Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 70

Anh ỷ vào vóc người mình cao ráo, chắc chắn sẽ lại xem điện thoại của cô.

Bên trong điện thoại của cô có chứa rất nhiều bí mật liên quan đến anh, đề phòng sơ suất, cô vẫn quyết định không chơi điện thoại nữa.

Thẩm Điềm bấm tắt màn hình điện thoại, vươn tay đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường.

Sau đó xoay người ôm lấy eo anh, vùi người vào lòng anh, nói: "Ngủ đi."

Tay của Chu Thận Chi ôm chặt cô hơn, anh khẽ hất cằm lên nhìn Thẩm Điềm đang cuộn người trong lòng mình, anh kéo tấm chăn cao lên, hỏi cô: "Không xem nữa sao?"

Thẩm Điềm nhỏ giọng tố cáo anh.

"Phía sau có một cặp mắt đang nhìn, xem không có thoải mái."

Chu Thận Chi vừa nghe vậy lại bật cười.

Yết hầu chuyển động: "Anh cũng chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn thôi, đâu phải lúc nào cũng nhìn."

Thẩm Điềm: "Ai biết được chứ."

Ngữ khí ương bướng này, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu. Anh tiếp tục khẽ bật cười, Thận Chi cúi xuống hôn lên giữa trán cô, nói: "Vậy thì ngủ đi, chúc em ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon."

Cô dựa người về trước, đỉnh đầu áp sát vào chiếc cằm rắn chắc của anh.

Cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Rất nhanh sau đó, cô đã say giấc.

Nhưng hơn hai tiếng sau, Chu Thận Chi thức dậy đến xem bà nội, đắp chăn lên cho bà. Thẩm Điềm thì lạnh run lên bèn tỉnh giấc, cô hé mở mắt.

Yên lặng nhìn anh loay hoay làm hết những việc này.

Đợi đến khi anh sắp quay về giường thì bà nội cũng tỉnh dậy, bà muốn uống nước.

Chu Thận Chi vò vò đầu, đi ngược trở lại rót nước cho bà. Thẩm Điềm ngồi lên, khẽ dụi mắt.

Chu Thận Chi đặt ly nước xuống, dỗ bà nội ngủ xong thì quay người chợt nhìn thấy Thẩm Điềm đã ngồi dậy với đôi chân trần, anh khựng lại: "Ngủ không được sao?"

Đầu tóc Thẩm Điềm rối tung lên, cô nhìn anh: "Bà nội có sốt không anh."

Chu Thận Chi lắc đầu: "Không có."

Anh bước trở về, đi đến trước mặt cô và cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Điềm thở phào.

Cô cầm tay anh, muốn nói vậy chúng ta ngủ tiếp đi thì Chu Thận Chi đã cúi thấp người xuống, hôn lên môi của cô, một nụ hôn nhẹ nhàng.

Thẩm Điềm vô thức mở miệng.

Đón nhận nụ hôn của anh.

Sau đó.

Hai người lại trở về giường, cuộn người vào nhau.

Cửa sổ mở ra, ánh trăng chiếu vào bên trong căn phòng, chiếu rọi xuống nền đất.

Hai người vẫn chưa ngủ mà ngắm nhìn ánh trăng rực sáng kia, nó trông giống hệt như một chiếc hộp, Thẩm Điềm vươn tay ra, cổ tay trắng ngần được ánh trăng chiếu rọi.

Chu Thận Chi cũng đưa tay đan vào tay cô.

Giọng nói nhẹ nhàng: "Ngủ đi!"

Thẩm Điềm ừm đáp, ánh mắt đưa nhìn lên đôi tay đan vào nhau trong chiếc hộp ánh trăng ấy, rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhưng nửa đêm còn lại đến sáng.

Chu Thận Chi thức giấc tận mấy lần, bà nội chỉ cần ho lên hoặc trở mình thì anh bèn thức giấc, Thẩm Điềm cũng thức dậy theo, cả hai cùng với nhau trông chừng cho bà nội.

Mãi cho đến khi trời sáng.

Khi mà trời tờ mờ sáng.

Bà nội lại ngủ rất ngon giấc, bọn họ cũng thở phào.

Sáu giờ hơn.

Vu Mi dẫn theo bảo mẫu bước vào, bà nội đã tỉnh dậy, y tá cũng đến để kiểm tra sức khỏe cho bà nội. Chu Thận Chi và Thẩm Điềm đang ngủ rất say, Vu Mi nhìn hai người họ rồi kéo rèm cửa sổ lại, chắn đi ồn ào huyên náo bên ngoài để hai người họ có thể ngủ một giấc thật ngon.

Bước qua đêm nguy hiểm đầu tiên.

Bà nội vẫn phải tiếp tục ở lại bệnh viện tầm khoảng một tuần nữa, để hồi phục vết thương và để ngăn ngừa một số bệnh biến chứng. Thẩm Điềm dứt khoát xin nghỉ thêm một ngày phép nữa, cộng thêm thứ bảy chủ nhật vừa hay gộp lại đủ ba ngày.

Nhưng cô vẫn phải làm việc, tiến độ bản mới của "Ba trăm bài thơ Đường" đã rất chậm rồi.

Chu Thận Chi lại không thể xin nghỉ phép được, thứ bảy và chủ nhật anh phải đến trụ sở nghiên cứu và phát triển.

Chủ nhật Tào Lộ và Trần Vận Lương đến thăm bà nội, Thẩm Điềm nhìn thấy hai người họ đi cùng với nhau, cười nói: "Hai người hẹn trước rồi à?"

Tào Lộ bước lên trước nắm tay của bà nội, nói với Thẩm Điềm: “Đúng rồi, muốn đến thì phải đi cùng nhau chứ."

Trần Vận Lương thân thiết gọi một tiếng bà nội, rồi đặt giỏ trái cây xuống và hỏi thăm: "Chu Thận Chi đâu?”

Thẩm Điềm cầm điện thoại lên nói: "Hôm nay anh ấy phải đi làm, tớ đã nhắn tin cho anh ấy rồi."

Trần Vận Lương huơ tay: "Không cần đâu, biết nó bận rồi, giáo sư Vệ Vũ không về được Lê Thành, nó thành trụ cột ở đó luôn rồi, phân thân chi thuật."

Thẩm Điềm nhẹ cười.

Nhưng vẫn nhắn tin cho anh.

Thẩm Điềm: Tào Lộ và anh Mập đến thăm bà nội này.

Zsz_: Được, giữ hai người họ lại để tối đi ăn cùng nhau.

Thẩm Điềm: Ok.

Bà nội kéo tay của Tào Lộ, cười tít mắt nhìn cậu ấy.

"Con chính là bạn thân nhất của Điềm Điềm có đúng không?"

Tào Lộ gật đầu, đôi mày nhướng cao lên: "Dạ vâng ạ, tình bạn của chúng con quý hơn vàng, sâu hơn biển cả ạ."

Trần Vận Lương nghe vậy, cười chế nhạo.

"Câu này đừng để Chu Thận Chi nó nghe thấy."

Bà nội ngoảnh đầu nhìn Trần Vận Lương: "Nếu để Thận Chi nghe thấy thì sao?"

Trần Vận Lương cười nói: "Cháu trai của bà sẽ ghen đấy ạ."

Bà nội cười nói: "Ăn nói bậy bạ, sao lại ghen với một cô gái, nó không thế đâu."

Thẩm Điềm bên cạnh gật đầu, cô cũng cảm thấy hợp lý.

Tào Lộ trêu chọc Trần Vận Lương: "Chu đại ca không hẹp hòi như cậu đây, bản thân cậu hẹp hòi đã đành đừng kéo Chu đại ca theo."

Trần Vận Lương: "..."

Tớ cũng chỉ nói bừa vậy thôi mà.

Nhưng cũng đâu phải là không có khả năng đó.

Thẩm Điềm đi vào phòng bếp cắt một đĩa trái cây mang ra, sau đó nói với Tào Lộ và Trần Vận Lương rằng Chu Thận Chi sẽ mời ăn cơm, bảo hai người họ đừng vội về.

Tào Lộ nghe vậy: "Chu đại ca mời kìa, vậy thì chắc chắn phải ở lại thôi."

Trần Vận Lương: "Vậy thì tớ cũng đợi để được bao ăn đây."

Giang Lệ Viên nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, bà rất vui, bà cũng rất thích sự náo nhiệt hơn nữa sự náo nhiệt có thể che lấp đi sự lạnh lẽo trong bệnh viện.

Ba người đang luyên thuyên trò chuyện cùng ba nội.

Thì Chu Thận Chi trở về, anh một tay đút vào trong túi áo, một tay thì cầm theo máy tính bước vào cửa.

Vừa nhìn đã thấy Thẩm Điềm đang cười rất vui vẻ, anh khẽ mỉm cười, đặt máy tính xuống và cởi áo khoác ngoài ra. Thẩm Điềm vốn dĩ cười đến khom cả người xuống, có đôi chút mất hình tượng nhưng chợt thấy anh bước vào cửa bèn ho khụ một tiếng, nụ cười nhanh chóng tắt dần.

Chu Thận Chi cầm lên một trái quýt, vừa bóc ra vừa đi qua đó, cụp mi nhìn bọn họ: “Đang nói gì đấy?”

Thẩm Điềm cười đáp: “Đang nói về chuyện giảm cân mất mặt của anh Mập đó.”

Chu Thận Chi đá vào ghế của Trần Vận Lương một cái, ngữ khí uể oải: "Mày có giảm cân à?”

Trần Vận Lương “ê” một tiếng.

“Tất nhiên là có giảm chứ mày, chỉ là không có thành công thôi.”

Chu Thận Chi “ồ” lên rồi bóc ra một múi quýt sẵn tay đưa đến miệng của Thẩm Điềm, tai Thẩm Điềm bừng đỏ, cúi đầu cắn lấy. Nước quýt chua chua ngọt ngọt bắn ra trong miệng, rất giải khát.

