Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chương 67

– Cậu khoan nói đã, nghe tôi nói hết. Sở dĩ tôi muốn con tôi học cái nghề là để phòng thân, nếu một ngày không có trong tay một đồng vẫn có cái nghề hộ thân mà sống. Gia đình tôi có đất, con trai con dâu biết làm ruộng làm rẫy, không có tiền mua gạo có thể trồng được lúa cũng không sợ đói. Cậu lấy gì đảm bảo một mai cậu không còn được thịnh vượng như hiện nay vẫn có thể chăm sóc con tôi.

Vũ Phong “oai phong” suýt á khẩu với cái luận điệu của cha Tùng. Ai đời đi coi trọng một cô con dâu biết làm ruộng hơn một giám đốc giàu có như anh, muốn gạo anh mua vài miếng đất tốt thuê người làm tứ A đến Z, muốn bao nhiêu gạo chẳng có, muốn chăm sóc ông bà lúc tuổi già, thuê bác sỹ chăm cũng còn được mà. Anh cười trong bụng, luận điệu của người không biết mấy chữ “ phi thương bất phú” là như thế, làm ruộng có gì mà coi trọng thế. Nhưng cũng không làm khó được anh, anh biết rõ mục đích mình đến đây để làm gì mà.

– Vậy theo bác con phải làm thế nào để bác có thể đồng ý chuyện của con và Tùng. Để bác tin giao em ấy cho con?

– Không khó, cậu làm mất của chúng tôi một đứa con âu ưng ý, cậu nên thế vào chỗ nó.

– Nghĩa là sao?_ Vũ Phong thật không lường trước tình huống này, không lẽ bảo anh gả cho Tùng làm dâu ông bà ấy._

– Chúng tôi người lớn hai bên đồng ý làm xui, bên xui gia của chúng tôi rất trân trọng thằng Tùng, họ hàng hai bên cùng chúc phúc cho chúng nó. Nếu cậu muốn cậu cũng phải như vậy, gia đình cậu phải chấp nhận và yêu thương con tôi, không được coi rẻ nó. Bảo cha mẹ cậu xuống nói chuyện với chúng tôi.

Vũ Phong cười cười như chuyện đó không hề làm khó dễ anh.

– Chưa hết, con dâu tôi trồng trọt ruộng nương bếp núc rất giỏi, cậu là đàn ông chuyện bếp núc coi như khó. Nhưng nếu trồng được cho tôi luống rau, coi như có thành ý.

– Cha, anh ấy xưa nay chỉ kinh doanh, bảo đi trồng cây làm sao làm được.

– Không sao, trong sân nhà vẫn còn nhiều chỗ trống, anh có thể trồng một hộc rau cho cha em xem, rau sạch đàng hoàng._ Vũ Phong cười rất dịu dàng trấn an Tùng_

– Cậu nghĩ đơn giản như vậy thôi sao? Con dâu tôi sẽ thừa hưởng đất đai của tôi, từ trên mảnh đất này trồng ra nhiều thứ, rau là thứ dễ nhất. Cậu từ trên mảnh đất của tôi, trồng được rau tôi mới chấp nhận chuyện của cậu và con trai tôi. Tôi sẽ đi từ hôn với đàng gái ngay, bằng cậu làm không được cậu nhanh chóng về đi, chúng tôi còn cái đám hỏi đang chờ tiến hành.

Tùng và mẹ cậu mắt tròn to không ngờ cha cậu đưa ra yêu cầu ngặt nghèo như vậy để từ chối chấp nhận. Làm sao bắt một người như Vũ Phong bước ra cuốc đất trồng rau chứ. Không có lý do nào đuổi người hiệu quả thần tốc như lý do này.

