Chiến Lật Chi Hoa

Chương 39

CHƯƠNG 39

Edit: Dece

Thoáng lui về phía sau vài bước nhỏ, Nguyên Chiến Dã khẽ nâng chân trái, nhớ lại đủ loại võ thuật đã học trong đầu, hơn nữa còn tìm được một chiêu vô cùng thích hợp để sử dụng lúc này, vô ảnh cước(*). A—đúng vậy! Vô ảnh cước, chẳng qua dường như hắn không nhớ rõ mình có học qua chiêu vô ảnh cước này, nhưng mà không cần vội, hắn bây giờ cũng có thể học, yeah! Hiện tại, hắn sắp dùng vô ảnh cước để đá văng cánh cửa trước mặt này, sau đó đi vào trong, đá gãy “tiểu đệ đệ” của người nào đó—.

Đang chuẩn bị hành động, bắt gian đôi “gian phu *** phụ” bên trong thì, phía sau đột nhiên có người đưa tay ghìm cổ Nguyên Chiến Dã.

Một mùi nước hoa nhàn nhạt, Nguyên Chiến Dã hoảng sợ, nhưng lại không lên tiếng, hắn không phải nữ nhân, cho nên cũng không cần khi gặp phải tình huống này mà hét lên đòi cứu mạng, nhưng điều đó lại không có nghĩa hắn không phản kích. Cẳng chân đang chuẩn bị đá vào cánh cửa trước mặt thì đột nhiên đổi phương hướng, hung hăng đá về phía sau, Nguyên Chiến Dã muốn cho tên đánh lén hắn trải nghiệm cảm giác xương cốt chân bị gãy một chút. Đáng tiếc là kế hoạch thất bại, đối phương tránh được.

Mà ngay khi hắn phát hiện mình thất bại, Nguyên Chiến Dã đã bắt lấy cánh tay đặt trên cổ hắn, một tay xoay về phía sau, muốn bắt lấy bả vai của đối phương.

“Hư ~! Không muốn bị phát hiện nhìn lén thì cũng đừng động.”

Bên tai truyền đến một trận hô hấp nóng hổi, động tác muốn bắt lấy bả vai đối phương của Nguyên Chiến Dã cũng tạm thời ngừng lại, tuy rằng bờ môi chỉ nhẹ nhàng ma sát vào vành tai của hắn, nhưng lại làm toàn thân hắn nổi da gà, hắn biết chủ nhân của giọng nói đó là ai, người đàn ông phía sau lưng hắn gọi là Cận Sĩ Triển.

Biết Nguyên Chiến Dã nhận ra mình, Cận Sĩ Triển nhẹ nhàng bật cười hai tiếng, giống như đã chắc chắn rằng người trước mắt sẽ không phản kháng nữa, đưa tay kéo ra bàn tay đang nắm bả vai của hắn, hạ thấp giọng nói: “Cậu xác định bây giờ đi vào là biện pháp tốt nhất sao? Tức giận đến vậy?”

Thực chướng mắt bộ mặt “cái gì cũng hiểu được” của hắn, Nguyên Chiến Dã rút tay về rồi xoay người rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cận Sĩ Triển nữa. Bị phớt lờ, Cận Sĩ Triển mỉm cười nhún vai, dùng khóe mắt liếc vào căn phòng, sau đó nối đuôi đi lẽo đẽo theo Nguyên Chiến Dã.

“Nếu tôi không ngăn cậu, sau khi chạy vọt vào thì cậu định làm gì?” Trên hàng lang của hoa viên, Cận Sĩ Triển một trước một sau đi tới. Nguyên Chiến Dã ở đàng trước sải bước rất nhanh, nhưng Cận Sĩ Triển vẫn bảo trì khoảng cách một mét với hắn.

“Cậu sẽ đánh Nhiếp Phong Vũ à?”

Nguyên Chiến Dã cắn răng, thật là một miếng cao dán dứt không ra !

