Chiến Dịch Chia Tay

Chương 46

Edit: Sa

Kiều Lâm Lâm không ngờ suy đoán táo bạo của mình lại là thật, vừa mừng rỡ vừa khó tin: “Nhưng em không có kinh nghiệm gì hết, thêm nữa cũng không đủ cao.”

Thú thật, những cô gái đẹp như cô thì không thể nào không có chút mộng tưởng về việc này, kiếp trước không thiếu tiền thì không sao, kiếp này nghèo như chó khiến cô rất muốn làm thêm các công việc như người mẫu, MC… để kiếm chút thu nhập. Nhưng cô không có tài nguyên, không có quan hệ, cũng không dám tin mấy người tự nhận là người tìm kiếm ngôi sao tương lai hay nhắn tin trên Weibo rằng “Bạn có muốn làm nghệ sĩ không?”, “Bạn có muốn chụp báo không?”,… Cô chỉ muốn kiếm chút tiền, còn mấy người đó từ ánh mắt cho đến giọng nói y hệt cứ như sắp bán cô tới nơi vậy.

Kiểu Lâm Lâm vẫn rất thực tế, cô nghĩ tốt nhất là nên bắt đầu từ trường học, trong trường có nhiều hoạt động, chắc chắn sẽ có cơ hội, lại không lo bị lừa. Vì vậy ngay từ năm nhất, nghe trường có câu lạc bộ người mẫu, Kiều Lâm Lâm lập tức hào hứng đi phỏng vấn, đáng tiếc bị loại từ vòng gửi xe vì cô cao chưa tới 1m7, không đạt tiêu chuẩn đi catwalk. Thật ra Kiều Lâm Lâm cũng không nghĩ tới tham gia các sự kiện lớn như đi catwalk gì đó, cô chỉ mong sau khi gia nhập câu lạc bộ, họ có thể giới thiệu cho cô vài công việc kiếm tiền là cô đã thỏa mãn rồi, vậy nên có thể hạ thấp tiêu chuẩn chiều cao một chút cũng được. Đáng tiếc họ yêu cầu rất nghiêm khắc, Kiều Lâm Lâm chỉ có thể buồn bã từ bỏ giấc mơ làm thêm đầy vĩ đại, trở về ký túc xá làm con cá muối ngồi ăn chờ chết.

Sau đó Trình Viên Viên tham gia Hội Sinh Viên cũng dần hỏi thăm được “tin tức nội bộ” của câu lạc bộ người mẫu, ví dụ như không phải tất cả thành viên đều đạt chiều cao từ 1m7 trở lên, có nữ sinh nọ còn thấp hơn Kiều Lâm Lâm 1cm cũng được gia nhập. Mọi người phân tích cho Kiều Lâm Lâm rằng có thể cô bạn ấy có “ưu điểm vượt trội” nên mới được ngoại lệ, chẳng hạn như có người giới thiệu cho hoặc cũng có chút danh tiếng có thể mang đến ích lợi cho câu lạc bộ.

Khi đó Kiều Lâm Lâm vừa thành công tán đổ nam thần, tuy cô theo đuổi nam thần xuất phát từ tình cảm chứ không hề có mong muốn lơi dụng anh nhưng quả thật nhờ nam thần mà cô nổi tiếng khắp trường, nghe các bạn thân phân tích xong bèn quyết định thử lại lần nữa, nếu thành công chẳng những làm nam thần nở mày nở mặt mà còn giúp tăng quỹ “tình phí”, một mũi tên trúng hai đích. Do đó vào học kỳ trước, Kiều Lâm Lâm thay đổi thái độ cá muối, cực kỳ tích cực tham gia các hoạt động đoàn trường, tuy hiệu quả biểu diễn không đến mức chấn động lòng người nhưng cũng gom góp được danh tiếng, coi như lấy được danh hiệu “nữ thần” khoa Tiếng Trung, đáng tiếc vẫn bị câu lạc bộ cao ngạo chặn ngoài cửa, sau đó Trình Viên Viên hỏi thăm được càng nhiều “tin tức nội bộ”, nghe nói thành viên của câu lạc bộ người mẫu toàn con nhà giàu hoặc là có “chống lưng” trong Hội Sinh Viên, nói cách khác bối cảnh là quan trọng nhất, Kiều Lâm Lâm không có “năng lực” đó nên đành chịu thôi.

