Chiến Lật Chi Hoa

Chương 22

“Bùm~ Chíu~~~!” Tiếng vang thật lớn rúng động và nhuộm đỏ cả bầu trời, trông như một trận mưa phùn màu đỏ. Người người tấp nập kêu lên í ới.

“Chuyện thú vị” Tiễn Diệp nói của ba ngày sau, cuối cùng thì anh đã biết là gì. Nhìn lá cờ nhỏ đầy màu sắc rực rỡ cùng đủ loại băng rôn ruy băng , anh như nhớ về đại hội thể thao thời trung học, lại trông thấy bể bơi phía trước, anh có một xúc động kì lạ mà lâu rồi chưa có- xúc động muốn trợn trắng mắt. Cuối cùng lại nhìn tấm thẻ trong tay, anh có thêm xúc động mà mấy ngày nay rất hay xuất hiện- muốn chửi thề!

Hôm nay là đại hội bơi lội mỗi năm một lần của trấn Thanh Tuyền, một trấn nhỏ dân cư không nhiều như trấn Thanh Tuyền hàng năm đêu rất ngóng trông lễ hội này, ngoại trừ người vừa mới biết đến sự kiện này là Chiến Dã anh. Hiện trường trận đấu vô cùng náo nhiệt như mừng năm mới, chung quanh là lớp đồng phục cổ động màu xanh nhạt của mấy em nữ sinh xinh đẹp và biểu ngữ ‘ Cố Lên ‘, người dân của trấn dường như toàn bộ đều tề tựu đến đây.

Thực tế đội ngũ tham gia thi đấu không nhiều, chỉ có bốn đội, mỗi đội bốn người sẽ tiếp sức cho nhau bơi một trăm thước, đội nào hoàn thành xong trước sẽ đoạt giải nhất. Toàn thể thành viên cảnh cục trấn Thanh Tuyền đều ra trận, cuối cùng cũng được đủ số người rồi nha. A! Quên nữa, mỗi đội đều có tên riêng của mình, muốn đặt gì cũng được tùy thành viên đội quyết định. Và đây cũng là nguyên nhân khiến anh thêm một lần muốn chửi thề, đội của họ được Quan Trí đặt cho cái tên, Đội Tráng Nam!

Đội Tráng nam? Sao không gọi luôn Đội Mãnh Nam luôn đi! Cái tên khó nghe thế anh đã từng kiệt lực phản đối, nhưng Quan Trí cứ nhất mực khăng khăng đây là quy định trăm ngàn năm qua của trấn Thanh Tuyền, phải là tên này! Ai cũng không được sửa! Về việc có nên tin lời của cậu ta không anh cũng đã có chút hồ nghi rồi, lại thêm Tiễn Diệp và lão Cao đứng ngoài cười cười!

“Sao hả? Rất thú vị ha?”

Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình, Tiễn Diệp, đối phương mỉm cười nhìn bể bơi phía trước.

“Sự kiện này hàng năm đều có?” Anh hỏi.

Tiễn Diệp gật đầu, “Đã là một truyền thống rồi.”

Thật khó hiểu, cùng lắm cũng chỉ là một cuộc thi bơi lội thôi, hơn nữa- Nguyên Chiến Dã nhìn biển người hồ hởi phấn khởi chung quanh.

“Học cách lấy việc nhỏ làm niềm vui lớn là một điều tốt đó.” Tiễn Diệp quay đầu nhìn anh, “Tin tôi đi lát nữa anh sẽ trải nghiệm ngay mà.”

Nguyên Chiến Dã nhíu mày, nhìn nhìn tấm thẻ trong tay, hy vọng như thế, nhưng là-

“Cuộc thi này các cậu hàng năm đều tham gia?”

“Ừm! Cảnh cục trấn Thanh Tuyền là đại biểu cho chính phủ, nhất định phải tham gia. Hơn nữa-” Tiễn Diệp ngừng một chút, cười hihi bồi thêm một câu: “Hàng năm đều đứng nhất nha!”

“Chứ chẳng phải đội các cậu chỉ có ba người thôi sao?” Không phải trước kia vẫn chỉ ba người thôi à? Trước khi anh đến đó.

“Ha ha!” Tiễn Diệp lại cười, đẩy kính mắt, nhẹ nhàng thanh thoát nói một câu: “Tôi thích bơi đường dài.” Khiến anh lại có xúc động mắt trợn trắng,

“Ê! Hai người các anh làm gì đó? Sắp đấu rồi!” Cách đó không xa Quan Trí hô lên một tiếng, cùng lão Cao xông tới mỗi người xách một người lôi đi. Tấm thẻ báo danh trên tay ba chữ “Đội Tráng Nam” nhiều lần anh muốn vứt quách đi cho xong nhưng chưa kịp làm, bất đắc dĩ cứ như vậy mà bị kéo đi đến trước đoàn người.

Bốn đội dự thi gồm có bốn giáo viên nam trường tiểu học trấn Thanh Tuyền, bốn người bên đội phòng cháy chữa cháy cũng là nam, bốn cảnh sát cảnh cục trấn Thanh Tuyền và bốn người đại diện cho người dân tham gia dự thi, và dĩ nhiên cũng là nam nốt.

Sao lại toàn nam không thế này? Nghi vấn của anh còn chưa vuột khỏi môi Tiễn Diệp đã “Hử?” một tiếng.

“Tôi chưa nói anh biết sao? Đây là cuộc thi bơi lội phái nam mà!”

Chiến Dã buồn bực! Không phải vì Tiễn Diệp quên chưa nói cho anh biết, mà là vì sao cậu ta cứ như đi guốc trong bụng anh gì cũng biết hết.

Bốn đội cùng tiến đến hồ bơi, chung quanh tiếng hoan hô ồ lên, dù thủ tướng quốc gia có đến đây cùng lắm cũng được hoan hô thế này thôi. Mỗi đội đều có một người đi đầu hàng cầm bảng tên đội mình, có cảm giác cứ như đang bước vào sân thi đấu thế vận hội Olympic. Anh liếc mắt nhìn một lượt bảng tên các đội khác, trong lòng cuối cùng cũng bình lặng. Bảng tên các đội đều rất bình thường. Tại sao anh lại phải cầm bảng tên thế này chứ? (Quan Trí: Vì anh là cục trưởng nha!)

Đặt bảng tên xuống trước bể bơi, thành viên bốn đội ngẩng cao đầu giơ tay chào bốn phía. Quan Trí liên tục hôn gió khắp nơi, giọng nữ theo đó mà thét lên chí chóe, cả đoàn nữ sinh mặc đồng phục váy ngắn quyến rũ giơ cao tấm băng rôn hồng với dòng chữ to “Tiểu Quan Em Yêu Anh” cộng thêm trái tim to đỏ chói chính giữa.

“Tiểu Quan Tiểu Quan! Em yêu anh aaaaaaa~~~~!”

Nguyên Chiến Dã đổ mồ hôi.

“Fans của Tiểu Quan đó nha! A! Hình như năm nay người lại tăng thêm rồi thì phải!” Tiễn Diệp giơ tay che trước trán nhìn ra phía xa, nhẹ nhàng nguýt gió một hơi.

Thật sự không hiểu nổi mấy cô nhóc học trò này nghĩ gì, dời tầm mắt sang Quan Trí đang tạo dáng pose khí thế, Chiến Dã quay đầu sang nói đùa với Tiễn Diệp một câu: “Cậu không có fan sao?”

Tròn mắt nhìn anh, vẫn là nụ cười tủm tỉm dịu dàng trên môi, mắt nhìn sang hướng khác. Chiến Dã theo hướng đó nhìn sang- Vãi! Đã nhận ra mình vừa hỏi ngu cỡ nào. Nếu lấy sông hồ mà so sánh hình ảnh trước mắt, phía bên Quan Trí chỉ có thể nói là con sông nhỏ! Đủ loại băng rôn màu xanh nhạt viết tên Tiễn Diệp khắp nơi, còn có cả áp phích in hình chân dung Tiễn Diệp cực lớn khiến anh nhìn mà da đầu run run.

“Tiểu Diệp~~ Tiểu Diệp em yêu anh!”

“Tiểu Diệp~! Tiểu Diệp cưng đáng yêu quá hà!”

“Tiểu Diệp Tiểu Diệp~~! Cảnh phục bảnh quá nha!”

Hơn một trăm phái nữ từ mười tám đến năm mươi tuổi, nhìn kỹ sẽ phát hiện chiếm đại đa số khán đài.

Tiễn Diệp mỉm cười, ngón trỏ khẽ đưa lên môi làm động tác “Suỵt”, lập tức cả đoàn người như ngây dại.

“Oa~ Anh chàng bên cạnh Tiểu Diệp cũng bảnh nha!”

“Phải phải! Là cục trưởng mới thì phải? Cục trưởng mới cũng bảnh quá chứ!”

“A~! Hai chàng đẹp trai đứng cạnh nhau nhìn thật thõa mắt!”

Rốt cuộc cũng có người phát hiện ra “mị lực” của Nguyên Chiến Dã.

“Ây dà! Không tệ nha!” Quan Trí hất hất vai vào vai Chiến Dã, lại khiến một trận thét lên chí chóe, “Cục trưởng mới đó mà đã có fans rồi! Tiểu Diệp, con chừng fans của anh thò chân ra ngoài hết đó!”

“Không cần cậu lo đâu.” Cười tủm tỉm.

Lão Cao đứng bên âm thầm rơi lệ, gió thổi qua một mảnh đìu hiu- vì sao chứ? Nhớ năm xưa mình cũng có một thời thiếu niên anh tuấn a!

Nguyên Chiến Dã có chút không chịu nổi tình cảnh trước mắt, cứ như mình là thú quý hiếm mặc người ta soi mói, hơn nữa- sau tiếng huýt còi lệnh, tất cả vận động viên đồng loạt thoát y, vì sao phải thoát y tại chỗ ư? Không cần hỏi, đây là quy định!

Lại một hồi thét to ầm ĩ chói tai, nếu có nóc nhà chắc đã sớm bị tiếng thét phá văng!

Hội bốn cảnh sát trấn Thanh Tuyền của đội Tráng Nam chỉ có mỗi Chiến Dã anh là vẻ mặt không tình nguyện. Tốc độ lột đồ của Quan Trí phải nói là không ai bằng, chiếc quần bơi màu đỏ vô cùng lóe mắt. Tiễn Diệp có phần văn minh hơn, tháo từng cúc từng cúc chầm chậm đều đều thật tao nhã, hoàn toàn mang tính phục vụ hay gọi là fanservice. Nguyên Chiến Dã thì mơ mơ màng màng cởi đồ, tự thôi miên mình tốt hơn.

Mười sáu lõa nam (mặc quần bơi) cơ thể cường tráng (trên cơ bản là thế) bắt đầu làm nóng người. Bốn vị giáo viên đều thuộc loại văn nhã, có một người trông khỏe hơn một chút có lẽ là giáo viên thể dục, còn đội phòng cháy chữa cháy thì khỏi nói, đều là cơ bắp cuồn cuộn. Đội đại diện cho người dân có một ông trông phải hơn năm mươi tuổi, anh nhìn nhìn ngẫm nghĩ, nhớ ra ông là chú Năm chủ tiệm bánh, ngày đầu đi tuần tra ông có bắt chuyện với anh.

“Chu choa~~!” (giọng điệu đầy chất lưu manh), Quan Trí chẳng biết từ lúc nào tới sát người anh nhéo nhéo lên bắp tay, “Thật không ngờ nha! Nhìn là biết có rèn luyện rồi!”

Chiến Dã chau mày, nhẹ nhàng lui về sau một bước, “Không phải đi lựa thịt heo, không cần nhìn kĩ vậy đâu!”

“Xí! Nhìn thôi chứ bộ. Anh cũng có mất miếng thịt nào chứ!” Bĩu môi, Quan Trí bay đi trình diễn dáng người cho đám fan của mình.

“Dáng người cục trưởng đã quá chứ!” Giọng nói của lão Cao từ nãy giờ vẫn bị ngó lơ, lâu vậy rồi lão vẫn chưa đổi được cách xưng hô cứ luôn mồm cục trưởng, anh cũng tùy ý lão luôn. Lão Cao tuy không có được cơ thể rắn chắc tuy không khỏe như anh, nhưng dáng người cũng cân xứng, vết sẹo dài trước ngực hấp dẫn mắt anh, vết thương này-

“A! Này à-” Phát hiện anh đang quan sát vết thương trên ngực mình, lão Cao ha hả cười hai tiếng nói: “Này là do trước kia làm nhiệm vụ bị thương, cũng lâu rồi, thời còn trẻ lận!”

Lão nói như chẳng để tâm đến, nhưng cũng làm anh cảm thấy mình hơi đường đột, dời tầm mắt nhìn lão cười cười.

Ai cũng không muốn nói, ai cũng không muốn nhớ về quá khứ.

Cuộc thi chính thức bắt đầu, trình tự tiếp sức của đội Nguyên Chiến Dã như sau: Tiễn Diệp, lão Cao, Quan Trí và cuối cùng là Nguyên Chiến Dã. Vốn dĩ Tiên Diệp luôn là người ra trận cuối cùng, nhưng bây giờ cả ba nhất trí nhường lại cho Chiến Dã.

“Mọi người cố lên! Đừng làm bẽ mặt cảnh cục chúng ta!” Chiến Dã giương khóe miệng, có lẽ là bị bầu không khí chung quanh cuốn hút, bắt đầu có tinh thần rồi, vào mood đại hội thể thao của trường.

“Dĩ nhiên! Ai dám gây trở ngại sẽ phạt chùi WC.” Quan Trí tự tin kinh khủng.

“Tiểu Quan, tháng này là cậu phải chùi WC mà!” Tiễn Diệp có lòng nhắc nhở.

“Nói chứ lần này phần thưởng cho đội thắng vẫn là thứ đó nhỉ? Được lắm! Tôi thích nó a!” Lão Cao bắt đầu chìm vào hoài niệm phần thưởng năm ngoái.

“Hoét!!!!” một tiếng còi vang, người thi đầu tiên của mỗi đội đã nhanh chóng vút vào dòng nước.

Không khí bắt đầu sôi trào, tiếng cổ vũ hò hét ầm ĩ ngập bên tai.

“Tiễn Diệp mau lên! Cậu là con phi ngư trong biển Thái Bình Dương cơ mà! Không được làm mất mặt cảnh sát chúng ta a!”

“Tiểu Diệp cố lên! Cứ trổ hết tài năng của mình ra đi không cần nhường nhịn gì bọn họ đâu~~!”

Thân hình Tiễn Diệp bơi trong dòng nước nhẹ nhàng uyển chuyển, liên tục ngoi lên thụp xuống, anh nhìn dáng người ẩn dưới dòng nước, Tiễn Diệp mang lại cho anh một cảm giác khó nói thành lời. Người xem vẫn không ngừng hò hét cố lên cố lên, Quan Trí và lão Cao gào thét đến mức nước miếng tung bay, Nguyên Chiến Dã chỉ lặng im ngắm nhìn người dưới nước, thậm chí chẳng cần nhìn đội khác, anh biết chắc chắn Tiễn Diệp sẽ về nhất.

Quả nhiên, Tiễn Diệp là người đầu tiên quay về, ngay khi cậu ngoi lên chớp mắt lão Cao đã nhảy “ùm” vào nước, dù tư thế xuống nước vẫn không chuẩn lắm nhưng tốc độ thì có thừa. Tiễn Diệp trồi lên mặt nước thở hổn hển một hồi, đưa tay vuốt mặt nhìn hai người trên bờ mỉm cười.

“Nước hôm nay hơi nóng!”

“Tiểu Diệp giỏi lắm! Tối này mời anh ăn mì nha!” Quan Trí cười toét miệng, lại nhìn về phía lão Cao đang cố gắng bơi kiểu bơi chó mà hô cố lên.

Chiến Dã không nói, anh hơi cúi người vươn một tay hướng Tiễn Diệp, Tiễn Diệp hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh cũng đưa tay nắm lấy tay anh, cả hai cùng dùng sức leo lên bờ.

Không ai nói chuyện, Tiễn Diệp cầm khăn đứng bên cạnh Chiến Dã xem lão Cao thi đấu. Vẻ mặt anh vẫn thủy chung không có biểu cảm.

Tình hình lão Cao hiện tại không được khả quan lắm, đối thủ của lão có một người là giáo viên thể dục, người ta bơi chuẩn kiểu bơi bướm, “chó” sao nhanh bằng “bướm” được? Cũng may Tiễn Diệp về nhất khi nãy cũng giúp ông được một quãng kha khá, lão Cao cuối cùng vẫn về trước nhất, sau đó Quan Trí như con lừa bị roi quất mà vội vã xông lên, hơn nữa là một con lừa hoang dã.

Tiễn Diêp cười cười, hỏi Nguyên Chiến Dã, “Anh cũng cố lên! Toàn bộ trông vào anh.”

Nguyên Chiến Dã có điều không rõ, Quan Trí bơi rất nhanh! Tốc độ chẳng thua kém gì Tiễn Diệp, được ví von sao nhỉ, phi ngư của Thái Bình Dương phải không? Tiễn Diệp lấy khăn lau lau cằm, cười thâm thúy.

Bất chợt có tiếng nói của chú Năm bên đội đại diện cho người dân vang lên, “Chú em nhìn cơ thể không tệ nha, cũng có nghề chứ hả?”

Nguyên Chiến Dã cùng Tiễn Diệp đều quay đầu.

“Không, cũng chẳng thường xuyên bơi lắm.” Chiến Dã cười cười.

“Ha ha ha! Lát nữa nhớ phải xuất ra tất cả thực lực, đừng để lão già này qua mặt nhá!” Chú Năm dù cũng hơn năm mươi rồi nhưng vẫn bảo dưỡng cơ thể tốt lắm, thậm chí còn có chút cơ bụng, cơ bắp trên cánh tay cũng rõ ràng.

Chẳng lẽ nặng bột riết cũng ra được mớ cơ chân bắp tay thế này à? Nguyên Chiến Dã thầm tự hỏi.

Quan Trí đang trên đường bơi ngược về, hiện đang dẫn đầu. Anh hoạt động cổ tay một chút, chuẩn bị xuống nước-

Mái đầu chìm nổi của Quan Trí đã dần hiện rõ nụ cười đắc thắng, nhưng chỉ một giây sau tươi cười hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ là một nụ cười lại biến thành nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo-

“Cậu ấy bị sao vậy?” Chiến Dã có loại dự cảm xấu.

“Quả nhiên-” Tiễn Diệp nhíu mày, “Năm ngoái cũng thế, hàng năm đều vậy-”

“Cái gì?” Chiến Dã nhìn Tiễn Diệp, lại nhìn sang Quan Trí trong hồ, vẻ mặt cậu chàng bây giờ nhăn nhúm thật khó coi, toàn thân như chiếc thuyền con giữa biển khơi mênh mông lộng gió, nghiêng nghiêng ngã ngã!

Không phải chứ? Mặt anh cũng bắt đầu méo mó.

Tiễn Diệp gật đầu, một câu nói toạc ra.

“Cậu ấy bị chuột rút.”

Tôi- XXX! Nguyên Chiến Dã nghiến răng nghiến lợi! Cảm xúc phẫn nộ khi còn làm thầy giáo phải chịu đựng lũ học trò ngông nghênh bỗng trở lại!

Người tính không bằng trời tính!

Quan Trí giãy dụa trong nước, còn mấy mét nữa thôi là đến đích rồi, những người phía sau ngày càng đến gần, mà cậu chàng đã chuyển từ phi ngư sang con cóc, nương theo con sóng mà trôi trôi nổi nổi cuối cùng cũng được dạt vào gần bờ, cậu chàng dùng hết sức giãn người vươn tay đụng vào thành hồ-

Chiến Dã chỉ đợi có thế đã nhảy nhanh xuống nước, trong đầu lúc này chỉ toàn là: thằng nhóc thối, quay về tôi tính sổ với cậu!

Cùng lúc đó Quan Trí đã hoàn thành “giá trị sinh mệnh” của mình, chìm lỉm xuống nước.

Tiễn Diệp đứng trên bờ dõi theo bóng dáng xa xa, khóe miệng mang nụ cười thản nhiên nhạt dần rồi trở về bình lặng.

“Sao vậy?” Lão Cao đã nghỉ mệt xong.

Tiễn Diệp lặng im.

Lão Cao thở dài, chìa ra cây gậy trúc trong tay, “Trước lôi nó lên đi! Năm nào cũng vậy, chẳng khắm khá lên được chút nào.”

“Không cần đâu, đợi chút nữa tự nổi lên thôi.”

Rất nhanh!

Đây là cảm giác đầu tiên của anh khi xuống nước, không phải tự khen mình, mà là đánh giá chú Năm ở đường bơi bên cạnh. Tốc độ này không phải người thường nào cũng có được. Anh bắt đầu bội phục ông chủ tiệm bánh này, thời trẻ nhất định là vận động viên! Vòng bơi đầu đã xong, vì muốn đuổi kịp tốc độ của chú năm anh đã gần như dùng hết thể lực, dù có thể bảo trì tốc độ này đến cuối cùng nhưng không đảm bảo có thể vượt qua được đối thủ.

Nước bao quanh thay thế cho không khí, hô hấp đều đều như một cái máy, anh cảm thấy mình hiện tại như một con cá chìm trong nước, chẳng biết làm gì chỉ có thể dùng hết sức cố gắng bơi về phía trước, áp suất nước chèn ép, có cảm giác như đang chơi trò ai nín thở lâu hơn.

Anh đang khẩn trương! Dù chẳng quan tâm đến thắng thua, nhưng luôn có một cảm giác như bị áp bức, cảm giác ấy rất mãnh liệt.

Khi tay anh động vào thành hồ, anh bật mạnh người lùi ra sau, theo bản năng nhìn về đường bơi bên cạnh, anh xác định bọn họ sắp về đích rồi nhưng anh hẳn là sẽ chậm hơn một chút-

Nhưng là, bên cạnh chẳng có ai.

Anh thoáng sững sờ, nhìn lên bờ, Tiễn Diệp, Quan Trí, lão Cao, đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh, còn có trọng tài, còn có chú Năm-

Chú Năm?

Vén mớ tóc dính bết trên trán gọn gàng, anh nhìn lại và xác nhận lần nữa mình không nhìn lầm. Trên bờ người đang đứng đúng là chú Năm, người ông khô ráo như vậy người cùng đấu với anh là anh?

Lại dời tầm mắt nhìn hồi bơi, người đang thi đấu đã lên bờ, nhưng cũng chỉ hai người, vậy vẫn còn một người nữa- vừa ngay cạnh anh, đột nhiên Chiến Dã cảm giác được có thứ gì đó dưới đáy nước, thậm chí còn ngay cạnh anh, bắt chợt không thể khống chế nỗi sợ hãi. Vừa định nhảy ra khỏi hồ, bàn tay Tiễn Diệp đã ngay trước mắt, nhưng chưa kịp nắm lấy bỗng cảm giác cổ chân bị bắt, sau đó là bị kéo xuống nước- �

Một tràng tiếng thét vang lên-

Chiến Dã thực hối hận ban nãy chưa kịp ngưng thở, nếu vừa nãy hít đầy một bụng khí nhất định sẽ hung hăng đánh gã nào đó đang đùa với anh, anh đã xác định người kéo mình xuống nước chứ chẳng có thủy quái nào ở đây, vì cái tên đó ngay tại trước mắt anh, cách anh chưa đến mười li.

Hình ảnh trước mắt mơ mơ hồ hồ, mắt bị cay do chất hóa học trong nước, cảm giác khó thở ngày càng mãnh liệt, thật khó chịu.

Nguyên Chiến Dã cảm thấy ngạt thở, dù chỉ chừng vài giây đồng hồ nhưng anh gần như xuất hiện ảo giác. Người trước mắt này nhìn thực quen, dù hình ảnh nhạt nhòa nhưng anh vẫn cảm thấy cái người đang tay nâng cằm tay ôm ngang eo anh trông thật quen, gọi là gì ấy nhỉ? A, nhớ ra rồi- thật sự không muốn nhớ đến mà-

Nhiếp Phong Vũ- anh là Nhiếp Phong Vũ? Như con thủy quái trong truyền thuyết vồ lấy vật hiến tế, kéo sâu vào dòng nước- anh là vật hiến tế đó sao? Đáng tiếc a- Chiến Dã nhắm mắt lại, đoạn đưa tay dộng mạnh một cú vào mặt đối phương!

Con mẹ nó mi đi tìm chết đi!

Tốc độ bị kìm hãm trong nước, đối phương chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu né đi nhanh chóng. Chớp mắt môi Chiến Dã bị chiếm lấy, “vũ khí” của đối phương là đôi môi. Mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí, một mùi vị rất đặc trưng, anh vẫn nhớ rõ.

Thực đáng giận! Anh thế nhưng lại nhớ rõ!

Vừa hung dữ vừa phiền muộn mà lại tặng cho đối phương một cú thiết quyến, vài giây đồng hồ thế cũng đủ rồi. Một quyền ngay thẳng bụng, đối phương liền buông anh ra đúng như ý nguyện, Chiến Dã thuận thế trồi lên mặt nước bơi đi, trước khi bơi còn đạp một cú lên vai đối phương lấy đà.

Xé toạc mặt nước mà bơi, anh tin tưởng biểu tình lúc này của mình vô cùng dữ tợn.

“Này anh không sao chứ?” Quan Trí đã hồi phục bình thường, cố gắng trồi khỏi mặt nước, vừa lúc trông thấy Chiến Dã nổi lên.

Tiễn Diệp cùng những người khác đền nhìn anh.

“Có chuyện gì xảy ra?”

Nguyên Chiến Dã mặt tỉnh nhìn trừng Quan Trí, hít vào một hơi thật sâu, lấy đà phóng lên bờ, lạnh lùng tặng cho Quan Trí một câu: “Bắt đầu hôm nay vệ sinh WC một năm.”

“A~~~~~~!?”

“An không sao chứ?” Tiễn Diệp lại gần hỏi han, cởi chiếc khăn vắt trên cổ đưa anh.

Chiến Dã lắc đầu, chưa kịp đưa tay đón lấy, phía sau vang lên tiếng nước, anh nhíu mày, người kia sắp lên rồi.

“Oa! Người anh em cậu làm sao thế? Thật lợi hại a!” Là giọng của chú Năm, “Khi nãy cậu bơi như bay nhanh khiếp làm tôi sốc luôn! Không nghĩ là có người bơi được tốc độ này! Bữa nào phải nhờ cậu chỉ giáo mới được-”

“Quá khen.” Giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến.

Nguyên Chiến Dã nghiến răng, quay đầu rống ro: “Nhà ngươi ở đâu ra đó? Ai cho vào phá rối trận đấu người ta?”

“Đúng đó! Mi, từ đâu tới?” Quan Trí cũng học đòi ra dáng cảnh sát.

Nhiếp Phong Vũ nhìn vẻ mặt như báo con bị giẫm phải đuôi của anh, ý cười dần ánh lên trong mắt, nhưng thật chất là nụ cười lạnh lẽo. (Quan Trí: Ê! Ai cho mi làm lơ ta!”)

Khi dã thú đối mặt với thức ăn, ngoại trừ ý muốn lấp đầy bụng ra, căn nguyên vẫn là sát ý! Tận sâu trong lòng rất muốn giết chết con mồi. Đó mới là ý nghĩa sinh tồn của một dã thú.

“Tôi chỉ là thay thế người ta để được đấu với cậu thôi, không nghĩ là mình đã phá bỉnh trận đấu a!” Nhiếp Phong Vũ có vẻ như tâm tình tốt lắm. Đổi lại là bản mặt hằn học bực tức của Nguyên Chiến Dã.

Nhiếp Phong Vũ phát hiện hắn thật thích cái vẻ mặt này. Chỉ có hắn mới rõ, phía sau vẻ mặt kia đang cất giấu điều gì.

“Vị tiên sinh này không phải cư dân của trấn nhỉ?” Tiễn Diệp đứng ra hòa giải, dù rằng ban nãy cậu cũng bị vị khách không mời này làm giật mình.

Nhiếp Phong Vũ gật đầu, “Tôi là du khách.”

“Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm trấn mở cửa du lịch.”

“Với tôi thì có thể.” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, cảm giác nụ cười kia mang lại khá giống của Tiễn Diệp. Trong mắt Chiến Dã, nụ cười nọ chói mắt muốn chết.

Một cô gái mặc bikini bước đến, trên tay cầm khăn mặt đưa cho Nhiếp Phong Vũ. Hắn nhận lấy khăn lau tóc và mặt, tiếp đó cô nàng nhận lại khăn giúp hắn lau khô toàn thân, móng tay dài trên bàn tay thon gọn lướt trên làn da rắn chắc như muốn đâm xuyên qua.

“A! Đúng rồi! Cô nàng kia là siêu mẫu mới nổi gần đây đó!” Không biết là ai vừa cảm thán.

Chiến Dã nhìn xem chỉ thấy buồn nôn. Cái thứ “dân nam tiện nữ” trước mặt nhiều người thế này vẫn thản nhiên diễn AV!

“Không được sự đồng ý của quản lý đã tự tiện tham gia thi đấu mà không phải phá bỉnh hửm?” Phải chi khi nãy đá một cước thật mạnh, dìm đầu hắn đập xuống đáy hồ luôn đi.

“Tôi được đồng ý rồi.” Nhiếp Phong Vũ hếch hếch cằm về một hướng, mọi người cùng nhìn sang. Trấn trưởng trấn Thanh Tuyền đang đứng cầm khăn lau mồ hôi chảy ròng trên mặt.

Hứ~~~! Nguyên Chiến Dã hung hăng trừng mắt nhìn bản mặt vô (số) tội của Nhiếp Phong Vũ, hận ánh mắt mình sao không phải mấy thanh đao đâm trên người hắn mấy lỗ thủng, nhưng người hắn vẫn còn nguyên vẹn, vì thế anh đành xoay người đi thẳng một mạch.

“Ế! Cục trưởng cậu đi đâu đó?” Lão Cao phía sau í ới.

Đi đâu? Nguyên Chiến Dã thầm nói trong lòng, đi tìm chết! Ai muốn đi chung không?

Anh không muốn chết, có người lại “giúp” anh chết!

Tầm mắt dán chặt trên bóng lưng Nguyên Chiến Dã đến khi mất hút, Nhiếp Phong Vũ mới rũ mắt xuống.

“Ha ha”

Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, kết cục phải chờ cuối cùng mới có thể công bố.

_____

Quay về cảnh cục đã là mười giờ hơn. Chiến Dã cũng không rõ nguyên buổi chiều mình đã làm gì, thực tế anh chỉ vào quán ăn nhanh ngồi một chốc, uống bảy cốc Coca, ăn bốn cái hamburger, giờ nghĩ lại anh chỉ muốn nôn.

Không đúng! Từ lúc anh nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ đã bắt đầu muốn nôn rồi.

Những người khác hẳn là đã ngủ rồi, cố gắng bước nhẹ nhàng trên sàn gỗ mục, cả đoạn đường chẳng bật đèn. Đi đến trước cửa phòng mình, Chiến Dã đặt tay lên nắm cửa rồi bần thần một chốc, cuối cùng vẫn đi vào.

Cửa sổ mở toang, ánh trăng bên ngoài hắt vào chiếu sáng góc giường, trên giường một xấp gối chăn được anh xếp gọn gàng ban sáng.

“Cậu tìm tôi hửm?” Trong góc tối của căn phòng vang lên tiếng nói, khiến anh nghĩ đến: tử thần đến rồi.

Thở dài, đóng cửa lại, nghĩ nghĩ rồi ấn vào nút khóa trái, Chiến Dã chầm chậm tiến vào giữa phòng, liền nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ trong chiếc sơ mi đen đang ngồi bên bàn làm việc, và vô cùng bất hạnh khi phải nhìn thấy cái thứ bị hắn cầm trong tay lúc này – là vòng cổ của hắn – hay phải nói là của mình hiện tại.

Nguyên Chiến Dã quả thực muốn than thở thành tiếng. Anh đưa một tay lên xoa xoa trán, nhíu mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Làm gì?” Nhiếp Phong Vũ dường như không ngờ anh sẽ hỏi như thế, nhíu mày, “Lời này cậu đã hỏi hai lần rồi, tôi muốn làm gì cậu hẳn phải biểt rõ nhất chứ nhỉ?”

Phải, anh đúng là rất rõ ràng. Vì thế cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn!

“Anh muốn thế nào?”

Nhiếp Phong Vũ cười cười, ngón tay vuốt ve lên mặt dây tròn tròn, “Cậu không biết là hai câu hỏi này chẳng khác nhau gì mấy sao?”

“Đừng nói nhảm nữa!”

“Bộ cậu không nghĩ rằng chúng ta nên nói câu ‘Đã lâu không gặp’ sao?”

Nguyên Chiến Dã nhăn chân mày thành chữ xuyên (川), “Anh khẳng định tôi muốn gặp anh?”

“Không–” Nhiếp Phong Vũ chầm chậm lắc đầu, “Cậu không muốn gặp tôi. Nhưng tôi rất muốn gặp cậu.”

“Để rồi sau đó vặn gãy cổ tôi?”

“Có lẽ nếu là trước kia, tôi sẽ cắn đứt cổ họng cậu–” Nhiếp Phong Vũ ra chiều như đăm chiêu nghĩ ngợi, giọng điệu hoàn toàn giống như đang bàn luận chuyện hệ trọng.

“A!” Nguyên Chiên Dã cười khàn, nhìn Nhiếp Phong Vũ bằng cái nhìn giễu cợt, “Trước đó tôi cũng đã đá gãy thằng nhỏ của anh rồi!”
Bình Luận (0)
Comment