Chiến Lật Chi Hoa

Chương 43

CHƯƠNG 43

Chạng vạng, trên ngã tư đường sau khi trời tạnh mưa, đám người như nấm mọc sau mưa mà xông ra ngoài. Thời tiết tháng tám, nhiệt độ tăng cao tựa hồ không có điểm dừng, nhưng chỉ cần một trận mưa rào thì không khí liền trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hô hấp cũng dễ chịu hơn nhiều. Mùa hè năm ngoái, trong một trận mưa mà chấm dứt tất cả–.

Trong một con hẻm, hai bên là mặt tiền của các cửa hàng nhỏ, có lẽ đã bỏ hoang từ lâu, thủy tinh trên cửa có mấy mảnh vỡ thật lớn, tờ áp-phích dán trên cửa trông rất cũ kỹ, thấy không rõ bên trong là cái gì, bất quá cũng không ai ở đây. Cả một con hẻm nhỏ chỉ có ba, bốn gian hàng còn bán, ngoài cửa hiệu bán sách cùng cửa tiệm sửa chữa đồ điện ra thì những gian còn lại nhìn không ra đang kinh doanh cái gì.

Ban ngày, ở đây im lặng đến dọa người. Buổi tối, im lặng đến nhàm chán. Nhưng cho dù có như vậy, vẫn có rất nhiều người hâm mộ đến đây, đương nhiên là đến vào ban ngày, hơn nữa là sau khi rời khỏi trường học.

“Này! Cậu xác định không đi nhầm vào đây đó chứ?” Một tên nhóc con gầy nhom đẩy tên bạn đi phía trước, sau đó lại đẩy đẩy gọng kính tròn viền đen, ngó nghiêng bốn phía, có chút hoài nghi mà hỏi.

“Đúng mà! Ở đây có vẻ không giống tiệm bán đĩa game, giống ngôi nhà ma lắm đó nha!” Đứa trẻ bên cạnh hắn cũng đồng ý mà gật đầu một chút, “Oa!” Dưới chân đột nhiên có thứ gì đó chạy xoẹt qua, rất giống chuột, sợ tới mức thần kinh loạn choạng.

“Đó là cái gì? Là cái gì?” Rất giống một con gián—khổng lồ a!

“Im đi! Kêu cái gì?” Thằng nhóc con đi phía trước dẫn đường, quay đầu lại có vẻ rất khinh bỉ mà nói với hai đứa bạn của mình ở phía sau, “Đã đi tiểu học sáu năm rồi mà còn nhát như thỏ đế! Có phải đàn ông không a? Vừa rồi là sủng vật của ông chủ cửa hàng thú nuôi, lần đầu tiên tớ đến đây ổng còn đang nuôi một con chuột, cái đầu của nó còn lớn hơn mèo nữa a!”

Không phải chứ? Hai đứa nhóc con lộ ra biểu tình sợ hãi, hai đứa ôm lấy nhau, “Tớ, hay là chúng ta về đi? Ghê quá à ~!”

“Đến đây rồi còn muốn về gì nữa?” Tiểu mập mạp rống lên một tiếng: “Không muốn chơi trò con gái mới lớn sao? Bản gốc mới phát hành tại Nhật luôn đó!” (Game người lớn đó mấy nàng, mấy đứa này thiệt tình =)) )

Vừa nghe đến hai chữ bản gốc, đứa nào đứa nấy đều lộ ra một vẻ mặt, rất muốn a!

“Muốn thì phải đi thôi, ở phía trước kìa! Tìm ra tiệm này không có dễ đâu a! Anh chủ cửa tiệm rất phi thường, muốn mua trò gì ảnh đều có thể tìm dùm cậu—” Đứa nhóc mập mạp rung đùi đắc ý với nơi mà nó mua được nhiều thứ hay ho, “Nếu mà tớ đem mấy ba bốn bản tạp chí đến để mua hàng làm quen anh ấy căn bản sẽ không tiếp đâu, nơi đây cất chứa rất nhiều thứ, đã không còn xuất bản nữa!”

Tiếp sau đó tiểu mập mạp luyên thuyên cả dãy tên mấy trò chơi nó yêu thích, làm cho hai tên nhóc còn lại chảy nước miếng quá trời.

“Đến rồi!” Cuối cùng, ba đứa dừng lại trước một cửa tiệm trong con hẻm vừa nhỏ vừa tối, tiểu mập mạp chỉ vào cửa, hai đứa kia vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, oa! Đúng là ngôi nhà ma a!

