Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 5


Edit + Beta: Chanh
________________________________________________
08
Ngày thứ ba dọn vào nhà họ Cố.
“Bí mật đăng ký kết hôn, không tổ chức tiệc rượu, không được để người khác biết, còn nữa, tôi muốn dọn khỏi nhà họ Cố, tôi không muốn ở cùng ba mẹ với anh trai anh.”
Đồ Ngôn nói xong một tràng những yêu cầu, chuẩn bị sẵn tinh thần bị bác bỏ, nhưng Cố Trầm Bạch chỉ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý.
Đồ Ngôn sửng sốt: “Thật hả?”
Cố Trầm Bạch đặt sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu: “Tất nhiên, anh thấy đề nghị của em rất ổn.”
Lúc Cố Trầm Bạch nhìn người khác, ánh mắt luôn rất chăm chú, điều này khiến Đồ Ngôn có chút hoảng loạn.

Cậu cúi đầu làm bộ nghịch điện thoại, sau đó giả vờ tuỳ ý nói: “Thế anh có yêu cầu gì không? Có thể nói với tôi.”
“Thì ra anh cũng có thể đưa ra yêu cầu à?” Cố Trầm Bạch bật cười.
Đồ Ngôn nghe hiểu ý ngoài mặt chữ của Cố Trầm Bạch, nhớ đến lời đàm tiếu của những người giúp việc trong nhà họ Cố.
—— Cậu minh tinh này cực kì hống hách, rõ ràng là bị ba đưa tới gán nợ, thế mà suốt ngày chỉ tay năm ngón với cậu hai, không biết còn tưởng cậu hai nợ người ta mấy trăm triệu.
Cố Trầm Bạch không trả lời ngay, anh chống gậy, mượn lực đứng lên khỏi sofa, sau đó đi về phía Đồ Ngôn.

Đồ Ngôn theo bản năng muốn tránh né, có lẽ cảm nhận được kháng cự của cậu, Cố Trầm Bạch dừng bước: “Anh chỉ có một thỉnh cầu.”
Đồ Ngôn nhìn sang.
“Em đừng lúc nào cũng trốn tránh anh, có được không?”
Ba chữ cuối anh nói rất chậm, rất khẽ, nghe vào có chút đáng thương, khiến người ta không nỡ từ chối.
Lông mi Đồ Ngôn run rẩy, “Ừm” một tiếng thật nhẹ.
“Chỉ có một yêu cầu này thôi?” Cậu vẫn hơi khó tin.
Cố Trầm Bạch nhìn cậu, khẽ nhếch miệng: “Đương nhiên anh cũng muốn đưa ra những đề nghị khác, ví dụ như——”
Đồ Ngôn vội vã ngăn lại: “Nói một là một, đừng có chơi xấu.”
“Được, vậy thì một.” Cố Trầm Bạch mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn thời gian, hỏi Đồ Ngôn: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Đồ Ngôn không muốn bị Cố Trầm Bạch nắm mũi dẫn đi: “Không muốn ăn gì hết.”
Dứt lời cậu đi về phòng của mình.

Lúc bước qua khúc rẽ, cậu liếc nhìn Cố Trầm Bạch còn đứng tại chỗ, anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, Đồ Ngôn chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng khác.

Cố Trầm Bạch nghe lời cậu răm rắp, chuyện gì cũng đáp ứng cậu.
Chuyện gì cũng đáp ứng…
Thế hợp đồng ly hôn thì sao? Có khi nào anh cũng bằng lòng ký?
Đồ Ngôn thầm nghĩ: Chắc là không đâu, vậy chẳng phải Cố Trầm Bạch sẽ lỗ to à? Con người là động vật ích kỷ, Cố Trầm Bạch sẽ không thích cậu đến mức ném mấy trăm triệu xuống biển.
Nhưng cậu nhớ lại ánh mắt Cố Trầm Bạch nhìn mình, lại cảm thấy chuyện này cũng không hẳn là hết hi vọng.
09
Rất nhanh, bọn họ dọn ra khỏi nhà họ Cố.

Suy nghĩ đến tật chân của Cố Trầm Bạch, ba mẹ Cố đã chọn cho họ một căn biệt thự khác.
Đồ Ngôn chỉ muốn dọn khỏi nhà họ Cố, chuyển đến đâu ở cũng không thành vấn đề.

