Chia Tay Một Trăm Ngày

Chương 3

Lục Quan Du nằm mơ.

Một buổi sáng rất bình thường, sinh viên đại học Lục Quan Du đứng chờ xe bus, trên tay cầm một cuốn từ điển tiếng Anh, mắt chằm chằm nhìn đám chữ Latin trong đó. Nữ sinh đứng gần đó đều sẽ nhìn nhìn cậu, rồi quay lại cười nói với các bạn của mình, nhỏ giọng thảo luận về cậu nam sinh thoạt nhìn rất cao lãnh đằng kia.

Lục Quan Du nhìn lại một lượt từ đơn từ đầu tới cuối trang sách, sau đó gấp lại bỏ vào balo, yên tĩnh xếp hàng chờ lên chiếc bus vừa dừng trước mặt.

Lúc này trên xe không đông lắm, nhưng vẫn vừa vặn hết chỗ ngồi, Lục Quan Du vừa lên xe liền nghe được một trận tiếng cười đùa từ dãy ghế sau. Cậu liếc nhìn thoáng qua, không cẩn thận mắt đối mắt với người cười lớn nhất, cậu nhanh chóng quay đầu, đeo tai nghe mở bài luyện nghe tiếng Anh, một tay nắm vào tay vịn, một tay giơ từ điển.

Đội của Phó Viễn ngày hôm qua thi đấu bóng rổ với S đại, thắng trận, sáng sớm ngồi xe trở lại trường học, cả đội chiếm cứ chỗ ngồi nửa phía sau xe.

"Hắc hắc, đám bao cỏ S đại, còn vọng tưởng tranh chức quán quân với chúng ta." Một tiểu hoàng mao (cậu trai đầu tóc nhuộm vàng) ngồi tít phía sau nói rõ to, Phó Viễn xoay người ngăn lời cậu ta: "Ai ai ai! Nói cái gì nói cái gì! Phải tôn trọng đối thủ biết chưa? Khiêm tốn khiêm tốn!"

"Đội trưởng nói rất đúng, tôn trọng tôn trọng."

"Cậu khi nào thì cắt cái mớ tóc vàng này cho tôi đây, nhìn thật mẹ nó giống xã hội đen." Phó Viễn nắm một nắm tóc vàng vàng, nhìn cậu kia nhe răng nhếch miệng xin tha mới buông tay.

"Anh đừng coi thường tóc của em, ở trên sân ai dám ngăn cản em chính là nhận thẻ vàng haha!" Tiểu Hoàng Mao đắc ý ngẩng cao đầu, đổi lại là một trận cuồng đánh từ đội viên.

Phó Viễn tuy rằng nói các đồng đội phải khiêm tốn, trong lòng hắn lại thầm cao hứng cực kỳ, đánh xong trận này là có thể lên thành phố thi đấu, đây chính là thành tích tốt nhất từ khi CLB Bóng rổ A đại nhận được từ khi thành lập đến nay.

"Đừng tự mãn sớm như vậy, thi đấu cấp thành phố sẽ không còn là trình độ này đâu." Bạch Dương gỡ mắt kính, đúng lúc bổ sung chút áp lực cho các đội viên.

"Đánh thắng rồi cũng không được thả lỏng hay sao?" Tiểu Hoàng Mao nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu ta không sợ đội trưởng Phó Viễn, không sợ thầy huấn luyện nhưng lại rất sợ Bạch Dương luôn trưng bản mặt nghiêm túc.

Một đám người chiều cao bình quân 185, lại đều là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, làm cho những người mới lên xe không dám nhìn về phía này, sợ là xui xẻo đụng phải băng nhóm nào đó. Vì vậy phía đầu xe yên tĩnh và cuối xe náo nhiệt tạo thành 2 khu vực đối lập, mỗi khi xe ngừng lại, hành khách mới đều tự giác chen chúc lên đầu xe, không muốn đi về phía cuối.

Phó Viễn liếc mắt một cái liền thấy Lục Quan Du đặc biệt khác so với đám người đứng xung quanh, đầu tóc đen bóng mềm mại cắt đến chỉnh tề, một thân quần áo thể thao màu xám, đeo balo còn mang tai nghe, vừa lên xe liền đứng nguyên một chỗ, không làm ra một động tác hay biểu tình dư thừa nào.

