Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 3

Phương Thư Miêu cầm bản danh sách sinh viên đứng trên bục giảng điểm danh. Không bất ngờ lắm khi mấy “cán bộ chây lười” trong đó có cả Nhậm Địch lại trốn tiết tự học buổi sáng. Cô ấy thực hiện công tác điểm danh mà muốn khóc thét. Tỉ lệ tham gia tiết tự học sớm hay tối của lớp đều được tính thẳng vào thành tích của ban cán sự. Đối với Phương Thư Miêu đang dốc sức muốn cạnh tranh vị trí chủ tịch hội sinh viên mà nói thì đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng lớp này có quá nhiều kẻ quái chiêu, Phương Thư Miêu nhậm chức mới được ba ngày, mặt đã bắt đầu nổi mụn. Ngoại trừ Chu Vận ra, không ai buồn chú ý đến lớp trưởng phía trên bục giảng, tất cả đều vùi đầu dùi mài kinh sử. Nhất là cái cậu Ngô Mạnh Hưng lớp phó môn toán cao cấp ngồi trong góc kia, quả thật là cậu ta sắp sửa dán mặt vào quyển sách rồi.

Chu Vận thực sự thấy lạ. Hiện tại môn toán cao cấp mới học được có một buổi, giáo sư Trương chỉ nói ba điểm chính trong buổi học đó gồm Toán cao cấp là gì? Môn toán cao cấp yêu cầu những gì? Và làm thế nào học giỏi toán cao cấp?

Nhưng nghĩ lại, sinh viên giỏi đặt ra yêu cầu cao đối với bản thân cũng là việc bình thường, cậu ta chuẩn bị bài vở trước chẳng có gì đáng trách. Thế là Chu Vận ra vẻ nghiêm túc, cũng mở sách ra xem.

Buổi trưa cơm nước xong, Phương Thư Miêu đi họp, Nhậm Địch vẫn bặt vô âm tín, cả phòng ký túc xá chỉ còn lại một mình Chu Vận. Trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô nằm phơi nắng được một lát đã ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy mới nhận ra đã trễ giờ môn Toán cao cấp của thầy chủ nhiệm mất rồi.

Chu Vận chạy như điên với cái đầu bù xù như ổ gà mới qua kỳ ấp đẻ, trong lòng liên tục cầu nguyện nhất định đừng có mà điểm danh đấy nhé.

Trên giảng đường, thầy Trương đang giới thiệu về tích phân và vi phân. Chu Vận nhanh như cắt, thừa dịp thầy quay đầu lại với bảng đen thì lén lút đi vào từ cửa sau, ngồi ngay trong góc ở hàng cuối cùng.

Cô vừa thở hổn hển vừa hỏi bạn học bên cạnh: “Điểm, điểm, điểm...”

“Chưa.”

Giọng nói này...

Chu Vận vén mái tóc rối bù của mình ra.

Là Lý Tuân!

Lúc cô chui vào giảng đường, do đầu cúi thấp nên không hề thấy rõ được cậu.

“Cảm ơn.”

Lý Tuân lặng thinh.

Đối với những sinh viên vừa trải qua năm lớp Mười Hai đen tối, đã dấn thân vật lộn, đằm mình trong vô số thể loại đề bài biến thái mà nói thì nhập môn của Toán cao cấp cũng khá đơn giản, gần như đều là kiến thức cơ bản.

Nội dung tiết học đơn giản nên Chu Vận có nhiều thời gian rảnh rỗi hóng hớt những chuyện khác xung quanh. Ví dụ như cô phát hiện ra rằng lúc này, cái người ở bên cạnh đang vô cùng chú tâm, chỉ là sự chú tâm của cậu lại không đặt ở giáo sư Trương trên bục giảng kia.

Đúng ra mà nói thì tính cả lúc Chu Vận hỏi đến giờ, từ đầu đến cuối Lý Tuân đều không buồn liếc sang cô lấy một cái, tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào một chiếc laptop cỡ 11 - 12 inch trên đùi mình.

Chu Vận nhìn lộ liễu, không hiểu rốt cuộc cậu đang làm gì. Chỉ nghe thấy tiếng bàn phím vang lên không ngừng, tốc độ gõ của cậu cực nhanh. Có cần lót thêm tấm nệm không nhỉ? Chu Vận tự nhủ thầm. Cậu gõ lạch cạch không màng đến ai như thế rất dễ bị phát hiện đấy.

Phía trên, thầy Trương vừa gọi lớp phó môn học trả lời một câu hỏi. Có thể do từ sáng Ngô Mạnh Hưng đã học quá hăng say dẫn đến buổi trưa uể oải, lúc bị gọi lên, cậu ta lúng túng đến mức không nói rành mạch được nữa.

“Đó... là... là...”

Mặt Ngô Mạnh Hưng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào trang sách, không ngẩng đầu nổi. Trong vài giây im ắng này, tiếng gõ phím dồn dập ở hàng sau càng lúc càng vang rõ. Cả lớp đều quay lại nhìn, Chu Vận đành khẽ hắng giọng nhắc nhở.

Nhưng không hề có tác dụng! Thủ khoa Lý hiển nhiên đã tiến vào cảnh giới nhập định cao siêu rồi. Rồi có lẽ gặp phải một chướng ngại gì đó, Lý Tuân hơi cau mày, sau đó càng gõ mạnh bạo hơn.

Ngô Mạnh Hưng vẫn còn cứng đờ ra đó, thầy Trương liền nói: “Đừng khẩn trương quá, gọi em đứng lên trả lời chỉ để tạo không khí học tập cho lớp thôi. Mọi người cũng vậy, giờ học buổi chiều rất dễ buồn ngủ, kiên trì một chút nhé.” Ông thoáng dừng lại rồi nhìn ra sau, “Vậy... bạn Lý Tuân, em đứng dậy thử trả lời xem nào.”

Người được gọi tên không hề có phản ứng gì, Chu Vận đang do dự có nên nhắc nhở cậu lần nữa hay không thì bạn học ngồi phía bên kia Lý Tuân đã cất lời.

“Này, gọi cậu đấy!”

Cậu ta lén đá Lý Tuân một cú dưới bàn, lúc này Lý Tuân mới ngầng đầu lên. Bạn học kia lại truyền thông tin thần tốc cho cậu bằng âm lượng mà chỉ có hai hàng cuối mới nghe thấy: “Câu thứ sáu bài thứ hai, tích phân của hàm hợp.”

Sách luôn được mở sẵn, Lý Tuân liếc mắt nhìn xuống.

Bạn học kia lại nhỏ giọng nói tiếp: “Tính từ ngoài vào trong...”

Lý Tuân đặt laptop xuống mặt đất, đứng hẳn dậy.

Theo hành động đứng lên của cậu, một mùi hương lan tỏa ra xung quanh... Chu Vận khẽ hít vào. Là mùi sữa tắm ư?

“y = 2u, u = -v2, v = sin w, w = 3x.”

Hình như là hương bạc hà.

“Chính xác, ngồi xuống đi.” Thầy Trương hài lòng.

Gáy lớp phó môn học đỏ gay. Lý Tuân vừa ngồi xuống, bạn học bên cạnh hưng phấn khen: “Cậu nhanh quá!”

Cậu bạn này là Cao Kiến Hồng. Chu Vận khá có ấn tượng với cậu ta lúc học quân sự. Khi ấy Phương Thư Miêu bị đủ việc linh tinh quấn thân, thật sự là không thể phân thân ra làm hết được, liền nhờ bạn học giúp đỡ, Cao Kiến Hồng đã giúp cô ấy rất nhiều lần. Cậu ta là kiểu nam sinh cởi mở phóng khoáng, rất được bạn bè trong lớp quý mến.

Mạch suy nghĩ của Lý Tuân bị câu hỏi vừa rồi của thầy Trương ngắt ngang, hiện tại có vẻ cũng chẳng có lòng dạ nào mà làm tiếp nữa, liền đóng laptop lại, quay sang trò chuyện với Cao Kiến Hồng bên cạnh.

Chuông tan học vang lên, Chu Vận ôm sách, vừa khéo đứng dậy cùng một lúc với Lý Tuân, cô liền khựng lại theo bản năng...

Thôi nhường ngài đi trước đi vậy!

