Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 54

Trong căn phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tắc của đồng hồ.

Thẩm Điềm vừa mở mắt thì đã nhìn thấy yết hầu sắt như đao của người con trai ấy. Cô như khựng lại, nhớ ra cả buổi tối hôm qua mình không ngủ được, sau đó thì sao lại đi sang phòng của anh rồi.

Gương mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng.

Mùi thơm trên người của anh rất dễ chịu. Bên trong chăn cũng có một mùi hoa quế nhè nhẹ. Mùi nước giặt của hai người họ chính là hương này, hương thơm suốt quãng thời cấp ba của anh ngày trước chính là mùi hương này.

Anh vẫn còn đang ngủ.

Thẩm Điềm nhẹ ngửi hương thơm này rồi lại lén lúc rút vào trong lòng anh.

Người con trai ấy vẫn đang trong giấc mộng, thu tay về thì vô tình ôm chặt cô vào lòng mình hơn. Thẩm Điềm vùi mặt vào trong, trên đỉnh đầu là chiếc cằm của anh. Cô đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Khóe miệng khẽ cong lên.

Cô động đậy một lúc.

Chu Thận Chi cũng tỉnh giấc, mở mắt ra chợt nhìn thấy một ít ánh sáng hắt xuyên qua chiếc rèm cửa. Anh di chuyển tầm nhìn về chiếc đồng hồ trên đầu tủ, bảy giờ đúng, anh thu tầm nhìn lại rồi cụp mắt nhìn xuống cô gái đang nằm gọn trong lòng mình.

Rất mềm mại.

Bàn tay anh nhẹ xoa lên eo của cô: "Dậy rồi à?"

Thẩm Điềm nghe thấy giọng nói mang theo chút khàn đặc, lập tức ngước lên và nhìn đôi mắt vào buổi sáng tinh mơ của anh. Dáng vẻ uể oải, thờ ơ hệt như khi đột nhiên bị đánh thức.

Tim Thẩm Điềm đập vội: "Ừm, anh... anh cũng dậy rồi ư!"

Chu Thận Chi cử động cánh tay mà cô gối đầu lên, cảm giác tê buốt cũng ít đi. Anh giơ tay chống lên mặt mình.

Nhìn vào quầng thâm kha khá dưới mắt cô.

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Cô có làn da rất trắng, nếu có quầng thâm sẽ lộ ra rất rõ ràng.

Thẩm Điềm gật đầu.

"Sau này không bao giờ xem bộ phim kiểu như vậy nữa."

Đôi mày anh khẽ nhướng lên.

Cả người toát ra một loại cảm giác chậm rãi khi vừa mới ngủ dậy.

"Lần sau anh cũng không cho em xem nữa."

Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng.

Cô hỏi: "Mấy giờ rồi nhỉ?"

"Bảy giờ."

"Thế chẳng phải anh ngủ lố giờ rồi sao." Thẩm Điềm giật bắn mình. Đây không phải là đã làm lỡ buổi tập thể dục của anh rồi ư, cô nói ra với ý muốn thức dậy.

Chu Thận Chi giữ eo cô lại rồi kéo cô vào lòng.

Ôm lấy cô và nói: "Trễ thì cũng trễ rồi, để anh ôm em một lúc nữa nào."

Cơ thể của Thẩm Điềm lại một lần nữa dán chặt vào người anh.

Cô khựng lại một lúc rồi dang tay ôm lên eo anh, vùi người vào xương quai xanh của anh: "Vậy hôm nay anh không tập thể dục được rồi."

"Một ngày không đi cũng không sao." Cô nằm trong lòng anh, thật mềm mại. Chu Thận Chi kéo tấm chăn lên, chiếc cằm tựa vào đỉnh đầu mềm mại của cô, Thẩm Điềm ồ đáp lời.

Yên ắng tựa vào lòng anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim anh.

Mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái bay đến chóp mũi của anh. Cho dù bên ngoài những tia nắng ban mai có ngập trời đi chăng nữa nhưng trong phòng vẫn tối mờ. Những tia nắng nho nhỏ yếu ớt xuyên qua kia cũng chẳng thể làm cho căn phòng sáng hơn là bao.

Bên trong căn phòng khá u tối.

Lại có một bầu không khí với đôi chút ám muội.

Chu Thận Chi ôm lấy eo của cô đưa cô nhích lên trên một chút. Sau đó thì cúi đầu lần tìm đôi môi của cô, một khi tìm được thì trực tiếp đặt lên đó một nụ hôn. Tim của Thẩm Điềm chợt nhói lên một nhịp, điên cuồng đập mạnh.

Bên trong chăn không khí vô cùng ít.

Thẩm Điềm khe khẽ rên một tiếng, ngẩng cao cổ lên. Bàn tay của Thận Chi nâng cằm của cô, nét cằm cô gái cũng rất xinh đẹp và mềm mại. Bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới của anh.

Lại bất giác luồng ra sau gáy và tai của cô.

Tim của Thẩm Điềm giờ đây như muốn nổ tung.

Tiếng rên khẽ lúc nãy của cô cũng làm cho chính cô giật mình.

Đang ở lứa tuổi đầu nhựa sống, phản ứng vào buổi sáng tinh mơ là thẳng thắn nhất. Vào lúc hàng mi của Thẩm Điềm đang nhẹ run lên, không thể thở nổi thì Chu Thận Chi lại rời khỏi một lúc, anh cúi chạm vào chóp mũi của cô.

Giọng nói thanh trong ấy cũng không mấy rõ ràng nữa, anh gọi: "Điềm Điềm."

Thẩm Điềm chầm chậm mở mắt.

Cô dịu dàng như nước.

Yết hầu của anh chuyển động: "Em đi vệ sinh cá nhân trước. Lúc sau, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn sáng."

Thẩm Điềm chớp mắt.

Cô ừm đáp lời.

Cô cảm thấy ngay lúc này anh có một loại cảm giác mê hoặc không thể nói thành lời.

Thẩm Điềm đỏ mặt, cảm thấy ngại ngùng vì suy nghĩ này của chính mình.

Cô ngồi dậy.

Phần trên của chiếc váy còn khá ổn nhưng bên dưới thì không được như thế, vô cùng rối vả lại còn trượt hết lên trên. Cô hoảng sợ một lúc đến nhìn cũng chẳng dám nhìn anh, lập tức kéo chiếc váy và bước xuống giường.

Sau đó, cô đưa tay mở cửa và đi ra ngoài.

Cô còn quên cả đóng cửa vào.

Thẩm Điềm vừa bước ra.

Chu Thận Chi bèn thở phào. Anh ngồi bật dậy tựa vào đầu giường, khẽ vò đầu rồi nhìn xuống tình trạng của bản thân hiện tại. Anh ngẩng đầu về sau, chiếc cổ dài với yết hầu nhẹ chuyển động.

Rồi khe khẽ chậc lưỡi một tiếng.

- ------

Thẩm Điềm bước vào nhà vệ sinh bằng một tốc độ rất nhanh. Môi và cổ của cô đến lúc rửa xong vẫn còn đỏ bừng, may thay Chu Thận Chi vẫn chưa đi ra. Cô nhanh chóng chạy vào phòng ngủ chính thay một chiếc váy khác ra.

Vừa mới trở ra.

Thì Chu Thận Chi cũng đi ra từ phòng ngủ cho khách.

Thẩm Điềm chạm vào ánh mắt của anh, tim vội đập nhanh.

Cô không hiểu tại sao khi trải qua những chuyện trong buổi sáng hôm nay lại càng ngại ngùng hơn nữa.

Thẩm Điềm do dự một lúc.

"Chào buổi sáng."

Chu Thận Chi đôi mày nhướng cao.

Khoé môi khẽ nhếch lên: "Chào buổi sáng."

Thẩm Điềm đỏ mặt đi đến bên cạnh máy nước lọc và máy pha cà phê: "Anh uống cà phê không? Em chiết xuất cho anh một ly."

Chu Thận Chi đi về phía nhà vệ sinh, đẩy cửa, nói: "Không uống, anh sẽ xong nhanh thôi, đợi anh."

"Ừm ừm."

Thẩm Điềm cúi đầu hứng nước ấm, sau đó thì giơ lên uống để che đi sự gượng gạo này.

Còn anh thì đi vào trong nhà vệ sinh.