“Anh quản làm gì!” Không quay đầu lại mà rống một tiếng, Nguyên Chiến Dã đi vòng qua hành lang, trước kia hắn luôn nghĩ Cận Sĩ Triển không phải là người nhiều lời, cho dù là không phải thì cũng đừng là Lão Đại hay phí lời chứ ? Nhưng hôm nay hắn đã được trải nghiệm rồi !

“Này! Cậu đang tức giận à ?’’ Cận Sĩ Triển không hề bỏ qua nghi vấn của mình, giống như nhất định phải tìm được một câu trả lời mới chịu bỏ qua.

Tức giận ? Nguyên Chiến Dã nhướn mày, hắn quả thực là tức giận, nhưng người khiến hắn tức giận cũng không phải là Cận Sĩ Triển. Dưới chân đột nhiên dừng lại, hắn đứng yên tại chỗ mà xoay người hỏi : “Rốt cuộc anh muốn đi theo tôi đến lúc nào?”

Cận Sĩ Triển cũng cùng lúc dừng lại, cười một tiếng, “Cậu trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không đi theo nữa.”

“Vì sao tôi phải trả lời anh?” Không thích ! Thập phần không thích !

“Vừa rồi cậu thật sự muốn đi vào?”

Trầm lãnh nghiêm mặt, mặt không thay đổi mà nhìn Cận Sĩ Triển trong chốc lát, Nguyên Chiến Dã đi về phía trước hai bước rồi đứng trước mặt hắn, bất động thanh sắc mà dò xét một chút, hỏi: “Anh có di động không?”

“Hả?” Cận Sĩ Triển đương nhiên là có chút kinh ngạc, không biết vì sao cậu ta đột nhiên hỏi cái này, bất quá hắn vẫn gật đầu.

Đưa tay vào túi quần, “Có.”

Nguyên Chiến Dã đòi hỏi như vậy. Thế mà biểu tình của Cận Sĩ Triển một chút tức giận đều không có, ngược lại vẻ mặt còn khoái trá mà từ trong túi lấy ra điện thoại đưa cho Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã nhìn sơ qua chiếc điện thoại nằm trong lòng bàn tay, nhỏ và mỏng, vỏ kim loại được làm từ thân máy bay sáng bóng, wow ! Không tồi, vừa thấy là biết ngay đồ xịn. Ngẩng đầu, hắn nhe răng cười với Cận Sĩ Triển, tươi còn hơn hoa nở.

Nguyên Chiến Dã như vậy làm cho Cận Sĩ Triển có chút khó hiểu, sửng sốt một chút, vừa định mở miệng, lại chỉ thấy kim quang trước mắt chợt lóe, ngay sau đó là đầu bị Nguyên Chiến Dã đánh một cú, hung khí chính là di động của mình.

“ngô!” Cận Sĩ Triển nhíu mày, đưa tay bưng bít cái trán của mình. Tuy rằng cú này của Nguyên Chiến Dã không phải quá nặng, nhưng vẫn làm hắn nhịn không được mà lui về phía sau vài bước.

Lớp vỏ bao bọc bằng kim loại nguyên chất, ngay cả máy khoan còn không đâm lủng, Nguyên Chiến Dã đã xem quảng cáo về chiếc điện thoại này trên TV, hơn nữa còn rất khinh bỉ nó, ai rảnh mà đi lấy máy khoan mà khoan di động chứ ? Biến thái a ! Nhưng hôm nay, coi như hắn đã biết được công dụng của loại di động này, không ai lấy máy khoan mà khoan di động, nhưng cũng không có đầu ai cứng bằng máy khoan đâu !

“Tôi nói rồi, đụng vào Tiễn Diệp một lần nữa liền phế chết anh! Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không ?” Buông điện thoại đang nắm trong tay, Nguyên Chiến Dã nheo mắt nhìn Cận Sĩ Triển.

Đối phương đã thả tay xuống, cũng ngẩng đầu nhìn hắn, giơ lên khóe miệng hỏi : “Sao cậu biết được?”

“Vết thương trên cổ anh không phải ai cũng có thể làm được.”

Cận Sĩ Triển theo bản năng mà sờ lên cổ, nơi này đúng là có vài bết thương, mà vết thương này, quả thật là do Tiễn Diệp ban tặng. Cười cười, hỏi : “Sao cậu không nghĩ đây là một cách để làm tăng tình thú trong lúc chúng tôi ngươi tình ta nguyện?”

Ngươi tình ta nguyện? Nguyên Chiến Dã hiện tại đối với cụm từ này phi thường mẫn cảm.

“Dẹp mẹ cái tình thú của anh đi!” Hắn mắng một câu, đem di động trả lại cho Cận Sĩ Triển, “Tôi cảnh cáo anh không được tiếp cận Tiễn Diệp lần nào nữa, hắn không phải đồ chơi, sau khi bị Nhiếp Phong Vũ đùa nhịch lại làm thứ tiêu khiển cho anh! Đây là lần thứ hai, bất quá tam, nếu lần sau mà còn tiếp tục thì trực tiếp đánh vỡ đầu anh !”

Hắn có thể đánh vỡ đầu Cận Sĩ Triển hay không thì lúc này đã không còn quan trọng, nghe Nguyên Chiến Dã nói xong, Cận Sĩ Triển suy nghĩ một chút, “Cậu thích Tiễn Diệp?”

“Anh quản làm gì!” Hắn thực không rõ, ai thích ai thì quan trọng đến vậy? Chẳng lẽ nhất định phải thích mới được ?

“Cậu không nghĩ rằng tôi là thật lòng với hắn sao?”

“Dẹp cái thật lòng của anh đi!” Lúc này, Nguyên Chiến Dã càng phát hỏa, “Anh mà thật lòng thì tôi sẽ trở thành thượng đế! Đừng nghĩ là tôi nhìn không ra, anh căn bản chỉ đem Tiễn Diệp làm một món đồ thay thế thôi ! Trên thế giới này có nhiều người làm được điều đó lắm, vì thế anh cút xa khỏi người Tiễn Diệp một chút !”

Tuy rằng có chút kinh ngạc vì những điều người kia nói hoàn toàn là sự thật, nhưng Cận Sĩ Triển cũng không có phản ứng gì quá lớn, “Thật là nói trúng tim đen, không nghĩ tới sẽ có người quan tâm hắn như vậy! Đáng tiếc—” Hắn nhìn Nguyên Chiến Dã, từ đầu đến chân mà dò xét một phem, tầm mắt lại chuyển sang bàn chân dính đầy máu của Nguyên Chiến Dã.

“Nếu cậu nói có thể giúp Tiễn Diệp như vậy, vì cái gì lại không nói với bản thân mình một lần ?” Ngẩng đầu, hắn hỏi: “Cậu không nghĩ tôi và Nhiếp Phong Vũ cùng một loại người sao ?”

Vốn nghĩ rằng tiếp theo là một trận trầm mặc, nhưng ngoài dự kiến, Nguyên Chiến Dã lần này lại trả lời phi thường nhanh, xoay người nhưng cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói một câu: “Đúng vậy! Các người đều là cầm thú!”

Cuối cùng, trời vẫn mưa. Đầu tiên là nổi gió, nhưng còn chưa kịp ngửi thấy một chút mùi vị của mưa, nước mưa đã ào ạt rơi xuống, làm cho người ta ứng phó không kịp. Nguyên Chiến Dã vốn nghĩ rằng tối nay sẽ có trăng, mà khi hắn ngồi trên sô fa quay mặt về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ chỉ có những hạt mưa vội vã đập vào cửa kính, từ trong bóng đêm nhìn ra, trắng xóa một mảnh.

Trừ tiếng mưa, bốn phía đều không có thứ gì khác, từng một lần nghĩ rằng nơi đây chỉ có mình hắn, bấm ngón tay một chút, người ở đây quả thực không ít, giống như « tụ hội » vậy.

Nhiếp Phong Vũ, Cận Sĩ Triển, Chu Chính, Tiễn Diệp, Quan Trí, Tô Hòa, còn có Tái Đức, không biết hắn đã đi đâu, đúng rồi ! Còn có tên kia, Trương Gia Dương, âm hồn không tiêu tan nữa chứ ? Không, không đúng, phải nói rằng, cho đến bây giờ chưa bao giờ tung tán—.

Cả người tựa vào ghế sofa, Nguyên Chiến Dã thực sự thả lỏng, một tay đặt trên thành ghế, một tay xoa trán, hắn biết lông mày của mình cau lại rất gắt gao, nhíu cùng một chỗ không hề buông lơi, bản thân đã hoàn toàn không thể khống chế.

Đầu của hắn, rất đau.

Hai má đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Nguyên Chiến Dã giật mình một chút, ngẩng đầu lên thì thấy Quan Trí bĩu môi đứng bên cạnh nhìn hắn.

“Uống đi!” Hết thảy đều giống như đã từng xảy ra, giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Nguyên Chiến Dã cười cười, ngồi dậy cầm lấy lon bia lạnh.

“Bây giờ có rượu có bia, sau khi uống xong thì mọi chuyện phiền lòng đều biến mất!” Quan Trí khui lon bia của mình, ngồi tựa lên thành để tay của ghế sofa.

“Sao cậu biết tôi có chuyện phiền lòng?” Nguyên Chiến Dã mỉm cười, một bên hỏi một bên khui lon, sau đó đưa đến miệng uống một ngụm.

“Phốc ~~~!” Dòng chất lỏng chua chua ngọt ngọt mang theo vị hoa quả, làm cho Nguyên Chiến Dã phun ra đầy đất. Đây là cái gì a ? Cho dù vị giác của hắn không còn hiệu nghiệm thì vẫn biết rằng đây tuyệt đối không phải là bia.

“Đại ca, chịu đỡ đi! Tìm trong tủ lạnh nửa ngày mới có cái này thôi hà, uống vài ngụm là nghe mùi rượu liền, dưỡng sắc đi!” Quan Trí nhắm mắt lại lắc đầu, ra vẻ quan tâm mà vỗ vai Nguyên Chiến Dã.

“Cậu— khụ khụ!” Lau miệng, Nguyên Chiến Dã nhìn thoáng qua vật trên tay, trên thành lon có ghi vài chữ to khủng bố : Nước dâu tây mĩ nữ ! Mỹ nữ ! Kháo ! Biết là có mắng Quan Trí nữa thì cũng vô nghĩa. Không muốn uống nữa, Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng lắc lắc cái lon, nghe tiếng nước bên trong.

“Người vừa mới đến kia—” Quan Trí ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục hỏi. “anh có quen không?”

Biết người hắn đang nói là Trương Gia Dương, Nguyên Chiến Dã nhẹ gật đầu, “Có.”

“Hắn và Nhiếp lão đại—” Quan Trí luôn nói mà không cần suy nghĩ, lần đầu tiên phát hiện chuyện mình muốn nói lại khó khăn như vậy. “Bọn họ–các anh—” Hắn đã thấy, Nhiếp lão đại hôn nam nhân kia đến rối tinh rối mù, người kia quấn lấy Nhiếp lão đại, chẳng qua là, hắn không thấy Nhiếp lão đại đẩy người kia ra—.

Thật sự đã chịu đủ “bọn họ”, “các anh”, Nguyên Chiến Dã không kiên nhẫn mà nói: “Bọn họ trong lúc đó giống như cậu thấy vậy, tôi và Nhiếp Phong Vũ—cũng không phải như cậu thấy! Chính là vậy đó, vừa lòng chưa?”

Không phải chứ? Như vậy thì làm sao khiến hắn vừa lòng kia chứ? Quan Trí cúi đầu, tốt xấu gì cũng phải nói: Tên gia hỏa chết tiệt kia là kẻ thứ ba, tôi mới là “chính thê” chứ?

“Lão đại, bây giờ cũng không phải là thời điểm để anh uống rượu giải sầu, muốn có thứ gì thì phải chủ động tranh giành mới được a!”

Ta kháo! Nguyên Chiến Dã trợn trắng mắt, ai đang uống rượu giải sầu? Rốt cuộc là ai lấy bia cho hắn? Còn nữa, làm sao đây là bia a? Chỉ có một lon nước dâu tây ngọt chết người! Quan trọng hơn chính là—.

“Tranh giành cái rắm! Cậu làm như Nhiếp Phong Vũ là miếng thịt heo ai cũng muốn cướp? Hắn còn chưa lấy gương nhìn vào chính mình!”

A? Quan Trí nhíu mày, hắn làm sao có thể ví von Nhiếp Phong Vũ là miếng thịt heo chứ? Miếng thịt heo có đẹp zai như vậy không?

“Anh tức giận hả?”

Câu hỏi của Quan Trí đã khiến Nguyên Chiến Dã bình tĩnh trở lại, sau đó hắn lại phát hiện hàm răng của mình đang cắn chặt, mặt mày nhăn nhó có thể kẹp chết ruồi bọ, vừa cúi đầu thì liền nhìn thấy, lon nước trong tay bị mình siết chặt đến nổi biến dạng, hắn phát hiện ra rằng: Hắn quả thực là tức giận. Hắn đang tức giận, nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ và Trương Gia Dương cùng một chỗ, đã là lần thứ hai, nhưng lần này, hắn biết bản thân mình bình tĩnh. Lần đầu tiên hắn xoay người bỏ chạy, nhưng lúc này đây, hắn không hề có suy nghĩ chạy đi, ngược lại hắn còn muốn chạy vọt vào trong, nhưng hắn biết rằng sự việc đã đến mức này, chỉ bởi vì vị trí của Nhiếp Phong Vũ trong lòng hắn, đã hoàn toàn thay đổi. (Ối)

Rốt cuộc là vị trí gì, ai mà biết chứ?

Nguyên Chiến Dã lại ngẩng đầu, không trung chợt xẹt qua một tia chớp, chỉ phát sáng trong nháy mắt.

“Thật ra, có đôi khi anh có thể lựa chọn bản thân mình tin tưởng một lần, cho dù—” Quan Trí muốn nói nữa, nhưng thật sự tìm không ra từ ngữ để hình dung.

Nguyên Chiến Dã cười cười nói: “Cậu thực sự không thích hợp làm việc an ủi người khác.”

“Ngô—” Quan Trí có chút khó xử mà sờ sờ mũi, lần đầu tiên làm người an ủi, thật sự không có kinh nghiệm, việc gì muốn làm lại không làm được, mà còn khiến cho nó trở nên phức tạp nữa a!

“Cậu không thích hợp với việc trở thành người an ủi người khác—” Mà tôi, không thích hợp làm một gã cảnh sát.

“Này! Tôi biết tôi không thể, nhưng anh cũng đừng nhắc tới nữa đi?” Quan Trí phẫn hận mà uống một ngụm nước hoa quả.

“Tôi muốn bắt đầu một lần nữa,” Nguyên Chiến Dã chậm rãi mở miệng, lẳng lặng nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ mà nói: “Tôi nghĩ tôi còn thời gian làm những gì mình muốn làm, tôi muốn hoàn thành mong ước của tôi—”

“Mong ước?” Quan Trí có chút kinh ngạc mà hỏi: “Mong ước của anh không phải là làm cảnh sát sao? Anh bây giờ thì không phải đang làm đó à?”

Nguyên Chiến Dã lắc đầu, không phải, không phải cảnh sát, “Mong ước của tôi, là làm otaku*.” (oh my god)

“Phốc ~~~~!” Lần này, đến lượt Quan Trí phun ra đầy đất.

***

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, sấm chớp liên tục vang dội. Nghe nói thời tiết như thế này thì ngủ rất ngon, nhưng vào giờ phút này Nguyên Chiến Dã không thực sự như thế. Cả người tựa trên sofa, thân người to lớn cuộn lại một chỗ, tư thế này làm cho người ta nhìn qua hắn có chút đáng thương, bởi vì, nếu nhắm mắt lại, trong giấc mơ, có thứ gì đó đang tra tấn hắn.

‘Nguyên Chiến Dã, cậu nghĩ Nhiếp Phong Vũ sẽ yêu cậu sao? Cậu không cần nằm mơ nữa!’

‘Hắn vĩnh viễn sẽ không yêu người khác, cậu chỉ là một món đồ chơi nhất thời của hắn thôi—”

‘Tôi quả thực là nhờ hợp tác với Nhiếp Phong Vũ mà có được địa vị như ngày hôm nay, nhưng còn cậu thì sao? Cậu nghĩ rằng trong ngục giam cậu không bị gì là nhờ sự bảo hộ của Nhiếp Phong Vũ sao? Nực cười! Nếu không phải tôi đả thông mối quan hệ thì cậu đã bị mấy tên như gấu đó cưỡng gian vô số lần rồi!”

‘Nhiếp Phong Vũ là ai? Cậu nghĩ rằng hắn là một người đàn ông không tồi sao ? Cậu nghĩ rằng ở bên cạnh hắn là an toàn, không sợ hắn sẽ vứt mình khi đã chơi thỏa thuê mà không quản chết sống của kẻ đó, tựa như vứt đi quần áo cũ, tiểu nam kĩ cùng phòng với cậu là một ví dụ chính xác nhất đấy !’

‘Nguyên Chiến Dã, đừng ngu ngốc nữa ! Cậu không biết, Nhiếp Phong Vũ đã sớm biết sẽ có nằm vùng được đưa đến cạnh hắn, nếu không phải tôi đưa cho hắn một đống đơn giả danh để hắn không nghĩ cậu là nằm vùng, cậu đã sớm bị hắn giết chết ! Hắn sẽ không buông tha cho người mà hắn hiềm nghi, nếu không phaia3 tôi, hắn sẽ không do dự giết chết cậu ! Đem thi thể của cậu cũng như những người khác mà vứt đại bên đường—’

‘Nhiếp Phong Vũ sẽ giết cậu, tuyệt đối không do dự mà giết chết cậu—’

“Hỗn~ đản!” Mấp máy môi, vết thương vừa mới không khép lại được bao lâu đã vỡ ra, tơ máu chảy ra bên ngoài môi, Nguyên Chiến Dã cảm thấy vị máu tanh đầy khoang miệng, nâng tay đặt lên hai mắt mình. Trong phòng một mảnh im lặng, ngoài trừ nước trái cây đổ đầy đất cùng với cái bàn lăn lốc một xó, ghế sô fa đã chứng minh trước đó không lâu đã xảy ra một hồi dã đấu.

Tô Hòa giữ vai hắn mà dùng sức lắc, Nguyên Chiến Dã biết mình có thể phản kích, thời còn là học sinh, Tô Hòa cũng không là đối thủ của hắn. Tuy rằng không xác định hiện tại Tô Hòa tiến bộ bao nhiêu, nhưng Nguyên Chiến Dã vẫn đứng yên tại chỗ, ngay khi Tô Hòa đánh một quyền vào mặt hắn, hắn nâng chân lên đá vào bụng đối phương.

Tựa như dã thú phát điên, Tô Hòa không giống như người trong trí nhớ của hắn, hoặc là nói, bản thân vẫn đem Tô Hòa là một đoạn ký ức ban đầu, ấn tượng vô cùng tốt đẹp. Tô Hòa mập mạp trong căn tin ăn phần cơm của ba người, nghĩ như vậy, đường môi thẳng tắp của Nguyên Chiến Dã khẽ cong lên, hắn biết, Tô Hòa thích hắn.

Từ trước đến giờ đều biết, ánh mắt của người kia sau giờ tan học vẫn dừng trên người của hắn, cho dù có như thế nào cũng không thể mặc kệ. Nguyên Chiến Dã cho rằng đó chỉ là ảo giác, sau đó, hắn tin là ánh mắt của Tô Hòa không bao lâu nữa sẽ biến mất thôi, nhưng mấy năm trôi qua, hắn không đợi được đến ngày đó, hai người đã tách ra. Rồi gặp lại, cũng là cảnh tượng này, vài ba năm, có thể thay đổi con người bao nhiêu ?

Vì cái gì nên đổi lại không đổi, cái gì không nên lại trở thành như vậy, có mẹ nó từ đầu đến đuôi vẫn là thế !

Trong lòng hắn đang bất an, hắn muốn bản thân mình bình tĩnh, hắn tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng ngoại trừ tiếng sấm chớp ngẫu nhiên truyền đến bên tai, cái gì đều không nghe thấy. Cho đến khi, có thứ gì đó đến gần hắn, hắn mở mắt chậm rãi nâng cánh tay của mình, trong bóng tối, ánh sáng phản chiếu của kính mắt lại phá lệ sáng ngời.

“Quấy rầy anh sao?” giọng nói của Tiễn Diệp thực trầm, cảm thấy có lỗi mà cười cười, tiếng cười của hắn lúc này phá lệ dễ nghe, hắn buông tay đang cầm áo khoác.

Nguyên Chiến Dã nhíu nhíu mày, chậm rãi đứng dậy.

“Tiểu Quan nói anh ở đây, tôi thấy anh không ổn nên đến xem anh một chút, vừa rồi—” Tiễn Diệp nhìn xung quanh, dấu vết nổi bật làm cho hắn nhíu mày, hai mắt đằng sau cặp kính lộ ra tia khác thường.

Vẫn không nói gì, Nguyên Chiến Dã hoạt động cơ thể, trên mặt đau ran rát, một quyền của Tô Hòa hoàn toàn dùng lực, thật may là chưa gãy răng.

“Xử lý miệng vết thương một chút đi! Tuy là vết thương nhỏ, nhưng anh bị mất máu nhiều quá, có thể gây choáng váng—’’ Vừa nói xong, Tiễn Diệp đã ngồi xổm xuống xem vết thương trên chân của Nguyên Chiến Dã.

“Sắc mặt của cậu không tốt—” Đột nhiên truyền đến một câu, làm cho động tác của Tiễn Diệp dừng lại, ngẩng đầu lên để lộ ánh mắt gần như là một loại bi thương, biểu tình của hắn làm cho Nguyên Chiến Dã cảm thấy hắn như muốn bật khóc.

Vì cái gì, sẽ có người vì hắn mà khóc chứ ?

Giống như đang suy nghĩ tới chuyện gì, hoặc là không nghĩ gì hết, Nguyên Chiến Dã đưa tay đặt trên vai Tiễn Diệp, Tiễn Diệp không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn. Có đôi khi, con người đều không biết bản thân mình đang làm cái gì, khoảng khắc kia, Nguyên Chiến Dã không biết hắn rốt cuộc như thế nào, nhưng hắn biết mình đang làm cái gì.

Trong bóng đêm, bốn phiến môi chạm vào nhau, một giây đó, Nguyên Chiến Dã biết hắn muốn nếm thử hương vị bờ môi của người khác là như thế nào.

Hắn hôn Tiễn Diệp, im lặng mà hôn, tựa như Tiễn Diệp, cho tới bây giờ chưa từng có, đây là lần đầu tiên.

End 39.

Vô ảnh cước:Nguyên lý cơ bản của đòn thế này là sử dụng nhuần nhuyễn cả hai chân như một, ban đầu võ sư sẽ tung cú đá bằng một chân, uy lực, nhưng không hiểm, đối phương hóa giải đòn ấy không khó, nhưng rất mất lực, khi vừa đỡ hoặc né xong, còn chưa định thần thì “dính” ngay cú đá của chân kia, đó là cú đá mà đối phương không nhìn thấy được.

Otaku là một từ lóng trong tiếng Nhật: dùng chỉ một kiểu người lập dị, kì quái, cô độc, không giao tiếp hay làm bạn với bất cứ ai trừ những người giống như họ hoặc dùng để chỉ một ai đó quá say mê một cái gì, đặc biệt là anime (hoạt hình Nhật Bản), manga (truyện tranh Nhật Bản), haygame(trò chơi điện tử). Chữ này theo thế giới lại được hiểu chung là những người đọc truyện tranh Nhật. (ở đây A Chiến muốn làm otaku nghiện game, cho nên sau này mới mở một tiệm bán đĩa game =)) )
Bình Luận (0)
Comment