Kiều Lâm Lâm rất lành tính, tuy bị câu lạc bộ người mẫu từ chối tới hai lần nhưng cô không hề tức tối, cô cho rằng mình đỏ tình đen bạc, đâu ai có được tất cả mọi thứ, tuy không vào được câu lạc bộ người mẫu, không kiếm được tiền nhưng bù lại cô có nhiều thời gian hẹn hò với nam thần, coi như được cái này mất cái kia.

Nhưng nữ chính vừa mới lên đại học đã gia nhập câu lạc bộ người mẫu mà cô hằng mong ước, Trình Viên Viên nghe ngóng được đích thân đội trưởng câu lạc bộ mời cô ấy tham gia. Kiều Lâm Lâm biết được tin này, tim thoáng chốc hóa đá, cô không thấy mình thua kém gì cả, tại sao nữ chính mới năm nhất đại học đã được đội trưởng câu lạc bộ mời gia nhập còn cô lại bị từ chối những hai lần, tiêu chuẩn kép vừa vừa thôi chớ!?

Tuy trong lòng hiểu rất rõ nữ chính vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi, được các câu lạc bộ coi trọng là hoàn toàn bình thường nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn ganh tị, tại sao cứ phải là câu lạc bộ người mẫu mà cô năm lần bảy lượt xin vào nhưng không được chứ? Từ lúc biết nữ chính vào câu lạc bộ người mẫu, Kiều Lâm Lâm cực kỳ ganh tị, cứ mỗi lần nghe tới câu lạc bộ đó là tâm trạng không tốt tí nào. Mà bây giờ, đàn chị Trần Tử Dương ở khoa thiết kế thời trang nổi danh toàn trường từng tham gia vô số cuộc thi lớn nhỏ lại không cần các thành viên có kinh nghiệm catwalk ở câu lạc bộ người mẫu mà lại mong muốn hợp tác với dân ngoại đạo là cô, quả là vả mặt. Hôm qua câu lạc bộ người mẫu còn hờ hững với cô, hôm nay họ đã bị cô giẫm dưới chân, đây là tình tiết cực kỳ sảng khoái trong tiểu thuyết lưu hành hiện nay, Kiều Lâm Lâm nghĩ thôi đã sướng rơn người.

Tất nhiên dẫu phấn khích nhưng vẫn phải nói rõ tình hình, không thể khiến mình mừng hụt được, dù sao chuyện chiều cao đâu giấu giếm được. Kiều Lâm Lâm tỏ ra rất thành thật.

Trần Tử Dương tìm đến tận cửa tất nhiên là đã tìm hiểu, cô ấy bình tĩnh hỏi: “Em cao 1m67, nặng 48kg đúng không?”

Đến cả chiều cao và cân nặng cũng biết, xem ra rất có hy vọng, Kiều Lâm Lâm nén mong chờ, gật đầu: “Dạ đúng.”

“Vậy không thành vấn đề.” Trần Tử Dương nhướn mày cười, đánh giá Kiều Lâm Lâm mấy lượt, nói: “Chưa đi catwalk bao giờ đúng không? Chị sẽ mời giáo viên chuyên nghiệp dạy cho em, nhưng em cũng phải tự luyện tập, ok không?”

Chị bé nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, đẹp trai đến mức phái nữ còn muốn cong queo, Kiều Lâm Lâm đã có bạn trai cũng không cống cự nổi, ngơ ngẩn nhìn Trần Tử Dương, thấy cô ấy nhướn mày, cô vô thức gật đầu. Tất nhiên nếu trí thông minh của Kiều Lâm Lâm online thì đáp án vẫn vậy, từ lâu đã muốn làm người mẫu kiếm tiền, nay cơ hội đến rồi, phải siêng năng là hiển nhiên. Chính câu lạc bộ người mẫu cũng đâu phải ngồi không, nghe nói thành viên chính thức tuần nào cũng phải học và luyện tập kỹ năng, muốn kiếm tiền phải bỏ sức lao động ra thôi.

