Edit: Skye
“Cái gì? Tước nhi, mau tới đây.” Hoắc Thái hậu đứng dậy, vội vàng muốn tiểu hoàng thượng nhanh chóng rời xa Nguyên Sơ Hàn.
Phong Ly vẫn ngồi bất động như sơn, tầm mắt xẹt qua đắc ý trong đáy mắt của Nguyên Sơ Hàn, xem ra nàng không hổ danh được gọi là tiểu thần tiên, ngay cả thái y cũng lừa gạt được.
Tiểu hoàng thượng lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn về phía Triệu thái y, “Đã bị lây bệnh? Quận chúa tới cùng bị bệnh gì?”
Triệu thái y quỳ trên mặt đất, “Bẩm hoàng thượng, chứng bệnh quận chúa không thuốc nào chữa được, trên mặt mụn đỏ lở loét không phá không được, nếu phá ra, người khác đụng tới máu mủ, cũng sẽ lở loét như quận chúa. Vả lại, dần dần từ khó thở đến thở gấp không ngừng. Đây là tật bệnh mãn tính khó gặp, thần làm nghề y tới nay, hai mươi năm trước mới từng gặp loại bệnh này.”
Thái hậu đã lui về phía sau rồi đi đến bình phong lớn bên cạnh, vội vàng triệu hoán người bên mình kéo tiểu hoàng thượng đi.
Hai thái giám, một người đỡ tiểu hoàng thượng lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, lo lắng mụn đỏ trên mặt Nguyên Sơ Hàn sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Phong Ly vẫn vững vàng, mặt không đổi sắc, “Bệnh này, không thuốc nào chữa được sao?”
“Bẩm vương gia, thứ thần y thuật không tinh, không cách nào trị liệu bệnh quận chúa.” Triệu thái y đầu đã áp trên mặt đất, xem ra hắn cũng rất muốn rời khỏi.
“Vương gia, khi ngài đưa quận chúa từ Sâm Châu đến đế đô, Trịnh Vương không nói qua quận chúa chính xác mắc bệnh gì sao?” Thái hậu nhìn về phía Phong Ly, trên khuôn mặt trang nhã pha trộn sắc lạnh trái lại xẹt qua vài phần vui sướng khi người gặp họa. Thập phần hi vọng bệnh của Nguyên Sơ Hàn có thể lây bệnh cho Phong Ly, bệnh càng nặng càng tốt.
“Trịnh Vương không nói rõ, chỉ là nói đi tìm rất nhiều danh y xem qua cho quận chúa, đều nói không thuốc nào chữa được.” Giọng nói Phong Ly lộ ra vài phần lạnh lùng, càng cao ngạo nghiêm nghị.
Thái hậu nhìn Nguyên Sơ Hàn nửa chết nửa sống, đây không phải như tính toán của bà. Bất quá, bà vẫn quyết định không thể để cho Phong Ly dẫn nàng ta đi lần nữa, dù sao, nàng ta là lợi thế thập phần trọng yếu.
“Phần lớn danh y dân gian đều hữu danh vô thực(danh không đúng với thực), không thể so bì với thái y trong cung. Không bằng như vậy đi, để quận chúa ở lại trong cung, ở hậu cung có một tòa cung điện thanh tịnh ít người lui tới. Như vậy càng có thể thuận tiện chữa bệnh cho quận chúa, cũng miễn ở lại phủ Vương Gia khiến Vương gia bị lây bệnh. Vương gia một ngày kiếm tỷ bạc, vì hoàng thượng xử lý triều chính đã quá mức bận rộn, người cũng không thể có sơ xuất.” Thái hậu như cũ tránh đi rất xa, mỗi câu đều nói hợp tình hợp lý.
Phong Ly không nói, chỉ nhìn Nguyên Sơ Hàn.
Nguyên Sơ Hàn nhưng lại có vài phần khẩn trương, nàng cũng không nên ở lại trong cung.
Nhìn về phía Phong Ly, hắn cư nhiên thờ ơ, cái gì cũng không nói.
Không được, cách này không thể dùng được, nàng không muốn làm con tin trong cung, nàng phải dựa vào chính mình rồi.
“Khụ khụ,,, “ bỗng dưng, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu ho khan
Bên kia thái hậu lại lui về phía sau vài bước, nhìn những đốm mụn lở loét trên mặt Nguyên Sơ Hàn, thập phần lo lắng nó sẽ nổ bung.
Triệu thái y đứng lên, tay lùi về sau, ông nghĩ muốn cho Nguyên Sơ Hàn khỏi ho khan, thế nhưng ông thật sự không có biện pháp.
Nguyên Sơ Hàn ho khan tăng lên, ho đến ngực phổi phát ra tiếng trống rỗng, ngay sau đó thân thể nghiêng tới trước, thẳng tắp rơi khỏi ghế dựa.
Mắt thấy đầu muốn đụng trên mặt đất, một bàn tay đưa tới vừa lúc tiếp được đầu nàng. Thân thể bị cuộn lại, cả người nàng rơi vào một bờ ngực lạnh lẽo.
Nguyên Sơ Hàn không mở mắt, yết hầu co rút nhanh, máu màu đỏ tươi phun ra từ trong miệng nàng, bắn tung tóe lên người ôm nàng.
Phong Ly ôm nàng, biết nàng diễn trò, nhưng không biết nàng sẽ làm thật đến vậy. Nhìn máu không ngừng từ trong miệng nàng tuôn ra, có khoảng khắc hắn còn tưởng rằng là thật.
“Triệu thái y, ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh xem cho quận chúa.” Mắt thấy Phong Ly ôm lấy Nguyên Sơ Hàn, tư thế chính kia là muốn dẫn nàng đi, thái hậu lập tức quát lớn.
“Dạ… dạ vâng.” Triệu thái y đi tới, thấy Nguyên Sơ Hàn trong lòng Phong Ly, ông lại không dám tiếp cận.
“Lúc xuất phát từ Sâm Châu, Trịnh Vương có đem chút dược giao cho bổn vương, đó là dược áp chế cơn ho của quận chúa. Hoàng thượng, thái hậu, bổn vương trước mang quận chúa trở về. Nếu còn nôn ra máu như vậy, quận chúa sợ sẽ mất mạng.” Nàng đang nôn ra máu, dù là biết nàng làm bộ, nhưng còn phun nữa, có bao nhiêu máu nàng phun cũng không đủ.
Thái hậu còn muốn nói cái gì, bên kia Phong Ly đã một tay ôm ngang Nguyên Sơ Hàn, đi nhanh tiêu sái ra điện.
Tiểu hoàng thượng đi qua vài bước, nhìn chăm chú vào bóng lưng Phong Ly rời đi, trên mặt thanh tú hiện lên thập phần đồng tình cùng thương tiếc, trên đời này còn có người đáng thương như cậu.
Hoàng cung nguy nga nghiêm trang, Phong Ly ôm Nguyên Sơ Hàn đi nhanh về phía cửa thành, hắn nện bước rất lớn, ôm Nguyên Sơ Hàn, cực kì trầm ổn.
Trên vạt áo đẹp đẽ quý giá đều là máu, mặt Nguyên Sơ Hàn chôn trước ngực hắn, một bộ dáng sắp chết.
Mấy hộ vệ đi theo phía sau, cung nhân gặp trên đường đi đều phủ phục quỳ xuống đất.
Một đường thẳng đến xe ngựa đứng ở cửa thành, Phong Ly đạp ghế ngựa trực tiếp ôm Nguyên Sơ Hàn tiến vào xe ngựa. Hộ vệ lái xe ngựa, nhanh chóng chạy xe.
Đi vào xe ngựa, Phong Ly thuận tiện trực tiếp ném người trong lòng xuống.
“Ai nha, diễn trò nên diễn đến cùng chứ, đã vứt ta đi rồi à?” Nằm ở trong xe, Nguyên Sơ Hàn từ trong tay áo rút ra hai cây châm bạc. Ngăn cách y phục vững vàng đâm trên ngực cùng sau tai mình, đánh đúng huyệt, kết thúc một ngày mệt mỏi.
Phong Ly rời chỗ đến chỗ ngồi đằng xa, vạt áo đầy máu, khuôn mặt tuấn mỹ không biểu tình, đơn độc lạnh lùng.
Nhổ châm, vết mụn đỏ lở loét chồng chất trên mặt Nguyên Sơ Hàn từ từ biến mất, trong nháy mắt cả người như thay máu sống lại, xoay người ngồi dậy.
Lau máu trên cằm, Nguyên Sơ Hàn vuốt ve ngực, “Thổ huyết này thật đúng là không phải người làm, yết hầu đau quá.”
Phong Ly vẫn không nhúc nhích, hơn nữa thân thể còn có điểm cứng ngắc, hơi thở trong lúc đó mang theo mùi máu trên vạt áo, thật giống như dao găm, thổi mạnh vào phổi hắn.
“Thái hậu kia cũng muốn cưỡng ép ta làm con tin, xem ra là địch nhân của Nhiếp Chính vương đại nhân nha. Ta là hàng bán chạy đó, Nhiếp Chính vương đại nhân nên bảo hộ ta thật tốt. Nếu là ta bị thái hậu cưỡng ép, lợi thế của ngài cũng mất.” Tuy cùng một dạng, nhưng trước mắt mà nói, nàng vẫn cực kỳ an toàn.
Phong Ly nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Nếu còn có lần sau, ngươi nên đổi loại bệnh khác đi.”
Nhướng mày, gương mặt Nguyên Sơ Hàn đã trắng nõn như lúc ban đầu, mặt mày cong cong cười, tỏa sáng như ánh mắt trời, ánh sáng trong xe ngựa tựa hồ sáng ngời vài phần.
“Thật có lỗi, ói ra máu đầy người Nhiếp Chính vương đại nhân. Bất quá như vậy mới rất thật nha, loại ‘ bệnh ’này của ta, bệnh trạng phát tác quả thật là thổ huyết mà.” Diễn trò đương nhiên phải làm chân thật mới được.
“Thật là có loại bệnh này.” Nhìn gương mặt nàng trắng nõn như ngà voi, sức sống bắn ra bốn phía, rất khó tưởng tượng vừa rồi nàng vẫn còn nôn ra máu.
“Đương nhiên, thái y kia nói không sai. Thái y Thái Y Viện, vẫn là có chút tài năng, loại chứng bệnh nghi nan này cũng từng gặp qua.” Vê yết hầu, nàng dường như đang đánh giá thịt heo.
Phong Ly nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm từ trên gương mặt nàng trợt xuống, rơi vào trên cổ trắng nõn của nàng, “Mụn đỏ lở loét nổ bung, sẽ lây bệnh cho ông ta.”
“Vết lở loét này của ta là giả, ngưng tụ ở dưới làn da chỉ là máu của ta. Nhiếp Chính vương đại nhân sợ hãi rồi hả? Diễn trò thật đến nỗi ngay cả bản thân ngài cũng tin.” Chỉ là diễn trò thôi mà.