Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 31

Mairin từ từ lết ra khỏi giường, đi thẳng đến bồn rửa và nôn ra chút gì đó còn sót lại trong dạ dày từ đêm hôm trước.

Nó khiến nàng khó chịu và xảy ra đều đặn mỗi sáng trong suốt nửa tháng qua. Không phải chỉ có thế. Nàng nôn sau bữa sáng, sau bữa trưa và thường thì ít nhất là một lần trước khi đi ngủ.

Nàng đã cố giấu Ewan, nhưng với tình trạng nôn ọe cùng với cái cách nàng nhìn đồ ăn giống như bị hạ độc, hiển nhiên là chàng đã biết.

Hôm nay, nàng sẽ nói với chàng nghi ngờ của mình. Đó không thực sự là nghi ngờ vì nàng dường như chắc chắn rằng nàng mang trong mình đứa con của chàng, và có Chúa chứng giám, Ewan đã nỗ lực biết bao để có được kết quả đó.

Cả gia tộc sẽ hân hoan chúc mừng trước thông tin này. Với của hồi môn sẽ được mang đến bất cứ lúc nào, cuối cùng gia tộc của họ cũng sẽ thịnh vượng. Mang thai và sinh một đứa trẻ khỏe mạnh sẽ chứng thực quyền làm chủ của McCabe đối với vương quốc Neamh Álainn.

Nàng suýt nhảy lên vì sung sướng khi nghĩ đến việc sẽ báo tin này cho Ewan.

Sau khi đánh răng rửa mặt và mặc quần áo, Mairin đi xuống cầu thang và gặp Gannon ở đó. Nàng nhướng mày ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta, vì sau vụ hạ độc, Ewan đã quyết định lúc nào cũng có người bảo vệ nàng, hoặc là chính chàng, hoặc là một trong hai người em trai. Đó là điều nàng đã quen chịu đựng và vui vẻ chấp nhận.

“Chúc cô buổi sáng tốt lành,” Gannon vui vẻ nói.

“Chúc buổi sáng tốt lành, Gannon. Nói ta nghe, anh đã làm gì khiến cho lãnh chúa nổi giận vậy?”

Gannon chớp mắt nhìn nàng bối rối. Rồi anh ta cười lớn khi nhận ra nàng đang nói đùa về nhiệm vụ mà anh ta đang làm.

“Không có gì, thưa phu nhân. Là tôi tình nguyện làm nhiệm vụ chăm sóc cô hôm nay. Ngài lãnh chúa và các em trai đã đi đón phái đoàn nhà McDonald rồi.”

Nàng lại nhướng mày? Chưa có bất cứ cuộc trò chuyện nào nói về nhà McDonald từ sau khi nàng bị trúng độc. Ồ, thậm chí nàng còn quên cả vấn đề liên minh giữa hai gia tộc. Sự quay về của McDonald không vui vẻ gì, vì vậy việc bọn họ trở lại khiến nàng rất tò mò.

“Họ đang ở đâu?” Nàng hỏi.

“Họ đang tháo thực phẩm từ xe ngựa,” Gannon mỉm cười đáp lại.

Mairin siết chặt tay thích thú. “Vậy là họ đã giữ lời hứa trong vụ cá cược lố bịch ấy?”

Gannon đảo mắt. “Tất nhiên rồi. Đây cũng là lời đề nghị hòa bình. Cả hai gia tộc phải xoa dịu những bất bình nếu định liên minh với nhau.”

“Ồ, thế thì tuyệt. Chắc chắn vụ này sẽ giúp chúng ta đủ trang trải đến hết mùa đông.”

Gannon gật đầu. “Nếu việc săn bắn tiếp tục thuận lợi nữa.”

Và nếu của hồi môn của nàng được mang đến, họ sẽ có quần áo ấm cho mùa đông. Bọn trẻ sẽ có giấy. Họ sẽ ăn mà không phải lo lắng đến bữa sau.

Đây quả là một tin tốt.

“Ta có thể tìm Ewan ở đâu?” Nàng hỏi Gannon.

“Tôi được lệnh đưa cô đến gặp lãnh chúa khi cô dậy.”

Nàng cau mày. “Ta dậy rồi đây, vậy thì đi thôi.”