Từ ngoài vào trong đều tối đen một mảnh, không có gắn bảng tên cửa hiệu, cánh cửa phía trước bị mưa gió thay nhau đàn áp đến nổi bây giờ phải ở trạng thái lung lay, cơ bản đã mất đi tác dụng vốn có của nó. Mặt tiền của cửa hàng có một tấm cửa gỗ, tạo hình rất đặc biệt. Trên cửa kính dán mấy tờ áp phích trò chơi thưa thớt, đằng sau cửa gỗ thổi ra một cỗ gió lạnh, nhìn lại vào trong thì ngoài tối thui ra thì chẳng thấy gì, trên nắm cửa treo một tấm bảng nhỏ, mặt trên dùng bút đỏ ghi: Đang buôn bán—tùy tiện gõ cửa giết chết ngươi!

Này, đây là nơi cư ngụ của “thần nhân” a?

“Đi vào thôi!” Tiểu mập mạp đưa tay ngoắc ngoắc với hai đứa nhóc đã hóa đá kia. Thật ra thì, lần đầu đến đây nó cũng sợ té giếng, nếu không biết rằng có người ở bên trong thì nó cũng không tùy tiện đi vào đâu.

“Tiểu béo, hay là từ bỏ đi?”

“Đúng vậy! Chúng tớ ở đây được rồi! Cậu giúp bọn này thuê trò chơi đó đi!”

“Kháo! Nhát như thỏ đế a! Có phải anh em không a?”

“Cạch ~~!” Cửa mở, ba đứa nhóc con đều ngu người, mắt không chớp nhìn cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, tiếp theo đó là hai luồng ánh sáng chợt lóe lên, một người đầu tóc bù xù bước ra, hình đồng quỷ dị.

Là một thanh niên có làn da tái nhợt, cặp kính màu đen thật to, che gần hết khuôn mặt của hắn, mái tóc hơi dài rối tung rối mù phía sau thắt lại thành một cái bím, nhưng cái mái quá dài của hắn nên chẳng thể thấy rõ khuôn mặt của hắn ra làm sao. (bím? Wtf?)

Xoa loạn mái tóc của hắn, thanh niên nói thầm: “Sáng sớm mà ồn ào cái gì a?” giọng nói khàn khàn cho thấy là vừa bị người khác lôi đầu dậy.

Trừ tên nhóc mập nhất đám, những đứa khác đều bị tạo hình này “rung động”! Trong truyền thuyết có Otaku, Otaku rốt cục cũng hiện thân a!

“Anh chủ!” Tiểu mập mạp thấy người thanh niên liền cười tươi như hoa, chạy đến trước mặt thanh niên, nói lấy lòng: “Anh chủ đã lâu không gặp! Ngại quá à, đánh thức anh dậy! Em tới lấy trò chơi hôm bữa em hỏi anh đó!”

“Ờ–” Thanh niên tháo kính xuống rồi xoa xoa mắt, xoay người đi vào ổ của hắn, “Chờ tý!”

“Dạ dạ!” Như một con chó nhỏ chờ đút đồ ăn thực cao hứng mà gật đầu, thiếu điều dùng bốn chân quỳ xuống luôn.

Đợi thanh niên đi vào nhà ma của hắn, hai đứa nhóc lỏn tỏn chạy tới, hỏi: “Tiểu béo, cậu làm gì mà giống chó con vẩy đuôi thế a?”

“Đúng vậy! Gặp anh ấy cậu còn thích hơn gặp ba của mình nữa!”

“Các cậu thì biết cái gì? Ba của tớ suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược! Anh chủ cũng không phải người thường, lần trước chị của tớ buổi tối đi ra ngoài đường mua đồ đụng phải mấy tên lưu manh, vừa lúc anh chủ đi ngang qua, đánh cho mấy tên đó răng rơi đầy đất, ảnh rất đẹp zai nha, một chọi bảy luôn a! Sau này bọn kia nhận ảnh làm đại ca, ảnh cũng không thèm để ý!”

“Oa~~~ thần sầu như vậy a?” Sùng bái nga!

“Đương nhiên!”

“Cậu và chị của cậu không hảo hảo cảm ơn hắn?”

“Đương nhiên là có cảm ơn! Còn muốn mời hắn đến nhà của chúng tớ ăn cơm! Nhưng mà—” Có chút thất vọng nói: “Anh chủ nói ảnh bị tiêu chảy mà nhà không có giấy vệ sinh nên mới đi ra ngoài, thuận tiện cứu hai người bọn tớ không cần trả ơn, hắn liền trở về nha!”

