Hoàng đế Vũ Đức tất nhiên là kiên quyết không cho, đệ đệ của hắn chỉ có một đứa con như vậy, đương nhiên hắn hiện tại cũng chỉ có một đứa con là thái tử, lão đại chớ cười lão nhị. Đối với hài tử, hoàng gia bọn họ đều giống nhau, che chở ở trong mắt, muốn sao trên trời không dám đưa trăng, không có chuyện để cho trong lòng hài tử không được thoải mái, lúc này sao có thể để hắn đi ra chiến trường nguy hiểm như vậy.
Hiên Viên Húc dáng người thẳng đứng quỳ gối ở hoàng cung không chịu đứng lên, quyết đoán rõ ràng muốn lập giấy sinh tử, bất diệt Đông Tinh thề không trở về. Mọi người hao hết lời lẽ, mồm mép đều nói đến rách ra cũng không có hiệu quả. Người ta nói hài tử cùng cha mẹ đấu tranh thì hài tử vĩnh viễn thắng, hoàng đế Vũ Đức tự nhiên là không lay chuyển được hắn, vạn bất đắc dĩ, ra lệnh hai võ tướng khác đi theo, đồng ý cho hắn mang binh xuất chinh.
Đồng Thông đi theo bên người hắn, dùng bồ câu đưa tin về Viêm Dương cốc, ra lệnh cho hộ vệ của Hiên Viên Húc lúc còn ở Viêm Dương cốc khổ luyện nhanh chóng đến tụ họp. Năm đó Hiên Viên Húc mới năm tuổi, Đồng Thông muốn đem hắn tới Viêm Dương cốc thần bí, hoàng thượng cùng An Thân Vương đều không yên lòng, tốn vô số tinh lực cùng tài lực, chiêu mộ một nhóm tiểu thiếu niên ưu tú để làm hộ vệ của hắn, cùng hắn đến Viêm Dương cốc rèn luyện võ công, mục đích chính là vì bảo vệ hắn.
Những môn phái võ lâm khác kịch liệt phản đối việc nhân sĩ giang hồ xen vào việc triều đình, Đồng Thông nói một đoạn ý vị thâm trường “Nước khác xâm phạm, nam nhi nhiệt huyết nên ra chiến trường bảo vệ quốc gia, người của triều đình, xen lẫn trong giang hồ, không có quốc gia, ngươi còn muốn lo cho bản thân mình? Chẳng phải là si nhân thuyết mộng sao?” Đoạn văn này khiến cho toàn bộ nhân sĩ võ lâm kia ngậm miệng lại, vì không người nào muốn trở thành dân mất nước.
Đồng Thông luôn cảm thấy đoạn văn này là những lời cực kỳ có học vấn trong cuộc đời hắn nói ra, nhưng An Thân Vương lại khinh bỉ nhìn hắn —— một thân giỏi võ công nhưng mù quáng. Nếu như hắn có thân thủ như Đồng Thông, đứng trên đài cao hét lớn một tiếng: lão tử định đoạt! Ai không phục? Ai không chịu lão tử đánh người đó!
Thiếu niên một thân màu trắng bạc, nón giáp che mặt, tay cầm trường thương cưỡi trên lưng một con tuấn mã, tư thế tràn đầy oai hùng, uy phong lẫm liệt. Thái hậu, hoàng hậu cùng An Thân Vương phi rơi nước mắt nhìn theo quân đội đang chạy về phía trước như thủy triều dâng.
Vừa đến chiến trường, Hiên Viên Húc đi trước làm gương, phóng ngựa nhanh như thiểm điện hướng về khu vực đội quân Đông Tinh quốc đã đi qua. Đồng Thông thúc ngựa theo sát ở phía sau, đội ngũ hộ vệ của hắn cũng nhanh như chớp đuổi theo.
Ngô Tần hai vị phó tướng trước khi xuất chinh đã chịu mệnh lệnh của hoàng đế Vũ Đức là bảo vệ Tiểu vương gia an toàn, vội vội vàng vàng muốn đem hắn ngăn lại, đều bị hắn nhấc dây cương thúc ngựa nhẹ nhàng né qua.
