Anh Kỳ thức dậy, nhìn thấy em của Tùng ngồi ăn cơm một mình trong khi mình chiếm mất giường của nó. Cậu cười trừ.
– Tôi ngủ lâu quá hả? uống nhiều quá…
– Không sao. Anh Hai em mỗi lần say còn dai hơn anh. Anh ra ăn cơm luôn đi, cũng trễ lắm rồi.
Anh Kỳ còn ngại nhưng Sơn giục mãi cũng ra ngồi ăn chén cơm với Sơn. Xong cậu chào Sơn đi về.
Ra đến đầu đường nhìn qua ngó lại, ngoài đường nhộn nhịp ngược xuôi nhưng cậu cảm thấy trống trải vô cùng. Hôm qua cậu vừa làm một việc vô cùng trọng đại đó là từ bỏ mối tình điên của mình. Nhìn quanh quất các ngã đường xe qua lại, cậu giờ chẳng biết nên đi theo ngã nào. Chẳng nơi nào có thể đi, chẳng nơi nào muốn chờ cậu.
Cậu thấm thía câu hát “Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về.” Vì anh… cậu bỏ cha mẹ, nhà cửa, bỏ cả lòng tự trọng của chính mình, bỏ rơi cả trái tim mình mặc cho nó luôn đau quay quắt vì yêu. Nếu tối hôm đó không gặp Tùng cậu không biết mình sẽ đi về đâu.
Khi Minh Hàn băng mình vào làn mưa mù mịt chạy theo Toàn Hiếu, cậu biết mình không còn cơ hội, dù cậu có đứng lại chờ anh thì cũng sẽ nghe những câu đại loại như “xin lỗi, hay bồi thường” như những gì anh đã nói.
Cậu không cần nghe xin lỗi, cậu không cần tiền của anh, vậy cậu đứng lại chờ anh để làm gì? Anh Kỳ lặng lẽ rời mái hiên nơi anh đã ấn cậu vào, để bước ra khỏi đó, cậu cũng cần nhiều can đảm lắm. Vì cậu biết ra khỏi nơi đó cậu sẽ vĩnh viễn ôm mãi mối tình si dại này, vĩnh viễn sẽ không thể đợi anh về, vĩnh viễn sẽ không thấy anh nhìn cậu, không nghe hơi ấm anh quanh quẩn bên cạnh.
Tại sao ngày đó anh nhìn cậu cười làm chi để cho linh hồn cậu thu hết vào nụ cười đó, đôi mắt đó.
Đâu đó trong quán văng vẳng bên tai tiếng bài hát lẫn vào tiếng mưa như nói thay lòng cậu.
“…Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa thì em đã không gặp người… Nếu ngày xưa anh nhìn em nhưng không mỉm cười thì em đã không mộng mơ…”
Ngày đó nếu cậu không vội băng qua con đường ngập nước mưa, không làm nước bắn lên áo anh…chờ nghe mắng nhưng không, anh lại nhìn cậu mỉm cười. Cậu đánh mất trái tim mình từ đó…
Nhưng giờ đây khi cậu lang thang trong màn mưa dày đặc này cậu chỉ muốn biết
“…Làm sao để tim em thôi đừng mơ…
…Làm sao để ngày mai anh lại quay trở về…”
Tiếng hát như dội vào lòng cậu đau đớn hơn, nước mắt cậu hòa cùng làn mưa nhạt nhòa. Anh Kỳ lang thang tới nơi nào bản thân cậu cũng không biết…
“…Nếu lòng em không còn yêu anh hơn chính mình thì em đã quên được anh…
…Làm sao để quên niềm vui, niềm hạnh phúc khi em có người…”
Bài hát cứ lặp đi lặp lại nỗi lòng cậu, cậu lặng lẽ bước, lặng lẽ khóc. Chẳng ai hiểu cho trái tim cậu nhưng những gì người ca sỹ hát lại hiểu đến từng ngóc ngách trái tim cậu, như nói thay những lời trái tim cậu đang thổn thức…
“Làm sao cho lòng em thôi gọi tên anh trong mỗi giấc mơ…
…Làm sao để mưa mùa thu đừng rơi thêm cho em nhớ anh…”
Cả người cậu ướt sũng, dù toàn thân cậu run lên nhưng cậu không thấy lạnh. Cậu cứ đi mãi đi mãi cho đến khi cậu nghe ai đó gọi…
Giờ đây đứng ở ngã ba đường, Anh Kỳ cũng chưa biết phải đi về đâu. Nhà mà cả hai đang sống cậu cũng không muốn về. Trong căn nhà đó chẳng có gì là của cậu cả. Tất cả là của anh, cậu không muốn lấy bất cứ thứ gì của anh như món bồi thường cho tình cảm của cậu. Tình yêu của cậu, trái tim cậu giành cho anh, với anh chỉ đáng giá một món đồ gì đó nhưng với cậu là vô giá.
– Anh… Anh Anh Kỳ!
Anh Kỳ đang chìm vào những suy nghĩ mông lung tưởng như không thể dứt ra được. Tiếng gọi kéo cậu về với thực tế, tiếng xe cộ ồn ào và trăm ngàn thứ tiếng khác ập vào tai cậu…
– À… _ Anh Kỳ quay nhìn thì thấy Sơn em Tùng đang cầm trên tay mấy gói mì ăn liền nhìn cậu. Có lẽ Sơn ra tiệm tạp hóa mới nhìn thấy cậu ở đây mãi chưa đi._
– Anh không về sao lại đứng đây? Anh ra khỏi nhà em lâu lắm rồi đó.
– À… Anh đi ngay mà. _Rồi Anh Kỳ lại nhìn ra đường, nhìn các ngả rẽ…_
– Nếu nhà anh xa quá hay nghỉ lại chỗ em một đêm đi. _Sơn đề nghị khi thấy Anh Kỳ có vẻ như chưa biết đi đâu._
– Em không ngại hả?
– Anh là bạn của anh hai em, cứ coi như anh trai trong nhà. Vả lại anh cũng ở hết một ngày rồi còn gì, không có gì phải ngại. Có hơi chật một chút, anh không thấy bất tiện là tốt rồi.
Nấn ná một hồi Anh Kỳ cũng gật đầu. Thôi đằng nào cũng tối rồi, mai hãy quyết vậy.
Vậy là Anh Kỳ ở lại chỗ Sơn một đêm và hôm sau cậu bị Tùng thuyết phục ở lại luôn, chia tiền phòng với Sơn rồi đi tìm việc làm.
Nhưng chưa kiếm ra việc gì đã có thêm nhân khẩu mới. Xuân, một người bạn nào đó của Tùng mà cậu đi đón giùm.
…………………………………………�� �………………………
Tối Vũ Phong mới về đến nhà. Không như mọi hôm, về tới là dùng giọng điệu xóc hông hỏi han Tùng. Hôm nay anh đặc biệt im lặng.
Anh tháo dây xích cho cậu mà chẳng nói lời nào. Tùng thấy lạ, sợ anh bệnh lân la hỏi thăm nhưng bị đẩy ra khỏi phòng không một lời giải thích.
Sáng hôm sau anh cũng đi mất tiêu không lời nhắn nhủ. Tùng chán nản nằm dài trên giường mình.
Vũ Phong cứ như mây như gió chẳng biết đâu mà lần. Cứ tưởng anh thích cậu đó thì ngay lập tức tạt một gáo nước lạnh. Nhưng Tùng cũng biết chắc một điều là anh không để dành trái tim anh cho cậu vì nếu anh yêu cậu thì không đối xử với cậu lạnh nhạt như vậy. Dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ tế nhị hơn, đó là cách đối xử khi người ta có quan tâm nhau. Tùng kết luận vậy và cậu nằm ăn vạ trên giường mình hết nửa ngày trời để tiêu hóa cho hết cái cảm giác khó diễn tả này. Nó đau đau, nó buồn buồn, kéo tâm trạng chùng xuống. Hết muốn nhúc nhích!
Nằm đâu cũng cỡ 10 giờ sáng cậu lại nhổm dậy. Không nghĩ nữa, chỉ vì cả tuần qua anh đối xử với cậu kỳ lạ quá làm cậu tưởng bở… Nhưng những gì như bây giờ thì mới đúng là anh với cậu từ trước tới nay.
Chán!
Cũng là do cậu tự tưởng tượng, tự hy vọng quá nhiều. Đi kiếm Xuân thôi, hôm qua cậu không đón nó thể nào hôm nay nó cũng ca một bài ca về tình nghĩa bạn bè dài mấy trăm cây số cho cậu từ từ thưởng thức. Cậu còn phải thanh toán cái lịch làm việc vì bị anh nổi hứng bất tử làm rối tùm lum, thế nào cũng bị anh trợ lý ca thán.
Tới nhà trọ, việc đầu tiên Tùng nhìn thấy là cửa khóa kín mít bên ngoài.
“Cả đám đi đâu mất tiêu hết rồi trời?”
Gọi cho Xuân, giọng nó tí tởn bên kia điện thoại:
– Chiều về gặp đi, tui đang bận nhận việc. _Rồi chấm dứt cuộc nói chuyện._
Tùng chưng hửng. Mấy cái đám này làm gì mà không ai nói với cậu tiếng nào cứ như cho cậu ra rìa vậy. Đành gọi cho anh trợ lý, y như rằng. Tuy không bị la nhưng cậu bị tra tấn một trận màn anh tự than vãn. Lóc cóc tới chỗ anh quản lý lấy mấy cái hợp đồng còn giữ được, làm cho trọn.
Như hẹn, bốn giờ chiều Tùng quay lại phòng trọ. Có đủ thằng Sơn, Xuân và Anh Kỳ. Thì ra cả tuần nay Anh Kỳ cũng đã tích cực tìm việc làm và được một quán bar nhận. Vừa lúc họ cũng cần thêm tiếp viên nên giới thiệu cho Xuân vào làm luôn.
– Bộ cậu xuống đây luôn hả, không phải đi chơi? _Tùng hỏi khi thấy Xuân nhận việc ở thành phố._
– Đi chơi? Cậu nghĩ xem tui có rảnh rỗi dữ vậy không? Thiệt ra con em tui thi rớt, không đi học nữa. Có nó ở nhà phụ mẹ tui buôn bán thành ra thừa người, quanh quẩn riết cũng chán. Cuối cùng tui quyết định xuống đây một chuyến xem có khá hơn không.
– Vậy sao? Vậy thì chào đón cậu. _Tùng đưa tay ra bắt, mặt vẹo vọ làm xấu chào mừng Xuân._
– Cám ơn cám ơn. _Xuân đập đập mấy phát thiệt mạnh vô tay Tùng đáp lại cái mặt khó coi đó._ Tui xuống cũng để coi mắt cậu em rể nữa, nói chuyện mấy lần mà chưa thấy mặt.
Sơn phun nguyên bụm nước đang uống ra ngoài, may là không có ai đứng trước mặt nó. Chẳng là lúc vừa gặp mặt Xuân đã gọi nó là em rể ngọt xớt, nói là anh hai nó đồng ý rồi. Tưởng nói chơi sao giờ giống làm thiệt vậy.
– Vậy cậu định ở đâu chưa? _Tùng bỏ qua cái kiểu nhả nhớt của Xuân mà cậu đã quen quay lại vấn đề chính._
– Ở đây luôn. Đi làm chung với anh Long cho tiện. _Xuân đấm nhẹ lên vai Anh Kỳ._
– Gọi tôi là Anh Kỳ được rồi. _Anh Kỳ vui vẻ đáp lại._
Tùng còn chưa xác định chính xác anh Long là ai thì theo cái hành động kỳ quái của Xuân, Anh Kỳ đã lên tiếng. Cậu đưa mắt nhìn Anh Kỳ như dò hỏi. Anh Kỳ cười cười, liền giải đáp cái thắc mắc tổ bố đang hướng về anh.
– Tôi khai sinh tên Kỳ Long. Nhưng cái tên kỳ quá làm tôi ngại, thời đi học tôi thường bị bạn bè chọc ghẹo nên tôi hay để mọi người gọi là Anh Kỳ. Thật ra tên đầy đủ là Nguyễn Anh Kỳ Long.
– Đúng là cái tên quá gây chú ý. _Tùng kết luận khi nghe tên đầy đủ của Anh Kỳ._
Nếu không nhờ Xuân làm cùng chỗ, đi xin việc cùng ngày mới nhìn thấy hồ sơ của Anh Kỳ không thì cậu cũng không biết. Kỳ Long đúng là cái tên để người ta réo mỗi ngày thì cũng hơi ngượng. Mà mải nói chuyện của tên mà quên chuyện chỗ ở của Xuân. Ở đây hai người thì còn tạm được chứ ba người thì hơi khó.
– Ba người chật lắm, cậu ở được không? _Tùng cũng khá lo._
– Không sao. Mới chân ướt chân ráo xuống đây, công việc còn chưa biết ổn không, tiết kiệm chút chắc ăn.
Tùng nhìn qua Anh Kỳ ý hỏi có tiện cho anh không. Anh Kỳ vội trả lời:
– Trong túi tôi giờ không có đồng nào, cuối tháng này mới có lương. Tiết kiệm chút tốt hơn.
Tùng lại nhìn qua Sơn. Nó hiểu ý cũng vội trả lời:
– Em đi làm cả ngày, chẳng có dùng phòng bao nhiêu. Để hai anh ấy phụ tiền em cũng đỡ lo. Tiết kiệm chút tốt hơn.
– Nếu không ai thấy ngại là được rồi. Chúc mừng, vừa có chỗ ở vừa có việc làm. Hay tôi tới đây ở luôn nhỉ? Tiết kiệm chút tốt hơn.
– Không được!
– Không được!
– Không được!
Cả ba giọng đồng thanh. Rồi cả ba nhìn nhau cười. Sơn lên tiếng trước.
– Anh mà ở đây chắc em bị ông chủ anh hù chết! _Sơn lè lưỡi nhớ ông chủ của Tùng ở võ đài và ông chủ hầm hầm chạy tới đây thế nào._ Mà anh có tốn tiền chỗ ở đâu mà lo.
– Mày nhát gan quá! _Tùng mắng, vì cậu cũng đang giận ông chủ của cậu. Giận cá chém thớt._
– Tao cũng không đồng ý. Tao không thích bị vạ lây. _Xuân hùng hồn ủng hộ Sơn._
– Mày không có tình nghĩa gì hết trơn. _Tùng chì chiết._
Quay qua Anh Kỳ, Tùng hỏi khi chưa nghe anh lên tiếng.
– Còn anh lý do gì nào?
– Anh? Ờ quá chật cho bốn người.
– Lý do chính đáng quá nhỉ? _Tùng phản bác, Anh Kỳ chỉ cười._
Nhưng do đang giận trong lòng nên nói vậy chứ có chết Tùng cũng không dám bỏ nhà đi khi chưa được ai đó cho phép.
– Này, chuyện của cậu sao mà ồn ào tới ai cũng biết thế, hay danh chính ngôn thuận là của người ta rồi? _Xuân bất tử phát biểu làm Tùng muốn té cái rầm._
– Cái gì là ai cũng biết? Ai là ai, cậu nói coi.
Xuân không nói hất đầu chỉ Anh Kỳ. Tùng nhăn mặt.
– Cái này là đặc biệt, nhưng sao cậu biết anh ấy biết?
– Thì tui kể chuyện định gả con em tui cho cậu mà không được. Không cần nói lý do thì anh ấy đã biết vì sao rồi.
– Không lẽ… _Tùng lại đưa mắt nhìn Sơn._ Mày cũng nghe luôn rồi hả?
Sơn gật gật đầu xác nhận. Tùng xanh mặt, dù gì xưa nay Tùng vẫn giấu gia đình, hôm nay bị Xuân làm lộ hết trơn. Tùng nhìn Xuân muốn ăn tươi nuốt sống…
– Thực ra hồi trước chú út cũng nghi nghi rồi…sau này thấy ông chủ của anh em cũng ngờ ngợ…bây giờ thì xác nhận lại chắc chắn thôi.
Tùng cười khổ, vậy là cậu mất mặt anh hai với nó rồi. Giọng thằng Sơn lại tiếp tục lọt vào tai Tùng:
– Vậy còn chuyện Út Nhàn thì sao?
– Nhàn?
Phải ha, cậu quên mất chuyện cha cậu đang định kết thông gia với nhà bác Hai.
– Chuyện gì, sao lại có cô Út Nhàn nào ở đây? Đừng nói là cậu thịt được em nào rồi đó nha?
– Thịt cái đầu cậu. Là người cha tui đi hỏi cho tui đó. Mà chắc kỳ này về cưới luôn cho rồi…haizzz!!!!
Tùng nghĩ vậy thật. Ban đầu cậu còn muốn đấu tranh chỉ bởi vì… thì… tại… là… cậu tưởng có người yêu cậu. Ai ngờ, tới tận bây giờ một chút cũng không giành được.
– Lấy vợ? Cậu không đùa chứ. Làm hại con người ta thì sao? _Anh Kỳ lên tiếng._
– Nhưng cha em khó lắm, ông ấy nói là làm. Em sao dám mở miệng cãi, gặp cha cô ấy cũng tán thành vô cùng. Đợt rồi cha em gặp tai nạn, nhà em tưởng không còn gì để cứu vãn người ta sẽ không muốn làm sui gia. Ai ngờ bác ấy không những không làm ngơ mà còn giúp một tay. Hỏi làm sao mà mở miệng từ chối.
– Thì nói rõ cho cha cậu biết. _Anh Kỳ lại tư vấn._
– Anh nghĩ xem nói làm sao. Nói cho ông ấy biết đứa con ông ấy đổ mồ hôi sôi nước mắt, hy sinh mọi thú vui trong cuộc đời, lao động cực khổ nuôi nó ăn học thành người rằng nó không bình thường sao?
– Cậu cho những người như… là không bình thường sao? Cậu coi rẻ bản thân mình? _Anh Kỳ có vẻ không vui khi nghe mấy chữ không bình thường. _
– Bản thân em thì không thấy gì. Nhưng phải thực tế một chút, đại đa số mọi người đều coi đó là bất thường.
– Vậy nói cậu có người yêu rồi đi. _Xuân phụ họa._
– Nếu cha tôi bảo dẫn về thì làm sao?
– Kiếm đại một người dẫn về. _Xuân xúi dại._
– Khùng, bắt cưới thì ai làm cô dâu. Cậu chắc.
– Cho tôi xin. _Xuân le lưỡi._
– Nhưng không chừng cứ cưới vợ, sống như một người bình thường vậy mà hạnh phúc hơn. _Anh Kỳ nhìn xa xăm nói._
Tùng không cãi, cậu nghĩ trong bụng có lẽ Anh Kỳ tự nói mình thì đúng hơn nói cậu. Mà cậu cũng nghĩ, tới lúc nào đó không còn tránh né được thì chắc chắn cậu phải lên đường.
– Mấy bữa nay cha em cũng giục em về đi nói chuyện với người ta hoài đấy chứ. Lần trước không phải cha gặp tai nạn không chừng năm nay có cháu nội bế rồi. _Tùng nói tỉnh queo cứ như không phải chuyện của cậu ấy._ Hay là thanh toán cho xong mấy cái hợp đồng còn tồn đọng về nhà một chuyến, hỏi vợ luôn.
Anh Kỳ và Xuân thì bật cười sằng sặc vì hai kẻ kia dư biết cậu nói đùa, nhưng có một người không biết cậu nói đùa mặt mày xanh như tàu lá, nghẹn đến nín thở. Đó là Sơn, em cậu.
Vũ Phong trong thời gian đầu Kim Thành biệt tăm biệt tích anh cũng không để ý lắm vì dù gì “Cậu ta vẫn hay như vậy, vả lại bây giờ có người tình rồi chắc không rảnh làm phiền anh.” Nhưng lâu thì cũng có chừng mực thôi. Lâu quá thì cũng hơi kỳ lạ.
Vũ Phong thỉnh thoảng nhân lúc rảnh rỗi cũng ghé qua nhà cha mẹ Kim Thành truy tông tích thằng bạn vì gọi hoài nó chẳng bắt máy. Máy cứ reo mãi rồi tự ngắt. Ghé thăm sẵn hỏi tin tức, biết hắn vẫn mạnh khỏe thì cũng yên bụng.
Hôm nay Vũ Phong nhận được cuộc gọi của mẹ Kim Thành, giọng bà tràn ngập lo sợ. Vũ Phong vội vã đi ngay. Đó là sau khi anh thắng cuộc đấu võ đài một tuần. Những gì nghe được làm anh lo lắng không ít. Đây là những gì anh nghe được từ miệng mẹ Kim Thành:
“Thời gian trước chồng bà có tham gia những vụ làm ăn phi pháp, nhưng những vụ làm ăn đó càng ngày càng nguy hiểm. Ông ấy có ý rút lui nhưng những người cùng làm trước đây không muốn. Sau đó họ lấy những bằng chứng làm ăn phi pháp lúc trước uy hiếp ông ấy. Vốn biết Kim Thành có tàu buôn qua nhiều nước họ đã lợi dụng cha anh làm áp lực với anh, bắt anh hợp tác với họ.
Kim Thành đã nhận lời vận chuyển một số hàng hóa trong thời gian qua trên tàu của anh cho họ. Nhưng cách đây một tuần, trong khi vận chuyển hàng tàu anh bị bão đánh tan, anh cũng mất tích trong cơn bão. Bà lo quá, không ai tìm thấy gì. Đội cứu hộ tìm người trong cơn bão vừa rồi cũng không tìm được xác anh. Cũng không thấy tin báo về là anh an toàn…”
Bà khóc nức nở…
– Nếu không phải vì giúp chúng tôi tránh tù tội nó đã không mạo hiểm. Ban đầu nó đã không đồng ý… Nhưng thấy cha nó ngày càng héo hắt nó cuối cùng cũng đồng ý với người ta. Tôi đáng lẽ không nên để con mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng còn ông ấy… Chúng tôi lại không muốn ông ấy già rồi còn phải vào tù.
Vũ Phong sau khi nghe xong tức tốc đến chỗ tàu của Kim Thành bị nạn. Anh không biết thằng bạn chí cốt giờ này lạnh giá dưới đáy biển hay may mắn trôi dạt vào chỗ nào. Vũ Phong như có lửa cháy trong bụng… Anh càng sợ hơn khi nghe thuyền phó của Kim Thành kể tường tận.
– Khi tàu chuẩn bị vào đến nơi tránh bão, Kim Thành xuống canô chạy đi, ngay khi cơn bão bắt đầu ập tới. Cuối cùng tàu lớn cũng không tránh kịp bị bão đập tan tành hết cả. Thử nghĩ chiếc canô nhỏ bé đó làm sao thoát nổi.
Nhìn vẻ mặt thuyền phó một phen kinh hoàng nhớ lại mình may mắn sống sót sau khi tàu bị đánh vỡ ngoài khơi mà Vũ Phong không dám hình dung nhân ảnh nhỏ nhoi đó bị sóng dữ nuốt gọn như thế nào.
Anh không dám nghĩ, nhưng cái cảnh anh chưa từng chứng kiến đó cứ hiện ra trong đầu. Lúc đó Kim Thành nghĩ gì, có sợ hãi không, có kêu cứu không, sẽ tuyệt vọng sẽ kinh hoàng như thế nào? Trái tim anh như đang bị ai đó xé từng mảnh.
Lần cuối cùng anh gặp Kim Thành, đáng ra anh phải nhận thấy điều kỳ quái của cậu ấy mới phải. Cố chấp với anh bao nhiêu năm trời làm sao dễ dàng thay đổi như thế? Vậy mà anh vô tâm, anh vô tâm tin rằng trong thoáng chốc Kim Thành có thể quay sang yêu một ai đó. Chỉ bởi vì anh chưa từng yêu ai, chưa từng biết tình yêu là như thế nào nên anh không nhận ra sự bất thường của Kim Thành. Nếu là bây giờ anh sẽ nhận ra, khi anh biết tình yêu sẽ làm con người ta điên cỡ nào, cố chấp cỡ nào thì anh chắc chắn không để Kim Thành, với lý do vô duyên như thế rời đi.
Nhưng bây giờ đã quá muộn. Người bạn duy nhất đã nằm yên dưới kia. Không cho anh chào từ biệt một lần, không cho anh đưa tay cứu giúp một lần. Chỉ vì anh quá tuyệt tình, quá lạnh nhạt trước tình yêu của cậu ấy nên khi có chuyện cậu ấy đã chẳng dám tới nương tựa, chia xẻ cùng anh. Chẳng phải anh đã nhận lời yêu cậu ấy sao, nhưng anh gieo hy vọng rồi thẳng tay hất đổ. Nhận lời yêu người ta mà khi người ta bảo rằng đã có người yêu khác anh chẳng để tâm tới. Trong đầu anh hiện rõ hình ảnh Kim Thành đã ôm anh chặt như thế nào, đã run rẩy hỏi anh có muốn giữ cậu ấy lại không. Nếu ngày đó anh giữ cậu ấy lại thì bây giờ anh chẳng phải đứng trước biển mà ôm hối hận đến dường này.
Gió cứ lồng lộng thổi, tóc anh rối bù, môi anh mặn. Mùi biển nồng quá, chỉ chút gió thôi đã làm môi anh mặn.
Vất vả cả một tuần lễ ngược xuôi với những thuyền cứu hộ từ ngoài khơi quay về, Vũ Phong chẳng thu thập được gì. Một cái xác cũng không có. Hai tuần đã trôi qua, dù hy vọng gì cũng mất hết rồi.
Lặng lẽ quay về thành phố, Vũ Phong giam mình trong phòng làm việc suốt một ngày một đêm không bước ra. Thỉnh thoảng có người gõ cửa nhưng anh gắt đuổi đi.