Trần Tử Dương nhoẻn cười, nói tiếp: “Có điều tình hình khá đặc biệt, thời gian rất gấp rút, em cần phải tốn kha khá thời gian để luyện cách đi và cách tạo dáng, rất vất vả, thù lao là là một nghìn, bao ăn ở, thế nào?”

“Một nghìn?” Kiều Lâm Lâm nuốt nước bọt, cô biết có thù lao nhưng không ngờ đi catwalk lại được trả thù lao nhiều thế, quả nhiên nghèo đói luôn hạn chế trí tưởng tượng của cô, chỉ cần đi catwalk hai buổi là cô đã tự gánh nổi phí sinh hoạt một tháng rồi.

“Em có ý kiến gì hả?”

“Không có, không có gì hết.” Kiều Lâm Lâm thành thật nói, “Đây là lần đầu tiên em được mời tham gia buổi biểu diễn thời trang, hơi ngạc nhiên về thù lao.”

Thú thật đàn chị Trần trả cô ba trăm thôi cô cũng rất sẵn lòng rồi, nào ngờ thù lao còn vượt xa dự tính, điều này khiến cô hơi bất an, cảm thấy mình không xứng.

Trần Tử Dương hiểu ý cô, cười khẽ, nói: “Trả giá này là vì chị có yêu cầu rất cao, thời gian luyện tập của em phải hoàn toàn nghe theo chị. Tất nhiên em không phải lo lắng quá, cứ làm theo lời chị là ổn thôi.”

Nhìn dáng vẻ ung dung của đối phương, Kiều Lâm Lâm quả thật an tâm hẳn, tuy khác giới nhưng cô nhìn thấy được thần thái của đàn chị tương tự như nam thần, có lẽ những người giỏi giang đều tạo cảm giác đó.

Kiều Lâm Lâm gật đầu, cái khác thì cô không dám hứa chứ nghe lời thì cô làm được, tuy nhiên cô vẫn thắc mắc tại sao đàn chị lại không hợp tác với câu lạc bộ ngườ mẫu có nhiều thành viên dày dạn kinh nghiệm mà lại phí sức chỉ dạy tay mơ như cô, bèn hỏi: “Chị Trần, em muốn hỏi câu này, sao chị không tìm người trong câu lạc bộ người mẫu?”

“Vì em thích hợp với phong cách cho bộ sưu tập mới của chị.” Trần Tử Dương trả lời ngắn gọn.

Kiều Lâm Lâm vui như mở cờ trong bụng, nói trắng ra là đàn chị cảm thấy cô xuất sắc nhất, chẳng ai trong câu lạc bộ người mẫu bằng cô cả, vui quá đi mất. Kiều Lâm Lâm vội bày tỏ: “Dạ, không thành vấn đề, chừng nào chúng ta bắt đầu tập luyện ạ?”

Thấy cô phấn khích, Trần Tử Dương buồn cười nói: “Em không hỏi tại sao chị lại bao ăn ở hả?”

Kiều Lâm Lâm đúng là không để ý tới chuyện đó, lo lắng hỏi: “Hoạt động này tổ chức ở thành phố khác ạ?”

Vì là lần đầu tiên tham gia buổi biểu diễn thời trang nên có rất nhiều cái mới lạ, cô không ngại lặn lội đường xa, chỉ sợ khó xin nghỉ học thôi.

Trần Tử Dương phì cười, lắc đầu nói: “Không phải, cuộc thi được tổ chức ở trường Đại học Nghệ thuật, có điều thời gian diễn ra tương đối dài nên phải ở lại một đêm. Em khỏi phải lo mấy chuyện này, chị sẽ thu xếp ổn thỏa.”

“Không cần xin nghỉ học ạ?”

“Không cần, tổ chức vào cuối tuần.”

“Vậy em yên tâm rồi.” Kiều Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Bàn bạc chuyện hợp tác xong, Trần Tử Dương lại nói cho Kiều Lâm Lâm một số yêu cầu và điều cần chú ý trong công việc, sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc, xong xuôi Trần Tử Dương về phòng ký túc xá của cô ấy. Tuy Kiều Lâm Lâm rất hăng hái muốn luyện tập ngay nhưng đàn chị nói ngày mai cô ấy mới sắp xếp thời gian với giáo viên. Sếp đã quyết định, Kiều Lâm Lâm chỉ còn cách chờ lệnh thôi.

Trần Tử Dương vừa đi, Trình Viên Viên, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng vừa về, đương nhiên là Tạ Văn Lệ mật báo cho hai người kia biết. Họ chạm mặt đàn chị ở trước cửa, lễ phép chào hỏi, dõi mắt nhìn bóng dáng anh tuấn khuất dạng mới đóng cửa lại, vỗ vai Kiều Lâm Lâm, tỏ ra vô cùng tự hào: “Giỏi lắm bạn A Kiều, chị Trần Tử Dương chủ động tìm mày nghĩa là mày sắp nổi tiếng rồi đấy.”

Trình Viên Viên vô cùng hưng phấn nói: “Đàn chị Trần hồi mới năm hai đã tham gia cuộc thi do đài truyền hình quốc gia tổ chức, còn giành được giải cao, mày đi theo chị ấy có khi còn được lên ti vi đấy.”

“Đâu ra, cuộc thi lần này chỉ là cuộc tranh tài giữa các trường với nhau thôi, không liên quan tới đài truyền hình.” Kiều Lâm Lâm vẫn rất tỉnh táo, cô đang đắm chìm trong niềm vui phát tài, gấp gáp thông báo cho chúng bạn: “À, chị ấy trả cho tao một nghìn lận đó.”

Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn: …

Đối với sinh viên, đi một buổi catwalk được trả một nghìn là thu nhập siêu cao, mấy đứa bạn học của họ đi dạy thêm cũng chỉ được trả trung bình một trăm rưỡi mỗi giờ, đó là giá giành cho sinh viên trường xịn, chứ sinh viên trường bình thường chỉ được phân nửa thôi, tóm lại sinh viên kiếm tiền thật không dễ dàng. Tuy nhiên việc Kiều Lâm Lâm chỉ nghĩ tới một nghìn khiến đám Trình Viên Viên không chịu nổi, đả kích: “Mày nhìn xa trông rộng chút được không? Nhà thiết kế lừng danh trong tương lai chủ động mời mày hợp tác chứng tỏ chị ấy đánh giá cao tố chất của mày, mày ráng mà làm thân với chị ấy, tranh thủ tích lũy kinh nghiệm và danh tiếng, sau này tiến vào giới người mẫu, quay quảng cáo đại diện thương hiệu, làm phú bà giàu chảy mỡ chẳng thích hơn à?”

Con bạn miêu tả tương lai quá tốt đẹp, đáng tiếc Kiều Lâm Lâm không có ý định đó, cô nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, với chiều cao của cô muốn vào câu lạc bộ người mẫu cũng bị rớt từ vòng gửi xe thì việc làm phú bà giàu chảy mỡ chỉ là mơ mộng viển vông, hôm nay có cơ hội tham gia biểu diễn thời trang đã là miếng bánh từ trên trời rơi xuống rồi, đâu thể lúc nào cô cũng lượm được bánh?

Đó là chưa nói Kiều Lâm Lâm không có lý tưởng này, cô đã có kế hoạch cho tương lai của mình, tốt nghiệp xong sẽ tìm công việc ổn định nhàn nhã, mua nhà, kết hôn cùng một anh chàng ưa nhìn tài giỏi cầu tiến, thế là cuộc sống của cô đã viên mãn, đương nhiên nếu có cơ hội thì cô vẫn sẽ làm người mẫu vì kiếm được nhiều tiền.

Tóm lại tâm thái của Kiều Lâm Lâm được tổng kết thành bốn chữ: Kiếm tiền tùy duyên. Nếu đã tùy duyên thì lời của con bạn sẽ vào tai phải ra tai trái, cô vui vẻ cảm thán: “Biểu diễn thời trang một buổi thôi đã kiếm được một nghìn, dù chỉ tham gia một lần thôi cũng rất đáng giá.”

Trình Viên Viên: …

Tuy suy nghĩ của bạn học Kiều nhà họ không sai nhưng xinh đẹp thế kia lại chẳng cầu tiến chẳng phải rất phí của trời sao?

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment