Cuối cùng cấm quân Tây Sơn đại doanh đã tới bao vây, tr3
đường phố có người tỉnh giấc thò đầu ra, sau đó thấy là cấm quân thì nhanh đóng cửa lại không quan tâm.
Cửa hiệu sách đã bị thị vệ đi vào trước mở ra, các cấm quân đi vào thét ra lệnh tất cả mọi người để sách trong tay xuống giơ tay lên, rồi xua đuổi vào trong phòng trống trông coi.
Có chủ quản vội vàng chạy ra, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nói: "Đây là sản nghiệp của Tuần Dương quận vương, mấy vị quân gia đã hỏi thăm rõ chưa?"
Các cấm quân đi lên trói gã lại lấp miệng giam riêng.
Cơ Băng Nguyên và Vân Trinh đi vào bên trong hiệu sách, dưới ánh đuốc sáng trưng, vô số chồng sách chất cùng một chỗ, còn có những cuốn sách chưa kịp đóng xong.
Vân Trinh cầm lên lật từng tờ đến cuối cùng, quả nhiên đã thấy được thứ khiến đời trước Hoàng Thượng nổi giận lôi đình đến mức phải ra tay giết người ở phía cuối.
Đó là một vở kịch nhỏ tên là "Mộ phần Công chúa", lời hát đẹp đẽ hoa lệ.
Viết là một vị Hoàng đế nào đó ở triều đại nào đó ngẫu nhiên gặp được một nữ tử dân gian trong rừng, vừa gặp đã cảm mến, liền thu làm nghĩa nữ, phong thành Công chúa, lại bắt ép thị tẩm. Cố tình Thái tử và Công chúa đã sớm có tư tình, Hoàng đế phát hiện ra, tức giận tuyển Phò mã cho Công chúa, Công chúa có thai, rưng rưng gả đi. Thái tử không nỡ, dưới cơn nóng giận đã giết cha lên ngôi.
Bên trong tập thơ là uỷ thác lúc lâm chung của Công chúa. Lúc tân đế hỏi thăm, Công chúa không thể kể ra từng chuyện một. Tân đế lại hứa hẹn trước giường Công chúa chắn sẽ trông coi tiểu hầu cả đời, để hắn được quan to lộc hậu, vinh hoa phú quý, cả đời không lo. Từ ngữ cực kỳ xa hoa uyển chuyển, hương diễm độc đáo.
Sắc mặt Vân Trinh tái nhợt, bờ môi khẽ run, máu nóng cả người đều như đông lại. Hắn biết tập thơ này rất có khả năng bẻ cong sự thật, giả tạo lời đồn công kích Hoàng Thượng, nhưng hắn không nghĩ tới thế mà lại có liên quan đến mẫu thân, đến mình.
Hí khúc có mục đích ác độc rõ ràng như vậy, một khi bị vô số văn nhân truyền tay nhau trong tiết Vạn Thọ, lại bị sứ thần các quốc gia mang về nước thuộc địa, ngoại quốc thậm chí là hải ngoại, sự thật như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Mọi người chỉ thích những câu chuyện bay bướm khiến người ta chấn động. Cha con loạn luân, giết cha lên ngôi, Hoàng tử con riêng, mỗi một cái đều đánh trúng vào điểm mẫn cảm thích sự cẩu huyết của mọi người.
Cho dù tr3
sử sách nói Định Tương trưởng công chúa anh dũng thiện chiến thế nào, Võ Thành Đế thánh minh nhân từ ra sao cũng đều không bù được lời đồn đáng sợ cố ý lưu truyền khắp nơi này.
Mọi người sẽ chỉ suy đoán, Định Tương trưởng công chúa có cấu kết với hai đời Hoàng đế không? Nếu không tại sao một nữ thổ phỉ xuất thân dân gian lại được cả hai đời Hoàng đế coi trọng?
Vì sao Chiêu Tín Hầu lại được Hoàng Thượng yêu thương như thế? Phải chăng hắn thật sự chính là con riêng của Hoàng Thượng?
Vì sao Tiên đế lại ch3t đột nhiên như thế? Có phải thật sự có nội tình khác không?
Hai bên chứng minh cho nhau, lời đồn sẽ biến thành ngòi lửa chôn dưới đất. Chờ đến lúc đại loạn nó sẽ đột nhiên bộc phát, truyền nọc độc hàng vạn năm.
Liền ngay cả mình, không phải cũng có chút nửa tin nửa ngờ?