Kim Thành, anh nhớ những lần hai thằng ra ngoài quậy phá. Đánh nhau với bọn nam sinh trường khác, cua gái hay tệ hơn là đua xe với bọn nó. Khi anh, khi Kim Thành cầm lái buông thả sinh mạng mình trên những con lộ về đêm để đổi lấy chút hả hê trong lòng. Khi lớn rồi anh mới thấy những chuyện đó là vô bổ chứ khi đó hai thằng thanh niên đã lấy nó để đo bản lĩnh đàn ông. Chưa kể sau đó bị công an tóm được báo hại hai thằng bị cha mẹ giảng một trận te tua. Kết quả anh bị tước thẻ một tháng, sau khi thẻ được mở cả hai rủ nhau trả đũa bằng cách xuyên Việt một vòng, tiêu tiền đến chóng mặt… Nhớ tới đâu Vũ Phong cười tới đó, không vui sao được cả một thời chỉ biết vui chơi, không lo lắng nhiều như bây giờ. Nhưng mọi thứ tốt đẹp đã kết thúc khi mà Kim Thành tỏ tình cùng anh…
Anh ngồi mãi, nhìn mãi những tấm hình Kim Thành gửi về mỗi khi Kim Thành neo tàu ở đâu đó, sau tấm ảnh thường được viết “Ước gì có cậu ở đây cùng mình.” Rồi những tấm hình từ thời đi học…
Một anh chàng đẹp trai nhưng ngổ ngáo với cái đầu hớt đinh dài, khuôn mặt đầy sức sống. Chẳng biết hắn từ khi nào lại nuôi cái bộ mặt đầy nam tính đó thành ra còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Phải chăng chỉ vì anh?
Vì anh chỉ thích phụ nữ!
Phải chăng vì anh?
Vì anh không có hứng thú với đàn ông…nên cuối cùng khiến Kim Thành biến mình thành ra như thế. Khi yêu trái tim con người ta luôn ngốc nghếch.
Có ai không muốn kề cận người mình yêu, hướng về nơi có người ta yêu ở đó, muốn độc chiếm, muốn gặp gỡ… Nhưng Kim Thành chọn cách đi xa chỉ vì nỗi ám ảnh sẽ làm anh ghét bỏ cậu ấy. Chắc là cậu ấy đã rất buồn.
“Mình phải ra biển để ngăn mình bám dính lấy cậu, chỉ biển mới đủ chỗ chứa tình yêu và nỗi nhớ nhung của mình dành cho cậu.”
Anh nhớ Kim Thành đã từng nói với anh như vậy khi anh lảng tránh Kim Thành, và bây giờ khi cảm nhận được những gì Kim Thành đã cảm nhận, anh đau. Anh đau đến thắt tim, đến lý trí cũng mờ mịt. Anh cuối cùng cũng đã mất, nơi duy nhất cùng anh vui buồn, chia sẻ, nơi duy nhất anh có thể nương tựa tinh thần mình, người bạn duy nhất.
– “Tên khốn, nhìn hắn lần cuối cũng không được, cả cái đám tang hắn cũng không cho mình dự. Không phải cố tình làm vậy để bắt mình ray rứt suốt đời, rồi sẽ nhớ hắn mãi sao!… Thôi được như ý cậu, không thấy xác, không báo tử, không tang ma coi như cậu vẫn sống. Mình sẽ chờ khi nào cậu đó, cậu lại quay về.”
Buổi sáng, thêm một đêm dài thức trắng, anh quyết định xếp những gì thuộc về Kim Thành lại. Anh cần một ly cà phê thật nóng để kích thích tinh thần lẫn cơ thể của mình vận động trở lại.
Đẩy cửa định gọi người làm, Vũ Phong giật mình khi thấy Tùng lúng túng đứng ngay trước cửa. Cậu cũng bị anh làm giật bắn khi anh bất ngờ mở cửa.
– Cậu đứng đây làm gì?
“Lại CẬU. Có nghĩa là anh đang khó chịu. Cậu không nên lảng vảng trước mặt anh. Lạng quạng lại bị mắng như chơi!”
– Anh có ăn sáng không? _Tùng lật đật lấp liếm cái sự lo lắng của mình._
– Mang cho tôi ly cà phê nóng.
– Có liền. _Tùng lật đật vọt mất._
Thực ra cậu rất lo khi thấy anh về đến nhà mặt mũi bơ phờ, râu tóc lởm chởm. Một bộ mặt từ trước tới nay cậu chưa từng thấy qua. Thậm chí anh đi ngang qua cậu lên lầu vẫn không có biểu hiện gì là nhìn thấy cậu.
“Có chuyện lớn rồi đây.” _Tùng đã nghĩ vậy._
Anh đóng chặt cửa cả ngày không ăn uống gì, cậu sợ anh xảy ra chuyện. Đánh bạo gõ cửa vài lần, lần nào cũng nghe anh gắt… Không sao! Còn đủ sức gắt cậu thì anh còn chưa sao. Nhưng qua một đêm cậu vẫn không thấy anh có biểu hiện gì muốn ra ngoài, cậu bắt đầu lo tợn. Loay hoay cả buổi trước phòng mà không dám gõ cửa. Nhưng khi anh chịu bước ra, chưa kịp mừng cậu đã quê một cục khi nghe cái giọng điệu lạnh nhạt của anh.
Mang cho anh ly cà phê nóng kèm một chén súp. Cậu hy vọng anh ăn một chút, bụng anh rỗng từ hôm qua đến nay rồi, thực ra không chỉ mới rỗng từ hôm qua, Vũ Phong nhìn chén súp rồi nhìn Tùng.
– Tôi không gọi cái này.
– Anh cứ để đó. Nếu không ăn, một lát em lên dọn sau. _Nói rồi cậu chuồn êm._
Nhưng nói là lên dọn sau chứ ra khỏi phòng Vũ Phong là Tùng lo cuốn gói. Hôm nay cậu còn phải đến chuẩn bị cho một tiệc cưới ở nhà hàng, giờ này mới đi đã là trễ lắm rồi.
Vũ Phong hớp một ngụm cà phê, anh thấy đầu nhẹ hơn một chút. Anh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Anh cũng cần đi làm, anh đã bỏ bê mọi thứ cả tuần nay chắc là thành một mớ bòng bong rồi.
Khi thân thể sạch sẽ, đầu óc thoáng đãng thì cái bụng anh sôi. Mùi chén súp đập vào mũi khiến cái miệng muốn ăn. Thôi thì sẵn đó, Vũ Phong húp một hơi hết chén súp. Cả người anh giờ mới thực sự tỉnh táo, dễ chịu. Anh khoái món Tùng nấu, nó rất hợp khẩu vị anh.
– Tùng! _Anh hướng xuống nhà gọi. Giờ đây, khi đầu óc thông suốt anh biết mình đã có thái độ lạnh nhạt đáp trả sự lo lắng của cậu giành cho anh._
Một tiếng hai tiếng cũng không nghe trả lời. Một lát chị giúp việc mới báo Tùng ra ngoài rồi. Bỗng dưng anh đâm bực, vì hiện giờ anh đang rất muốn gặp cậu.
………………………………………….. ……………
Anh Kỳ đến nhận việc ở một bar nhỏ, cả quầy chỉ mình cậu phụ trách pha rượu. Bar không lớn, khách không đông nhưng đều khách, không ế. Bar chỉ mở cửa từ 5 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Xuân đã phán một câu xanh rờn: “Ông chủ này làm việc tài tử ghê, chắc mở cho vui.”
Xuân làm bồi bàn ở đây cùng hai người nữa kiêm luôn quét dọn. Bar đông khách nhất là từ 8 giờ trở đi, lúc đó sẽ hơi vất vả một chút. Còn Tùng thành lệ, chiều tối mà rảnh thì chuồn tới đây ngồi chơi, không kêu nước. Nhưng những lúc không ai để ý, cậu được Anh Kỳ mời uống miễn phí.
– Anh buổi sáng đi làm thêm nữa hả? Em mới nghe Sơn nói. _Tùng chống cằm trên quầy bar vừa nhìn Anh Kỳ làm vừa hỏi._
– À không, anh chỉ đi loanh quanh cho thư giãn, thể dục ấy mà.
– Chi sớm quá vậy, làm khuya không tranh thủ ngủ thêm chút. Xuân cứ là bổ tới trưa trờ trưa trật.
– Anh quen giấc rồi, hồi trước làm ở Huế cũng vậy. Sáng thức dậy dạo một vòng rồi về ngủ tiếp.
– Mỗi người một kiểu. _Tùng chẳng hỏi nữa mà quay ra nhìn Xuân đang hì hụi lau bàn. _Nó làm được không anh? Xuân ấy. Cậu ấy chưa từng đi làm bên ngoài._
– Được, siêng lắm. Không giống cái vẻ tếu táo bên ngoài đâu!
– Vậy anh ổn chứ?
– Ổn. Có gì mà không ổn.
– Chuyện ăn ở đó mà.
– Tốt lắm, thoải mái.
Xuân dọn dẹp xong về lại chỗ Tùng.
– Lại ngồi chay hả?
– Ừ, mới gởi lương về quê xong.
– Cha cậu khá chưa?
– Đi tới đi lui gần như bình thường rồi, nhưng không làm việc nặng được thôi.
– Vậy thì tốt quá rồi còn gì?
– Tốt cái gì mà tốt. Ông ấy càng khỏe càng hối tui về lấy vợ lẹ chứ tốt gì!
– Không chừng lấy vợ đi sẽ quên ngay ấy mà. _Xuân tí tởn trêu._
– OK. Ngày mai về cưới luôn. _Tùng trợn mắt, trả lời Xuân._
– Đùa à? _Anh Kỳ hỏi khi nghe Tùng có vẻ rất khí thế._
– Thật đấy chứ.
Tranh thủ lúc Xuân chạy ra khi có khách vào, Tùng hỏi nhỏ.
– Đợt này cha em làm căng lắm. Anh có cách gì chỉ em vài chiêu đi, chẳng phải anh có kinh nghiệm rồi sao?
– Cậu muốn tham khảo kinh nghiệm của tôi thật sao? _Anh Kỳ dừng tay khi nghe Tùng cần anh chỉ giáo._
Tùng gật gật đầu. Anh Kỳ thở dài, tay tiếp tục lau lau ly rồi móc lên giàn.
– Khóc lóc năn nỉ, không được thì ăn vạ, quá nữa thì bỏ nhà đi. Vậy đó…
– Được hả?
Tùng hả họng tròn vo nhìn Anh Kỳ, cậu tới cãi còn chưa dám chứ đừng nói ăn vạ hay bỏ nhà đi.
– Vậy là anh từng làm vậy hả. Hữu hiệu không?
– Sao không, rốt cuộc thì tôi tha hồ yêu đương có ai cấm cản gì đâu. Chẳng sao cả, chỉ có người phụ nữ sinh ra mình thì tiều tụy hốc hác, người được gọi là cha thì tóc bạc nhanh hơn… _Anh Kỳ nói giọng càng nhỏ đi, mắt cậu nhìn ra xa xa đâu đó như có bóng người phụ nữ sắc mặt tiều tụy ngồi tựa đầu lên ghế ngóng mãi ra đường. Có người đàn ông tóc không còn mấy sợi đen rít mạnh hơi thuốc, mày cau đến không còn sát hơn được nữa._
– Anh Anh Kỳ. _Tùng cẩn thận gọi khi thấy thần sắc Anh Kỳ biến đổi. _Anh Anh Kỳ!
– Vậy đó. _Anh Kỳ quay trở lại nhìn cậu kết luận. _Nhưng cậu cứ đấu tranh, vì người của cậu chẳng phải rất quý cậu sao, người ta chẳng có ai tranh giành với cậu. Cậu phải chọn mất một bên mà thôi.
– Nhưng anh mất tất cả phải không. Sao bây giờ anh không về nhà?
– Tôi còn mặt mũi nào mà về?
– Cũng phải, nhưng mẹ em từng nói: “Dù con trẻ phạm tội tày đình cỡ nào, bậc làm cha mẹ cũng sẽ tha thứ.”
– Tôi đã bị từ rồi.
– Từ? Từ anh thì sao họ phải tiều tụy, phải lo buồn. Anh biết mà phải không?
– Từ khi về đây tôi vẫn hay ghé qua.
– Rồi sao? _Ý hỏi thái độ của cha mẹ Anh Kỳ đối với đứa con đi bụi về._
– Tôi không vào.
– Trời!
– Tôi không đủ can đảm. Dù tôi rất muốn ôm bà ấy một lần, nói lời xin lỗi.
– Vậy thì bước vào đi…
– Tôi không đủ dũng khí, cậu không biết khi ra đi tôi đã nói những gì đâu. Tôi thật là điên khùng khi nói những lời làm họ đau lòng. Tôi không phải không muốn về nhà, không phải không muốn được tha thứ… Sau những gì tôi làm tôi đáng bị trừng phạt, nhưng tôi thực sự muốn xin lỗi những gì mình gây ra.
– Vậy để em đi với anh.
– Cậu?
– Ừ, em. Để em đi với anh. Một là giúp anh có dũng khí vào nhà, hai là giúp em quyết định xem mình nên làm thế nào tốt nhất.
– Cậu muốn biết một gia đình có đứa con như cậu sẽ ra sao phải không? Muốn xem trước hậu quả hả? _Bị Anh Kỳ nói trúng tim đen, cậu cười cầu tài._
– Giúp cả hai mà.
– Nhưng chẳng phải Vũ Phong rất thích cậu sao? Anh ta không chừng sẽ cùng cậu gánh vác…
– Thích gì anh ơi. Vui thì lôi người ta lên giường anh anh em em. Không thích thì mắng xối xả, cậu cậu tôi tôi lạnh nhạt muốn chết. Anh yêu người ta anh có như thế không?
– Không!
– Thế! Em cơm bưng nước rót, một dạ hai vâng mà muốn bụp thì bụp…này anh sao vậy?