– Anh ấy còn nhiều việc ở thành phố, không thể ở đây trồng cây như cha yêu cầu được, để anh ấy về trển làm đi cha._Tùng cố gắng năn nỉ một giải pháp khả thi hơn_

– Không phải cha làm khó, cậu vốn với gia đình tôi không cùng một giai cấp. Nếu vẫn muốn hạ mình bước vào nhà nghèo khó, yêu cầu cậu làm chút chuyện để mong cậu hiểu hoàn cảnh sống của chúng tôi, hai bên là thông gia cũng nên hiểu hoàn cảnh đối phương mà tôn trọng nhau, nhất là cậu, tôi không thích cậu khinh khi chuyện đồng áng mà coi thường con chúng tôi.

– Cha, vậy khác nào….

– Cha đã nói nếu cậu ta chứng minh được cậu ta sẽ yêu thương con suốt đời thì cha mới đồng ý.

– Cha….mẹ…_ Tùng quay sang cầu cứu với mẹ_.

– Mẹ cũng thấy cha con nói phải.

– Mẹ…

– Không sao, chuyện đó không khó. Con có thể chu toàn, cha mẹ con sẽ đưa tới, rau cũng sẽ trồng. Con đã đồng ý mong bác hủy chuyện hôn nhân của Tùng đi.

– ……..

Cha Tùng có vẻ như hơi bất ngờ với chuyện Vũ Phong đồng ý quá nhanh chóng làm ông cũng chưa kịp nghĩ tiếp phải làm gì. Làm gì có chuyện một người từ đầu tới chân láng mượt, trắng trẻo thơm sực nức này chịu cầm cuốc làm rẫy, chưa kể anh ta đi chiếc xe bóng bẩy đắt tiền, nhìn là biết chưa từng động chân động tay chuyện gì. Ông nghĩ lần này chắc chắn có thể đuổi anh ta chạy một mạch về thành phố để yên cho con ông lấy vợ, ai ngờ đồng ý quá nhanh chóng như thế.

– Bác đồng ý không?_ Vũ Phong biết mình đang thắng nên tiếp tục áp đảo_

– ….

– Con không yên tâm, mọi chuyện con đã theo ý bác. Nhưng dù gì con cũng không thể gật đầu là ở đây ngay được. Con sẽ về sắp xếp người thay con quản lý công việc rồi quay xuống….Nhưng bác biết đó, con không an tâm, con sẽ ở đây chờ. Xin bác đi hủy chuyện đám hỏi của Tùng đi thì con mới an tâm. Tùng rất nghe lời bác, con cũng biết, bác đi hủy chuyện cưới xin xong con lập tức về nói chuyện với gia đình, thu xếp công việc trong vòng ba ngày sẽ quay lại trồng luống rau theo ý của bác.

– Cậu….!!!_ cha Tùng thực sự lúng túng, ông không xảo quyệt bằng tên này, ông nói đạo lý nhân nghĩa, mà đạo lý nhân nghĩa ông nói hết rồi còn gì để nói nữa đâu_

– Ông…._ mẹ Tùng nhắc_

– Được…._Cuối cùng ông đành gật đầu, đồng ý. Ông cũng có cầu gì hơn thế cho con mình đâu_

– Con ở đây chờ tin tốt, bác không nên để đàng gái chờ lâu sinh phiền hà._ Vũ Phong nhắc nhở chuyện ông nên giải quyết trước tiên_

Cha mẹ tùng đành đi, ông sẽ rất khó khăn để nói chuyện từ hôn với nhà bác Hai, Tùng cũng lo lắng không ít. Cậu để Vũ Phong ngồi ở nhà chờ mà đi với cha mẹ, cậu không tán tận lương tâm tới mức để cha mẹ đứng mũi chịu sào nghe người ta nặng nhẹ.

Đám hỏi thật hỗn loạn khi cha cậu tỏ ý không thể tiếp tục, mọi chất vấn của họ hàng hai bên và gia đình bác Hai làm cha mẹ cậu khốn đốn, cuối cùng Tùng chịu không được đành nó thật với bác Hai, nghe xong ông thẫn thờ rồi cuối cùng gật đầu hủy lễ hỏi, buổi sáng rộn ràng thế nào thì kết thúc im ắng đến lạ. Người ta đang bận tiêu hóa cái tin thằng rể hụt này là kẻ không bình thường.

