.
Nghĩ đến lúc ấy hắn đưa cho nàng, biểu tình phi thường đắc ý, nói rõ tất cả đều là những thứ này đều là chính tay hắn làm. Khi thấy nàng giật mình trừng to mắt, yêu thích không buông tay vuốt ve ba đồ vật bằng ngọc này không ngừng kinh thán, nụ cười của hắn càng kiêu ngạo càng sáng ngời, ánh sáng trong mắt rạng rỡ, phảng phất như hai viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng chói lọi loá mắt.
Vuốt ve đồ ngọc ôn nhuận trong tay, Sính Đình không nhịn được trộm cười rộ lên, không thể tưởng được một người khí phách cuồng dã như hắn, vụng trộm lại thích bắt đầu điêu khắc đồ ngọc, hơn nữa tài nghệ tinh xảo, thật sự là không thể không khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hiên Viên Húc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Sính Đình nghiêng người dựa ở trên giường vụng trộm vui vẻ, mặt mày cong cong, cười tươi như hoa, tình yêu và nhu tình với nàng nhất thời trào lên trong lòng. Ngày tốt cảnh đẹp, như hoa mỹ quyến, tình cảm không biết tên, cứ đến mà sâu sắc! Hắn không hề chớp mắt yên lặng nhìn nàng, trong lòng đắc ý.
"Khụ!" Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nàng. Thấy đôi mắt long lanh của nàngchuyển qua nhìn hắn, liền chậm rãi đi tới dựa cạnh nàng, thả tay nắm lấy nàng, miệng trầm thấp lại hung ác hù dọa nói: "Tiểu nương tử xinh đẹp từ đâu đến, hiện tại Đại vương muốn ăn nàng." Mặc dù giọng nói của hắn hung ác, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, rõ ràng tâm tình hắn hiện tại có bao nhiêu sung sướng.
Nghe thái y nói cái thai của nàng cực kỳ tốt, giọng nói của hắn liền bắt đầu phóng đại một chút, hành vi cử chỉ cũng không dè dặt nữa. Điều này cũng làm cho Sính Đình không nhịn đưowjc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơn hai mươi ngày này, nàng không có tự do chút nào, phần lớn thời gian đều thành thành thật thật nằm trên giường.
Đi vài bước, bước chân không thể quá lớn, cũng không thể đi quá nhanh, bên cạnh cũng có người đi theo, cũng thỉnh thoảng có người ở bên cạnh nhắc nhở nàng, việc này không thể làm, việc kia không thể đụng vào. Thêm nữa công công An Thân Vương một ngày đưa mười lần đồ bổ và thuốc thang, khiến nàng uống đến muốn nôn. Việc này cũng khiến tâm tình của nàng buồn bực muốn đấm đất, nếu không phải suy nghĩ vì đứa nhỏ trong bụng, thời gian đó nàng cũng không thể sống qua một ngày. Thực hoài niệm lúc trước dạo chơi ở bên ngoài cùng Thẩm Y Nhân cả ngày, vô câu vô thúc, vô cùng tự do, chỉ tiếc xưa đâu bằng nay, thời gian thảnh thơi một đi không trở lại rồi.
"Chỉ biết dọa người." Sính Đình hờn dỗi mà trợn mắt nhìn hắn, sau đó thật cẩn thận thả đồ ngọc vào hộp, đẩy vào dưới gối cất kỹ. Xoay người nằm trong ngực hắn xong, hiện tại nàng cực kỳ thích ứng cái ôm cường kiện hữu lực này, tràn đầy cảm giác an toàn, hắn hắn ở đây, bất luận mưa gió gì cũng không thổi đến trên đầu nàng. Nếu như trước kia nàng chỉ có chút nửa tin nửa ngờ về lời thề hắn chỉ có một thê là nàng, hiện tại nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn. Huống chi giữa bọn họ còn có một vật nhỏ liên hệ chặt chẽ giữa hai người.
"Ha ha! Hiện tại Đại vương hôn nàng một cái, xem tư vị mỹ nhân như thế nào." Hiên Viên Húc cười thoải mái, cúi đầu hôn nàng, không nhịn được lại hôn một cái, sau đó tán thưởng nói: "Thật thơm!"
"Vô lại!" Sính Đình không nhịn được nhẹ nhàng đánh hắn, sau đó đưa tay vòng qua ôm hắn, mềm nhũn dựa trong ngực hắn.
Hiên Viên Húc ung dung cười, hơi thu chặt cánh tay, để cho nàng nằm càng thoải mái. Sau đó vươn tay nhè nhẹ vỗ về lưng ngọc của nàng, đôi mắt rũ xuống nhìn nàng thật lâu, im lặng thở dài một hơi. Nàng có thai hắn mừng rỡ như điên, không được hoàn mỹ là hắn ngày ngày phải làm hòa thượng. Hắn cũng đã không biết vị thịt hơn hai mươi ngày rồi, loại thống khổ mà vui sướng này khi nào thì kết thúc đây?