Tùng đang huyên thuyên bỗng thấy Anh kỳ mặt đỏ bừng. Bị Tùng phát hiện Anh Kỳ vội vã quay mặt đi. Tùng nghĩ ngợi:
“Cậu nãy giờ có nói gì đâu ta, rõ ràng là anh ấy đang ngượng. Chọc ghẹo cũng đâu có, toàn nói chuyện của mình thôi mà… Những chuyện mình nói về mình… bị Vũ Phong mắng…bị bụp…bị lạnh nhạt…bị… không lẽ… cái vụ lôi lên giường. Chết cha, hứng quá mấy chuyện vậy cũng lỡ nói tuốt tuồn tuột. Nhưng…”
Tùng quay qua nhìn Anh Kỳ với cặp mắt “Không lẽ anh vì chuyện đó mà đỏ mặt.” Mặt Tùng gian không thể tả. Đọc được những gì Tùng muốn biết mặt Anh Kỳ càng đỏ tợn.
– Không lẽ… anh… chưa …từng?
– Chưa từng cái gì? _Xuân ở đâu chọt mỏ vô bất tử._
– Vô duyên, làm việc của cậu đi.
– Này không vô duyên nha, có cái này hay lắm. _Xuân chỉ về phía quầy thu tiền._ Thấy không, người ngồi cạnh ông chủ đó…đó… hình như ông chủ muốn sang lại bar này hay sao ấy.
– Sang? Nhưng có gì hay. Định sang có nghĩa là có khả năng đóng cửa, có nghĩa là khả năng chúng ta thất nghiệp là rất rất cao. _Anh Kỳ xen vào._
– Phải ha. Chậc, hèn chi không có kinh nghiệm như tui mà cũng dễ dàng nhận vào làm, chắc tính sang quán rồi nên không quan tâm đến.
– Phải chi mình có tiền nhỉ, sang lại quán này kinh doanh. Tôi thấy lượng khách cũng không tệ. _Anh Kỳ chặc lưỡi tiếc._ Có thể buổi sáng mở thành quán cà phê, rất tốt.
– Phải ha, em có thể làm thêm bánh ngọt để vào tủ cho khách chọn. _Tùng thêm vào._
– Mơ mộng. _Xuân phán một câu lạnh tanh._
– Có ai cấm đâu. _Anh Kỳ cười._
Chót chét vài câu Xuân lại chạy đi. Tùng quay sang nhìn Anh Kỳ. Hai ánh mắt chạm nhau bỗng Anh Kỳ lại đỏ bừng mặt. Tùng vừa quên béng chuyện đang hạch Anh Kỳ, nhìn thấy bộ mặt đỏ au đó thì nhớ lại ngay.
– Nè, không lẽ hai người sống chung lâu như vậy mà không có gì hả? Ai tin được. Dù gì cũng có thời gian hai người chính thức là người yêu của nhau mà.
– Cậu lấy gì kết luận như vậy? Nhảm!
– Anh em nhà đó ít nhiều cũng có gen giống nhau chứ nhỉ, mà anh lớn như vậy rồi, nhắc tới chuyện đó mà mặt còn đỏ như gấc… hỏi sao không nghi chứ hả?
– Cậu thật là, không phải ai cũng như cậu. Minh Hàn không động vào tôi đâu, hôn một cái cũng chưa từng.
– … _Tùng chợt im lặng. Anh Kỳ không phải là một cô gái để Minh Hàn giữ mình giữ mẩy. Chỉ có thể là…_
– Anh ấy không yêu tôi thì không chạm vào, vậy thôi. _ Anh Kỳ nói tự nhiên như đó là chuyện mưa nắng của ông trời vậy._
– Không biết phải nói anh ta thế nào nữa. Em từng chứng kiến anh ấy bị Toàn Hiếu bắt nạt mà tội, bây giờ thì thấy ghét rồi.
– Không cần ghét, nhờ vậy mà tôi không quá ảo tưởng. Một ngày anh ấy chưa chạm vào tôi thì tôi biết mình chưa có tí nào trong trái tim đó, có ra đi cũng là một việc được báo trước. _Giọng Anh Kỳ đã bắt đầu giao động. _Mà thôi chuyện qua rồi nhắc mãi làm gì. Cậu có thực muốn cùng tôi đi không?
– Đi đâu?
– Nhà tôi._ Anh Kỳ có vẻ muốn lái sang chuyện khác._
– Đi chứ, hứa rồi mà.
“Tôi đã đồng ý khi nào chứ!”. Anh Kỳ cười cười, nghĩ thầm trong bụng.
Vũ Phong rà soát hết giấy tờ từ trước tới giờ. Những thứ liên quan giữa các sòng bạc và khách sạn anh xem xét tỉ mỉ. Minh Hàn đang nhúng vào những tài liệu này buộc tội anh. Chưa biết là buộc tội anh với chính quyền hay với cha anh, nhưng cái nào thì anh cũng chết nếu để lại những bằng chứng quá rõ ràng.
Vũ Phong cũng rất bực mình vì doanh thu của anh đang giảm đáng kể. Nguồn khách từ các khách sạn mà Minh Hàn đang quản lý không được đưa đến chỗ anh để tiêu tiền nữa. Những người còn đang làm việc cho anh ở lại khách sạn để móc nối khách đang bị Minh Hàn tìm ra và loại dần.
Vũ Phong vốn cũng biết Minh Hàn không phải là một tên khù khờ, anh đã dè chừng ông anh này nên quẳng anh ta vào một mối lo toan khác đó la chuyện tình cảm. Có như vậy anh ta mới không còn hơi sức để ý tới chuyện của anh. Bây giờ Minh Hàn nuôi ý trả đũa anh thì anh vất vả lắm đây.
Nhưng nói gì thì nói. Vũ Phong trong quá khứ rất để tâm đến tài năng của ông anh cùng cha khác mẹ này, nên khi tạm loại được Minh Hàn anh cũng rất nhanh chóng đẩy nhanh kế hoạch của mình. Anh cũng biết rồi một ngày Minh Hàn sẽ quay lại, anh ta là thứ duy nhất mà người cha anh yêu để lại, dễ gì ông ấy bỏ anh ta đầu đường xó chợ chứ. Nhưng nhanh quá, Minh Hàn quay lại trước khi anh kịp thu dọn chiến trường, bây giờ anh chỉ còn chờ vào bản lĩnh của Minh Hàn có thể khai thác tài liệu của anh tới đâu thôi. Nhưng nói thật, anh thèm đập vô cái bản mặt ông anh mình một cái ghê… “Minh Hàn là anh phụ thằng em này trước đó nha.”
Anh còn nhớ sáng hôm đó anh uống cà phê sáng ở Land, một người mà anh không bao giờ quên mặt đang ngồi cùng một người nữa. Người này anh cũng biết mặt luôn. Lặng lặng lại ngồi gần chỗ hai người kia ngồi, hơi khuất sau bóng cây dừa kiểng, anh biết được một chuyện rất rất thú vị.
– Anh đồng ý mối làm ăn này đi, huê hồng sẽ rất cao. Tôi đã đồng ý trả phí dịch vụ cho anh gấp đôi giá bình thường còn gì.
– Nhưng làm như thế tôi rất dễ đi tù đó. Số tiền cho anh vay quá lớn so với tài sản anh thế chấp.
– Nhưng tôi đã đưa cho anh xem hợp đồng mua lại Rose Queen rồi đó thôi. Khi xong việc anh cứ đem nó xác nhập vào khoản thế chấp. Nếu cần làm ngay hợp đồng bây giờ cũng được, khi Rose Queen được sang tên thì chính thức ký cho mau lẹ.
– Như vậy rất liều lĩnh, nếu hợp đồng chuyển nhượng thất bại…thì…
– Làm sao thất bại cho được. Anh cũng xem rõ những giấy tờ tập đoàn họ Hoàng giám đốc Minh Hàn đã ký đồng ý mua lại Rose Queen. Giấy ủy quyền cho tôi toàn quyền xử lý cũng hợp pháp. Có chuyện gì cũng đâu liên quan anh.
– Đúng là anh toàn quyền trong chuyện này, nhưng tập đoàn họ mua mà trở thành sở hữu của riêng anh…
– Là do giám đốc muốn như vậy thôi. Anh ta muốn tôi thay anh ta giữ ít tài sản làm của riêng thôi mà. Không vấn đề gì đâu.
– Anh chắc chắn chứ. Nhưng để an toàn anh nên ký giấy đồng ý gán toàn bộ công ty của anh cho chúng tôi nếu anh không trả nợ được.
– Chuyện nhỏ.
– Vậy tôi sẽ đi lo giấy tờ đầy đủ, thôi tôi đi trước.
Vũ Phong cười khẩy, Minh Hàn ơi là Minh Hàn. Không biết anh thông minh hay ngu ngốc mà muốn đem tài sản cho tên nhóc này đứng tên thay anh. Nhưng anh bỏ thằng em này trước thì anh cũng tự chịu đi, xem ai mới là kẻ phải ra đi.
Thêm một vài tác động nhỏ đủ cho cái hợp đồng đó nhanh chóng hoàn tất trước cả thời hạn, Vũ Phong không quên lưu lại những thứ cần thiết cho anh. Anh chỉ chờ ngày anh cười vào mặt Minh Hàn.
– “Minh Hàn, anh tin người tình bé nhỏ của anh thế sao? Trao vào tay hắn cả sự nghiệp của mình trong khi thẳng tay hất thằng em mình ra.”
Người Vũ Phong bắt gặp không ai khác chính là Toàn Hiếu. Toàn Hiếu chính thức vào làm trợ lý cho Minh Hàn. Cái chức này mười mươi là không cần qua tuyển dụng.
Nhận chức giám đốc không lâu Minh Hàn đã thành công trong việc xác nhập Rose Queen. Một khách sạn cổ. Nói cổ nhưng không phải lỗi thời mà do nó có kiến trúc cổ nhưng bên trong nội thất dịch vụ thuộc hàng năm sao. Khách sạn này nhắm vào cung cách phục vụ cho khách có cảm giác là mình là ông chúa bà hoàng. Nó vì sao được sang nhượng. Không phải vì nó làm ăn thất bát hay khách sạn chuẩn bị phá sản. Đơn giản vì cổ đông lớn nhất đã quá lớn tuổi và ông muốn bán lại cổ phần của mình về nghỉ hưu, hưởng thụ.
Đối thủ cạnh tranh không ít, nhưng có trời mới biết vì sao Minh Hàn thắng trong số cả trăm đối tượng muốn nó. Vị trí kinh doanh thuận lợi, doanh thu cao. Nhưng Vũ Phong nói không sai, anh khôn cả đời dại một giờ. Chỉ còn bước cuối cùng là hoàn tất thủ tục anh lại giao cho Toàn Hiếu, thực ra vì anh muốn Toàn Hiếu góp chút công cho thành công này để bớt những ý kiến không đồng tình với việc anh đặt cậu ta ở cái vị trí trợ lý mà không thông qua bất kỳ một cuộc tuyển chọn nào.
Và Toàn Hiếu không phụ lòng anh, cậu ta lợi dụng ngay cơ hội béo bở này để Minh Hàn ký giấy ủy quyền cho cậu đứng ra thâu tóm khách sạn, để cho cậu đứng tên chủ quyền mà không phải tên của công ty. Minh Hàn đã ký nhưng anh không hề biết anh ký những gì.
Toàn Hiếu mang công ty của cha cậu ta đi cầm, lấy số tiền đó đặt cọc trước khi công ty đặt cọc, cậu ta tiến hành chuyển quyền trước khi công ty làm việc đó. Cuối cùng cậu chỉ cần chờ công ty chuyển khoản nữa là xong. Tiền sẽ do Minh Hàn trả, tài sản cậu hưởng. Giấy tờ cậu lo, chỉ cần đánh lạc hướng một chút Minh Hàn sẽ không đắn đo nhiều khi cậu đưa giấy tờ cho anh ta ký. Cậu sẽ rút công ty của cha cậu về, lấy Rose Queen thế vào ngân hàng. Mọi thứ còn lại Minh Hàn sẽ dọn dẹp thay cậu. Giấy tờ ra nước ngoài cũng được chuẩn bị kỹ càng. Toàn Hiếu toan tính làm chuyến chót.
Sau chuyến này, nếu thuận lợi Minh Hàn tiếp tục tha thứ đứng ra thay cậu giải quyết hậu quả cậu có thể tiếp tục ở lại công ty bòn rút, không thuận lợi cậu ra đi với một món tài sản khổng lồ.
………………………………………….. ……………………….
Hôm nay, cái ngày Vũ Phong dự định đó cũng đến. Anh đã bị ông tổng giám đốc triệu tập. Nói anh không lo cũng không đúng, Minh Hàn có lẽ quá giận anh đã chơi anh ta te tua nên dốc lòng trả đũa. Còn cha anh, mười mươi sẽ ở về phe Minh Hàn. Nếu như sau khi biết chuyện anh lợi dụng hệ thống khách sạn làm chuyện phi pháp mà ông không tống cổ anh thì phải nói là kỳ tích. Nhưng anh không cần hệ thống khách sạn của gia đình, anh chỉ cần bảo vệ những thứ anh gầy dựng: sòng bài, võ đài và một vài thứ giải trí hái ra tiền khác.
Đứng trước mặt ông Vũ Hải, Minh Hàn khuôn mặt không chút biểu cảm nào. Không biết anh đang vui vì lật tẩy được thằng em hay thực sự chẳng có cảm giác gì như anh đang thể hiện.
