Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 32

Có lúc, ái muội có thể coi như một loại hưởng thụ. Nhưng có khi ái muội cũng chính là một loại dày vò.

Tiễn Diệp chẳng biết lúc này bản thân đang trải nghiệm loại nào nữa, tóm lại, hiện tại hắn chẳng thấy hưởng thụ cũng không thấy có gì gọi là dày vò. Hắn ngồi trên sô pha hút thuốc, điếu thuốc trắng noãn tinh tế đẹp mắt được kẹp giữa khe hở hai ngón tay, nhìn thoáng qua chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tuy rằng cuối cùng kết cục của nó vẫn là ‘hủy diệt’.

Tiếng nước chảy không ngừng truyền ra từ phòng tắm. Cố Kinh Duy đang tẩy rửa ở bên trong, cửa đóng kín nhưng hơi nước vẫn theo khe hở nhỏ nhẹ nhàng tản ra bên ngoài khiến cho không khí trong phòng trở lên ẩm ướt. Âm thanh đột nhiên ngừng lại, một lát sau lại vang lên. Xem ra vòi nước chỉ mở khi cần mà thôi, Tiễn Diệp cười cười, đây đúng là thói quen tốt. Rất tiết kiệm.

Thời gian dần trôi qua, đêm đã khuya. Gần đây Tiễn Diệp ngủ ngon một cách kỳ lạ, chí ít là so với trước đây, lúc này, mệt đến mức chỉ muốn ngủ cũng là chuyện thường tình.

Đưa tay lên che mồm, Tiễn Diệp khẽ lười biếng ngáp một cái giống như một loài thú ngủ ngày hoạt động về đêm vậy.

Cố Kinh Duy đi ra vừa lúc thấy được hình ảnh này, khóe miệng y thoáng nhếch lên cười cười.

“Có vẻ như cậu chẳng hề lo lắng cho tình huống của mình lúc này nhỉ?”

Ngay cả hút thuốc cũng không thể làm cho tinh thần hưng phấn lên, Tiễn Diệp thầm cảm thán cho cuộc sống ‘khỏe mạnh’ của chính mình (‘khỏe mạnh’ ở đây là về mặt đó đó). Nghe được giọng nói của Cố Kinh Duy, hắn ngẩng đầu nhìn liếc qua phòng tắm. Ừm … Vóc người không tồi, cơ bắp phân bố đồng đều, có thể coi là một ‘tráng nam’.

“Thế nào?” Cố Kinh Duy chẳng chút ngại ngần phơi bày thân thể của chính mình, cứ như thế trần truồng mà đi ra, ngay cả khắn tắm cũng chẳng quấn chứ chưa nói đến mặc quần áo.

“Không tồi.” Tiễn Diệp nói một câu, lông mày vẫn chưa hề nhúc nhích.

“Không còn gì khác sao?” Cố Kinh Duy chưa từ bỏ ý đinh, hỏi lại, tiếp tục tiến về phía trước hai bước.

Ánh mắt Tiễn Diệp nhanh chóng quét một vòng trên thân thể nam tính rồi thu lại tầm nhìn. Sau đó hắn dùng giọng điệu ‘chuyên gia’ miêu tả: “Bề ngoài cho thấy bộ phận sinh dục của anh rất khỏe mạnh. Kích cỡ, độ dài cũng như nhan sắc đều đạt tiêu chuẩn của đàn ông bình thường, lông mao rậm rạp, bao quy đầu …”

“Chờ chút!” Cố Kinh Duy hô lên một tiếng trước khi không chịu nổi nữa, “Tôi thế nào lại cảm thấy cậu giống như đang giải phẫu tôi vậy?”

“Anh hỏi tôi thì tôi nói cho anh nghe thôi.” Tiễn Diệp dụi tắt điếu thuốc vẫn còn phân nửa, đứng lên vặn người một chút rồi đi về phía giường.

“Tôi mệt rồi, anh cứ tự nhiên.”

Biết Cố Kinh Duy sẽ không rời đi, Tiễn Diệp cũng chẳng muốn nói gì thêm, tự mình lên giường nằm xuống, nghiêng cười kéo chăn lên đến eo. Mộng còn chưa kịp tiến vào thì đã cảm thấy bên kia giường lún xuống, sau đó có một khối thân thể bắt đầu áp sát hắn.