“Ha? Cá tính dữ vậy?”

Lúc này cửa lại mở, thanh niên cầm một bao ni lông đưa cho Tiểu Béo, “Nè!”

Ba đứa nhóc nhất thời mắt sáng rực.

“Cảm ơn anh chủ!” Tiểu mập mạp tiến lên nhận lấy, vô cùng sùng bái, “Bao nhiêu tiền a?”

Thanh niên giơ lên khóe miệng cười cười, “Lấy chơi trước đi! Thích thì quay lại đây đưa tiền.”

“Oa~ thiệt hả anh?” Hai đứa nhóc con nãy giờ vẫn đang trốn tránh nghe thấy thì kêu lên, thiệt là tốt nha!

“Cái gì là thiệt hay giả? Trời tối rồi mau về nhà ăn cơm, trẻ con đừng suốt ngày chơi game, phải học thật giỏi đó!” Thanh niên gõ vào đầu tiểu mập mạp vài cái, hướng bọn nhóc vẫy tay, sau đó thì xoay người đi vào ổ của hắn.

Ba đứa trẻ đứng trước cửa ngơ ngác nhìn nam nhân như u hồn mà biến mất trong bóng đêm, lại phát ra một tiếng cảm thán! Đúng là thế ngoại cao nhân a! Hơn nữa—.

“Hồi nãy ảnh cười, thật là đẹp nha!” Nhóc con đeo kính đẩy đẩy gọng kính, phát biểu cảm tưởng của mình.

“Đúng! Đúng! Nhìn rất được, đẹp lắm nha—”

Nguyệt hắc phong cao.

Một bóng đen đang trốn trốn tránh tránh, bay qua bay lại rốt cuộc cũng dừng lại trước con hẻm nhỏ, quẹo tới quẹo lui bảy tám ngõ nhỏ mới đứng trước cửa. Cả người dính trước cửa, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ dạ quang trên cổ tay của mình, lại ngó nghiêng trái phải một chút, xác định bốn phía không có ai, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

“Thiên vương cái địa hổ—”

Ớ? Không phản ứng? Bóng người nhíu nhíu mày, không đúng a! Là lúc này mà! Chưa chịu từ bỏ ý định, lại gõ cửa thêm hai tiếng nữa, “Thiên vương cái oa~~~~!”

“Bùm” một phát, cánh cửa bị người bên trong mở ra, người kia đang dính trên cửa bị đánh bay, ngay cả ám hiệu còn sót lại chưa kịp nói.

“Quan Trí, cậu con mẹ nó còn chơi với tôi trò kết nối đặc vụ, tôi trực tiếp cắt đứt tiểu đệ đệ của cậu đó!” (tội, chơi trò với người lứa tuổi rồi êm à)

“Aí ~~~” Người đang nằm bò ra đất giãy dụa nửa người phía trên, quay đầu nước mắt chảy ròng ròng nhìn người đứng trước cửa, nhe răng làm ra một nụ cười “sáng lạn”, “Đại ca, tạo hình của anh càng ngày mang âm hưởng nghệ thuật!”

Đẩy gọng kính mắt trên sóng mũi, Nguyên Chiến Dã liếc mắt nhìn Quan Trí, xoay người đi vào nhà, “Ít giả vờ đi! Tôi tới bây giờ chưa từng khóa cửa, cậu cứ việc đi vào nhà luôn, làm ba cái trò thiên linh linh địa linh linh đó làm gì!”

“Là anh nói không cho ai biết anh ở đây mà! Cho nên tôi mới giữ bí mật đến tìm anh. Chỉ là ra ám hiệu để vô nhà thôi à!” Quan Trí từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người xong cũng lò mò đi theo sau.

Cảm giác khi đi vào bên trong cũng không khác gì khi ở bên ngoài là mấy, khắp nơi đều là giá sách, tối thui, phía trên đặt đủ loại sách, tạp chí hay mấy loại báo chí linh tinh, trên tường dán đầy mấy tờ giấy báo, vừa nhìn vào là biết ngay đã có từ rất lâu, giữa phòng đặt hai cái ghế sofa, màu đỏ sậm, nhìn không ra là sạch hay bẩn, ở góc tường có đặt một cái bàn nhỏ, phía trên có một cây đèn hình hoa bạch hợp phát ra ánh sáng trắng ngà ngà, trên bàn là máy tính đang hoạt động, kế bên có vài chậu xương rồng nhỏ. Nhìn xung quanh thì nơi đây chỉ có một căn phòng nhỏ, không có cửa, có thể trực tiếp nhìn thấy một chiếc giường, phía trên không có gì, rất giống với gian ngoài, đều trống rỗng.