Phó Viễn lúc ấy cũng không biết chính mình làm sao, tầm mắt dính chặt lên người kia, vừa mãnh liệt vừa hứng thú lại không tự nhận ra.

Người kia đột nhiên quay đầu lại, cùng tầm mắt của hắn tương giao, ngây ra một lúc lại lập tức quay đi, lấy từ trong balo ra một cuốn từ điển. Phó Viễn phát hiện ngón tay người kia thực thon dài, dùng mấy lời của các nữ sinh hiện nay chính là "đôi tay này có thể ngoạn một năm"(*). Cậu ấy tuy không cao bằng hắn nhưng vẫn được tính là nổi bật giữa đám người, mấu chốt chính là khí chất đặc thù của cậu ấy, không ngừng hấp dẫn ánh mắt Phó Viễn.

(*) Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ bộ phim "Dragon on the Edge" (龙在边缘), thực ra câu gốc của nó là "nhìn đôi chân này tao có thể ngoạn một đêm", ngụ ý là khen đôi chân đẹp, sau này đã trở thành ngôn ngữ mạng, được dùng như "có XX tôi ngoạn được một đêm", "với YY tôi chơi được cả năm".

"Chậc, mông cũng thật cong." Phó Viễn nhỏ giọng nói, mắt lại một giây cũng không rời Lục Quan Du.

"Đội trưởng anh nói gì vậy?" Tiểu Hoàng Mao nghe được, thò cổ qua muốn hỏi rõ ràng.

Lúc này xe dừng ở một trạm gần chợ nông sản, giờ này số bác gái ra chợ trở về đặc biệt nhiều, lực lượng này vừa xuất hiện lấp tức liền nhồi đầy xe.

Phó Viễn thấy trước mặt có mấy bác gái không có chỗ ngồi, đưa tay vỗ đầu Tiểu Hoàng Mao: "Nhường chỗ ngồi!"

Nói xong liền đứng dậy đi xuống nói với bác gái đang mặt đầy đề phòng: "Bác gái, phía sau có chỗ trống."

"Không không không, tôi..." Bác gái sợ hãi nắm chặt túi trong tay, liều mạng lắc đầu, kết quả bị Phó Viễn nài ép lôi kéo, ấn bà xuống ghế.

Các đội viên khác cũng sôi nổi đứng dậy nhường chỗ ngồi, khiến không khí trong khoang xe trở nên náo nhiệt xen lẫn cứng đờ.

Trong lúc đó Phó Viễn len đến phía sau Lục Quan Du, vươn đầu qua vai cậu nhìn từ điển trong tay. Chậc, là một con mọt sách.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ Lục Quan Du, cậu theo bản năng xoay người, giật mình nhìn thấy người khi nãy còn ngồi phía xa xa lúc này đột nhiên xuất hiện ngay phía sau mình, lại còn đứng hơi gần quá mức.

"Cậu?" Lục Quan Du một tay tháo tai nghe xuống, khẩn trương lui lại một bước muốn tạo chút khoảng cách, lại bởi người quá đông mà bị đẩy lại đâm vào ngực Phó Viễn.

Người đứng cạnh Lục Quan Du vốn đang khó chịu vì bị chen chúc, bị cậu đụng phải còn muốn quay đầu mắng người, ai ngờ gặp phải đôi mắt sắc lẻm của Phó Viễn, chỉ có thể ngượng ngùng xoay đi.

"Cậu buông tôi ra." Lục Quan Du rất ít cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, mặt đỏ tới tận mang tai, Phó Viễn nhìn trái đào nhỏ trước mắt, nói với cậu câu đầu tiên: "Tôi là Phó Viễn, cho tôi biết tên của cậu, tôi liền buông cậu ra."

Không biết như thế nào, Lục Quan Du đột nhiên tỉnh lại. Căn nhà của Nguyễn Lương Bình đón nắng thật tốt, chiếu lên cơ thể anh ấm áp giống như cái ôm của Phó Viễn khi đó. Trong hoảng hốt Lục Quan Du có chút không phân rõ là mơ hay thực, ngơ ngác nói với không khí: "Tôi là Lục Quan Du, cậu buông tôi ra đi."

*

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Bên này Lục Quan Du đang ngủ say, bên kia Phó Viễn lại như muốn phát nổ. Bạch Dương tắt máy không để ý tới hắn, hắn đành triệu tập tất cả trợ lý tới công ty, ra lệnh mọi người lập tức dựa theo số chứng minh của Lục Quan Du mà điều tra hệ thống đăng ký khách hàng của tất cả các khách sạn lớn trong thành phố. Nếu đi bằng tàu hay máy bay đều phải dùng đến giấy chứng minh, tạm thời không thấy tin tức của Lục Quan Du ở đó. Mấy trợ lý dù ngốc hơn nữa cũng biết, Đại lão bản nhà bọn họ sắp nổ tung rồi, lúc này dám mở miệng chính là đi tìm chết!

"Phó ca, không có tin tức Lục ca mua vé tàu hay máy bay không phải chuyện tốt sao?Như vậy có nghĩa anh ấy vẫn đang ở gần đây." Tiểu Hoàng Mao ngày ấy - nay đã không còn một đầu tóc vàng chói mắt nữa - run rẩy nói. Tính tình của đội trưởng nhà cậu không phải cậu mới chỉ biết một hai ngày, lúc hắn đang tức giận tốt nhất đừng đổ thêm dầu vào lửa, "Điện thoại của anh bị nứt rồi, có muốn mang đi sửa không?"

"Không cần". Nghe cậu ta phân tích Phó Viễn cũng cảm thấy bình tĩnh được một chút, cơ thể vừa thả lỏng liền cảm thấy đau đầu.

Nếu là trước đây, Phó Viễn phải ra ngoài uống rượu, Lục Quan Du nhất định sẽ xuất đủ loại tuyệt chiêu, nào canh giải rượu nào mật ong thay nhau ra trận, đảm bảo Phó Viễn ngày hôm sau sinh long hoạt hổ, tinh thần sảng khoái không ai bì kịp, chính vì vậy không ít đồng bọn hợp tác đều lén lút chạy đến hỏi hắn có phải giấu giếm bí quyết gì không.

Này thì có bí quyết gì, đơn giản là tình yêu thôi!

Xoa xoa huyệt Thái Dương càng lúc càng đau, Phó Viễn vô lực ngồi trên sô pha, cơ thể mệt mỏi cực độ nhưng không hề có một tia buồn ngủ.

Sao lại đi đến nông nỗi này, Phó Viễn tự hỏi chính mình, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân bất lực đến vậy.

Hai người họ mưa mưa gió gió cũng trải qua gần mười năm, từ mao đầu tiểu tử thời đại học tràn ngập nhiệt huyết biến thành tinh anh xã hội thành thục ổn trọng.

Mười năm này, vô luận là gặp chuyện gia đình phản đối hay nguy cơ tài chính của công ty, hai người luôn dành cho nhau trăm phần trăm tín nhiệm, chưa bao giờ to tiếng với nhau.

Mấy năm nay chất lượng cuộc sống tốt hơn, hạt giống ngờ vực cùng không tín nhiệm lại lặng lẽ gieo xuống giữa hai người, đều đã như đôi chồng chồng già mà lại xảy ra chuyện khắc khẩu ấu trĩ như vậy.

"Boss, có tin tức." Tiểu Hoàng Mao không thèm kiềm chế nội tâm sung sướng của mình, giọng nói đã không còn run run rẩy rẩy như vừa rồi nữa..

Phó Viễn lập tức đứng lên, hỏi: "Ở đâu"

"Tiểu khu Xuân Dương, huynh đệ của chúng ta nghe bảo vệ nơi đó nói là đã nhìn thấy anh ấy."

"Tiểu khu Xuân Dương..... Sao nghe quen vậy nhỉ?" Phó Viễn nhíu mày, ngón tay không tự giác gõ gõ mặt bàn.

Nguyễn Lương Bình!

Phó Viễn nhớ tới Lục Quan Du từng đề cập với hắn một lần, cái gì mà tuổi còn trẻ đã tự mua được phòng ở tốt tại tiểu khu gì gì. Hắn không nói lời nào, ngay lập tức cầm lấy áo khoác và chìa khóa, tự mình lái xe đến nhà Nguyễn Lương Bình.