Tiễn Diệp trợn tròn mắt, hỏi một câu: “Có việc gì?”

“Vừa nãy cậu có nhìn lén không đó?” Ngữ khí cùng giọng nói đều mang theo ý cười.

“Nhìn cái gì?”

“Tôi.”

“Anh có chỗ nào đẹp?” Hơn nữa còn quang minh chính đại cởi trần rồi ‘ép’ hắn nhìn.

Cố Kinh Duy không phát ra âm thanh nào nữa. Ngay khi Tiễn Diệp nghĩ mình có thể đi ngủ rồi thì một bàn tay lại tiến đến đặt trên cổ hắn. Loại tình huống này, loại động tác này, hoàn toàn có thể lấy đi tính mạng một người. Chẳng qua, Tiễn Diệp không cảm nhận được sát khí, ngược lại, chỉ cảm thấy cái tay kia đang không ngừng vuốt ve, âu yếm, chiếm tiện nghi, … có rất nhiều từ có thể dùng để hình dung, cứ tùy tiện chọn một từ là được.

“Anh không cần tay nữa phải không?” Hai mắt Tiễn Diệp khẽ nheo thành một đường thẳng.

Cái tay kia ngừng một chút nhưng không hề buông ra. Cố Kinh Duy từ từ ghé sát bên tai hắn, dùng giọng nói mang theo hơi thở có vẻ là gấp gáp thì thâm bên tai Tiễn Diệp: “Cậu thực sự không hề lo lắng?”

Hắn liếc mắt về phía sau nhìn đối phương, “Lo cái gì?”

“Tôi nói rồi, tôi không thể đối mặt với người mình thích mà lại chẳng có một chút dục vọng nào.” Huống chi lại dưới tình huống hai người đều vừa mới tắm xong.

Khẽ cười một tiếng châm chọc, Tiễn Diệp đột nhiên xoay người nằm ngửa, hơi nghiêng sang nhìn Cố Kinh Duy, nói: “Mặc kệ anh có thấy hứng thú hay không, có người ở trước mặt anh khỏa thân thì chắc chắn anh sẽ nảy lên dục vọng. Điều kiện chỉ cần là vẻ bề ngoài của người đó không làm anh cảm thấy chán ghét là được.”

Cố Kinh Duy khẽ nhíu mày, hỏi: “Cậu có chắc chắn tôi là người như vậy?”

“Không!” Tiễn Diệp mỉm cười, “Nhưng tôi khẳng định định anh là đàn ông, mà tôi cũng vậy.” Dục vọng giữa đàn ông vơi nhau chỉ có đồng loại mới hiểu rõ ràng nhất.

“Tiễn Diệp, cậu đem chúng ta miêu tả cứ như thể là cầm thú vậy …”

“Chẳng lẽ không phải?” Khẽ nhướn mi, Tiễn Diệp đưa tay cởi dây buộc áo tắm trên người mình ra. Thân thể nam tính mảnh khảnh nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy tràn đầy sức sống chậm rãi hiện ra. Ánh mắt Cố Kinh Duy cũng theo tay hắn mà chuyển động.

Ngực … Bụng … Eo … Chân …

Tay vung lên, áo tắm bị ném xuống mặt đất. Đường nhìn của Cố Kinh Duy dừng lại trước ngực đối phương một lúc lâu, cuối cùng chuyển xuống phần dưới eo. Quần lót màu xám đậm bao lấy cái mông do nhiều năm tập võ mà vểnh lên cùng với bộ phận trọng yếu đang ngủ say.

“Cậu …” Hắng giọng một cái, “Sao lại …” Muốn hỏi gì đó nhưng Cố Kinh Duy lại quên mất.

Tiễn Diệp nhìn y một cái, cái liếc mắt đó không rõ ràng là có ý tứ gì.

“Cố Kinh Duy, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ chắc là mệt đến chết rồi. Nếu như anh còn có tinh lực để mà làm chuyện đó thì có thể ra ngoài gọi một người, đàn ông hay đàn bà đều được, nếu không thì cũng có thể tự mình giải quyết. Dù có là cầm thú cũng cần thời gian nghỉ ngơi!” Nói xong hắn chui người vào chăn, nhắm mắt lại, không thèm nhìn người kia thêm một cái nào nữa.

Nhìn vài lọn tóc lộ ra ngoài chăn của Tiễn Diệp, Cố Kinh Duy không phản ứng gì nhiều, từ trong chăn bỗng truyền ra một giọng nói có vẻ buồn bực.

“Nếu như anh sợ nằm cùng tôi sẽ ngủ không ngon thì ra sô pha mà ngủ.”

Dù có là cầm thú cũng cần thời gian nghỉ ngơi? Cố Kinh Duy nghiên cứu những lời này nhiều lần. Ý của Tiễn Diếp là nếu như bây giờ y làm gì với hắn thì ngay cả cầm thú cũng không bằng sao?

Cố Kinh Duy thực sự mết chết đi rồi nhưng cơn buồn ngủ lại không đến. Y ngồi trên giường, nửa người trên tựa vào đầu giường, từng ngụm từng ngụ hút thuốc, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh. Tiễn Diệp ngủ tương đối sâu, trong lúc ngủ mơ hầu như không hề có động tác gì, ngay cả xoay người cũng vô cùng nhẹ nhàng, chỉ dịch người tại chỗ hai lần, thay đổi hướng nằm một chút. Cố Kinh Duy có thể thấy sườn mặt hắn, hô hấp an tĩnh giống như cây cỏ vậy …

Đột nhiên phát hiện bản thân có suy nghĩ này, Cố Kinh Duy khẽ cười trong im lặng, sau đó tự mình chuyển dời tư tưởng sang việc nghiên cứu xem Tiễn Diệp là loại hoa gì.

Hoa hồng, có gai. Linh lan, có độc. Dạ lai hương … Kết quả nào cũng bị bác bỏ.

Tiễn Diệp giống như một chiếc lá cây, một chiếc lá bình thường, nơi nào cũng có thể tìm thấy nhưng dù có tìm khắp nơi trên thế giới này cũng không thể thấy một chiếc giống hệt như vậy, là độc nhất vô nhị.

Đêm hôm đó, hai người bình yên ngủ cùng nhau trên một giường, không ai quấy rầy đối phương cả.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tuấn Phi lộ ra khuôn mặt miệt mài cả đêm đến gõ cửa phòng Tiễn Diệp. Kết quả vừa mở ra, người thấy được không phải Tiễn Diệp mà lại là đại ca nhà mình làm cho ký ức dâm loạn trong đầu gã tất cả đều bay mất.

Nhưng thật ra Cố Kinh Duy quần áo lại chỉnh tề, sắc mặt cũng không tồi, trên người còn có hương bạc hà nhàn nhạt của bọt cạo râu, xem ra là đã thức được một lúc rồi. Nhìn vẻ mặt ‘hư thoát’ của Tiêu Tuấn Phi, y nhíu nhíu mày, có vẻ như đã biết tối qua gã lại phóng túng một đêm

“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà làm càn …”

“Đại ca, đêm qua anh ngủ ở đây?” Hơn tất cả những thứ khác, điều Tiêu Tuấn Phi quan tâm nhất chính là vấn đề này.

Cố Kinh Duy ừ một tiếng, lại hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

“Ách …” Tiêu Tuấn Phi thầm nghĩ gã thật là đếm tìm người, chẳng qua người gã muốn tìm là Tiễn Diệp. Ngẫm nghĩ nửa ngày, chẳng thể làm gì khác là hỏi trước một câu: “Tiễn Diệp dậy chưa?”

Cố Kinh Duy còn chưa kịp trả lời, trong phòng đã truyền ra giọng nói của Tiễn Diệp.

“Tìm tôi có việc?”

Cố Kinh duy nghiêng người tránh sang, Tiêu Tuấn Phi thấy được Tiễn Diệp ở trong phòng đang tiến về phía gã, quần áo cũng vô cùng chỉnh tề. Nếu như Tiễn Diệp chưa tỉnh, Tiêu Tuấn Phi nhất định sẽ có cả đống vấn đề muốn hỏi Cố Kinh Duy, bao gồm: Đại ca, sao anh lại ngủ ở đây? Tối hôm qua giữa hai người có xảy ra chuyện gì không?. Nếu như Cố Kinh Duy không ở đây, hắn cũng có cả đống lớn vấn đề muồn hỏi Tiễn Diệp, ví dụ như: Tối hôm qua có thoải mái không? Thiếu niên kia vị đạo không tồi chứ?

Nhưng hiện tại hai người lại xuất hiện cùng nhau, ánh mắt Tiêu Tuấn Phi Dao động qua lại trên khuôn mặt của Tiễn Diệp và Cố Kinh duy, cảm thấy trong ngực như có vật nặng đè lên, rất khó chịu, cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười cười.

“Tôi tới tìm các anh cùng đi ăn sáng …”

“Không cần.” Tiễn Diệp ra tới cửa, nói với Cố Kinh Duy: “Tôi về.” Sau đó quay đầu mỉm cười với Tiêu Tuấn Phi, nói một câu: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Tiêu Tuấn Phi vô thức nói câu không cần khách sáo.

Khi Tiễn Diệp đi qua bên người Cố Kinh Duy thì bị y gọi lại, Tiễn Diệp quay đầu.

“Nghiêm túc cân nhắc một chút.” Cố Kinh Duy lời ít ý nhiều nói.

Tiễn Diệp nhìn y một chút, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu sau đó xoay người đi thẳng không hề quay đầu lại.

Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi nhìn bóng lưng người đang đi xa dần, vài giây sau thì biến mất ở cuối hành lang.

“Đại ca, anh … đối với anh ta là nghiêm túc?” Tiêu Tuấn Phi đột nhiên hỏi một câu.

Thu hồi ánh mắt, Cố Kinh Duy nhìn đối phương một cái rồi xoay người quay vào phòng.

“Điều đó không quan trọng.”

Tiêu Tuấn Phi theo sau tiến vào. Trong phòng, tất cả mọi thứ đều gọn gàng, ngay cả không khí cũng rất tươi mát. Liếc mắt nhìn đến trên giường, có dấu vết đã nằm qua nhưng vẫn hoàn toàn sạch sẽ. Khẽ suy tính trong lòng một chút, đầu tiên là tên nhóc MB kia, sau đó lại là Cố đại ca, hai hiệp cứ cho là mỗi lần chỉ làm một hồi thì khăn trải giường cũng không thể sạch sẽ như thế.

Nói như vậy …

“Tôi qua cậu cũng ở đây?” Cố Kinh Duy ngồi xuống sô pha, muốn hút thuốc nhưng khi mở hộp thuốc ra lại phát hiện trong đó một điếu cũng chẳng còn.

Ngừng tự hỏi, Tiêu Tuấn Phi lấy bao thuốc của mình ra đưa tới.

“Vâng.” Suy nghĩ một chút, lập tức thêm một câu: “Định giúp anh thăm dò ý tứ của anh ta.”

Cố Kinh duy châm thuốc, ngẩng đầu nhìn gã, khõe miệng nhếch lên, hỏi: “Thăm dò được gì?”

Tiêu Tuấn Phi cười ha ha hai tiếng, ngồi xuống một chỗ khác trên sô pha, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.

“Đại ca hẳn là so với em rõ ràng hơn. Về phương diện này, em cũng không phải đối thủ của anh ta.”

Cố Kinh Duy cười mà không nói, lẳng lặng rút ra điếu thuốc thứ hai. �

“Cậu cũng phải chú ý một chút, đừng chơi đùa nhiều quá, hiện tại đem hết tinh lực ra dùng, đàn ông mà, nếu như phương diện đó xảy ra vấn đề, dù có uống nhiều thuốc bổ đến đâu cũng vô dụng. Cũng không phải qua ngày hôm nay, trên thế giới sẽ không còn đàn bà nữa!”

“Vâng! Vâng! Đã biết! Thỉnh thoảng mới có một lần mà.” Tiêu Tuấn Phi gãi gãi đầu, cười cười lưu manh, liên tục gật đầu, trong lòng thầm nói một câu: Không còn đàn bà thì có đàn ông a!

Cố Kinh Duy nhìn gã một cái, thở dài, cũng không nói gì nữa, y biết Tiêu Tuấn Phi thích đàn bà, mà với loại chuyện này y luôn không có quá nhiều ý kiến.

Chỉ là, Tiêu Tuấn Phi không dám để Cố Kinh Duy biết, đêm qua, người gã tìm chính là một người đàn ông.

Một người thanh tú, kinh nghiệm rất phong phút, nửa đêm trước người kia ngồi ở trên người gã chuyển động, nửa đêm về sáng gã đặt người kia dưới thân mà chuyển động. Cảm giác … tốt đến mức làm người ta phát nghiện.

*****

Hết
Bình Luận (0)
Comment