Thẩm Điềm trong chốc lát chẳng có việc gì để làm. Cô uống nước xong thì sang chọc ghẹo người máy quét nhà Tiểu Điềm. Chu Thận Chi vệ sinh cá nhân xong và bước ra, trên người vẫn còn mang theo chút hơi nước, anh đưa tay lau nước trên cằm thì nhìn thấy cô cầm trên tay ly nước vào đi theo Tiểu Điềm, nhắc đến nhắc lui, ngữ điệu nhẹ nhàng vô cùng đáng yêu. Đôi mắt anh như đang cười đi vào trong phòng ngủ phụ.

Thay một chiếc áo phông cùng quần dài bước ra.

Thận Chi mang chiếc đồng hồ màu đen vào rồi cầm theo chìa khoá xe và điện thoại. Sau đó thì trong lúc Thẩm Điềm đang đuổi Tiểu Điềm vào cột sạc pin thì dang một tay bắt lấy eo của cô, nói: "Nên đi thôi."

Thẩm Điềm bất ngờ bị anh ôm lấy.

Đôi tai ửng hồng, ừm một tiếng rồi đặt ly nước xuống.

Chu Thận Chi mang điện thoại của cô đưa sang cho cô.

Thẩm Điềm cầm lấy, tiếp đó xách theo chiếc túi nhỏ của mình. Hai người cùng nhau đi thay giày.

Thẩm Điềm thay xong trước nên bước ra ngoài đợi anh.

Thận Chi sau khi thay xong thì đứng thẳng lên và đóng cửa lại. Sau đó anh nắm lấy tay cô đi vào trong thang máy.

Buổi sáng tinh mơ.

Có rất ít người đi làm vào thời gian này.

Chu Thận Chi dẫn Thẩm Điềm đến tiệm mỳ mà anh ăn lúc tối qua. Anh đưa đũa cho cô rồi vội nghe một cuộc điện thoại, dường như là người trong nhà gọi đến.

Thẩm Điềm vừa ăn vừa nhìn anh.

Sau khi anh nghe điện thoại xong thì ấn tắt màn hình điện thoại, ngước lên nhìn cô, cười nói: "Bà nội nói tết Trung Thu hai nhà chúng ta sẽ cùng ăn với nhau, em thấy thế nào?"

Thẩm Điềm cắn đứt sợi mỳ: "Được đó, chúng ta có ngắm trăng không?"

Chu Thận Chi gật đầu.

"Ngắm."

Thẩm Điềm cười tít mắt: “Vậy thì tốt quá để em về nói với ba mẹ em một tiếng."

"Được."

Ăn mỳ xong.

Hai người đi xuống tầng hầm giữ xe, Chu Thận Chi lái xe đưa Thẩm Điềm đến công ty xuất bản rồi anh mới đến trụ sở nghiên cứu và phát triển làm việc.

- ------

Tết Trung Thu chuẩn bị đến gần.

Bên trong công ty xuất bản có mua rất nhiều quà, tất cả đều dùng để tặng các khách hàng hợp tác. Cô trợ lý nhỏ lén lút xin Thẩm Điềm một phần, muốn đem về tặng cho ba mẹ.

Thẩm Điềm cho phép.

Cô trợ lý nhỏ vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn chị Thẩm. À đúng rồi, bản thảo đối chứng bên biên tập đã làm xong nên cũng đã đưa sang cho tổng biên tập rồi ạ."

Thẩm Điềm gật đầu.

"Tốt."

Sau khi cô trợ lý nhỏ rời đi, cô đưa ly cà phê lên mà uống một ngụm.

Cả người vẫn còn chút thơ thẩn.

Lúc nào cũng nhớ đến việc xảy ra khi sáng.

Thẩm Điềm cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Tào Lộ.

Thẩm Điềm: Tết Trung Thu cậu phải đi công tác sao?

Tào Lộ: Không có, năm nay vẫn sang nhà cậu ăn tết nha!

Thẩm Điềm khựng lại: Năm nay có thể là phải ăn tết cùng với cả nhà của Chu Thận Chi, cậu cũng đến có được không?

Tào Lộ: Woa! Vậy thì tớ không đi nữa! Tớ canh siêu thị cho nhà cậu!!!

Thẩm Điềm:... Cậu chắc không?

Tào Lộ: Chắc chắn.

