Cưỡng trước giết sau- đúng một nửa. Vậy không phải cưỡng thì cũng là giết rồi-
Nguyên Chiến Dã không rõ vì sao mình bất giác rùng mình, có lẽ vì ánh mắt của Nhiếp Phong Vũ. Mượn bản quyền cái câu của Chu Chính thì: Hắn nhìn cậu với ánh mắt quá sức nhiệt tình—
Nhiệt tình kiểu đó làm anh chịu không nổi. Đó chẳng phải là ánh mắt nồng nàn giữa hai người yêu nhau đắm đuối, mà là cái nhìn thèm khát như con sói nhìn thỏ con, không có cảm tình mà chỉ là dục vọng.
“Sao lại nhìn tôi như vậy, làm như tôi sẽ ăn thịt cậu ấy.” Nhiếp Phong Vũ nhếch môi cười tà, lưỡi khẽ liếm lên vệt máu đọng trên môi, động tác tao nhã làm người ta muốn “sôi máu”.
“Anh xác định sẽ không ăn tôi?” Hoặc là giết tôi-
Anh lẳng lặng nắm chặt tay trên nền đất, tùy thời có thể nhảy dựng lên mà co giò bỏ chạy, sợi dây chuyền trong tay cứa đau, hóa ra anh nắm nó quá chặt.
Nhiếp Phong Vũ nhẹ cười, vươn người đến mũi chạm mũi anh, giọng nói ngập mùi đểu cáng: “Anh muốn hủy cưng đi, ngay cả xương cốt cũng nuốt trọn.”
Thần thánh ơi! Đây là câu tán tỉnh thịnh hành gần đây sao? Nồng mùi máu- làm người ta hưng phấn, và càng hưng phấn hơn bởi cái biểu cảm của Nhiếp Phong Vũ lúc này. Chiến Dã thậm chí không dám thở mạnh.
“Xương tôi cứng lắm, ăn không được đâu-”
“Không sao, anh thích là được.” Nói xong cúi đầu cắn một ngụm lên cổ anh, một tay cũng vói vào trong quần áo mà di động.
Lạnh quá! Chiến Dã hơi cứng người.
“Không được đâu- thiệt mà! Anh vẫn nên đi tìm mấy bé trai nhỏ nhắn mềm mại đi! Phải đó! Vừa trắng vừa mềm dễ ăn lắm!” Lặng lẽ vươn tay ra phía sau Nhiếp Phong Vũ, kẽ tay khít lại như cán đao, anh nheo mắt tính toán nên xuống tay nặng nhẹ bao nhiêu chỉ làm hắn ngất xỉu.
“Cưng đã rất trắng mềm rồi mà~”
“Ư~” Hai điểm trên ngực bị nhéo, bàn tay Nhiếp Phong Vũ như có lửa, anh cảm thấy cơ thể ngày càng nóng lên, quyết đinh tiên hạ thủ vi cường, ra tay lần nữa, anh cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra.
Không được mạnh quá, nếu làm hắn bị thương thì phiền lắm. Ừm, hay mạnh như lần trước làm méo hàng rào sắt đi. Nghĩ xong, anh đưa tay luôn, vừa định chém xuống thì-
“Công phu của cưng không tồi nha.”
“Cái gì?” Nguyên Chiến Dã sợ run, bàn tay đang giơ nửa chừng bị hắn bắt cái một. Hắn cúi đầu nhìn người bên dưới, đối phương một tay cũng đang đỡ lấy thắt lưng mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
“Công phu của cưng không tồi, giống như là- không phải học ở mấy trường võ bình thường.” Nhiếp Phong Vũ mặt không đổi sắc phán.
Nguyên Chiến Dã quay mặt đi, nhìn Nhiếp Phong Vũ chỉ làm anh bất an thêm.
“Không phải học ở trường võ, là được người bạn dạy cho.” Bịa đại một câu, sao nói cho hắn biết đuọc: phải đó, tôi được luyện tập chuyên môn ở trường cảnh sát, thì sao?
“Ra là vậy.” Nhiếp Phong Vũ nhướn nhướn mày, không hỏi nữa mà tiếp tục “chuyên môn”
Quần vừa mới kéo lên chút đỉnh khi nãy lại bị tuột trở xuống, dang dang dở dở vắt ngang chân càng thêm quyến rũ. Nguyên Chiến Dã nắm đầu Nhiếp Phong Vũ ngăn hắn đừng đi xuống nữa, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh một chút.