“Đại ca, anh ở đây đâu có giấy phép kinh doanh hả?”

Nguyên Chiến Dã đặt mông ngồi xuống sô pha, “Lão tử thuế còn chưa đóng nổi, nói chi là giấy phép kinh doanh!”

Quan Trí cợt nhả ngồi xuống cạnh hắn, có thứ gì ở dưới đâm vào mông hắn, đưa tay lấy ra, một cánh tay người không biết ở đâu mà rớt xuống đây. Kháo!

“Cái này dễ lắm! Để tôi tìm người giúp anh a! Đừng nói thuế, tiền sinh hoạt nửa đời sau cũng không thành vấn đề!”

“Cậu không làm chuyện gì có lỗi với tôi đó chứ?” Thấy lời hắn có ẩn ý gì đó, Nguyên Chiến Dã nheo mắt lại nhìn Quan Trí, tuy rằng cách một lớp kính, nhưng ánh mắt này vẫn làm Quan Trí nuốt nuốt nước miếng.

“Không có không có! Làm sao mà có thể! Tôi cam đoan với anh là tôi không nói cho ai biết, đương nhiên là cũng không thể nói cho Nhiếp lão đại!” Quan Trí giơ lên một ngón tay hướng thẳng lên trời, tôi chỉ ngẫu nhiên ám chỉ với y một chút thôi hà.

Liếc mắt nhìn hắn, Nguyên Chiến Dã tháo kính mắt đặt xuống bàn trà, “Cho cậu cậu cũng không dám! Năm đó lão tử từ dưới sông ngoi lên là muốn sau này yên bình hơn một chút, cậu mà dám để ai quấy rối cuộc sống hiện tại của tôi liền—”

“Tôi biết! Liền đá gãy tiểu đệ đệ của tôi! Câu này là tôi chỉ anh, chẳng lẽ tôi quên a?” Quan Trí cầm lấy kính mắt của Nguyên Chiến Dã đeo vào! Kính thường a! (làm màu nè)

“Nhưng mà đại ca, sao lúc đó anh dám nhảy xuống vậy? Chẳng lẽ anh biết ở đó có hàng rào ngăn trẻ em chết đuối hả?” Dãy hàng rào kia cũng không phải chỉ rắn chắc như bình thường thôi đâu, chặn ở hai đầu sông, ngay cả gấu có nhảy xuống cũng ngăn lại được.

Khi Nguyên Chiến Dã nhảy xuống sông trước mặt mọi người, dưới sông chưa tới năm phút đã trồi lên bờ, câu đầu tiên khi hắn hít được một ngụm không khí mới chính là: Hắc hắc! Lần này lão tử cũng hít đủ khí!

“Cậu nói thừa! Bằng không thì tôi dám nhảy sao? Cậu nghĩ ai cũng không sợ chết à?” Nguyên Chiến Dã lấy hai chai nước trong tủ lạnh đằng sau kệ sách, ném một chai cho Quan Trí, “Tôi còn chưa vĩ đại đến mức đó, hy sinh bản thân mình—” chê cười!

“Nhưng mọi người lúc ấy đều thấy anh không ổn nha!:

“Đúng là có chút không ổn,” trên chân đều là vết thường, “nhưng mà chưa chết được.”

“Ai—” Quan Trí mở chai nước, “Chẳng qua một màn nhảy kia của anh thật sự phấn khích, anh không thấy vẻ mặt lúc đó của Nhiếp Lão Đại đâu, chúng tôi ba người mới giữ được hắn không cho gắn nhảy xuống a!”

Nguyên Chiến Dã đang uống nước dừng lại một chút, Quan Trí không thấy được, tiếp tục nói.

“Còn có một câu cuối cùng kia, kêu thật thê thảm a! Nhưng mà một tiếng kêu “tê tâm liệt phế” kia đã để bọn người Lão Cao đến đấy! Đúng là có hiệu quả nhưng mà liều mạng quá đi!”

“Sao cậu không lo đi khoe với anh ta?”

“Tôi chưa muốn chết! Nếu tôi là anh tôi sẽ đi đối mặt với hắn—”

“Hửm?” Nguyên Chiến Dã nhướn mày một chút, híp mắt nhìn hắn. Quan Trí lập tức ngậm miệng, nhưng vài giây sau lại nhịn hết nổi, tiến đến trước mặt Nguyên Chiến Dã.

“Đại ca à, chẳng lẽ anh muốn ở đây trốn tránh cả đời?” Nếu Nguyên Chiến Dã vào ngày đẹp trời kia không gọi cho hắn, làm cho hắn sợ tới mức thiếu chút nữa là bóp nát điện thoại, hắn quả thực đã nghĩ rằng nửa kiếp này cũng không còn gặp lại Nguyên Chiến Dã.

Không ai muốn thấy Nguyên Chiến Dã chết, cho dù không tìm được thi thể thì cũng không bao giờ tin rằng Nguyên Chiến Dã chết rồi, giống như có một loại linh cảm gắn kết, bọn họ đều biết Nguyên Chiến Dã còn sống.

Nhưng khi gặp lại Nguyên Chiến Dã, Quan Trí không biết là mình may mắn hay xúi quẩy. Bởi vì khi gặp lại hắn, Nguyên Chiến Dã đã tiến tới bóp cổ hắn, cười rất “thân thiết” nói với hắn: “Nếu để người khác biết tôi ở đây, tôi liền bíp cậu!” (Tác giả nể tình nhắc nhở: từ ngữ không tốt, tự động che giấu)

“Tôi không trốn, chỉ là muốn sống ở đây.” Nguyên Chiến Dã đẩy ra cái đầu của Quan Trí đã muốn dính lên mặt hắn ra, tựa vào sô fa rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Tôi bây giờ tốt lắm, muốn thực hiện giấc mơ của tôi, cuộc sống lúc này là tôi từ lâu đã muốn.”

Quan Trí quay đầu nhìn bốn phía, sách vở loạn thất bát tao cùng mấy tạp chí trò chơi, hỏi: “Anh ở đây có trò chơi 18+ hả?”

Nguyên Chiến Dã âm trầm cười: “Chỉ cần cậu đủ mười tám tuổi thì đều có.”

“Tôi 8 tuổi đã xem Playboy rồi!” (tạp chí Playboy ) )

“Đại ca, anh thực không muốn tha thứ cho Nhiếp lão đại?”

“—tha thứ hay không đã không còn quan trọng, cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt.”

“Thật là không thể bắt đầu trở lại? Vì sao a?”

“Muốn trách thì phải trách chúng ta ngay từ đầu gặp nhau đã không tốt rồi!”

Hết thảy đều rất ổn, ổn đến mức không thể ổn hơn. Không cần lo lắng ngày mai sẽ ra sao, không cần suy nghĩ ngày mai sẽ thế nào, đây có thể là một loại trốn tránh, nhưng đối với hắn mà nói, có được khoảng thời gian như vậy, cho dù chỉ một ngày, cũng đã là hưởng thụ.

***

Trời lại mưa.

Mỗi khi đến loại thời tiết này, Nguyên Chiến Dã không biết vì sao lại buồn bực, giống như cái gì cũng đều không vừa mắt, giống như mọi thứ đều không phải thứ mình muốn. Mỗi ngày trôi qua, đã không biết bao nhiêu cơn mưa xối xả, hắn cũng hiểu được, cái gì cũng không phải thứ mình muốn, không thích hợp, chính là bản thân hắn.

Hắn nhận được một gói quà, phía trên không đề tên người gửi. Bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây là một viên ngọc hình hoa bách hợp đang nở rộ, hắn cho đến bây giờ vẫn không thích thứ này, nhưng nó lại chưa bao giờ rời xa hắn. Có những thứ cho dù ngươi có khát cầu thế nào nhưng vĩnh viễn cũng không phải của ngươi, có những thứ, đã thuộc về ngươi, thì cho dù cưỡng cầu hay trốn tránh cũng đều phải nhận lấy.

Cưỡng cầu hoặc trốn tránh, vì sao chứ–.

Nằm trên ghế sô fa, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, trong bóng đêm hiện lên một tấm bảng hiệu nhỏ treo trên nắm tay cửa, hôm nay hắn không buôn bán. Cũng có thể chẳng ai chú ý đến việc hắn có buôn bán hay không, trừ cái tên gia hỏa kia—.

“Oành” một tiếng sấm vang, trong nháy mắt tia chớp nháy qua chiếu sáng khắp căn phòng, mưa càng lúc càng lớn, Nguyên Chiến Dã nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, nhíu nhíu mày, từ sô fa đứng dậy đi đến cạnh cửa.

