Chích Thị Nhất Tràng Du Hí

Chương 12

Khi Lí Cẩn tỉnh lại Chu Sĩ Tranh đã đi mất.

Cậu gãi gãi đầu mình đứng lên khỏi giường, đối phương đại khái đã đi làm, trong trường hình như có chuyện gì đó, gần đây Chu Sĩ Tranh luôn đi sớm về muộn, hai người ngay cả thời gian ăn tối cũng không gặp mặt, thời gian gặp nhau chợt giảm, cho dù là Lí Cẩn cũng không thể không cảm thấy có chút kỳ quái,

Đối phương gần nhất bề bộn nhiều việc, lấy cá tính của cậu mà nói nên cảm thấy may mắn mới đúng, dù sao có thể miễn làm việc nên cảm thấy vui vẻ, bất quá Lí Cẩn lại vô thức cảm thấy có chút mất mác. Căn nhà to như vậy chỉ còn lại một mình cậu, Chu Sĩ Tranh phần lớn thời gian cũng không ở nhà, cậu cảm thấy nhàm chán, nhưng dựa vào quan hệ khế ước giữa hai người lúc này, cậu cũng không thể oán giận gì.

Hơn nữa, Chu Sĩ Tranh cũng trở nên có chút kỳ quái, mỗi ngày về rất khuya, cơ hồ là vội vàng tắm rửa xong liền lên giường ngủ, hai người ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu, cảm giác so với dĩ vãng hoàn toàn sai biệt, Lí Cẩn không khỏi cảm thấy buồn bực, rõ ràng trước đó vẫn luôn dùng ánh mắt luyến mộ lặng lẽ nhìn mình, vì cái gì thoáng chốc đều thay đổi hết.

Tuy rằng biết đối phương vì công tác bận rộn, bất quá một đêm nọ, Chu Sĩ Tranh cả người nồng mùi rượu trở về, Lí Cẩn có chút hoài nghi.

Cậu biết rõ, Chu Sĩ Tranh không có trường hợp xã giao, mấy năm nay trường hợp say rượu có thể đếm trên đầu ngón tay…… ý thức được chính mình có suy nghĩ khác thường, Lí Cẩn có chút buồn cười. Đại khái là ngồi xem phim truyền hình vào buổi trưa, hơn nữa lại ở nhà một mình, cậu cư nhiên giống như một bà vợ bị chồng bỏ ở nhà nên suy nghĩ lung tung.

Kỳ thật bất luận Chu Sĩ Tranh đi nơi nào, gặp ai, vì cái gì uống rượu, hoàn toàn không phải chuyện của cậu. Bọn họ chính là chỉ dựa vào khế ước ở cùng một chỗ, trên thực tế quan hệ gì cũng không có. Nghĩ như vậy, liền cảm thấy thông suốt, nghĩ đến đêm nay Chu Sĩ Tranh đại khái cũng sẽ không trở về ăn tối, Lí Cẩn xoay xoay thắt lưng, quyết định ăn mì gói cho bữa tối.

Ăn xong, nấu nước ấm tắm, tiếp đó đúng giờ xem phim; lúc gần mười giờ, Lí Cẩn nghe thấy tiếng xe vang ngoài cửa.

……….Chu Sĩ Tranh đã trở lại.

Cậu tắt TV, làm theo chức vụ mà đứng dậy đi ra, mở cửa đón đối phương.

“Sĩ Tranh?”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lí Cẩn nhìn qua lập tức sửng sốt. Dưới ánh đèn u ám, Chu Sĩ Tranh đi lại tập tễnh, bên cạnh là một nam nhân săn sóc nâng đỡ anh, hai người cơ hồ vô cùng thân mật rúc vào nhau. Cậu còn chưa kịp nói gì thì nam nhân xa lạ kia liền nhìn thấy cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi khách khí.

Lí Cẩn giật mình, theo bản năng cũng mỉm cười.

“Xin chào.” Đối phương hướng cậu chào hỏi.

