Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 14

Sau khi bọn họ rời đi.

Tào Lộ tò mò hỏi: "Sao cậu ta lại phải cảm ơn cậu? Cậu đã làm được việc gì tốt rồi?"

Thẩm Điềm tâm trí hỗn loạn, lắc đầu, Tào Lộ đặt đồ xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cô, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu cũng đặt miếng sandwich ở trên bàn.

Phục vụ không lấy tiền của bọn họ, tất cả đều ghi sang cho Chu Thận Chi.

Tào Lộ vừa gặm miếng sandwich vừa đi lùi về sau nhìn Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm cũng chỉ biết im lặng ăn miếng sandwich của mình, lúc hai người bước lên lầu, sandwich cũng đã được tiêu hóa kha khá rồi, tiện thể rửa tay rồi quay về phòng học. Khi đi ngang qua cửa sổ cạnh bàn Tần Mạch thì trông thấy Chu Thận Chi đang đọc sách, ngón tay thì xoay bút.

Còn Tần Mạch thì đang cúi đầu ăn phần mì trộn, phía trên được xịt đầy tương cà.

Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc của cậu ấy, hàng mi của cô gái đó rất dài, Tần Mạch vừa ăn vừa trò chuyện cùng bạn nam bên cạnh, Chu Thận Chi trả lời câu được câu mất.

Cứ như thế.

Thẩm Điềm đi qua cửa sổ của bọn họ.

Qua một đêm thì dường như cũng chẳng có gì thay đổi.

Về chỗ ngồi, Thẩm Điềm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Tào Lộ xé một viên kẹo Thỏ trắng ra cho vào miệng, cậu ấy nói: "Ngọt à, cậu có tâm sự gì sao?"

Thẩm Điềm hoàn hồn, cười nói: "Không có."

Tào Lộ lấy một viên kẹo Thỏ trắng nhét vào tay cô: "Ăn đi, tâm sự thiếu nữ, tớ hiểu mà."

Tim Thẩm Điềm đập nhanh một nhịp.

"Cậu hiểu cái gì?"

Tào Lộ đáp: "Tớ không nói cho cậu nghe đâu."

Rồi cậu ấy lật cuốn sách ra, ngân nga bài hát "Người yêu chưa trọn vẹn" của S.H.E: "Đến gần thêm một chút nữa tớ sẽ nắm tay cậu, dũng cảm thêm một chút nữa thôi tớ sẽ đi cùng với cậu..."

"Ngọt ơi, tớ hát hay không nè?"

Thẩm Điềm gật đầu: "Hay."

Cô cũng xé viên kẹo Thỏ trắng ra để ăn, một lúc sau, thầy Triệu Tuyên Thành cầm cuốn sách lên để bắt đầu tiết học.

Hôm thứ bảy chỉ học nửa buổi.

Mười một giờ bốn mươi thì tan học, hôm nay thời tiết khá oi bức, Thẩm Điềm ôm lấy mấy quyển sách trên tay, lưng đeo thêm chiếc cặp rồi cùng Tào Lộ xuống lầu. Đi phía trước là Chu Thận Chi và Trần Vận Lương, tay của cậu khoác lên vai của Trần Vận Lương, quay mặt sang nói chuyện với cậu ấy, khi trái cổ chuyển động thì miếng băng dán cũng theo đó mà di chuyển.

Tần Mạch đi qua người của Thẩm Điềm và Tào Lộ.

Tào Lộ gọi một tiếng.

"Tần Mạch Mạch."

Tần Mạch Mạch chẳng thèm quay đầu, cứ như vậy đi đến bên cạnh Chu Thận Chi.

Tào Lộ tính gọi thêm một lần nữa.

Nhưng Thẩm Điềm ngăn cậu ấy lại: "Ở đây đông người lắm."

"Nhưng mà cậu ta chắc chắn nghe thấy mà, có phải cậu ta cố ý không?" Gương mặt Tào Lộ lộ rõ vẻ bực tức, trong lòng của Thẩm Điềm cũng cảm thấy có chút khó chịu, cô không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Tần Mạch đi cùng với họ phút chốc biến thành người lạ.

