Lục Quan Du lắc lắc đầu, xua tan loại ảo tưởng không thực tế này. Ngay cả bây giờ nếu hỏi anh có từng hối hận đã ở lại vì Phó Viễn không, anh cũng sẽ không thay đổi câu trả lời, không hối hận.
Giai đoạn trao giải Lục Quan Du không muốn xem, vừa định đứng lên thì di động nhận được tin nhắn.
"Tới hậu trường, có thể cùng Lư Khắc Thụy chụp ảnh chung."
Kết quả Lục Quan Du không chịu nổi loại hấp dẫn to lớn này, cũng mặc kệ người gửi tin nhắn là Phó Viễn, đứng dậy đi vào hậu trường.
Phó Viễn đứng dựa cửa nhìn Lục Quan Du từ từ đến gần, trêu ghẹo nói: "Cứ nghe em nhắc đến anh ta mãi, lần này rốt cuộc cũng được thấy chân thân."
"Dịch sang một bên đi," Lục Quan Du đẩy đẩy Phó Viễn một cái, "Miệng tiện như vậy."
Sau đó hai người liền xấu hổ, Lục Quan Du mất tự nhiên nhìn chỗ khác, yên lặng thu tay lại.
Một trận ồn ào ấp tới hòa hoãn không khí xấu hổ bên này, một đám người đông đúc ầm ĩ đi tới đây, mà người đi đầu tiên là Lục ba.
Lục Quan Du cứng đờ tại chỗ, mắt cũng không chớp lấy một cái. Lục ba đi qua bọn họ, không nói gì, chờ đoàn người đằng sau vào hết trong hậu trường mới mở miệng: "Mấy người sao lại ở đây?"
Trong giọng nói ông không mang theo bất kỳ tình cảm gì, dọa đến Lục Quan Du theo bản năng rụt về phía sau Phó Viễn, Phó Viễn che ở trước mặt anh, cười nói: "Bác trai, công ty con nhận thầu hoạt động an ninh cho sự kiện này."
"Kỳ cục, gặp chuyện chỉ biết trốn về phía sau."
Kỳ thật mấy năm nay Lục ba được Lục mẹ mềm hóa không ít, chưa kể mấy năm trước Lục Quan Du xảy ra chuyện. Có thể nói chỉ cần Lục Quan Du chịu thua, đưa ông một cái bậc thang, việc tiếp thu bọn họ cũng không còn khó khăn như vậy nữa.
Cố tình tiểu tử này không biết giống ai, bao nhiêu năm trời không chịu về nhà, như vậy Lục ba cũng không tự tìm mất mặt.
"Mau gọi ba đi." Phó Viễn lôi người đứng đằng sau ra, đẩy đến trước mặt Lục ba.
Không biết cọng dây thần kinh nào của Phó Viễn cắm sai chỗ, chợt nói: "Lão bảo thủ, chân ngài làm sao vậy?"
"Cái gì?" Lục ba nghe được ngược lại giận đến bật cười, sao trước đây ông không biết thằng con nhà mình là cái dạng này chứ?
"Mẹ mày kêu mày về nhà ăn cơm," Ba Lục tà tà liếc Phó Viễn, nói: "Mang theo vị này, đối tượng của mày."
Lục Quan Du há há miệng, rất muốn nói mình và Phó Viễn đã chia tay, lại không biết phải nói thế nào. Hiện tại ngẫm lại thật sự là vả mặt, chuyện trước kia từng làm quả là ngu ngốc.
"Bác trai, chúng con... đã chia tay." Phó Viễn nhìn ra Lục Quan Du khó xử, đứng ra giải thích với Lục ba.
"Cái gì? Hai thằng nhãi ranh, chia tay rồi nó còn trốn phía sau cậu à? Hẳn là phải trốn cậu mới đúng!" Lục ba tức giận cực kỳ, tóm lấy cổ áo Phó Viễn, nói: "Con trai tôi cậu nói bỏ là bỏ à?"
"Không không không, là cậu ấy bỏ con trước."
"Này còn nghe được, thứ bảy hai đứa cùng nhau về nhà, thiếu một đứa ta liền đánh đứa còn lại thành nửa tàn." Lục ba đứng một bên lầm bầm, "Già đầu rồi còn nháo chia tay, cũng không sợ mất mặt."
Một lúc sau có tài xế đến đưa Lục ba về, trước khi đi ông còn dặn dò dông dài một lần nữa.
Lục Quan Du muốn đi vào ký tên, còn cùng Lư Khắc Thụy nói mấy câu, hôm nay thực sự là ngày vui vẻ nhất trong một tháng này.
"Tôi đưa em về nhà."
"Còn nơi này..."
"Có bọn họ là đủ rồi."
Một đường không nói chuyện.
Tới Lão Công Ngụ, Lục Quan Du xuống xe, nghĩ nghĩ, dù là bạn bè bình thường cũng nên mời người vào nhà uống ly nước.
"Anh... Có muốn... Nước...." Lục Quan Du chỉ chỉ vào nhà, hỏi.
Phó Viễn vẻ mặt phức tạp, nghĩ thầm không phải nói chia tay rồi sao, sao há miệng liền hỏi có ngủ hay không.
(thủy - thụy) "Anh không muốn... Vậy thôi..."
"Muốn! Muốn!" Nói dứt liền tự giác đi đến trước cửa, căn hộ này vốn dĩ là nơi ở cũ của hắn, không có gì lạ lẫm.
Lục Quan Du cởi giày, đặt chìa khóa lên tủ giày, có chút co quắp nói: "Vào đi."
Phó Viễn cũng cởi giày, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nói: "Còn đứng đó làm gì, lại đây ngồi."
"Ờ.... Tôi đi rót nước..."
Phó Viễn gật đầu, uống một ly lại một ly, Lục Quan Du thấy hắn không có ý đứng lên, chính anh cũng không tiện mở miệng đuổi người.
"Không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi." Phó Viễn cảm thấy Lục Quan Du là da mặt mỏng, ngượng ngùng mở miệng, vì thế chủ động nói trước.
"Ờm... được, vậy anh..." Lục Quan Du nghĩ thầm rốt cuộc người cũng chịu đi, chính là anh vừa lên tiếng liền thấy người kia đứng lên, nghênh ngang đi vào phòng ngủ duy nhất.
Hả? Excuse me?
"Mau đi tắm rửa, em hôm nay sao luôn thất thần như vậy?"
"Ờ..." Lục Quan Du một bên tắm rửa một bên tự hỏi, vẫn cứ cảm thấy Phó Viễn hôm nay hình như da mặt thật dày?
Không đúng, trước kia cũng là da mặt dày.
Phó Viễn ngay sau đó cũng đi tắm rửa, 15 phút là xong, trở lại phòng ngủ liền phát hiện Lục Quan Du thế nhưng đã uống ba ly rượu.
"Em sao lại uống rượu?"
"Cái gì..." Lục Quan Du trước kia là loại tửu lượng nửa ly, sau khi chia tay lại không uống một ly không ngủ được, tửu lượng theo đó tăng lên, bất tri bất giác uống đến ly thứ ba, có điểm choáng váng, "Rượu nha, đúng là thứ tốt, khó trách anh mỗi ngày đều không về nhà, đều luôn ở bên ngoài uống rượu."
"Em say rồi." Phó Viễn trên mặt nóng nóng, hắn muốn nắm lấy tay Lục Quan Du lại bị gạt ra: "Trong nhà cũng có rượu, ti bạch hồng, đều có, sao anh không bao giờ về nhà uống?"
"Không phải..."
"Là rượu bên ngoài ngon hơn sao?" Lục Quan Du hai mắt mê ly nhìn chằm chằm Phó Viễn, lắc lắc ngón tay: "Hay là bên ngoài phụ nữ thơm hơn, còn có đàn ông, bất kỳ ai đều hơn tôi phải không, đúng, chính là như vậy."
Lục Quan Du nói xong liền cúi đầu, không có động tĩnh, Phó Viễn thở dài, vì lời người kia vừa nói mà khó chịu, hắn đưa tay muốn đỡ người lên giường, nào ngờ vừa đụng tới Lục Quan Du liền đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng hô: "Phó Viễn? Sao anh vẫn còn ở đây?"
"Không phải em nói tôi lên ngủ sao?"
"Cái rắm! Lão tử mời anh lên uông nước! Uống hết ly nọ đến ly kia, mãi không thấy đứng lên đi về, da mặt vẫn dày như vậy." Lục Quan Du đứng dậy muốn tự mình bò lên giường, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là đang mơ, là lúc chúng ta đang ở Lão Công Ngụ à."
Anh thò tay nắm chặt cổ áo Phó Viễn, nói: "Hóa ra anh là Phó Viễn thích về nhà, anh là Phó Viễn thích em."
Phó Viễn cho rằng anh sẽ té ngã, muốn đỡ lấy anh, kết quả bị Lục Quan Du kéo lăn lên giường.
"Phó Viễn, anh có biết sau này anh sẽ không muốn về nhà không? Anh có biết sau này anh về nhà sẽ lạnh nhạt với em, một câu dịu dàng cũng không có không? Anh có biết, anh có biết chúng ta sẽ chia tay không?" Ủy khuất mấy năm nay được dịp nói hết ra, anh muốn cùng cái người vẫn còn yêu thương này tố khổ, muốn nói tất cả, muốn nói Phó Viễn trong tương lai cỡ nào chán ghét anh, cỡ nào lãnh khốc, cỡ nào... không yêu anh.
Phó Viễn nhìn đôi mắt bi thương của Lục Quan Du, trong lòng như có cây kim đâm chọc, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể thon gầy, nghiêm túc nghe những lời say không có logic lại chân thật đến đau lòng.
