Bất tri bất giác liền đi tới Lão Công Ngụ, Phó Viễn híp mắt ngẩng đầu nhìn, nghĩ từ cửa sổ nhìn ra được cái gì.
Đã mười ngày không gặp mặt.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã sắp cháy hết, Phó Viễn vẫn không nhận ra, mãi đến khi nghe được tiếng chuông điện thoại hắn mới hoàn hồn. Đầu kia giọng Tiểu Hoàng Mao xen lẫn tiếng nhạc xập xình: "Đại ca! Anh đi đâu vậy?"
"Lão Công Ngụ."
Tiểu Hoàng Mao rõ ràng sửng sốt, cũng không có tâm tình chơi tiếp, vội vã chạy đến đón người.
"Đại ca."
"Làm gì."
"Lục ca anh ấy..." Tiểu Hoàng Mao vừa rồi lúc chạy ra khỏi Tước Sắc lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Lục ca của cậu ta ngồi ở quầy bar ngây người, không biết có nên nói cho Phó Viễn hay không.
"Đứng nói tới người đó nữa,nhắc đến lại thấy phiền."
Tiểu Hoàng Mao không nghĩ lại kích thích Phó Viễn, hỏi hắn: "Về biệt thự sao?"
"Về công ty đi."
"Đại ca, anh đã gần nửa tháng không về nhà." Tiểu Hoàng Mao có chút lo lắng, Phó Viễn hiện tại quá không bình thường, người có mắt đều có thể thấy rõ ràng.
"Nhà à....." Phó Viễn thở dài một tiếng, có lẽ hắn trời sinh đã không có duyên với chữ "nhà" này rồi.
Lần đầu tiên biết cảm giác mất đi gia đình là thời điểm mẹ hắn qua đời vì bệnh tật, khi đó Phó Viễn mới 15 tuổi.
Trên giường bệnh, bàn tay lạnh lẽo khô gầy của người phụ nữ nằm gọn trong tay hắn, khiến hắn có loại ảo giác bản thân chỉ dùng sức một chút thôi cũng có thể bóp nát.
Phó Viễn không khóc, không dám khóc, không thể khóc, hắn chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt còn vương nét trẻ trung của người phụ nữ, ngẫu nhiên nhỏ giọng chuyện trò với bà.
Thời khắc trái tim bà ngừng đập, Phó Viễn còn không kịp bi thương đã bị kẻ tự xưng là Cha của hắn mang đi, mang hắn tới một cuộc sống nhung lụa.
Phó Viễn thế mới biết, trên đời này hắn cũng có một người cha.
Ở Phó gia, Phó Viễn xem như một kẻ dị loại, giữa một đám người quê mùa thô kệch, đạt được thành tích ưu tú, cử chỉ văn minh, ở trường học biểu hiện tốt đẹp, cuối cùng còn thi đậu vào trường đại học trọng điểm.
Hắn không hiểu nổi vì sao người mẹ thoạt nhìn dịu dàng thậm chí có điểm nhát gan của mình lại có thể sống trong cái loại gia tộc này, còn có thể sinh và nuôi lớn hắn như vậy,
Thẳng đến một ngày có một ít chuyện xấu xa dơ bẩn bị vạch trần.
Phó Viễn lắc đầu, không muốn nghĩ đến mấy chuyện đã qua đó nữa, hắn sửa lại quyết định, nói: "Về biệt thự đi."
Tiểu Hoàng Mao nhanh chóng đồng ý, quay xe về khu biệt thự.
Xe tới nơi cậu ta lại bắt đầu lo lắng: "Đại ca, một mình anh ở đây..."
Phó Viễn không nhẹ không nặng đấm lên vai Tiểu Hoàng Mao, nói: "Sao hả? Anh một mình ở đây thì có vấn đề gì?"
"Không, không có." Tiểu Hoàng Mao xua xua tay, trong lòng đắn đo không biết có nên nói cho Phó Viễn rằng, quần áo của hắn đã vài ngày chưa thay, mấy ngày nay Phó Viễn thường xuyên chạy tới phòng tập trong công ty để đánh bao cát, ra mồ hôi nhiều, cái loại hương vị đó...
Các em gái mấy ngày nay từng gặp Phó Viễn đều đau lòng tỏ vẻ, ông chủ đẹp trai sạch sẽ thơm mát của họ đi đâu mất rồi!
"Đại ca, quần áo của anh nên thay đổi một chút." Tiểu Hoàng Mao thình lình ném ra một câu, lập tức chạy vèo lên xe, dẫm ga phóng ra khỏi biệt thự.
Phó Viễn đứng tại chỗ không hiểu được cậu ta nói mấy cái linh tinh đó là có ý gì, hắn mở cửa đi vào nhà, phòng khách không khác gì lúc hắn rời đi, trong lòng cảm thấy thực phiền, Phó Viễn trực tiếp vào phòng ngủ, đổ người lên giường ngủ mất.
*
Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135 Hôm nay đầu bếp của Tước Sắc đến muộn, Lục Quan Du đành phải vào trong bếp hỗ trợ, mãi đến rạng sáng người thay ca mới đến. Anh nghe âm nhạc ầm ĩ bên ngoài, trong lòng thầm thấy may mắn tay nghề bản thân cũng không đến nỗi nào.
Anh đi ra từ đường nhỏ phía sau bếp, lại nhìn thấy ở cửa quán bar có một bóng dáng quen thuộc, giống như là Phó Viễn, nhưng lại như không giống hắn, người kia u ám âm trầm, sao có thể là Phó Viễn được chứ.
Mãi cho đến khi ngồi xuống trước quầy bar, trong lòng Lục Quan Du vẫn không bình tĩnh được, luôn thất thần nghĩ đến bóng người thoáng qua vừa rồi. Bọn họ tính ra đã mười ngày không gặp, anh cười nhạo chính mình bị điên rồi, nhìn bóng người mà cũng có thể nghĩ đến Phó Viễn.
Tiểu Tô lung tung vung tay trước mắt Lục Quan Du, nhưng là không thấy anh phản ứng, "Lục ca, hey, anh nghĩ cái gì vậy?"
"Hả, à, không sao, nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi."
"Vậy mà có thể ngồi thất thần", Tiểu Tô thành thật truyền đạt lời ông chủ, "Lục ca, mấy ngày nữa trong quán sẽ mời một tiểu minh tinh tới, ông chủ nói lúc đó sẽ cho anh một ngày nghỉ."
"Ngày nghỉ?" Lục Quan Du hỏi: "Tới hỗ trợ cậu sao?"
"Chỗ này có em là được, Lục ca, ông chủ cho anh ngày nghỉ vậy anh cứ nghỉ ngơi thật tốt."
Lục Quan Du gật gật đầu, thoạt nhìn lại không vui vẻ đến đâu.
"Lục ca, có thể nghỉ ngơi không vui sao?"
"Hôm đó không biết phải làm gì." Nói những lời này Lục Quan Du lại nhớ đến những kỳ nghỉ trước kia, có lần nào không phải Phó Viễn cứng rắn lôi kéo anh đến các nơi khác nhau ăn uống chơi bời, thật sự để tự anh lên kế hoạch, Lục Quan Du cảm thấy còn không bằng mình cứ ở trong nhà cho hết một ngày.
"Chuyện này còn không dễ sao, gọi mấy người bạn, tụ tập với nhau ra ngoài chơi nha."
"Bạn sao..."
Tan tầm về nhà, Lục Quan Du nghĩ nghĩ cũng đã vài ngày không gặp Nguyễn Lương Bình. Ăn xong bữa sáng cũng đã hơn 7 giờ, anh liền nhắn một cái tin cho Nguyễn Lương Bình, mời anh ta đến Lão Công Ngụ làm khách.
Nguyễn Lương Bình vừa sáng nhận được tin nhắn, tâm trạng vui vẻ, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn lo lắng cho Lục Quan Du, nhưng lại ngại bản thân không có lý do chính đáng.
Gọi điện lại không có ai tiếp, Nguyễn Lương Bình liền trả lời tin nhắn, hẹn sẽ tới Lão Công Ngụ cùng nhau ăn bữa cơm.