Quá ác độc, cả người hắn rét run, có chút không đứng vững — Chẳng lẽ kiếp trước Cơ Hoài Thanh, Cơ Hoài Tố cũng thấy được cái này? Nếu không sẽ không có cách nào giải thích sự kiêng kị khó hiểu của bọn họ với mình.
Có người đỡ lấy hắn từ sau lưng, cầm lấy tập thơ trong tay hắn ném vào đống sách. Vân Trinh ngẩng đầu, thấy Cơ Băng Nguyên đang nhìn mình với vẻ mặt ôn hòa: "Tiểu nhân hãm hại, đừng để ở trong lòng."
Y quay đầu tỉnh táo ban chỉ: "Tất cả thị vệ, ba người một tổ giám sát lẫn nhau, lập tức thu dọn tất cả tập thơ giấy tờ trong hiệu sách rồi tập trung thiêu huỷ ngay lập tức. Không được nhìn trộm, không được tư tàng, nếu ai tự tiện tư tàng nhìn trộm sẽ bị xử tội đại nghịch, tru di cả tộc."
Cao Tín lĩnh chỉ đi xuống.
Cơ Băng Nguyên lại dặn dò Đinh Đại: "Ngươi dẫn người đi thẩm tra quản sự vừ rồi, xem ở đâu còn tập thơ này nữa thì lập tức tra xét tiêu hủy toàn bộ ngay tại chỗ. Bao gồm cả tất cả bản khắc, tác giả... Những ai liên quan đến đều phải bắt tạm giam chờ Đại Lý Tự mật thẩm, không được để lọt một ai cả — Bao gồm tiểu thư Tây Ninh Hầu phủ và thư sinh kia, tạm thời tách ra thẩm vấn rồi nói tiếp. Có thể chuẩn bị đồ ăn nước uống thuốc men, nhưng không được cùng thẩm vấn, không được thả về."
Đinh Đại vội vàng đáp lại.
Thị vệ đến báo bên ngoài đã chuẩn bị xe, Cơ Băng Nguyên thấp giọng hỏi Vân Trinh: "Về cung trước nhé? Đêm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi."
Vân Trinh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: "Ta muốn thấy những quyển sách này bị tiêu hủy." Vận mệnh cả hai đời của mình đều bắt nguồn từ đây.
Cơ Băng Nguyên không nói gì, chỉ sửa lại áo choàng, trùm mũ lên cho hắn. Y đứng trong sân cùng hắn, nhìn đám thị vệ vận chuyển tập thơ đến chất thành núi nhỏ trong sân, sau đó châm một mồi lửa.
Bên trong ngọn lửa cháy hừng hực, vô số trang sách bị đốt quăn queo biến thành màu đen, vô số tro bụi bay trong gió.
Vân Trinh nhìn từ xa, trong lòng cảm khái vạn lần. Cơ Băng Nguyên chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.
Sau khi Đinh Đại thẩm vấn sơ bộ liền trở về tấu đơn giản chuyện Vân Trinh quan tâm nhất: "Quản gia khai là di nghiệt Tiền Ngụy, mượn hiệu sách do thị thiếp của Tuần Dương quận vương đặt mua. Mới đầu quản gia kia còn cố gắng không khai ra thị thiếp kia, may mà tiểu nhân thấy Hầu gia phái người vây quanh phủ Tuần Dương quận vương liền thăm dò gã một câu, gã cho rằng chúng ta đã biết hết nên mới khai."
"Thị thiếp kia chính là Tiền Ngụy hoàng ngẫu nhiên sủng hạnh cung nữ sinh ra, bởi vì lấy lúc ấy Hoàng hậu ghen ghét nên vẫn luôn bị giam trong lãnh cung. Sau khi sinh ra một nữ nhi cũng không được phong hào, chỉ mập mờ nuôi dưỡng ở hậu cung. Về sau Tiền Ngụy bị diệt, Hoàng hậu và cung phi đều tự vẫn, nàng này lại không có phong hào Công chúa, lúc ấy hỗn loạn mới lấy cung tịch của những người khác ở lại trong cung trở thành cung nhân."
"Lúc Hoàng Thượng kế vị đã thả rất nhiều cung nữ ra ngoài, nữ tử này cũng được thả đi. Sau khi xuất cung được di nghiệt Tiền Ngụy tìm tới nuôi, dùng trăm phương ngàn kế tiến vào Tuần Dương quận vương trong phủ trở thành thị thiếp. Vốn cho rằng Tuần Dương quận vương sẽ thành Thái tử, không nghĩ tới lại không được."
