Lục Quan Du chính thức kết thúc công việc ở quán bar, Tiểu Tô lúc đó còn tỏ vẻ lưu luyến không dứt. Tính toán xong xuôi, anh đã làm việc ở đây đúng một tháng, Lương Thanh sảng khoái thanh toán tiền lương cho anh, lại giới thiệu cho anh mấy nhà đang cần giáo viên dạy dương cầm.
Kết thúc ngày cuối cùng làm việc, Lục Quan Du trở về nhà, trong lòng có chút thổn thức, bất tri bất giác đã chia tay ba mươi ngày, anh vẫn sống rất tốt, Trái Đất cũng không vì anh chia tay mà không quay nữa.
Ngược lại, kéo ra một ít khoảng cách với Phó Viễn, giữa hai người hại càng thêm thân mật hơn trước kia. Đây là chuyện Lục Quan DU chưa từng tưởng tượng tới, anh đã nghĩ có lẽ sau khi chia tay mình vẫn luôn không quên được Phó Viễn, bi thảm cô độc sống nốt quãng đời còn lại, nhưng hiện thực không tệ như anh nghĩ, so ra lại tốt hơn rất nhiều.
Đi đến cửa hàng KFC, Lục Quan Du nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đi vào. Phó Viến nói buổi sáng sẽ tới làm điểm tâm, không cho anh đi ăn thức ăn nhanh nữa.
Anh vừa xoay người muốn đi, đã nghe phía sau một thanh âm trong vắt dễ chịu gọi lại.
"Lục ca, anh tan tầm rồi à?"
"Tề Ngọc sao," Lục Quan Du gật gật đầu trả lời, thuận miệng nói tiếp, "Tôi đã nghỉ việc ở quán bar rồi, về sau sẽ không tới đây lúc sáng sớm nữa."
"Hóa ra là vậy sao.." Tề Ngọc hôm nay có tỉ mỉ chuẩn bị một chút, mặc váy xinh đẹp, còn trang điểm nhẹ, có điều Lục Quan Du không chú ý những điều đó, anh chỉ đang nghĩ đến việc Phó Viễn lúc nào sẽ tới thôi.
"Nếu không có việc gì thì tôi về đây."
"Có, có việc!" Tề Ngọc nói.
Lục Quan Du có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đứng tại chỗ hỏi: "Chuyện gì?"
"Anh có thể vào tiệm ngồi một lúc không, em có chuyện muốn nói với anh."
"Được." Lục Quan Du theo Tề Ngọc đi vào bên trong, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Lục Quan Du từ nhỏ đối với nữ sinh tương đối trì độn.
Anh không phân biệt được nữ sinh thực sự thích bản thân anh hay thích hào quang của vương tử dương cầm, cho nên dứt khoát không nghĩ đến.
Chỉ có Phó Viễn là không giống, chỉ cần nhìn hắn là biết, trong mắt hắn trong lòng hắn tràn đầy đều là Lục Quan Du.
"Lục ca, tuy là em mới chỉ gặp anh có một tháng," Tề Ngọc lấy hết can đảm nói ra, "Nhưng em rất thích anh."
"Thích tôi?" Lục Quan Du lần thứ hai được thổ lộ, nhưng anh vẫn không nghĩ có thể thản nhiên đối mặt chuyện này. Anh không tự chủ được nghĩ tới Nguyễn Lương Bình, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra vì cái gì Nguyễn Lương Bình sẽ thích mình.
"Đúng vậy," Tề ngọc vội vàng giải thích, "Em biết em không đủ hiểu biết về anh, nhưng em cảm thấy anh và những người khác không giống nhau, anh trầm tĩnh như vậy, không thích lên mạng, sẽ không để ý những thứ linh tinh lẫn lộn ngoài kia."
Không thích lên mạng vẫn khác với sẽ không lên mạng, Lục Quan Du cười khổ nói: "Tôi lớn hơn em mười tuổi."
