-30’ sau……….
-Như choàng tỉnh, cảm thấy cổ đau ê ẩm, và cảm thấy 2 tay và chân tê liệt. Quay xuống thì thấy tay chân của mình bị trối vào cái ghế dựa = cây, quay qua nhì thấy Thảo cũng đang từ từ tỉnh dậy……..
-Tỉnh rùi sao……..-con áo trắng ngồi ghế trước mặt Như nói
-Lúc nảy chỉ mới khởi động thui, và bây giờ cuộc chơi mới bắt đầu……..-Nhỏ áo vàng nói rùi bước tới chổ Thảo trên tay cầm theo cây dao sắt bén, rùi lượn dao trên mặt Thảo, khiến Thảo rùng mình vì mũi nhọn của cây dao…….
-Khuôn mặt này quả thật hok # gì thiên thần băng giá, đẹp hoà cùng 1 sự lạnh lùng.
Nếu đc tộ điểm vài đường dao thì sẽ thế nào nhỉ, haha……-con áo trắng bước lại chổ Như, lạng mũi dao lên mặt Như, Như thì rất sợ, nhưng khuôn mặt thì vẩn cố giữ độ bình tỉnh
-Lũ hám trai…..Thảo nói 1 cách lạnh lùng vô đối
-Nếu tụi bây thik thì van xin tao 1 tiếng đi rùi tụi tao nhườn cho…….-Như tiếp lời với giọng lạnh vô đối
-Rẹt……..1 đường dao đc lạng trên khuôn mặt baby của Như, dọc theo dường dao ấy là 1 dòng máu tươi thấm tuôn ra, đau rát, nhưng Như hok hề rơi nước mắt
-Lủ “Dog mom” ……-Thảo quát lên khi thấy Như bị rạch……
-Rẹt……..lại 1 đường dao nữa đc lạng trên khuôn mặt của người con gái xinh đẹp, Thảo cũng hok # Như, dù bị rạch mặt đau rát lấm nhưng Thảo cũng hok rơi nước mắt……..
-LÁo với chị hã cưng……..
-Tụi bây, đem chậu nước ra……..
-Từ trong 2 con nhỏ bước ra cầm 2 chậu nước đưa cho 2 đứa kia
-Thử mùi vị của chậu nước này nhé……..- nói rùi 2 nhỏ kia cùng tạt 2 chậu nước vào mặt của 2 nhỏ
-Rát …… lạnh……mặn là cảm giác của Như và Thảo lúc này, hok chịu nổi do vết thương trên mặt quá đau rùi + thêm nước muối nữa, 2 nhỏ ngất tại chỗ
-Ha…ha….hành hạ 2 con này vui ghê……-Nhỏ ái trắng gỡ mặt nạ ra……. 1 khuôn mặt hết sức quen thuộc
-hok uổng công tao ngồi ép thân hình để giống tướng của nhỏ kia, kể cả con Thảo còn nghĩ tao với mầy là con BB và Phương nữa chứ…….-nhỏ áo vàng tháo mặt nạ ra, lại 1 gương mặt khả ố rất ư là quen thuộc
-Chiến này hoàng tử sẽ thuộc về ta, haha-con áo trắng
-Tao hok tin hoàng tử lại có thể iu 1 đứa mà trên khuôn mặt có vết sẹo như thế kaka-Con áo Vàng
-Thôi thanh toán 2 con này đi rùi đi ăn mừng……..
-Ok………..
-TẠi trường Hoàng Gia
-“sao hum nay Thảo nghĩ vậy nhỉ, nhắn tin hok trả lời, điện thoại cũng hok bắt máy nữa, sao mình có linh cảm hok tốt vậy nhỉ……” suy nghĩ của BB
-Bất chợt điện thoại BB run lên ( đang học nên BB chỉnh chế độ run)
-Chuyện gì vậy Phương……….