Bà nói lau đi nước mắt trên khoé mắt, nhìn Trần Vận Lương nói: "Lúc trẻ mập thì chẳng sợ, đến khi già rồi thì mập rất dễ mang bệnh trong người, nhân lúc còn trẻ thì con thử giảm cân xem sao?"

Trần Vận Lương cười nói: "Ơi, bà nội. Cơ mà chẳng có ai khiến con có động lực giảm..."

Lời còn chưa nói hết.

Ánh mắt cậu nhìn qua Tào Lộ.

Tào Lộ cũng đang nhìn cậu, hai người nhìn nhau, Tào Lộ có chút ngại ngùng, cậu ấy lập tức nói: "Mấy chuyện giảm cân này thì nhất định phải kiên trì! Tớ thấy cậu chẳng có cái này!"

Trần Vận Lương nhún nhún vai, nói: "Đã bao giờ có đâu! Không có ai giám sát! Không giảm nổi!"

Bà nội khẽ cười nói: "Còn cần cả người giám sát cơ à! Cái đứa trẻ này."

Ngay lúc này.

Bảo mẫu và Vu Mi bước vào cửa.

Nhìn thấy người lớn đến, Chu Thận Chi cũng yên tâm rồi, anh nhìn vào đồng hồ, nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm."

Anh quay người lấy áo khoác của Thẩm Điềm đưa cho cô, Thẩm Điềm mặc vào, anh chỉnh lại cổ áo cho cô, sau đó thì nắm tay cô bước về phía cửa.

Thẩm Điềm nhìn thấy áo của anh mỏng mang.

Bèn buông anh ra, quay đi ôm áo khoác của anh vào.

Chu Thận Chi đưa mắt nhìn cô.

Cúi đầu mỉm cười.

Anh nhận lấy chiếc áo từ tay cô.

Bốn người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.

Tào Lộ và Trần Vận Lương đi ở phía sau, nhìn thấy đôi vợ chồng này giờ đây đã ân ái mặn nồng, Tào Lộ không khỏi cảm tháng: "Bọn họ càng ngày càng ngọt ngào rồi."

Trần Vận Lương gật đầu phụ hoạ theo.

Đúng thật là vậy.

Mỗi lần gặp nhau đều có phát hiện mới.

Gần bệnh viện chẳng có nhà hàng nào ngon cả, thế là mọi người ngồi lên xe của Chu Thận Chi đi đến nhà hàng món Âu ở bên ngoài hai con đường. Thẩm Điềm và Tào Lộ có một khoảng thời gian không gặp mặt, xuống xe bèn khoác chặt tay nhau, thân mật bước vào nhà hàng, họ cũng muốn được ngồi cạnh nhau nữa, hai người con trai đi theo phía sau.

Trần Vận Lương khụ lên một tiếng, nói: "Hai người này tình cảm đúng là tốt thật."

Chu Thận Chi cho tay vào túi quần, không trả lời.

Hai người con trai ngồi đối diện với hai cô gái đó.

Tào Lộ cầm thực đơn đưa lên che mặt, lén cười với Thẩm Điềm.

"Ông Mập nếu mà đeo thêm sợi dây chuyền vàng nữa thì trông giống mấy đại ca trong phim không?"

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn Trần Vận Lương, mỉm cười rồi lắc đầu: "Cậu ấy hơi trắng á, nên còn thiếu chút nữa mới giống."

Tào Lộ phì cười.

"Trắng cũng có tội ha."

Trần Vận Lương gõ tay lên bàn: "Hai người cười gì đấy."

Chu Thận Chi chống tay lên mặt, liếc nhìn Thẩm Điềm, anh đưa tay nhéo lên mặt cô: "Gọi món."

Thẩm Điềm đáp lời, rồi kéo tay anh xuống: "Em ăn thịt thăn bò, anh thì sao!"

Chu Thận Chi nhìn vào thực đơn, nói: "Giống em."

"Được thôi. Hai phần thịt thăn bò ạ." Thẩm Điềm nói với người phục vụ, sau đó Tào Lộ và Trần Vận Lương cũng tự gọi món của mình. Gọi xong, Tào Lộ lại kéo Thẩm Điềm trò chuyện, chủ yếu kể về bộ phim truyền hình mà gần đây cậu ấy yêu thích, là một bộ phim tiên hiệp. Thẩm Điềm rất chăm chú lắng nghe, cô rất ít khi xem phim vì thời gian không cho phép.

Hai người con gái nói chuyện vô cùng hăng say.

Trần Vận Lương vò đầu, cậu ấy nhìn sang Chu Thận Chi, ngoảnh đầu tiến lại gần khẽ giọng hỏi: "Nè thằng kia, hỏi mày cái này."

Chu Thận Chi chơi đùa với chiếc điện thoại, "ừm” đáp, cho phép cậu ấy hỏi.

Trần Vận Lương ho khụ một tiếng, cười hỏi: "Mày sẽ ghen với con gái vì vợ của mày không?"

Ngón tay đang chơi với điện thoại của Chu Thận Chi bỗng khựng lại.

Anh trừng nhìn Trần Vận Lương.

Đôi mày uể oải.

"Có chứ."

Trần Vận Lương: "!!!"

Mé!

Sẽ ghen thật luôn sao!

Cậu ấy vội đưa mắt nhìn Tào Lộ, dùng ánh mắt ám thị với Tào Lộ rằng cậu mau im lặng đi!

Nhưng đáng tiếc Tào Lộ hoàn toàn không thể lĩnh ngộ được, còn đùa với Thẩm Điềm rằng đôi mắt của Vận Lương có phải bị chuột rút rồi không.

Trần Vận Lương: "..."

Cái cô gái ngu ngốc này!

May thay bữa tối cũng ăn xong trong suôn sẻ, sau đó thì về bệnh viện. Tào Lộ đi lái chiếc Tesla của cô qua đây đón Trần Vận Lương đi, tiễn hai người đó đi xong Chu Thận Chi nắm tay cô bước lên bậc thang. Ánh trăng tối hôm nay vô cùng đẹp, có một vầng sáng chiếu xuống đầu ngọn cây. Chu Thận Chi nhìn Thẩm Điềm: "Khát không?"

Thẩm Điềm lắc đầu: "Không khát."

Chu Thận Chi ngữ điệu mệt mỏi: "Ồ, tưởng rằng em nói chuyện đến khát rồi chứ."

Thẩm Điềm nghe vậy, khựng lại một lúc, ngước mắt nhìn anh.

"Sao cách nói chuyện của anh nghe lạ vậy?"

Chu Thận Chi khẽ nhướng cao mày.

"Có à?"

Thẩm Điềm gật đầu.

Anh khẽ cười.

"Vậy thì cứ cho là có đi!"

Ghen thôi mà.

Anh thoải mái thừa nhận như vậy, Thẩm Điềm cũng không tiện nói gì thêm, cô lại liếc nhìn anh thêm vài lần nữa, Chu Thận Chi nhéo mũi cô một lúc, chốc sau, anh nói: "Điềm Điềm, có một chuyện anh muốn bàn bạc với em."

Thẩm Điềm chớp mắt, cô gật đầu: "Anh nói đi."

Chu Thận Chi vén tóc cô ra sau, nói: "Bà nội tuổi đã cao rồi, cần có người cạnh bên chăm sóc, anh định là đợi đến khi bà xuất viện thì anh và em sẽ dọn về lại biệt thự để ở, có được không?"

Thẩm Điềm có chút sững sờ.

Cô không nghĩ đến vấn đề này.

Cô hoàn toàn chưa nghĩ đến nó, cô vội đáp: "Được chứ."

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.

Chợt cúi đầu hôn lên môi cô: "Cảm ơn em."

Ánh trăng chiếu rọi lên người họ, nghiêng nghiêng lại rất ấm áp. Mũi Thẩm Điềm cọ vào mũi anh, cô nhìn Thận Chi: "Có gì mà phải cảm ơn chứ, không cần khách sáo mà!"

"Em rất sẵn lòng ở cạnh bên bà nội!"

Chu Thận Chi khẽ cười.

"Được, em yên tâm, sẽ không có chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu."

Thẩm Điềm đỏ mặt.

"Em tin anh."

Thế là hai người cứ vậy mà quyết định. Thứ năm của tuần thứ hai, Giang Lệ Viên chính thức được xuất viện, Vu Mi cố ý mua một bó hoa thật đẹp để tặng cho bà nội.

Bà nội ôm bó hoa ngồi trên ghế, quay về biệt thự.

Lúc này đã là mùa đông rồi.

Nhưng ánh mặt trời ấm áp vẫn chiếu xuống cửa biệt thự, hệt như đang đón chào bà nội trở về vậy.

Bà nội ngồi xuống, uống một ly nước. Thẩm Điềm ngồi bên cạnh bà nội, sát gần với Chu Thận Chi, Chu Thận Chi chơi đùa chiếc điện thoại, đưa mắt nhìn Vu Mi và Chu Hải Quân cũng đang ngồi xuống. Đôi mày anh khẽ nhướng lên cao, định nói cho hai người họ biết chuyện dọn trở lại biệt thự nhưng lúc này Giang Lệ Viên ngả người về sau tựa vào chiếc đệm gối mà Thẩm Điềm đưa cho bà.

Bà nói: "Vu Mi, Chu Hải Quân, mẹ có chuyện muốn nói với vợ chồng con."

Vu Mi đang nghe điện thoại thì tức khắc tắt máy đi, Chu Hải Quân vừa pha trà xong, đặt ấm trà xuống nhìn về phía Giang Lệ Viên: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

Giang Lệ Viên nắm tay của Thẩm Điềm, vô cùng ấm áp.

Ngữ khí của bà rất nhẹ nhàng: "Hai người các con mấy năm nay, tiền cần kiếm cũng cũng kiếm được rồi, mấy nơi cần đi cũng đã đi hết rồi, có phải nên cảm thấy đủ rồi không?"

Vu Mu bỗng khựng lại.

Chu Hải Quân cũng sững người.