Ông Vũ Hải ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt y như hai thằng con trai không chút biểu cảm nào. Chẳng biết cả ba có phải đang giải quyết một chuyện rất rất quan trọng hay không nữa. Người nào người nấy mặt lạnh tanh. Đẩy xấp hồ sơ trước mặt về phía Vũ Phong, ông Vũ Hải hỏi bằng một giọng đều đều.
– Con còn gì để nói không?
Ông Vũ Hải là vậy, khi ông giải quyết công việc ông tuyệt nhiên không để cho người đối diện biết ông đang nghĩ gì. Ông tin lời Minh Hàn hay tin vào Vũ Phong, đang giận hay chẳng để tâm lắm chuyện này. Tất cả đều không bị hai thằng con trai biết. Mà hai thằng con ông cũng không vừa, ông cũng không biết thằng đang luận tội hân hoan cỡ nào, thằng đang bị vạch tội có lo lắng cỡ nào ông cũng chẳng nắm được. Rõ cha nào con nấy, thế mới biết khi cứ quát tháo ầm ĩ mà lại chẳng có chuyện gì…!
– Nếu anh ấy mang những gì tới chỗ cha thì chắc không cần xem cũng biết không phải là dối trá. Con biết năng lực anh con mà, không cần thiết quanh co.
Ông Vũ Hải cảnh giác cao độ khi thái độ Vũ Phong dửng dưng đến vậy.
– Vậy con nghĩ mình nên làm thế nào giải thích cho ta những việc con đã làm?
– Thực ra cha chấp nhận những gì anh con đưa tới cho cha thì con nghĩ cha cũng nhìn thấy nó không hề gian lận. Chẳng qua con chỉ mượn chút vốn của công ty làm việc của con. Trách thì chỉ trách con công tư không phân minh, con không hề biển thủ một đồng nào của cha cả. Vay tiền của cha thôi mà.
– Chỉ vay tiền thôi!?
Minh Hàn trợn mắt nhìn Vũ Phong, anh không ngờ thằng em anh mặt dầy tới mức có thể đưa ra câu trả lời như thế.
– Phải, con vay cha chút vốn làm ăn. Có gì là không phải? Con bỏ nhiều công sức cho cha, chỉ vay cha chút tiền không lẽ không được?!
– Vay chút vốn. Em biết rõ công ty sẵn sàng phá sản nếu các sòng bạc trái phép của em bị bắt. Danh tiếng của công ty còn gì nữa? Chưa kể có thể bị đình chỉ hoạt động! _ Minh Hàn bắt đầu bực bội vì cái kiểu trơ tráo của thằng em._
– Vậy con không đính chính chuyện gì hết phải không? _Ông Vũ Hải nhấn mạnh._
– Không, ý con là như vậy. Còn nếu có ai đó bóp méo thì tùy cha. _Vũ Phong tỉnh bơ trả lời._
– Vậy những tài sản bắt nguồn từ công ty của ta…
– Cha, con chỉ vay tiền chứ không xin tiền. Nợ nần con trả hết rồi không có cái gì Xuất _ Phát _ Từ _ Công Ty Của Cha_ Ở _ Chỗ _ Con _Cả. _Vũ Phong nhấn mạnh từng chữ khẳng định những gì của anh là của anh, san bằng ý định muốn thâu lại chúng của cha anh._
– Đúng, trong này không thấy báo cáo nào cho biết công ty là chủ nợ của chúng. Minh Hàn con nói thế nào?
– Đúng, công ty không là chủ nợ của chúng. Nhưng giám đốc công ty lại đặt công ty trong tình trạng nguy hiểm lâu như vậy, lừa dối mọi người trong hội đồng quản trị, bao nhiêu đó đủ để không có tư cách lãnh đạo công ty.
– Con nói sao? _Ông Vũ Hải lại quay sang hỏi Vũ Phong._
– Kinh doanh thì phải liều lĩnh. _Vũ Phong tiếp tục trả lời._
– Nhưng liều lĩnh là cho công ty không phải cho lợi ích cá nhân. _Ông Vũ Hải kết luận._ Và xét cho cùng là con đưa công ty và mọi người vào cửa tử. _Giọng ông Vũ Hải vẫn đều đều._
– Tùy cha.
– Xét trong lúc con làm việc cũng không phải không có hiệu quả, cũng đem không ít lợi nhuận về cho công ty. Ta không đưa việc này ra cho mọi người trong hội đồng quản trị biết. Nhưng ngày mai ta muốn nhìn thấy có đơn từ chức của con trên bàn ta, ở đây. _Quay qua Minh Hàn, ông Vũ Hải cũng từ tốn nói._ Mọi chuyện chấm dứt ở đây, ta không muốn có ai bàn tán hay lật lại vụ này. Minh Hàn, con có bản lĩnh moi ra những gì nó giấu thì con cũng dọn dẹp y lại như thế. Ta không muốn hội đồng quản trị phê phán ta trao quyền nhầm người.
– Dạ!
– Ra ngoài đi. _Giọng ông Vũ Hải đanh lại, không chấp nhận thêm lời bàn cãi nào nữa._
Vũ Phong đi ra ngoài, nhẹ hơn anh phỏng đoán làm anh cũng hơi… Có lẽ do không có sự tham gia của bà mẹ kế nên mọi chuyện dễ dàng hơn và cha anh cũng muốn giữ thể diện khi hậu quả chưa có gì là trầm trọng.
Cả anh lẫn Minh Hàn có đấu đá cỡ nào thì một lời cha anh nói thì cấm có cãi nếu chưa đủ năng lực tự bảo vệ mình. _Không phải theo nghĩa đánh đấm._
Dừng lại một chút cạnh Minh Hàn, Vũ Phong lộ đôi mắt đang cười giễu cợt nhìn Minh Hàn.
– Chúc mừng anh, người yêu bé nhỏ lại quay về phải không, thật là uất ức cho kẻ đến sau. Có khi phải đi nhảy lầu ấy chứ, cái nhà anh mua đền cho cao thế cơ mà. Còn thằng nhóc Toàn Hiếu chắc là một món quà lớn đầy bất ngờ cho anh đấy ha. Chúc anh may mắn với món quà khổng lồ đó nhé…ha…ha…ha.
Vũ Phong buông một tràng cười thật dài trước khi bỏ đi. Minh Hàn giận xanh mặt khi anh nghĩ đến việc Vũ Phong dám mỉa mai anh về việc chính nó đã gây ra thì…
Chẳng phải nó đẩy anh vào một mớ bòng bong, làm cho anh rối loạn bao nhiêu năm nay sao. Rốt cuộc mọi thứ chỉ là trò nó chơi anh. Bây giờ không anh em gì nữa, chính nó không coi anh là người thân thiết của nó trước, là nó…
Tại sao lại là nó cười chứ không phải anh, tại sao? Tại sao anh không thể cất tiếng cười, tại sao lòng anh vẫn nặng trĩu?
Hất thằng em ra khỏi nhà giống như nó đã từng làm với anh, anh đáng lẽ phải rất vui mới phải chứ, phải hả hê mới phải, đã trả được nỗi ấm ức cho người yêu… nhưng không hiểu sao anh không thấy nhẹ lòng. Ngồi xuống ghế sopha ở phòng khách anh ôm đầu… Đầu anh đau…!
“Uất ức cho kẻ đến sau” Nó muốn nói điều gì anh biết chứ. Nhưng bỗng dưng tại sao thằng em anh lại nhắc tới người mà theo anh chẳng liên quan gì đến nó nhỉ? Thứ anh muốn quên nhắc lại làm đầu anh càng đau hơn. Sao nó lại biết nhiều chuyện như thế…nhảy lầu…có chuyện gì xảy ra nữa mà anh không biết không… Anh Kỳ nặng lòng với anh đến như vậy kia mà, có khi nào…
Từ ngày anh nhìn mái hiên trống rỗng còn sũng nước anh cảm thấy trong lòng có một lỗ lớn không thể lấp đầy. Cứ nghĩ đó chắc chỉ là sự dằn vặt khi anh đã đối xử bất nghĩa với người ấy. Nhưng hiện tại anh có nhiều thứ đang chờ đợi, một tình yêu, một sự nghiệp chưa kể sự trả đũa anh nung nấu trong lòng.
Vậy khi thỏa nguyện rồi sao anh không hề thấy thoải mái chút nào. Người anh nghĩ cần bỏ cũng đã bỏ, người anh nghĩ cần giữ cũng đã giữ, việc anh nghĩ cần làm cũng đã làm. Vậy sao anh không thoải mái chút nào vậy chứ?
Uể oải đứng lên, không hiểu sao anh lại muốn đi tới một nơi mà từ lâu anh đã né tránh. Ngôi nhà mà anh đã thuê cho cả hai ở khi từ Huế về. Nhà còn một năm nữa mới hết hợp đồng thuê, anh đã không cắt hợp đồng sớm dù đã mua cho Anh Kỳ một căn nhà mới. Anh nghĩ Anh Kỳ cần một chỗ ở để bình tĩnh lại trước khi đồng ý nhận nhà mới. Cửa đóng im ỉm, tra chìa khóa. _Anh vẫn chưa trả khóa. Từ ngày chia tay Anh Kỳ, anh vẫn chưa về lại đây để trả chìa khóa. _Một lớp bụi phủ dày, không có dấu hiệu có người ở.
Minh Hàn vừa mừng vừa lo. “Anh Kỳ có chuyện gì rồi hay là Anh Kỳ đã chịu nhận nhà mới?” Anh tiến sâu hơn, nhìn quanh. Đôi vớ thay ra anh quăng ngay kệ giày vẫn còn nằm đó, có chuyện không bình thường. Anh đi ngay vào phòng ngủ, áo anh thay ra ngày hôm đó còn mắc trên trên thành ghế, bộ áo ngủ của Anh Kỳ vẫn nằm nguyên trên mắc áo.
Mở tủ áo, quần áo hai người vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu nào có dọn dẹp qua hay có dấu hiệu dọn nhà. Vội vã vào trong bếp, mấy món ăn trên bàn còn nguyên đã qua quá trình mốc meo giờ khô quắc lại, lồng bàn còn úp lên trên. Trên bếp chiếc nồi vẫn nằm đó, thức ăn ở trong cũng chung số phận với những thứ trên bàn. Trong bồn vài cái chén chưa rửa nằm lăn lóc. Thùng rác vẫn chưa đổ. Tức tốc chạy vào toilet, xà bông tắm, khăn tắm, bàn chải…v..v. Mọi thứ cứ nằm nguyên như khi anh vẫn còn sinh hoạt trong nhà. Không dấu hiệu có dọn dẹp qua, ngoài cửa sổ mấy cái áo sơ mi phơi vẫn còn chưa lấy vào giờ đây bám bụi xám xịt.
Không lẽ không về qua chỗ này sao? Minh Hàn bỗng dưng hoảng, anh tưởng tượng có ai đó rơi từ trên cao xuống. Móc điện thoại gọi, đầu dây bên kia chỉ vang vang lên giọng đều đều… “Số điện thoại này không thể liên lạc được…”
Minh Hàn hấp tấp rời đó, chỉ còn nơi duy nhất anh hy vọng nhưng không được bao nhiêu phần trăm nhưng anh vẫn đến. Đúng như anh nghĩ, ngôi nhà anh mua cho Anh Kỳ cũng chưa từng có người dọn vào.
Thẫn thờ anh không biết mình đang ở trạng thái nào. Không hiểu sao anh lại lo lắng đến thế. Minh Hàn ra khỏi khu chung cư, thả bộ dọc công viên. Anh không gọi xe, anh cũng không để ý đến việc mình muốn về nhà thì phải gọi xe. Chân anh cứ bước, trong đầu anh dội về hình ảnh Anh Kỳ…
– Anh về rồi! Ăn cơm trước hay tắm trước?
– Anh ăn rồi. Anh tắm rồi ngủ, anh mệt quá.
– Hôm nay mấy giờ anh về?
– Cũng chưa biết, có hẹn đối tác chiều nay, chắc sẽ rất trễ.
– Hôm nay sinh nhật anh đấy. Mình ra ngoài ăn cơm nha.
– Lớn rồi sinh nhật làm gì. Hôm nay khó mà sắp xếp được giờ rảnh lắm.
– Đành vậy.
– Thôi để mai mình đi bù.
– OK!
Sao bây giờ anh mới nhớ, mỗi khi anh đáp lại Anh Kỳ một điều gì đó thì cậu ấy cười rất hạnh phúc. Còn khi anh từ chối thì cậu chỉ lẳng lặng chẳng nói gì, một câu trách móc cũng không có. Giờ đây khi cậu ra đi một đồng của anh cũng không lấy, thậm chí cậu cũng chưa từng về qua nhà để lấy dù chỉ một cái nón, một cái áo.
Anh Kỳ bỏ đi trong đêm mưa gió đó, anh dù có áy náy cũng không nghĩ nó sẽ làm anh nặng lòng như hôm nay. Anh đã lựa chọn Toàn Hiếu, đã buông tay với Anh Kỳ, mọi kết quả đều là do anh quyết định… vậy mà giờ đây anh lại canh cánh hình ảnh Anh Kỳ đã cố níu kéo anh, thái độ Anh Kỳ lần đầu tiên dữ dội như vậy. Khi cảm giác áy náy đi qua anh đã từng lo sợ Anh Kỳ sẽ gây khó khăn cho anh, anh đã chuẩn bị bao nhiêu từ ngữ để biện hộ cho mình… nhưng anh chờ mãi cũng không thấy người đó xuất hiện trách móc anh, chất vấn anh.
Anh đã từng nhẹ lòng biết bao khi không thấy Anh Kỳ xuất hiện trước mặt anh thời gian sau đó… Vậy tại sao trong lòng anh bây giờ lại thèm một nghe một tiếng Anh Kỳ cất lên dù chỉ để oán anh.
Tại sao không một cú điện thoại, không thêm một giọt nước mắt thậm chí cả một lời tạm biệt?
Minh Hàn đi đến đồn công an hỏi thăm án tự tử, không có. Anh bắt đầu tìm tung tích cậu, anh muốn biết chắc cậu không có gì đó như là đi chết chẳng hạn. Nhưng rồi một tin tức cũng không, nhờ tới thám tử tư điều tra cũng không tra ra một Anh Kỳ.
Kỳ lạ, tại sao cứ như chưa từng có người này. Bây giờ ngoài số điện thoại và cái tên Anh Kỳ anh chẳng có bất cứ thông tin nào để tìm. Anh thật tệ, cậu là nhân viên của anh bao nhiêu năm chưa kể còn ở bên cạnh anh không chỉ một vài ngày, muốn tìm hồ sơ xin việc của cậu nhưng hồi ấy anh hủy hết rồi còn gì. Còn sau này, anh có quan tâm gì đâu ngoài hai chữ Anh Kỳ khi anh cần gọi. Ngày sinh, nhà cửa, quê quán…v…v. Anh chẳng biết gì…
Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra bản thân anh đã đối xử với cậu quá bạc bẽo như vậy, sao anh cứ luôn thấy cậu đầy đủ, thấy cậu hạnh phúc. Anh chỉ nhìn thấy Toàn Hiếu của anh mới đáng thương. Nhưng bây giờ ai đáng thương đây, có lẽ chẳng phải Anh Kỳ, chẳng phải Toàn Hiếu mà lại chính là anh.
Anh mới là kẻ đáng thương, ở bên người này thì lo lắng cho người kia, ở bên người kia lại bận tâm tới người này. Cuối cùng thì anh muốn gì đây, tới bây giờ anh vẫn khẳng định anh yêu Toàn Hiếu cơ mà, có lúc nào anh nghi ngờ điều đó đâu. Tại sao lúc này trái tim anh lại bất ổn vì một người khác ngoài Toàn Hiếu.
Minh Hàn làm một chuyện mà anh tưởng chừng như không bao giờ anh có thể làm trong suốt cuộc đời còn lại của mình. Anh đi tìm Vũ Phong.
Ngồi trong phòng khách nơi mà ngày trước Tùng đưa anh vào chờ cô em gái nói chuyện với thằng em trai. Anh thật khổ sở, khi anh hẹn Vũ Phong nó không hề giấu giếm những lời mỉa mai anh, nhưng nó đồng ý gặp anh. Bây nhiêu thôi cũng làm anh có thể bỏ ngoài tai những lời nó cố ý châm chích anh.
Vũ Phong nằm dài trên ghế, anh không ngồi tiếp Minh Hàn đàng hoàng mà cố tình làm như miễn cưỡng lắm. Thật ra khi nghe Minh Hàn gọi chỉ vì muốn biết những gì anh úp mở với Minh Hàn ở nhà cha anh thì anh đã vui như điên. Minh Hàn không biết rằng vì một chút nóng ruột của mình anh đã tự tay trao yếu điểm của mình vào tay thằng em chết tiệt.
– Sao tự dưng chạy lại đi tìm em vậy Anh-Hai? _ Hai chữ “anh hai” Vũ Phong cố tình nhấn giọng kéo dài, mỉa mai_ Không chạy đi tìm người yêu bé nhỏ của anh ăn mừng sao, thắng lớn như vậy…
– Nói đi, em biết gì về Anh Kỳ, em nói nhảy lầu là thế nào? _Minh Hàn bỏ ngoài tai giọng điệu của Vũ Phong._
Tùng suýt bật ngửa khi nghe Minh Hàn nói Anh Kỳ nhảy lầu. Mới tối qua cậu còn nhận điện thoại Anh Kỳ hẹn tối nay sẽ cùng cậu về nhà anh ấy mà, sao tự nhiên có chuyện nhảy lầu.
– Anh Anh Kỳ nhảy lầu? _Cậu buột miệng không kịp kềm chế._ Sao lại…
– Anh không biết, anh không tìm được Anh Kỳ, nhưng hình như Vũ Phong biết. _Minh Hàn trả lời Tùng nhưng mắt không rời, chăm chú theo dõi phản ứng của Vũ Phong._
– Tại sao anh lại biết người yêu của anh ấy nhảy lầu trong khi anh ấy không biết? _Tùng giả điên hỏi Vũ Phong, cậu muốn biết có chuyện gì mà Minh Hàn lại đi tìm Anh Kỳ trong khi anh ta đã đá Anh Kỳ không thương tiếc như thế, không lẽ…_
Cậu đặt ly nước trước mặt Minh Hàn mời anh uống. Rõ ràng Tùng có nói qua cho Vũ Phong biết chuyện Anh Kỳ bị đá nhưng anh ấy vẫn sờ sờ ra đó chứ có sứt mẻ miếng nào đâu mà đồn nhảy lầu. Rõ ràng Vũ Phong đang toan tính cái gì đó…
– Vũ Phong, em nói đi. Anh Kỳ như thế nào?
– Làm sao em biết, tự dưng đi hỏi chuyện đáng ra anh là người phải biết…
– Đừng quanh co nữa, những chuyện như vậy từ trước tới giờ chẳng phải một tay em sắp xếp hay sao? Trả lời anh đi… hay em lại muốn ra điều kiện? Chẳng phải Anh Kỳ là một Toàn Hiếu thứ hai sao?
Tùng bất giác không vui, Anh Kỳ không phải là một Toàn Hiếu thứ hai. Anh em nhà này cứ thích tự mình suy diễn tự mình gán ghép. Mà từ sau chuyện anh đối xử với Anh Kỳ tuyệt tình như vậy thì Tùng cũng đâm ghét anh. Cậu sẵn giọng:
– Anh Anh Kỳ không như vậy, anh đừng áp đặt những suy nghĩ của mình cho người khác.
– Sao em biết Anh Kỳ không như vậy? _Vũ Phong chợt hỏi._ Em thân thiết với cậu ta lắm sao?
Tùng biết mình hớ rồi, cậu đúng là rách việc. Nhưng cậu thực sự không chịu nổi khi Anh Kỳ bị đánh đồng với cái tên Toàn Hiếu lăng nhăng mặt dầy đó, hắn rõ ràng rất xảo quyệt. Nhưng cậu cần trả lời cậu hỏi của Vũ Phong ngay bây giờ.
– Không có, em chỉ cảm giác như vậy thôi.
Tùng tưởng tượng cái cảnh hai tên nằm cạnh nhau ngủ bị Vũ Phong bắt gặp, bây giờ mắt anh ta sắp có lửa rồi.
– Em biết Anh Kỳ ở đâu hả? _Minh Hàn quay sang hỏi Tùng._
– Không, chỉ gặp có một lần đó ở Huế cùng với anh thôi. Tại thấy anh ấy hiền quá mà. _Tùng không biết tại sao cậu lại giấu biệt, miệng nói mà mắt cứ liếc sang Vũ Phong. Cậu nhìn thấy hình như Vũ Phong hài lòng với câu trả lời của cậu._
– Nói đi, em biết Anh Kỳ ở đâu phải không? _Minh Hàn lại hỏi Vũ Phong._
– Không, chỉ đoán bậy vậy mà.
– Đoán bậy, không thể ăn nói bừa bãi những chuyện như vậy.
– Có gì mà không, kẻ thất tình nhảy lầu thiếu gì.
– Em thực chỉ nói bừa?
– Đúng, nói bừa thôi. Mà anh quan tâm làm gì? Nếu cậu ta thực sự chết quách đi chẳng phải anh khỏe hơn sao. Không sợ bị đeo bám, không sợ bị làm phiền, cũng không ai đi rêu rao tội phụ bạc của anh, anh cứ vậy mà hạnh phúc mà hưởng thụ đi…
Bất giác Vũ Phong im bặt khi sắc mặt Minh Hàn xám xịt. Minh Hàn tối mặt tối mày khi giả thuyết Anh Kỳ chết khuất mắt thì sẽ không ai trách móc anh nữa. Ý tưởng đó làm đầu óc anh quay cuồng. Không, dù có bị làm phiền cỡ nào thì anh cũng không muốn nghe điều đó. Anh không muốn nghe rằng anh vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy Anh Kỳ.
Vũ Phong biết được sắc mặt đó nói lên điều gì. Minh Hàn là vậy, anh ta luôn giỏi trong nhiều nhiều việc khác nhưng quá yếu mềm trong chuyện tình cảm. Anh đã từng lợi dụng điều đó rất thành công mà… Bây giờ Minh Hàn đã lộ rõ mối quan tâm của anh là gì. Là một Anh Kỳ không phải Toàn Hiếu, Vũ Phong cười thầm trong bụng. Phen này nhất định cho ông anh của anh lên bờ xuống ruộng dù anh chẳng sơ múi được gì từ việc đó. Anh bắt Minh Hàn phải trả cái giá Minh Hàn đã hết lần này đến lần khác phản bội anh.
…………………………………………�� �.
Như hẹn Tùng tới quán chờ Anh Kỳ, hôm nay Anh Kỳ xin nghỉ sớm mấy tiếng. Cả hai sẽ đón xe buýt cùng về nhà Anh Kỳ.
– Anh hồi hộp không?
– Có chứ, bao nhiêu năm rồi tôi không về.
– Có chuẩn bị những thứ cần nói chưa?
– Tôi chuẩn bị kỹ lắm rồi, nhưng không biết có nói nổi không nữa.
– Cha mẹ anh khó lắm không?
– Cũng không hẳn là khó. Thực ra họ từng gọi tôi về khi biết tôi chẳng thành công trong việc chinh phục được người ấy. Tôi nghĩ tôi thất tình nhưng cha mẹ tôi rất vui đó.
– Tùng cười._ Phải, mối tình kiểu đó mà… nhưng sao bây giờ lại thế này.
– Lúc đó tôi cũng định về nhà rồi…tôi nghỉ phép một tháng để về nhưng… nhưng cuối cùng tôi lại lộn trở ra… chỉ vì tôi không thể một ngày không nhìn thấy người ấy.
– Không nhìn thấy. Anh chấp nhận chỉ cần nhìn thấy?
– Phải, tôi lấy nó làm vui. Tôi không thể làm khác được nữa, khi phát hiện ra điều đó thì quá muộn để quay đầu lại. Tôi bị cha từ luôn, tôi lạc lối trong mê cung của chính mình.
– Không một lời hứa hẹn, không cả một lời ngọt ngào…?
– Phải! Không gì cả dù chỉ một lời bày tỏ lòng mình cho anh ấy biết.
– Anh biết không, em từng vô tù ngồi hết mấy ngày chỉ vì đi tỏ tình không đúng chỗ.
– Không đùa chứ. Làm gì nghiêm trọng đến vậy. Cậu có uy hiếp người ta không đó?! _Anh Kỳ trợn mắt tỏ vẻ không tin._
– Làm gì có cái gan đó. Chỉ tỏ tình thôi, thậm chí phải nói trước là không đòi đáp lại nữa kìa.
– Vậy cậu thê thảm hơn tôi rồi. _Anh Kỳ cười sằng sặc._ Tôi bất quá chỉ bị người ta dùng tiền tống đi thôi. Nhưng cậu dùng thủ đoạn gì mà cuối cùng cậu lại chui vô giường người ta vậy? _ Anh Kỳ cố nén cười chọc Tùng._
-Ấy… đừng nói khó nghe vậy chứ. Có thủ đoạn gì cũng đỡ…haizzz!!… Cuối cùng là bán cho người ta…
– Bán, hơi khó hiểu đó.
– Thì lần cha em gặp tai nạn, cùng đường nên em chạy nhờ anh ta giúp. Anh ấy ra giá rồi mua người luôn. Trong khi số tiền không bằng một chuyến nghỉ mát của anh ấy nữa.
Anh Kỳ im lặng không nói gì, xe vẫn đều đều lăn bánh, thỉnh thoảng lại ghé trạm đón khách. Không chịu được, Tùng lên tiếng…
– Anh không cần tỏ thái độ thông cảm dữ vậy đâu.
– Đâu có, chỉ là… chỉ là tôi nhớ tới việc Minh Hàn mua cho tôi một căn nhà làm quà chia tay. Anh em họ sao giống nhau đến thế. Nghĩ rằng tiền có thể mua hay bán trái tim người ta sao.
– Không cần kích động quá, bây giờ anh thoát được rồi. Vui vẻ lên… sắp về đến nhà anh chưa?
– Còn ba trạm nữa là tới… Mà cậu không có ý muốn ra đi hả? Anh ta đối xử với cậu như vậy mà.