Thừa dịp ngày nghỉ thả lỏng bản thân, Lục Quan Du từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, dù sao cũng là lần đầu mời người tới nhà làm khách, anh tới siêu thị càn quét một trận, lấp đầy chiếc tủ lạnh vốn chỉ dùng để cất Hamburger.
Nồi lẩu hiện tại không phải loại trước kia anh hay dùng, Lục Quan Du cảm thấy không thuận tay, không nắm chắc sẽ không chế được thời gian, vì vậy mới 9 giờ sáng anh đã bắt đầu xử lý nguyên liệu, trước hết phải cẩn thận dùng lửa nhỏ hầm kỹ nước dùng.
Nguyễn Lương Bình là người đúng giờ, vừa 10 giờ không sai một phút đưa tay lên gõ cửa nhà.
"Cậu tùy ý, tôi còn một ít rau dưa cần xử lý." Lục Quan Du cười nói.
"Được," Nguyễn Lương Bình đi theo Lục Quan Du vào phòng bếp, "Tôi hôm nay lại không mang theo gì tới."
"Cậu với tôi còn khách khí cái gì."
Tuy rằng Lục Quan Du đã dọn dẹp trước trong nhà, Nguyễn Lương Bình mắt sắc vẫn phát hiện ở góc bếp còn vài chai rượu và vỏ hộp thức ăn nhanh, rơi vào mắt anh ta là cỡ nào nghiêm trọng.
"Đợi lâu rồi, vài món ăn bình thường cậu đừng ghét bỏ." Lục Quan Du lần lượt bày đồ ăn lên bàn, kéo Nguyễn Lương Bình ngồi xuống.
Đây kỳ thật là lần đầu tiên Lục Quan Du trổ tài từ khi chuyển đến lão Công Ngụ. Đồ làm bếp giá cả xa xỉ anh dùng không quen, mấy món xào nhỏ nhỏ không được như ý, có chút không đạt tiêu chuẩn.
"Gần đây cậu thế nào?" Nguyễn Lương Bình dừng đũa, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Quan Du rồi mới dè dặt hỏi.
"Tôi tốt lắm, ăn ngon ngủ ngon." Lục Quan Du thản nhiên trả lời, lại múc thêm cho anh ta một chén canh.
Nhất thời trên bàn cơm thật im lặng, chỉ có tiếng va chạm nhỏ nhặt từ đũa bát,
"Quan Du, làm... bạn bè, tôi nghĩ tôi cũng có tư cách quan tâm cậu." Lục Quan Du cúi đầu ăn canh, Nguyễn Lương Bình nhìn chằm chằm vị trí đỉnh đầu anh, suy đoán vẻ mặt anh lúc này.
"Tôi nói tôi rất tốt," Lục Quan Du vẫn không ngẩng đầu, chôn mặt trong bát mà nói: "Hiện tại ngoại trừ công việc có chút đảo lộn ngày đêm, không có gì không bình thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống."
"Bình thường?" Nguyễn Lương Bình hỏi lại một câu, đột nhiên có chút tức giận, anh ta giận Phó Viễn đối với Lục Quan Du có lực ảnh hưởng quá lớn, "Cậu lúc này chỗ nào cũng không bình thường, chẳng lẽ cậu không phát hiện sao?"
"Cậu ăn Hamburger Phó Viễn thích ăn, uống bia Phó Viễn thích uống, hút thuốc lá Phó Viễn thích dùng, toàn thân trên dưới cậu đều có bóng dáng Phó Viễn, cậu muốn tôi làm sao tin cậu bây giờ rất bình thường?"
"Tôi không có!" Lục Quan Du đột nhiên ngẩng đầu, mắt trừng thật lớn, cái muỗng trong tay rơi vào trong bát, mất khống chế lớn tiếng với Nguyễn Lương Bình.
Nước canh trong bát bắn ra làm bẩn áo Lục Quan Du, anh trầm mặc đứng dậy đi vào WC, cởi áo sơ mi đặt dưới vòi nước gột rửa.
Nguyễn Lương Bình thực hối hận bản thân nhất thời nói mà không nghĩ, cũng đứng lên theo Lục Quan Du vào WC, thấp giọng nói: "Quan Du, xin lỗi, là tôi quá phận."