Giang Lệ Viên không cần quan tâm biểu cảm gì của hai người họ, bà nói tiếp: "Làm ba làm mẹ, làm con làm cái như hai con đã quá vô tư rồi. Các con cũng nên biết đủ rồi đấy."

Vu Mi mở lời thốt lên: "Mẹ."

Giang Lệ Viên huơ tay, nói: "Mẹ lớn tuổi rồi, không yêu cầu gì quá cao sang, chỉ cần con trai và con dâu ở đây hiếu thảo là được. Chí ít cháu trai, cháu dâu của mẹ, cuộc sống của nó chỉ mới vừa bắt đầu, những thứ đáng được tận hưởng thì hãy để cho chúng nó tận hưởng hết đi, bọn trẻ cần có không gian riêng tư, vậy nên..."

Bà nhìn về phía Thẩm Điềm và Chu Thận Chi: "Các con không được phép dọn trở về đây, cứ sống cuộc sống của hai người các con cho tốt đi."

Thẩm Điềm sửng sốt.

Ngón tay đang xoay điện thoại của Chu Thận Chi dừng lại.

Giang Lệ Viên trừng nhìn hai người họ: "Đã nghe thấy chưa?"

Thẩm Điềm ánh mắt lưỡng lự nhìn Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi đặt điện thoại xuống, đáp: "Bà nội, con và Điềm Điềm..."

"Con đừng lên tiếng, bà muốn xem thái độ của ba mẹ con." Giang Lệ Viên chặn đứng lời nói của Chu Thận Chi, bà đưa mắt nhìn về Vu Mi và Chu Hải Quân. Chu Hải Quân im lặng một lúc, ông kính cẩn nói: "Mẹ, con tính thế này, việc kiểm tra hiện trường con sẽ để một bên, con trở về Lê Thành làm giáo sư, vậy thì con có thể ở bên cạnh mẹ được rồi."

Giang Lệ Viên hài lòng.

Bà đưa mắt nhìn qua Vu Mi.

Vu Mi mỉm cười, gật gật đầu: "Mẹ nói đúng, mấy năm nay đúng thật là con đã hưởng thụ quá đủ, con cũng nên trở về nhà rồi."

Vu Mi dịu dàng nhìn Thẩm Điềm và Chu Thận Chi: "Hai con thì sớm sinh cho mẹ một đứa cháu trai, để mẹ còn bế bồng."

Sau đó, đưa mắt sang Giang Lệ Viên.

"Con sẽ xin được điều về chi nhánh ở Lê Thành, sau này không đi xa nữa, con ở bên mẹ thôi!"

Giang Lệ Viên thở phào.

Bà nói: "Tốt lắm, làm mẹ chồng nàng dâu cả nửa đời người vẫn chưa cãi cọ nhau lần nào cả, sau này chúng ta thử xem sao!"

Vu Mi cười lên bất lực.

"Mẹ này!"

Giang Lệ Viên quay đầu nhìn Thẩm Điềm và Chu Thận Chi.

"Nghe thấy chưa đấy?"

Thẩm Điềm cũng nhìn anh.

Người con trai đó tựa vào lưng ghế chống tay lên mặt, anh nhìn Giang Lệ Viên và nắm tay của Thẩm Điềm: "Bà nội, con cảm ơn bà."

Giang Lệ Viên trừng nhìn anh.

"Cảm ơn cái gì, nhiệm vụ của hai con nặng nề lắm đấy."

"Phải sinh em bé đó nha."

Bà mỉm cười nhìn Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm đỏ mặt.

Nhưng cô cũng thấy rất cảm động.

Làm gì có những ngày tháng sóng yên biển lặng, chẳng qua chỉ là do có người ở trước gánh vác thay cho bạn mà thôi.

Lời này.

Rất thích hợp dùng cho gia đình.

- ------

Ăn cơm tối xong, Thẩm Điềm và Chu Thận Chi bị bà nội đuổi về, bà bảo hai người họ trở về Lam Nguyệt nghỉ ngơi, sau đó làm việc cho thật tốt. Chiếc xe khởi động, Thẩm Điềm hạ cửa kính xe xuống và ngã người tựa lên cửa xe, hóng ngọn gió lạnh bên ngoài thổi đến. Cô còn đội nón của mình lên, ngọt ngào và mềm mại. Ngón tay thon dài của Chu Thận Chi điều khiển trên vô lăng.

Anh đưa mắt nhìn cô.

Thận Chi khẽ nở nụ cười.

Thẩm Điềm bỗng ngồi thẳng người, nhìn anh: "Chu Thận Chi."

"Hửm?" Giọng nói người con trai mệt mỏi, Thẩm Điềm tựa vào cửa xe, tận hưởng cơn gió đêm lạnh buốt: "Ba mẹ của anh thật dễ nói chuyện."

Nếu đổi thành gia đình của cô.

Sớm đã cãi nhau mất rồi.

Hôm nay Chu Thận Chi mặc áo sơ mi, cổ áo khẽ hở, anh chú ý quan sát tình hình giao thông ở phía trước, nói: "Cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề, huống hồ gì bà nội nói rất có lý."

Trong tim Thẩm Điềm cảm thán thốt lên.

Cô cảm thấy tự hào vì gia đình này, vì anh xuất thân từ một gia đình có cách dạy dỗ như vậy.

Cô nói: "Dù sao đi nữa em cũng cảm thấy ba mẹ anh vô cùng vô cùng tốt, có điều bà nội tốt hơn!"

Đáy mắt Chu Thận Chi hiện lên nét cười.

Anh quay đầu nhìn cô: "Ba mẹ em cũng thế."

Thẩm Điềm mỉm cười, "ừm ừm" gật đầu.

Thật ra cũng không hoàn toàn là vậy, thậm chí Trịnh Tú Vân lúc trước còn cãi nhau với bà nội, bà ấy đã thể hiện ra sự dũng cảm của mình, vậy nên ông nội mới có chút sợ Trịnh Tú Vân.

Nhưng mà Trịnh Tú Vân cãi thì cãi, suy cho cùng khi cần chăm sóc bà vẫn sẽ chăm sóc.

Dù sao bà nội trở bệnh đến khi mất đi cũng chưa từng nói bất cứ điều gì không phải về Trịnh Tú Vân.

- -----

Về đến Lam Nguyệt.

Trong nhà vô cùng ấm áp, Thẩm Điềm cởi áo khoác ngoài ra, đi đến chọc ghẹo người máy quét nhà Tiểu Điểm hết pin đang ngủ đông. Tuy cô không ngại việc phải sống cùng bà nội, cũng không ngại ở chung cùng với cả nhà nhưng nếu có thể ở riêng với Chu Thận Chi, thật ra vẫn tốt hơn.

Chu Thận Chi xắn tay áo lên.

Đi qua đó, ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu nhìn cô đang trêu chọc người máy quét nhà.

Thật ra anh cũng thích việc hai người được ở riêng với nhau hơn.

Tất cả những gì của cô là của anh.

Và tất cả những gì của anh đều là của cô cả.

Sẽ chẳng có ai đến làm phiền.

Làm phiền đến căn nhà thuộc về hai người họ.

Trước khi ngủ.

Thẩm Điềm nhắn tin cho Trịnh Tú Vân, hỏi bà đã tiếp tục thuê căn phòng nhỏ đấy hay chưa.

Trịnh Tú Vân: "Vẫn chưa nói chuyện nữa! Đừng có hỏi!

Thẩm Điềm vừa nghe đến đây bèn biết Trịnh Tú Vân chắc vẫn chưa chịu chi ra năm trăm tệ đó, cô nói: "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện nhẹ nhàng với cô chủ nhà, cô ấy sẽ nghe thôi."

Trịnh Tú Vân lười quan tâm đến cô.

Có lúc có thể nhẹ nhàng, có lúc không thể nhẹ nhàng, nếu không thì giá thuê lại trên trời mất.

Sau khi bà nội xuất viện, tất cả mọi thứ dần được yên ổn.

Cuộc sống của Thẩm Điềm và Chu Thận Chi cũng trở về với nhịp sống bình thường. Anh rất bận, bản thảo của Thẩm Điềm cũng đang gần hoàn thành nên sẽ bận rộn hơn. Hôm sau Thẩm Điềm bận đến nỗi chân không bước được xuống ghế, cũng chẳng uống được ngụm cà phê nào. Cô đẩy nhẹ cô trợ lý nhỏ, chuẩn bị bảo cô pha cho mình một ly cà phê thì Giang Hoài cầm theo hai ly cà phê bước vào.

Cậu ấy đặt cà phê trên bàn.

Thẩm Điềm ngước mắt nhìn lên.

Cô trợ lý nhỏ chỉ vào ly cà phê: "Cho chúng tôi à?"

Giang Hoài gật gật đầu, cậu cũng nhìn Thẩm Điềm, nói: "Đàn chị ơi, em vừa mới ra ngoài làm chút việc sẵn tiện mua vài ly cà phê, đến tặng cho hai người hai ly."

Thẩm Điềm cười đáp: "Cảm ơn nha, vậy chúng tôi không khách sáo nữa."

Cô trợ lý nhỏ cũng mỉm cười và nói cảm ơn.

Giang Hoài không có biểu cảm gì cả, cậu ấy gật gật đầu rồi bước ra ngoài. Thẩm Điềm cầm ly cà phê lên chuẩn bị uống thì điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Trịnh Tú Vân, cô ngơ ngác, bắt máy.

"Alo mẹ?"

Trịnh Tú Vân ở đầu dây bên kia ngữ khí không được tốt lắm: "Con đó, tan làm thì đi qua đây đi, căn phòng nhỏ đó của con không giữ được nữa đâu, chủ nhà bảo muốn bán đi rồi."

Thẩm Điềm sững người.

"Đang yên đang lành sao lại đòi bán đi vậy mẹ."

"Ai mà biết, cũ kỹ như vậy ai mà thèm, chắc là nói dối đấy. Nói chung là tan làm con cứ qua đây đi." Ngữ khí của Trịnh Tú Vân rất tức tối, Thẩm Điềm vội nói: "Dạ vâng, con tan làm xong sẽ qua đó ngay. Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa, cô chủ nhà chắc đang hù dọa chúng ta thôi."

Trịnh Tú Vân lười chẳng muốn nói gì thêm.

Bà tắt máy.

Thẩm Điềm đặt điện thoại xuống, có chút lo lắng nhưng cô nghĩ ngợi một lúc thì cảm thấy không đến mức như vậy. Căn phòng đó đúng thật là đã rất cũ kỹ, bán đi còn không bằng cho thuê nữa.

Thế là.

Cô càng chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn.

- -----

Trước cửa siêu thị Ngọt ngào.

Ngay lúc này có vài người đang tụ tập ở đây, là do chủ nhà dẫn người đến xem phòng. Trịnh Tú Vân ngăn lại không cho vào, bảo rằng đang kinh doanh, ngày mai rồi tính tiếp nhưng chủ nhà cứ khăng khăng muốn vào. Hôm nay Thẩm Xương Minh đã đi giao hàng nên không có ở đây, sắc mặt chủ nhà rất khó coi: "Trịnh Tú Vân, cái nhà này là của tôi có đúng chưa? Tôi muốn xem phòng còn phải được sự đồng ý của bà sao?"

Sắc mặt của Trịnh Tú Vân chẳng đổi sắc, đứng ngay trước cửa ra vào nói: "Đồ để ở trong nhà toàn là đồ của tôi thôi, bà muốn xem phòng thì phải nói trước cho tôi chứ, đâu phải là tôi không trả tiền thuê nhà cho bà đâu! Bây giờ bà dẫn người xông vào trong là có ý gì."

Chủ nhà chỉ tay vào bà.

"Tôi không tăng giá phòng lên năm trăm nữa mà tôi đã nói là tôi sẽ bán căn phòng đó đi rồi mà."

Trịnh Tú Vân vứt giẻ lau sang một bên: "Vậy thì đợi khi nào tâm trạng tôi tốt lên rồi bàn tiếp."

"Bà có ý gì đây!" Chủ nhà đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, Thẩm Nghiệp Lâm ở bên cạnh cũng giật mình. Ông đưa mắt nhìn bên bà cô già này mang theo bảy tám người, nhìn lại Trịnh Tú Vân chỉ có mỗi một mình, ông cầm điện thoại, người đầu tiên ông nghĩ đến đó chính là cháu rể của mình, chiếc G-Class màu đen kia của anh chỉ cần dừng lại ở cửa.

Thì mấy người kia sẽ phải ngậm miệng lại hết.

Thế là, ông gọi điện cho Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi nghe máy xong thì lập tức nói: "Bây giờ con qua đó ngay, ông nội, ông bảo mẹ bình tĩnh lại một chút nha."

"Được được." Thẩm Nghiệp Lâm nói xong thì tắt máy, ông gọi Trịnh Tú Vân vài tiếng nhưng Trịnh Tú Vân hoàn toàn không nghe thấy ông gọi. Bà và chủ nhà đã bắt đầu mắng nhau rồi, khách mua hàng cũng bị dọa sợ chạy mất. Trong phút chốc cửa siêu thị Ngọt ngào náo nhiệt bỗng chợt vắng vẻ.

Khi xe của Chu Thận Chi đến nơi, thì cuộc cãi vã đã đi đến hồi gay cấn.

Anh đẩy cửa xe bước xuống, cúi đầu tránh chiếc bạt với góc bạt rách bươm.

Thế nhưng vẫn không kịp.

Chủ nhà mang theo mấy người kia hùng hổ trực tiếp xông thẳng lên gác của siêu thị.

Trịnh Tú Vân tức đến mức cả người run lên.

Sắc mặt Chu Thận Chi lạnh ngắt, anh cầm lên cây gậy bóng chày ở bên cạnh bước vội qua đó. Trịnh Tú Vân nhìn thấy anh xuất hiện, trong lúc hoảng loạn đã bắt lấy cổ tay Chu Thận Chi.

"Con đi lên đó, bê cái bàn ở đầu giường Thẩm Điềm xuống đây trước."

Chu Thận Chi nhìn bà: "Dạ mẹ, mẹ báo cảnh sát trước đi."

Trịnh Tú Vân gật đầu.

Chu Thận Chi đẩy cửa đi vào trong, con đường cầu thang đó vẫn hẹp và tối om như cũ, chùm đèn bể rơi xuống vẫn chưa được sửa, nó vẫn rơi xuống lũng lẳng, loé lên ánh sáng yếu ớt. Anh ấy nghe thấy bọn họ mở cửa rồi, anh nheo nheo mắt, nhanh chóng bước lên.

Đèn của lầu hai đã sáng lên.

Mấy người đó đưa mắt quan sát căn phòng này, lần lượt gật đầu, giống như thể rất vừa ý. Chu Thận Chi bước đến bên cửa, anh khoanh tay lại, lấy cây gậy bóng chày đập vào khung cửa một gậy.

Bốn người kia quay đầu nhìn anh.