Lục Quan Du bị ánh mắt Phó Viễn mê hoặc, từ trong đó anh thấy hình ảnh của chính mình, thấy sự chuyên chú mà tràn ngập tình yêu. Lục Quan Du nhịn không được muốn đến gần, lời nói càng lúc càng nhỏ, âm tiết cuối cùng phát ra khi nước mắt biến mất giữa hai đôi môi dán sát vào nhau.
*
Tấm rèm dày ngăn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên lay động lộ ra một tia sáng mỏng manh.
Trên giường hỗn độn, Phó Viễn ôm Lục Quan Du thật chặt trong ngực, chau mày, thoạt nhìn ngủ không an ổn. Lục Quan Du ngược lại ngủ thật say, từ ngày chuyển về Lão Công Ngụ đây là giấc ngủ ngon nhất của anh.
Ấm áp xung quanh khiến Lục Quan Du vô cùng thoải mái, anh duỗi cái eo lười, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
"Sớm." Lục Quan Du nhẹ giọng nói.
"Em tỉnh..." Lục Quan Du vừa động Phó Viễn cũng tỉnh theo, thanh âm buổi sáng còn mang theo khàn khàn, hắn nhắm mắt lại dụi dụi đến gần Lục Quan Du, vô cùng chuẩn xác hôn một cái lên trán anh.
Tiếng hôn không lớn, nhưng trong buổi sáng sớm an tĩnh thế này lại dị thường rõ ràng.
Cảm giác tê dại làm Lục Quan Du bừng tỉnh, anh lập tức tránh khỏi vòng tay Phó Viễn, ngồi dậy, lắp bắp hỏi: "Anh anh anh... Anh sao lại... Còn ở đây?"
"Em hôm qua uống say." Phó Viễn cũng có chút xấu hổ, mất tự nhiên gãi gãi mũi. Rốt cuộc hai người lúc trước còn ầm ĩ đến như vậy, cuối cùng còn đến mức phải chia tay, bây giờ lại dính cùng một chỗ, vậy gọi là cái gì?
"Tôi sao có thể uống say." Lục Quan Du nhớ rõ hôm qua anh chỉ uống có ba ly, sao có thể say. Ngay sau đó anh lại nghĩ tới, đêm qua uống rượu xong hình như đã nằm mơ, trong mơ anh nắm chặt lấy Phó Viễn mà chất vấn.
Này không phải là thật đi...
"Trước kia em có uống say cũng không phát điên lợi hại như vậy. Đêm qua thật quá lăn lộn." Phó Viễn nằm thẳng trên giường, không thèm để ý lộ ra nửa thân trên hoàn mỹ. Lục Quan Du trộm liếc một cái, cứng đờ quay mặt đi, "Anh không đi làm sao? Đi nhanh đi."
Phó Viễn nhìn người bên cạnh lén lút hốt hoảng, nhớ tới đêm qua Lục Quan Du chất vấn, khiến trong lòng hắn nghẹn muốn chết. Hắn căn bản không thể trả lời những câu hỏi đó. Phó Viễn của trước kia mỗi lần về nhà, việc sung sướng nhất là được dính chặt vào Lục Quan Du.
Trước đây bọn họ sinh hoạt túng quẫn, hết thảy đều em đẹp trôi qua, tại sao khi trở nên giàu có rồi giữa hai người lại càng lúc càng xa?
Trải qua một đêm, khi Phó Viễn lần nữa ôm lấy Lục Quan Du, Phó Viễn liền hiểu rõ, trái tim hắn đã quay trở lại. Hoàn cảnh và địa vị thay đổi, hắn giống như ngồi tàu cao tốc chạy như bay về phía trước, quay đầu nhìn lại liền thấy Lục Quan Du cưỡi xe đạp, chậm rãi từ từ vừa lòng với hiện trạng.
Lúc ấy Phó Viễn không hề nghĩ đến làm thế nào để Lục Quan Du tăng tốc, mà là ghét bỏ anh chậm chạp như vậy.
Phó Viễn đi thật nhanh, lại không kéo theo Lục Quan Du, giữa hai người tự nhiên sinh ra chênh lệch. Phó Viễn thực hối hận, hối hận bản thân không sớm một chút nhận ra điều này, để có thể nắm chặt tay Lục Quan Du ngồi trên tàu cùng nhau ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Không có Lục Quan Du làm bạn, xe chạy nhanh đến mấy cũng có ích lợi gì?
Phó Viễn nằm trên giường, cũng cảm nhận không khí đông cứng giữa hai người, ngước mặt nhìn trần nhà, hơi hơi hé miệng nói: "Tiểu Du..."
Lục Quan Du nghe hắn gọi tên, cả người run lên, tay đang mặc quần run nhẹ, đáp lời: "Ừ?"
"Tôi mấy hôm trước làm việc nhà."
"Ừ... Sao?
"Làm việc nhà thật sự rất mệt."
"Làm việc nhà có gì mệt, đều là việc nhỏ."
"Nhiều năm như vậy, cảm ơn em."