Tào Lộ trong bụng đang trù tính chuyện gì, Thẩm Điềm đều nhìn ra hết. Chẳng qua không sao cả, cậu ấy vui là được! Cứ để siêu thị cho cậu ấy trông chừng vậy.

Nhân tiện cũng để khu đồ ăn vặt giao lại cho cậu ấy trông!

Thẩm Điềm: Được thôi nhưng tớ phải nói trước với ba mẹ tớ một tiếng. Nói không chừng buổi tối phải quay về đó.

Tào Lộ: Hai nhà cùng nhau ăn tết Trung Thu vui biết mấy. Tớ tin là chú và cô nhất định sẽ đồng ý thôi, còn có cả ông nội nữa, ông còn mong là sẽ được náo nhiệt thêm chút nữa ấy.

Thẩm Điềm nghĩ bụng, cũng đúng.

Tào Lộ vội nhắn tiếp: Điềm Điềm, tớ mừng thay cho cậu đó.

Thẩm Điềm: Yêu cậu.

Tào Lộ: Hahaha, yêu cậu!

Thẩm Điềm do dự một lúc, nghĩ ngợi.

Rồi lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho cậu ấy.

Thẩm Điềm: Này, tớ thấy mình có chút háo sắc.

Tào Lộ: Gì?

Thẩm Điềm khụ khụ vài tiếng, nói bản thân cứ mãi nghĩ về việc xảy ra lúc sáng.

Tào Lộ nghe xong cũng kinh ngạc một lúc.

Tào Lộ: Trời ơi, cứu tôi. Điềm của tôi ơi, cái này không phải là chuyện bình thường thôi sao? Cậu ta đẹp trai như vậy, buổi sáng chắc là đẹp hơn nữa chứ hả! Cậu rung động là chuyện rất bình thường!

Thẩm Điềm:... Hình như cũng đúng nhỉ.

Trong giây lát cô đột nhiên bình thường trở lại.

Nói chuyện xong với Tào Lộ, cô bèn suy nghĩ lại cũng không còn cảm thấy ngại ngùng như vậy nữa.

Anh ấy là Chu Thận Chi cơ mà.

Cô háo sắc chút thì đã sao!

Bên Tào Lộ cũng đắn đo mất một lúc, cậu ấy rất muốn dò hỏi Thẩm Điềm một số chi tiết nhưng lại sợ làm cho Thẩm Điềm sợ, Thẩm Điềm vẫn còn rất đơn thuần.

Bỏ đi.

Thuận theo tự nhiên.

Thuận theo tự nhiên.

- -------

Ngày tết Trung Thu.

Vừa sáng sớm Thẩm Điềm và Chu Thận Chi đã tách nhau ra. Cô về nhà trước.

Chu Thận Chi cũng quay về biệt thự.

Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh cũng mở cửa siêu thị từ sáng sớm. Thẩm Điềm vừa bước vào siêu thị đã phụ giúp thu tiền, Trịnh Tú Vân lấy ra vài xấp tiền lẻ để vào bên trong ngăn tủ và nói với Thẩm Điềm: "Một lúc nữa con nhớ nói với Tào Lộ, tiền lẻ ở đây có hai nghìn tệ khi thối tiền nhớ đếm kỹ nha.”

Thẩm Điềm gật đầu: "Dạ vâng."

Thẩm Xương Minh bỏ trái cây và một số loại bánh mứt cần dùng để cúng Nguyệt Thần vào trong túi. Thẩm Nghiệp Lâm vuốt tóc, cầm trên tay một chiếc gương màu đỏ chỉnh sửa tóc tai.

Thẩm Điềm nhìn thấy cũng phì cười.

"Ông nội ơi, hôm nay ông cũng mặc vest thắt cà vạt ha."

Thẩm Nghiệp Lâm nhìn cô: "Đi một nơi như vậy thì tất nhiên cũng phải ăn mặc đẹp đẽ một chút rồi. Mắc công bà già đó lại bảo ông bẩn thỉu."

Thẩm Điềm đôi mắt cong cong.

"Bà nội không có nói ông như thế đâu."

"Bây đó, gả đi một cái là bênh người ngoài chầm chập." Thẩm Nghiệp Lâm trợn trắng mắt, Thẩm Điềm lập tức bật cười đi lên trước chỉnh lại cà vạt cho ông: "Ông nội là đẹp trai nhất."

"Vậy còn nghe được."