Tiểu Hoàng Mao cùng các nhân viên phía sau thở dài nhẹ nhõm, cái loại áp suất thấp này dọa người lắm đó có biết không?

*

https://www.wattpad.com/user/ocean135

Lục Quan Du khi tỉnh lại cũng gần 10 giờ, vỗ về cái bụng đang biểu tình bằng bữa sáng lạnh ngắt, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chén đũa.

Tối hôm qua, cũng có thể nói là sáng nay, trận cãi nhau với Phó Viễn tạo thành đả kích quá lớn cho anh, anh rời khỏi nhà rồi nhất thời lại không biết phải đi đâu, cuối cùng lại chạy đến nhà của người bằng hữu duy nhất, Nguyễn Lương Bình. Khi đến cửa anh lại không muốn làm phiền người ta, đành quyết định ngồi nghỉ tạm ở trước cửa. Tiểu khu xa hoa nên hàng hiên cũng sạch sẽ, lại kín gió, ấm áp.

Buổi sáng bị Nguyễn Lương Bình gọi vào nhà, khi ấy anh còn đang mơ mơ màng màng, giờ đã tỉnh táo rồi thì phải nghiêm túc suy nghĩ một vài chuyện.

Ý của Nguyễn Lương Bình là muốn anh chuyển tới nhà anh ta luôn, nhưng Lục Quan Du vẫn luôn nghĩ đến mấy lời Phó Viễn nói với mình hôm đó, anh ở chỗ này, không phải lại tiếp tục ăn của người khác ở của người khác sao?

Lục Quan Du cúi đầu tự giễu cười cười, từ khi nào anh lại biến thành dáng vẻ thế này cơ chứ?

Anh định thần lại, nhìn quanh trong nhà Nguyễn Lương Bình, tuy rằng tổng thể có vẻ sạch sẽ, anh vẫn phát hiện ra trong bếp có một ít rác rưởi đã lâu, còn có quần áo chưa kịp giặt giũ, quyết định phải làm cái gì đó, coi như tiền thuê nhà một ngày, không thể cứ ở không như vậy.

Bên trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên trong tủ bếp cũng có mì gói đủ vị. Lục Quan Du đơn giản làm vài món ăn, còn nấu thêm một nồi canh, Nguyễn Lương Bình cũng đúng lúc trở lại.

"Cậu về rồi sao?" Lục Quan Du kỳ thật không rõ Nguyễn Lương Bình có về ăn cơm trưa hay không, cho nên cũng không làm nhiều đồ ăn, chỉ có cơm nấu nhiều thêm một chút.

Nguyễn Lương Bình trong lúc nhất thời nói không ra lời, nhìn Lục Quan Du mặc tạp dề mình mua, đứng trong phòng bếp nhà mình, dọn đồ ăn ra bàn, ôn nhu hỏi mình đã về sao..... Đây là nằm mơ sao? Vì sao lại giống như giấc mơ anh ta đã gặp được trăm ngàn lần đến vậy?

"Quan Du, cậu...."

"Dù sao cũng rảnh rỗi, làm mấy món thức ăn, cậu đừng ghét bỏ."

"Sẽ không sẽ không." Nguyễn Lương Bình đặt túi lên sô pha, đi vào phòng giúp Lục Quan Du bưng thức ăn.

Kỳ thật hôm nay Nguyễn Lương Bình không thể chuyên tâm làm việc, lo lắng Lục quan Du ở nhà đã thức dậy chưa, có ăn cơm không, cứ nghĩ nghĩ như vậy liền quyết định buổi trưa về nhà nấu cơm cho Lục Quan Du chứ không tới nhà ăn công ty như thường lệ.

Không nghĩ tới, Lục Quan Du đã ở nhà chuẩn bị bữa trưa chờ mình.

Cỡ nào thụ sủng nhược kinh, cỡ nào bất ngờ và hạnh phúc cơ chứ?

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lương Bình cảm nhận được, căn nhà mình mua hóa ra cũng ấm áp như vậy.

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
Bình Luận (0)
Comment