Gannon cười tủm tỉm và đưa nàng ra chỗ đoàn xe ngựa của nhà McDonald ở dưới sân. Quân lính đang tháo các bao thực phẩm và đưa chúng vào kho.

Ewan đang say sưa nói chuyện với McDonald, và Mairin cau mày khi nhìn bọn họ bày bừa ra sân. Rồi nàng nhìn thấy Rionna và rạng rỡ hẳn.

Nàng vừa gọi và vẫy thì Ewan nhìn thấy và ra hiệu cho nàng lại gần.

Khi đến nơi, chàng kéo nàng đứng sát ngay bên cạnh. “Lãnh chúa McDonald muốn hỏi thăm nàng. Họ sẽ không ở lại và chỉ đến gửi thực phẩm. Ta cùng lãnh chúa McDonald đã thống nhất về đám cưới của Alaric và Rionna, chúng ta sẽ gặp nhau vào mùa hè để sắp xếp việc tổ chức và tuyên bố hứa hôn.”

Mairin mỉm cười nhìn lãnh chúa McDonald, còn ông ta cầm tay nàng và cúi đầu.

“Ta vui mừng vì cô đã hoàn toàn khỏe lại, phu nhân. Ta mong đợi đến khi hai gia tộc hợp lại thành một không chỉ qua việc liên minh mà còn qua hôn ước.”

“Tôi cũng vậy,” nàng nói. “Chúc ông chuyến đi an toàn và mong sớm được gặp lại.”

Mairin lại thấy nôn nao khi một binh lính đi qua vác theo một con hươu đực bị moi ruột. Nàng phồng má hít đầy không khí để tránh nôn ra trước mặt Ewan và McDonald. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra lần trước khi ông ta đến đây, nàng không muốn gây ra một cuộc ẩu đả bằng việc nôn mửa hết những gì có trong dạ dày lên giày của ông nữa.

Nàng vội vã cáo lui với lý do cần gặp Gertie để giám sát việc xếp thực phẩm vào kho rồi chạy vụt đi trước khi Ewan có thể chú ý. Khi đã vào nhà, nàng thở thật sâu rồi đi về phía bếp. Lý do ấy không hoàn toàn là bịa đặt. Nàng thực sự muốn gặp để biết kế hoạch của Gertie đối với số thức phẩm dự trữ này, và nàng cũng nghĩ sẽ là một ngạc nhiên thú vị nếu chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt nhân dịp này.

Có thể dễ dàng dự đoán, Gertie đang càu nhàu về một nồi thịt hầm khổng lồ khi Mairin bước vào bếp. Chốc chốc bà ta lại đứng lại để nếm, lẩm bẩm điều gì đó và cho một loại rau khác vào nồi.

Gertie nhìn lên và nhăn nhó khi thấy Mairin.

“Trông cô tiều tụy quá, phu nhân. Tôi đã để dành cho cô một bát từ bữa sáng. Cô vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi ăn đấy à?”

Cảm động trước sự chu đáo của bà, Mairin đặt một tay lên dạ dày. “Ta e là vậy. Thời gian qua thực sự ta không cảm thấy ngon miệng.”

Gertie lắc đầu. “Khi nào bà mới định nói cho lãnh chúa biết là bà đang mang thai?”

“Không lâu nữa đâu. Ta muốn chắc chắn.”

Gertie trợn mắt. “Phu nhân ơi, không ai lại nôn ọe nhiều như cô và trong thời gian lâu như cô cả ngoại trừ họ bị ốm. Đến lúc này hoặc là họ đã chết, hoặc đã khỏe hơn rồi.”

Mairin mỉm cười và đặt tay lên bụng. “Đúng vậy, nhưng ta không dám liều lĩnh nói với lãnh chúa một điều không có thật. Quá nhiều gánh nặng đè lên vai chàng rồi.”

Nét mặt Gertie dịu lại. “Cô có một trái tim thật nhân hậu. Gia tộc của chúng ta phải cảm ơn cô rất nhiều từ khi cô về đây. Mọi thứ trở nên quá tốt đẹp khiến nó dường như không phải là sự thật.”

Bối rối trước lời ca ngợi của bà, Mairin lái sang vấn đề trước mắt.

“Ta đã nghĩ đến việc chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt vì ngài McDonald đã giữ lời trong vụ cá cược. Hình như gần đây chúng ta chỉ ăn toàn thịt thỏ hầm. Chắc là binh lính sẽ muốn được ăn thịt nai tươi cùng với rau. Tất nhiên chúng ta có thể dành một ít cho việc chúc mừng mà không sử dụng kho dự trữ đến mức báo động thêm một lần nữa.”

Gertie cười tươi và vươn người vỗ vào cánh tay nàng. “Tôi cũng đang nghĩ như vậy. Tôi cũng đã định làm món bánh hấp thịt nai, tất nhiên nếu được cô cho phép. Với số muối Lãnh chúa McDonald mang đến, chúng ta không còn phải dành dụm từng hạt nữa. Nó sẽ làm cho bữa ăn ngon hơn.”

“Tuyệt! Ta sẽ giao việc lên kế hoạch này cho bà. Ta đã hứa với Crispen sẽ chơi trò ném đá qua hồ với con chiều nay rồi.”

“Xin đợi một lát, tôi sẽ đưa cô một ít bánh để dùng. Nó sẽ giúp cô ấm bụng và cũng để cô và cậu Crispen ăn chiều nay.”

Gertie gối vài ở bánh mỳ vào một cái túi vải và đưa nó cho Mairin. “Chúc cô có khoảng thời gian vui vẻ bên cậu Crispen.”

“Cảm ơn bà,” Nàng nói khi quay đi.

Mairin đi tìm Crispen, trong lòng cảm thấy thư thái và lâng lâng khi nghĩ đến việc thông báo với Ewan rằng nàng đang mang thai. Mặt trời chiếu những tia nắng chói chang và nàng ngẩng mặt lên tìm kiếm chút hơi ấm.

Nàng dừng lại để quan sát phái đoàn McDonald đang đi thành hàng qua cầu sang bên kia hồ rồi đưa mắt tìm Ewan, nhưng chàng đã đi lo công việc khác rồi.

Nàng đi về phía góc pháo đài, qua bờ hồ tìm Crispen. Cậu bé đang đứng trên một mỏm đá nhô lên cách đó một đoạn, thân hình nhó bé của cậu ta rủ bóng dưới nắng. Cậu đang đứng một mình và ném những viên đá qua mặt nước rồi dõi theo đường đi của từng viên, ra chiều thích thú với cách nó đi ngang qua mặt hồ. Tiếng cười của cậu vang lên trong sáng dội vào tim Mairin. Còn gì đẹp hơn niềm vui sướng của một đứa trẻ?

Nàng mong đợi cái ngày Crispen đưa em trai hoặc em gái ra hồ ném đá. Hai đứa sẽ chơi với nhau. Như một gia đình.

Mairin mỉm cười khi bước lại gần, tìm trên mặt đất những viên đá đẹp. Nàng nhặt lấy sáu viên trước khi đi đến chỗ Crispen đang đứng.

“Mẹ!”

Không gì có thể miêu tả được niềm hành phúc vô bờ nàng cảm thấy mỗi khi cậu bé gọi nàng là mẹ.

Cậu bé lao vào vòng tay nàng, và nàng ôm cậu thật chặt làm mấy viên đá rơi ra.

Cậu bé cười tươi rói rồi cúi xuống giúp nàng nhặt chúng, thốt lên trước sự lý tưởng của một hai viên đá.

“Con muốn ném viên này,” cậu bé nói trong khi nhặt một viên đá rất phẳng lên.

“Con ném đi. Mẹ cá là con không thể khiến nó nhảy quá tám lần đâu.”

Đôi mắt cậu bé sáng lên đúng như nàng dự đoán trước thách thức mà nàng đưa ra. “Con có thể làm được chín lần đấy,” cậu bé khoe.

“Ồ! Con phóng đại quá đấy. Nói bao giờ cũng đẽ hơn làm. Cho mẹ xem tài nghệ của con đến đâu nào.”

Cậu xoay cằm, sự tập trung thể hiện rõ trên đôi lông mày. Cậu soi tầm ngắm rồi bắt đầu ném. Viên đá chạm xuống nước và nhảy liên tiếp sang bờ bên kia.