Giật bắn mình sợ hãi.

Bọn họ gồm hai nam hai nữ, phụ nữ thì hét toáng lên.

"Cậu làm gì vậy!"

Ánh mắt Chu Thận Chi lướt qua chiếc bàn kia của Thẩm Điềm, sau đó thu tầm mắt lại nhìn sang phía bọn họ: "Có đi không?"

Ngữ điệu của anh chậm rãi nhưng rất lạnh lùng.

Sắc mặt của hai người đàn ông kia rất khó coi, ông ta nói: "Chúng tôi chỉ xem phòng mà thôi, không cần thiết phải làm như vậy chứ?"

Chu Thận Chi nheo mắt.

"Đây mà ông gọi là xem phòng sao? Đây gọi là đột nhập nhà dân đấy."

"Là do bà chủ siêu thị kia cứ liên tục cản trở. Cái phòng này có phải của bà ta đâu, dựa vào đâu không cho xem chứ, chúng tôi muốn mua cái phòng này!" Người phụ nữ kia lấy lại tinh thần, đối diện với gương mặt tuấn tú của anh, bà ta đứng thẳng người ưỡn ngực, bày ra bộ dạng ta đây mới là đúng. Chu Thận Chi khẽ cụp mi nhìn, đôi phần sắc lạnh.

Anh lười nghe bọn họ phí lời.

Thận Chi chỉ tay ra cửa.

"Có biến đi hay không?"

Bọn họ vẫn trưng ra bộ dạng không muốn đi.

Chu Thận Chi nhìn thấy bộ đồng phục trường Trung học 1 của Thẩm Điềm được gấp gọn đặt trên giường, bầu không khí và cảm giác của thanh xuân ngọt ngào vốn thuộc về cô đã bị những con người kia phá hoại. Anh mơ hồ hiểu được sự kiên quyết của Trịnh Tú Vân, ngón tay anh khẽ dùng lực, chiếc nhẫn ở ngón út áp chặt vào cây gậy bóng chày, anh quay người chỉ tay vào người đàn ông đó.

"Tôi đếm đến ba, còn không đi thì đừng trách tôi đánh trộm đấy."

Bốn người bọn họ giờ đây mới kịp phản ứng rằng anh sẽ làm thật. Người đàn ông kia nghiến răng, nhìn vào đối phương một lúc cảm thấy cũng không đáng để phải gây chuyện như vậy, bọn họ cũng chỉ muốn thắng anh mà thôi.

Thế nên, một người trong đó kéo theo hai người phụ nữ kia ra, ra hiệu cho Chu Thận Chi tránh sang một bên.

"Bọn tôi đi."

Chu Thận Chi cụp mi, anh đưa cây gậy bóng chày vác lên vai.

Bọn họ thận trọng đưa mắt nhìn anh, sau đó thì kéo đẩy nhau bước ra ngoài cửa.

Tiếp đó là đi xuống lầu, trong đó có một người phụ nữ còn bị trẹo cả chân hét lên một tiếng, rồi dìu lấy nhau rời đi.

Sau khi bọn họ đi.

Chu Thận Chi đặt cây gậy bóng chày xuống, anh nhìn về phía cái bàn đó và bước đến ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lên bộ đồng phục kia của Thẩm Điềm. Anh lại đưa mắt nhìn chăm chú chiếc bàn chưa bị động vào.

Thì khi này anh mới phát hiện ra chiếc bàn được khoá lại.

Có điều chiếc bàn này đã là kiểu cũ rồi, chính là kiểu nếu tay bạn rất nhỏ thì có thể thò vào trong lấy đồ bên trong ra được luôn.

Ngón tay thon dài của anh chạm vào chiếc ổ khoá kia.

Anh lấy điện thoại ra, định chụp hình gửi cho Thẩm điềm, kết quả lúc này ổ khoá bỗng lạch cạch rơi xuống đất, ngón tay anh ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn.

Cái khoá này dở vậy à?

Anh cúi người xuống nhặt ổ khoá lên, nó đã bị rỉ sắt quá nhiều rồi.

Thận Chi khẽ nhướng mày.

Khi này.

Anh nhìn thấy một thùng giấy nhỏ được đặt ở dưới bàn, bên trong chất đầy những cuốn sách ôn luyện của lớp 12. Anh nhớ lúc trước mình còn giảng đề cho Thẩm Điềm nữa, anh lại cúi xuống cầm cuốn sách ôn luyện đó lên.

Chắc có lẽ là được quét dọn định kỳ.

Nên rất sạch sẽ.

Ngón tay anh lật xem.

Bèn nhìn thấy trên cuốn sách ôn luyện ấy ngoài câu đề ra.

Thì còn có.

Đầy ắp tên của anh.

Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi.

Hệt như đang mở ra chiếc hộp ánh trăng vậy, anh nhìn thấy tên mình ngập tràn trong cuốn sách của cô với nét chữ đẹp đẽ ấy.

Tất cả đều là tên của anh.

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Woa.

Bị phát hiện, bị phát hiện, bị phát hiện rồi!
Bình Luận (0)
Comment