Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 20

Bước vào giữa tháng mười hai, hơi lạnh cứ kéo đến từng đợt từng đợt. Mùa đông ở Lê Thành không có tuyết nhưng lại lạnh đến cắt da cắt thịt.

Ấy vậy mà thời gian lên lớp của học sinh lớp 12 lại cực kỳ dài, ngồi trong lớp học mà cảm tưởng như tay chân lạnh cóng, chỉ có thể nhét tay vào túi giữ nhiệt để làm ấm, hơn nữa đã ngồi xuống thì chẳng muốn đứng dậy nữa.

Ngay lúc này Thẩm Điểm chính là đang trong tình trạng như vậy.

Túi giữ nhiệt cũng dần dần lạnh đi, một tay của cô ra sức mà chà sát, tay còn lại thì đang cầm viết giải đề.

Cô ghé sát Tào Lộ.

"Lạnh quá đi."

Tào Lộ sờ vào túi giữ nhiệt của mình, gật đầu: "Lạnh thật, sao Lê Thành chẳng có cái lò sưởi nào vậy?"

Thẩm Điềm lắc đầu.

"Lò sưởi mắc lắm, tụi mình toàn nhờ sức đề kháng gánh thôi."

"Haha." Tào Lộ cười lên hai tiếng, giả vờ vui vẻ trong sự lạnh lẽo.

Thẩm Điềm kéo cao cổ áo của áo khoác đồng phục ở bên ngoài, chiếc cổ co rút lại, tóc của cô cũng được cột lên gọn gàng. Nhìn từ phía sau, cô rụt cổ lại trông hệt như một chú thỏ.

Chu Thận Chi vừa từ căn tin về, cậu bước đi dưới ánh trăng rồi dựa vào bàn của Trần Vận Lương, so đáp án với Trần Vận Lương, cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ, mỗi một đợt gió lạnh thổi vào.

Thì vai của hai cô nữ sinh ngồi phía trước lại rút lên.

Trần Vận Lương phì cười.

"Coi hai cậu ta lười chưa kìa, mất có hai giây để đóng cái cửa sổ lại thôi đó!"

Chu Thận Chi khẽ cười.

Cậu bước qua đấy, đưa tay kéo cửa sổ bên Tần Mạch.

Cạch.

Cửa sổ đóng lại rồi.

Cơn gió lạnh trong chốc lát đã bị cửa sổ chắn lại, Thẩm Điềm và Tào Lộ dần dần cũng đỡ lạnh hơn. Tần Mạch cầm theo một chiếc túi màu đỏ vừa hay bước vào.

Cậu ấy cười tít mắt đi đến bên cạnh bàn của Thẩm Điềm, lấy ra hai quả táo đặt xuống trước bàn của Thẩm Điềm và Tào Lộ.

Thẩm Điềm ngơ ngác, ngước nhìn.

Tần Mạch cười nói: "Hôm nay là đêm bình an, quên rồi sao?"

Thẩm Điềm giờ mới kịp phản ứng: "Đúng ha, hôm nay là đêm bình an, phải ăn táo."

Tào Lộ lấy đi một cái, nói: "Cảm ơn Tần Mạch Mạch."

Tần Mjach cũng cầm một cái đưa cho Trần Vận Lương, sau đó lại lấy thêm một cái nữa đưa cho Chu Thận Chi, Chu Thận Chi nhận lấy rồi nhét vào hộc bàn: "Cảm ơn."

Đôi mắt Tần Mạch cong cong đi vào chỗ ngồi.

Thẩm Điềm lấy trái táo rồi đặt vào tay áo, làm ấm cho nó. Thời gian tự học buổi tối kết thúc, các bạn ở trong lớp bắt đầu trao đổi táo cho nhau, Thẩm Điềm cũng ngại ngùng đổi táo với Tần Mạch và Tào Lộ mà những trái táo này còn là do Tần Mạch cho nữa, sau khi đổi cho nhau thì cũng hơi buồn cười.

Tào Lộ gác tay lên vai Thẩm Điềm, nở nụ cười.

Tần Mạch có chút do dự đổi táo với Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi lúc này đã đứng dậy, mang cặp đeo theo sau lưng rồi nhìn về quả táo mà Tần Mạch đang đưa cho cậu.