“Xin chào…… cái kia……”

Ánh mắt Lí Cẩn dừng lại trên người xa lạ trong chớp mắt, sau đó liếc nhìn qua Chu Sĩ Tranh tựa hồ là khép mặt lại.

………..Anh xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn tựa hồ lâm vào trạng thái mê man.

“Chu Sĩ Tranh uống rượu.” Đối phương khẽ cười một chút, thực tự nhiên dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc để nói về một người đàn ông đang say rượu kia: “Thật sự rất có lỗi, chúng ta nói chuyện tới quên cả thời gian; trễ như vậy mới đưa anh ấy về, cậu nhất định rất lo lắng đi.”

Lí Cẩn trầm mặt một chút đáp lại: “Không sao.”

Cho dù trì độn cậu cũng mơ hồ cảm giác được, thái độ đối phương không hề bình thản như vẻ bề ngoài; người xa lạ này hẳn là đồng sự hoặc là một người làm cùng chỗ làm với Chu Sĩ Tranh, mà Chu Sĩ Tranh đồng tính luyến ái cũng là chuyện tình mọi người đều biết, chẳng lẽ đối phương không vừa mắt điểm này sao?

………..không, có lẽ không phải.

Lí Cẩn nghĩ, nếu là như vậy đối phương sẽ không thân mật đỡ Chu Sĩ Tranh như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng, người này không vừa mắt….. kỳ thật chính là cậu.

Cậu từ tay đối phương đỡ lấy Chu Sĩ Tranh, không để ý tới ánh mắt đối phương lưu luyến bóng dáng Chu Sĩ Tranh, bình tĩnh cảm ơn cùng nói tạm biệt, tiếp đó đóng cửa lại. Nâng nam nhân đã say đến không còn biết trời trăng gì đến nằm trên sô pha, Lí Cẩn thu hồi tươi cười, kinh ngạc nhìn Chu Sĩ Tranh đang nhíu chặt hai mắt, mày nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu.

Khuôn mặt này cũng không có xem.

Cho dù đã gần ba mươi lăm tuổi, nhưng đối phương không có chút nào là nếp nhăn của tuổi già, bởi vì phần lớn đều không hề thay đổi vẻ mặt, bởi vậy hơi thở luôn mang theo vài phần ổn trọng. Loại hình nam nhân này hấp dẫn các nam nhân cùng tình hướng, tựa hồ cũng là chuyện đương nhiên.

Ngay khi Lí Cẩn vươn tay muốn chạm vào gò má đối phương, cậu mới đột ngột ý thức được chính mình rốt cuộc đang làm gì, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu, cuối cùng thu hồi tay lại.

Bởi vì cảm nhận được có người khác tranh giành nên mới nổi lên dục vọng chiếm giữ; chính mình quả thực giống như tiểu hài tử, cho dù là món đồ chơi mình không thích, cũng không muốn để người khác chạm tới, loại ý tưởng này thực buồn cười.

Cậu sờ mặt mình, thở dài một hơi.

Không biết có phải vì ở chung một thời gian dài hay không, hai người luôn sinh hoạt như tình nhân, trong lúc đối phương không nhận ra, cậu đã dần dần tập thành thói quen, cũng tiếp nhận chuyện đối phương yêu mình là sự thật; bất quá bởi vì Chu Sĩ Tranh cho tới nay luôn không hề muốn rời xa cậu, vì thế Lí Cẩn ít khi nghĩ tới chuyện đối phương sẽ thay lòng đổi dạ.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Chu Sĩ Tranh thích người khác cũng là chuyện rất bình thường.

Hai người bọn họ chỉ ở cùng nhau vì khế ước, cậu chưa bao giờ nói qua mình thích Chu Sĩ Tranh, chính là đơn phương bị động tiếp nhận thành ý cùng cảm tình của đối phương, cho dù Chu Sĩ Tranh khoan dung rộng lượng tới mức nào, thì tình cảm này chung quy cũng bị thời gian làm phai màu, trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

Cảm tình này vẫn là một vấn đề nan giải của Lí Cẩn.

Không phải cậu từng chịu thương tổn gì trong tình yêu, chẳng qua chuyện này đối với cậu mà nói, thực xa lạ cũng rất xa vời, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ khi còn trẻ ngây thơ có thể ý thức được thích rốt cuộc là dạng gì, bất quá theo thời gian trôi qua, cậu đã dần trở thành một người mất đi cảm tình, những thứ này từng nằm trong tầm tay cậu nhưng hiện tại đã biến đi rất xa.

Chu Sĩ Tranh thích cậu, thật sự chính là tự tìm phiền toái. Lí Cẩn nghĩ như vậy lại bắt đầu thở dài.

Sáng sớm hôm sau.

“Thật xin lỗi.” Chu Sĩ Tranh ngồi trên bàn ăn, lời nói ngay thẳng có chút áy náy.

“Vì sao phải áy náy?”

Lí Cẩn đặt bát canh bí đỏ xuống, tự mình ngồi xuống chỗ đối diện. Có lẽ bởi vì suy rượu cảm thấy khó chịu, hoặc là duyên cớ khác, biểu tình Chu Sĩ Tranh có chút cứng ngắc, so với dĩ vãng không giống nhau.

“Bởi vì uống rượu, có nhiều chuyện không nhớ rõ lắm, đại khái đã gây ra nhiều phiền toái cho em.” Chu Sĩ Tranh nhìn cậu một cái, có chút do dự hỏi: “Tối hôm qua…. tôi có làm gì không?”

Đối phương lễ phép như vậy, theo lẽ thường mà nói Lí Cẩn chắc hẳn sẽ tiếp nhận lời xin lỗi của đối phương, sau đó sẽ nói không có gì; nhưng mà nghe được lý do đối phương giải thích, cậu lại cảm thấy được một tia cảm giác không được tự nhiên trước kia không hề có. Cậu giấu đi cảm xúc của mình, làm như không có việc gì nói: “Anh uống rượu xong liền ngủ, không làm gì đặc biệt, cũng không say khướt.”

Điểm này cũng là sự thật.

Tối hôm qua Chu Sĩ Tranh ngủ luôn trên sô pha, dáng người cả hai cũng tương đương nên khiêng đối phương lên tận lầu hai đối với Lí Cẩn mà nói có chút khó khăn, sau đó Lí Cẩn dứt khoát cầm xuống gối đầu và chăn bông, trực tiếp cho đối phương ngủ ở phòng khách. May mắn thời tiết gần đây đã chuyển ấm, Chu Sĩ Tranh trước giờ cũng rất khỏe mạnh nên không sinh cảm mạo.

“Vậy là tốt rồi.”

Chu Sĩ Tranh đáp lại, hai người yên lặng không nói gì nữa ăn xong bữa sáng.

Ăn xong, Chu Sĩ Tranh thay áo sơ mi cùng quần tây, bộ dáng tính toán muốn xuất môn; Lí Cẩn thử dò hỏi: “Anh muốn ra ngoài?”

“Mấy hôm trước tôi đã nói qua cuối tuần có diễn thuyết của giáo sư thỉnh giảng, tôi phải đi một chuyến.” Chu Sĩ Tranh vừa thắt cà vạt vừa nói.

Lí Cẩn nhớ lại một chút, cuối cùng trong mơ màng cũng có chút ấn tượng, Chu Sĩ Tranh quả thật có báo trước chuyện này với mình, chính là trong khoảng thời gian ngắn cậu không nhớ ra. Cậu dừng lại một chút, một câu không thể khống chế chuồn ra khỏi miệng: “Giáo sư thỉnh giảng?”

Chu Sĩ Tranh có chút kinh ngạc nhìn cậu, nhưng vẫn bình ổn trả lời: “Tối hôm qua là anh ta đưa tôi về, em hẳn cũng nhìn thấy đi, là giáo sư thỉnh giảng năm nay mới đảm nhiệm, chủ nhiệm muốn tôi phụ trách tiếp đãi.”

