Đông Châu quận, Liễu gia. “Tư Nguyên, lời ngươi nói là thật sao?” Một nam tử trung niên sốt sắng hỏi. “Phụ thân, là thật!” Liễu Tư Nguyên trịnh trọng gật đầu, “Cháo này thật để cho hơn 20 người đồng thời đột phá a!” Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Hơn nữa, người này còn có thể dễ dàng đánh bại Võ Trường Không, với tu vi như vậy, thêm vào Hàn Đại Bằng còn phải lấy lòng.
Sư phụ của người này có thể là một Võ Vương!" Hít ~ Lời nói của hắn làm cho rất nhiều trưởng lão hít sâu một hơi, Đông Châu quận tuy độc lập với đế quốc, nhưng thực lực lại kém xa đế quốc, chỉ có thể tính là môn phái bình thường, liền xem như tam đại thế gia, thực lực áp đáy hòm cũng chỉ là Võ Vương mà thôi. "Tư Nguyên, bất kể như thế nào, ngươi phải nhớ kỹ, không được đắc tội người này khi còn chưa biết rõ tình huống! Chúng ta phải cố gắng kết giao bằng hữu." “Ta hiểu.” Liễu Tư Nguyên gật đầu, nói tiếp: “Còn có, ta sai người nấu cháo, ngươi cùng các trưởng lão nếm thử đi.” “Được rồi, vậy chúng ta hãy nếm thử món cháo đó có gì đặc biệt…”... Đông Châu quận, Bạch gia. "Cha, mẹ! Nhìn xem ta có cái gì khác biệt!" Vẻ mặt Bạch Tiểu Long vô cùng hưng phấn, chạy nhanh vào trong sảnh, đứng thẳng trước mặt cha mẹ, phía sau là Bạch Tiểu Nhã thở dài yếu ớt.
. “Nhi tử ta lại cao thêm rồi?” Mỹ phụ mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu Bạch Tiểu Long, cẩn thận ước lượng. "Không, không, nương, ngươi nhìn lại đi!" "Ta thấy ngươi chỉ biết ăn uống, vui chơi...!Hả?" Ánh mắt trung niên nhân bên cạnh không khỏi dán chặt vào người Bạch Tiểu Long, lộ ra một tia kinh ngạc, giọng nói cũng chuyển sang ngữ điệu ngạc nhiên, "Ngươi đã đột phá rồi?" Bạch Tiểu Long mím môi đắc ý gật đầu, trong lòng hưng phấn khó tả. Thiên phú võ đạo của hắn cực kỳ yếu, mặc dù Bạch gia rất nhiều tiền tài địa bảo, dùng thiên tài địa bảo trợ giúp nâng hắn lên đến ngoại công tam trọng, nhưng di chứng cũng đã xuất hiện, đều là do căn cơ của hắn quá yếu, hắn đã không đạt được bất kỳ tiến bộ nào trong hơn một năm. Ngoại công chia làm mười tầng, mỗi ba tầng coi như một tiểu bình cảnh, tầng thứ ba cùng tầng thứ tư tuy rằng chênh lệch chỉ có một tầng, nhưng lại cách nhau một trời một vực. "Ngươi làm sao đột phá?" Trung niên nhân không khỏi tò mò hỏi, thiên phú võ đạo của Bạch Tiểu Long vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn, Bạch gia giàu có quyền thế, nhưng trên đời này, nếu như không có Võ giả cao cường, phú quý cũng như mây.
Nói chung tuy có thể thuê cao thủ, nhưng suy cho cùng cũng không bằng chính mình nắm giữ . "Con của ngươi, ta thiên phú dị bẩm, tu luyện là có thể đột phá..." Bạch Tiểu Long rắm thúi nói. “Tiểu Nhã, ngươi nói đi.” Bạch Thiên Sơn không thèm nói chuyện với con trai, quay qua nói với Bạch Tiểu Nhã. "Ừ...!Bởi vì một bát cháo..." Bạch Tiểu Nhã do dự một chút, ngữ khí kỳ quái nói, nàng thật sự xấu hổ nói là liếm đáy nồi... "Cháo...!Ngươi nói cháo cái gì?" Bạch Thiên Sơn không thể tin vào tai mình, nhìn Bạch Tiểu Nhã cười nói: "Tiểu Nhã, ngay cả ngươi cũng bắt đầu lấy lòng phụ thân rồi." "Cha, là thật, ta nói với ngươi cháo này quá thần kỳ..." Bạch Tiểu Long lập tức cường điệu thổi phồng Tô Vũ, cuối cùng kết luận: "Gạo ngon như vậy, ta nghĩ sư phụ của hắn không chừng là một vị Thánh giả!" Thật tình không biết, suy nghĩ vô tình của Bạch Tiểu Long là gần với sự thật nhất. "Ha ha, Thánh giả? Trên đời này làm sao có nhiều Thánh giả như vậy." Bạch Thiên Sơn cười lắc đầu, "Nhưng Tô Vũ này thật sự không đơn giản, cháo kia thật lợi hại như vậy sao?" "Là thật! Cha, đợi nếm thử xem, ta cá là ngươi chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, món cháo này có thể đánh đổ những mỹ thực mà ngươi từng ăn!" Bạch Tiểu Long lời thề son sắt nói.....