Cô đi phía sau Lý Tuân và Cao Kiến Hồng, rời khỏi giảng đường. Trong hành lang chật kín sinh viên lớp tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, thấy chiều cao và mái tóc vàng óng kia của Lý Tuân vô cùng nổi bật trong đám người. Một cánh tay cậu kẹp laptop và sách, một tay đút túi quần, đường nét gương mặt thanh tú.

Lúc Phương Thư Miêu trở về ký túc xá, thấy trong phòng chỉ có mình Chu Vận, bao nhiêu mệt mỏi liền thể hiện cả ra mặt.

“Sao thế?”

Phương Thư Miêu bèn xách chiếc ghế đến ngồi cạnh Chu Vận.

“Mình buồn chết đi được ấy!” Phương Thư Miêu ôm lấy cánh tay Chu Vận mà kể lể, “Bọn họ đều không thích tự học, thế sao họ lại thi đậu được cái trường này được nhỉ?”

“Cậu khoan kích động đã.”

“Sao mình không kích động cho được, cậu xem tần suất đi học của lớp mình đi, mình sắp toi đến nơi rồi!”

“...”

Phương Thư Miêu tức giận trút bầu tâm sự đến khản giọng. Chu Vận bèn nghĩ kế cho cô ấy: “Hay là cậu cứ trình bày rõ với thầy Trương xem sao?”

“Có ích không?”

“Thì cứ để thầy gặp họ nói chuyện đã. Dù sao cũng là giáo sư mà, chắc chắn sức uy hiếp sẽ cao hơn cậu! “

“Có lý!” Phương Thư Miêu sốt ruột, lập tức xách ghế để lại chỗ cũ.

Điện thoại di động chợt rung lên, Chu Vận lấy ra xem, là mẹ cô gọi đến. Cô cầm điện thoại rời khỏi phòng, đến ban công tận cuối hành lang để nghe máy. Mẹ vẫn hỏi han như bình thường.

“Học hành căng thẳng không con?”

“Không mẹ ạ, mới vừa khai giảng thôi mà.”

“Thầy cô thế nào?”

“Đều rất tốt ạ.”

“Phải nghe lời các giáo sư, đừng để mẹ lo lắng.”

“Con đã lớn rồi mà, có ngoan hay không mà mẹ còn không biết sao?”

Tiếng mẹ cười dịu dàng trong điện thoại: “Biết rồi, biết rồi, con luôn là niềm tự hào của mẹ. Đúng rồi, bạn học của con thì sao?”

Ặc... Theo phản xạ Chu Vận bất chợt nghĩ đến hai nhân sĩ Cô Gái Bánh Kem và Quái Thú Lông Vàng kia: “Ai cũng có cá tính ạ.”

“Có cá tính?”

Chu Vận sợ mẹ lại cà kê nói luyên thuyên không ngớt bèn lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, lớp trưởng ở cùng phòng với con đấy, bạn ấy là một cô gái rất đáng yêu mẹ ạ.”

Quả nhiên là mẹ cô bị dắt mũi theo hướng mới: “Vậy con phải ở chung với bạn thật hòa thuận nhé.”

Chu Vận kể chuyện Phương Thư Miêu sầu lo vụ làm sao ứng tuyển chức chủ tịch hội sinh viên với mẹ, có điều cô không hề nhắc đến những nhân vật liên đới trực tiếp phá hoại trong đó.

“Con phải giúp bạn ấy.” Mẹ nghe xong liền nói, “Bạn ấy là đứa trẻ ngoan, nếu con có năng lực thì hãy dốc hết sức giúp đỡ bạn ấy đi. Ở đâu ra cái chuyện vừa khai giảng đã bắt đầu trốn giờ tự học, thật kỳ cục.”

“Vâng.”

Mẹ cô vẫn trịnh trọng: “Rất nhiều học sinh đều xem việc thi tốt nghiệp trung học đã là đích cuối, đây là quan niệm cực kỳ sai lầm. Đại học mới thật sự là nơi truyền thụ học vấn, không phải là điểm kết thúc. Thậm chí ngay cả những chứng chỉ đạt được sau này cũng không phải tất thảy, nên con tuyệt đối không được lơ là nghe chưa!”

“Vâng ạ.”

Hình như câu chuyện đã bị lái sang một chủ đề dông dài khác, Chu Vận đổi tay cầm điện thoại. Sau khi mẹ cô bắn liên thanh hai mươi mấy phút liền đi đến tổng kết: “... Được rồi, tuy mẹ nói việc nghiêm túc học tập là rất quan trọng, nhưng cũng phải chú ý vừa học hành vừa kết hợp với giải trí. Nên đi ra ngoài dạo chơi nhiều một chút, đừng mãi ru rú ở trong phòng làm gì.”

“Vâng.”

Chu Vận vừa định chuẩn bị nói câu tạm biệt thì mẹ cô lại cất lời: “Còn nữa, bọn con vẫn còn quá nhỏ, chưa từng va chạm với xã hội, nhân sinh quan không chín chắn. Nên nhất quyết không thể vì vô tri mà trở nên mù quáng, xem vô lễ trở thành cá tính, hiểu chưa?”

“...” Cho rằng chỉ một câu nói có thể đánh lạc hướng thuyết giáo của mẹ, xem ra cô quá ngây thơ rồi.

Đúng lúc đặt điện thoại xuống, Chu Vận lại chạm mặt với Phương Thư Miêu vừa quay trở về. Cô ấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, kể với Chu Vận kết quả vụ đi trình bày với thầy Trương.

“Ý của thầy là cứ để cho ban cán sự lớp vận động trước đã, nếu không có hiệu quả thì thầy mới đến nói. Thầy bảo vừa mới khai giảng mà giáo sư đã đến nói chuyện với sinh viên thì nghiêm trọng quá.”

Chu Vận gật đầu, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Phương Thư Miêu.

Phương Thư Miêu khẽ kéo cánh tay Chu Vận: “Cậu cứu mình với!”

“...”

Chu Vận đành theo lời khuyên khi nãy của mẹ cô, nói: “Cũng được, nhưng cậu bảo mình phải tìm ai để nói chuyện nào?”

Phương Thư Miêu: “Khó khăn nhất chính là hai người kia đấy.”

“Mình phải nói với cả hai người họ á?” Chu Vận toát mồ hôi hột.

“Vậy cậu chọn một người đi!”

“Nhậm Địch.”

Phương Thư Miêu hít vào thật sâu: “Được, vậy mình sẽ đi tìm Lý Tuân.” Cô ấy lại thì thầm với Chu Vận, “Khi nãy mình nhìn thấy Nhậm Địch đang ở sân thể dục ấy.”

Chu Vận nhìn về phía sân thể dục. Sắc trời đã dần tối, sân thể dục phía xa trông đen ngòm, giống như mãnh thú đang há miệng sắp nuốt chửng người khác.

“Mình đi xem thử.”

Chu Vận mua hai cốc trà sữa dưới lầu, chuẩn bị để lát nữa khi tâm sự còn dùng đến.

Giờ lên lớp hôm nay đã kết thúc, nhóm sinh viên tan học đi về phía khu sinh hoạt, chỉ mỗi Chu Vận đi ngược chiều với họ trên con đường xi-măng.

Sân thể dục được bao quanh bởi tấm lưới sắt cao lớn, Chu Vận đi vòng đến lối vào, vừa ngước mắt đã trông thấy hai bóng dáng kia. Thực ra trời tối thế này thì cô khó mà nhìn rõ được thứ gì. Nhưng vì ai kia đi đâu cũng kè kè theo laptop nên mới dễ nhận ra hơn.

Trên sân cũng có lác đác vài người đang tập thể dục. Chính giữa là sân đá bóng, chất lượng sân cỏ của trường cũng không phải loại cao cấp gì, cỏ đều héo úa, thậm chí nhìn còn có vẻ tiêu điều xơ xác, nên bị rất nhiều bạn học yêu thích đá bóng phàn nàn. Nhưng Chu Vận lại thấy nơi này khá tốt. Thử tưởng tượng một ngày nào đó có đôi tình nhân ngồi sóng vai trên bãi cỏ hoang này cùng nhau ngắm sao trời xem... Hình ảnh lãng mạn sến sẩm muôn đời không khá lên được này thực ra vẫn rất cuốn hút lòng người.

Rồi, giờ quay về hiện tại! Chu Vận xốc lại tinh thần. Hai nhân vật mục tiêu đều đang ở phía trước, có nên đến nói chuyện với họ một thể hay không, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Bình Luận (0)
Comment