Hai người nói vài câu, Chu Sĩ Tranh nói mình có lẽ tới buổi tối mới trở về, Lí Cẩn đứng ở cửa, nhìn đối phương vội vàng hôn tạm biệt lên mặt mình, tùy ý cầm lấy chùm chìa khóa xe xuất môn. Rõ ràng loại hành động thân mật này vẫn chưa hề biến mất, nhưng mà cậu cảm thấy có gì đó cải biến, đáy lòng có cảm giác vừa cổ quái lại nan giải.

Chu Sĩ Tranh rời đi, trong căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại mình cậu.

Lí Cẩn mở máy tính, xem tin tức một chút, ma xui quỷ khiến lại vào trang web trường đại học của Chu Sĩ Tranh, quả nhiên nhìn thấy chi tiết cuộc diễn thuyết kia. Người diễn thuyết có đăng ảnh trên web, đúng là nam nhân tối qua đưa Chu Sĩ Tranh về.

Gần đây, Chu Sĩ Tranh thường xuyên về muộn, rồi lại không hề nói rõ ràng đã đi đâu, chẳng lẽ chính là ở cùng nam nhân này? Đối phương là giáo sư thỉnh giảng, chủ nhiệm bảo Chu Sĩ Tranh tiếp đãi đối phương cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà bởi vì công tác cho nên sau khi tan tầm cũng phải ở cùng một chỗ sao? Mà Chu Sĩ Tranh muốn thế nào? Anh có nhận ra người kia là đồng loại không? Hay là anh căn bản đã phát hiện lại giả vờ như cái gì cũng không biết……..

Chu Sĩ Tranh có cảm giác với nam nhân kia sao? Cho nên mới không hề kháng cự động tác tứ chi thân mật, thậm chí lúc say rượu còn để đối phương đỡ mình về nhà.

Lí Cẩn nhíu mi, nhìn hình ảnh nam nhân xa lạ, nhìn thật lâu thật lâu.

Sau một lúc lâu, cậu đứng dậy khỏi sô pha, bắt đầu thu thập đồ đạc.

Tối đó, Chu Sĩ Tranh theo đúng lời mình nói, thời điểm bữa tối liền trở về. Lí Cẩn ngồi trên sô pha, bên cạnh là một đống thùng giấy cùng vali, ánh mắt chăm chú nhìn nam nhân vừa vào phòng, không nói tiếng nào. Chu Sĩ Tranh nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách, gương mặt lập tức hiện lên một tia bối rối, sau đó khôi phục bình tĩnh.

“Em đang làm gì?” Ngữ khí đối phương bình ổn nhưng vẫn không giấu được một tia vô thố.

“Thu thập đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.” Lí Cẩn bình thản nhìn anh mỉm cười: “Anh đã có tình yêu mới, như vậy khế ước này cũng nên chấm dứt đi.”

“Cái gì tình yêu mới…… không phải…..” Chu Sĩ Tranh sửng sốt, đại khái là muốn giải thích, nhưng lại không biết nói sao, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin cùng tuyệt vọng nhìn cậu.

Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lí Cẩn hỏi: “Anh là đang thử em sao?”

Chu Sĩ Tranh vội vàng trả lời: “Đúng vậy.”

Đối phương trả lời thẳng thắng như vậy, làm Lí Cẩn ngược lại có chút không biết nên nói sao.

Bởi vì cảm thấy đối phương có tình yêu mới nên cậu theo bản năng quyết định rời đi, dùng cả buổi chiều để đóng gói hành lí của mình, chỉ còn kém gọi người tới đem đi; chính là cho tới giờ cậu mới thực sự hiểu được, Chu Sĩ Tranh giả vờ tha để bắt thật, chứ không phải cố ý bên ngoài…… chính là mình không thông minh hiểu lầm anh.

Càng đáng sợ hơn chính là, cậu phát hiện chính mình cũng không phải là thật sự vô cảm.