– Tùng, con đâu cần nói vậy. Cứ để cha mẹ…mai mốt con làm sao ra đường.

– Con…con thấy họ nặng nhẹ cha mẹ nhiều quá nên không chịu được, vả lại mai này người ta cũng biết thôi mà, chỉ là chuyện sớm muộn. Con không sao đâu.

– Mày….

Quá buổi trưa, sau khi nhận được lời hứa của cha Tùng không tiến hành kiếm vợ cho cậu nữa Vũ Phong ra về. Tùng ra tiễn tận đầu ngõ.

– Anh xuống nhà em trồng rau thật hả?

– Em nghĩ thử coi._ Vũ Phong cười cười thách thức hỏi lại_.

– Thật rất khó tin đó..nhưng…

– Em nói đúng rồi đó, ngày mai lo thu xếp về đi. Anh muốn nhìn thấy em trong nhà trước năm giờ ngày mai. Ngày mốt anh có việc phải đi cả tuần….

– Anh, chẳng phải anh nói trong ba ngày anh…..

– Em nói thử xem….?_Vũ Phong lại cười, nụ cười làm Tùng sợ_

– Anh lừa em… lừa cha mẹ em… Anh sẽ không đến… cũng không có chuyện ông bà tổng sẽ đến… rau…rau càng không có?

– Em càng ngày càng thông minh đó. Thôi anh về đây, năm giờ ngày mai một phút cũng không được trễ.

– Anh không đùa đó chứ?_Tùng thực sự hoang mang_

– Đùa? chuyện nào? Chuyện em không được về trễ hay chuyện anh sẽ trầu cau đi cưới em.

– Chuyện anh sẽ không thực hiện lời hứa, anh nói đùa chọc em.

– Không đùa, anh đã nói sẽ không làm cho ai có bất cứ quan hệ nào trên mức bình thường với em. Em là người của Vũ Phong này, trước cũng vậy sau cũng vậy, tiện có gặp cái tên trợ lý dở hơi đó thì nói với nó một tiếng. Còn tiếp cận em một chút anh lập tức khiến hắn không có chỗ dung thân ở thành phố này. Nhớ năm giờ chiều mai.

Vũ Phong lên xe đi rồi mà Tùng vẫn còn ngây ngốc đứng chôn chân một chỗ không thể nhúc nhích, đến khi hoàng hôn buông xuống phủ hết mọi ngóc ngách của con đường đất nơi cậu đang đứng cậu cũng không một cử động, mắt vẫn cứ nhìn về phía chiếc xe màu đen đã mất dạng từ lâu.

– Anh hai. _ Sơn lay cậu_ anh làm gì ngoài này mà giờ vẫn chưa về nhà. Cả nhà chờ cơm anh lâu quá em phải chạy đi kiếm này._

Tùng theo thằng Sơn về nhà ăn cơm, tắm rửa đi ngủ như một cái máy. Cả cha mẹ cậu cũng thắc mắc thái độ kỳ lạ của thằng con. Đáng ra nó phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng ông bà còn một chuyện phải lo thúi ruột thúi gan, đó là chuyện mai này ra đường ăn nói, nhìn mặt họ hàng làng xóm như thế nào đây. Ở đây là nhà quê, chuyện đám hỏi bất thành của thằng Tùng chắc là chỉ cần qua tới sáng mai là cả huyện đều biết chứ đừng nói cái xã nhỏ xíu này, nên cũng không để ý thái độ của Tùng nhiều lắm.

Một ngày lại một ngày Tùng như người mất hồn ngóng ra cửa mong có tiếng xe, mong có tiếng chó sủa, mong mấy đứa nhỏ chạy vào báo Vũ Phong tới. cậu không tin anh cất công tới đây chỉ để chơi cậu và cả nhà cậu một vố đau như vậy. Anh yêu cậu thì không thể đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy, anh chỉ chọc cậu vì cái tội cậu dám đi lấy vợ mà thôi. Rồi Vũ Phong sẽ đến, chắc chắn anh sẽ đến.