"Mới chín tuổi! Không phải là mười tuổi!" Tề Ngọc cường điệu nói: "Em cảm thấy mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, em nói những lời này với anh cũng phải muốn ép anh phải làm cái gì, em chỉ là muốn nói cho anh biết cảm giác của mình."
Lục Quan Du nghĩ nghĩ: "Tề Ngọc, thực cảm ơn em có thể thích tôi, tôi cũng không nghĩ đến đại thúc ba mươi tuổi như tôi còn có thể hấp dẫn được thiếu nữ trẻ tuổi như em."
"Anh không phải đại thúc, anh nhiều lắm cũng chỉ tính là ca ca." Tề Ngọc nói chen vào.
"Được rồi, ca ca thì ca ca, nhưng tôi vẫn phải nói cho em biết, giữa hai chúng ta khả năng rất nhỏ, em không cần bỏ quá nhiều tình cảm sẽ tốt hơn."
"Anh có phải thích đàn ông hay không? Là người lần trước lái xe?" Tề Ngọc ngẩng đầu hỏi.
Cũng không thể trách Tề Ngọc quá tinh mắt, Lục Quan Du trong suy nghĩ của cô hẳn là đạm mạc, đối với cái gì cũng đều lạnh lùng, giống như trích tiền tràn ngập tiên khí. Chỉ duy lần trước nhìn thấy anh ở bên cạnh người kia, trích tiên mới có thêm nhân khí, cả người cũng sinh động hơn.
Lục Quan Du nói: "Tôi đúng là thích anh ta."
"Cho nên anh đúng là thích đàn ông."
"Mặc kệ Phó Viễn là nam hay là nữ, tôi cũng chỉ thích anh ta." Lục Quan Du không biết Tề Ngọc muốn chứng minh cái gì, anh không hề che giấu mình yêu Phó Viễn, vì sao anh phải che giấu chứ, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.
Tề Ngọc không nói nữa, không khí chỗ này như đọng lại, tiếng gõ gõ lên kính làm hai người chú ý, Phó Viễn bên ngoài tay trái xách con gà, tay phải cầm một túi đồ ăn, nâng hai tay quơ quơ với họ.
Lục Quan Du biết Phó Viễn khẳng định không nghe thấy những lời mình mới nói, có điều anh không ngăn được cảm giác chột dạ, ánh mắt lảng tránh Phó Viễn.
"Tôi đi trước." Một khắc Phó Viễn xuất hiện Lục Quan Du liền ngồi không yên, anh đứng dậy tạm biệt Tề Ngọc: "Trên đường về cẩn thận."
Phó Viễn đứng bên ngoài chờ Lục Quan Du, trong lòng bất ổn, hắn sắp giận đến nổ tung! Tiểu Du bị một cô nhóc hẹn ở trong tiệm, cô bé e lệ ngượng ngùng, Tiểu Du còn chột dạ, chột dạ cúi đầu!
Khả nghi, quá khả nghi.
Phó Viễn hít sâu nhiều lần, tận lực làm bản thân bình tĩnh lại, tự nhủ chuyện gì cũng phải bình tĩnh xử lý, động một chút là phát giận cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Lục Quan Du vừa đi đến trước mặt, hắn lập tức ân cần hỏi: "Có mệt mỏi không? Hôm nay tôi nấu cháo gà cho em ăn."
"Không có gì mệt mỏi cả," Lục Quan Du đưa tay nhận lấy con gà trong tay hắn, hỏi: "Chỉ nấu cháo thôi, sao anh phải mua cả một con gà?"
"Không biết dùng phần nào nấu thì ngon, thế thì mua cả đi, còn lại để hầm canh gà bồi bổ cho em."
"Đúng rồi, tôi đã xin thôi việc."
"Tốt lắm, thôi việc là tốt," Phó Viễn gật đầu, "Tôi không phải nói làm việc là không tốt, chỉ là làm việc điên đảo ngày đêm không tốt cho sức khỏe."