Cho dù trong hiện thực có thể tự nhiên nói ra lời không thích đối phương, nhưng luôn để ý tới những biến hóa cũng không phải là giả. Mấy ngày nay Chu Sĩ Tranh về muộn, hai người trao đổi vô cùng ít ỏi, cậu cũng không phải không có tí cảm giác nào, nhưng cũng không biết nên làm sao nữa.

Nếu chính mình có thể dối trá một chút, giống như nữ diễn viên thần tượng trên phim, nhào tới ôm lấy Chu Sĩ Tranh mà nhiệt tình thú nhận thì tốt rồi; cho dù đó chỉ là những ngôn từ giả dối, đối phương nhất định cũng sẽ tin tưởng đi.

Ở nhà đóng gói hành lí, chờ Chu Sĩ Tranh trở về suốt cả buổi chiều, cậu vẫn cảm thấy khó chịu cùng không hài lòng mà không hề có lí do gì. Mãi đến lúc này cậu mới phát hiện có lẽ chính mình đã không muốn rời xa nơi này, hiểu được cậu lập tức cảm thấy một trận rùng mình.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào…..

Đối với căn nhà này, còn có bắt đầu sinh ra ỷ lại vào nam nhân này?

Có một số việc không tự mình trải qua vĩnh viễn cũng không phát hiện được, mãi đến khi quyết tâm rời đi Lí Cẩn mới ý thức được, nếu có thể lựa chọn chính mình hóa ra không hề muốn đi.

“Anh hi vọng em rời đi không?” Cậu hỏi.

“Không.” Chu Sĩ Tranh trả lời thật nhanh, lại dùng giọng điệu như khẩn cầu nói: “Không cần đi………”

Cậu ngồi trên sô pha, không đứng dậy, thậm chí không nhìn về phía Chu Sĩ Tranh: “Em hi vọng sự tình này sau này sẽ không phát sinh.”

“A?” Chu Sĩ Tranh hiếm khi lộ ra vẻ mặt hoang mang.

“Không được cùng nam nhân kia một mình ra ngoài.” Lí Cẩn không dám nhìn về hướng đối phương, cố gắng dùng một hơi nói hết những tâm sự trong đáy lòng của mình: “Thời gian khế ước đã hết, từ hôm nay trở đi, em với anh cái gì cũng không phải.”

Chu Sĩ Tranh ngơ ngác nhìn cậu, nét mặt không dám tin, trong mắt tràn đầy kích động cùng khiếp sợ. Đối phương từ trước đến nay luôn là một người đàn ông ổn trọng lại thành thục, hiếm khi có dịp lộ ra vẻ mặt này, nhưng mà Lí Cẩn không hề chú ý tới vẻ mặt khác thường của đối phương, thậm chí còn không dám mở mắt.

“Khế ước đã chấm dứt, nhưng em sẽ lưu lại.” Lí Cẩn cúi đầu, không ý thức được trong giọng nói mình có thêm một tia bất ổn: “Anh…… hiểu không?”

May mắn, chỉ trong phút chốc Chu Sĩ Tranh đã dùng một cái ôm thật chặt đáp lại cậu.

Cứ như vậy đi. Lí Cẩn thầm nghĩ, đồng dạng cũng ôm lấy đối phương, cảm nhận được cánh tay đối phương run nhè nhẹ, trong lòng không khỏi nóng lên. Có lẽ cậu quả thực không hiểu làm sao thích một người, cũng không biết làm thế nào để bắt đầu một tình yêu, nhưng bất luận thế nào, được đối phương đáp lại, cảm xúc thỏa mãn mãnh liệt dâng lên trong lòng hoàn toàn không phải giả dối.

Tuy rằng cảm thấy chính mình chưa từng thay đổi, nhưng trên thực tế cậu đã sớm không thể li khai khỏi người này….. tựa vào lòng ngực ấm áp của nam nhân, cậu phát ra một tiếng thở dài giống như thỏa mãn lại dường như tiếc nhận.

—— TOÀN VĂN HOÀN ——
Bình Luận (0)
Comment