Chẳng hạn như hiện tại, người đẹp trong ngực, hương thơm đánh lại, nhu thuận lại nghe lời, hơn nữa lại là người trong lòng, ôn hương nhuyễn ngọc để cho người huyết mạch sôi sục, nhưng mà chỉ có thể nhìn mà không thể động, trên đời này còn có chuyện nào tàn khốc hơn, thống khổ hơn chuyện này?
Người này đều là loài vật lòng tham không đáy, vài ngày trước mỗi ngày hắn lo lắng đề phòng, chỉ sợ thân thể nàng có việc vạn nhất, mới vừa nghe thái y nói thai nhi cực kì vững chắc, hắn mở cờ trong bụng đồng thời thân thể đói khát khó nhịn cũng muốn bừng bừng theo rồi.
Bàn tay vỗ về phía sau lưng nàng của hắn từ từ chuyển đến trước ngực nàng, mới vừa đặt lên trên thứ mềm mại khác thường. Ngay sau đó, bàn tay mềm của Sính Đình liền đập móng vuốt của hắn, "Thành thành thật thật đi ngủ, mới ngoan ngoãn mấy ngày?"
Vẻ mặt Hiên Viên Húc đau khổ, rất không cam lòng duỗi móng vuốt hung hăng xoa bóp vài cái, đáy lòng cũng biết lúc này không thể thân thiết, cười nhẹ nói: "Ta thấy hình như trở lên lớn hơn không ít, mắt thấy không sai, tay cầm rất thực."
"Hí!" Vì mang thai, bầu ngực của Sính Đình vốn là quá căng, thường thường có chút nóng lên phát đau, lúc này bị hắn dùng lực khẽ đụng như vậy, khẽ kêu đau một tiếng. Bên tai nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ầm ầm liền đỏ lên, vùi đầu trong ngực hắn không để ý tới hắn.
Hiên Viên Húc vội vàng thả nhẹ động tác, ôn nhu vuốt ve nàng, thấp giọng nói: "Ta biết chừng mực, chỉ sờ sờ một chút." Sính Đình vẫn không để ý tới hắn.
Ngày hôm sau khi quay về An vương phủ, mọi người cũng thật cẩn thận, toàn bộ quãng đường Sính Đình đều bị Hiên Viên Húc ôm vào trong ngực, trực tiếp ôm vào bên trong Thanh Ngọc hiên, sau đó đặt nàng trên giường nệm. Đám người Hiểu Phong tất nhiên là mặt mày hớn hở vội tới nói chúc mừng với Sính Đình. Lần đi Trịnh gia này, bốn người này xem như biểu hiện ra thân thủ, cực kì uy phong phấn chấn.
Vì thế tử phi có thai, trên mặt mỗi người An vương phủ đều vui sướng, từ đồng liêu vương phủ và quản sự trong vương phủ, cho tới nha hoàn và người hầu đều được vương gia và thế tử gia thưởng dày.
An Thân Vương uy nghiêm cảnh cáo mọi người nhất định phải ai tự làm chức nấy, từ giờ trở đi tất cả phải giữ vững tinh thần làm việc, cần phải để cho tiểu thế tôn bình an sinh ra, nếu có người nào không có mắt ngay lúc này gây ra chuyện lớn, đừng trách bổn vương không nể mặt, nếu mọi người đều biểu hiện tốt, chờ tiểu thế tôn ra đời sẽ ban thưởng thêm. An Thân Vương nói ân uy tịnh thi (=vừa đấm vừa xoa), mọi người trong phủ vô cùng đồng ý gật đầu.
Trái lại với cảnh tượng không khí vui mừng náo nhiệt của Thanh Ngọc hiên tươi sáng hơn Cẩm Sắt viện của vương phi, bên trong một mảnh tĩnh lặng im ắng, dưới mặt trời chói chang Đinh vương phi đứng trước của viện, lo âu bất an lôi kéo chiếc khăn trong tay, như kiến bò chảo nóng, giương mắt tha thiết mong chờ nhìn ngoài sân, thỉnh thoảng hung hăng trừng mắt nhìn mấy vú già cao lớn vạm vỡ canh giữ ở cửa sân.
Mấy vú già to con có lực mặc kệ vương phi dùng ánh mắt như dao chọc các bà, chỉ mặt không chút thay đổi, thẳng lưng, bộ dáng vẻ mặt dữ tợn tuyệt không phải là hạng người nhân từ nương tay.