"Lần này bọn họ muốn nhân tiết Vạn Thọ lưu truyền thơ phản nói xấu Hoàng Thượng, làm loạn triều ta, đụng đến nền tảng lập quốc. Bởi vì trước đó không đủ người thu gom thơ nên mới mời mấy thư sinh nghèo giúp đỡ. Trước tiên là làm giả sách không có mấy tờ cuối cùng cho các tác giả xem, vốn dĩ định nhân hai ngày này lặng lẽ thêm vào rồi đóng thành quyển. Tối nay vốn muốn đưa đến các hiệu sách lớn đã liên hệ từ trước để bán ra, lại đưa cho các tác giả đem đi tặng."
Tiên đế tàn sát gần hết hoàng thất Bắc Ngụy, nhổ cỏ tận gốc. Đương nhiên di nghiệt Bắc Ngụy hận hoàng tộc Cơ thị thấu xương, làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái.
Cơ Băng Nguyên hỏi: "Xác định không để lọt cuốn nào chưa?"
Đinh Đại nói: "Sau khi tách ra thẩm vấn đều trả lời giống nhau, nhóm đầu tiên in ấn ba ngàn bản, đẩy nhanh tốc độ đóng sách ngày đêm. Đã kiểm kê qua, vừa đủ ba ngàn quyển."
Cơ Băng Nguyên nói: "Phái người đi bắt thị thiếp kia của Tuần Dương quận vương chưa."
Đinh Đại nói: "Đã phái người đi rồi, mật thẩm trong đêm, có kết quả sẽ lập tức báo cho bệ hạ."
Cơ Băng Nguyên lạnh lùng nói: "Bao vây phủ Tuần Dương quận vương lại, trấn giữ chặt chẽ. Một khi chưa xử lý xong án này thì không cho phép ai ra vào."
Đinh Đại cúi đầu đáp.
Vân Trinh lại hỏi: "Thiên kim Tây Ninh Hầu phủ..."
Đinh Đại biết hắn mềm lòng, liền cười nói: "Đã chia ra hỏi rồi, La Tùng Hạc cầm tập thơ tiến cử với nàng trong rạp xiếc, còn kẹp thư trong đó, chỉ nói có sử dụng thơ mình viết, muốn xin ý kiến của nàng. Sách hắn ta cầm là sách được đưa cho các tác giả xem trước, không có chương cuối cùng."
"Vương thiên kim thận trọng, nhìn thấy phía trước có chữ không tị húy như thường lệ, nghĩ đến trong thư hắn ta viết hỗ trợ khắc bản hiệu đính quyển sách này trong hiệu sách Văn Hãn Lâu, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn ta nên mới tránh người nhà lặng lẽ ra ngoài. Vốn chỉ nghĩ đến nhắc nhở rồi trở về, không ngờ La Tùng Hạc lại tìm quản sự bảo dừng việc in ấn tranh thủ thời gian sửa lại, cho nên hai người mới đều bị bắt."
Chưa xem... Vân Trinh thở dài một hơi.
Cơ Băng Nguyên nhẹ nhàng sờ đầu hắn trấn an: "Được rồi, tiếp theo để mấy người Đinh Đại thẩm tra đi, chúng ta về cung trước, ngươi mệt rồi."
Vân Trinh chần chờ một chút: "Hoàng Thượng thánh minh, chắc những tác giả kia cũng không biết... Còn có những công tượng này... cũng chỉ là sắp chữ nhặt chữ..."
Cơ Băng Nguyên đè lên vai hắn: "Yên tâm, trẫm sẽ xử lý tốt — nhưng vẫn phải thẩm tra. Một là bọn họ quả thật lỗ m4~ng chủ quan, vừa rồi trẫm đã xem qua, liên luỵ rất rộng, bên trong còn có cả thơ của hai vị công tử thơ Thừa Ân Bá phủ, phải dạy dỗ bọn họ; Hai là ngươi lập công lớn, trẫm muốn để những người đó đều nhớ ơn của ngươi."
Vân Trinh mờ mịt nhìn về phía y, Cơ Băng Nguyên mỉm cười, trong lòng biết hắn không hiểu những điều này. Y ôm hắn ra ngoài, cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Chương Diễm sẽ làm tốt thay ngươi."