Mở cửa ra, quả nhiên có một người đang đứng đó, một thân áo đen tựa vào cửa kính, cả người từ trên xuống dưới đều ướt sũng, nhìn thấy Nguyên Chiến Dã mở cửa, y giơ lên khóe miệng, khó nén hưng phấn cùng kích động trên khuôn mặt.

“Tôi nghĩ cậu sẽ không mở cửa—”

“Phí lời! Anh như cương thi đứng bên ngoài, tôi sợ tối bị gặp ác mộng a!” Nguyên Chiến Dã tức giận nói, “Anh bên ngoài đứng gần một tháng, mỗi buổi tối đều đến, anh giữ cửa hả?”

“Cậu không cần để ý đến tôi—” Trong giọng nói thế nhưng còn mang theo chút ủy khuất, Nguyên Chiến Dã ghê tởm chết khiếp.

“Nhiếp Phong Vũ, có phải anh rảnh quá không? Rảnh đến nổi không có việc gì làm mà đi làm trẻ giữ cửa cho nhà người khác?”

“Cậu tức giận?” Nhiếp Phong Vũ vểnh môi, lộ ra biểu tình thất vọng. (chu choa :”x)

Nổi da gà một trận! Nguyên Chiến Dã cắn răng nghiến lời, hận không thể đập đầu vào tường.

“Anh đừng có lộ ra cái biểu tình này a hỗn đản! Làm như tôi bắt nạt anh a! Từ đầu tới đuôi tôi không chưa bao giờ bắt nạt anh a! Tôi xin anh bình thường một chút có được không? Tôi chơi không nổi trò chơi này, anh đừng làm tôi phải chuyển nhà nữa, rất khó để tìm một căn phòng tiện nghi như thế này, ông chủ hàng năm chỉ thu 11 tháng tiền thuê của tôi!”

Ông trời a! Cầu người để tôi yên tĩnh trong chốc lát mà!

Nhiếp Phong Vũ cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, “Tôi muốn có cơ hội bắt đầu trở lại.”

Khóe miệng Nguyên Chiến Dã run rẩy một chút, Quan Trí cậu được lắm! Cậu là đồ tay sai! Hán gian! Chưa tính nợ cũ của cậu, cậu lại nợ tôi một lần nữa! Nói cái gì mà Nhiếp Phong Vũ nghĩ đến tôi mà cơm nước ăn không ngon, buổi tối đang ngủ cũng ú ớ gọi tên tôi, hiện tại cả người đã héo ho gầy mòn muốn chết đi sống lại! Phi! Nhiếp Phong Vũ trước mắt phải dùng từ “phơi phới” mà hình dung! Quan Trí, chờ tôi trở về, tính sổ với cậu!

“Cái gì mà bắt đầu trở lại? Chúng ta có bắt đầu sao?” Nguyên Chiến Dã cười cười châm chọc, xoay người đi vào nhà, nhưng không đóng cửa.

“Cậu tức giận?” Nhiếp Phong Vũ đi sát phía sau Nguyên Chiến Dã.

Mẹ nó! “Đúng! Tôi tức giận đấy! Biết tôi tức giận anh con mẹ nó sao không biến mất liền đi! Anh—” Lời còn chưa nói hết, Nguyên Chiến Dã cả người đã bị Nhiếp Phong Vỹ ôm lấy, cả người y trên dưới đều dính nước, Nguyên Chiến Dã cảm giác được cả người y lạnh như băng.

“Cậu tức giận thì có thể mắng tôi đánh tôi, nhưng tôi sẽ không biến mất!” Đầu tựa trên vai hắn, Nhiếp Phong Vũ giống như đang nhẹ nhàng thở dài nói: “Tôi sẽ không biến mất, cũng sẽ không để cậu biến mất lần nào nữa.”

“Anh đừng có mà được nước lấn tới, tôi không đóng cửa không có nghĩa là anh được vào—” Nguyên Chiến Dã khẩu khí thật không tốt.

“Tôi muốn cậu!” Nhiếp Phong Vũ dùng sức ôm chặt người trong ngực, “Tôi muốn thật chậm rãi, để cậu có thể chấp nhận tôi, nhưng tôi nhịn không được, mỗi ngày đứng trước cửa nhưng lại không thể đi vào gặp cậu, tôi muốn điên rồi! Cậu trước mặt tôi mà tôi lại không cách nào chạm vào cậu, cảm giác này so với lúc trước khi không tìm được cậu càng khó chịu hơn—”

“Anh vì sao muốn tìm tôi?” Cả đời tìm không thấy, sẽ không phải khó chịu, có đúng không?

“Bởi vì tôi nhớ cậu, tôi thật sự rất muốn cậu!”

“Biến thái!”

“Đúng vậy!”

“Đi chết đi!”

“Chỉ cần cậu đồng ý trở về.”

“Anh có muốn kết thúc chưa?” Cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy được Nhiếp Phong Vũ ngoan ngoãn như vậy, nếu đúng như lời của Quan Trí nói, đầu óc đã có vấn đề rồi?

Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Nguyên Chiến Dã, “Sẽ không kết thúc. Hai người chúng ta, vĩnh viễn cũng không có kết thúc, ngay từ đầu gặp cậu, nhất định là vậy.” Cũng đồng thời nắm lấy tay trái của Nguyên Chiến Dã, “Tôi sẽ không buông ra một lần nào nữa, cậu có thể nhìn xem, Nhiếp Phong Vũ tôi nói được thì sẽ làm được!”

Tựa hồ, đã đến mức cuối cùng. Nguyên Chiến Dã biết, trái tim của mình cũng đã đến cực hạn. Nhiếp Phong Vũ từng nói, bản thân hắn là cực hạn của y, như vậy y làm sao lại không phải!

“Nhiếp Phong Vũ, chúng ta hai người gặp nhau đúng là sai lầm.”

Cuối cùng, vị thiên sứ nào đã khai màn trò chơi này, làm cho Nguyên Chiến Dã và Nhiếp Phong Vũ gặp nhau—

“Như vậy chúng ta bắt đầu lại một lần nữa—”

Nguyên Chiến Dã cười, hắn muốn cười to ra tiếng, sau đó thì chỉ vào mũi Nhiếp Phong Vũ bảo y đi chết đi! Nhưng hắn chỉ cười một tiếng, lại không thể thấy được. Rốt cuộc, thế nào mới được gọi là bắt đầu đây—.

***

“Anh chủ, trò chơi kia hay ghê!”

“Ừ!”

“Anh chủ, anh gần đẹp trai ghê!”

“Ừ! Hửm?”

“lão bản, anh có ‘Chiến quốc BaSaRa2’ không?”

“Có!”

“Có thật hả? Cho chúng em chơi với!”

“Đúng vậy đúng vậy! Cho chúng em chơi với! Anh chủ cầu anh đó!”

Sách! Mấy tên tiểu quỷ đáng ghét! Nguyên Chiến Dã dời mắt khỏi cuốn sách, nhìn một đám quỷ nhỏ đeo khăn phòng đỏ trong phòng, chịu không nổi mà! Khi nào thì ngôi nhà ma người gặp người sợ của hắn lại biến thành “Khu vui chơi trẻ em” a? Khả năng của tiểu quỷ thời nay dữ dội đến vậy?

“Ở phía sau kệ sách thứ 3, đừng để ngã sách đó! Lấy xong rồi đi đi—” Cuối xùng, Nguyên Chiến Dã lại một lần nữa hết cách mà chỉ về giá sách.

“Dạ ~~~!” Một đám nhóc con rống lên rồi giải tán.

“Người nhà không quản gì hết! Thiệt tình—” Nguyên Chiến Dã gãi gãi đầu, đang định cúi đầu tiếp tục đọc sách, cửa đột nhiên bị người mở ra, ngẩng đầu đẩy kính mắt một chút, nói với người ta: “Chào mừng quý khách!”

Người đàn ông mới bước vào gật đầu với hắn một chút, khoác trên người y là bộ tây trang thủ công cùng với đôi giày da tỏa ra ánh sáng, cho thấy thân phận người này không hề tầm thường, nhưng mà người như vậy, vào tiệm bán đĩa game làm gì nhỉ?

“Tùy ý mà lựa! Vừa rồi về rất nhiều trò chơi mới! Trò dạy lái xe, trò lăng nhục, trò ngược đãi, chạm tay hôn hít gì đều có a!” Nguyên Chiến Dã khép lại sách, cười đến híp mắt mà nhìn người đàn ông.

“Woa! Có trò chơi mới a! Anh chủ, chúng em cũng muốn!”

“Câm miệng! Tiểu quỷ chơi trò của các cậu đi! Ồn ào nữa là đuổi các cậu ra ngoài đấy!” Lập tức chuyển sang biểu tình hung dữ, Nguyên Chiến Dã quay đầu “uy hiếp” đám loai choai một bên.

Người đàn ông giơ lên khóe miệng cười, bộ dáng thật cao hứng.

“Được! Mỗi dạng tôi đều muốn.” Nói xong liền từ trong bóp tiền lấy ra một tờ ng6an phiếu giá trị cực lớn.