Cậu ngẩn người một lúc.

Rồi cậu lấy quả táo của mình ra.

Đổi với Tần Mạch.

Sau khi đổi xong, dường như cậu có chút buồn cười, ánh mắt đào hoa mang theo điệu cười nhè nhẹ đi ra từ cửa sau.

Tào Lộ đẩy nhẹ Thẩm Điềm.

Sau đó nhìn cô.

Thẩm Điềm khẽ lắc đầu, đeo xong cặp sách thì khoác tay Tào Lộ bước ra khỏi phòng học. Bên ngoài gió thổi rất lạnh, Thẩm Điềm lập tức rụt cổ lên.

"Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá đi!"

Cô tiến sát vào Tào Lộ.

Tào Lộ ôm chặt cô, nói: "Ngày mai tớ phải mặc thêm một cái quần mới được!"

Trong lòng Thẩm Điềm đang nghĩ xem bản thân có nên thỏa hiệp với quần giữ nhiệt hay không.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, cô kiên quyết lắc đầu.

Không được thoả hiệp.

Đoàn người sau khi tan học khi đi xuống cầu thang rất đông đúc, như vậy cũng làm cho xung quanh ấm áp hơn một chút, đến ngay cả khi gió lùa cũng có người chắn lại. Tào Lộ nhìn thấy Chu Thận Chi đang chơi với trái táo, tung lên tung xuống trong tay.

Đang tán gẫu chuyện trò chậm rãi.

Tào Lộ kéo tay Thẩm Điềm, ghé sát cô nói: "Không đổi với cậu ta thật sao?"

Tim Thẩm Điềm khẽ đập nhanh.

Cô nhìn Tào Lộ.

"Làm gì vậy chứ."

Tào Lộ bật cười: "Chỉ cảm thấy tiếc thôi, Điềm Điềm, cậu tốt như vậy sao lại có đứa đuôi mù không ưng cậu chứ."

Thẩm Điềm đẩy cậu ấy một cái.

"Cậu đừng nói nữa, coi chừng người ta nghe được còn bảo bạn cậu tự luyến, tự nói tự khen nữa kìa."

"Uầy, cậu sửa lời tớ rồi!" Tào Lộ nhìn cô từ trên xuống: "Thẩm Điềm Điềm à cậu được quá nhỉ, dám xuyên tạc lời tớ."

Thẩm Điềm mỉm cười đẩy nhẹ cậu ấy.

Hai người cứ thế nô đùa, vẫn chưa đi hết cầu thang đã trông thấy Quan Châu Vân mặc một chiếc áo khoác dài ôm eo, trong tay cầm một chiếc hộp lấp lánh bên trong hộp là một trái táo rất tinh tế. Cậu ta tay cầm chiếc hộp, tay đặt vào trong túi áo khoác, cười rất tươi cho dù trong màn đêm cũng vô cùng rực rỡ.

Các bạn trong lớp một đã quen với sự xuất hiện của cậu ta, cũng không còn bất ngờ như trước nữa. Nhưng mỗi lần cậu ta xuất hiện mọi người đều reo hò, Trần Vận Lương lập tức mỉm cười buông tay khỏi vai Chu Thận Chi.

"Em muốn đổi táo với anh!" Quan Châu Vân đẩy chiếc hộp về phía trước.

Chu Thận Chi liếc nhìn rồi bước qua người Châu Vân, Quan Châu Vân đuổi theo, sau đó lại mang chiếc hộp đưa sang. Sau mấy lần như vậy, Chu Thận Chi bèn đưa táo qua cho cậu ta.

Rồi nhận lấy chiếc hộp lấp lánh ấy.

Quan Châu Vân cười tít mắt, niềm vui sướng hiện rõ trên nét mặt.

Tần Mạch cắn răng, mang chiếc cặp trên vai đi qua người bọn họ. Tốc độ vô cùng nhanh, như thể đi chậm một chút sẽ quay người mà đánh Châu Vân một trận vậy.

Thẩm Điềm nhìn thấy Quan Châu Vân đặt tay sau lưng, giữ chặt trái táo màu đỏ, cô bèn không nhìn nữa.

Tào Lộ nắm chặt tay cô, nói.

"Quan Châu Vân thông minh thật đó, dùng cái hộp đó để đựng táo. Ai mà dám dùng trái táo không đi đổi với Chu Thận Chi nữa chứ."

Thẩm Điềm im lặng.

Mọi người trong lớp đều đang bàn tán, nếu như bây giờ Chu Thận Chi không đồng ý thì sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý mà thôi.

Một người con gái nồng nhiệt và chân thành đến thế, trông giống như một mặt trời rực rỡ, mỗi một lần xuất hiện đều mang theo ánh sáng chói chang. Gặp được người diễm lệ như thế còn có thể nhìn thấy những cô gái khác sau.

Tào Lộ như thể cũng nghĩ đến việc này.

Cậu ấy xoa xoa lòng bàn tay của Tào Lộ.

"Tối hôm nay nhớ ăn táo nha."

Thẩm Điềm khẽ mỉm cười.

"Ừ, cậu cũng vậy nha!"

Về đến nhà.

Thì trông thấy chiếc bàn hay dùng ở trước cửa siêu thị, bên trên là những chiếc hộp màu đỏ nhỏ đựng táo bên trong. Việc trang trí như thế, lượt bán ra cũng tăng đáng kể.

Thẩm Điềm ghé sát vào xem rồi ngước mắt nói: "Ba ơi, là ai nghĩ ra vậy ạ?"

Thẩm Xương Minh nói: "Mẹ con đó."

"Woa, mẹ biết làm ăn quá ạ." Thẩm Điềm bước vào phòng bỏ xong cặp sách, đi ra nịnh bợ Trịnh Tú Vân, Trịnh Tú Vân liếc nhìn cô: "Ăn táo không, bảo ba con cắt đi."

Thẩm Điềm lấy ra quả táo mà Tần Mạch đưa cho cô, nói: "Con ăn cái này."

Trịnh Tú Vân im lặng vài giây, bắt đầu dò thám: "Ai cho vậy?"

"Bạn con."

"Trai hay gái?"

Thẩm Điềm: "Tất nhiên là con gái rồi ạ, để con cắt cho, chúng ta mỗi người một nửa."

Nói xong, cô bèn chạy đi lấy dao gọt trái cây.

Cô vừa gọt vừa cắt vừa hỏi: "Táo tối hôm nay bán được không mẹ?"

Thẩm Xương Minh cầm lấy dao gọt trái cây, nói: "Bán được hai thùng ấy."

Thẩm Điềm vừa nghe.

Thật sự phục ý tưởng của mẹ.

- ----

Kỳ thi tháng của cuối tháng mười hai.

Thẩm Điềm cũng chỉ tiến bộ hai bậc, chủ yếu là thua ở môn Toán, dạo gần đây môn Toán đổi giáo viên ra đề mới.

Kiểu ra đề cũng khác đi.

Thẩm Điềm cũng không gấp gáp, cô tự nói với bản thân, cứ từ từ, đừng nên nghĩ ngợi quá nhiều.

Cô không còn đặt tâm trí đuổi theo bước chân của Chu Thận Chi nữa, vậy nên cô cũng không còn đặt áp lực lên chính mình. Bởi vì cho dù là đề có thay đổi như thế nào, Chu Thận Chi cũng có thể lấy được điểm cao nhất.

Cậu ấy không bao giờ để cho bất cứ sự thay đổi nào làm ảnh hưởng đến bản thân.

Sau khi kỳ thi tháng kết thúc thì cũng đến kỳ nghỉ Nguyên Đán ba ngày, vì để đón tiếp năm 2016 sắp đến, thầy đã cho bọn họ nghỉ buổi tự học tối vào ngày 31 tháng 12.

Thẩm Điềm và Tào Lộ đã hẹn với nhau cùng nhau đếm ngược.

Cô về nhà ăn cơm trước.

Trịnh Tú Vân biết được hai người họ hẹn nhau đi đón giao thừa, lấy một chiếc khăn choàng màu đỏ khoác lên cho cô, nói: "Sau khi đếm ngược đón giao thừa có lẽ sẽ kẹt xe đó, con gọi điện cho ba để ổng ra rước hai đứa."

Thẩm Điểm giấu cằm vào chiếc khăn choàng, nói: "Dạ vâng."

"Chú ý an toàn."

"Dạ dạ!"

Thẩm Điểm bốc lấy một nắm kẹo sô cô la và một chút đồ ăn vặt rồi nhét vào trong túi áo khoác, bỏ đến nỗi chiếc túi cũng phồng to lên rồi. Vừa hay Tào Lộ cũng đến, cậu ấy cũng mang một chiếc khăn choàng màu vàng. Sau khi chào hỏi xong với Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh, cậu ấy khoác tay Thẩm Điềm đi ra ngoài, Thẩm Điểm mang một nửa đồ ăn vặt bỏ vào bên Tào Lộ.

Đôi mắt Tào Lộ sáng lên.

"Vừa đón giao thừa vừa cắn hạt dưa, đúng đỉnh."

Nơi đếm ngược đón giao thừa.

Là quảng trường Huệ Dân.

Khi mà Thẩm Điềm và Tào Lộ bước xuống taxi, con đường bên ngoài quảng trường Huệ Dân là dần dần kẹt xe. Hai người họ đi vào quảng trường Huệ Dân, màn hình LED rất to phía trước đang chiếu chương trình đêm giao thừa của đài truyền hình thành phố Lê Thành.

Người rất đông đúc.

Hai người họ phải chen chúc mới có thể bước vào.

Cứ chen như vậy rồi đứng lên cả bồn hoa, mà lúc này màn hình LED đã đổi sang con số đang đếm ngược.

Tào Lộ kích động khoác chặt lấy tay của Thẩm Điềm.

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi kìa."

"10,"

"9,"

"8,"

"7,"

"6,"

"5,"

"4,"

"3,"

"2,"

"1."

"Điềm Điềm, năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ!"

Thẩm Điềm hét vang giữa bầu trời rộng lớn.

Bỗng một tiếng "bùm" thật lớn nổ ra.

Pháo hoa được bắn lên giữa trời đêm, rọi sáng cả một con đường phía trước.

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhìn về phía pháo hoa rơi xuống.

Thì trông thấy Chu Thận Chi đang ngồi ở vị trí ghế lái trên một chiếc SUV màu đen, hai tay đang đặt trên cửa xe, ánh mắt tản mạn nhìn xuống, đôi lúc sẽ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

Cậu đưa mắt nhìn xuống, đang nghe người khác trò chuyện.

Mà người đang nói chuyện với cậu.

Lại chính là Quan Châu Vân đứng ngay bên cạnh.

Quan Châu Vân mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, tay bỏ vào trong túi áo, đôi mắt cong cong lắm lúc sẽ chỉnh sửa lại tóc tai bị gió thổi qua.

Tào Lộ cũng trông thấy bọn họ.

Cậu ấy thốt lên: "Trời mé!"

Vừa nói xong, Chu Thận Chi quay người lại vào xe, lấy ra một điếu thuốc rồi cúi đầu châm.

Quan Châu Vân đứng bên cạnh xe xoay vòng, chiếc váy cùng áo khoác ngoài đong đưa. Người học múa dù chỉ là xoay một vòng thôi cũng cảm giác như thể cậu ta có thể múa bất cứ lúc nào. Cậu ta lại đưa tay vỗ vỗ vào kính xe, Chu Thận Chi miệng ngậm điếu thuốc ngước mắt nhìn qua.

Vừa hay có một chùm pháo hoa rơi ngay chỗ của Thẩm Điềm, rọi sáng ánh mắt cô.

Khiến cho Chu Thận Chi nhìn thấy cô.

Thẩm Điềm chớp mắt vài cái.

Rồi sững người.

Sau đó.

Cô hướng về phía cậu gật đầu, tiếp đó thì kéo Tào Lộ bước xuống bồn hoa.

Cô vội vã kéo khăn choàng lên.

Che đi chiếc cằm của mình.

Chu Thận Chi sau khi định thần thì trông thấy cô bước vào dòng người tấp nập, cậu bèn quay sang nơi khác.

- -----
Bình Luận (0)
Comment