Khí thế sắc bén kinh người của thiếu niên mặc áo bào trắng làm cho quân địch không thể chống đỡ nổi, giống như Mãnh Hổ Hạ Sơn, tả xung hữu đột. Hắn chỉ cần một cây thương bạc cũng có thể hô mưa gọi gió, như Giao Long ra biển, thương bạc chuyển động phát ra ánh sáng chói lóa, làm người ta không nhìn kịp, chiêu nào cũng đều sắc bén hướng về phía quân thù, kẻ địch nhìn những người bị giết mà trong lòng hoảng hốt. Vài hiệp liền đâm tướng lãnh của Đông Tinh quốc ngã ngựa, quân địch sợ hãi rút quân lui về phía sau.
Hắn lần đầu tiên lên chiến trường, nhưng mà nửa điểm không thích ứng cũng không có. Thương bạc nhanh như tia chớp ngang dọc đi qua, trong nháy mắt liền tiêu diệt một mảng lớn quân địch, nhìn thấy chung quanh máu phun đầy đất, thi thể quân địch chất đống, hắn lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi đen nhánh một mảnh hàn băng. Người có kiến thức rộng rãi như Đồng Thông trên mặt cũng co rút, như thế này còn cần hắn bảo vệ sao? Đây chính là một sát thần trên đời! Đội hậu vệ trẻ tuổi kia cũng sít sao đuổi theo hắn, mọi người đều có bản lĩnh rất cao, giết quân địch không cách nào trở tay kịp, liên tiếp tháo chạy.
Càng về sau chỉ cần là nơi ngựa của hắn đi qua, địa phương đó nhất định không có người ở, quân địch nghe tin bọn họ liền đã sợ vỡ mật, không dám đối kháng, chỉ dám đứng xa xa bắn tên trộm. Hắn thúc giục nội công Viêm Dương tâm pháp, cây thương bạc múa xung quanh thân mình, nước cũng không chạm vào được, đội ngũ lui tránh, nhìn hắn giống như nhìn một vị thần.
Ngô Phó tướng cùng Tần Phó tướng thấy hắn tuổi còn trẻ lại võ nghệ hơn người, quân địch chẳng những không thể tổn thương hắn chút nào ngược lại bị hắn giết chết, toàn thân như có cao nhân bảo hộ. Hai vị tướng này ầm thầm chắc lưỡi hít hà, bội phục không thôi, ngay tức khắc phóng ngựa lên phấn chấn giết giặc. Trong chốc lát, máu thịt của quân địch bị giết văng khắp nơi, tiếng gào khóc thảm thiết, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu một cặp chân để chạy.
Hiên Viên Húc cùng Ngô Phó tướng và Tần Phó tướng cứ như vậy mang theo đại quân một đường dũng mãnh chém giết mà đi qua, đánh thẳng tới thủ đô nước Đông Tinh.
Binh đến dưới thành, tình thế hết sức nguy cấp, Hoàng Tử Viễn cuống quít phái người đi nghênh chiến, chiến tướng Ngụy Thạch Thành của Đông Tinh quốc xuất binh đánh Hiên Viên Húc, ở ngoài đô thành quyết định một trận sinh tử.
Thiếu niên một thân quân trang lạnh lùng, tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi trên con tuấn mã dẫn đầu vạn quân tiến lên phía trước, màu đen của phê phong bị gió thổi lúc lên lúc xuống. Con ngươi hắn sâu thẳm lãnh khốc nhìn Ngụy Thạch Thành ở phía xa xa, tựa như đang nhìn một người chết. Xách thương bạc trong tay ném về phía bên phải, Tiểu Nam phía sau hắn lưu loát đưa tay chụp lấy, tay trái thon dài khẽ nâng lên, Tiểu Bắc lập tức cung kính đem cung tên dâng cho hắn, tiện tay lại dâng lên mũi tên. Hắn tay trái giương cung, tay phải cài tên, nhìn cũng không nhìn thật nhanh bắn ra một mũi tên.
"Vèo" một tiếng, tên rời cung giống Lưu Tinh chạy thẳng đến chỗ Ngụy Thạch Thành. Ngụy Thạch Thành cũng là người thân thủ bất phàm, hét lớn một tiếng "Đến tốt lắm!" Vận khí ở cánh tay vươn ra trường đao sắc bén ngăn mũi tên đang bay tới.
Hiên Viên Húc khóe miệng bướng bỉnh khẽ cong một cái, tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngụy Thạch Thành. Trong điện quang hỏa thạch, mũi tên chọc thủng sống đao thật dày của Ngụy Thạch Thành, lực bay vẫn không thay đổi cắm ngay trên gáy của hắn, máu bắn tung tóe, một mũi tên chí mạng. Mới vừa rồi còn hò hét ở trong đội ngũ Đông Tinh, liền lập tức bị bóp chặt yết hầu, giống như chết một cách im lặng. Hắn nhanh như chớp “vèo vèo” liên tiếp vài mũi tên, tên bay trong không trung. Mấy vị hãn tướng của Đông Tinh cũng từng nguời từng người ngã ngựa. Binh lính Thanh Long quốc âm thầm vỗ tay tán thưởng, tinh thần chấn động mạnh, tiếng trống vang lên rung trời, như nước thủy triều dũng mãnh hướng tới quân Đông Tinh, quân Đông Tinh vừa mới bắt đầu chủ tướng đã tử trận, ngay lập tức quân lính tan rã, không chịu nổi một kích.
Hiên Viên Húc dẫn đại quân công tiến thủ đô Đông Tinh, nghiêm lệnh quân sĩ không được phép giết loạn người dân vô tội, cướp bóc tài vật. Hoàng Tử Viễn đã sớm làm cho thiên hạ đều căm ghét, trận đánh lần này chính là hợp ý bọn họ, bởi vậy cũng không có dân chúng bạo loạn, thuận lợi trôi chảy thay đổi lề lối làm dân chúng Thanh Long quốc, từ đây an cư lạc nghiệp.
Thanh Long quốc bằng cách giảm thiểu thương vong, trong thời ngắn nhất đã tiêu diệt nước Đông Tinh, Hiên Viên Húc một trận chiến thành danh, thiếu niên hơn người sáng lập ra một đội quân thần thoại từ đó về sau vang danh thiên hạ.
Đang cùng Uyển Nam ác chiến,Trấn Quốc Công nghe báo tin này rất là vui mừng, vuốt mấy sợi râu lưa thưa trên cằm tán thưởng: “Ba quân dễ có, một tướng khó cầu! Trường giang sóng sau xô sóng trước, giang sơn rộng lớn đã có người tài xuất hiện.” Người dân Uyển Nam xưa nay to lớn chậm chạp, phần lớn dân chúng không có văn hóa, giáo huấn rất khó khắn, nổi tiếng là một quốc gia háo chiến. Một Uyển Nam quốc sắp sụp đổ vẫn cùng Trần Quốc Công chém giết không ngừng nghỉ, trước đây hắn vẫn luôn đòn gánh nấu nước—— một lòng treo hai đầu, tức muốn dùng uy danh của Thanh Long quốc để dạy dỗ Uyển Nam, lại thời khắc lo lắng ‘mười tám mẩu đất một viên cốc’ (này chắc ý nói Húc ca ca là con trai một quá =.=) của bạn hữu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hiên Viên Húc đánh bại Đông Tinh quốc rốt cuộc làm cho hắn đem bất an xếp gọn ở trong bụng.
Lúc này luôn luôn đối với nước Thanh Long như hổ rình mồi, Tây La quốc phái ra ba mươi vạn hùng binh áp tới biên cảnh, đã san bằng phía tây của Thanh Long quốc, chiếm được hai tòa thành. Tây La là một quốc gia binh cường mã thịnh, từ trước đến nay có binh lực tương đương với Thanh Long quốc, cho nên Tây La quốc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lần này vừa xử lý việc trong nước vừa đối chiến với Đông Tinh cùng Uyển Nam quốc, hoàng đế Vũ Đức nhất định là sứt đầu mẻ trán. Quốc chủ Tây La vui mừng khôn xiết, đây thật là cơ hội tốt a! Mấy trăm năm khó gặp, lập tức thừa dịp cháy nhà hôi của phát binh tấn công nước Thanh Long.
Đương đầu quốc nạn, hoàng đế Vũ Đức cùng văn võ bá quan lập tức điều binh khiển tướng, tập trung binh mã ở các đường. Hiên Viên Húc việc tốt không nhường ai, dũng cảm đứng ra muốn dẫn binh chống trả quân Tây La, thề đoạt lại đất đai bị chiếm. Hoàng đế Vũ Đức nghe được hồi báo của hai vị tướng Ngô Tần về trận chiến với nước Đông Tinh, Hiên Viên Húc thật sự là một soái lĩnh xuất sắc hiếm gặp. Chẳng những có can đảm có khí thế, mà còn có tài văn võ song toàn, cũng không phải chỉ biết trổ tài khoe khoang với bên ngoài mình là người mạnh mẽ, túc trí đa mưu. Hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nặng nề gật đầu một cái, thân phong Hiên Viên Húc làm “Chân Uy tướng quân”, lệnh hắn tập họp binh tướng khẩn cấp đi đánh giặc.