Ba ngày trôi qua Vũ Phong không thấy bóng dáng, ngày thứ tư thứ năm, một tuần, mười ngày lặng lẽ trôi, đến cha mẹ Tùng cũng mất hết kiên nhẫn gọi cậu lại hỏi.

– Có chuyện gì phải không?

Tùng bất giác quỳ xuống trước mặt cha cậu. Làm ông cũng lặng người biết có chuyện không hay rồi.

– Cha! con lại làm khổ cha mẹ.

– Đã nói là không trách con mà._mẹ cậu vội kéo cậu dậy_ có chuyện gì nói cho mẹ hay?

– Anh ấy nói là sẽ không đến đâu.

– …….

– Sao lại như vậy? Khi nào thì nó đổi ý không giữ lời hứa với con._Cha cậu tức giận hỏi_

– Ngay hôm anh ấy ở đây đi. Con xin lỗi….

– Sao bây giờ con mới nói?

– Con không tin, con nghĩ anh ấy chỉ đùa thôi. Anh ấy yêu con mà, anh ấy sẽ đến….

– Tùng, cậu ta không yêu con đâu. Không ai mang cả danh dự gia đình người mình yêu ra đùa giỡn như thế. Con buông đi, cậu ta sẽ không tới đâu.

– Con biết, con đã không nghe lời cha, làm hại gia đình mình bị người ta nói ra nói vào. Làm cha mẹ phải xấu hổ với họ hàng làng xóm.

– Chuyện cũng xảy ra rồi, nói tới nói lui cũng không được gì. Chỉ là con hiện nay như thế nào?

– Mấy hôm nay con nghĩ kỹ lắm rồi, con muốn lên lại thành phố, thực ra con với thằng Sơn cùng vài người bạn cùng nhau mở một quán ăn, nếu con không lên công việc không ai lo. Con về mấy ngày nay bạn bè gánh việc cũng nặng nhọc. Tuy con hứa với cha sẽ ở lại nhà nhưng cha có thể cho con lên thành phố làm việc tiếp không cha….

– …..nhưng còn chuyện cậu ta?

– Chắc cũng không gặp lại đâu, con sẽ không gặp lại anh ta nữa. Con sẽ chuyên tâm lo công việc của con, cha có thể yên tâm._ Tùng cố nén giọng nghẹn ngào của mình để làm cha cậu yên lòng_ Con cũng không làm việc chỗ của anh ấy nữa.

– Được! vậy cha yên tâm, cha sẽ tìm mối khác cho con….

– Cha….

– Nghe lời cha, lập gia đình đi rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

– ………

Tùng không dám phản đối, cũng chẳng tỏ ý bằng lòng. Cậu biết mình chẳng thể sống cùng một cô gái nhưng cũng chẳng thể ngay lập tức cãi lại cha cậu. Rồi thì mọi thứ cứ từ từ rồi tính. Tùng nhanh chóng rời nhà, thoát ly những ánh mắt nhìn cậu đầy tò mò chỉ trỏ đàm tiếu. Ở càng lâu càng làm đề tài cho thiên hạ có chuyện bà tám. Tùng dám chắc cái xã nhỏ xíu này ai cũng biết cậu là “bê” hết rồi, không đi chỉ còn cách ngồi trong nhà suốt không dám vác mặt ra đường.

Thằng Sơn cũng không bị cấm ở nhà, trên xe nó an ủi Tùng, mẹ nó đã dặn riêng Sơn cố gắng để ý anh nó đừng cho anh nó làm mấy chuyện dại dột. Tùng chỉ cười, mẹ cậu dù gì cũng mềm lòng, thấy cậu buồn quá độ sợ cậu nghĩ quẩn. Nhưng Tùng biết cậu vốn yêu rất cuồng nhiệt nhưng cũng chưa từng vì thất tình mà nghĩ tới chuyện chết. Tùng biết chỉ cần cậu gắng chịu đựng, cố làm việc thì cảm giác đau đớn trong tim sẽ dần dần nguôi ngoai, mất bao lâu cũng không sao, chỉ cần cố gắng thì nó sẽ không còn thắt tim thắt ruột như bây giờ nữa.

Lần này về lại dĩ nhiên Tùng không dự định sẽ về nhà Vũ Phong như trước, anh đã đuổi cậu một lần, đem cả nhà cậu ra đùa giỡn. Tùng thấy không có lý do nào tin vào việc anh sẽ coi trọng cậu hay yêu thương cậu thật lòng. Nhìn Anh Kỳ với Minh Hàn thì biết, Minh hàn dù trước đây không tốt với Anh Kỳ nhưng vì anh ta không yêu, nhưng khi xác định đã yêu anh ta một bước trân trọng hai bước nâng niu. Một cái trầy tay cũng xuýt xoa không ngớt làm Tùng ở bên cạnh chứng kiến thôi cũng ghen tị chết được.

Nhưng Tùng vẫn phải gặp Vũ Phong một lần, anh đã bảo cậu trở về trước năm giờ cách nay cả mười ngày rồi, cậu không về anh cũng không gọi điện giục hay hỏi tại sao, có lẽ anh tin tưởng cậu sẽ quay về bên anh không điều kiện, nhưng là trước kia thôi. Tùng đã từng sẵn sàng yêu anh không cần anh đáp trả, cũng không cần anh phải xem cậu như bảo bối. Nhưng anh đã rất quá đáng, anh làm cho cậu hiểu rằng dù cậu có yêu anh nhiều đến thế nào thì với anh, cậu cũng không có giá trị để anh tôn trọng chứ đừng nói trân trọng.

Vũ Phong đi công tác chắc cũng đã về lại rồi, Tùng không cần lấy dũng khí hay phải chuẩn bị. Cậu biết cậu cần phải gặp anh và cậu cần nói những gì.

– Anh đến nhà Vũ Phong một chút?_ Tùng dặn lại thằng Sơn khi thấy cái mặt lo lắng của nó khi cậu chuẩn bị ra ngoài, trời đã tối, đồng hồ điểm chín giờ rồi chứ ít gì._

Sở dĩ Tùng quyết định đi giờ này vì cậu muốn chắc Vũ Phong có nhà, cậu muốn gặp một lần, không muốn phải tới lui hai ba lần…. nhưng nói gì thì nói, đứng trước cánh cổng bao ngày cậu ra vào, cậu cũng không khỏi cảm thấy chùn chân, cậu biết bước qua là hết, mọi chuyện có lẽ sẽ tệ hơn là hết nữa kia. Khi cậu phát hiện ra Vũ Phong đã không hề nương tay khi cậu không vâng lời và bây giờ cậu đang cố làm trái ý muốn của anh thì cậu cũng nghĩ trước đến hậu quả không chỉ đơn giản là đuổi đi hay quăng cậu cái rầm nữa.

Hít một hơi thật mạnh, Tùng gọi cổng, anh bảo vệ cười tươi mở cổng cho cậu vào không hỏi han gì. Tùng bước từng bước chậm, cố gắng hít thở thật đều, giữ cho bề ngoài thật tự nhiên. Cậu bước qua cửa nhà vào phòng khách, vắng hoe. Mấy người làm trong nhà chắc đã đi nghỉ hết, Tùng lại một lần nữa hít mạnh tiến lên lầu… phòng ngủ không có anh, chắc là trong phòng làm việc.

Vũ Phong ngồi phía sau bàn làm việc, anh vẫn mặc bộ đồ tây như khi ra ngoài, anh có lẽ từ khi đi làm về vẫn chưa thay đồ. Ngẩng lên nhìn người vừa đẩy cửa anh cười nhẹ…

– Về rồi sao, quá trễ đó.

– Anh không thay đồ rồi hãy làm việc tiếp sao?_ Tùng cũng chẳng hiểu sao mình có thể tự nhiên đến kỳ cục như vậy trong khi cậu đã rất hồi hộp từ ngoài cửa_.