Sau đó.

Cậu ấy cùng với những người khác dường như cũng trở nên xa lạ.

Xuống được tầng trệt.

Người cũng phân tán nhưng Chu Thận và Tần Mạch bọn họ vẫn ở phía trước, đuôi tóc Tần Mạch đong đưa qua lại, Trần Vận Lương không biết đang nói gì mà lại cười rất hí hửng.

Chu Thận Chi cũng cụp mi xuống cười.

Tào Lộ càng nghĩ càng tức, cậu ấy kéo theo Thẩm Điểm rảo bước rất nhanh, nói: "Bỏ đi, đừng có mặt dày mà bám theo người ta nữa, lúc trước mình còn giúp cậu ta cơ đấy đúng là có mình có mắt như mù."

Cậu ấy trực tiếp kéo theo Thẩm Điềm bước đi qua đám người bọn họ, khi bước qua trước mặt của họ thì lời nói của Tào Lộ ban nãy cũng vô tình bị lọt vào tai họ. Trần Vận Lương nhướng mày nhìn Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi cũng khẽ nhướng mày, liếc nhìn sang Tần Mạch.

Tay cũng Tần Mạch đang để tay vào trong túi hai bên áo khoác đồng phục, sắc mặt thản nhiên, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Trần Vận Lương khoác vai Chu Thận Chi, khẽ thì thầm: "Rắc rối của bọn con gái tốt nhất chúng ta đừng nhúng tay vào."

Chu Thận Chi suy tư một lúc, nói: "Cậu cũng hiểu quá nhỉ?"

"Chứ còn gì nữa, anh mập mình đây là bạn của chị em phụ nữ đấy!"

Chu Thận Chi: "Ồ, nhìn ra được rồi."

Lời này lọt vào tai của Thẩm Điềm, cô hất đi quai cặp, không biết tại sao cô lại có chút buồn. Ngay lúc này, không thể không thừa nhận nếu mất đi giao hảo với Tần Mạch.

Thì cơ hội cô được tiếp xúc với Chu Thận Chi cũng sẽ ít đi.

- -----

Về đến nhà.

Thẩm Xương Minh vừa làm xong bữa trưa.

Ông tháo miếng tạp dề ra.

Gọi cô ăn cơm.

Sau khi Thẩm Điềm ăn cơm xong cô còn ăn thêm một miếng dưa hấu to, sau đó thì đi lên lầu viết bài tập.

Mở vở ra cô mới phát hiện câu đề tối hôm qua mình vẫn chưa giải ra, cô mở máy tính lên thì thấy Tào Lộ đang online.

Cô nhắn tin cho Tào Lộ.

[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Tít tít

[Uống một ngụm cam lộ]: Sao thế? Tớ đang gỡ mìn.

[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Ồ, vui không?

[Uống một ngụm cam lộ]: Chán thì chơi tí thôi.

[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Vậy cậu chơi đi.

Cô thoát khỏi khung chat, do dự một lúc rồi nhấn vào trong nhóm, cô cắt hình câu đề kia ra và gửi vào. Vốn nghĩ rằng sẽ không có ai trả lời nhưng ai ngờ được rằng Tần Mạch lại trả lời chứ.

Cậu ấy trực tiếp nhắn QQ riêng cho cô.

[Tần Mạch Mạch]: Cậu có câu hỏi gì cứ hỏi tớ là được, Trần Vận Lương mấy hôm nay sẽ không online đâu. Mẹ của Chu Thận Chi về rồi nên mấy ngày này cậu ấy cũng không online nốt.

Thẩm Điềm cắn ngón tay của mình.

Cô thở dài rồi soạn tin.

[Thẩm Điềm chính là Ngọt ngào]: Bọn tớ có đắc tội gì với cậu à? Tại sao cậu không thèm để ý tới bọn tớ?

Ba phút sau.

Tần Mạch mới trả lời.

[Tần Mạch Mạch]: Không có đắc tội gì cả chỉ là không muốn xã giao thôi. Hơn nữa, Thẩm Điềm, cậu cũng giấu tớ không ít chuyện nhỉ?

Ngay lúc này.

Tim của Thẩm Điềm đập loạn.

Tần Mạch Mạch lại gửi tin nhắn đến.

[Tần Mạch Mạch]: Sau này có câu hỏi gì, tớ sẽ chỉ cho cậu ở trên QQ này, đừng nhắn vào nhóm nữa, dù gì thì mọi người cũng bận.

[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Không cần đâu, cảm ơn cậu.

Nói xong, cô tắt ngay khung chat cũng không nhấn vào trong nhóm xem nữa.

Cô nằm dài trên bàn.

Bật khóc.

Cuối tuần này, Thẩm Điềm ở nhà liều mạng làm hết bài tập. Đôi lúc sẽ xuống lầu phụ giúp thu tiền, còn lau cả hàng hoá nữa. Nhập thêm rất nhiều thuốc lá và bia, cái kho nhỏ trong nhà cũng đã bị chất đầy.

Chu Lượng Lượng đến tìm cô để đi đạp xe đạp.

Nói là có thể giải tỏa áp lực.

- ----

Ngày thứ hai lên lớp.

Vừa ra khỏi cửa cô đã trông thấy Chu Thận Chi bước từ xe của trường xuống.

Ánh ban mai chiếu xuống gương mặt cậu, miếng băng dán trên cổ cậu đã được gỡ xuống, chỉ còn lưu lại vết hằn nhàn nhạt.

Thẩm Điềm rảo bước đi nhanh, trên tay cầm chặt hộp sữa xuyên qua dòng người, rất nhanh chóng kéo gần khoảng cách với cậu lại. Hôm nay có đội trực kiểm tra ở cổng, cậu nam sinh đó gọi Chu Thận Chi.

"Cài nút áo vào ạ."

Chu Thận Chi dừng lại, cậu ngước cằm lên, ngón tay thon dài đưa lên cài nút lại.

Khoảnh khắc cậu dừng lại.

Thẩm Điềm bèn đi trước cậu một chút.

Cô ngậm chiếc ống hút của hộp sữa, vô tình quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Vừa hay Chu Thận Chi cũng nhìn thẳng vào mắt cô.

Ngón tay của Thẩm Điềm hơi dùng sức, suýt chút thì bóp phun cả sữa ra, cô do dự hai giây rồi thốt lên: "Chào buổi sáng."

Chu Thận Chi: "Chào."

Bước chân của hai người có chút ngang bằng nhau, tim của cô cũng đập nhanh hơn, răng thì cắn chặt chiếc ống hút.

Một tay cậu đang đút ở trong túi quần, rút điện thoại ra bấm một lúc, hoàn toàn không hề biết đến tâm trạng "long trời lở đất" lúc này của cô.

Thẩm Điềm ấp úng.

Do dự một lúc, lại hỏi: "Vết thương của cậu đỡ hơn tí nào chưa."

"Đỡ hơn rồi."

Thẩm Điềm đưa hộp sữa ra, nói: "Cảm ơn cậu hôm trước đã mời tớ ăn sandwich."

Chu Thận Chi bỏ điện thoại lại vào trong túi, liếc nhìn đuôi tóc cô, nói: "Chủ yếu là muốn cảm ơn sự dũng cảm và thông minh của cậu đã giúp tớ giải vây tối hôm đó."

Tim của cô càng đập nhanh hơn.

Cô đáp: "Ồ."

Cô lại khẽ giọng: "Không cần khách sáo, đương nhiên mà."

Cậu khẽ mỉm cười.

Âm thanh trong veo nhưng rất trầm thấp.

Khiến cho tai cô bừng đỏ.

Đi mà nhìn không chớp mắt.

Chỉ với mấy câu nói thôi mà có thể khiến cuối tuần với tâm trạng u ám của cô đột nhiên vui vẻ hẳn. Điều này lại nhen nhóm lên trong lòng cô hy vọng.

Học sinh rất đông.

Bước chân của cậu và Thẩm Điềm không đồng điệu, rất nhanh cậu đã đi trước cô rồi. Cô không dám đuổi theo cậu giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ có thể nhìn trân trân cậu đi lên lầu trước cô mà thôi.

Đã đến được lầu ba.

Cô chạy nhanh vào trong.

Tần Mạch đang ôm bài tập đưa lại cho cô, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Điềm một cái, không có bất cứ nụ cười nào giống như đang muốn soi xét cô.

Thẩm Điềm mím môi.

Lại vô thức giấu hộp sữa ra phía sau.

- -----

Một khoảng thời gian rất lâu sau đó, tình cảm của Thẩm Điềm và Tần Mạch lại quay về điểm xuất phát. Tần Mạch có bất cứ chuyện gì cũng không gọi theo Thẩm Điềm và Tào Lộ.

Hầu hết thời gian của cậu ấy là ở cùng với các bạn nam như Trần Vận Lương hay Chu Thận Chi.

Bạn tốt của Thẩm Điềm chỉ còn lại mỗi Tào Lộ, hai người bọn họ cùng tiến cùng lùi. Một khi Thẩm Điềm quá gần gũi với Chu Thận Chi, Tần Mạch đều sẽ soi mói cô nhiều hơn.

Thế nên Thẩm Điềm mang tâm tư của mình giấu kỹ hơn nữa.

Không lần nào cô từ bỏ.

Nhưng cũng chẳng dũng cảm được một lần.

Cứ lặng lẽ nỗ lực và lặng lẽ thích.

Khi cô tưởng rằng sẽ như vậy đến hết quãng thời gian cấp ba, thì đột nhiên có một người bất ngờ xuất hiện.

Quốc Khánh năm nay được nghỉ bảy ngày.

Nhưng cấp ba chỉ được nghỉ năm ngày, năm ngày này hầu hết thời gian Thẩm Điềm đều dành để làm bài tập.

Bầu không khí nhà Tào Lộ không tốt nên cậu ấy mang bài tập sang nhà Thẩm Điểm ở hai ngày, ngày năm tháng mười mới quay về, ngày sáu tháng mười sẽ vào học lại nhưng chỉ có mỗi học sinh cấp ba đi học trở lại thôi.

Hôm nay Thẩm Điềm dậy trễ.

Nhanh chóng đến trường, thở hổn hển bò lên lầu ba thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt.

Cô vừa ngước mắt nhìn.

Thì trông thấy một nữ sinh mặc chiếc áo sơ mi đen váy xếp ly đứng bên ngoài cửa sổ của Tần Mạch, hơn nữa cửa sổ cũng đã được mở ra. Cậu ấy có một mái tóc uốn xoăn dài, đôi chân thon trắng, đôi giày màu đen ngay cả đôi vớ cũng màu đen, cậu ấy mỉm cười gõ vào cửa sổ, nói: "Chu Thận Chi! Chu Thận Chi! Chu Thận Chi!"

Giọng cậu ta nghe lên rất ngọt, rất tự nhiên và cũng rất to gan nữa.

Nhưng giọng nói ấy cứ phảng phất mùi nũng nịu.

Tâm can của Thẩm Điềm không biết vì sao mà đột nhiên như bị dội một cái thật mạnh.

Cô đi vào phòng học.

Quay lại nhìn thì nhìn thấy rõ được gương mặt của cô gái ấy, cực kỳ xinh đẹp nếu không muốn nói là cực diễm lệ, cậu ấy còn trang điểm nữa, đôi môi giống như mật ong vậy, bóng hồng mềm mại.

Nữ sinh của trường này sẽ không trang điểm như vậy.

Cậu ta vịnh vào cửa sổ: "Chu Thận Chi, em muốn theo đuổi anh."

Giọng của cô rất ngọt, nhiệt tình như nước.

Các bạn nam trong lớp đua nhau hò hét. Chu Thận Chi tựa lưng vào ghế, liếc nhìn sang cô gái kia một cái, cậu nói: "Có đi không? Không đi tôi mời giáo viên quản sinh đến đuổi đi đấy."

"Anh gọi đi." Cậu ta vuốt tóc.

Chu Thận Chi nhíu mắt, nhìn sang nơi khác nhưng các bạn trong lớp đều nhìn thấy, Trần Vận Lương ôm lấy lưng ghế, cười nói: "Này người anh em, sao giờ, đợi chút nữa giáo viên đến mà cậu ta vẫn ở đó thì sao?"

Chu Thận Chi lật sách, chẳng có động tĩnh gì.

"Chu Thận Chi!" Cậu ấy lại ngọt ngào gọi tên: "Em cứ ở đây đợi anh tan học, anh muốn ăn gì..."

Cậu ta đưa tay gõ gõ vào cửa sổ.

Chu Thận Chi đứng bật dậy, chiếc ghế lùi ra sau, cậu khoanh tay rồi đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Quan Châu Vân, tôi bảo em đi."

"Không chịu đâu."

Quan Châu Vân chống hông.

Chu Thận Chi nhắm mắt lại, xoay người để không nhìn thấy cậu ấy.

Tần Mạch thu xong bài tập rồi nhìn thẳng vào Thẩm Điềm, Thẩm Điềm trông thấy sắc mặt của Tần Mạch tái nhợt, tim của cô cũng đập nhanh không ngừng.

Cô nhận ra người con gái ấy.

Lần đó,

Chính là cái người lần đó hét lên "Chu Thận Chi, em muốn làm bạn gái anh."

Thì ra.

Cậu ta họ Quan.

Tên Quan Châu Vân.

"Ngọt ơi, cuối cùng cậu cũng tới."Tào Lộ tiến lên kéo tay cô: "Nhìn thấy chưa? Trời đất ơi, lúc sáng Chu Thận Chi đi học thì cô gái đó cũng vô theo, hô hào muốn theo đuổi Thận Chi, quá đỉnh, quá đỉnh."

Thẩm Điềm ngồi xuống.

Cô nhìn Tào Lộ.

"Cậu ấy đến lâu lắm rồi hả?"

Tào Lộ gương mặt hóng hớt: "Đi vô theo Chu Thận Chi đó cũng không biết là vô theo kiểu gì. Cậu coi mấy đứa con trai lớp mình kìa, nước miếng chảy xuống đất đầy ra rồi."

Thẩm Điềm lấy bài tập ra, vô tình nhìn sang các bạn nam khác.

Đúng thật là bọn họ luôn chăm chú vào Quan Châu Vân, cô gái vô cùng chói mắt kia. Rồi cô lại nhìn xuống dưới, nhìn xuống Chu Thận Chi, Chu Thận Chi đang lật sách, không thèm nhìn Quan Châu Vân.

Nhưng Quan Châu Vân thì khác cậu ấy luôn nhìn chăm chăm vào cậu, nói: "Anh đẹp trai như vậy thì xứng đáng làm bạn trai của em."

Pạch.

Cậu đóng cuốn sách lại.

Ngay lúc này.

Giang Sơn đi từ bên ngoài vào, vỗ xuống bàn nói: "Thận Chi, thầy Triệu sắp vào rồi đấy, cậu mau xử lý cô gái này đi..."

Chu Thận Chi bất lực nhắm mắt, cậu chống cằm rồi nhìn Quan Châu Vân.

"Tôi bảo em đi."

Quan Châu Vân lắc đầu: "Không."

Chu Thận Chi: "..."

"Anh tiễn em xuống lầu đi, rồi em đi."

Trần Vận Lương vỗ vào bàn Chu Thận Đi: "Nhanh nào, giải quyết cậu ta đi, nhanh lên..."

Chu Thận Chi cúi nhìn lạnh lùng vài phút.

Nhưng vẫn đứng dậy, quay người đi ra cửa sau.

Quan Châu Vân thấy vậy, cười tít mắt đi theo.

Hai người một trước một sau dần biến mất ở cổng cầu thang, trong tầm nhìn của mọi người, Thẩm điềm mím chặt môi ngồi thẳng lên, bạn nam ở phía sau nói: "Bạn nữ đó xinh đẹp như vậy lại còn nhiệt tình, Chu Thận Chi không động lòng chút nào sao?"

"Bộ chưa nghe thấy câu này hả, con trai theo đuổi con gái như cách một dãy núi, con gái mà theo đuổi con trai thì như cách một miếng vải thôi! Nên là Chu Thận Chi sớm muộn gì cũng phải đồng ý à.

Tay Thẩm Điềm khẽ rung.

Chiếc bút chợt rơi xuống đất.

Cô cúi người nhặt lên.

Thầy Triệu cũng bước vào, thầy nhìn vào chỗ ngồi của Chu Thận Chi, hỏi: "Người đâu?"

"Bạn đi vệ sinh rồi ạ, chút nữa bạn ấy vào." Trần Vận Lương nói giúp cho cậu, Tần Mạch cầm tờ giấy lau đi những chỗ Quan Châu Vân chạm vào trên cửa sổ.

Mà những nơi cậu ta chạm vào cũng mang theo mùi hương nhè nhẹ.

Là hương thơm để hấp dẫn người khác.

Triệu Tuyên Thành gật gật đầu.

Thầy mở cuốn sách ra nói: "Hôm nay mượn tiết tự học sáng, thầy giảng vài câu đề nha!"

Thầy bắt đầu giảng đề.

Mọi người đều vào trạng thái chuyên tâm.

Thẩm Điềm nhìn lên bảng nhưng không ngừng quay đầu về sau để nhìn vị trí xa xa ở phía sau lưng.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Chu Thận Chi mới chỉnh lại cổ áo bước vào, cả người đều nóng ran, kéo ghế ngồi xuống.

Thẩm Điềm cách rất nhiều người.

Lẳng lặng nhìn cậu vài giây mới quay trở lại, chuyên tâm vào chiếc bảng đen.

Sau khi tan học.

Cả đám con trai vây kín bên cạnh ghế ngồi của Chu Thận Chi, trêu chọc cậu về chuyện của Quan Châu Vân, Chu Thận Chi ngồi khoanh tay, đá vào chân của Trần Vận Lương một cái.

Cả đám nam sinh kia đều bật cười.

Cho dù có ngồi bàn đầu của tổ bốn đi chăng nữa vẫn nghe rõ mồn một.

- ----

Hôm nay chạy bộ dưới thao trường.

Lúc xuống đến tầng trệt, Lưu Ni Ni của tổ một muốn đổi với Thẩm Điềm vì kính sát tròng của cậu ấy bị rơi, nếu chạy ở giữa sẽ giẫm vào chân các bạn khác.

Thẩm Điềm đồng ý, nấp người chạy đến vị trí trống ở tổ một thì chợt phát hiện vị trí đó ở ngay phía trước Chu Thận Chi.

Cô ngẩn người một lúc.

Dưới ánh mắt và cái gật đầu của cậu cô chạy vào trong hàng.

Chu Thận Chi đưa mắt nhìn xuống sau gáy của cô nữ sinh ấy.

Hàng lối bèn có lại trật tự bước xuống thao trường, hình như Tần Mạch bị giáo viên Anh văn gọi đi mất vậy cho nên cậu ấy không có ở trong hàng, phía sau của cô chính là cậu. Lúc cô chạy cảm giác có chút đồng điệu.

Nhưng Chu Thận Chi không giống với các bạn nam khác, thi thoảng hay đùa ác ý, đụng vào các bạn ở phía trước hay gì đó.

Cậu không như vậy.

Cậu vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với cô.

- -----

[Tác giả có điều muốn nói]

Ôi thanh xuân~
Bình Luận (0)
Comment