“Nhiếp Phong Vũ, anh tỉnh táo lại chút đi được không? Tôi không có hứng thú với đàn ông, nếu anh chỉ muốn phát tiết thôi, so với tôi thiếu gì đứa tốt hơn-”
Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu nheo nheo mắt, đôi mắt mờ đục nhìn anh hỏi: “Cậu sợ sao?”
Chết tiệt! “Tôi không có…”
“Vậy sao lại nói thế?”
Mẹ nó! “Bình thường ở tình huống này ai mà chả nói thế!” Nguyên Chiên Dã nghiến răng chỉ muốn táp hắn một phát.
“Cậu không muốn?”
“Đương nhiên!” Anh nói nhiều lần rồi mà ta!
Nhiếp Phong Vũ im lặng, nhìn nhìn anh ra chiều suy nghĩ.
“Làm người của tôi khó đến vậy sao?”
“Tôi-”
“Hay vẫn đang dở chiêu lạt mềm buộc chặt?”
“A?”
Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Phong Vũ đưa ngón tay vuốt ve mặt anh: “Ở nơi này hạng tù nhân nào cũng có, có loại nhìn thành thật nhưng ai ngờ được hắn từng giết người rất tàn bạo, đừng quên đây chính là nhà tù, đã vào đây thì đều phạm tội nào đó. Cậu nhắm mắt lại cẩn thận nghe ngóng sẽ phát hiện ra chung quanh nồng mùi máu tanh, đâu đâu cũng có, cậu tin không, chỉ cần kẻ có quyền trong này nói một câu, mùi máu kế tiếp sẽ là của cậu đó-”
Nhiếp Phong Vũ vẫn giữ vẻ dịu dàng, như đang trấn an con thú nhỏ. Nhưng anh Nguyên Chiến Dã không phải thú cưng, mà hắn Nhiếp Phong Vũ nào phải người lương thiện. Cho nên mà nói, giờ khắc này dịu dàng kia đích thực là vỏ bọc cho sự tàn khốc.
Nguyên Chiến Dã không ngu ngốc, anh hiểu rõ lời Nhiếp Phong Vũ nói.
“Anh uy hiếp tôi?”
“Không.” Nhiếp Phong Vũ lắc đầu, “Tôi đang nhắc nhở cậu. Hẳn cậu nghe hiểu lời tôi nhỉ, ở bên ngoài càng mạnh càng có cơ hội sinh tồn, nhưng ở đây, kẻ mạnh là kẻ thống trị, nép mình dưới chân kẻ thống trị cậu sẽ được nhiều lắm đó, cậu nên mừng vì may mắn đi.”
“May mắn “được” anh cưỡng gian?” Nguyên Chiến Dã ngắt lời hắn, cơ thể vốn cương cứng dần bình thản trở lại.
Nhiếp Phong Vũ cười cười, “Cậu cho là cưỡng gian sao?”
“Hở?” Nguyên Chiến Dã nhíu mày.
“Phải là hợp gian mới đúng.” Nói xong, Nhiếp Phong Vũ tiến đến một lần nữa hôn anh.
Nụ hôn này có thể coi như trầm lắng, nói cách khác là tĩnh lặng. Chỉ là tiếng mút mát giữa hai đôi môi quyện vào nhau cùng những tiếng thở dốc ào ạt, không có giãy dụa, không có mắng chửi ầm ĩ.
Nhiếp Phong Vũ rất vừa lòng. Nguyên Chiến Dã lặng yên nằm trong lòng hắn mà đón nhận hết thảy, dù lưỡi vẫn còn vụng về cứng ngắt, nhưng hắn nhận ra thắt lưng anh đã ưỡn cong hết cỡ rồi. Hiện giờ tay anh đang nắm chặt hết sức, ngày càng trắng bệt.
Cho đến khi cả hai đều cảm thấy dường như đã đủ và tách môi nhau ra, anh vẫn nhắm chặt mắt, mày nhíu lại. Đôi môi đỏ mộng ươn ướt, thật làm người ta có xung động muốn hôn lần nữa.
“Cảm giác thế nào?” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười hỏi.
Nguyên Chiến Dã mở mắt, có chút khiêu khích nhìn hắn nói: “Cũng chỉ thế thôi.”
Nhiếp Phong Vũ thích biểu cảm này của anh lắm, nó làm dục vọng người ta sôi lên. Dục vọng về mọi mặt.
Hắn cúi đầu nhắm mắt cười, “Yên tâm, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn nữa.”