– ……… _Nghe giọng điệu quá bình thường của Tùng không như anh dự tính làm cho Vũ Phong khá bất ngờ, nhưng anh không nói gì. Cúi xuống đống việc đang làm dở._

– Vũ Phong…_ Tùng gọi nhẹ, yêu cầu anh chú ý tới cậu_ Anh có thể ngừng làm việc một chút không?

– Một lát đi, anh không muốn nói chuyện lúc này….

– Ngừng một chút vì em cũng không được sao? Em muốn nói với anh một vài chuyện….Mà thôi, nghe hay không là quyền của anh, nhưng em nhất định phải nói, ngay bây giờ.

– ……_ Vũ Phong không thể không dừng làm việc, anh nhìn Tùng , nhưng không biết có lầm không, anh thực sự không muốn nghe Tùng nói gì vào lúc này_.

– Vũ Phong, em yêu anh! Chẳng biết anh có tin hay không nhưng em yêu anh thật, nếu anh không có bất cứ thứ gì em vẫn rất yêu anh……và…..em mong muốn từ anh chỉ có một thứ….tình cảm anh dành cho em….

Tùng nhìn bâng quơ ra phía cửa sổ bên kia_ thực ra cậu sợ nhìn trực diện anh, cậu không thể nói cho hết ý của mình_ nên không thấy trên mặt Vũ Phong sự tự tin đã biến mất, anh đang không giấu được lo lắng.

– ……nhưng thứ anh dành cho em không phải tình yêu, em giống như món đồ làm anh yêu thích muốn sỡ hữu…..

– Em….em biết mình đang nói gì không? Đừng chọc giận anh vì những thứ linh tinh em tưởng tượng trong đầu.

– ….Có thể anh thích em vì em ngoan ngoãn lại rất nghe lời anh…_Tùng bỏ ngoài tai lời Vũ Phong nói_.

– Tùng!…im ngay cho anh…..

– ….Nhưng anh không coi em là người quan trọng, em đau anh không hề đau…._Tùng cố gắng nói hết những gì cậu muốn nói_.

– ………._ Vũ Phong choáng váng, anh có linh cảm không lành, anh không muốn nghe tiếp nữa. Anh không muốn nghe tiếp nữa_ EM LẬP TỨC IM LẶNG CHO ANH!_ Vũ Phong đứng bật dậy khỏi ghế, hai tay chống trên bàn, những ngón tay bấu chặt mép bàn đến trắng bệch, cố gắng ép những cảm xúc không tên đang khuấy đảo lòng anh xuống_.

– ….Vũ Phong, ngoại trừ gia đình mình thì anh là tất cả của em. Em làm nhiều việc chỉ vì muốn được ở cạnh anh…..…..anh hỏi em với Phú là gì còn với anh là gì…… cả hai đều là chân tình. Khi em yêu, em chỉ biết cắm đầu yêu mà không chịu tính toán mình có bao nhiêu trọng lượng. Kết quả Phú kết tội em đeo bám anh ta vì tham giàu. Nhưng chuyện của anh ta dù gì cũng qua rồi, em không còn yêu anh ta nữa dù anh có nói gì em cũng không thấy mình có lỗi. Em cũng chưa từng quan hệ với anh ta, anh tin hay không với em đã không còn quan trọng nữa.

Vũ Phong cả người bắt đầu chao đảo, anh muốn ngồi xuống, anh cần ngồi xuống để giữ người vững vàng hơn, chỉ là Tùng cứ đưa mắt ra cửa để lấy dũng khí nói chuyện với anh nên không hề thấy thái độ của Vũ Phong thay đổi.

– …. Em yêu anh..và .. cũng biết mình không xứng nhưng nếu anh thực sự yêu em, em cũng không thấy ngại chuyện gia đình em túng quẫn. Còn nếu anh để ý em đành chịu thôi…..làm sao thay đổi được…

– …Em không được nói nữa…_ những lời này Tùng không nghe được vì chỉ là lời mấp máy trên môi Vũ Phong không thể bật ra thành tiếng._
Bình Luận (0)
Comment