-“Mầy ra cỗng nhanh lên tao đang chờ mầy nak`. Như và Thảo đang trong bệnh viện”…..-Phương nói giọng hốt hoảng
-SAO………..!...OK TAO RA LIỀN……-BB hét lên làm cả lớp giật mình quay lại nhìn BB, khuôn mặt của BB bây giờ trắng bệt vì lo, Nhanh tay thu dọn Tập vỡ, BB lao ra khỏi lớp mặt cho bao nhiu dấu? cùng lời kêu gọi cuả bà cô bộ môn……
-Ra tới cỗng BB nhảy lên xe Phương rùi Phương lao đi với vận tốc kinh hoàng
-Có chuyên gì……-BB nói với giọng lo lắng
-Tao hok biết, bữa nay Như nghĩ tao nt với điện hoài hok trả lời, rùi khi nảy đang học tao nhận đc điện thoại của bệnh viện…-Vừa lái xe Phương vừa nói
-Kéttttttttttttttt……….-chiếc xe đậu lại ở bãi giữ xe rùi cả 2 chạy vào bệnh viện với vận tốt kinh hồn
-BÁc Sỹ………Thảo và Như đâu –Phương vừa gặp ông bác sỹ trưởng liền hỏi ( bệnh viện này của nhà Thảo)
-Đã cấp cứu rùi, và đang nằm ở phòng 001( phòng đôi nhé)
-VÂng cảm ơn……-Phương nói rùi cùng BB đến Phòng 001
-Vừa mỡ cửa Phòng ra BB và Phương như bị chết đứng khi nhìn thấy 2 con ban đang ngồi khóc rồng rã, trên mặt thì bị băng kín 1 bên
-Như……..Thảo…..-2 nhỏ hét lên rùi chạy lại ôm 2 con bạn, BB ôm Như, Phương ôm Thảo
-Sao sao lại thế này, con dog nào làm tụi bây ra thế này-Phương khóc
-Mầy tránh ra đi, đồ tồi, hám trai mà hại bạn……-Thảo xô Phương ra, vừa bất ngờ, vừa bàng hoàng Phương té nhào lun
-Mầy làm gì thế…….-BB hét lên rùi chạy lại đở Phương
-2 đứa bây biến đi, lũ dog……..-Thảo hét lên
-Mầy bị điên ah`, sao mầy ăn nói quái thế…….-BB quát
-Tao điên mới chơi với lũ cáo như tụi mầy, chơi chém gà nhà-Thảo nói mà nước mắt tuôn ra
-Mầy đừng nói vậy, chuyện này hok phải do BB và Phương làm đâu..-Như khóc nảy giờ mới lên tiếng
-Mầy nói sao, hok phải ah`. Vậy sao tụi nó lại có cái mặt nạ của thủ lãnh HB bang, mà chỉ có BB có, rùi sao tụi nói lại nói là tao với mầy dành anh trai iu dấu và Lâm người nó iu ……rùi cái tướng nữa, hok sai tí nào-Thảo bức súc
-Đúng là chiếc mặt nạ 2 nhỏ đó đeo là do BB thiết kế và chỉ có BB có,và tướng của 2 nhỏ đó rất khớp với BB và Phương, nhưng có thể đặt làm đc, và còn giọng nói thì sau # hoàng toàn,giọng 2 nhỏ đó khao khao, còn Phương và BB thì trong veo, và ấm áp.Và mầy hok hiểu tính của 2 đứa nó hay sao, thà chết chứ hok bao giờ phản bạn.-Như từ tốn nói
-……….-Thảo im lặng để suy nghĩ lại và rùi Thảo Bật khóc đứng dậy ôm Phuơng…..
-Tao xin lỗi, tao đã trách lầm
-HỨc……hức……chuyện là thế nào…-Phương vỗ lưng Thảo như an ủi rùi nghẹn ngào hỏi
-$%^$%#$%^%$^&$%^&&*&&*(***…….rùi khi tao tỉnh lại thì đang ở trong này với bộ mặt mang sẹo-Thảo kể lại toàn bộ sự việc cho BB và Phương, trong nước mắt
-DKM ( sorry vì hoàng cảnh t.g fai? Dùng từ này)…….tao mà biết đứa nào làm chuyện này tao thề tao sẽ làm cho nó bị gắp 100 lần 2 đứa bây….
-Là lũ rắn độc…….-Như nói
-Sao mầy biết…….
-Giọng nói và điệu cười mang rợn của 2 nhỏ đó, với lại lúc oánh nhau tao thấy có vài đứa quen quen hình như là đàn em cùa Hắc Long……..-Như
-Uhm` phải rùi, 2 con nhỏ đem chậu nước muối cho 2 con đeo mặt nạ ra, hình như là đàn em của con T.Uyễn khi còn học bên trường Hoàng gia……-Thảo chợt nhớ
-Mother tụi nó, chuyện ám sát Phương tao chưa tính, giờ tới chuyện này nữa, im lặng hoài thì tụi nó nói mình câm, rùi tụi nó sẽ biết………-BB nói mà ánh mắt đầy âm khí
-Anh Thiên và Anh Lâm biết chuyện này chưa.-Thảo sục sụi hỏi
-Tao có gủi tin nhắn cho anh thiên rùi, mà hình như lúa nảy ảnh và Lâm đang hợp hã gì đó……..-Phương nói
-Tao….tao hok muốn gặp anh ấy lúc này…….. –Như nói nghẹn ngào
-Tụi bây ra làm giấy xuất viện cho 2 đứa tao đi, tụi tao sẽ đi đâu đó 1 thời gian. Tao hok muốn gặp anh ấy lúc này…..-Thảo nói mà nước mắt tuôn hok nguôi
-“Rầm”……..-cánh cửa phòng bật ra, Thiên và Lâm chạy vào,nơi khóe mắt 2 chàng có gì đó rưng rưng
-Anh nghe hết rùi, anh xin lỗi anh hok bảo vệ đc ho em-Thiên ôm Như vào lòng, nước mắt tuôn như thác đỗ
-Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi-Lâm cũng thế, ôm Thảo vào lòng, bây giờ trong tim LÂm có cảm giác gì đó rất lạ…….