Nhiều cử tử, văn nhân nổi tiếng, học sĩ Hàn Lâm, quan văn triều đình, con cháu huân quý bị liên luỵ vào án phản nghịch này, không biết sau tối nay sẽ có bao nhiều người ăn không ngon ngủ không yên. Đến lúc đó để Chương Diễm viết tấu chương cầu tình cho những người này thay hắn, ơn tình này đủ lớn, về sau danh tiếng của hắn trong đám văn nhân sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không động một tí lại bị vạch tội nữa.
Ở trong đó có oan có không oan, tóm lại vẫn phải thẩm tra, nhưng những điều này không cần nói với hắn.
Hắn quá mềm lòng.
Sau khi xử lý xong đã gần đến bình minh.
Cơ Băng Nguyên dẫn Vân Trinh lên xe về cung. Đợi đến khi vào cung, cung nhân phục vụ Vân Trinh rửa mặt mới phát hiện tay chân hắn đều trầy da, liền vội vàng gọi ngự y đến.
Cơ Băng Nguyên sang xem hắn đã thay bộ nữ trang thành áo ngủ rộng rãi nằm nghiêng tr3
giường, cung nhân đứng sau lưng lau tóc ước cho hắn, Thanh Tùng đang quỳ gối trước mặt bôi thuốc lên vết trầy ở đầu gối, mắt cá chân.
Cơ Băng Nguyên ngăn cản hắn đứng dậy, ngồi xuống bên giường đưa tay cầm tay chân hắn cẩn thận kiểm tra từng vết thương một. Đều là những vết bầm bị va chạm ở khuỷu tay, đầu gối, tr3
đùi, còn có bị mấy cái đinh cứa trầy da, không tính là nghiêm trọng. Lúc này y mới thả tay để bọn họ bôi thuốc, lại lệnh cho ngự y kê một đơn thuốc an thần cho người đi sắc.
Sau khi vật lộn xong, thuốc an thần cũng đã đến. Cơ Băng Nguyên tự mình nhìn hắn uống xong rồi lên giường.
Thật ra trong lòng Vân Trinh tràn đầy suy nghĩ, căn bản không ngủ được, thấy Cơ Băng Nguyên ở bên cạnh trông coi hắn thì có chút xấu hổ, thấp giọng hỏi y: "Ta không sao, Hoàng Thượng hôm nay không vào triều sao?"
Cơ Băng Nguyên nói: "Cho nghỉ rồi, để bọn họ thẩm tra trước. Ngày mai là tiết Vạn Thọ, cứ để nó trôi qua bình an đã."
Vân Trinh nhẹ nhõm thở dài: "Cuối cùng cũng không để bọn họ làm hỏng ngày sinh nhật của ngài."
Cơ Băng Nguyên sờ tóc hắn: "Ngủ đi."
Vân Trinh nói: "Nếu Hoàng Thượng không cần lên triều, tối hôm qua cũng mệt mỏi một đêm rồi, không phải cùng lên đây ngủ."
Nam thư phòng còn có một đám đại thần đang chờ bàn chuyện kia, huống chi tối hôm qua cấm quân vào thành bao vây phủ Tuần Dương quận vương, bắt bớ vô số người trong đêm, cộng thêm việc y ra ngoài đã khiến một đám đại thần thấp thỏm lo âu.
Nhưng Cơ Băng Nguyên sờ tóc Vân Trinh, đúng là cởi giày cởi áo leo lên giường, kéo chăn mền ôm Vân Trinh vào lòng: "Trẫm nằm một lát với ngươi, ngươi mau ngủ đi."
Vân Trinh vùi đầu vào cánh tay y, sao có thể ngủ được, nhắm mắt một lát rồi lại hỏi Cơ Băng Nguyên: "Hoàng Thượng, ngài có thể tứ hôn cho thiên kim Tây Ninh Hầu và La cử tử kia không."
Cơ Băng Nguyên nói: "Xem thành tích ân khoa của hắn ta đã, đợi bản án kết thúc rồi nói sau. Ngươi yên tâm, lúc trước Tây Ninh Hầu cũng chinh chiến tứ phương, không phải loại người cổ hủ, ông ta rất yêu thương đứa cháu gái đó."
Vân Trinh yên tâm, nhắm mắt lại một hồi lại bỗng nhiên hỏi: "Hoàng Thượng, ngài nói Công chúa Tiền Ngụy kia, khi Ngụy hoàng còn sống nàng ta còn không được thừa nhận thân phận, cũng không được phong hào. Lúc Ngụy hoàng ch3t nàng ta vẫn còn nằm trong tã. Sau khi ngài đăng cơ nàng ta còn được nhận được xuất cung sống một cuộc sống an lành, vì sao nàng ta còn hận ngài như vậy."