Nếu như trước đây, vương phi nhất định sẽ sai người đánh chết mấy phụ nhân da thô thịt thô này, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, hiện tại nàng như hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Mấy vú già hung ác này chỉ nghe lệnh của vương gia, trong mắt căn bản không có vị vương phi như nàng.
Nhóm nha đầu bà tử hầu hạ vương phi đều bó tay rũ mắt, im lặng đứng một bên, thở mạnh cũng không dám.
Thỉnh thoảng Quý Nhi dùng khóe mắt nhìn trộm sân ngoài một lượt, bên ngoài thật náo nhiệt! Cũng chứng minh thế tử phi đang mang thai và thế tử hồi phủ, cả phủ từ trên xuống dưới đều là tiếng chúc mừng, tất cả hạ nhân trong phủ đều có khen thưởng thực dày, các nha nụ hoa già hầu hạ vương phi ở Cẩm Sắt viện cũng cũng không thiếu.
Mặc dù như vậy, nhưng nha nụ hoa già từ trên xuống dưới của Cẩm Sắt viện lại nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. Lần này thái độ của vương gia khác thường, vô luận vương phi và mọi người hết lời cầu tình như thế nào, dứt khoát kiên quyết mà lệnh cho vương phi lễ Phật, tu thân dưỡng tính ở Cẩm Sắt viện, mà không cho phép vương phi tùy tiện ra viện, sân trong Cẩm Sắt viện ngày ngày đêm đêm đều có người trông coi. Nếu vương phi hơi có phê bình kín đáo, vương gia liền muốn đưa vương phi dến Hưng Dương Đinh gia tu dưỡng, khi nào biết nghe theo phu quân, thì khi đó sẽ đón về An vương phủ.
Không thể không nói chiêu này của vương gia là đòn sát thủ dùng thật tốt, hung hăng đánh ở chỗ bảy tấc (chỗ yếu) của vương phi. Nhiều năm qua như vậy, vương gia luôn mặc kệ mọi chuyện trong vương phủ, mọi chuyện đều do vương phi quyết định lo liệu, hơn nữa thế tử gia là nhi tử biết lập công như vậy, dưỡng vương phi thành tính nói một không hai, không chú ý vương gia mới thực sự là người đứng đầu một nhà, có tính nhất ngôn cửu đỉnh.
Một khi vương gia lấy ra thủ đoạn chân chính và uy phong, thì vương phi chỉ có thể cúi đầu dán tai, vâng lệnh nghe theo thôi. Bằng không thì thực bị đưa về nhà mẹ đẻ tĩnh dưỡng, bài danh nữ nhân đệ nhất Thanh Long quốc không phải cũng từ trên đài cao ầm ầm ngã xuống, điều này làm cho người ta làm sao mà chịu nổi?
"Cô!" Đinh Thụy Thù càng không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt, được nha đầu bên người đỡ đứng ở phía trước Cẩm Sắt viện, nhìn mấy vú già trông coi sân viện, không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn mấy người kia. Sau đó từ trong lỗ mũi "Hừ!" một tiếng, ngẩng đầu từ trước mặt các nàng đi vào sân.
Đinh vương phi thấy Đinh Thụy Thù tiến vào, vội vàng đón nàng đến, không kịp hỏi: "Có thấy biểu ca của cháu không, biểu ca cháu toàn bộ đều manh khỏe chứ? Thân thể biểu tẩu cháu có tốt không?"
Đinh Thụy Thù u oán nhìn vương phi, oán hận dậm chân hai lần, cũng không trả lời, lập tức bước nhanh đi vào trong nội thất, cũng không có người quan tâm nàng có sao không. Nữ nhân kia có gì mà không tốt, cả đám đều coi nàng như bảo bối dễ vỡ, vào phủ thì bị mọi người vây quanh che chở, sợ nàng có chuyện gì sơ xuất. Có thể có sơ xuất gì, không phải mang thai đứa bé sao? Có gì đặc biệt hơn người, nếu nàng gả cho biểu ca, cũng có thể sinh con dưỡng nữ vì biểu ca.
Tức chết nàng rồi! Sớm biết nàng sẽ mang thai, ngày đó nên liều mạng đâm nàng một trâm, nếu đâm chết nàng cũng có thể vứt bỏ tiểu nghiệt chủng trong bụng nàng kia đi. Đỡ phải như hiện tại nàng mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ con), lại càng không có cơ hội đến gần người nàng rồi.
Đinh vương phi thấy Đinh Thụy Thù chẳng hề để ý tới mình, mà nổi giận đùng đùng vào phòng trong, ngừng lại thở dài một chút, cũng đi vào phòng theo. Nàng có thể lý giải tâm tình của cháu gái, chuyện đến nước này thật làm cho người ta không biết nên làm thế nào cho đúng.