Thiết ~ Nguyên Chiến Dã rủa thầm, sắc lang! Nghe thấy có trò chơi mới thì vui vẻ như vậy! Nhưng mà tiền không thể không kiếm, lấy ra mấy bao đĩa game nhét vào tay nam nhân, đem tiền bỏ vào túi rồi lại sofa ngồi xuống, cầm lấy cuốn sách, khóe mắt trộm liếc về phía nam nhân, đối phương đang xem mấy thứ trong tay y, hé ra một màn nóng bỏng trên bìa đĩa, nam nhân theo bản năng mà nhíu mày. Bạn đang �

Tựa hồ thực bất lực a!

Nguyên Chiến Dã cười cười, sau đó hất mặt hỏi: “Thưa ngài, mỗi tuần ngài đến đây hai, ba lần, mua nhiều đĩa game như vậy chơi có hết không?”

Nghe thấy hắn nói, nam nhân ngẩng đầu lên rồi cười cười, “Chưa bao giờ chơi.” Qủa thực là vậy, y chưa bao giờ đụng đến đĩa game huống chi là chơi, cả đời duy nhất chỉ một lần chơi game bằng điện thoại.

“Vậy anh mua nhiều như vậy làm gì?”

Đợi câu nói này của hắn thật lâu, nam nhân lộ ra một nụ cười vui mừng, bước về phía hắn một chút, “Tôi muốn làm quen với cậu.”

Nguyên Chiến Dã nhướn mày, không nói gì. Không biết qua bao lâu, hắn lại hỏi một câu: “Làm quen như thế nào?”

Nam nhân thu hồi khuôn mặt tươi cười, đưa tay về phía hắn—.

“Chào cậu! Tôi là Nhiếp Phong Vũ—”

Thật lâu về sau, Nguyên Chiến Dã vẫn nằm trên cái ghế sofa đó, mặc quần đùi cùng một cái áo T-Shirt rộng thùng thình, đột nhiên quay sang hỏi người bên cạnh, “Nhiếp Phong Vũ, ngày đó anh đang suy nghĩ cái gì trong lòng? Nếu như tôi không bắt lấy tay anh ?”

“Không nghĩ gì cả, cũng có thể nói là không nghĩ nhiều như vậy.”

“Xạo! Lừa ai vậy? Lòng bàn tay anh toàn mồ hôi ! Khẩn trương nhiều như vậy ?”

“Không có, vì nơi này của cậu rất nóng!”

“Gì? Nóng? Sợ nóng thì anh có thể cút đi a!”

“Tôi không có sợ a!”

“Anh rõ ràng muốn nói ở đây nóng mà!”

“Tính tình của cậu càng ngày càng xấu—”

“Cái gì? Anh không những nói nơi này của tôi nóng mà còn bắt đầu ghét tôi rồi phải không?”

“Làm gì có? Tôi đang nghĩ không lẽ cậu đang có?”

“Mẹ nó! Anh có khả năng đó sao? Tôi không biết anh có khả năng làm cho đàn ông có thai a!”

“Đối với cậu, tôi luôn luôn rất lợi hại!” Cười tà khí.

Đỏ mặt.

“Này! Nhiếp Phong Vũ, anh còn nhớ anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi không?”

“Ừ! Tôi biết rồi, là hỏi tôi rốt cuộc có yêu cậu hay không hả? Tôi đây nói cho cậu biết, tôi thật—”

“Không phải!”

“Hử?”

“Tôi muốn hỏi, vào buổi tối ở Thanh Tuyền trấn, buổi tối của hai người chúng ta, tôi hỏi anh có thể để tôi ở phía trên một lần được không? Tôi muốn biết lúc đó anh rốt cuộc đang muốn trả lời như thế nào?”

Mồ hôi—từ trên lưng chảy xuống dưới.

“Sao? Nói mau nha!”

“Ừm—thật ra tôi—”

“Dừng lại! Đừng có đánh trống lảng với tôi, trả lời tôi có được hay không được!

“Hay—là chúng ta vào phòng thảo luận đi?” Nheo mắt cười cười, khóe mắt còn mang theo xuân ý.

Mẹ nó! biểu tình *** đãng như vậy! Đừng cho là tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì!

“Được a! Chúng ta nghiên cứu vấn đề này một chút!”

Chiến tranh của hai người, đã muốn bắt đầu.

Rốt cuộc là “nghiệt duyên”—vẫn “oan nghiệt” a—

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment