Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 93

Edit: Lệ Hy

"Khởi bẩm nữ vương bệ hạ, nữ vương... Nữ vương bệ hạ, việc lớn không tốt rồi!" Một cung nữ kinh hoảng vọt đến bên người nữ vương, giọng nói run rẩy  không che giấu được, đứt quãng bẩm báo.

"Yên tâm một chút, đừng vội nóng nảy! Chuyện gì kích động như vậy?" Nữ vương giống như xưa phê duyệt tấu chương chồng chất như núi, vội vàng đến sứt đầu mẻ trán.

Vương phu của nữ vương tô son điểm phấn, mặc vàng mang ngọc, lười nhác dựa bên cạnh  nữ vương õng ẹo làm dáng, ngón tay vểnh lên thành hoa lan chỉ, chỉ vào cung nữ, giọng nói làm nũng: "Nô tài lớn mật, ngươi hù dọa Đại vương làm sao bây giờ?"

"Vèo! Ôi..." Một xấp thư tín thật dày trong tay Sính Đình hất đi, nhìn mấy nha đầu trong phòng giả vờ giả vịt, diễn như có thật, ôm cánh tay Thính Vũ bên người cười không thở nổi, nói với Thính Vũ: "Thính Vũ, ngươi xem các nàng bị ta nuông chiều, bướng bỉnh không có giới hạn rồi." Sau đó lại quay về phía Đại Nhã diễn vai nữ vương nói: "Đại Nhã, không đúng, nữ vương không làm việc, trong thư Y Nhân nói tấu chương đều được vương phu phê duyệt, nếu giống như ngươi vậy, Y Nhân đã lật bàn sớm rồi."

Thấy Đại Nhã đóng vai nữ vương như mới tỉnh từ trong mộng, bộ dáng không ngừng gật đầu, sau đó nàng lại chỉ điểm Hiểu Phong sắm vai vương phu nói: "Làm sao Hàn thế tử có thể ẻo lả như ngươi vậy? Hiện tại bộ dáng nhân gia hẳn là giống như vua một nước, Y Nhân nói dân chúng đảo Mạt Ưu hiện tại đều gọi Hàn thế tử thế tử là "Ưu Đàm quân", toàn bộ dân chúng trên đảo đáng yêu kính trọng hắn, các ngươi ngẫm lại đi! Trước kia Hàn thế tử là thị độc (người hầu đọc) của thái tử, cũng học đạo trị quốc, vô luận là đạo văn sử, hay là võ công cưỡi ngựa bắn cung, kế dùng binh đều là chăm chỉ bồi dưỡng."

"Đúng vậy!" Thính Vũ và mọi người liên tục gật đầu, cùng kêu lên phụ họa, dầu gì Hàn thế tử nhân gia cũng là một quý công tử trẻ tuổi tuấn nhã, tuyết đối không thể giống như Hiểu Phong nam không ra nam nữ không ra nữ như vậy, chẳng ra cái gì cả.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Hiểu Phong xuất hiện mê mang, ngẩng đầu nhìn trời, cân nhắc hồi lâu mới lo lắng nói: "Nhưng mà làm hoàng đế không phải là tam cung lục viện sao? Nếu Hàn thế tử chỉ lo phê tấu chương, quản lý quốc gia, không trang điểm cho mình xinh đẹp mà nói, "Ưu Đàm nữ vương " có thể bị phi tử tư sắc xuất chúng khác câu đi  không?"

"Khụ khụ!" Mọi người ho khan đồng loạt.

Sính Đình u oán nhìn hài tử xúi quẩy này, oán hận nói: "Tìm một người gả ngươi đi sớm một chút thôi, cũng không biết ngươi cả ngày điên điên vui vẻ nghĩ cái gì."

"Ai nha! Thế tử phi, còn diễn hay không? Nô tỳ còn nhiều lời thoại nữa không?" Hiểu Nguyệt vừa mới nhập vai diễn, hiện tại vội vã cố gắng diễn.

"Diễn, tiếp tục!" Sính Đình hào khí vạn trượng giơ giơ thư tín trong tay lên, thêm vào một câu: "Diễn giống một chút."

Hiểu Nguyệt vội vàng đổi thành vẻ dễ gần trên mặt, có vẻ kinh sợ, nghiêng mình bẩm báo với nữ vương: "Bệ hạ thứ tội, hồi bẩm nữ vương bệ hạ, hoàng đế Thanh Long quốc nhốt đánh thế tử và thế tử An Thân Vương  vào thiên lao rồi!"

"Ngươi nói cái gì? Lời này là thật?" Nữ vương không chút để ý, trong nháy mắt  ánh mắt  sinh ra sắc nhọn, hung hăng trừng mắt nàng.

Cung nữ bị ánh mắt bừng bừng sát ý của nữ vương dọa lạnh run, má ơi, trong ngày thường nữ vương đều mang vẻ mặt ôn hoà, lại thêm bộ dáng vô cùng mỹ lệ, nhưng lại không thể không trả lời, đành phải run giọng nói: "Bệ hạ, việc này là thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác), nô tài mới vừa gặp đại nhân mang tin tức cho người đâu!"

Nữ vương hung hăng cắn răng, vung tay lên, "Bốp! Bốp! Bốp!" Quăng một khối chặn giấy bằng hắc ngọc để trên án  đập nát, rồi sau đó, hai tay mạnh mẽ vung lên, vén áo bào, bỗng nhiên đi về phía ngoài cung điện.

"Đợi một chút, bệ hạ!" Lúc này, Hiểu Phong đóng vai vương phu là một nam tử tràn đầy khí khái, lớn tiếng nói: "Bệ hạ đi đâu?"

Nữ vương ngẩng khuôn mặt điên đảo chúng sinh, kiêu ngạo liếc về phía Thanh Long quốc, khinh miệt nói: "Lập tức phát binh, ra biển tấn công Thanh Long quốc, đã không còn Hiên Viên Húc, bản nữ vương thật muốn nhìn xem Thanh Long quốc có ai dám ngăn cản ta."

"Lớn mật, một đám chống trời, lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói ra, còn dám gọi thẳng tên của gia?" Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến giộng nói uy nghiêm khiển trách của Hiên Viên Húc, chợt, người khác cũng đi nhanh bước vào  trong nhà.

Bọn nha đầu bị lời nói nghiêm khắc của hắn dọa mặt đều trở bên trắng bệch, mấy 

người diễn trò diễn đến say mê, người xem diễn trò cũng xem có tư vị, vậy mà không ai phát hiện thế tử trở lại. Lần này thảm rồi!

Sính Đình hơi giật mình xong lập tức đã tỉnh hồn lại,  mặt đầy tươi cười đứng dậy, đón Hiên Viên Húc đang đi đến, miệng ngọt ngào kêu lên: "Tướng công, chàng đã về rồi!" Cùng lúc đó,  tay nàng cầm thư tín tay vắt chéo sau lưng, không ngừng vẫy nhẹ mọi người hướng về phía phòng trong.

Con ngươi  của Hiên Viên Húc trầm tĩnh, nhìn vẻ mặt nịnh hót phụ họa của nàng, làm bộ không thấy được động tác mờ ám của nàng, nhỏ giọng trách mắng, "Bộ dáng lén lút như vậy, nhất định là làm chuyện gì sai."

Sính Đình nghiêng đầu cười, sau đó kéo cánh tay hắn, làm nũng nói: "Không có, không có, ta lớn như vậy, cũng không biết hai chữ " chuyện sai" Viết như thế nào."

Hiên Viên Húc thương yêu vuốt  sợi tóc mai trên thái dương của nàng, khẽ thở dài một hơi, một bộ dáng không có cách gì với nàng, "Nói khéo như rót mật, ba ngày không đánh, bóc ngói phòng giữa, các ngươi cũng không kiêng nể gì cả, bị người nghe được chính là muốn chặt đầu."

"Ừ, tướng công, chúng ta biết sai lầm rồi." Sính Đình gật đầu như giã tỏi, biết vâng lời thừa nhận sai lầm.

"Lần này thì bỏ qua các ngươi, lần sau nhất định không thể như vậy." Hiên Viên Húc thờ ơ quét qua mấy nha đầu khoanh  tay nghe lời giáo huấn ở phòng trong, phất phất tay.

Mọi người thuận theo vội vàng đồng ý, sau đó một đám cúi đầu, nối đuôi nhau mà ra. Phòng to như vậy, cũng chỉ còn lại hai phu thê bọn hắn rồi.

Hiên Viên Húc ôm lấy Sính Đình đi đến nội thất, thuận tay rút ra thư tín trong tay nàng, hai mắt thoáng quét qua, trầm ngâm không nói.

Sính Đình dò xét liếc hắn  một cái, ôn nhu mà nói: "Làm sao thế?"

Hiên Viên Húc trả lại bức thư  cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống trên giường, sau đó thuận thế ngồi ở bên người nàng, kéo tay nàng đặt trong  lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve từng đầu ngón tay, trong con ngươi sâu lắng ánh lên ôn nhu, tràn đầy ý nhún nhường nói: "Nàng rất nhớ Y Nhân, lấy bức thư của nàng ấy xem hết lần này đến lần khác, chỉ sợ cũng đã thuộc làu, đáng tiếc đáng tiếc vẫn không thể phân thân, nếu không thì cũng có thể ra biển với nàng, đến đảo Mạt Ưu đi nhìn bọn họ."

Sính Đình không tự chủ được nắm chặt một xấp thư thật dày trong tay, tự nhiên  lòng nhung nhớ về Thẩm Y Nhân mãnh liệt nảy sinh, cái mũi đau xót, hai tròng mắt đã mịt mù một tầng hơi nước, lẩm bẩm: "Ta  rất nhớ nàng, nàng đang ở nơi xa cũng lo lắng cho ta, đã từng muốn xuất binh đến cứu chúng ta nữa! Hiện tại nàng cũng có một nhi tử một nhi nữ, ta cũng không thể gặp mặt một lần, ta..."

Vài năm nay Thẩm Y Nhân và Hàn Tư Luật chẳng những cai quản đảo Mạt Ưu càng ngày càng tốt, mà còn ba năm có hai đứa, sinh một đôi nhi nữ ( nam nữ) đáng yêu. Hiện tại Thẩm Y Nhân vẫn là Ưu Đàm nữ vương, phái thuyền lớn vô cùng xa hoa tới Thanh Long quốc, định đón một nhà Định Quốc công phu nhân và Sính Đình đến đảo Mạt Ưu du ngoạn. Chỉ tiếc Hiên Viên Húc nhiều việc quấn thân, cũng không thể cùng đi với Sính Đình, tự nhiên cũng sẽ không  để nàng rời đi, vì thế phu thê Định Quốc công vui vẻ đến đảo Mạt Ưu rồi.

Đôi mắt của Hiên Viên Húc tối sầm lại, một tay  ôm gắt gao nàng đang khóc ròng vào trong lòng, để cằm trên đầu nàng, ngửi mùi thơm tỏa ra trên tóc nàng, nhắm mắt lại, trên mặt tuấn mỹ thoáng lộ ra bóng mờ thất bại, giọng nói rầu rĩ, "Ta và Quai Quai cũng không thể rời nàng, huống chi hiện tại trong bụng ngươi lại mang thai một đứa, đợi sau này bọn nhỏ lớn hơn một chút, đến lúc đó tất cả chúng ta đi thăm hỏi bọn hắn, có được hay không?"

"Uh`m!" Sính Đình ở trong ngực hắn khẽ gật đầu, bôi toàn bộ nước mắt ở trước ngực hắn, kề sát trong lòng hắn im lặng không nói gì.

Hiên Viên Húc ôm nàng lên, ngồi trên chân mình, hôn cái trán của nàng một chút. Cầm khăn lau hết nước mắt trên mặt, rút thư trong tay nàng ra để một bên. Sau đó vươn tay ôn nhu sờ sờ vòng eo còn chưa có biến hóa gì của nàng, mềm giọng nói: "Hôm nay tiểu gia hỏa này có ngoan hay không?"

Sính Đình thả lỏng dựa trong lòng hắn, lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đứa nhỏ này khác với Quai Quai, qua ba tháng Quai Quai mới bắt đầu giày vò ta, nhưng đứa nhỏ này hơn một tháng đã có phản ứng, làm cho người ta ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại ba tháng đã qua, lại không khác gì bình thường rồi."

"Vậy là tốt rồi!" Hiên Viên Húc thở dài nhẹ nhõm, "Ta đang lo lắng hài tử giày vò nàng, những thứ khác ta đều có thể chịu giúp nàng, chỉ riêng việc mang thai sinh hài tử là ta không thể thay nàng, còn phải trơ mắt mà nhìn nàng chịu khổ." Hiên ViênHúc  ôm nàng nhẹ nhàng đong đưa, không ngừng đau lòng vuốt ve nàng.

Sính Đình không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt của trượng phu, mỉm cười nói: "Nhìn thấy Quai Quai thì ta không cảm thấy khổ một chút nào!"

"Ha ha!" Hiên Viên Húc nhớ tới bộ dáng khả ái của nhi tử, cao hứng cười rộ lên.

Hai người nói đến hài tử, chàng một câu nàng một câu, không khí phi thường ấm áp ngọt ngào.

Chỉ chốc lát, Sính Đình liền thấy hắn vén vạt áo của nàng lên, bàn tay đang dò xét về phía cái yếm trên người nàng, không khỏi thầm nghiến răng, đè lại bàn taycủa Hiên Viên Húc  đang dò xét cái yếm của nàng, ngửa đầu trừng mắt nói với hắn: "Chàng làm gì?"

"Không phải nàng trướng đau sao? Ta chịu thiệt một chút, xoa xoa giúp nàng!" Hiên Viên Húc mặt không đỏ thở không gấp nói.

"Đồ vô sỉ." Đôi bàn tay trắng như phấn của Sính Đình vung lên đấm hắn một cái, lắc lắc thân thể muốn từ dưới thân hắn lui lại.

Hiên Viên Húc hít một hơi, cúi đầu cắn vành tai của nàng, nàng càng căng cứng, giọng nói từ tính mê người khẽ cười nói bên tai nàng: "Động nữa, ta sẽ không ngăn nó nữa." Nói xong, hắn không có ý tốt nhô  lên một chút, bàn tay lại cố chấp dừng trước ngực nàng, chợt chậm rãi xoa nắn.

Nhất thời thân thể Sính Đình cứng đờ, không dám nhúc nhích chút nào, trong lòng hận muốn nghiến răng, vội vàng nói: "Thả ta xuống."

"Thực vô tình, nó nhớ nàng như vậy, nó cũng muốn nàng." Hiên Viên Húc thấp giọng nói bên tai nàng, chỉ là động tác trong tay cũng không dừng lại. Sính Đình không nhịn được khẽ thở gấp ra tiếng, đến cuối cùng chính nàng cũng không nhịn được có chút động tình rồi.

"Phụ thân, nương, oa! Các ngươi đang làm cái gì?" Bỗng dưng, giọng nói ngọt ngào ngây thơ của Quai Quai xuất hiện chỗ cửa phòng, đôi mắt sáng ngời thiên chân vô tà mở to, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

"Quai Quai!" Sính Đình và Hiên Viên Húc cùng lúc nói ra, hai người từ trong bối rối chỉnh lý lại vạt áo.

Hiên Viên Húc khôi phục như lúc ban đầu trước, nhưng cũng không buông Sính Đình ra. Hắn nhìn Quai Quai, mày kiếm khẽ nhếch, con ngươi đen khép hờ, hơi ngừng lại, vẫy tay với Quai Quai nói: "Quai Quai đến dây, để cho phụ thân nhìn xem trong tay con cầm cái gì?"

" Đặng đặng, đặng!..." Quai Quai vài bước đã chạy tới, cao hứng cầm một tấm vải dệt  trong tay tựa như hiến vật quý cho lão cha hắn xem, đắc ý dương dương mà nói: "Phụ thân, người xem, hôm nay Quai Quai vụng trộm tới thư phòng liều chết, người không phát hiện, hì hì! Quai Quai muốn dùng mảnh vải này che kín mắt, chơi trốn tìm với tổ phụ."

Đó là một mảnh vải màu tím, vải dệt mềm mại, đích thực không có gì hay làm cho người ta giật mình, nhưng tấm vải dệt này có tên, gọi là cái yếm!

Trên mặt Hiên Viên Húc nhanh chóng hiện lên vài tia đỏ đậm, buổi sáng hắn xử lý công văn tại thư phòng, trong lúc vô ý lấy vật đính ước này để ngắm trong giây lát, sau đó lại quên khóa vào ngăn tủ rồi. Chưa từng nghĩ Quai Quai lại chuồn vào, tiểu gia hỏa này rất hư rồi.

"A!" Sính Đình nhỏ giọng thét chói tai, lập tức che kín mắt, cái này không phải là cái yếm nàng đã làm mất sao? Hiên Viên Húc muốn chết, lại còn lừa nàng nói không biết để chỗ nào, hóa ra hắn vụng trộm để ở thư phòng
Bình Luận (0)
Comment