– Thật ra thì cũng muốn, nhưng như anh cũng từng trải rồi…đi thì nhớ, ở lại cũng không tổn hại gì. Anh ta lại có những thứ em muốn có…
– Tiền hả? _Anh Kỳ hỏi giọng có vẻ khó chịu._
– Nè đừng tỏ vẻ như vậy chứ! _Tùng nghe ra ngay lập tức cái âm điệu khó chịu của Anh Kỳ._ Em thực tế lắm, em cần tiền lo cho gia đình, cần tiền trả nợ, cần việc làm. Em không có quá nhiều tự ái để xa xỉ trong khi cả nhà khốn đốn đâu. Anh nghĩ sao thì nghĩ nhưng em thấy mình cũng chẳng làm sai điều gì. Vả lại em cũng chẳng phải phụ nữ để phải giữ trinh tiết cho ông chồng…
– Cậu thực sự không thấy mình bị khinh thường sao? Anh ta dùng tiền mua cậu và cậu thì ngoan ngoãn chấp nhận, nghĩa là anh ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc sẽ để trái tim cho cậu, trong lòng anh ta chắc chắc sẽ khinh thường cậu.
– Chứ anh nghĩ em cầu mong gì trong mối quan hệ chủ tớ này?!
– Chủ tớ?
– Phải nói khó nghe là chủ tớ, nói lịch sự là người bán sức lao động. Khó nghe chút nữa là làm trai bao. Nhưng dù gì cũng là bán sức mình thôi, không cầm tiền không của ai cả.
– Cậu không nghĩ nếu không có chuyện tiền bạc xen vào thì hai người có thể xảy ra thứ tình cảm khác.
– Anh buồn cười thật, anh nghĩ một tên nhóc mới ra trường nghèo rớt thì dám mơ gì chân tình từ một ông chủ bự chứ… Thực ra cũng từng mơ, nhưng sự thật phũ phàng hơn nhiều. Chấp nhận thôi…em cũng đang cân nhắc chuyện về quê lấy vợ…nhưng không biết có yên không.
– Làm sao yên được, mọi mặt mọi nghĩa đều không thể yên ổn…Tới rồi, xuống thôi. Nhưng không chừng vào nhà tôi rồi cậu lại tìm được hướng tốt nhất cho mình thì sao.
– Vậy anh tìm được rồi sao?
– Nếu ông bà chịu bỏ qua có lẽ tôi sẽ về nhà, không làm họ đau lòng nữa.
– Sẽ bỏ qua thôi mà, cha mẹ là vậy. Hai tên kia không có người chia tiền phòng rồi.
– Cậu chắc ăn quá ha.
Nhưng Tùng nghĩ tới cái vẻ lo lắng của Minh Hàn khi chạy đến hỏi Vũ Phong về Anh Kỳ ban sáng. Cậu có cảm giác mọi chuyện không thể tới đây là yên ổn được. Nhưng cậu không giám nói, vì nếu như cậu đoán sai rất có thể hại Anh Kỳ một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Cậu không thể làm vậy, anh ấy chẳng khổ quá rồi còn gì. Và chắc gì Minh Hàn sẽ quay lại với Anh Kỳ mà cậu nhiều chuyện.
Cả hai xuống xe rẽ vào một con hẻm rộng cách đó khoảng trăm mét, con hẻm khá rộng, nhà cửa hai bên rất đẹp, khẳng định không phải khu nhà dành cho người nghèo. Rẽ quanh co thêm một hai lần nữa, vẫn những ngôi nhà như vậy không có vẻ gì là sẽ đi vào một khu ổ chuột phía sau mặt tiền hào nhoáng.
Anh Kỳ có vẻ căng thẳng, cậu im lặng bước. Tùng cũng lặng lẽ bước theo, Tùng có quá nhiều ngạc nhiên về con người này, cậu bây giờ có nhiều thắc mắc không thể hỏi trong lòng.
Cuối cùng Anh Kỳ cũng dừng lại. Một ngôi nhà màu trắng, trang trí thêm những đường viền, hoa văn xám và đen trông rất sang trọng nhưng ấm áp.
“Không phải chứ, người này cũng không thuộc tầng lớp của cậu.” Tùng bỗng dưng thấy xa cách với Anh Kỳ, không thấy thân thiện như từ trước tới nay.
– Không phải vì ngôi nhà mà cậu xem tôi không phải đồng bọn nữa chứ?
Tùng thiếu điều há hốc miệng khi bị Anh Kỳ nói trúng phóc điều cậu đang nghĩ.
– Cậu nghĩ cái gì là hiện ra mặt cái đó, thật không biết giấu giếm đi sao? Cậu làm tôi đau lòng đó. Hối hận nhặt tôi về hả?!
– Gì mà nhặt, anh đừng nói kinh như thế chứ… vào nhà, vào nhà…mục đích chính là vô nhà, không phải bắt bẻ em. Bing… boong…
Tùng chỉ vào chuông cửa, miệng giả giọng tiếng chuông kêu để giục Anh Kỳ. Anh Kỳ lườm cậu trước khi đưa tay bấm chuông.
– Cậu dẹp cái ý nghĩ đó trong đầu đi, không tôi giết cậu.
– Không nghĩ nữa, không có…
Anh Kỳ cười có vẻ bằng lòng, đưa tay nhấn thêm một hồi chuông nữa, rồi thở ra thật mạnh chờ đợi.
Bên trong cửa, một tiếng cạch khẽ vang lên. Cánh cửa to lớn từ từ hé ra…
– Cậu…cậu…
Một người phụ nữ có vẻ là người giúp việc đã khá lớn tuổi, mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy Anh Kỳ.
– Bà chủ, cậu Long về rồi. Bà chủ…
Nhìn theo hướng đôi mắt của chị ta, Tùng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi lọt thỏm giữa một chiếc ghế bành đặt bên trong mái hiên, nghe tiếng gọi người đó bật dậy. Tùng nhìn rõ hơn, mẹ Anh Kỳ, một người phụ nữ với gương mặt rất dịu dàng, bà không có nét đẹp sắc sảo nhưng rất ôn nhu. Nhìn vào cứ muốn nhìn thêm nữa. Bà ốm, đúng hơn là tiều tụy.
Bước từng bước chậm xuống bậc tam cấp, bà nhìn chằm chằm về phía chỗ Tùng và Anh Kỳ đang đứng. Có lẽ bà còn chưa tin vào đôi tai mình, chưa tin vào đôi mắt mình. Từ mái hiên bước ra cửa không có bao nhiêu bước chân thế mà bà đi mãi không tới.
Tùng đẩy nhẹ Anh Kỳ vẫn còn đứng như trời trồng bên cạnh. Anh Kỳ bị Tùng đẩy, cậu như vừa tỉnh lại. Nhìn mẹ gần như vậy, rõ ràng như vậy cậu đã chết lặng cả người. Người mẹ với gương mặt xinh xắn tròn trịa, đôi mắt lúc nào cũng tinh nghịch nhìn cha con cậu đã không còn nữa. Trước mắt cậu một người đàn bà héo hon, đôi mắt u buồn, thân thể gầy nhom.
Cậu tiến lên một bước, nghẹn ngào gọi mẹ.
– Mẹ!
Bà như chỉ cần nghe tiếng cậu để xác nhận thứ cảm giác mơ hồ trong lòng, đúng là thằng con bà quay về. Nó đã tuyệt tình tới mức bao nhiêu năm nay không một lần về thăm nhà, làm bà nhớ nhung đến quay quắt. Đứa con bà rứt ruột đẻ ra, tự tay chăm nó lớn, nhìn nó từng từng ngày từng ngày trưởng thành. Vậy mà bỗng dưng nó làm cái chuyện kinh thiên động địa với bà, đâm đầu vào con đường không lối thoát, bà làm mẹ sao không lo lắng. Lo đến héo hon gầy mòn.
Chân bà bước nhanh hơn, cả thân người bà lao nhanh về phía tiếng gọi vừa cất lên. Bà sợ chậm một bước sẽ không kịp, sợ nó lại đi.
– Mẹ!
Anh Kỳ quăng vội túi xách trên vai chạy lại đỡ mẹ cậu đã sắp ngã vì đi quá vội vàng.
– Mẹ…
– Đúng là con chứ, mẹ vẫn hay thấy con về nhà nhưng không lần nào là thật. Lần này là con thật chứ?!
– Thật, là con thật. Mẹ…
– Không đi nữa chứ?
– Không. Không đi đâu nữa. Mẹ…
Anh Kỳ chưa một lời xin lỗi mẹ cậu đã mở rộng cửa cho cậu vào nhà, mở rộng lòng tha thứ cho thằng con lang thang. Vậy mà bấy lâu cậu cũng không chịu về, cậu bỗng dưng ân hận vô cùng. Sao cậu lại làm một điều kinh khủng như vậy với người yêu thương cậu.
– Con xin lỗi, con xin lỗi…
Anh Kỳ lặp lại mãi một câu xin lỗi, nước mắt cậu chảy dài không kềm chế nổi.
– Vào nhà đi, vào cho mẹ xem con có ốm đi không. Nhanh!
Bà giục rồi kéo cậu vào nhà. Trên bậc tam cấp cha cậu đã đứng đó từ khi nào. Mày ông chau lại như rất khó khăn cố gắng kềm nén một thứ gì đó.
Tùng được chị giúp việc mời vào nhà, mẹ Anh Kỳ cứ xăm soi thằng con, còn Anh Kỳ thì lấm lét nhìn cha cậu. Tùng chào cha Anh Kỳ, còn mẹ Anh Kỳ hoàn toàn không nghe tiếng Tùng chào.
– Con là bạn cùng phòng trọ với anh Anh Kỳ… Long, con tên Tùng._ Tùng chủ động giới thiệu mình khi Anh Kỳ có vẻ không thể giới thiệu cậu được._
– Bạn cùng phòng trọ?_ Cha Anh Kỳ hỏi lại._
– Vâng, tụi con ở chung vài người cho nhẹ tiền. _Tùng cố tình nói có nhiều người ở chung để giải thích cho rõ ràng khi cái cảm giác cậu bị cha Anh Kỳ nhìn với cặp mắt nghi ngờ “Cậu có phải Gay không?” chiếu trên mình cậu._
– Vậy à. Cậu theo nó về tận đây. Nghe cậu nói giọng miền Nam rõ như vậy…
– Vâng con ở Long An vào thành phố đi làm.
– Vậy không phải cậu theo nó từ Huế về?
– Không tụi con ở trọ bên quận 3.
Ông không nói gì chỉ nhìn Anh Kỳ, nhìn vẻ vui mừng quá mức của vợ ông cũng vẫn như vậy im lặng. Anh Kỳ vẫn lấm lét nhìn ông cũng không dám nói gì nhiều, chỉ trả lời qua loa mấy chuyện ăn ở của cậu cho mẹ cậu nghe.
– Về rồi thì ăn ở cho đàng hoàng. Bà cũng đừng có quýnh quáng như vậy. Có phải nó từ cõi chết trở về đâu.
– Ông đừng ăn nói bậy bạ. Con về nhà rồi thì đừng đi nữa. Ha!
– Dạ!
– Vậy con đói không, đã ăn tối chưa? Mẹ bảo chị Tám dọn cái gì đó cho con ăn. Ăn rồi tắm rửa ha… để mẹ coi trong bếp còn gì.
Bà rối rít nói rồi rối rít đi vào bếp. Còn Anh Kỳ ngồi đối diện cha, cậu bắt buộc phải nói gì đó. Cha cậu không giống mẹ cậu, không thể coi như chưa từng có gì như mẹ cậu.
– Con xin lỗi.
– Vậy chuyện tình cảm của anh sao rồi? _ Anh Kỳ bị cha gọi bằng anh, cậu chột dạ._
– Con sai rồi.
– Sai rồi mới nhớ tới ông bà già này sao?
– Con xin lỗi, con…
Anh Kỳ bỗng đứng lên, cậu thấy sợ những điều cha cậu đang nói. Ra đi cậu đã quá hùng hồn, đã quá xúc phạm đấng sinh thành…
– Đi đâu đó?
Tùng thấy Anh Kỳ có vẻ muốn đi vội lôi lại.
– Con biết con không nên mặt dày về đây xin lỗi. Con chỉ muốn… Con chỉ muốn… _Anh Kỳ ấp úng không thể nói tiếp._
– Anh ấy muốn xin lỗi hai bác, anh ấy đã nhận ra lỗi của mình. Mong hai bác tha thứ. _Tùng nói hộ khi thấy Anh Kỳ không thể nói được những gì anh dự định nói._
– Con sẽ không làm phiền nếu cha không muốn nhìn mặt con, nhưng con thực sự muốn xin lỗi, con biết tội mình nặng lắm.
Tùng nhìn mặt cha Anh Kỳ, khuôn mặt ông ấy rất khó coi. Tùng biết ngay ông ấy chỉ nói dữ ngoài miệng, ông ấy cũng đang rất mừng rỡ khi thấy thằng con về nhà, còn biết nhận lỗi.
– Đừng nói vậy, anh sẽ làm bác ấy đau lòng đó.
Tùng kéo Anh Kỳ, kéo cho cậu nhìn thấy cha mình. Đôi mắt ông cũng sắp đỏ lên, ông chỉ là đang trách móc thằng con bỏ quên cha mẹ, trách móc chứng tỏ còn nghĩ tới. Anh Kỳ lại một lần nữa ân hận vì những gì mình vừa thốt ra. Sao anh có thể nói mình làm phiền ông ấy được chứ, sao ông ấy có thể không muốn thấy mặt mình nữa được.