Hiên Viên Húc chỉ dẫn theo hai mươi vạn binh sĩ, ngày đi ngàn dặm, đi tám trăm đêm, nhanh chóng hành quân để giao tranh với Tây La. Lúc hắn và quân đội chạy tới Lưu thành, quân Tây La đã chiếm thêm một thành nữa của Thanh Long quốc, hắn lập tức ra lệnh xây dựng cơ sở tạm thời ở Lưu thành, làm nơi nghỉ ngơi và hồi phục, lấy lại thể lực.
Về sau Hiên Viên Húc vẫn làm gương cho binh sĩ như cũ, thúc ngựa bắn chết tướng quân Tây La. Hắn võ nghệ hơn người, có oai phong vạn người khó địch, ở giữa thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của tướng địch dễ như lấy đồ trong túi, tướng sĩ quân địch chết ở dưới cung tên của hắn nhiều không đếm hết. Dù là chênh lệch mười vạn binh lực, quân Tây La nửa điểm ưu thế cũng không có được, ngược lại hao tổn tướng sĩ không ít. Quân đội Thanh Long quốc do hắn dẫn đầu khí thế như hồng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một lần nữa đoạt lại ba thành trì bị quân Tây La chiếm đoạt.
Quốc chủ Tây La rất là tức giận, rất là không cam lòng, tiếp tục cường ngạnh phái binh, thập phần muốn đánh bại tiểu tướng áo bào trắng anh dũng này, tiến tới xông vào Thanh Long quốc. Hiên Viên Húc trong ánh mắt lóe ra kiên nghị, lựa chọn một người đủ năng lực ở lại canh giữ biên giới, sau đó mang tướng sĩ thề một bước không lùi. Hắn dẫn đầu binh lính Thanh Long quốc hăng hái tắm máu chiến đấu, cùng quân Tây La mấy phen ác chiến, ngược lại đem quân địch đánh từng bước lui về phía sau, hai bên chết thảm, thương vong vô số.
Vài năm nay, Hiên Viên Húc trừ bỏ hồi kinh lúc bệnh tình Thái hậu nguy kịch để chăm sóc Thái hậu, còn lại luôn luôn trấn thủ ở biên cảnh lạnh lẽo, thỉnh thoảng chặn đầu quân Tây La đánh nhau một trận, dĩ nhiên sau đó lại thừa thắng xông lên. Trải qua bốn năm năm chiến tranh tàn khốc, mọi người ở Tây La đều bị hắn làm cho hoảng sợ, như vậy cũng phải, “Thanh Long chiến thần” danh tiếng sớm đã vang dội. Mỹ thiếu niên lúc trước cũng dần dần trưởng thành, thành một nam tử hán khôi ngô đầu đội trời chân đạp đất.
Hộ vệ của hắn mấy năm nay đi theo hắn thập tử nhất sinh, chinh chiến nhiều năm, mỗi người đều là lấy một địch một trăm mãnh sĩ, tướng sĩ bình thường không thể so sánh được. Lớn lên cũng là một hộ vệ Viêm Dương làm cho quân địch nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Đặc biệt là hơn nửa năm trước trong một trận ác đấu kéo dài với quân Tây La, Hiên Viên Húc tự mình cùng hộ vệ Viêm Dương ra sức đánh chiến, vùng dậy đuổi theo cũng không chừng mực giống như trước kia, mà từng bước truy kích, không chút nào buông lỏng.
Hộ vệ Viêm Dương của Hiên Viên Húc xông lên phía trước, tựa như một cây đao đâm vào trong quân đội Tây La, xé ra một cái khe thật dài, sau đó dũng mãnh đánh thẳng vào hai bên, đem bọn chúng tách thành năm bè bảy mảnh tứ tán chạy thục mạng. Theo sát ở phía sau, quân Thanh Long chém quân địch như xắt thức ăn, quân Tây La hỗn loạn không chịu nổi thương vong nghiêm trọng, một vài đại tướng bị bắt, kinh sợ đến tinh thần tan rã, liên tiếp tháo chạy đến hơn năm trăm dặm mới dừng lại.