Chiếc Nhẫn Bạc Ở Sông Lạc Dương: Giấc Mộng Của Bạo Vương

Chương 7.2

Lương Tĩnh Mặc không muốn nghe “trung thần” lãi nhãi, anh viện cớ vào nhà vệ sinh theo chỉ dẫn của A Bân lấy điện thoại ấn phím một gọi cho cậu ta

”Cậu đang ở đâu?”

“....”

”Nghe rõ những gì tôi nói đây....”

Nhớ đến người đàn ông bị đá văng lúc nãy, ánh mắt anh lóe lên tia nguy hiễm. Đánh hắn không chỉ vì tội phạm thượng..

Bàn tay người thường xuyên cầm kéo ngón út sẽ biến dạng hơn so với những người khác, nhưng tên này ngược lại ngón út của hắn lại rất bình thường. Một cước kia của anh chỉ làm hắn nhíu mày, quá bình tĩnh, không phẫn nộ, không xin tha thứ, cái nhíu mày kia e chỉ là do quá ngạc nhiên chứ không phải vì đau. Đây là thái độ bản chất của một nhân viên nhỏ nên có sao

Cha Lương giữ đúng lời hứa, khoảng 10h liền đưa Lương Tĩnh Mặc ra xe đưa anh trở lại cửa tiệm bánh. Lúc xe chạy đến cổng lớn, nhân viên tạo mẫu tóc nọ vẫn còn ở đây, hắn đứng dựa vào cánh cổng màu đen giống như đang chờ ai đó, mái tóc vàng rực dưới cái nóng giữa trưa khiến người khác bức bối, khi xe cách cánh cổng chỉ còn 6m hắn đứng thẳng người dậy. Qua cửa kính xe Lương Tĩnh Mặc bắt được nụ cười âm trầm của người nọ

Anh khẽ liếc mắt qua thùng công cụ hắn ta đang cầm trên tay, ánh sáng sắt lạnh của kim loại chợt lóe...

Bụp

”A Mặc...con”

Lương Tĩnh Mặc dùng một lực lớn đẩy đầu cha Lương xuống gầm xe, anh hét lớn

”Cúi xuống”

Cha Lương chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bên cửa kính xe liền nghe một tiếng “rắc“... Cửa kính bị xuyên thủng bởi một thanh sắt nhọn chỉ ngắn chừng 10cm, mặt kính xuất hiện vết nứt...

Xe lao nhanh qua cánh cổng, thanh sắt xuyên qua cửa kính còn lại rơi xuống ma sát với nền đá phát ra âm thanh leng keng nặng nề, nó báo hiệu cho một cuộc chiến sắp xảy ra

Đối phương vẫn chưa thật sự ra tay, đây chỉ là cảnh cáo. Nhưng nếu lúc đó Lương Tĩnh Mặc không kịp thời đẩy cha Lương tránh thoát, không dám nói kết quả sẽ như thế nào

Đây là khu vực nằm trong vùng bảo vệ nghiêm ngặt, vạn lần không ngờ bọn chúng lại dám làm càn như vậy. A Khải một bên muốn quay đầu xe, một bên lại gọi người tiếp ứng.

Lương Tĩnh Mặc ngăn lại

”Tiếp tục chạy”

”Thiếu gia?”

Lương Tĩnh Mặc biết A Khải sẽ không phục tùng mệnh lệnh của mình, anh quay sang cha Lương nói ngắn gọn

”tên lúc nãy nếu hắn không ra tay chắc hẳn chúng ta sẽ không một chút đề phòng. Vậy mục đích của hắn chính là để chúng ta biết có nguy hiểm, rời đi chưa được bao xa ắt hẳn sự lựa chọn an toàn lúc này là quay lại”

Khi nãy tên tóc vàng đã lợi dụng cú đá của Lương Tĩnh Mặc rời đi, e rằng trong khoảng thời gian đó bọn chúng đã bố trí thiên la địa võng trong phạm vi này rồi. Lương Tĩnh Mặc thế mà vô cớ ra tay đá hắn một cú nặng như vậy là việc ngoài dự tính, tình hình lúc đó không cho phép hắn khống chế cục diện 100%. Khả năng xử lý tình huống của người này rất nhạy bén. Đáng tiếc...lại lòi ra một vị thiếu gia sai bệt hoàn toàn với lời đồn, lẽ ra chỉ cần một chọi một với Từ Khải nay lại phải chiếu cố thêm một người, phán đoán nông sâu thực lực của đối phương khi không thể nắm chắc là một điều ngu ngốc, việc cần làm lúc đó là phải vạch ra một kể hoạch hoàn chỉnh. Bữa cơm này không dễ nuốt chút nào

Biệt thự Lương gia tọa lạc trên đồi Sứ, đường đi đã được tu bổ nâng cấp, nhưng phía bên hông sườn dốc là biển, nếu xe chạy vào ban đêm với tốc độ hiện tại của A Khải chắc chắn rất nguy hiểm. Xe chạy gần tới quốc lộ thì bị một chiếc Audi chắn ngang đường, với tay lái của A Khải anh ta có thể không chút do dự mà tông lệch chiếc xe kia.

Lương Tĩnh Mặc thì khác, anh có thể chịu được xe sốc nảy, chịu được tốc độ chóng mặt nhưng kỹ thuật lái xe anh hoàn toàn mù tịt, hơn nữa quãng thời gian 18 năm kia anh không muốn chỉ đổi lại bằng một lần gặp mặt ngắn ngủi. Anh muốn bên cạnh Đắt Kỷ trọn kiếp này, cho đến khi sinh mệnh kết thúc

Nhưng nếu để A Khải đâm vào chiếc xe kia thì sinh mệnh này phải kết thúc tại đây thật đó.

Chiếc Audi cũng không nằm chết ở đó, đèn pha nhấp nháy, động cơ gầm rú liên tục như chuẩn bị chiến đấu

Kít...

Chỉ một chút nữa thôi, A Khải có thể so tài lái lụa của mình với bên đối phương, nhưng dưới ánh mắt như vạn đao của cậu chủ anh ta đành phải dừng lại cách xa xe đối phương chừng 10m, quả thật chẳng có chút khí phách kịch tính nào

Bên kia tựa như cũng bất ngờ với cách xử lí của họ, mất một lúc bọn chúng mới mở cửa xe tiến ra.

Người đàn ông đội mũ fedora cùng với áo bành tô đồng màu từ phía sau đám lâu la tiến lên phía trước, mỉm cười đưa tay về phía Lương Tĩnh Hàn

”Lương tổng vẫn còn nhớ kẻ hèn này chứ”

”Dương Siêu, lá gan của các người ngày càng lớn rồi, tay cũng đã vươn đến Lương gia. Nếu đã thẳng thắn như vậy sau này cũng đừng trách ta không khách khí”

Dương Siêu biết Lương Tĩnh Hàn xem thường nhân vật nhỏ như hắn, liền rút tay lại lắc lắc đầu ngửa mặt cười lớn

”Nào dám... nào dám... gan của Dương Siêu rất nhỏ, chỉ là dựa bóng núi lớn mà thôi”

Lúc này, phía trên hai bóng xe đỏ đen giao nhau lao xuống sườn sốc, phía sau còn có mấy chiếc xe màu đen đuổi theo. Bóng đỏ in rõ trong đồng tử đen tuyền của Lương Tĩnh Mặc, anh như nhìn thấy truy phong hồ tiễn xé gió lao vút về phía mình. Khi xe nghiêng bánh đổ thân leo lên gốc núi, làm một đường vòng cung trên không đáp xuống mặt đường tóe ra tia lửa. Bánh xe kít một đoạn dài sau đó dừng hẳn, màu tóc vàng xáo trộn đập vào mắt người đối diện, hắn nở một nụ cười đầy khiêu khích

”Tam thiếu” Dương Siêu lui về sau lưng tên tóc vàng, đứng chung với đám người áo đen đi theo hắn cúi đầu coi bộ rất cung kính

Bóng núi lớn mà Dương Siêu nói lúc nãy chính là Kiều gia lừng lẫy trong giới hắc đạo, “tóc vàng” là một trong những nhân tố có thể leo lên chiếc ghế gia chủ có địa vị cao nhất trong thế giới hắc ám đó, tam thiếu gia Kiều Viễn

Dáng dấp của Kiều Viễn rất được, nếu không có mái tóc vàng rực kia cộng hưởng với gương mặt cố ra vẻ lưu manh thì chắc hẳn ai nhìn vào cũng chỉ thấy một cậu thanh niên lêu lỏng.

”Cú đá lúc nãy không nhẹ đâu, mày nhắm trả nổi chứ?” Kiều Viễn khua tròn gao găm trong tay cười cợt nhìn Lương Tĩnh Mặc

Kiều Viễn tuổi còn trẻ, trong việc làm ăn hắn vẫn còn nông nổi có những lúc lại thích khua môi múa mép, bị ăn đau như vậy với tính khí ngạo kiều sao có thể bỏ qua.

Hắn nheo mắt, gao găm sượt qua gò má Lương Tĩnh Mặc, để lại vệt máu đỏ trượt dài trên làn xa trắng nõn

”Tiểu bạch kiểm, né tránh cũng giỏi lắm”

Cùng lúc đó hai bên đồng loạt rút súng chỉa thẳng vào đối phương. Không khí căng thẳng tỏa ra lệ khí áp đảo đi cái nắng giữa trưa, âm thanh súng được lên nòng vang lên giữa con đường trên sườn dốc
Bình Luận (0)
Comment