Cả nhà Thẩm Điềm sau khi thu xếp xong, Thẩm Xương Minh đi lái xe, xe mà ông lái là chiếc BMW của Thẩm Điềm. Chiếc xe Van của ông ấy hôm qua vừa mới chở dưa hấu vẫn chưa được đem đi rửa.

Tào Lộ mặc một bộ quần áo thoải mái giản dị, tung tăng vui vẻ bước vào cửa siêu thị để tiếp nhận siêu thị.

Thẩm Xương Minh nhìn Tào Lộ nói: "Tiểu Lộ, chú có nấu vài món đặt trong tủ lạnh đấy, buổi trưa mà muốn ăn thì lấy ra hâm nóng một lúc là được nghe chưa."

Đôi mắt Tào Lộ sáng lên long lanh: "Chú ơi, chú tốt quá đi thôi. Chú yên tâm, hôm nay con cho siêu thị nhà mình hốt bạc luôn."

Trịnh Tú Vân nhìn sang cậu ấy.

"Con ít ăn đồ ăn vặt một chút là giúp siêu thị kiếm được tiền ngay."

Tào Lộ: "... Cô à!"

Thẩm Điềm đang nhai chóp chép kẹo cao su, đôi mắt cười lên cong cong.

Tào Lộ nhìn liếc qua cô.

Nói: "Điềm của tớ hôm nay xinh đẹp quá."

Thẩm Điềm đẩy cậu ấy một cái. Tào Lộ bay sang ôm chặt lấy cô, khẽ nói: "Cho Chu Thận Chi mê chết luôn! Mê chết cậu ta luôn!"

Đêm siêu thị giao lại cho Tào Lộ xong thì cả nhà Thẩm Điềm cũng bước lên chiếc BMW. Thẩm Xương Minh lái xe, Thẩm Điềm và ông nội ngồi ở phía sau, Trịnh Tú Vân ngồi ở ghế phụ.

Chạy thẳng đến Kim Vực Lan Loan.

Tiểu khu này cũng là nơi mà Thẩm Nghiệp Lâm và bà nội Giang Lệ Viên gặp nhau. Bạn của ông nội cũng sinh sống ở đây. Sau khi Thẩm Điềm kết hôn thì có đến đây vài lần, chủ yếu là đến chơi với bà nội.

Khi đó tình cả giữa cô và Chu Thận Chi vẫn chưa mặn nồng thế này.

Chiếc xe đã lái đến trước cửa nhà.

Cả nhà Chu Thận Chi bước ra đón. Ba của Chu Thận Chi là Chu Hải Quân năm nay khó khăn lắm mới được ở nhà, hai gia đình gặp nhau vô cùng náo nhiệt vui vẻ, cùng nhau chuyện trò.

Tay của Thẩm Điềm lúc nào cũng được bà nội nắm lấy, bà nội nhìn vào Thẩm Điềm.

"Sao bà thấy con hình như gầy đi một chút rồi nhỉ? A Chi không chăm sóc tốt cho con sao?"

Thẩm Điềm khựng lại.

Và nói: "Bà nội, bà như thế này là không thể nhìn ra được đâu ạ. Để con lên cân thì bà sẽ biết ngay con đã tăng một ký rồi."

"Thật sao?" Gương mặt bà vô cùng tin tưởng.

Thẩm Điềm gật đầu.

"Dạ thật mà."

Bà nội lại nhìn về phía của Chu Thận Chi: "Con đã nghe rõ chưa? Vợ con nói đã tăng được một ký, đợi chút nữa cân xem nếu không tăng thì sao đây?"

Chu Thận Chi đang đẩy xe lăn của Thẩm Nghiệp Lâm, anh khẽ nhếch môi đưa mắt nhìn sang cô gái hôm nay mặc chiếc váy màu đỏ để lộ ra làn da trắng ngần như tuyết, vô cùng thu hút người khác: "Nếu như không có thì nội muốn phạt con sao cũng được."

“Vậy thì bà sẽ phạt con xuống bếp làm món mà Thẩm Điềm thích ăn nhất."

Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.

"Được chứ ạ."

Thẩm Điềm bị ghẹo đến mức đỏ mặt. Thầm cầu nguyện trong lòng, nhất định phải tăng được một ký.

Tuy rằng lúc trước cô rất kháng cự một ký này nhưng hy vọng là nó vẫn còn. Đợi hết hôm nay giảm sau cũng được.

Hai nhà bước vào cửa, đặt đồ đạc gọn gàng thì ngồi xuống ở phòng khách. Chu Hải Quân ngồi ở vị trí của chủ nhà, ngâm trà. Bởi vì Thẩm Nghiệp Lâm rất thích uống hồng trà, thế là Hải Quân bèn pha Đại Hồng Bào cho ông.

Trịnh Tú Vân và Vu Mi hai người đã lâu không gặp. Nên hai người họ ngồi lại cạnh nhau, khe khẽ trò chuyện.

Bà nội vẫn còn nắm tay Thẩm Điềm nói chuyện với cô. Bà nựng mặt của Thẩm Điềm, càng nhìn càng thấy thích.

Chu Thận Chi ngồi ngay đối diện, chống tay lên mặt nhìn biểu cảm bất lực của cô vợ nhà mình, trong đáy mắt hiện lên nét cười nhẹ.

Ngay lúc này.

Một chú chó chăn cừu Đức bước vào rồi đi đến chân của Thẩm Điềm dúi người vào, cảm giác bị lông của nó cọ vào làm cho Thẩm Điềm giật mình. Cô chợt cúi đầu xuống thì trông thấy một chú chó Đức ngồi xổm ở dưới đất, hai tai dựng thẳng lên cũng đang chăm chăm nhìn cô.

Thẩm Điềm ngẩn người.

Cô đưa mắt nhìn về phía Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi cười nói: "Đừng sợ, nó tên là Tucker. Hai năm nay thường theo ba anh đi công tác, lần này cũng vừa mới về đó."

Thẩm Điềm nhìn qua Tucker.

Có lẽ nó là chú chó xuất hiện trong ảnh đại diện của Chu Thận Chi.

Trông nó có vẻ ngoan, Thẩm Điềm đang đắn đo xem có nên đưa tay ra sờ vào nó hay không.

Chu Thận Chi đứng dậy đi qua bên kia rồi lấy một sợi dây dắt chó sang, anh cúi xuống cột vào người của Tucker. Sau đó Thận Chi cầm sợi dây lên và nắm lấy tay cô.

"Chúng ta dẫn nó đi ra ngoài dạo một lúc nha."

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn sang mọi người.

Người lớn đều huơ tay: "Đi đi."

Thẩm Điềm mỉm cười đứng dậy.

Chu Thận Chi cũng nhìn cô, khoé môi cong lên rồi nắm tay cô bước ra ngoài.

Bây giờ là hơn mười giờ sáng.

Ánh nắng của mùa thu cũng không mấy gay gắt, chiếu thẳng xuống mặt đất.

Bước ra bên ngoài biệt thự, Chu Thận Chi đem sợi dây đưa cho cô: "Em cầm lấy."

Thẩm Điềm cẩn thận nhận lấy sợi dây, Tucker quay đầu lại nhìn cô. Sau đó thì chầm chậm thong thả bước về trước.

Thẩm Điềm woa lên một tiếng bất ngờ.

"Nó ngoan thật đấy."

Chu Thận Chi nắm tay cô, một tay thì đặt vào trong túi quần, ừm đáp: "Nó đã được huấn luyện chuyên nghiệp mà."

Thẩm Điềm cười hỏi.

"Nó biết bắt đĩa không anh?"

Chu Thận Chi ngoảnh đầu nhìn cô.

"Tối nay ở ngoài vườn anh cho em thử xem sao."

Đôi mắt Thẩm Điềm chợt bừng sáng, cô đưa mắt lên nhìn anh: "Vậy thì là biết rồi. Nó có biết nhảy vòng lửa không anh?"

Chu Thận Chi: "..."

Chốc sau.

Anh khẽ bật cười, ngữ khí uể oải: "Nó không cần phải nuôi cả nhà sống tạm bợ qua ngày nên xác suất cao là không biết."

Thẩm Điềm nghe ra ngữ điệu châm chọc trong lời của anh bèn đỏ mặt.

A!

Cô hỏi cái gì mà ngốc vậy!

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Điềm Điềm dễ thương quá đi, cậu khiến cho anh ấy càng ngày càng thích rồi!!!
Bình Luận (0)
Comment