Cậu nhìn từng chiếc vali của mình được dọn vào, cảm thấy bản thân cũng chẳng khác nào những chiếc vali vô tri kia.
“Tôi suy nghĩ hai ngày nay, tôi thừa nhận trước kia thái độ của mình rất kém, dù sao quan hệ của chúng ta đã định rồi, về sau ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cứ xa cách nhau như vậy cũng không tốt, anh thấy đúng chứ?”
Đồ Ngôn đặt điện thoại xuống, ngồi trên sofa trong phòng đọc sách, vẻ mặt ung dung nhìn về phía Cố Trầm Bạch.
Tầm nhìn của Cố Trầm Bạch từ màn hình máy tính chuyển lên mặt Đồ Ngôn, chẳng hiểu sao anh đột nhiên bật cười, sau đó nhướn mày: “Phải.”
Đồ Ngôn ho khẽ, che giấu vẻ chột dạ.

Cậu nói lời thoại đã chuẩn bị sẵn ra khỏi miệng: “Tối nay cùng ăn bữa cơm đi.”
“Được, đi chỗ nào?”
“Địa điểm tôi quyết định, anh chỉ cần đi là được.” Nói dứt lời, Đồ Ngôn bật dậy từ sofa, lê dép tông chạy về phòng của mình.
Cố Trầm Bạch nhìn theo bóng lưng của cậu, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Hồi Đồ Ngôn còn ở học viện biểu diễn, thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia một vài buổi diễn ngẫu hứng không có kịch bản, phần lớn thời điểm cậu đều biểu hiện rất xuất sắc.

Chỉ là lần này có hơi đặc thù, diễn viên lên sân khấu cùng cậu lại chính là người chồng trên danh nghĩa, một phần tử xấu khiến người ta không biết phải hình dung như thế nào.
Hi vọng Cố Trầm Bạch không làm hỏng chuyện.
Đầu tiên, cậu đặt một phòng riêng tại nhà hàng kín tiếng mà các nghệ sĩ thường lui đến, sau đấy thì đi tắm, đổi sang một bộ Âu phục thoải mái vô cùng tôn dáng, tóc cũng tạo kiểu sơ qua, thậm chí còn đeo cả một chiếc khuyên thuỷ tinh đen.

Da của cậu rất trắng, đeo khuyên tai kiểu này cực kì bắt mắt, cậu soi bản thân trong gương, cảm thấy có thể hấp dẫn được ánh nhìn của Cố Trầm Bạch.
Từ trước đến nay, cậu luôn rất tự tin với vẻ ngoài của mình.

Kỳ Hạ gửi tin nhắn đến: 【Tôi đã gửi rượu tới phòng riêng cho ông rồi.

Ông nhớ này, chai có hình ngôi sao năm cánh màu trắng là rượu, chai còn lại là soda tôi đổ vào, đừng có uống nhầm đấy.】
【Ông có thể bảo đảm rượu đấy có tác dụng không?】
【Có tác dụng 100%, tự tôi thử rồi, vị cũng na ná rượu vang nhưng một ngụm là phê luôn, hai ngụm thì gần như rơi vào trạng thái ngà ngà say, bảo gì nói nấy, đến cả mật khẩu thẻ ngân hàng cũng moi ra được.】
Kỳ Hạ còn muốn hỏi Đồ Ngôn cần rượu để làm gì, nhưng Đồ Ngôn không đáp, chỉ trả lời: 【Xong việc sẽ nói cho ông.】
Sau đấy cậu đi gõ cửa phòng Cố Trầm Bạch, không nghe thấy tiếng đáp lại ở bên trong, cậu tưởng Cố Trầm Bạch đã ra ngoài thế là trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Kết quả đúng lúc chạm mặt Cố Trầm Bạch vừa bước ra từ phòng tắm, trên hông anh quấn một chiếc khăn, vóc người săn chắc, V-abs rõ ràng.
Đồ Ngôn giật bắn, đang muốn lùi bước về sau thì vấp phải dép tông, trượt chân đụng trúng miếng mút chống va chạm trên cánh cửa sau lưng.

Cậu kêu đau một tiếng, vội vàng ngồi thụp xuống xoa gót chân, hít ngược mấy hơi.

Vừa ngẩng đầu lên thì đập thẳng vào mắt là hông của Cố Trầm Bạch, đồng thời cậu đột nhiên ngửi thấy mùi pheromone của alpha vừa xa lạ vừa mạnh mẽ tràn ngập trong làn hơi nước.
Tại sao mùi hương này lại mạnh đến vậy? Bởi vì bản thân Đồ Ngôn là omega cấp cao, cậu có thể cảm nhận được pheromone của alpha có cấp độ tương ứng.

Cố Trầm Bạch vừa tắm xong, chưa dán miếng ức chế, pheromone còn lẫn trong hơi nước, càng lúc càng nồng, Đồ Ngôn chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng, cổ họng khô khốc.
Chẳng phải người ngoài nói pheromone của Cố Trầm Bạch là cấp thấp hả?
Lẽ nào đều là giả?
Xấu xí là giả, tầm thường là giả, chẳng lẽ đến cả pheromone cấp thấp cũng là giả?
Đồ Ngôn thấy hô hấp khó khăn, sau khi phản ứng lại thì xấu hổ đến mức bốc khói, cậu giận dữ đẩy Cố Trầm Bạch một cái, nhấc chân bỏ chạy.
Cố Trầm Bạch bị một chuỗi phản ứng của Đồ Ngôn làm cho khó hiểu, một tay nắm lấy khung cửa phòng tắm để đứng vững, sau đó cởi khăn tắm thay quần áo ngay ngắn, xong xuôi anh cầm chiếc dép tông rơi cạnh cửa, đi tới phòng bên cạnh.
Anh gõ cửa, cất tiếng trêu chọc: “Cô bé Lọ Lem, em đánh rơi một chiếc dép này.”
Giây tiếp theo, cánh cửa hơi hé, một chiếc dép khác từ bên trong bay ra.
Cố Trầm Bạch cũng không biết Đồ Ngôn lại tức giận chuyện gì, nhẫn nại giúp cậu nhặt dép đặt ngay ngắn trên thảm trước cửa, sau đó xoay người trở về phòng.
Nửa tiếng sau, Cố Trầm Bạch nhận được điện thoại của Đồ Ngôn, giọng điệu còn hậm hực, không hề có ý muốn mời: “Thay quần áo, đi ăn cơm.”
Thế là Cố Trầm Bạch lấy gậy với áo khoác, ra khỏi phòng.

Tài xế đỗ xe trước cửa, Đồ Ngôn bệ vệ ngồi trên ghế sau, nhìn thấy Cố Trầm Bạch thì lập tức nghiêng đầu trông ra ngoài cửa sổ, lại còn nhích sát đến cạnh cửa, dáng vẻ muốn trốn tránh, dọc đường cũng không nói với Cố Trầm Bạch câu nào.
Đến khi tới nhà hàng, Đồ Ngôn quen đường quen nẻo dẫn Cố Trầm Bạch vào từ cửa hông, dưới sự hướng dẫn của phục vụ thì đến phòng riêng đã đặt trước.
Chờ đồ ăn lên đủ, Đồ Ngôn bỗng nhiên nhấc tay nói với phục vụ: “Cảm ơn, cậu có thể ra ngoài rồi, tôi không thích có nhân viên phục vụ đứng bên cạnh trong lúc dùng bữa.”
Người phục vụ nghe vậy thì lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng riêng chỉ còn Đồ Ngôn và Cố Trầm Bạch ngồi đối diện nhau.
Cố Trầm Bạch vẫn mang dáng vẻ ôn hoà, anh nhìn Đồ Ngôn, khẽ cười: “Hôm nay em rất đẹp.”
Đồ Ngôn không tỏ rõ thái độ, chỉ “Ừm” một tiếng, trong lòng thầm cổ vũ chính mình.

Tiếp đấy cậu đứng dậy, cầm chai rượu giữa bàn, rót cho Cố Trầm Bạch nửa ly, rót xong vẫn chưa ngồi xuống mà biếng nhác tựa bên cạnh bàn, cẳng chân cạ vào chân của Cố Trầm Bạch, cúi đầu hỏi anh: “Lần trước anh nói vừa gặp đã phải lòng tôi, là thật hay giả?”
Cậu cứ nhập vai là như biến thành một người khác.
Cố Trầm Bạch ngước mắt đối diện với cậu: “Là thật.”
“Nhưng tôi không tin vừa gặp đã yêu.” Cậu nâng ly rượu tới trước mặt Cố Trầm Bạch, nở nụ cười ngọt ngào: “Vừa gặp đã yêu gì chứ, chẳng qua là nổi sắc tâm mà thôi.”
Cố Trầm Bạch nhận lấy ly rượu, không phản bác cũng chẳng thừa nhận.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là lúc nào?”
“Bốn năm trước, trong bộ phim điện ảnh đầu tiên em thủ vai chính, 《Mùa hè của thiếu niên》.”
“À, năm đấy tôi mới 19 tuổi.” Đồ Ngôn tưởng tượng xung quanh thành phim trường, coi Cố Trầm Bạch chỉ như một bạn diễn bình thường, coi đèn chùm thuỷ tinh thành máy quay và đèn hắt sáng.

Cậu làm bộ hắng giọng, cố gắng quyến rũ Cố Trầm Bạch: “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh có cảm giác gì? Thấy tôi ưa nhìn sau đó có phản ứng?”
Cậu cố tình nói lời khiếm nhã, cũng giống như mọi khi cố tình nói mấy câu châm chọc, Cố Trầm Bạch nhịn cười trong lòng.
Cố Trầm Bạch thấy khoé miệng căng chặt của Đồ Ngôn, rồi cả khớp ngón tay cậu nắm cạnh bàn đến mức trắng bệch, anh bình tĩnh đáp: “Là rung động, muốn hiểu thêm về em.”
“Thế anh hiểu được gì rồi?”
“Anh đã xem rất nhiều phỏng vấn của em.” Cánh tay Cố Trầm Bạch đặt trên thành ghế, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ nhịp.

Anh chậm rãi trả lời: “Tuy mọi người đều thích dùng từ chim công để hình dung về em, nhưng trong mắt anh, em lại giống một chút thỏ hơn, tính cảnh giác rất cao, thích quan sát xung quanh, bề ngoài không ưa giao du với người khác, thật ra là bởi vì sợ.”
Sắc mặt Đồ Ngôn thoáng tái đi: “Anh không có tư cách định nghĩa tôi.”
“Anh xin lỗi.” Cố Trầm Bạch chân thành nói.
Anh đã quen gặp đòn nào đỡ đòn ấy, khiến cho Đồ Ngôn như đấm vào bông.

Cậu biết bây giờ mình không thể tức giận, mục đích tối nay còn chưa hoàn thành, chuyện nhỏ không nhẫn nhịn thì chuyện lớn sẽ không thành công.

Cậu nhún vai: “Không cần xin lỗi, dù sao anh cũng thắng rồi, tôi đã kết hôn với anh, anh muốn làm gì tôi cũng không thể từ chối.”
Đồ Ngôn lấy một chai rượu khác rót vào ly cho mình, sau đấy cúi người chạm ly với Cố Trầm Bạch: “Chúc tôi tân hôn vui vẻ.”
Dứt lời cậu uống một hơi cạn sạch, uống xong thì nhăn mày giống như thấy có vấn đề gì, sau khi nhấm nháp dư vị lại phát hiện sai sai ở đâu đấy, nhưng xác nhận mình không rót nhầm nên không suy nghĩ nhiều nữa, chân mày dần dần giãn ra, nhấc chai rượu tiếp tục rót cho mình ly khác.
Cố Trầm Bạch cũng nâng ly, nhưng vừa nhấp một ngụm lại cảm thấy kỳ lạ, anh không uống hết mà đặt về chỗ cũ.


Đồ Ngôn đứng ở bên bàn yên tĩnh một chốc, đột nhiên ngẩng đầu, gò má xuất hiện nét ửng hồng bất thường.

Cậu thấy Cố Trầm Bạch không uống hết, thế là kéo tay áo anh, giục: “Tôi muốn anh uống hết, đã nghe rõ chưa?”
Cố Trầm Bạch bất đắc dĩ, nâng ly ngửa đầu uống sạch.
“Anh thích tôi cỡ nào?” Giọng điệu của Đồ Ngôn thẳng thắn, cậu đứng không vững, nửa người dựa vào cạnh bàn.
Cố Trầm Bạch không để ý đến cậu, đứng dậy cầm chai rượu ở bên cạnh Đồ Ngôn, sau đó nhìn thấy dấu vết bao bì bị thay đổi.
Đồ Ngôn còn chìm đắm trong kịch bản của chính mình, cậu vuốt cổ áo Cố Trầm Bạch, chớp mắt hỏi anh: “Anh nói đi, anh thích tôi cỡ nào?”
Cố Trầm Bạch sợ cậu đứng không vững rồi ngã ra đấy, thế là hai tay chống hai bên bàn, vây cậu trước ngực mình, khẽ giọng: “Rất thích.”
“Có phải thích đến nỗi bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì tôi không?”
“Đúng vậy.”
Đồ Ngôn lại uống nửa ly rượu, sau đó lên tiếng: “Thế tôi bảo anh ký một thứ, anh có ký không?”
Cố Trầm Bạch không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn Đồ Ngôn, nhìn ánh mắt mơ màng, vành mắt đỏ hồng như cánh đào, giống như chú thỏ con say rượu.
“Đồ Ngôn…” Cố Trầm Bạch gọi tên cậu.
Lý trí của Đồ Ngôn đã hoàn toàn không nghe chỉ huy từ đại não, cậu chỉ nhớ rõ một việc, phải để Cố Trầm Bạch ký vào hợp đồng ly hôn.
Cậu thấy Cố Trầm Bạch do dự thì lập tức hoảng loạn, bất chấp tất cả ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, hậm hực nói: “Không được, anh phải ký, nhất định phải ký, bắt buộc phải ký…” Nói rồi còn quắp chân mình lên chân Cố Trầm Bạch, bám lên người anh hệt như con koala.
Cố Trầm Bạch nào có chịu nổi kiểu giày vò như vậy, chỉ đành đỡ Đồ Ngôn rồi ngồi xuống chiếc ghế phía sau.

Đồ Ngôn thuận thế dạng chân ngồi lên người Cố Trầm Bạch, choáng váng lấy từ trong ngực là một tờ giấy với một cái bút, sau đó dùng chút ý thức còn sót lại nhét nó vào tay anh.
Cố Trầm Bạch mở tờ giấy ra, đập vào mắt là bốn chữ “Hợp đồng ly hôn”.
“Mối quan hệ hôn nhân kéo dài nửa năm…”
Đồ Ngôn nhắm mắt, nhích nhích trên đùi Cố Trầm Bạch.
“Trong thời gian đó, bên B không được làm ra bất kì hành vi vượt quá giới hạn với bên A, không được lợi dụng pheromone khiến bên A rơi vào trạng thái nguy hiểm, mất khống chế…”
Đồ Ngôn ôm chặt lấy cổ Cố Trầm Bạch, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào, lại cảm thấy hơi cấn cấn, thế là thò tay cởi thắt lưng của Cố Trầm Bạch ra.
“Không được phép đánh dấu hoàn toàn bên A, cũng không được ép bên A làm những chuyện không muốn làm.”
Cố Trầm Bạch đè lại tay của Đồ Ngôn, dở khóc dở cười mà nhìn cậu: “Em không thấy mình bắt nạt người khác quá à?”
Đồ Ngôn nào có nghe thấy, cậu ngửi mùi mộc hương trên người Cố Trầm Bạch, nghiêng đầu ngủ say.
Cố Trầm Bạch nhìn giấy trắng mực đen trên tay, rất lâu không động bút.
Lúc này điện thoại của Đồ Ngôn rung lên hai cái, là tin nhắn Kỳ Hạ gửi đến, đương nhiên cậu không còn cơ hội để xem.
【Này… tự nhiên tôi nhớ ra hình như ban nãy tôi nói ngược rồi, chai có ngôi sao năm cánh màu trắng mới là soda…】
【Đồ Ngôn, ông uống chưa?】
【Ông vẫn ổn chứ?!】.

Bình Luận (0)
Comment