"Ừ, chủ quán giới thiệu cho tôi mấy chỗ đang tìm người."
"Vậy tới đó thử một chút."
Sáng sớm nhiệt độ vừa phải, trong không khí có hương vị bánh quẩy xen lẫn, các lão nhân đi tập thể dục buổi sáng sôi nổi trở về, trên đường tiện thể mua luôn điểm tâm.
Lục Quan Du nhìn đôi vợ chồng già kết bạn cùng đi, hâm mộ nói: "Tôi đã nghĩ đến sau này khi hai chúng ta đều già rồi, buổi sáng sẽ cùng nhau đi đánh Thái Cực quyền, anh nói không chừng sẽ thích nhảy quảng trường, các lão thái thái đều thích đến gần chỗ anh, mời anh làm bạn nhảy."
"Vậy còn em?"
"Tôi sao?" Lục Quan Du sửng sốt, có chút tư duy thật đúng là không dễ dàng sửa, đã nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, chính mình phải nhanh chóng đuổi kịp bước chân của hắn, bây giờ ngẫm lại, này không phải đứng ngoài cuộc thì là cái gì?
"Em sẽ đứng một bên xem? Tôi muốn mời em làm bạn nhảy không được hay sao?"
Lục Quan Du cúi đầu nở nụ cười, nói: "Được."
Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135 Về đến nhà, Phó Viễn liền vào phòng bếp bận việc, Lục Quan Du mấy ngày trước còn đứng ngồi không yên, bây giờ ngược lại, chỉ cần Phó Viễn xuất hiện trong phòng bếp, anh liền đặc biệt có cảm giác an toàn.
"Em trước đi ngủ một lát đi, cháo không thể nấu nhanh như vậy đâu." Phó Viễn thấy anh ngồi mơ màng trên ghế sô pha liền đuổi anh về giường ngủ.
Lục Quan Du gật gật đầu, thức trắng một đêm anh thật sự có chút mệt, anh trở về phòng, trùm chăn xong lập tức chìm sâu vào giấc ngủ. Phó Viễn tay chân nhẹ nhàng trong phòng khách, nhưng vẫn sẽ bất cẩn phát ra chút tiếng vang. Những tiếng vang lơ đãng đó ngược lại lại khiến Lục Quan Du ngủ càng thơm ngọt.
Bởi vì anh không chỉ có một mình, sẽ có người luôn luôn ở bên cạnh anh.
Phó Viễn tắt bếp, thử một ngụm cháo, âm thầm bội phục chính mình là một thiên tài, chăm chỉ luyện tập thêm một chút thì nấu cơm cũng sẽ ngon thành như vậy.
Hắn lặng lẽ đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng xốc chăn, cởi quần áo liền lăn vào ổ chăn của Lục Quan Du.
Trời chưa sáng hắn đã ra chợ mua một con gà mái mới được vặt lông, vì vậy bây giờ có chút buồn ngủ. Nhìn Lục Quan Du ngủ say như vậy, hắn đơn giản cũng nằm xuống ôm người bổ giấc.
Một giấc này ngủ thẳng tới giữa trưa. Lục Quan Du rời giường đun nóng lại nồi cháo, lại xào ít rau dưa, đem lên làm bữa trưa cùng nhau ăn.
"Muốn xem phim không?" Phó Viễn hỏi.
"Được." Lục Quan du lật tới lật lui, chỉ có mấy bộ phim cũ, anh đã xem rất nhiều lần, không chọn được cái nào thú vị, anh liền ném điều khiển từ xa cho Phó Viễn, nói: "Anh chọn đi."
Phó Viễn chọn một bộ phim có danh tiếng không tồi, Lục Quan Du cũng cảm thấy rất được.
"Anh không đi làm sao?" Lục Quan Du vẫn nhìn chằm chằm TV, không quay đầu lại hỏi.
"Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, không đi."