“Anh có thể cho tôi cái gì?” Anh bị đẩy ngã nằm lại trên đất, mắt nhìn thẳng trừng trừng Nhiếp Phong Vũ.
“Rất nhiều.” Nhiếp Phong Vũ đưa tay kéo quần xuống, để lộ ra ngọn nguồn dục vọng hùng vĩ, cúi xuống khẽ hôn lên mặt anh, “Cưng muốn gì cũng được-”
Nguyên Chiến Dã trong khoảnh khắc bị thất thần, anh cảm thấy mình sa đọa rồi, anh đang phản bội lại chính mình, vì cái gì chứ? Vì là nghĩa vụ của một cảnh sát? Buồn cười! Anh chưa tới mức vĩ đại như vậy!
Giây phút này anh hoàn toàn chẳng bịa ra được lý do gì để đẩy Nhiếp Phong Vũ ra.
Cho đến khi bỗng nhận thấy có gì đó đâm đâm phía hậu đình anh mới hoàn hồn, anh cảm nhận được ngón tay Nhiếp Phong Vũ đang đưa vào cơ thể anh. Cảm giác thật khó chịu mặc dù anh cũng ráng chịu đựng, nhưng mà- cúi đầu nhìn cái đó của Nhiếp Phong Vũ…
A—
“Có chuyện muốn thương lượng với anh một chút…” anh nuốt nước miếng nói.
“hửm?” không ngẩng đầu, Nhiếp Phong Vũ lại vói thêm một ngón tay.
Anh nhăn mặt, cảm giác quái dị ngập tràn cơ thể.
“Tôi hối hận được không?” Mặc dù đánh khinh thật, nhưng đàn ông biết tiến thì cũng biết lùi.
Nghe anh nói Nhiếp Phong Vũ liền ngẩng đầu, rút tay ra, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng ngay khoảnh khắc anh nghĩ mình được tha, thứ gì đó còn cứng còn to hơn ngón tay đang lởn vởn nơi cửa vào. Nguyên Chiến Dã thậm chí còn cảm giác được từng mạch máu nơi đó đang run lên, làm anh rùng mình.
Khi nào thì lớn đến mức này rồi?
“Là đàn ông thì sẽ thích ngay thôi.” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, đầy vẻ câu dẫn nhưng vẫn không thiếu phong tình. Nguyên Chiến Dã chợt ngơ ngẩn, anh biết Nhiếp Phong Vũ đẹp trai rồi, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể tận dụng triệt để vẻ điển trai của mình.
Tai họa! Hắn ta là tai họa!
Nhiếp Phong Vũ đưa tay tách hai chân anh rộng mở, nửa thân trên anh hơi ưỡn lên, thế là vừa tầm nhìn ngắm đủ mọi góc độ tình hình phía dưới.
Cái thứ thô to kia đang đung đưa giữa hai đùi anh…
Phim AV còn không “sướng” bằng hình ảnh này. Cổ họng anh khô khốc, muốn nuốt một ngụm nước miếng cũng chẳng còn giọt nào.
“Tôi cũng muốn được sảng khoái, hay chúng ta đổi vị trí đi, tôi trên anh dưới aaa~” Câu nói bị ngắt lửng lờ, thay vào đó là những tràng rên rỉ nghẹn ngào. Sở dĩ chỉ là nghẹn ngào mà không phải hét toáng lên, vì Nhiếp Phong Vũ làm rất nhẹ nhàng, từng chút một đi vào, khiên da đầu anh run lên, toàn thân nổi ngứa như có con gì ngọ nguậy khắp người.
“Mẹ nó ngươi đi vào sao không báo một tiếng hả!” Rống lên một câu, anh theo bản năng muốn thụt lùi ra sau.
Hóa ra cảm giác bị xỏ vào là thế này ư–
“Thích không?” Nhiếp Phong Vũ hỏi, vẻ mặt mờ mịt vì bị tình dục xâm chiếm nhưng vẫn đầy gợi cảm.
“Thử bị xỏ qua đi thì biết!” Đầu óc anh thực loạn, thân thể nóng hừng hực, anh nhận ra lý trí đã không thể khống chế thân thể nữa, dục với chả vọng đồng loạt xâm chiếm mất rồi. Chẳng cần biết người trước mặt có là “kẻ địch” hay không.
“Anh thích vẻ mặt của cưng lúc này lắm nha, làm anh phát cuồng, A Chiến~”
Nguyên Chiến Dã thiếu chút nữa lăn đùng ra chết! Hai tiếng “A Chiến” của Nhiếp Phong Vũ làm tim anh vọt ra ngoài, rốt cục hắn là thần thú phương nào? Cư nhiên– cư nhiên—
“Anh… chúng ta còn chưa thân thiết đến mức ấy đâu….” Anh thấy sờ sợ rồi đó.
“Sẽ thân ngay ấy mà.” Nhiếp Phong Vũ vừa nói vừa đưa người tới trước một chút.
“A~~~” Vội bịt miệng lại, anh cảm nhận được cái thứ đó đã đi vào cơ thể rồi, cảm giác kì quái xông lên não.
Buồn nôn quá… a~
“Vào được một phần ba rồi-”
Không biết đây có được xem là an ủi không, Nhiếp Phong Vũ vừa nhìn xuống vừa phán. Hắn đã galant hết mức rồi, nếu là bình thường thì đã sớm một “gậy” đâm thẳng. Hôm nay đặc biệt, vì “con mồi” đặc biệt, cần chậm rãi nhắm nháp.
“Ư… ngươi! Con mẹ nó ai mượn ngươi tường thuật trực tiếp hả?
Muốn giết người aaa! Nhưng mà càng muốn tự sát hơn! Ngay từ lúc thân thể anh có phản ứng anh đã hối hận lắm rồi, anh vậy mà làm tình với đàn ông! Đã thế còn nằm dưới! Mà quên đi, vấn đề là anh cũng chẳng biết sao mình phải thế? Anh đang làm gì đây? Anh muốn gì? Vì sao phải như thế này? Quyền lợi? Tiền tài? Dục vọng?
Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa dứt cơn mưa, u ám mây mù, anh bi ai phát hiện ra mục đích của mình là gì.
Quyền lợi, anh muốn thăng chức. tiền tài, anh không phủ nhận anh cần tiền. Dục vọng…
“Sao vậy?” Giọng nói Nhiếp Phong Vũ vẳng trên đỉnh đầu.
Đau đớn từ tinh thần đến thể xác, Nguyên Chiến Dã nhíu mi nhìn đối phương, cảm nhận phân thân của hắn từng chút một xâm chiếm mình, chậm rãi, hơn nữa có chút khó khăn. Anh biết vì thiếu dịch trơn rất khó tiến vào, gặp mấy thằng thô bạo là đâm đại một phát rồi mặc anh sống chết, nhưng Nhiếp Phong Vũ không như thế.
Bất giác anh cảm thấy mình quá ti tiện.
“Đau…” Hé môi, chỉ được một chữ này thôi. Phía dưới của cả hai mồ hôi ướt đầm đìa.
Nhiếp Phong Vũ thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt liền giãn ra dịu dàng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi trong trơn bóng của anh.
“Chốc nữa sẽ đỡ hơn.” Thanh âm từ tính như thôi miên, mang theo chất khàn của dục vọng. Kế đó…
“Đừng, đừng chen!”
“A! Đau! Dịch qua chút đi!”
“Aaaa no! Ngươi ép ta quá đó!”
“Đừng đẩy nữa! Té bây giờ! A~~~~”
“Oh my god!”
“Rầm”~~~ một tiếng, cùng hai tiếng thét chói tai, có cái gì đó vừa rơi cái độp từ tán cây tùng gần đó. Ngay thời điểm mấu chốt của cả hai, họ cùng quay đầu lại, nhìn thấy Chu Chính và Saide một kẻ ôm đầu suýt xoa một kẻ bị đè dưới đất giang tay giang chân hình chữ đại (大) .
“Khốn kiếp!” Chu Chính thẳng người dậy mắng một câu.
“Hức~ Help me! Lưng đau muốn gãy luôn dzồi nè~” Saide nằm ngay đơ không nhúc nhích.
“Tự đứng dậy đi!” Chu Chính đứng dậy phủi phủi quần áo, “Ta đã bảo ngươi đừng đẩy nữa ai biểu hong nghe!”
“Chứ không sao ta nhìn rõ được hử!”
“Hai người…” Nguyên Chiến Dã ngơ ngác thốt lên.
“Ai da…” Chu Chính lúc này mới nhận ra bị phát hiện, cười giả lả với anh và Nhiếp Phong Vũ, “Ờ…. trùng hợp quá hen!”
Trùng hợp? Nguyên Chiếm Dã nhíu mày, đừng nói với tôi hai người cũng đang làm tình đó… Làm tình? Đột nhiên ý thức được điểm này, anh quay đầu, bây giờ mới phát hiện mình vẫn còn nằm trên đất dạng hai chân, mà Nhiếp Phong Vũ thì vẫn còn cắm cái kia ở chỗ đó…
“Chu choa~” Saide chẳng biết từ khi nào đã đứng dậy, nhìn chằm chằm cả hai nguýt một hơi dài, “Honey à dáng đẹp quá đi! Boy em cũng không kém, chân mê hồn luôn!”
“Oaaa~! Chết mẹ rồi!” Nguyên Chiến Dã kêu lên liền vội vàng ngồi dậy. Con người sợ bị hù lắm nha, dục vọng của con ngừoi càng dễ bị hù dọa hơn. (*)
(*) câu này mình ko rõ lắm. Có lẽ là nói anh bị giật mình, nên cái đó cũng bị hù cho xẹp xuống luôn…“A!” Nhiếp Phong Vũ nhíu mi, vận mệnh của mình vẫn còn nằm trong Nguyên Chiến Dã mà!
Chiến Dã cũng kịp thời phát hiện, nhanh chân đạp hắn một phát, nhận ra cái thứ kia đã trượt ra khỏi người mình. Anh hung tợn vừa mặc quần áo vừa nhìn Saide: “Nhìn cái gì? Bộ mình không có sao? Cút mau!” Khi không đi đóng AV… à không, GV miễn phí! Chết tiệt!
Chu Chính gãi gãi ót cười ngây ngô, thỉnh thoảng cũng lén dòm ngó một chút. Trái lại Saide là nhìn trực diện không ngại ngùng, lâu lâu còn cứ “ui chu choa~” như đang thưởng thức mỹ vị không bằng.
“Các ngươi ở đây bao lâu rồi?” “người bị hại” thứ hai có vẻ bình tĩnh hơn, chậm rãi mặc quần vào rồi đứng thẳng người nhìn Saide.
Saide tròn mắt nhìn, cười tủm tỉm: “Không lâu, chỉ từ lúc cưng cởi quần boy này ra thôi hà.”
Fuck! Vậy còn không lâu sao! Nguyên Chiến Dã tức hộc máu, Nhiếp Phong Vũ ngươi sẵn tay lột quần gã luôn được không! Thiệt chỉ muốn đấm cho gã tóc vàng kia một đấm!
“Ngươi phải biết ta không thích bị nhìn lén khi làm việc nhỉ.” Nhiếp Phong Vũ nheo mắt nhìn Saideo, sau đó lại liếc qua Chu Chính, đối phương giả ngu ngó lên trời.
“Chúng ta nghĩ chắc là cưng và boy đây chuẩn bị củi khô lửa bốc (*) tới nơi, nên cũng tò mò muốn ở lại chiêm ngưỡng chút, đừng làm khó mà! Đàn ông đàn ang với nhau!” Saide cười nói.
(*) tựa câu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. nghĩa là trước sau gì cũng ấy ấy…Nguyên Chiến Dã cắn răng, củi khô lửa bốc? Anh chỉ biết anh bây giờ không có lửa bốc mà chỉ có lửa giận thôi! Còn mẹ nó chiêm ngưỡng cái đếch, ông đây còn sống sờ sờ mà chiêm ngưỡng gì?
“Chọc ta nổi điên thì hậu quả chả tốt lành gì đâu, ta nghĩ chắc ngươi không cần ta nhắc lại đâu ha. Còn nữa, không biết dùng tiếng lóng thì đừng có se sua, bằng không lần sau người được chiêm ngưỡng là ngươi đó.” Nhiếp Phong Vũ quay lưng về phía anh nên anh không thấy được nét mặt hắn hiện giờ, nhưng anh nhận thấy nụ cười luôn trên môi Saide làm người khác tức đến nghiến răng nay đã vụt tắt, dù vẫn cười nhưng chẳng còn vẻ cợt nhả nữa.
“Honey, đùa chút thôi mà làm gì nghiêm trọng dữ vậy?”
Nhiếp Phong Vũ không nói, nhiệt độ không khí chung quanh giảm một chút.
Nguyên Chiến Dã vẫn không rõ lắm quan hệ giữa Nhiếp Phong Vũ và Saide, nhưng anh có thể chắc chắn hai gã này không hòa bình như bề ngoài vậy đâu.
“Ờ thì.. chúng tôi nhìn lén là không đúng.” Nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng Chu Chính cũng mở miệng.
Hừ! Nguyên Chiến Dã chán nản, thiếu chút quên luôn sự hiện diện của Chu Chính.
“Chẳng qua chúng tôi muốn báo cho hai người biết sắp hết thời gian nghỉ ngơi rồi, hôm nay sẽ có cấp trên xuống kiểm tra, nên muốn báo trước cho cả hai.” Chu Chính biểu tình thực vô tội.
Nguyên Chiến Dã bội phục! Chu Chính vừa tạo cho mọi người một bậc thang, và hơn hết là bậc thang cứu Saide thoát chết.
Nhiếp Phong Vũ vẫn cùng Saide “liếc mắt đưa tình”, Chiến Dã nhìn ưa không nổi, tình huống trước mắt chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không đi, anh tiến tới trước quát vô mặt Chu Chính.
“Có thanh tra sao không nói sớm! Để lát nhỡ bị phạt chùi WC thì sao đây? Ê!” Anh quay ra sau nhìn Nhiếp Phong Vũ nói: “Về đi-”
Lời chưa dứt, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng vật thể rơi xuống đất, bốn người với thính lực vô cùng tốt đồng loạt quay đầu, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cả bọn đều sửng sốt.
Newton đứng nhìn táo rơi xuống mà phát hiện lực hấp dẫn. Bọn họ thì phát hiện…. thi thể!
Cái này mà cũng để họ phát hiện được sao? Ông trời bất công.
Trong phút chốc anh chợt nghĩ nếu mà cái thứ này rơi ngay lúc anh và Nhiếp Phong Vũ đang làm thì… thật không dám tưởng tượng.
Cả bốn nhìn nhìn xác chết một lúc, rồi đồng loạt nhìn đối phương, mà kẻ bị nhìn nhiều nhất là Saide.
“Nhìn tôi làm gì? Lần này không phải do tôi nha!” Saide vội vàng làm rõ.
Vậy ý ngươi là lần trước là do ngươi? Nguyên Chiến Dã tự hỏi.
Thi thể rơi từ trên cây xuống, nửa thân trên để trần, đầu bị quần áo bao bọc, trên người thi thể không có vết thương nào rõ ràng, có lẽ chết vì ngộp thở.
Bệnh nghề nghiệp của cảnh sát, Nguyên Chiến Dã nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt.
Lân thứ hai có người chết trước mặt anh. Anh muốn tiến gần hơn để nhìn lại bị Nhiếp Phong Vũ cản lại. Anh quay đầu, nhận ra ánh mắt Nhiếp Phong Vũ bảo đừng đi.
“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên gọi người tới…” Chu Chính mấp máy nói: “Chẳng phải người bình thường thấy thi thể sẽ la toáng lên “người đâu! Có người chết! Giết người rồi!” sao?”
“Chỉ có đám đàn bà mới thế, ngươi muốn la thì trước tránh xa bọn ta ra chút đi.” Saide khinh khỉnh nói.
“Fuck you!”
“Come on!”
Tranh luận ngoài lề vẫn cứ tiếp tục, Nguyên Chiến Dã đau đầu nhìn hai người kia, rồi chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong Vũ. Hắn mặt vẫn tỉnh rụi nhìn thi thể, anh thấy hắn thật bình tĩnh, hay nói cách khác gặp tình huống thế này hắn vẫn bình tĩnh. Cũng như lần trước, thi thể đối với hắn chẳng có gì khác lạ, dù có thì cũng chỉ là một sinh vật ngừng hô hấp mà thôi.
“Này! Anh–” Nguyên Chiên Dã kêu một tiếng, Nhiếp Phong Vũ quay sang nhìn anh, vẫn là như thế, mặt vô cảm xúc.
Anh bỗng quên bẵng luôn định nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người trước mặt. Nhiếp Phong Vũ lẳng lăng nhìn anh, vài giây sau môi khẽ hé một nụ cười dịu dàng,
“Bị sao vậy?”
Cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ chỗ nào. Lần đầu tiên anh cảm thấy thât mâu thuẫn, mà đúng lúc ấy từ đâu một tiếng còi huýt lên-
“Không được nhúc nhích! Đứng yên không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Vài cảnh ngục chạy đến, sau đó là hỗn loạn một tràng, anh giơ tay ra sau ôm lấy ót, vẫn không quên nhìn lướt qua Nhiếp Phong Vũ phía sau. Hắn hơi cúi đầu, lẳng lặng đi đằng sau anh.
Không biểu tình, không cảm xúc.