Hai mươi hai, chưa ai chịu yêu cả._cậu nói mà cả bộ cơ mặt cứ sượng cứng, may mà không bị Minh
Hàn nhìn thấy_.
– Anh ngồi đây à?_Vũ phong bất ngờ bước vào hỏi,_
– À, hai đứa xong rồi à, vậy anh về thôi.
– Không cần vội đâu, nó đi mất tiêu quên cả anh rồi, một lát em sẽ gọi xe đưa anh về.
Liếc mắt nhìn Hoàng Tùng lúc này đã vội vã đứng lên nép qua một bên khi anh bước vào và đang đứng chờ cơ hội lĩnh ra chỗ khác. Thấy mình bị chiếu tướng cậu vội làm một cử chỉ chào anh rồi quay lưng đi vội xuống cầu thang.
– Anh có chuyện để nói với người trong nhà em sao?
– Không, nhưng người làm của cậu tiếp đãi chu đáo lắm.
– Chứ không phải anh đã biết cậu ta lâu rồi à.
Minh Hàn nhìn Vũ Phong một lát rồi nói giọng buồn buồn
– Anh đã rời nhà không mang theo gì rồi chẵng lẻ em vẫn còn nghi ngờ sao?
– Phải luôn luôn cảnh giác chứ, chỉ cần lơ là thì chết như chơi ấy chứ. Nhưng thằng nhóc bị phát hiện rồi, nếu phải thì cũng tiện báo cho anh biết một tiếng … còn không phải thì thôi vậy.
– Thôi sao cũng được, tùy em nghĩ….công việc vẫn tốt chứ?_Minh Hàn chuyển đề tài_
– Không tệ, Hôm nay anh rảnh rỗi quá nhỉ không đi theo canh chừng bảo bối của anh nửa sao mà lại tháp tùng con nhóc đó tới đây vậy.
– Ngọc Bình à?_cô em gái của Vũ Phong_Không, là do lần trước về đây có chút việc không ngờ đụng phải chuyện này.._Minh hàn thở dài_ nếu không phải cha ra lệnh thì anh cũng chẳng muốn dính tới mấy chuyện này.
– Cha chịu nói chuyện với anh rồi sao?
– Cũng còn lạnh nhạt lắm.
– Công chuyện của anh ở đây xong chưa, hay lại chạy tìm bảo bối nửa?
– Anh không tìm nửa, mặc kệ cậu ấy….anh vào vì mấy lô rượu bị trục trặc thôi mà cũng xong rồi chỉ tại con nhỏ làm anh về rồi lại phải trơ vô.
– Vậy chừng nào đi?
– Ngày mai cũng 15 rồi anh định ở thêm một ngày.
– Ngày mai tết trung thu rồi à, nhanh vậy.?
– Chuyện của em với Ngọc Bình tới đâu rồi?
– Nó suốt ngày chỉ dựa vào bà mẹ mà kiếm chuyện, em dư biết số tiền lỗ lã của nhà hàng Violet_nhà hàng mà cô em gái quản lý_ thực sự là chạy vào túi riêng của nó thôi.
– Nên em nhất định đóng cửa? còn dì không lên tiếng sao?
– Làm sao không, nhưng làm gì được. Trên nguyên tắt kinh doanh không hiệu quả thì ban lãnh đạo quyết định đóng cửa nếu không có lý do đáng thuyết phục…. mà họ chẳng có lý do nào cả nên mới chạy tới đây làm dữ thôi.
Họ trò chuyện cũng lâu, Vũ Phong tiếp đãi Minh Hàn bửa trưa rồi cho xe đưa về.
Ngày 15 và ngày 16 tháng 8 âm lịch mọi người ăn mừng tết của trăng, ngày mà mặt trăng tròn nhất. Cậu ngồi trong phòng khách nhỏ ở hành lan nhìn lên bầu trời, trăng ở thành phố không đẹp trăng ở quê cậu ở đây ánh đèn điện làm cho con người không thể thấy được cái ánh vàng như dác bạc của trăng trãi trên mặt đất trên những bụi cây, rực rỡ mà huyền bí, trăng ở đây trông cứ như bị ốm nhợt nhạt xanh xao. Thực ra trên trời chỉ có một mặt trăng chỉ là do khung cảnh xung quanh mà trăng trở nên khác.
Cậu nhớ con sông gần nhà mà anh em cậu hay ra tắm, mỗi ngày rằm trăng chiếu sáng vằng vặc đẹp đến nao lòng. Con út cứ bảo trăng giống cái bánh chiên vàng giòn rụm nhìn muốn cắn một miếng. Mỗi lần nó nói như vậy con Lam lại cốc đầu nó mắng tham ăn.
Cậu bất giác buồn, cái buồn len lén vào lòng lúc nào không hay
“Không nhớ nửa,”_ mỗi khi nhớ cậu lại muốn bay về nhà_
Thồn nốt mớ bánh trung thu vào cái bao tải, phải 5 bao mới chứa hết cái đống bánh mà anh bảo cậu tự xử lý. Cầm cái mặt nạ và đôi tai thỏ tự làm cậu chuyển từng bao bánh ra ngoài. Nhà Vũ Phong ở khu của những người sang trọng, giàu có cậu phải bắt xe đi xa hơn nơi có những thích bánh của cậu.
Ra gần khu ăn uống nơi này cậu biết sẽ có những đứa trẻ làm đủ thứ nghề để mưu sinh. Giờ này chúng vẫn còn lang thang cậu sẽ làm con thỏ ngọc của chị hằng mang cho chúng chút của thừa của người khác nhưng với chúng là rất quý.
Đứng một góc khuất cậu đeo mặt nạ thỏ vào đội cặp tai thỏ lên rồi bắt đầu quan sát xung quanh….không bao lâu một chú bé tay còn cầm xấp vé số dày cui lơn tơn đi lại, nó nhỏ loắt choắt có vẻ như vừa bị ai đó bắt nạt nên phải dạt ra khu vắng vẻ này vừa đi vừa chùi chùi mắt như vừa mới khóc.
Đợi cho chú nhóc lại gần hơn một chút…cậu gọi
– Ê nhóc lại biểu coi.
– Mua vé số hả_ thằng nhóc hỏi giọng đầy bực mình khi thấy có con thỏ gọi mình_
– Không mua, nhưng lại đây cho đồ.
– Không mua “kiu”tui chi vậy, dư hơi.
– Lại cho bánh ăn nè, lằng nhằng hoài._cậu quạu_
– Bánh gì, cho không hả?_thằng nhóc mon men lại gần_ có đổi gì không.
– Không,_ cậu nạt nhẹ, rồi rút một cái bánh trong bao đưa cho nó_
Nó cầm và càng ngạc nhiên dữ khi thấy là một cái bánh trung thu được đóng gói hẳn hoi không phải là cái bịch chứa mấy cái bánh tây với vài ba cục kẹo như nó đã từng được nhận mỗi khi có dịp phát quà từ thiện.
Thấy thái độ nó như vậy cậu nhấn cái bánh về phía nó trấn an.
– Cho không, bánh cao cấp đó còn hạn sử dụng ăn không đau bụng đâu.
– Cho thiệt đó hả,_ thằng nhỏ gặng lại_
– Đúng, đi lẹ đi không lấy lại bây giờ. _ cậu đẩy cái mặt nạ thỏ lên quát_
Nghe vậy thằng nhóc lật đật lùi lại mấy bước, tay dấu cái bánh ra sau lưng …nó không quên đảo mắt nhìn máy cái bao cạnh cậu.
– Mấy cái đó để cho hết hả.
– Ừ, chi? xin nửa hả, mỗi đứa một cái thôi, BIẾN!!!!!!!.
Thằng nhỏ chạy biến, cậu buồn cười chết được. Thường thì người làm việc như cậu sẽ ăn nói nhẹ nhàng âu yếm như cậu vẫn thấy nhưng cậu lại không ngờ rằng mình ứng xử với thằng nhóc một cách kỳ cục như vậy…không có mấy lời sáo rỗng cũng chẳng có tiếng cám ơn.
Đưa mắt kiếm ‘con mồi’ mới cậu nghe ai đó chọt chọt vô lưng cậu, quay lại lại cũng thằng nhóc hồi nảy.
– Mỗi đứa một cái phải hông?
– Ừ.
Cậu quan sát nó, nó hí hửng nghe cậu trả lời xong thì đưa tay ngoắc ngoắc vẫy vẫy…tức thì một đám lau nhau bốn năm đứa ở đâu nháo nhào chui ra..
– Anh cho tụi nó đi.
Cậu nhìn mấy khuôn mặt non choẹt lấm lem đang nhìn cậu chờ đợi đầy hi vọng, không thể chịu nỗi đôi mắt tụi nó lâu hơn cậu phát cho mỗi đứa một cái, xong cũng chẳng cám ơn chúng chạy biến như thể đứng lâu sẽ bị lấy lại.
Và không cần cậu cất công dụ dỗ con mồi chúng tự dẫn xác đến, đứa nào cũng như đứa nấy nhìn cậu với đôi mắt đầy hi vọng và biến đi không một lời cảm ơn rồi lại dẫn thêm tới. Mấy cái bao bánh của cậu chẳng bao lâu hết sạch.
Cầm cái bánh cậu vốn định giữ lại mừng sinh nhật chính mình cậu cuốn gói chuẩn bị về.
– Em muốn có bánh.
Tiếng một cô bé con thỏ thẻ.
– Anh hết bánh rồi.
Nó òa khóc làm cậu luống cuống…
– Thôi nín đi, đây còn cái của anh anh cho luôn.
Con bé nín ngay lập tức vội vàng cầm bánh..
– Còn ba đứa nửa anh còn bánh của anh không?_nó hỏi tỉnh queo_
Trời tình huống không lường trước, cậu chưng hửng.
– Tụi nó coi chừng địa bàn bây giờ em về mới tới lượt tụi nó đi, anh còn bánh của anh không?
“Trời coi địa bàn nửa làm như gian hồ không bằng”. Cậu không biết trả lời sao cho nó không buồn. Cậu thành thật.
– Anh chỉ còn cái duy nhất cho em rồi, thôi về chia cho bạn đi.
– Nhưng chia tụi nó rồi lát lấy gì cho mẹ em.
Cậu cứng cả người, trong túi không có đồng nào, bao nhiêu cậu vét trả tiền taxi để tới đây cả rồi chưa kể phải cuốc bộ về nhà nửa là lấy gì mà mua bánh cho thêm nó.
– Để chú mua ba cái nửa con mang về cho bạn nhé.
Cậu ngẩn nhìn người nói với con bé, người này không lạ..Minh Hàn.
– Mua bánh giống vầy hả chú?.
– Ừ.
Rồi anh dẩn nó tới cửa hàng bánh đang còn bán hạ giá gần đó mua cho nó 3 cái nửa và cũng như những đứa trước nó chạy biến mà chẳng nói tiếng nào.
– Cám ơn anh.
– Cậu nói thay con nhóc à?_anh cười hấp háy_
– Sao anh lại ở đây giờ này.
– Tôi dạo phố trung thu bắt gặp một con thỏ làm chuyện mờ ám nên đứng xem.
Cậu chợt nhớ mình còn mang tai thỏ cậu xấu hổ vội gỡ xuống.
– Anh đừng cười, mà cái bọn nhóc này uổng công em hóa trang vậy mà chúng chẳng buồn để ý.
Anh cười giòn giã,
– Mà cậu làm con thỏ nhìn cũng hay đấy ban đầu tôi cứ nghĩ ai đó của bên hội từ thiện không ngờ là cậu, mà cái cách cậu cho bọn chúng cũng ấn tượng thật. Bánh đâu mà cậu có nhiều thế.
– Của ông chủ đấy ạ.
– Vũ Phong, nó kêu cậu làm à? Lạ đấy.
– Cũng không sai là mấy_cậu nhăn nhó_ anh ấy đưa đống bánh được người ta cho rồi bảo muốn làm gì thì làm.
– Rồi cậu nghĩ ra trò này.?
Cậu gật gật đầu xác nhận. Một lần nửa Minh Hàn không nén cười nổi
– Thôi anh đừng cười nửa…mà thôi em về đây để một lát tụi nó kéo tới lấy gì mà cho nửa.
– Về thật sao, nói chuyện với anh một lát đã chứ.
– Em biết nói chuyện gì …?
– Hay đi ăn cái gì đó đi.
Nghe vậy mặt cậu càng nhăn tợn.
– Hay về nhà đi em làm gì đó đãi anh.
– Không sao tôi đãi cậu, tôi biết cậu không có đồng nào rồi.
– Anh không cần..
– Không sao, không tiền không sao, cậu đáng để tôi đãi một chầu. đi nào
Minh Hàn lôi cậu đi tới nhà hàng khá lịch sự và có cả một bức tường kiếng cho khách có thể vừa ăn vừa ngắm người qua đường mà vẫn không bị tiếng ồn ào quấy nhiễu.
Minh Hàn chọn cái bàn sát tường kiếng để có thể nhìn ra bên ngoài..
– Anh không cần vào nơi đắt tiền vầy đâu, vả lại cũng muộn rồi ….
– Không cần lo có gỉ để tôi nói với ông chủ cậu cho, làm việc tốt chắc không bị la đâu.
– Ông chủ không có nhà và tôi tự ý ra ngoài…
– Vậy có gì phải lo.
Minh Hàn nhìn người phục vụ rồi hỏi cậu
– Vào tới đây rồi chẳng lẽ cứ để người ta chờ mình mãi sao?
Cậu đành gọi món, cậu gọi món trông có vẻ mềm giá một chút nhưng Minh Hàn không đồng ý.
– Mang những món cậu ấy đã gọi và mang vài món đặc biệt của nhà hàng cho chúng tôi, anh còn gọi thêm rượu.
– Anh gọi nhiều như vậy hai người làm sao ăn hết.
– Không sao tôi ăn nhiều lắm.. vả lại cũng lâu rồi không có người cùng ăn nên hôm nay tôi có hứng, đừng làm tôi mất hứng mà.
Không ai ăn cùng à?
– Phải ăn một mình mãi cũng mất cả thú ăn uống, đến bửa ăn cứ như là ăn để trả nợ vậy.
Cậu cười khi nghe Minh Hàn ví von
– Lạ thật người thì không muốn ăn trong khi anh em tôi mỗi bửa là lại tranh nhau, trể là hết phần.
– Có anh em như vậy chắc vui lắm hả?
– Vui thì cũng có nhưng như vậy cho thấy là nghèo thôi, bửa ăn nào cũng thiếu thốn.
– Tôi đây thì dư thừa nhưng chẳng biết chia xẻ với ai.
– Vậy thì hôm nay anh cứ ăn cho vui vẻ đi để tôi chia xẻ với anh.
– Được…mà tôi gọi cậu là Tùng cho thân mật được chứ, cứ anh anh tôi tôi nghe xa lạ quá…mặc dù chúng ta xa lạ thật.
– Không sao, anh gọi sao cũng được em không ngại đâu._Tùng thay đổi cách xưng hô_
Người phục vụ lần lược mang từng món ra. Minh Hàn và cậu vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ như đã quen nhau lắm rồi.
Bỗng một người đứng bên ngoài bức tường kính nhìn vào họ. Minh Hàn buông đũa khi bắt gặp người này, cậu nhìn thấy vẻ mặt Minh Hàn thật khó hiểu không biết vui hay buồn hay đang lúng túng khó xử nó thay đổi liên tục.
– Anh quen anh ta à?
– Ờ, có quen.
– Trông mặt anh tệ lắm
– À vì anh hơi bất ngờ, không sao đâu cậu cứ tự nhiên đi.
– Bất ngờ? bất ngờ vì nhìn thấy anh chàng đứng bên ngoài à..mà hình như anh ta đang đi với ai đó.
Minh Hàn nhìn theo ánh mắt của Hoàng Tùng thấy người thanh niên vừa đứng nhìn hai người đi tới gặp một người thanh niên khác có vẻ lớn tuổi hơn, họ nói gì đó với nhau rồi cặp tay nhau đi.
– Có vẻ họ cũng định vào đây dùng bửa tối
Vì Hoàng Tùng quay mặt ra cửa nên dễ quan sát hai người kia hơn, cậu thuyết minh cho Minh Hàn nghe diễn biến của hai người lạ đó. Nhưng trái với ý nghĩ gặp người quen Minh Hàn sẽ vui, vừa nghe cậu báo họ sẽ vào nhà hàng anh đã hoảng hốt làm rơi cả đũa.
– Anh có vẻ không ổn đó, anh cần em giúp gì không?
– Tùng à, cậu có thể giúp anh..cậu có thể…
– Anh cứ nói từ từ đi em sẽ làm hết sức có thể?
– Không cần làm gì đâu…mà không…cần nhiều hơn bình thường mới đúng…nếu có gì đó xúc phạm đến cậu mong cậu hiểu rằng anh không muốn đừng để bụng._Minh Hàn cứ lắp bắp giải thích_
– Em không hiểu lắm nhưng họ tới rồi kìa.
Nhận thấy khuôn mặt Minh Hàn nhăn nhó kỳ lạ cậu hiểu rằng hai người này nằm ngoài danh sách mong đợi của Minh Hàn.
– Chào anh!_người trẻ hơn cất giọng đầy hiềm khích_anh cũng có mặt ở đây sao, đáng ra anh phải ở cái ngôi chùa đó mới phải chứ!