Tuy hiện tại nàng không ra khỏi phòng, nhưng chuyện nên để nàng biết vương gia cũng không giấu diếm nàng, Húc Nhi giết hại con cháu của yêu phi, diệt trừ làm cho tiếng oán than Trịnh gia dậy đất của dân chúng, từ văn võ bá quan trong triều đình cho đến dân chúng bốn phương của Thanh Long quốc luôn vỗ tay khen hay. Về chuyện Húc Nhi kháng chỉ, Vũ Đức đế chẳng những không nhắc chuyện cũ, vẫn luận công ban thưởng cho hắn.
Vũ Đức đế vì sửa chữa cầu tứ hôn dẫn tới sóng gió, lại hạ một đạo thánh chỉ cho Đinh Thụy Thù, chẳng những tiến hành ban thưởng cho nàng, còn để cho nàng có thể chọn người tái giá. Về phần nữ nhân Trịnh gia được ban cho làm trắc phi đã sớm bị sung quan kỹ từ lâu.
Tâm tình của vương phi trầm trọng đi vào nội thất, quả nhiên thấy Đinh Thụy Thù ngồi trên ghế khóc đến thương tâm.
Vương phi chần chừ một hồi lâu, vẫn di chuyển đến bên người Đinh Thụy Thù, thấp giọng giọng nói: "Thụy Thù, nếu chuyện đã thế này, cháu cũng nên thông suốt một chút, nếu cháu để mắt đến danh môn tử đệ nào trong kinh, cô bảo dượng và biểu ca ra mặt hoà giải, thuận lợi vui vẻ gả cháu trong kinh thành, nếu cháu muốn về Hưng Dương thành hôn, cô lập tức liền phái người đưa cháu trở về."
Đinh Thụy Thù nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, mắt khóc đến đỏ rừng rực, nhìn thẳng vương phi: "Cô thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, công tử quý tộc hơi có chút danh đầu trong kinh thành ai còn gặp ta? Về nhà chỉ có người xem chuyện cười của cháu gái người, lại càng không có khả năng có người cưới ta, nếu để làm thiếp, làm thiếp cho những người đó, cháu gái còn không bằng đụng đầu chếtđi cho sạch sẽ! Hu...Hu! Sợ là cô chê ta ngốc ở trong này chướng mắt, muốn đưa ta về nhà thôi? Nếu thực là như thế, cô liền gọi người đến đưa ta đi đi! Để Thụy Thù khỏi ở trong này chọc cô phiền lòng."
"Đứa nhỏ này, nói ngốc gì hả, cháu đa tâm rồi, làm sao cô có thể chê cháu chứ? Dù cháu ăn ở trong này cra đời cũng được."." Đinh vương phi vội vàng nắm khăn lau nước mắt giúp nàng. Đều do lúc trước nàng bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn đấu võ cùng con dâu, Đinh Thụy Thù chịu tình cảnh xấu hổ đến bây giờ, nàng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Ngoài miệng Đinh Thụy Thù tuy nói kiên cường, trong lòng cũng có chút lo lắng bất an, chỉ đánh cuộc dựa vào hiểu biết về vương phi của nàng, dưới lời nói của nàng như vậy, Đinh vương phi quyết không thể đưa nàng trở về. Nàng nói như vậy chính là muốn khiến trong lòng cô không yên, cảm thấy thiếu nàng, muốn bồi thường nàng, đến lúc đó mới có thể mặc cho nàng ta cần ta cứ lấy.
Lúc này nghe được câu trả lời của Đinh vương phi quả thực không kém bao nhiêu so với dự đoán của nàng, liền dừng nước mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn vương phi, nức nở nói: "Vậy cô nói hiện tại Thụy Thù nên làm cái gì bây giờ? Cô người nhất định phải giúp ta, bằng không thì Thụy Thù chỉ có cách chết cho sạch sẽ!" Tuy trong lòng nàng cảm thấy vương gia và biểu ca căn bản sẽ không nghe theo an bài của cô, nhưng thái độ hiện tại của Đinh vương phi với nàng vẫn rất trọng yếu.
Đinh vương phi đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của Đinh Thụy Thù, lúc này cảm thấy thật khó xử, do dự chốc lát, sau đó mới châm chước nói: "Nếu không trước hết cháu cứ an tâm ở lại vương phủ, chờ thêm một thời gian nữa, chuyện dần dần lắng xuống, cô sẽ giúp cháu nghĩ cách."
"Cô!" Đinh Thụy Thù lắc lắc cánh tay của vương phi, rất bất mãn với cách nói không chịu trách nhiệm như vậy của nàng, liền vì lúc trước tin sai Đinh vương phi, nàng mới rơi vào hoàn cảnh như hôm nay vậy, vương phi bụng làm dạ chịu muốn an bài chung thân đại sự của nàng, sao có thể đùn đẩy như vậy?