Chia Tay
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Thể loại: Tra công biến trung khuyển (không đổi công), cẩu huyết văn, 1V1, HE.
Độ dài: 60 chương.
Editor: Lâm Duệ Nghi
Cố Ngôn Đình nằm mộng thấy Đường Dịch mang theo đao đến tìm hắn, còn nói với hắn:” Ngôn Đình, hoặc là anh đem Lâm Duệ trong lòng anh đào ra, hoặc là đem anh trong tâm tôi đào ra. Chọn một trong hai, anh quyết định đi ”
Hắn sợ đến mức mồ hôi đầm đìa mà giật mình tỉnh lại, trong vô thức sờ vào chỗ bên cạnh.
Trống không
——- hắn đã quên, Đường Dịch và hắn đã chia tay.
Review Tấn Giang: Cố Ngôn Đình cùng Đường Dịch yêu nhau ba năm, bởi vì mối tình đầu về nước mà giận dỗi chia tay. Một là đơn thuần, tự ti cùng ngu xuẩn công. Một là nghiêm khắc, cường thế, bá đạo thụ. Chia tay dễ dàng, hợp lại khó càng thêm khó. Tác giả hành văn tinh tế tỉ mỉ, trôi chảy. Chi tiết tình cảm xử lý tốt. Nhân vật công thụ trong quá trình gương vỡ lại lành từ từ hoàn thiện tính cách, thiên về hướng hiện thực, ấm áp, hơi ngược, có ý nghĩa.
—
Lâm Duệ là giấc mơ tươi đẹp mà Cố Ngôn Đình đã theo đuổi suốt thời niên thiếu.
Nhưng hiện tại của hắn, tương lai của hắn, lại là Đường Dịch.
Tiếc là hắn lại không phân rõ vị trí của hai người này, hoặc có lẽ đã hiểu, nhưng sự ấm áp dịu dàng mà Đường Dịch cho hắn lại đương nhiên quá, đến nỗi hắn cứ ngỡ rằng mình có làm gì thì nó cũng không mất đi.
Nhưng, từ khi bắt đầu, câu chuyện của hắn và Đường Dịch đã định trước là phải đi đến kết cục này.
—
Ba năm trước, Lâm Duệ xuất ngoại tu nghiệp, cũng là lúc Đường Dịch hỏi Cố Ngôn Đình:
“Anh có muốn thử với tôi không? Không được thì chúng ta chia tay, không mất gì cả.”
“Được.”
Có lẽ hắn không biết được – để thốt nên câu này, y đã phải cân nhắc bao lâu. Từ lần đầu thấy hắn trong vẻ nhếch nhác nhưng lại có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời trên đầu cầu ngày ấy, y đã bị cuốn theo. Lên Đại học vô tình gặp lại, y mừng lắm, nhưng đối phương hình như chẳng nhớ y, hơn nữa còn đang điên cuồng theo đuổi một đóa bạch liên hoa – Thẩm Duệ. Tiếc là đóa bạch liên hoa này lại là một trà xanh* đích thực, đã sớm trai trên gái dưới với vô số đại gia để đổi lấy vật chất từ lâu rồi.
*Trà xanh: giả tạo.
Thẩm Duệ thì không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự lấy lòng ngốc nghếch của Cố Ngôn Đình, khi bị bạn trai đá thì lại về tìm hắn khóc lóc, hiểu đơn giản thì hắn là một “anh trai quốc dân” vậy.
Đường Dịch nhìn mối quan hệ giữa hai người họ cứ như vậy suốt ba năm đại học, mãi đến khi Lâm Duệ đi xa, nhìn dáng vẻ ủ rũ của Cố Ngôn Đình lúc ấy, cùng lời hứa sẽ sát cánh bên Lâm Duệ khi cậu trở về của hắn, nên y đã quyết định – thử một lần xem sao.
Và hắn đồng ý.
Họ ở bên nhau những ngày tháng mới ra trường khốn khó, có khi nghèo đến độ chung tiền vào chỉ đủ mua một quả xoài – mà y ăn thịt còn hắn gặm vỏ. Cùng nhau mua nhà, mua tủ, mua giường… tạo nên căn nhà của riêng họ.
Tất cả dường như rất hạnh phúc, mãi đến khi… Lâm Duệ về.
—
Thốt nhiên, Đường Dịch thấy mọi thứ thật mỉa mai.
Trong khi y bụng rỗng cản rượu thay hắn đến nỗi đau dạ dày phải nhập viện, thì hắn lại tự thân đưa Lâm Duệ về nhà với lý do “cậu ấy mới đi lại mệt mỏi”, còn ở lại đó qua đêm để chăm sóc.
Thậm chí còn ngỏ ý muốn cho cậu ở lại nhà của hai người, vì “giao thông bất tiện”.
Y chỉ đáp: “Bảo cậu ta là, chui là từ chỗ nào thì xéo về chỗ đó đi!”
Công ty của y và Lâm Duệ đi công tác, giữa đường xảy ra tai nạn. Y may mắn không sao, lại ở hành lang bệnh viện nghe người ta đồn rằng – Lâm Duệ thế mà có phúc, bị thương có tí mà người nhà đã tất tả từ xa chạy về đấy, sắp đến nơi rồi kìa.
Ồ, Cố Ngôn Đình thành người nhà cậu ta từ bao giờ thế.
Đường Dịch đứng chờ hắn ở cầu thang bệnh viện, khi hắn vừa đến, thì tát ngay cho hắn một phát.
Y chưa bao giờ thất vọng về hắn đến vậy.
“Cố Ngôn Đình, anh chỉ lo cho Lâm Duệ, cậu ta vừa gọi một cái là đã cúp đuôi chạy đến đây. Anh không nghĩ rằng trên cái xe đó cũng có tôi à? Anh đặt tôi ở đâu? Vạn nhất tôi có bị làm sao phải phẫu thuật, thì ngay cả người ký tên tiền phẫu cũng không có.”
Đường Dịch là cô nhi.
Một đứa trẻ không cha không mẹ, để lớn lên đến từng tuổi này cần phải cố gắng biết bao nhiêu. Tình cảm của y không nhiều, vì hoàn cảnh hun đúc, y chỉ có thể cảnh giác nơi nơi, không dám đặt tình cảm của mình vào đâu quá nhiều. Tất cả nhiệt tình của y đã trút hết vào một người, tiếc là người đó lại chẳng coi nó ra cái thá gì.
Y lại nhớ đến bức ảnh Lâm Duệ trong ví Cố Ngôn Đình, đặt ở vị trí trang trọng nhất; lại nhớ đến bức thư hắn gửi cho cậu, lời lẽ phiến tình không tả nối:
“Đường Dịch ấy à, phiền chết đi được. Tại cậu ta cứ quấn lấy anh ấy chứ, chứ anh có thích cậu ta đâu! Đá đi còn không được ấy!”
Ngày gửi mail đó là ngay sau ngày họ chụp ảnh cưới.
….Y mệt rồi. Nên y nói chia tay.
Mà từ đầu đến cuối, Cố Ngôn Đình cứ đứng đực ra đó, không thốt lên được lời nào.