Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 19

Edit: Skye

Hôm sau, biết được cung điện từ đồng tiền do mình tạo ra cho Tề Dương xem bị chuyển đi, Nguyên Sơ Hàn đắc ý hừ hừ.

Cỡ như nàng một chốc còn chẳng nghiên cứu ra được, Nhiếp chính vương khá hơn sao? Trừ phi hắn xây dựng nhà cửa, hiểu được kiến trúc vật lý, không chừng mới có thể nhanh chóng nghiên cứu ra.

Qua giữa trưa, Nguyên Sơ Hàn cầm tiền đồng mới vơ vét đi đến chỗ Tề Dương, tính toán dựng tiếp cho hắn một kiến trúc tiền đồng, miễn cho hắn nhàm chán.

Nguyên Sơ Hàn đến, Tề Dương cực kỳ vui vẻ, từ trên giường đi xuống, chồng gậy di chuyển nhanh tới chỗ bên bàn.

“Nghe nói cung điện ta dựng cho ngươi hôm qua bị ‘cướp đi’, hôm nay ta dựng cho ngươi một cái đặc biệt hơn.” Bắt đầu dựng tiền, mày Nguyên Sơ Hàn cong cong, đồng tiền trong tay nàng hoàn toàn phát huy tác dụng khác.

Tề Dương gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng tiền, chờ mong.

Đáy trụ hoàn thành, mặt trên lại bắt đầu nghiêng, hơn nữa hoàn toàn nghiêng hướng về một mặt, Tề Dương xem không chớp mắt, lo lắng nó sẽ sập.

Nhìn lướt qua Tề Dương, Nguyên Sơ Hàn cười lạnh đắc ý.

Bỗng dưng tiếng Hương Phụ vang lên bên ngoài, ngay sau đó, nàng vội vã chạy vào phòng. “Tiểu thư, tiểu thư, ngài ở chỗ này thật tốt quá. Trong cung có người tới, một đám người đang tới đây mang theo đao kiếm, nói phụng ý chỉ thái hậu, tiếp ngài tiến cung.”

Hạ đồng tiền trong tay, Nguyên Sơ Hàn đứng lên, “Thái hậu phái người đến đây? Phong Ly đâu?” Nếu có mặt Phong Ly, người của Thái hậu làm sao dám tiến vào vương phủ.”

“Vương gia không ở trong phủ. Tiểu thư ngài mau trốn đi, bọn họ quá nhiều người! Hộ vệ trong phủ đều qua đây, nô tỳ thấy như sắp muốn đánh nhau rồi.” Hương Phụ thập phần kích động, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại chuyện này.

Tề Dương chống gậy đứng lên, “Quận chúa đừng lo lắng, tuy Vương gia không ở trong phủ nhưng hộ vệ trong phủ cũng tuyệt đối không để bọn họ dẫn ngài đi.”

“Người của thái hậu thật sự dám động thủ với hộ vệ các ngươi sao?” Bọn họ là người của Phong Ly nha.

Tề Dương gật đầu, “Người của Thái hậu là đại nội thị vệ, cao thủ trong cao thủ, nếu Vương gia không ở đây, bọn họ thật sự dám.”

Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn lấy ra một ngân châm, vững vàng đâm chuẩn sau tai.

Tề Dương khó hiểu, nàng làm cái gì vậy?

Một phút đồng hồ sau, mặt Nguyên Sơ Hàn nổi mụn hòng, một tầng lại một tầng, giống hệt bộ dạng tiến cung ngày đó.

Tề Dương tức thì hiểu rõ nàng làm gì, cư nhiên thần kỳ như vậy.

Hương Phụ vẫn lo lắng, tựa hồ nghe được động tĩnh trước phủ.

“Xem ra đánh nhau thật rồi.” Thính lực Tề Dương mạnh, đã nghe được tiếng động bên kia.

Hương Phụ lập tức kinh hoảng, “Vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư, người trốn đi đi.” Thực không nghĩ tới đế đô nhiều nguy cơ như vậy.

“Trốn thế nào? Bọn họ đều biết ta ở trong phủ rồi.” Mụn hồng gồ ghề mọc khắp mặt, Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, trốn không được. Chỉ có thể trông cậy hộ vệ trong phủ, nếu bọn họ có thể ngăn trụ, vậy nàng sẽ không bị thái hậu bắt đi.

Lần trước tiến cung, Phong Ly dẫn nàng đi ngay dưới mí mắt thái hậu, bà ta nhất định hận thấu xương.

Lần này nhân cơ hội Phong Ly ra ngoài, liền phái người đến bắt nàng, xem ra đối với nàng mà nói, vị thái hậu kia chính là tình thế bắt buộc.

“Quận chúa đừng lo lắng, thuộc hạ sẽ bảo hộ ngài.” Tề Dương chống gậy, hướng cửa đi đến.

Hương Phụ lập tức lắc đầu, “Ngươi như vậy làm sao có thể bảo hộ tiểu thư được chứ? Còn không bằng cầu cho huynh đệ ngươi có thể chống đỡ. Xong rồi, động tĩnh càng ngày càng gần, bọn họ giết đến đây rồi.” Ngay cả thính lực bình thường như Hương Phụ cũng nghe rõ.

Tề Dương nghiêm mặt, nhìn cửa viện, chưa tới vài phút, mấy hộ vệ hiện thân, động tác như gió.

“Quận chúa ở trong này?” Bọn họ là từ hiệu thuốc qua đây, cho rằng Nguyên Sơ Hàn ở bên kia.

“Người trong cung tới đến đây rồi à? Thật to gan, thừa dịp Vương gia không ở đây, cư nhiên dám xông tới cướp người.” Tuy Tề Dương bị thương nhưng khí thế làm hộ vệ vẫn mạnh mẽ như cũ. Việc Phong Ly để Nguyên Sơ Hàn ở trong phủ, ý tứ trong đó mọi người đều biết, nhưng giờ phút này, không khỏi muốn nàng về phe mình.

“Bọn họ đánh đến đây rồi, thị vệ Triêu Phượng cung đoán chừng đã đến, quận chúa ngài mau trốn đi.” Mấy hộ vệ vọt tới trước cửa, xem ra bọn họ là phòng ngự sau cùng, những người khác đều cùng đại nội thị vệ chiến đấu.

“Đến rồi.” Tầm mắt xuyên qua mấy hộ vệ đứng ở cửa, bên ngoài cửa đông viện, một đám người nhảy ra. Kịch tính như trong phim điện ảnh, bọn họ không dùng vật gì trợ giúp, như châu chấu nhảy vào trong viện.

Hộ vệ vương phủ cũng xông vào theo, viện lớn như vậy, bọn họ đối chiến một chỗ. Đao kiếm va chạm tóe lửa chói mắt, chấn động lỗ tai cũng vang ong ong theo.

Hương Phụ khẩn trương đứng bên người Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, đánh tới rồi.”

“Đừng sợ, cho dù bị bắt, bọn họ cũng sẽ không làm gì ta.” Hoàng cung kia cũng là nhà giam, chỉ là chắc chắn hơn một chút, hẳn sẽ không mặc nàng tùy tiện xông loạn.

“Tuy là nói như vậy nhưng bọn họ trông thật dọa người.” Có người phun máu, Hương Phụ trợn mắt nhìn. Người bị thương nàng gặp qua không ít, nhưng quá trình bị thương nàng lại chưa từng trông thấy qua bao giờ.

Hai đại nội thị vệ áo tím vừa ngăn cản thị vệ vừa xông thẳng đến cửa phòng.

Mấy hộ vệ đứng ở cửa lập tức tới nghênh tiếp, cùng đối kháng.

Tề Dương chống gậy chặn ở cửa, hắn là che chắn sau cùng.

“Xông tới rồi.” Lại một người xông tới, mang theo trường kiếm phòng thẳng đến cửa. Hương Phụ hét to một tiếng, ôm lấy Nguyên Sơ Hàn, yếu thế che trước mặt nàng.

Nguyên Sơ Hàn tay đẩy nàng ra, sau đó một bước tiến lên đẩy Tề Dương chống gậy đang muốn cùng sống chết với người ta, vươn tay về phía người muốn bắt nàng.

Đại nội thị vệ kia kinh ngạc, ngay sau đó cánh tay đau xót, động tác đưa tay định bắt Nguyên Sơ Hàn bỗng dừng lại, sau đó quỷ dị chân nhuyễn quỳ gối trên mặt đất.

Tề Dương tựa vào cạnh cửa, cũng kinh ngạc không kém, không nghĩ tới ngân châm của Nguyên Sơ Hàn còn có tác dụng này.

Tất cả đều đang tranh đấu, lại có thêm hai đại nội thị vệ xông tới, Nguyên Sơ Hàn như cũ nghĩ muốn dùng ngân châm đối phó, nhưng nàng dù sao cũng không có võ công, tốc độ trên tay không nhanh.

Cổ tay bị nắm trụ, mạnh mẽ bấm chặt ngón tay nàng khiến nàng không thể không buông, ngân châm rơi xuống đất.

Tề Dương nâng gậy muốn đoạt Nguyên Sơ Hàn trở về, lại bị đại nội thị vệ kia một quyền đánh vào bụng, cả người hắn ngã nhào trên đất.

Hương Phụ kêu to, nghĩ muốn xông lên phía trước nhưng lại không dám.

Mắt thấy hai đại nội thị vệ kia mỗi người một tay bắt lấy cổ tay Nguyên Sơ Hàn, bắt nàng rời khỏi phòng.

Nguyên Sơ Hàn vùng vẫy, chỉ tiếc khí lực không bằng người, bị túm rời khỏi phòng. Hộ vệ vương phủ nghênh diện đi lên tranh đoạt nàng, nàng bị một trận tả xung hữu đột làm cho quay cuồng, giờ khắc này nàng mới biết, xét về thô bạo, nàng hoàn toàn chỉ xếp bậc gà nhỏ non tay mà thôi.

Hộ vệ vương phủ đâm tới trưởng kiếm, Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt lại, kiếm gió quét qua mặt, tay trái nàng được buông lỏng.

Bất quá, cả người đều bị kẹp về phía người bên tay phải nàng, ngay sau đó hai chân cách mặt đất, nàng bị kẹp bay khỏi đông viện.

Thân thể nhẹ nhàng, nhân cơ hội quay đầu nhìn thoáng qua mặt sau, vô số người bay vọt giữa không trung. Đại nội thị vệ áo tím phía sau chặn truy kích của hộ vệ vương phủ, mà nàng tuy bị kẹp nhưng tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi đại môn vương phủ.
Bình Luận (0)
Comment