-TUI HOK MUỐN NHÌN THẤY ANH, BIẾN ĐI…….-Như và Thảo đồng thanh xô Lâm và Thiên ra, nước mắt thì lăn dài
-Anh xin lỗi……- Thiên cùng LÂm dùng nói, ánh mắt đầy đau khổ
-ANH ĐI ĐI, MÌNH CHIA TAY…….-Như hét len câu nói ấy khiến Thiên chết lặng
-Anh hok muốn, em đừng vậy……-Thiên chạy lại ôm Như
-BUÔN RA, BIẾN ĐI-Như lạnh lùng
-Hok……..-Thiên nói mà tay thì ôm chặc lấy Như
-Như dùng hết sức đầy Thiên ra, rùi chạy đi, Thiên bị mất thăng = nên ngã rùi đứng dậy chạy theo Như, Như cứ chạy, chạy mãi mà hok biết là mình đang đi đâu, bỏ lại từng giọt nước mắt rơi lại phía sau, và Thiên, Thiên đuổi theo Như ở phía sau, thấy đc từng giọt nước mắt Như để lại, lòng chợt nhói lên, tim thắc lại……..
-Trong Phòng chỉ còn Lâm và Thảo, BB và Phương đã chuồn đi đâu mất từ khi Thiên và Lâm vào
-Thảo gục đầu xuống đầu gối mà khóc, Lâm đứng lặn im, nhìn Thảo khóc
-“Xin anh đừng thế, đừng đứng đấy nhìn em khóc, xin anh đừng thương hại em, em xin anh, em hok còn xứng với anh nữa rùi….”-dòng suy nghĩ của Thảo
-CHợt Thảo cảm thấy có cái gì ấm ấp, vô cùng ấm áp, Thảo ngước đầu lên nhìn Thấy Lâm đang ôm mình
-Buôn…..buôn…..em ra……-Thảo nói trong tiếng nấc
-Hok……-LÂm nói lạnh lùng
-Em xin anh-Thảo òa khóc
-HÃy để yên, hãy để anh xoa diệu nổi đau cho em, trong giấy phút này, em đừng như thế, anh hok bỏ em đâu cho dù em trở thành như thế nào đi nữa……-Lâm nói mà đâu đó 1 giọt nước mắt khẻ rơi, Thảo hok nói gì tay ôm chặc lấy LÂm mà khóc
-Quay lại với Như, Như chạy mãi cho đến khi tới sân Thương của bệnh viện, Như mệt lã người, đứng hok vững nữa, Như khụy xuống, 2 tay chống đất, đầu gục xuống, từng giọt nước mắt rơi lách tách
-Bất chớt Như cảm thấy ấm áp, vô cùng ấm áp, Như biết chuyện gì đang xảy ra, Như dùng hết sức vùng dậy khỏi vòng tay của người con trai đang ôm cô
-TUI NÓI RÙI, MÌNH CHIA TAY, ANH ĐI THEO TUI LÀM GÌ…….-Như cố nín khóc, nói với giọng lạnh lùng nhất của mình
-Tại Sao..........-Thiên hét lên
-Vì tôi hok xứng với anh, anh hok thấy hay sao, bây giờ khuôn mặt của tui đã có 1 vết sẹo dài như thế này, hok xứng đáng với anh đâu, anh biến đi, anh hãy tìm người xenh đẹp hơn tui đi,ah` con T.Uyễn đó, nó mới xứng với anh....-Như nói mà mắt hok ngăn đc dòng nước mắt
-Em ích kĩ lấm, chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà em bỏ anh, em có biết khó khăn lắm anh mới có thể sánh bước cùng em, em có biết trước kia anh phải khó khăn và đau khổ như thế nào để kiềm nén tỉnh cảm dành cho em hay hok, mà bây giờ chỉ vì 1 vết sẹo mà em bỏ anh, anh iu em vì em là em, anh iu em vì tâm hồn của em, em # biết với lũ hám trai kia, em # biết với con T.Uyễn kia, anh iu em hok phải chỉ vì gương mặt thiên thần của em,mà anh iu em vì trong em tỏa sáng hơn cả thiên thần-Thiên nói trong sự nghẹn ngào
-..............-Như im lặng, từ khóe mi ngàn giọt nước mắt tuôn ra ngày 1 nhìu, hok kiềm đc nữa, Như quay qua ôm Thiên và Bật khóc, Thiên ôm lấy Như, lòng đau nhói khi nhìn thấy Như khóc
-Tại 1 quán par................
-“Rầm”...... “Ầm”......” Bốp”.....”Beng”......”Xoảng” –hàng ngàn âm thanh do va đập vang lên..............
-BẮt 2 con đó về địa bàng........-giọng 1 người con gái vang lên, và giọng tiếng nói ấy mang đầy uy lức và âm khí
-Tóm lũ doc đó về lun........-LẠi 1 giọng con gái #, mang đầy âm khí