– Cha. Thưa cha con mới về…
Cuối cùng thì giọt nước mắt của ông cũng rơi xuống. Nơi cửa bếp mẹ cậu cũng nghẹn ngào. Cuối cùng thì con bà cũng về, cuối cùng bà cũng có thể biết nó mỗi ngày mập ốm vui buồn thế nào. Cuối cùng thì nó cũng quay về con đường sáng sủa không đâm đầu vào vũng lầy không lối thoát đó nữa. Bà tưởng chừng như sắp ngất mất.
Tùng ở nhà Anh Kỳ cùng dùng cơm tối. Cha Anh Kỳ rất có thiện cảm với cậu, có lẽ cái cách cậu nhìn thấu tấm lòng của một người cha làm ông có cái nhìn khác về cậu so với lúc đầu.
Anh Kỳ ở lại nhà, họ mời Tùng ở lại nhưng cậu không dám. Cậu còn có một hung thần ở nhà, nếu cậu có gan ra ngoài không có lý do chính đáng thì cậu cũng thê thảm lắm. Vả lại gia đình đoàn tụ cậu cũng nên để cho người ta thời gian riêng tư.
– Ngày mai anh cũng đi làm bình thường chứ? _Tùng hỏi khi Anh Kỳ đưa cậu ra cửa._
– Đi chứ. Nói rồi, cậu còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi lột da cậu. _Ý Anh Kỳ muốn nói Tùng mà nghĩ anh nhà giàu không cần đi làm thêm nữa thì anh lột da cậu._
– Được rồi, hẹn gặp lại. _Tùng le le lưỡi rồi vọt cho kịp chuyến xe cuối. Đã trễ lắm rồi._
Mà trễ thật, nhà đóng cửa im ỉm. Vũ Phong hôm nay có nhà không, Tùng không biết. Mấy hôm nay hình như có chuyện lớn lắm sao ấy mà toàn thấy anh đi suốt. Mà lạ cái không thấy anh trợ lý giao việc mới cho cậu. Không lẽ Vũ Phong cho cậu thất nghiệp thiệt sao?
Vào đến sân Tùng khựng lại khi thoáng thấy bóng anh ở trong phòng khách. Lưỡng lự một hồi cậu quyết định trèo ngõ hành lang lên phòng khách nhỏ để lên lầu. Nhưng xui cho cậu, vừa đặt chân lên bậc thang cuối Tùng đã bị túm lấy quăng thẳng xuống ghế ngã dúi dụi. Không cần nhìn lên cũng biết ai quăng cậu, cái kiểu áp bức không lý do này quen quá rồi.
– Chào anh. _Tùng nhăn nhở._
– Đi đâu giờ này mới về? Đừng nói là cậu đi làm đó.
– Vậy là cả tuần nay em không có lịch làm là do anh cắt đó hả? _Tùng lằng nhằng. Gì thì gì, không có việc làm sao cậu có lương. Cái này quan trọng à nha, cậu dứt khoát phải làm rõ._
– Không có việc thì sướng quá rồi còn gì? Dư thời gian đi chơi.
– Đâu có đi chơi. Nhưng anh cắt việc em thật hả? _Thấy Vũ Phong cũng không khủng bố lắm Tùng tận dụng cơ hội._
– Đúng.
– Điều đi đâu vậy?
– Làm gì mà thích làm dữ vậy, ở không không muốn sao?
Tùng xáp lại gần Vũ Phong làm mặt nhăn nhó khổ sở.
– Đừng mà, em năn nỉ anh đó. Không có việc lấy gì em sống, em còn vợ trẻ con dại không…ó..ương…ấy…ì…ống…(không có lương lấy gì sống)
Đó là những từ khó hiểu phát ra từ cái miệng bị bóp méo xẹo, chu ra của Tùng.
– Dám nói thêm một câu nữa tôi bóp nát cái miệng cậu.
Tùng xoa xoa cái miệng vừa mới được buông ra, không hiểu sao cậu lại nói vậy. Cứ như ma đưa lối quỷ đưa đường ấy.
– Đau quá đi!_tùng nhẹ giọng than._
Tùng không biết giọng cậu nũng nịu đến cỡ nào, Vũ Phong kéo mặt cậu lại nhìn một cái.
– Có sao đâu.
Tùng thở hụt một nhịp với thái độ của anh. Để ý lời cậu nói thật sao!
– Đi đâu về?
– Tới nhà Anh Kỳ về.
– Thân thiết quá.
– Không phải, vì anh ấy muốn về xin lỗi cha mẹ mà không dám đi một mình, theo cổ vũ thôi mà.
– Từ khi nào làm việc tốt thế?
– Người ta có xấu bao giờ đâu…à…mà… anh đừng có cắt việc em! Nha…năn nỉ mà… Em sẽ đói đó.
– Hừ! Nhỏ nhẹ như vậy là muốn có việc làm sao? Tôi đâu có nói cắt lương cậu.
– Trời, nợ cũ chưa trả, giờ không làm mà lãnh lương… bao giờ em mới trả hết? _Tùng rên rỉ, ra vẻ khổ sở dữ lắm._
Phịch….
Mặt chưa kịp nhăn nhó cho xong bài Tùng đã bị đẩy ngã dài xuống ghế, cả một cơ thể nặng nề đè lên người cậu. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt cậu.
– Nếu xé giấy nợ cho em với điều kiện em ra đi, với việc món nợ em vẫn nằm đó nhưng ở lại. Em chọn cái nào?
“Anh em giống gì mà giống dữ thế, bên kia cho cái nhà đuổi đi. Bên này xóa nợ đuổi đi.”
Nhưng cái nào cậu cũng không muốn. Cậu muốn trả hết nợ, dĩ nhiên nhưng cậu muốn anh giữ cậu lại chứ không phải cậu xin được ở lại. Vũ Phong thấy cậu do dự lâu quá lại giục.
– Sao hả? Khó chọn lắm sao?
– Không phải khó, mà là không biết chọn cái nào!
– Nợ em sẽ trả, nhưng xong nợ thì…
– Thì sao?
– Ờ thì nếu anh còn cần nhân viên thì em nộp đơn tái xin việc, còn không thì đành xin việc chỗ khác …ặc!!…ặc!!
Cổ Tùng bị Vũ Phong thít chặt đến nín thở. Cậu lè lưỡi cố kéo tay anh ra…Tới khi nguyên cái mặt cậu đỏ hết cả lên vì nghẽn mạch thì Vũ Phong mới chịu buông. Tùng thở như điên, Vũ Phong bỗng dưng lại nổi khùng một cách vô lý với cậu…
– Anh…m…uo…uốn…giết người…thật hả?
Vẫn đè trên nửa thân dưới của Tùng Vũ Phong trợn mắt nhìn Tùng, muốn dùng ánh mắt đó xé cậu ra. Anh không biết tại sao anh không muốn nghe câu trả lời đó. Nhưng anh cũng không muốn nghe cả hai đáp án mà anh đã tự mình đưa ra. Anh cũng không biết tại sao anh lại giận khi nghe Tùng trả lời như thế…! Thật ra anh muốn nghe cái gì bản thân anh còn chưa biết. Nhưng anh đang thèm một cái gì đó ngọt ngào mơ hồ hơn từ Tùng.
– Thật ra anh muốn nghe câu trả lời thế nào…? Xin em cũng xin rồi, năn nỉ anh em cũng năn nỉ rồi. Anh muốn em phục tùng em cũng rất nghe lời rồi. Anh còn muốn gì nữa…? Em chỉ còn chút tự trọng cuối cùng thôi, em nhất định bán sức lao động của mình trả nợ cho anh, nếu cần làm một kẻ vô liêm sỉ cỡ nào để kiếm tiền em cũng sẽ làm, nhưng mong anh nể chút tình đừng bắt em một chút tự trọng cũng phải bỏ.
Tùng nằm dài trên ghế, khá căng thẳng. Mặc cho anh vẫn ngồi trên cậu, cố hết sức nói những gì mà bấy lâu cậu muốn anh biết.
– Em thích tiền quá hả, chuyện vô liêm sỉ gì cũng làm.
– Biết làm sao, những thứ khác đã vô liêm sỉ lắm rồi mà cũng có đạt được đâu. Giờ chỉ mỗi một việc kiếm tiền mà cũng không làm được nữa thì biết làm gì.
– Việc gì mà không đạt được nào? Nói tôi nghe không chừng tôi cho em được đó.
– Đùa sao. _Tùng cười ruồi._ Ông chủ!!!!!!!!!!!!!!!
– Không được gọi ông chủ.
– Anh Phong!_Giọng Tùng có phần giễu giễu._
– Không được?
– Vậy gọi sao giờ?
– Vậy em muốn gọi tôi thế nào? _ Giọng Vũ Phong đầy mùi tình tự, khiến Tùng bất giác ngây ngất._
Đôi môi cậu bị lấp mất. Nụ hôn nồng nàn tràn trên mũi, trên má, trên mắt. Lượn lờ quấn quýt khắp mọi nơi. Đôi môi anh mềm mại, nồng nàn, cố tình khuyến khích cậu nói ra những lời ngọt ngào nhất. Nó làm Tùng mê mẩn mụ mị đi…
…Tùng thèm nói một lời nũng nịu với anh, thèm một giọng anh gọi cậu ngọt ngào, thèm một câu anh nói anh yêu cậu. Khát khao càng mãnh liệt hơn khi môi anh quấn lấy cổ cậu trượt xuống ngực…
– Anh! Vũ Phong…
Vũ Phong nở một nụ cười mãn nguyện với tiếng Anh ngọt ngào mà anh muốn nghe. Không nhất thiết phải gọi anh là gì, thứ anh muốn là ngữ điệu phát ra từ đôi môi đó, nó thõa mãn từng thớ thịt trong người anh. Thoả mãn đến say cả người. Giọng cậu mới gợi tình làm sao, cứ như giọng của một thiên thần gọi anh, ngân nga thánh thót, ấm đến tận cùng.
Giờ anh biết mình muốn gì, hãy cứ dùng giọng nói đó, đôi môi đó, âm điệu đó gọi anh, gọi bằng gì cũng được nhưng nhất thiết phải tha thiết như vừa rồi. Anh điên cuồng chiếm lấy cậu, ma sát thật nhiều da thịt anh trên da thịt cậu. Chẳng mấy chốc trên người cả hai chẳng còn một cái gì cả. Anh muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn nhiều hơn nữa, thật sát thật sát hơn nữa. Không tách rời càng tốt, hòa luôn vào cậu càng tốt.
Phủ cả thân mình anh lên thân người cậu, anh siết cậu ngày càng chặt. Như con trăn quấn con mồi của mình. Anh đang quấn chặt con mồi của anh nhưng tiếc không giống như con trăn có thể nuốt con mồi vào bụng. Anh đang muốn lắm, muốn đem cậu ăn hết vào bụng. Môi anh không ngừng mút chặt, háo hức tham lam ở mọi nơi có làn da cậu. Tiếng anh gầm gừ vì vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ. Phải hơn nữa, phải hơn như thế nữa. Kích thích ngày càng điên cuồng hơn…
Anh xốc cậu đặt cậu trên chân mình, cho mặt đối mặt, môi đối môi, để có thể xiết chặt hơn, cọ sát nhiều hơn. Môi anh ngấu nghiến môi cậu đến bật máu, nhấn chìm cậu trong anh. Không thể chờ lâu hơn để có thể ở trong cậu, anh đi vào cậu có phần hấp tấp vội vàng.
Tùng bật thành tiếng rên khi anh đi sâu vào cậu. Cả người anh run lên khi uống phải thứ thuốc kích thích mãnh liệt đó. Anh yêu cậu, ra vào cậu như chưa từng được làm thế bao giờ. Muốn thêm chút nữa, vào sâu thêm chút nữa… Hiện giờ với anh bao nhiêu cũng không đủ.
Tùng ôm chặt cổ Vũ Phong, cậu đang bị ham muốn từ cơ thể anh truyền sang cậu, da thịt cậu đọc được những gì da thịt anh đang cảm nhận. Cậu bấu chặt vai anh cho khỏi ngã, hai cánh tay cậu tưởng chừng như không còn sức để giữ thân mình cậu lại nữa…
… Cậu chắc chắn sẽ lọt vào bẫy mê đắm anh đang giăng ra bắt cậu. Thân thể cậu đáp lại anh ngoài sức tưởng tượng của cậu, bộc lộ mọi khao khát trong tận đáy lòng cậu.
Tiếng thở gấp, tiếng rền rĩ ngọt ngào của khoái cảm dâng đầy. Khi mọi khao khát được trút hết.
– Em yêu anh, Vũ Phong.
Vũ Phong như được châm thêm liều tình dược hạng nặng. Cơ thể anh vừa thư ra đã gấp rút căng cứng lại.
Sao anh chưa từng nghe lời tỏ tình nào đê mê hơn thế. Ba chữ “em yêu anh” không chỉ mới nghe lần đầu…Hàng trăm lần, hàng vạn lần…anh chỉ thấy nó thật phiền toái.
Nhưng ba chữ ngọt ngào anh vừa nghe, thỏa mãn anh hơn cả thể xác được thỏa mãn, hơn cả khi anh đứng trên đỉnh danh vọng, hơn mọi thứ. Cứ như người khát gặp nước, người đói thấy cơm, người bệnh có bát cháo hành.
Xoay người lật úp lọ tình dược của anh lại, úp người trên ghế. Nâng cao hơn cái mông cậu, anh mê đắm chiếm cậu lần nữa, mãnh liệt hơn, lâu hơn, nồng nàn hơn.