"Lương Bình, là tôi không đúng, không nên phát hỏa với cậu. Chỉ là cậu nói như vậy khiến tôi nhận ra tôi vẫn luôn lừa mình dối người." Lục Quan Du cười khổ, áo trong tay bị vò thành một nắm.
Lục Quan Du không mặc áo trên, Nguyễn Lương Bình đến gần nói mấy lời xong liền sững sờ, Lục Quan Du thời gian này gầy đi nhiều, làn da trắng trẻo lại càng có vẻ đơn bạc.
Nguyễn Lương Bình si mê nhìn Lục Quan Du, thân thể không nghe đại não chi phối, vươn tay từ phía sau ôm lấy Lục Quan Du, cảm thụ Lục Quan Du ở trong lòng mình đang tản ra hơi thở ấm áp.
"Tôi không được sao? Hai người đã chia tay rồi, vì cái gì người đứng bên cạnh cậu lại không thể là tôi? Vì cái gì..." Trong lời nói của anh ta tràn ngập bi thương, anh ta thích Lục Quan Du lâu như vậy, cũng vì lâu như vậy nên đau rất sâu.
"Lương Bình?" Lục Quan Du toàn thân cứng đờ, anh từ trước tới nay đều không quen cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, đương nhiên Phó Viễn là ngoại lệ duy nhất.
Nguyễn Lương Bình lúc này từ từ ngẩng đầu, cùng Lục Quan Du trong gương bốn mắt nhìn nhau.
Lục Quan Du giật mình tránh khỏi Nguyễn Lương Bình, xoay người lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách với anh ta, động tác cứng đờ mà xa cách.
Nguyễn Lương Bình vô lực rũ tay, khó nén thất vọng.
Một bữa cơm Nguyễn Lương Bình chưa ăn được bao nhiêu đã rời đi, nhưng trong lòng Lục Quan Du, Nguyễn Lương Bình đã không còn là người anh có thể nói hết cả tâm tư ra nữa.
Có thể nói trong lòng Lục Quan Du vẫn luôn có một ranh giới, anh đưa Phó Viễn vào trong ranh giới đó, lại cùng người bên ngoài duy trì khoảng cách nhất định, chỉ cần người khác có ý định bước vào bên trong thêm một bước, anh liền đẩy người đó tới một nơi xa hơn nữa.
Một bàn đồ ăn còn thừa rất nhiều, Lục Quan Du vì những lời Nguyễn Lương Bình nói mà đứng ngồi không yên, anh chỉ vừa yên tĩnh là lại nghĩ đến mấy lời chọc thủng tấm giấy của Nguyễn Lương Bình.
Cuối cùng, anh đem đồ ăn còn dư đóng gói mang tới quán bar, Tiểu Tô thấy anh thì kinh ngạc lắm: "Lục ca, sao anh lại tới đây? Không phải hôm nay được nghỉ sao?"
"Ở nhà buồn quá, anh làm mấy món, cậu ăn đi."
"Lục ca làm cái gì nha, thơm như vậy." Tiểu Tô mở hộp giữ ấm, uống một ngụm canh, lớn giọng khen, "Uống quá ngon!"
"Cậu thích thì uống nhiều một chút."
"Nhưng mà Lục ca, hôm nay anh tới đây đúng là cứu tinh của em." Tiểu Tô vội vàng từ túi quần lấy ra hai tấm vé, đưa cho Lục Quan Du, "Em vốn muốn cùng bạn gái đi xem cuộc thi dương cầm này, cuối cùng cô ấy lại bận không đi được. Ngẫm lại người xung quanh chỉ có anh đi là thích hợp."
"Cuộc thi dương cầm?"
"Đúng vậy, nghe nói là quy mô quốc tế, rất lợi hại, Lục ca anh hẹn cô nàng nào đi xem đi!"
"Cô nàng..."
"Dù sao cũng chỉ cần mời người bạn nào đi xem thôi." Tiểu Tô thở dài nhẹ nhõm: "Vốn dĩ muốn cho cô ấy cái kinh hỉ, kết quả lại xung đột với lịch trình của cô ấy, nếu dám lãng phí nhất định sẽ bị cô ấy mắng cho một trận.
"Nào có khoa trương như vậy."