Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 48

Cô vội đưa tay lên sờ vào vành môi mình.

Chớp mắt liên hồi, có chút gì đó bàng hoàng sửng sốt.

Tóc cô cũng rối cả lên càng tôn thêm sự đáng yêu, dịu dàng và xinh đẹp của mình.

Chu Thận Chi chống cằm, đưa mắt nhìn gương mặt đang bừng đỏ của cô.

Anh nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Thẩm Điềm nhìn lên gương mặt thanh tú gần ngay trước mặt, gật đầu.

Chu Thận Chi vén tóc của cô ra sau tai, sau đó buông xuống và nắm lấy tay cô.

"Em chịu đồng ý ở bên anh vậy anh có thể hiểu điều này thành."

Anh chợt khựng lại một nhịp.

"Thành em cũng có thiện cảm với anh đúng chứ?"

Tim Thẩm Điềm đập vội.

Nhưng cô vẫn thành thật gật đầu.

Nét cười trong mắt của người con trai ấy càng rõ ràng hơn, bàn tay đang nắm lấy cô lại kéo tay cô sát gần lên trước hơn, vô cùng thân mật. Nhịp tim Thẩm Điềm đập càng lúc càng nhanh, Chu Thận Chi nhìn vào đôi mắt cô.

"Vậy chúng ta hãy ở cạnh nhau nhé."

Con tim đang dấy lên sự rung động.

Thẩm Điềm ừm đáp lời đồng ý.

Lúc này, cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Thẩm Điềm nhìn vào người con trai trước mặt.

Có thế kết hôn với anh vốn đã là một tham vọng rất đỗi xa vời.

Mà giờ đây lại có thể ở bên anh lại là sự bất ngờ ngoài ý muốn trong tham vọng đó.

Thời đại học, không phải cô không gặp được người ưu tú nhưng những người đó đối với cô mà nói dường như lại rất mơ hồ. Cô chẳng thể nhớ nổi bọn họ, mà người con trai được cô khắc sâu trong ký ức thời niên thiếu thì ra vẫn mãi luôn tỏa sáng như vậy.

Trong đầu cô bây giờ đang phảng phất lại câu nói của Tào Lộ.

Xông lên!

Cô khẽ mỉm cười.

Chu Thận Chi nhìn thấy cô cười cũng nhẹ cười theo.

"Cười gì thế?"

Thẩm Điềm chợt bừng tỉnh.

Gương mặt bừng đỏ lắc đầu.

Tiếp đó, cô ngã người về trước rồi cẩn trọng vươn tay ra ôm qua cổ của anh.

Chu Thận Chi sững người.

Anh ngoảnh đầu nhìn cô gái đang vùi xuống bờ vai của mình.

Thì ra trong vòng tay của anh là thế này.

Thẩm Điềm cảm thấy rất ấm áp.

Cô thốt lên: "Chu Thận Chi."

Chu Thận Chi nhướng mày.

"Hửm."

Thẩm Điềm hỏi anh: "Hôm nay là ngày mấy vậy."

"Ngày 28 tháng 8."

Giọng nói của cô khe khẽ.

"Ờ."

Cô vẫn mơ hồ nhớ được vào ngày 28 tháng 8 lớp 12, cô có ghi vào nhật ký của mình rằng, anh đã ăn kẹo cao su cầu vồng của cô.

Chu Thận Chi giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô, uể oải chống cằm đưa mắt nhìn góc nghiêng mềm mại của cô, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau."

Thẩm Điềm ừm ừm vài tiếng đáp lời.

Cánh tay đang ôm qua cổ anh siết chặt hơn một chút.

Nhịp tim cô đập nhanh hơn.

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc lâu.

Mới sát lại gần cô.

Nhẹ hôn lên vành môi của cô, sau đó dẫn dắt cô quay mặt lại và cuối cùng là đặt trọn nụ hôn lên môi cô.

Thẩm Điềm vẫn liên tục rút người lại.

Anh chỉ hôn một lúc thì dừng.

Thẩm Điềm đang muốn hỏi anh rằng anh không hồi hộp sao.

Kết quả bàn tay không cẩn thận chạm vào lồng ngực anh, nghe thấy được nhịp tim của anh đang đập rất mạnh.

Từng nhịp từng nhịp đập vào lòng bàn tay của cô.