Nói còn chưa dứt, di động của hắn liền vang lên, nhìn tên người gọi, Phó Viễn nhíu mày, sắc mặt đen thui.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, Tiểu Hoàng Mao gọi, khả năng là công ty có việc." Phó Viễn ngồi tại chỗ nghe điện, "Ừm ừm" vài tiếng tỏ vẻ đang nghe, nhưng phía bên này mặt hắn đã đen lại, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.
"Công ty có việc vậy anh đi trước đi."
"Được rồi, Tiều Du, buổi chiều em đừng đi đâu cả, ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai hai chúng ta cùng đi tìm công việc mới."
Lục Quan Du gật đầu, trong lòng có một tia ngọt ngào.
Phó Viễn vừa đi, căn nhà liền có điểm quạnh quẽ, Lục Quan Du nghĩ thầm, quả nhiên căn nhà có trống vắng hay không không phụ thuộc vào nó lớn hay nhỏ, chủ yếu là người có ở đây không.
Chậm rì rì uống xong cháo, Lục Quan Du cứ cảm thấy thời gian qua đã lâu, kỳ thật còn chưa tới mười phút. Không biết như thế nào anh lại đột nhiên thấy trong lòng có chút loạn, mí mắt giần giật, đứng ngồi không yên.
Lục Quan Du đột nhiên rất muốn thấy Phó Viễn, vì vậy cầm di động muốn gọi cho hắn. Vừa vặn ngoài cửa vang lên tiếng chuông, anh ngẩng đầu, có chút hưng phấn, có phải Phó Viễn lại quay về không?
"Phó Viễn sao? Vừa rồi đã dặn anh mang theo chìa khóa..." Lục Quan Du chạy tới mở cửa, lập tức trên người như bị tạt một chậu nước đá, đông cứng từ trên xuống dưới. Ánh mắt Phó Tam âm u nhìn anh, lão bây giờ già hơn trước kia rất nhiều, nhưng sát khí tản mát toàn thân lão vẫn không hề suy giảm.
Lục Quan Du gấp gáp lùi lại muốn sập cửa, nhưng người bên ngoài thậm chí còn nhanh và mạnh hơn, một chân liền đá văng cánh cửa. Anh dùng sức chặn cửa cũng vô dụng, bị hất té lăn trên đất, bò dậy chật vật muốn trốn vào phòng ngủ, người đằng sau lại túm lấy cổ áo anh, tay khác cầm một khối vải trắng bịt chặt mũi và miệng anh.
Lục Quan Du điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Phó Tam, vừa nín thở vừa cố sức bình tĩnh nhớ lại những động tác phòng thân Phó Viễn dạy, cầm chặt ngón tay cái của Phó Tam, dùng sức bẻ mạnh về phía sau.
"A!" Ngón tay Phó tam bị bẻ sinh đau, lão buông một tay, từ phía sau bóp chặt cổ Lục Quan Du, sau đó tay kia đưa khối vải lên bịt kín mặt anh không chừa một kẽ hở.
Một vị ngọt quen thuộc tràn ngập khoang mũi Lục Quan Du, anh thầm nghĩ hỏng rồi, tình huống này không phải giống y như mấy năm trước sao? Người bắt cóc là Phó Tam, còn người bị bắt cóc vẫn là anh. Có điều, bị bắt cóc một lần thì cũng có một lần kinh nghiệm, Lục Quan Du lập tức nín thở, hạn chế hít phải hương vị đáng sợ này.
Tuy đã khẩn cấp nín thở, dược tính của thuốc mê vẫn nhanh chóng phát tác, Lục Quan Du dần dần mất đi năng lực phản kháng, nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích.
Phó Tam gỡ khối vải, đạp đá lên mặt Lục Quan Du, thấy anh thật sự không còn tri giác mới yên lòng. Lão phun một ngụm nước miếng về phía Lục Quan Du: "Nhãi con, không biết sống chết."
Tác giả có lời muốn nói: Sắp xong rồi, còn có điểm không muốn dừng.....