Dùng trăm phương ngàn kế bịa ra lời đồn ác độc cỡ này, nghĩ đến việc bị một người ở sau lưng nghiến răng căm hận nhiều năm như vậy, hai đời mình đều bị nàng ta hại, đúng là khiến người ta không rét mà run.
Cơ Băng Nguyên nói: "Đương nhiên có người nói với nàng ta nếu Ngụy hoàng không ch3t, nàng ta chính là Công chúa cao quý. Gom góp thù hận từng ngày một cho nàng ta, cũng chỉ là công cụ để đám di nghiệt Tiền Ngụy kia tạo phản thôi. Cũng không có bản lãnh gì, không tạo nổi sóng gió gì cả, ngoại trừ làm chuyện như thế thì chẳng làm được gì khác, không đáng để lo."
Vân Trinh nghĩ thầm, đời thứ nhất Cơ Hoài Thanh lên ngôi, chắc hẳn thị thiếp này cũng rất được sủng ái trong hậu cung, cho nên mới không kịp chờ đợi ban thuốc cho mình.
Cơ Băng Nguyên nhìn đôi mắt hắn vẫn đảo tròn, có chút bất đắc dĩ đưa tay vuốt mí mắt hắn xuống: "Ngủ đi, giày vò một đêm không mệt mỏi sao?"
Vân Trinh cười hì hì, ôm lấy cánh tay y: "Hoàng Thượng, sao ngài không hỏi ta anh minh thần võ tra án thế nào." Nếu thật sự hỏi mình làm sao biết được chuyện về hiệu sách Văn Hãn Lâu, mình nên lấp li3m thế nào đây? Đương nhiên không thể nói đến Cơ Hoài Tố, trước hết bắt đầu từ hội văn của Thừa Ân Bá phủ đi. Sau khi chú ý tới La Tùng Hạc và thiên kim phủ Tây Ninh Hầu mất tích cùng một ngày, lại tìm được manh mối từ chùa Đại Từ Bi, biết hắn từ làm việc ở hiệu sách Văn Hãn Lâu...
Cơ Băng Nguyên thở dài trong lòng, tr3
mặt vẫn còn ôn hòa: "Trẫm nghĩ nếu ngươi đã không muốn ngủ, không bằng chúng ta làm chuyện khác."
Trong lòng Vân Trinh còn đang bịa lời nói dối, nghĩ cách làm sao để lấp li3m việc biết trước này, cho nên chỉ ngây thơ hỏi: "Làm chuyện gì thế?"
Cơ Băng Nguyên xoay người đè lên người hắn, nâng cằm hắn lên không nói lời nào hôn xuống.
Đương nhiên là chuyện những người yêu nhau thường làm rồi.
Vân Trinh nghẹn ngào, rốt cuộc lần này hắn không cần đi suy nghĩ bịa chuyện thế nào nữa. Hoàng Thượng là người phái hành động, từ trước đến nay không thích nghe người khác nói cái gì, mà chỉ thích xem những gì người đó làm thôi.
Còn thích tự trải nghiệm thường xuyên.
Mặc dù ban đầu Vân Trinh còn có sức nói mấy câu, nhưng thật ra cả một đêm hắn vẫn luôn khẩn trương cao độ, vừa điều tra vừa sắp xếp điều động Binh bộ, lại tự mình mạo hiểm đi cứu người. Thật ra đã sớm tiêu hao gần hết thể lực rồi, chỉ là trải qua quá nhiều chuyện làm hắn khiếp sợ, tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn thôi.
Lần này bị Cơ Băng Nguyên giúp thả lỏng từ trong ra ngoài, không bao lâu sau đã mệt mỏi ngủ thiếp đi mất. Lần này là ngủ thật, ngay cả Cơ Băng Nguyên cầm khăn nóng đến lau người cho hắn cũng không có tỉnh mà vẫn ngủ say.
Cơ Băng Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không mặc đồ cho hắn để tránh động tác quá lớn đánh thức hắn. Y kéo chăn mềm lên đắp kín, lại cắn lên đôi môi của tiểu tổ tông khiến y phải lo lắng đề phòng này cho hả giận rồi mới đứng lên ra ngoài nghị sự.
HẾT QUYỂN 2