Thì ra tim của anh cũng đập nhanh như vậy!

Cô lập tức rút tay về.

Chu Thận Chi trông thấy vậy.

Giọng nói của anh chậm rãi: "Anh cũng rất hồi hộp. Điềm Điềm."

Gương mặt Thẩm Điềm bỗng chốc đỏ bừng, lẩm bẩm nói.

"Em thấy anh bình tĩnh lắm mà."

Anh chống tay nhìn cô: "Anh cũng là lần đầu tiên yêu đương mà."

Đôi mày anh lờ đờ.

"Anh có phải là lãng tử đâu."

Nói xong, cánh tay của anh khẽ dùng lực thì Thẩm Điềm lại ngã vào lòng anh, quần áo cọ sát vào nhau, anh nói tiếp: "Em ở cạnh anh một lúc nữa rồi đi ngủ nha."

Thẩm Điềm ừm một tiếng.

Cô cũng thả lỏng cơ thể dựa vào tay anh, sau lưng của cô sát vào lồng ngực của Thận Chi.

Cô nhìn thấy anh đang lướt xem luận văn.

Cô cũng yên lặng.

Lặng nghe nhịp đập ngày một nhanh và sự rung động của con tim anh.

Cô cầm điện thoại lên.

Cũng tuỳ tiện lướt bừa.

Ánh đèn lưu ly chiếu xuống sofa có thể nhìn thấy được người con trai kia nắm lấy tay của cô gái, đôi lúc sẽ mân mê đùa giỡn với nó. Đôi mắt vẫn tập trung đọc luận văn, bầu không khí rất tuỳ ý nhưng cũng rất thân mật.

Sau khi xem xong một trang, tay của Chu Thận Chi có chút mỏi.

Anh cầm chiếc ipad buông tay xuống, cụp mi nhìn Thẩm Điềm, nhìn xem cô đang làm gì.

Cô ở trong lòng anh.

Lướt hết khoảnh khắc trên wechat thì lướt Tiểu Hồng Thư*, sau khi lướt xong Tiểu Hồng Thư cô lại lướt đến weibo, lướt xong weibo lại lướt về khoảnh khắc. Trên khoảnh khắc có hai bài đăng mới, cô chăm chú xem, xem xong thì lại quay về Tiểu Hồng Thư, kéo xuống làm mới một lần thì nội dung mới lại xuất hiện.

(*Tiểu hồng thư (Xiaohongshu hay còn gọi là sách Little Red) là nền tảng mạng xã hội về phong cách sống, đồng thời cũng là một cổng thương mại điện tử cực nổi tiếng tại Trung Quốc.)

Anh khẽ bật cười.

Sao cô lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Nhàm chán lại đáng yêu.

Anh vừa cười.

Thì ngón tay của Thẩm Điềm cũng ngưng lại.

Anh ấy đang cười gì vậy?

Cô đang muốn ngước mắt lên nhìn anh.

Chợt nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh vang lên từ trên đầu: "Đúng rồi, hôm nay em cùng với cái cậu khoá dưới kia và cô trợ lý của em đi đến khu nội thành cũ làm gì vậy?"

Thẩm Điềm ngẩn người, trả lời.

"Bọn họ muốn thuê nhà ở khu nội thành cũ, em đi xem giúp bọn họ."

"Ồ." Giọng nói của anh chầm chậm nhẹ nhàng: "Tổ trưởng Thẩm cũng quản nhiều việc quá nhỉ."

Câu này.

Thẩm Điềm nghe hiểu.

Cô ngoảnh đầu nhìn thẳng vào anh.

"Anh có hơi kỳ lạ đó nha."

Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, lắc nhẹ chiếc ipad.

"Ồ, lộ liễu vậy sao."

Thẩm Điềm gật đầu.

Chu Thận Chi giơ tay lên nhéo mặt cô, giọng điệu chậm rãi.

"Bây giờ em có bạn trai rồi, cách mấy cậu em khoá dưới xa một chút nha."

Thẩm Điềm chớp mắt.

Hàng mi dưới ánh đèn lưu ly giống như một chiếc quạt vậy.

Trong lòng cô không dám tin rằng.

Anh! ấy! đang! ghen! à!

Thẩm Điềm cũng không dám hỏi.

Nhưng mà trời cũng đã khuya.

Cô nói: "Em phải đi ngủ rồi."

"Ừ." Chu Thận Chi buông cô ra, Thẩm Điềm lập tức từ người anh bước xuống. Trong phòng có bật điều hoà, bình thường cô chỉ cảm thấy rất mát lạnh nhưng hôm nay không hiểu vì sao khi bước khỏi vòng tay của anh lại cảm thấy lạnh vô cùng, cô giậm giậm chân rồi nhìn anh: "Em đi rửa mặt đã. Anh vẫn còn phải xem luận văn sao?"

Chu Thận Chi gật đầu.

"Anh xem một chút nữa, em ngủ trước đi."

Thẩm Điềm nhìn anh một lúc.

"Vậy anh tranh thủ xong sớm nha."

"Được."

Thẩm Điềm quay người đi vào nhà vệ sinh, trước khi cửa đóng hẳn cô còn nhìn anh thêm một chút nữa, Thận Chi lại cầm ipad lên và tựa người vào tay vịn sofa, cụp mi tiếp tục đọc luận văn.

Anh ấy nỗ lực quá.

Sau khi về phòng.

Thẩm Điềm ngã xuống giường, cô cảm giác hôm nay hệt như một giấc mộng.

Cô cầm lấy điện thoại lên.

Thẩm Điềm: Cốc cốc.

Tào Lộ: Có mặt!

Thẩm Điềm thuật lại sự kỳ lạ của Chu Thận Chi ngày hôm nay rồi cô hỏi Tào Lộ có phải là đang ghen hay không?

Tào Lộ: Hahaha, phí lời, tất nhiên là vậy rồi.

Tào Lộ: Nói mau, hai người đang tiến triển đến đâu rồi.

Thẩm Điềm có chút xấu hổ chỉ vứt lại câu "chúc ngủ ngon" ở lại.

Tào Lộ: Cậu đánh trống lảng như vậy, rõ ràng là có chuyện rồi.

Thẩm Điềm đỏ mặt, định cất điện thoại xong thì đi ngủ.

- -----

Ở đầu bên kia.

Tào Lộ phấn khích đến mức không ngủ được, cậu ấy cũng được tính là chứng kiến toàn bộ quá trình từ yêu thầm, kết hôn, yêu đương của Thẩm Điềm. Mà Tào Lộ cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, sự đau khổ khi Thẩm Điềm đang trong giai đoạn yêu thầm đã nếm trải đến hôm nay thì việc kết hôn, yêu đương đều là do Chu Thận Chi chủ động. Trong màn đêm u tối, trời cao lại chiếu cố cho Điềm bảo bối của cậu ấy.

Cô mở ra khoảnh khắc trên wechat.

Dự định sẽ đăng vài dòng trạng thái làm dịu tâm trạng.

Nhưng cô lại bắt gặp bài đăng của Tần Mạch.

Cậu ta đang ở Bắc Kinh.

Trên tay dắt một chú chó Đức, trên người mặc kỳ bào đi trong sân trường.

Sau khi Chu Thận Chi và Thẩm Điềm kết hôn thì cậu ta cũng không ra nước ngoài nữa mà chọn vào Thanh Hoa làm giáo viên hướng dẫn.

Gần đây thường xuyên nhìn thấy cậu ta đăng những dòng trạng thái như thế này.

Lúc nào cũng thích đăng bản thân lên rồi khoe mẽ chính mình hệt như Hoàng Đan Ni.

Tào Lộ lướt qua khoảnh khắc của Điềm bảo bối, vừa lướt qua toàn là những hình ảnh ngốc nghếch, không phải là hoa thì là cỏ, còn có một bức ảnh là cùng đi ăn lẩu với Tào Lộ, tóc dính đầy miệng nữa. Ngoài tấm ảnh quãng đời còn lại cùng nhau ngắm tịch dương ra thì sau khi kết hôn cô cũng chẳng đăng tải bất cứ gì liên quan đến Chu Thận Chi lên khoảnh khắc.

Điềm Điềm ngốc này.

Sau đó cậu đi xem khoảnh khắc trên wechat của Quan Châu Vân, phần lớn là hình ảnh công việc nhưng có điều phòng cách của cô ta thay đổi rồi, đi theo hướng lạnh lùng xinh đẹp. Wechat của cô ta vẫn là Zy.

Tào Lộ lại nhớ đến những lời hiển nhiên mà Tần Mạch nói với Thẩm Điềm lúc trước.

Cô bèn chậc lưỡi.

Chọn ra một tấm ảnh trong album.

Chính là tấm mà Thẩm Điềm kiễng gót chân chạm vào bong bóng rồi đăng tải lên khoảnh khắc.

Tào Lộ: Hy vọng mình cũng có thể gặp được người con trai giúp mình lấy bong bóng. /Cười/

/Ảnh/

Hoàng Đan Ni: Trong ảnh là Chu Thận Chi và Thẩm Điềm à?

Tào Lộ trả lời Hoàng Đan Ni: Đúng vậy.

Hoàng Đan Ni:...

Trần Vận Lương: Qua biết bao lâu rồi cậu mới đăng à!

Giang Sơn: Trời mé, sao các cậu lại lén tớ tụ tập vậy.

Trịnh Thiệu Nguyên:...Cặp vợ chồng này càng ngày càng ân ái rồi.

Quan Châu Vân đã thích bài viết.

Tần Mạch rất yên tĩnh.

Tào Lộ nhìn vào ảnh đại diện của Quan Châu Vân một lúc, nhìn thấy được là tốt.

Cô thoải mái đặt điện thoại xuống.

Điềm của tớ sẽ càng ngày càng tốt!

- -----

Hôm sau.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong.

Đúng lúc Chu Thận Chi cũng vừa chạy bộ về, tay cầm theo đồ ăn sáng bước vào cửa.

Mặt của Thẩm Điềm vẫn còn dính đầy nước, cô chớp chớp mắt: "Chào buổi sáng."

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên, anh khẽ nhếch môi.

"Chào buổi sáng."

Thẩm Điềm vội chạy vào phòng ngủ chính, thay ra một chiếc váy tay bồng. Sau khi cô thay ra xong bèn ngẩn người rồi kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc vòng cổ cùng màu với chiếc váy, cô đứng trước gương ngắm một lúc lâu, lại chỉnh tiếp chiếc mái của mình sau đó mới chịu ra ngoài.

Mới bước ra.

Chu Thận Chi cũng vừa tắm xong, tay cầm khăn lau nước còn vương lại trên cổ, anh nhìn cô một lúc.

Bởi vì là cố ý trang điểm.

Nên Thẩm Điềm có chút chột dạ, cô vén tóc ra sau tai chuẩn bị đi lấy bữa sáng.

Thì Chu Thận Chi buông chiếc khăn xuống và đi sang.

Đứng ngay bên cạnh cô rồi đưa tay giữ cằm và đặt một nụ hôn lên môi cô.

"Hôm nay em mặc thế này, rất đẹp." Ngữ điệu của anh uể oải: "Vậy nên anh sẽ đưa em đi làm."

Gương mặt Thẩm Điềm đỏ bừng trên tay còn cầm đồ ăn sáng.

Cô hả lên bất ngờ.

Chốc sau.

Cô lắc đầu: "Hôm nay em phải lái xe đi, tối hôm nay tổng biên tập của em mời ăn cơm."

Chu Thận Chi nhướng mày.

"Ồ, vậy cũng được."

Thẩm Điềm mở bữa sáng ra, gắp một miếng xíu mại lên, cô ngây người rồi giơ tay lên đưa đến miệng Thận Chi.

Chu Thận Chi khựng lại.

Anh khẽ cười, mở miệng và cắn miếng xíu mại cô đưa đến.

Thẩm Điềm ngẩng đầu lên hỏi.

"Ngon không?"

Anh vẫn nhai trong miệng, yết hầu chuyển động. Chu Thận Chi gật đầu, giọng nói bị nén lại sau miếng xíu mại: "Em đút mà, tất nhiên là ngon rồi."

Mặt Thẩm Điềm càng đỏ hơn.

Cô gắp lên thêm một miếng xíu mại ăn.

Cũng không hiểu tại sao.

Hôm nay lại ngon một cách lạ thường.

Hai người ăn xong bữa sáng, thu dọn lại thì đi xuống lầu. Anh mang giày xong thì vươn tay ra nắm lấy tay cô, cùng nhau bước vào thang máy. Thẩm Điềm được anh nắm tay, cô ngẩng đầu xem thang máy di chuyển xuống.

Xuống đến tầng trệt.

Hai người chia ra đi lái xe của mình.

Thẩm Điềm mấy hôm nay chẳng lái xe.

Chiếc BMW đỗ ở góc, lần này đi xuống chợt phát hiện chiếc xe Land Rover bên cạnh dường như là đỗ ngang lại chắn hết đầu xe của cô. Thẩm Điềm ngơ ngác.

Chu Thận Chi vừa bước lên xe, đưa mắt nhìn thì thấy bạn gái mình đang đứng ngơ ngác ở đó. Anh vội xuống xe, tay còn lại đóng cửa xe vào rồi bước về phía cô.

"Sao vậy?"

Thẩm Điềm nét mặt vô tội chỉ tay vào chiếc xe ở trước mặt.

Chu Thận Chi đi đến bên cạnh cô cũng đã nhìn thấy hết. Anh bước đến cạnh chiếc Land Rover kia, quét mắt nhìn sơ qua cuối cùng cũng nhìn thấy tờ giấy mà người đó đặt trên xe.

Chu Thận Chi lấy điện thoại ra và gọi vào số điện thoại đó.

Đổ chuông rất lâu.

Nhưng đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.

Chu Thận Chi lại gọi thêm một lần nữa.

Đầu dây bên kia đã bắt máy.

Có điều thái độ rất gắt gỏng.

"Mới sáng sớm gọi cái gì mà gọi, móa nó không có gái ngủ chung hay sao!"

Âm thanh cực lớn.

Ngay cả Thẩm Điềm bên cạnh cũng nghe thấy.

Cô nhíu mày, lo lắng nhìn anh.

Chu Thận Chi bên đây chẳng hề cau mày.

Ngữ điệu của anh chậm rãi nhưng rất thấp: "Mới sáng sớm gọi anh xuống đây để kéo cái xe mình ra."

"Mày là đứa nào, kêu tao kéo thì tao phải kéo à."

"Bảng số xe... 214 Land Rover Discovery Sport, hai phút sau nếu không xuống thì gặp nhau ở xưởng sửa xe." Dứt câu chẳng đợi đầu dây bên kia trả lời, Chu Thận Chi đã gác máy.

Anh ngắm nghía điện thoại.

Nắm chặt tay Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm có chút lo lắng.

Cô ngập ngừng muốn nói gì đó.

Thì thang máy ting lên một tiếng.

Một người đàn ông to lớn mặc chiếc áo đã giặt đến bạc màu cùng với chiếc quần ngắn hoa nổi giận đùng đùng bước ra, đi về hướng của bọn họ. Chu Thận Chi kéo Thẩm Điềm ra sau lưng, chắn cho cô còn Thận Chi thì ngước mắt, thần sắc điềm tĩnh nhìn vào người đàn ông đó. Người đàn ông tức tối nhưng Chu Thận Chi cao hơn ông ta một cái đầu.

Chu Thận Chi chẳng hề để tâm xoay điện thoại.

Không chút sợ hãi.

Người đàn ông kia sững sờ một lúc, vài giây sau thì quay người, bước qua đó mở cửa xe rồi ngồi lên ghế lái.

Khởi động xe đi khỏi.

Thẩm Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thận Chi nắm tay cô đến bên cạnh chiếc BMW, nhìn thấy cô thắt xong dây an toàn, khởi động xe.

Anh giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô.

"Lái chậm thôi, đừng vội cũng đừng sợ."

Thẩm Điềm gật đầu.

Chu Thận Chi chạm khẽ vào mũi cô, đứng thẳng người lên nhẹ cười và đóng cửa vào.

Thẩm Điềm nhìn anh một lúc rồi mới lái xe đi.

Nhưng sau khi cô chạy ra ngoài thì vẫn chưa đi, dừng lại ở đầu đường.

Bên kia.

Chu Thận Chi trông thấy cô đi khỏi mới thong thả đi đến chiếc G-Class đối diện. Anh bước lên và khởi động xe, ngón tay thon dài điều khiển vô lăng chạy ra.

Tay còn lại thì gác bừa lên cửa kính.

Chạy ngang qua chiếc Land Rover bên cạnh.

Chủ nhân của chiếc Land Rover nhìn vào xe của đối phương, trong phút chốc hiểu ra bản thân mình không đụng vào được.

Nên ngoan ngoãn lái xe ngược về nơi đỗ ban nãy.

Thẩm Điềm nhìn thấy chiếc xe chạy ra, cô mới khởi động xe.

Chu Thận Chi cũng đã thấy chiếc BMW của cô, anh khẽ nhếch môi cười, ăn ý chạy theo sau lưng cô.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy ra khỏi hầm giữ xe.

- ------

Về đến công ty.

Cô trợ lý nhỏ nói với Thẩm Điềm rằng cô đã tìm được căn hộ rồi, chính là căn hộ đơn phòng mà tối qua đi xem với cô.

Thẩm Điềm uống một ngụm cà phê, cười nói: "Vậy thì tốt quá rồi."

"Giang Hoài thì sao?"

Cô trợ lý nhỏ đặt cuốn sách mẫu xuống, nói: "Cậu ấy hình như không thuê được, bảo là hôm nay lại đi xem thử."

Thẩm Điềm gật đầu.

Cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Thẩm Điềm ngẩng đầu.

Chủ biên Hứa cười nói: "Đang bận sao?"

Thẩm Điềm mỉm cười đáp: "Vừa ngồi xuống ạ."

"Ồ, tốt quá." Chủ biên Hứa bước vào, đặt xuống hai tấm thiệp mời show diễn thời trang, nói: "Nè, cho em."

Thẩm Điềm vừa nhìn thấy.

Bèn mỉm cười.

"Chủ biên, có thể là em không rảnh chị ạ."

Chủ biên Hứa đưa mắt nhìn sang cô trợ lý nhỏ: "Tiểu Dĩnh bảo rằng em thích."

Cô trợ lý nhỏ nhún vai rồi chớp mắt.

Thẩm Điềm lập tức hiểu ra, chủ biên Hứa người ta đã đưa đến tận phòng làm việc rồi, từ chối nữa cũng không hay, thế nên cô đàn nhận. Chủ biên Hứa nói với Thẩm Điềm: "Tối nay chị mời cơm, nhất định phải đến đấy."

"Dạ vâng."

Sau khi chủ biên Hứa rời khỏi.

Thẩm Điềm đẩy tấm thiệp sang cho cô trợ lý nhỏ.

"Em đi đi."

Cô trợ lý nhỏ đẩy ra: "Không không không, chị đi đi."

Thẩm Điềm: "..."

""Em không đi thì tự mình quyết định làm gì?"

Cô trợ lý nhỏ oan ức nói: "Em nghĩ rằng chị có thể đi chung với anh rể mà."

Thẩm Điềm: "..."

- ------

Tám giờ tối.

Tiệm thịt nướng kiểu Hàn Quốc.

Thẩm Điềm và cô trợ lý nhỏ ngồi chung với nhau, ở bên cạnh là chủ biên Trần, chủ biên Hứa, Tiêu Mộng và Giang Hoài. Chủ biên Trần cầm thiệp mời trên tay, ngắm nghía một lúc, nói: "Thẩm Điềm, người mẫu trong sàn diễn lần này nghe nói có một người là bạn học em hả?"

Thẩm Điềm uống một ngụm soju.

Bất lực đáp: "Không phải bạn học của em, cậu ấy là học sinh của trường nghệ thuật chỉ vì quen biết nên mới tham gia hôn lễ thôi ạ."

"Hai người sao quen được nhau vậy?" Chủ biên Hứa cũng uống rượu, tò mò hỏi Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm ngẩn người.

Nói: "Em..."

Em theo đuổi Chu Thận Chi nên chúng em biết nhau?

Ngay cả cô cũng không rõ mình nên trả lời như thế nào.

Ngay lúc này.

Điện thoại của cô vang lên thông báo.

Cô đặt ly rượu xuống rồi cầm điện thoại lên.

Zsz_: Vẫn chưa ăn xong à?

Thẩm Điềm nhanh chóng trả lời: Sắp rồi.

Zsz_: Uống rượu sao?

Thẩm Điềm: Ừm.

Zsz_: Để anh đi đón em, gửi địa chỉ qua đây.

Thẩm Điềm: Tiệm thịt nướng Hàn Quốc ở đường Hoàng Nhị.

Sau khi cô gửi địa chỉ xong.

Thì nấc rượu một cái.

Lúc ngẩng đầu lên, mọi người đã chuyển chủ đề nói chuyện sang một chuyện khác, không còn nhắc đến Quan Châu Vân nữa, Thẩm Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm rồi cuộn vài lát thịt bỏ vào miệng.

Rượu được đổ đầy trong bụng.

Trên bàn cũng không còn gọi thêm món nữa, giải quyết hết các món trên bàn thì có thể đi về rồi. Mọi người đều uống rượu, chủ biên Hứa và chủ biên Trần cũng bắt đầu bắt xe trên điện thoại.

Lúc này.

Một chiếc xe taxi dừng tại cách cửa sổ tiệm thích nướng không xa.

Người con trai dáng vóc cao ráo bước xuống xe, ngón tay thon dài đóng cửa lại, dưới ánh đèn đường ảm đạm càng tôn lên vóc người cao to của anh. Anh cúi đầu nhấn điện thoại, đôi mày chậm rãi bước về phía tiệm thịt nướng.

Con gái ở bàn này đều nhìn ra ngoài.

Chủ biên Trần lẩm bẩm nói: “Bây giờ tài xế đều đẹp trai như vậy sao?"

Chủ biên Hứa ghé sát qua nhìn: "Tiểu Trần, em gọi taxi của nhà nào vậy chị cũng gọi thử xem."

Thẩm Điềm rút tờ khăn giấy lau đi vết dầu dính trên môi.

Một lúc lâu sau cô mới đưa mắt nhìn lên theo mọi người.

Vừa ngước mắt lên thì cô cũng khựng lại.

Lúc này Chu Thận Chi cũng nhìn lên và trông thấy bàn của bọn họ. Nhắm thẳng vào mục tiêu, Thẩm Điềm ở ngay giữa bàn, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên sâu đen như mực bên dưới ánh đèn.

Những cô gái nổi máu háo sắc khi nãy giờ cũng sực tỉnh lại.

"Đó không phải là chồng của Thẩm Điềm sao?"

"Thẩm Điềm, chồng em tới đón em kìa." Chủ biên Trần huơ tay về phía Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm cười ngờ nghệch, cố nén xuống cơn choáng váng đáp: “Vâng vâng."

Cô vẫy tay với anh.

Sau đó những người khác đều nói muốn ra ngoài đợi xe đến đón, thế là cả nhóm người ồn ào đứng dậy, bước ra khỏi tiệm thịt nướng.

Thẩm Điềm bước xuống bậc thang.

Đi về phía của Thận Chi.

Chu Thận Chi đỡ lấy cô, ngửi thử.

Rồi nắm chặt lấy tay cô.

Ngữ điệu uể oải: "Uống nhiều vậy sao."

Thẩm Điềm bĩu môi: "Có đâu."

Anh nhìn vào cô chăm chú, khẽ nhếch môi cười.

"Ừ, không có uống, chỉ là khắp người toàn là mùi rượu."

Thận Chi nói xong.

Thì đưa mắt nhìn lên rồi gật đầu với mấy người đồng nghiệp kia của cô, sau đó thì nắm tay cô đi đến bãi đỗ xe.

Thẩm Điềm ngẩng đầu nói: "Em uống rượu soju, vị nhẹ lắm, rất nhẹ."

"Anh thử thì biết ngay thôi."

Thẩm Điềm tò mò hỏi.

"Thử kiểu gì? Em có mua đâu."

Chu Thận Chi khựng lại.

Rồi ngoảnh đầu, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, Thẩm Điềm mở to đôi mắt rồi bịt miệng lại.

A...

Cách đó không xa.

Cả nhóm người đứng ở phía xa nhìn về người con trai có gương mặt tuấn tú ấy nắm tay cô gái đi đến bãi đỗ xe. Sau đó nhờ sự che chắn của chiếc xe, người con trai tựa như cúi đầu hôn cô gái ấy một lúc.

Chủ biên Hứa và chủ biên Trần đều có chút ngưỡng mộ.

"Còn trẻ tốt thật."

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Bán Tiệt Bạch Thái: A! Còn trẻ đúng là tốt thật!
Bình Luận (0)
Comment