Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 28

Máy lạnh đã được hẹn giờ sẵn, buổi sáng Thẩm Điềm bị nóng đến mức tỉnh giấc.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, cô thay đồ ngủ ra thì cũng tiện tay cầm chiếc điện thoại lên.

Có một tin nhắn wechat.

Cô ngây người, nhấp vào.

Sz: Thứ bảy rảnh không? Cùng đi ăn nha.

Là tin nhắn của anh tối hôm qua khi Thẩm Điềm đã ngủ, nhịp tim cô đập nhanh một lúc thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tào Lộ ngó đầu bước vào: "Máy lạnh phòng tớ hư rồi, cho tớ sang đây ngủ bù với."

"Woa, Điềm Điềm, body ngon quá luôn nha." Tào Lộ bò lên giường vừa quay lại đã trông thấy cô.

Thẩm Điềm đẩy cậu ấy một cái rồi vứt điện thoại sang một bên để đi lấy đồ.

Tào Lộ vô tình nhìn thấy: "Chu đại ca lại hẹn cậu nữa à?"

Thẩm Điềm đóng cửa tủ đồ vào: "Ừ."

"Lần này chắc chắn phải xác nhận đi đấy!"

Tai Thẩm Điềm khẽ đỏ bừng lên, mặc đồ vào rồi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi cô rửa mặt xong, bước ra.

Tào Lộ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Thẩm Điềm bật máy lạnh lên và cầm chiếc điện thoại nhắn lại cho Chu Thận Chi "Được."

Sau đó cô bèn quay người ra khỏi phòng, bước ra ngoài nhưng tim của cô vẫn cứ đập nhanh liên hồi.

- ----

Tám giờ rưỡi cô đến công ty xuất bản.

Thẩm Điềm mang bản phác thảo của trang bìa hôm qua đã sửa ở nhà đưa cho chủ biên Trần xem. Chủ biên Trần tay cầm máy tính bảng bước vào, mỉm cười nhìn cô: "Em đến công ty của chúng tôi, đúng là thiệt cho em rồi."

Thẩm Điềm cười đáp: "Sao có thể chứ, công ty chúng ta tốt như vậy mà. Đó là vinh dự của em."

Chủ biên Trần lướt xem máy tính bảng, nói: "Chẳng trách thầy Thịnh tán thưởng em hết lời, tổng biên tập lại thích em như vậy."

Thật ra lý lịch của cô không đáng kể, nếu không phải cô thật sự tài giỏi thì cũng không thể nào được giao dẫn dắt cả một tổ.

Thẩm Điềm cười nói: "Chị quá khen rồi ạ!"

"Đừng khiêm tốn mà." Chủ biên Trần lại lướt trên màn hình máy tính bảng, xem một lúc.

"Để chị gửi sang cho trợ lý của giáo sư Vệ, cho bọn họ xem thử." Chủ biên Trần vừa nói xong bèn quay đi. Con người của giáo sư Vệ rất nghiêm túc, ông chịu tiếp nhận lần phỏng vấn này đã là nể mặt lắm rồi. Đối với trang bìa và nội dung phỏng vấn ông vẫn có yêu cầu nhất định, ông không hy vọng nó quá rối mắt và cũng không muốn lợi dụng một số thuật ngữ.

Vậy nên bản thảo đều phải được đưa sang cho đối phương xem trước mới được, bên xuất bản rất tôn trọng ý của giáo sư Vệ. Tạp chí mà bọn họ làm là về các danh nhân và danh nhân nghiên cứu nên cũng vô cùng nghiêm khắc.

Chủ biên Trần bảo trợ lý của mình gửi cho trợ lý của giáo sư Vệ.

Trụ sở nghiên cứu và phát triển của Giang Thị.

Khi trợ lý của Vệ Vũ nhận được thì mở ra xem trước một lần. Sau đó, anh gõ cửa phòng làm việc của Vệ Vũ, lúc bên trong vọng ra tiếng "mời vào" thì khi đó anh mới đẩy cửa bước vào, vừa vào đã nhìn thấy Chu Thận Chi cũng ở đó.

Người con trai thường ngày mặc chiếc áo blouse trắng chỉnh tề ngay ngắn, ngay lúc này lại tựa lưng vào ghế, bộ dạng có chút lười biếng xoay xoay bút, chống cằm lắng nghe Vệ Vũ nói chuyện.

Gương mặt Vệ Vũ trông còn rất nuông chiều.

"Chuyện gì vậy?" Vệ Vũ hỏi.

Trợ lý ho một tiếng, rồi thốt lên tổ trưởng Chu. Sau đó mang chiếc ipad đặt trước mặt Vệ Vũ: "Giáo sư Vệ, đây là bản thảo trang bìa cùng với nội dung trang mà bên tạp chí Time gửi qua ạ."

Vệ Vũ cầm lấy, lướt xem.

Ông dừng lại một lúc khi lướt xem trang bìa, ông ấy nói: "Rất đẹp."

Rồi ông đưa nó sang cho Chu Thận Chi nhìn.

"Con xem thử xem."

Chu Thận Chi nhìn thấy trang bìa được dùng tông xám làm chủ đạo, anh nhìn xuống phía dưới thì nhìn thấy dòng chữ "Thiết kế đồ hoạ: Thẩm Điềm". Chân mày anh khẽ nhướng lên, nhếch môi nhẹ cười.

"Đúng là đẹp thật, rất thích hợp với cảm giác mà giáo sư Vệ mang lại cho người khác."

"Ta cũng cảm thấy khá ổn, công ty xuất bản này đúng là không tồi." Vệ Vũ nói.

Ánh mắt của Chu Thận Chi cứ dán vào cái tên Thẩm Điềm ở bên trên mãi mới chịu đưa lại cho trợ lý của Vệ Vũ.

- ----

Sau khi tan làm.

Thẩm Điềm đẩy ông nội đến siêu thị ăn cơm, mùa hè đã đến rồi.

Chiếc thùng rác bên cạnh tủ lạnh chất đầy vỏ dưa hấu, Thẩm Điềm ăn trước miếng dưa hấu sau đó mới phụ nhà bán dưa một lúc.

Ăn cơm tối xong xuôi.

Ông nội lấy điện thoại ra và ấn vài cái rồi đột nhiên ông nói: "Thì ra cái bà già đó mắc bệnh ung thư à."

Thẩm Điềm nhìn Thẩm Nghiệp Lâm: "Ông nội, ông đang nói ai vậy?"

Thẩm Nghiệp Lâm đặt điện thoại xuống, nói: "Thì là bà nội của cái đứa mà lần đầu tiên bây đi xem mắt đấy."

Tay cô đang cầm đôi đũa đột nhiên khựng lại.

Không phải chỉ là tiểu phẫu thôi sao?

Sao lại có thể là ung thư chứ.

Trịnh Tú Vân nhìn con gái mình rồi nhìn sang ba chồng, hỏi: "Ung thư cái gì? Không phải người vẫn còn sống hay sao?"

Thẩm Nghiệp Lâm lắc đầu: "Ba không biết, ba thấy mụ ta vẫn tràn trề sức sống lắm, rất hay đăng hình lên, nhìn chẳng giống như đang mắc bệnh ung thư."

Trịnh Tú Vân nói: "Vậy thì chắc ba nghe nhầm thôi, hoặc là tin tức sai rồi đó. Ăn cơm, ăn cơm đi, Thẩm Điềm, đừng có ngơ ngác nữa."

"Ò."

Thẩm Điềm hoàn hồn, chuyên tâm vào ăn cơm.

- -----

Sau khi quay về nhà.

Thẩm Điềm đi tắm rửa rồi dựa vào sofa, ngồi một lúc lâu.

Cô gửi cho Chu Thận Chi một tin nhắn wechat.

Thẩm Điềm: Bà nội đang ở bệnh viện nào thế? Ngày mai tớ muốn sang thăm bà ấy.

Mấy giây sau.

Anh trả lời.

Sz: Ở bệnh viện Trung tâm.

Chốc sau, anh lại gửi một tin nhắn thoại sang: "Điềm Điềm, cậu có biết nếu như cậu đến thì không có đường lui nữa không?"

Giọng nói của anh trầm thấp.

Nhịp tim cô đập nhanh hơn.

Cô nói: "Tớ chỉ đi thăm bà thôi."

Anh bật cười.

"Được rồi. Khi nào đến? Cho tớ thời gian chính xác để tớ sang đón cậu."

Thẩm Điềm không nói thời gian cho anh nghe nhưng cô cũng đã biết ở đâu rồi.

- ----

Buổi chiều thứ sáu hôm nay.

Thẩm Điềm ngủ một giấc tỉnh dậy rồi cô thay đồ. Tào Lộ khoanh tay đứng tựa vào cửa: "Bộ này không được, đổi bộ khác đi."

Thẩm Điềm nhìn cậu ấy chăm chăm.

"Tớ đi bệnh viện, ăn mặc đơn giản chút."

"Nhưng mà buổi tối cậu cũng phải đi ăn với cậu ta thôi."

Thẩm Điềm không thèm để ý Tào Lộ.

Cô chọn một chiếc chân váy dài màu đen cùng một chiếc áo thun màu trắng. Mặc lên vừa có cảm giác tươi trẻ vừa nho nhã, Tào Lộ gật đầu: "Bộ này cũng được, eo thon đấy."

Thẩm Điềm thật sự không biết nói gì, bất lực.

Cô mang chiếc túi vào rồi bước ra ngoài, Thẩm Điềm còn ôm theo cả hoa và giỏ trái cây nữa.

Tào Lộ nhìn theo cô: "Nhớ báo cáo tình hình chiến đấu đó nha."

Thẩm Điềm đáp: "Tuân lệnh, trưởng quan."

Tiếp đó thì xuống lầu, chiếc BMW màu trắng của cô khởi động, chạy về phía bệnh viện Trung tâm. Sau khi đỗ xe xong thì cô đi lên lầu, đi thẳng lên khu phòng VIP của bệnh viện.

820---

Thẩm Điềm đến gần.

Thì trông thấy một bà lão tóc mai bạc trắng nhưng chân mày rất mỏng, bà có xăm chân mày và đang mặc đồ bệnh nhân trông rất thời thượng.

Sau đó.

Chu Thận Chi đứng bên cạnh, không biết là đang nói gì với bà nội.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần tây, cổ áo hơi mở ra, khiến anh trông có vài phần kiêu ngạo.

Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu.

Vừa mới định bước vào.

Anh đã đưa mắt nhìn qua.

Bà nội cũng thế.

Trông phút chốc Thẩm Điềm như bị khoá tại chỗ.

Lúc này, mắt bà nội như chợt sáng lên: "A Chi."

Ngữ khí của bà không nén được niềm hưng phấn.

Chu Thận Chi nhìn sang Thẩm Điềm, tiếp đó trong đáy mắt như ẩn giấu một nụ cười, anh bước qua rồi nhận lấy giỏ trái cây của cô mang đến: "Vào đây."

Thẩm Điềm mím chặt môi đi theo bước chân của anh.

Anh cụp mắt xuống nhìn cô.

"Sao không nói trước với tớ?"

Thẩm Điềm nhìn anh: "Cứ cho là tạo bất ngờ cho cậu đi."

Chu Thận Chi nhướng mày.

Thận Chi đặt giỏ trái cây xuống.

Giang Lệ Viên đưa tay ra: "Cô bé nhỏ sang đây nào."

Cách xưng hô này khiến cho Thẩm Điềm phải ngẩn người một lúc rồi bước lên: "Con chào bà nội."

"Được được!" Giang Lệ Viên nắm lấy tay cô, nhìn từ trên xuống. Cái nhìn đầu tiên không mấy xinh đẹp nhưng càng nhìn lại càng thấy vừa mắt, trong lòng bà có chút kinh ngạc, không ngờ cháu mình lại thích kiểu người như vậy.

Thật ra Thẩm Điềm trông rất được lòng người lớn.

Giang Lệ Viên cũng không ngoại lệ.

Bà càng nhìn càng thấy thích.

Thẩm Điểm hỏi thăm: "Bà nội, bà có cảm thấy khỏe hơn không?"

"Khoẻ, nội rất khoẻ, mà con tên gì thế?"

"Dạ Thẩm Điềm."

"Điềm trong thanh nhã điềm nhiên sao?" Bà nội trong chốc lát đã biết được ý nghĩa của nó.

Thẩm Điềm gật đầu: "Dạ đúng rồi ạ."

"Điềm Điềm!" Bà nội gọi cô hẳn vài lần như thế, bà nói: “Ông nội con không gạt bà, con đúng là một đứa trẻ ngoan. Điềm Điềm này, con thấy A Chi nhà bà có tốt không?"

Thẩm Điềm vừa nghe vậy bất giác quay sang nhìn Chu Thận Chi.

Anh dựa vào tường, khoanh tay lại cũng đưa mắt nhìn cô.

Thẩm Điềm di chuyển ánh nhìn, gật đầu: "Dạ tốt, khi cậu ấy còn đi học là học sinh giỏi nhất của lớp con đấy ạ, cậu ấy cũng rất vui vẻ giúp đỡ người khác."

Bà vừa nghe đến đây.

"Các con còn là bạn học của nhau sao? A Chi, sao con không nhắc đến việc này?"

Chu Thận Chi đứng thẳng người, đưa tay vào túi quần: "Lúc xem mắt tụi con mới nhận ra ạ."

Bà nội càng phấn khích hơn cả.

"Vậy các con mau định ngày kết hôn luôn đi, đây là duyên phận đó."

Vành tai Thẩm Điềm bừng đỏ.

Chu Thận Chi nhìn góc mặt của cô rồi nói: "Bà nội, bà làm cậu ấy sợ rồi."

Giang Lệ Vân gật đầu: "À đúng đúng, không doạ con nữa nhưng mà Điềm Điềm, con phải nhớ lời này của bà đấy, nhé? Bà chỉ sợ không thể sống hết năm nay."

Thẩm Điềm vừa nghe.

Bèn giật mình.

Sau đó cô mới biết rằng Giang Lệ Viên thật sự mắc bệnh ung thư, hơn nữa là căn bệnh ung thư vú, một bên của bà đã bị cắt đi rồi. Lần phẫu thuật này là để cắt đi khối u của bên còn lại. Nhưng vẫn có khả năng tái phát.

Bước ra khỏi phòng bệnh.

Tâm trạng của Thẩm Điềm có chút nặng nề.

Cô nhìn sang Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi giơ tay lên xoa xoa đầu cô: "Bà nội không sao đâu, vùng nhiễm bệnh đã được cắt bỏ kịp thời rồi."

Thẩm Điềm ngây người.

Cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của anh.

Chỉ trong chốc lát, ký ức lại ùa về, trở về con hẻm nhỏ ấy. Chàng thiếu niên mang trên người vết thương, đưa tay xoa lên đầu cô. Qua hôm sau, bên cạnh trái cổ của anh còn dán một miếng băng cá nhân.

Bây giờ cô nghĩ lại.

Miếng băng cá nhân của cô in hình hoạt hình.

Mà người như anh ấy chắc là sẽ không dùng nó đâu.

Chu Thận Chi rút tay về, cho vào trong túi quần: "Đang nghĩ gì thế?"

Thẩm Điền choàng tỉnh, nhìn anh rồi lắc đầu.

"Đi ăn cơm thôi." Anh nhếch môi cười nhẹ, nói: "Lái xe của cậu đi, ăn xong thì tớ gọi xe về."

Thẩm Điềm bèn nhớ ra chiều cao của xe cô và xe của Thận Chi căn bản là không giống nhau, cô vội lắc đầu, nói: "Lái xe cậu đi, ăn cơm xong cậu đưa tớ về đây rồi tớ lái xe tớ về."

Chu Thận Chi nhìn cô chăm chăm.

Rồi mỉm cười.

"Được."

Sau đó, anh lấy chìa khoá ra, dẫn cô đi ra hướng bãi đỗ xe.

Đầu xe của anh là biểu tượng ngôi sao ba cánh.

Chiếc xe rất cao, Chu Thận Chi mở cửa xe của ghế phụ cho cô.

Thẩm Điềm nhìn thấy ghế phụ, lại ngơ ngác một lúc, sau đó mới bước chân ngồi vào.

Vị trí ngồi rộng rãi.

Chu Thận Chi đóng cửa xe lại rồi đi sang vị trí người lái, anh cúi người ngồi vào trong. Chiếc xe khởi động, Thẩm Điềm thắt chặt dây an toàn, còn đôi tay thon dài của Thận Chi thì đang di chuyển vô lăng.

Thẩm Điềm nhớ lại nhãn hiệu của chiếc xe này rồi.

Mercedes-Benz G-Class.

"Lần trước sau khi tớ đi, cậu có gọi bạn mình ra ăn chung không?" Chiếc nhẫn của anh ẩn hiện, anh vừa nhìn đường vừa hỏi.

Thẩm Điềm lắc đầu.

"Tớ gói mang về."

Chu Thận Chi nhìn sang cô.

"Vậy hôm nay đi quán đó ăn nữa nha?"

Thẩm Điềm cảm thấy cách bày trí ở đó cũng tốt nhưng đi ăn có bữa cơm mà bà nội đã nhập viện, dường như không được may mắn lắm, cô nói: "Mình đổi chỗ khác đi?"

Ngón tay Chu Thận Chi gõ nhẹ lên vô lăng.

"Được thôi."

Tiếp sau, chiếc xe điều chỉnh hướng, anh đi đến một nhà hàng mang phong cách sân vườn. Đường vào nhà hàng là đường bằng đá, còn có đèn được bố trí ở trong sân nữa, rất đẹp.

Không ít cô gái đang chụp ảnh.

Nhìn thấy Chu Thận Chi bọn họ đều dừng lại.

Thẩm Điềm đi bên cạnh anh, cô ngửi được mùi hoa quế thoang thoảng trên người Thận Chi. Hai người họ bước vào và được sắp xếp ngồi ở bàn sát cạnh cửa sổ, sau đó thì ngồi xuống.

Vị trí của Thẩm Điềm tựa vào chiếc cửa sổ nhỏ, ở phía sau còn có một cái đệm tựa. Khi cô vừa ngồi xuống cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chu Thận Chi ngồi đối diện cô.

Trông thấy cô thoải mái hít một hơi thật sâu, sau đó vì áo của Thẩm Điềm quá ngắn nên cô đã đưa tay kéo nó xuống.

Nhưng chiếc eo trắng thon bất ngờ lộ ra.

Chu Thận Chi lập tức nhìn sang nơi khác, cầm lấy thực đơn ở trên bàn rồi gọi món.

Nhà hàng này nổi tiếng với món cá chua ngọt và các loại mì.

Cá chua ngọt là món ăn mà Thẩm Điềm thích nhất.

Thẩm Điềm nhìn thấy cách trang trí như thế này lại còn có những món ngon như vậy, cô ngơ ngác nhìn lên Chu Thận Chi: "Sao cậu lại biết nhiều quán ăn đặt biệt vậy?"

Chu Thận Chi chống cằm.

Nói: "Đồng nghiệp giới thiệu đấy."

Thẩm Điềm ồ lên ngạc nhiên.

Cô nói: "Tớ còn tưởng là cậu dẫn cô gái nào..."

Qua đây cơ.

Chu Thận Chi nhướng mày, anh bỏ tay xuống, nói: "Không có, cậu là người đầu tiên."

Tai Thẩm Điềm lập tức bừng đỏ.

Cô đang làm cái gì vậy chứ!

Hỏi cái gì đâu không hà!

Sau khi thức ăn được dọn lên, tuy là món cá chua ngọt rất tươi ngon nhưng trong lúc ăn cũng phải chú ý xương cá. Vậy nên trong lúc ăn cơm, cả hai đều rất chuyên tâm, Thẩm Điềm ăn cay rất cừ.

Cô ăn đến nỗi mặt đỏ cả lên, trên mũi còn toát ra chút mồ hôi nữa.

Trông rất đáng yêu.

Bữa ăn này.

Cũng được xem là ăn xong một cách thuận lợi.

Đồ ngọt được mang lên, cơn cay xè trong cổ của Thẩm Điềm cũng đã được dập tắt, cô lau lau khoé môi mình. Chu Thận Chi nhấc coca lên uống một ngụm, làn môi mỏng của anh trông rất đẹp. Thận Chi đưa mắt nhìn Thẩm Điềm.

"Điềm Điềm, vậy chúng ta kết hôn nha?"

Thẩm Điềm ngước mắt.

Đôi mi chớp rồi lại chớp.

Chu Thận Chi xoay xoay lon coca, nói: "Nhẫn, sính lễ, hôn lễ, ảnh cưới tất nhiên không thể thiếu. Nhà cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tớ sẽ cố hết sức thực hiện."

- -----
Bình Luận (0)
Comment