“Một! Hai! Ba!” Cậu bé dừng lại để thở nhưng ánh mắt vẫn dõi theo đường đi của vên đá. “Sáu! Bảy… tám… chín!” Cậu quay đầu. “Mẹ ơi, con làm được rồi! Chín lần”

“Chắc chắn là kỷ lục rồi,” nàng thừa nhận tài năng của con trai.

“Đến lượt mẹ,” cậu bé giục.

“Ôi, mẹ không hy vọng đánh bại được một người tài năng như con đâu.”

Cậu bé ưỡn ngực lên và nở nụ cười tự mãn. Cậu rạng rỡ cầm tay nàng. “Con cá là mẹ sẽ làm tốt… so với một người phụ nữ.”

Nàng khẽ xoa tóc cậu. “Con phải dừng việc nghe theo những suy nghĩ của chú Caelen, Crispen ạ. Nó sẽ không giúp con sau này được phụ nữ quý mến đâu.”

Cậu nhăn mũi và thè lưỡi như muốn ọe. “Con gái thật là khủng khiếp. Trừ mẹ ra.”

Nàng cười tươi rói rồi lại ôm cậu vào lòng. “Thật vui là mẹ không bị coi là một cô gái khủng khiếp.”

Cậu bé dúi vào tay mẹ một viên đá rất phẳng và mịn. ”Mẹ ném đi.”

“Được. Dù sao thì danh dự của tất cả phụ nữ cũng đang nằm trong tay mẹ.”

Crispen cười khúc khích trước ví von của mẹ trong khi nàng tỉ mỉ nhắm đường đi. Sau vài lần tung thử cánh tay, nàng ném và theo dõi viên đá bay ra xa, chạm xuống mặt nước và bật lên.

Đứng cạnh nàng, Crispen hồi hộp đếm.

“Tám! Mẹ ơi, mẹ ném đưuọc tám! Tuyệt quá!”

“Ồ, mẹ làm được rồi!”

Họ ôm chầm lấy nhau và nàng xoay tròn cùng con trai đến khi cả hai cùng chóng mặt. Họ ngồi sụp xuống mặt đất trong lúc khúc khích cười, Mairin cù Crispen cho đến khi cậu bé xin nàng dừng lại.

Trên sườn đòi nhìn ra hồ, Ewan leo lên đứng ngay sau Gannon và Cormac, đang quan sát Mairin và Crispen. Chàng dõi theo hai người vật lộn trên mặt đất, nghe thấy tiếng cười sảng khoải vẳng lại. Chằng mỉm cười và cảm thấy mình thật may mắn làm sao. Chàng đã có được quá nhiều thứ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy cho dù cũng có nhiều không kém mối nguy hiểm đe dọa tính mạng họ. Chàng trân trọng những khoảnh khắc như thế này và luôn giũ gìn nó thật cẩn thận.

Tình yêu thực sự vô cũng quý giá.

Ewan lê bước lên cầu thang và lặng lẽ đi vào phòng. Mệt mỏi nhanh chóng bớt đi và căng thẳng tan biến khi chàng ngắm vợ ngủ.

Nàng nằm úp mặt xuống giường, hai cánh tay giang rộng. Cách nàng ngủ cũng như cách nàng làm tất cả những việc khác. Trọn vẹn. Không chút e dè.

Chàng cởi quần áo và leo lên giường. Nàng rúc vào cánh tay chàng mà không mở mắt. Những ngày gần đây nàng thường hay mệt mỏi, một điều không phải chàng không nhận ra. Cả những lần nôn ọe mà người vợ tội nghiệp phải chịu trong suốt vài tuần qua. Nàng vẫn chưa nói về việc có thai. Chàng không biết liệu đó có phải vì nàng không muốn khiến chàng lo lắng hay vì nàng thực sự chưa biết.

Chàng đặt một bàn tay lên sườn nàng rồi xoa xuống hông trước khi đưa nó vào giữa cơ thể hai người và dừng lại trên cái bụng vẫn còn phẳng lì của nàng, nơi có đứa con của họ. Một đứa con tượng trưng cho bao hy vọng và tương lai của gia tộc này.

Chàng hôn lông mày Mairin, mỉm cười khi nhớ đến hình ảnh nàng và Crispen ném đá trên hồ. Nàng cựa quậy và mở mắt trong lúc còn ngái ngủ.

“Em đã không dám chắc tối nay chàng có ý định đi ngủ đấy.”

Chàng mỉm cười,” Thực ra vẫn còn sớm. Chỉ là nàng đi ngủ sớm hơn bình thường thôi.”

Nàng ngáp dài và áp sát vào người chàng, kẹp hai chân vào chân chàng. “Hai bên đã thống nhát về đám cưới của Alaric chưa ạ?”

Ewan luồn tay qua tóc nàng. “Rồi. Alaric đã đồng ý kết hôn.”

“Chàng sẽ nhớ cậu ấy.”

“Ừ, ta sẽ không còn cậu ấy làm cánh tay phải của mình nữa. Nhưng đây là cơ hội lớn để cậu ấy được cai trị lãnh thổ và gia tộc của riêng mình.”

“Còn Rionna? Cô ấy có cảm thấy vừa ý không?”

Ewan cau mày. “Ta không quan tâm xem con gái của McDonald thỏa mãn với điều gì. Đám cưới đã ấn định. Cô ấy sẽ phải thực hiện nghĩa vụ của mình.”

Mairin mở to mắt, nhưng Ewan, vì không muốn xung đột với nàng trong một đêm mà chàng chỉ muốn ôm nàng trong vòng tay, hôn nàng thật lâu và thật sâu. “Ta muốn bàn chuyện khác hơn”.

Nàng lùi lại một chút và nhìn chàng hoài nghi. “Chuyện gì vậy, chàng?”

“Chẳng hạn như khi nào nàng định nói với ta rằng nàng đang mang thai.”

Ánh mắt nàng dịu lại và long lanh dưới ảnh lửa của lò sưởi. “Sao chàng biết?”

Ewan cười tủm tỉm. “Nàng ngủ rất nhiều so với ngày thường. Nàng thường ngủ rất say khi ta lên giường buổi tối. Và nàng luôn cảm thấy buồn nôn.”

Nàng nhăn mũi vẻ khó chịu. “Em không định để chàng biết em bị nôn ọe.”

“Cho đến lúc này nàng nên biết rằng nàng không thể giấu đc ta chuyện gì. Ta quan tâm đến tất cả mọi thứ nàng làm và muốn được nghe nàng nói khi nàng cảm thấy không khỏe.”

“Bây giờ em cảm thấy rất khỏe.” nàng thì thầm.

Chàng nhướng mày trước khi trao cho nàng một nụ hôn dài. “Khỏe như thế nào?” Chàng lầm bầm.

“Em không biết. Có thể em cần được yêu thì mới cảm thấy là chính mình được.”

Chàng úp bàn tay lên má nàng và nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miệng nàng. “Chúng ta không bao giờ để nàng có cảm giác nào khác ngoài là chính mình. Nơi này sẽ không biết phải làm gì nếu đôi khi nàng không khiến họ nổi điên.”

Nàng cuộn nắm đấm thụi vào ngực chàng. Chàng ôm nàng thật chặt và tiếng cười của họ vẳng qua cánh cửa đã đóng chặt.

Phía dưới sảnh, Alaric lặng lẽ đóng cửa để tiếng cười đó không lọt vào phòng mình. Anh ngồi ở mép giường và qua khung của ngắm nhìn những vì sao đang lơ lửng trên bầu trời.

Anh cảm thấy ghen tị với anh trai. Ewan say mê vợ và cuộc hôn nhân của mình. Mairin là một người phụ nữ đặc biệt.

Sự thật là Alaric vẫn chưa sẵn sàng kết hôn. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cả. Vì anh đã quyết định, ngay sau khi chứng kiến anh trai mê mẩn người vợ mới, rằng sẽ không bao giờ chấp nhận thua thiệt trong mối quan hệ của mình so với mối quan hệ giữa Ewan và Mairin. Chỉ là lúc này anh không đưuọc lựa chọn. Gia tộc cần anh. Anh trai cần anh. Và anh không bao giờ từ chối Ewan điều gì.
Bình Luận (0)
Comment