Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 112

Cuối cùng Thừa Ân Bá cũng không biết mình ngủ như thế nào, sáng sớm tỉnh lại dạ dày đã tốt hơn, cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi tớ quản gia đều ngạc nhiên, oán trách đêm qua Bá gia không thoải mái cũng không gọi bọn họ đến hầu hạ.

Thừa Ân Bá chỉ cười nói: "Ở trong trạm dịch không tiện, đêm lại lạnh, nửa đêm canh ba gọi các ngươi thì có thể làm gì được. Ngược lại là Chu tiểu công tử chăm sóc ta một đêm, quả thật đã nhận quá nhiều ân tình của hắn. Bảo người đưa một vại cá đến cho bọn họ, lại tặng thêm một ngàn lượng bạc, cứ nói cảm ơn thuốc và áo lông của hắn."

Quản gia nói: "Bọn họ đi từ sáng sớm rồi, đám thương đội này đều đi sớm về tối."

Thừa Ân Bá buồn bã: "Haiz, vậy phải tìm cơ hội cảm hơn mới được. Đúng rồi, chờ đến kinh thành thì tìm Khánh Dương quận vương hỏi một chút. Chu thị có quan hệ với Tấn vương, chắc cũng có thể nghe ngóng được là ai, đến lúc đó tặng quà cảm ơn thật nhiều là được."

Quản gia cười nói: "Bá gia đúng là hợp ý với bọn họ."

Thừa Ân Bá nói: "Trách ta không có phúc khí, không có được một đứa cháu tri kỷ ngoan ngoãn, cử chỉ hào phóng lại lương thiện trung hậu, còn không có tâm cơ như vậy. Nhìn hắn xuất thân phú quý, cố tình cha mẹ lại mất sớm, trong nhà nuôi nấng hắn đến mức ngây thơ hồn nhiên, chăm sóc người ta còn vô cùng cẩn thận."

Quản gia nói: "Nếu Bá gia đã thích như vậy, không bằng nghe ngóng, nhận làm cháu kết nghĩa cũng được."

Thừa Ân Bá thở dài: "Chu thị và Tấn vương có quan hệ chặt chẽ, chúng ta là ngoại thích(*), không thể mang tiếng kết giao với phiên vương được. Đáng tiếc, tuổi già lại chỉ thích mấy đứa bé hoạt bát."

(*) Ngoại thích là người họ ngoại của vua

Quản gia: "Đã sắp đến kinh thành rồi, đến lúc đó thấy đại ca, tam ca còn có tiểu thư, không phải là có cháu chắt hầu hạ dưới gối rồi sao? Bá gia bị bệnh nên mới thấy nhớ nhung có con cháu náo nhiệt đấy."

Thừa Ân Bá lắc đầu: "Bọn họ đều bị cha mẹ dạy chỉ biết vì cái trước mắt... không đáng yêu. Khi còn bé còn đỡ, bây giờ lớn rồi, người mấy phòng còn muốn đấu đá ngươi ch3t ta sống, không có mấy ai đứng đắn nghĩ đến tương lai của Đàm gia. Không bằng đứa bé đêm qua, hồn nhiên ngây thơ, hoàn toàn không tâm cơ mưu mô gì. Chắc cũng là do lối sống, không phải công tử đương gia cần thừa kế gia nghiệp, người trong nhà cố ý bồi dưỡng thành tính tình chưa trải sự đời như vậy."

Quản gia dọn dẹp đệm giường, chợt a lên một tiếng: "Bá gia, cái áo lông chồn này là lông dưới nách, còn là trong cung chế tạo, một ngàn lượng bạc sợ là không đủ."

Thừa Ân Bá vô cùng kinh hãi, liền quay đầu nhìn lại. Đêm qua ánh đèn lờ mờ, mình lại vô cùng đau đớn, chỉ biết được loáng thoáng áo lông chồn. Bây giờ quản gia giơ lên cao mới thấy đó là một chiếc áo lông chồn màu trắng như tuyết không có một sợi tạp sắc nào. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào từng sợi lông óng ánh, đúng là lông dưới nách tốt nhất.

Quản gia lật ra xem chữ thêu bên trong: "Phủ Dệt Giang Ninh, đây là được chế tác ở trong cung, bên ngoài có nhiều bạc cũng không có chỗ mua đâu. Chu gia đúng là hào phóng."

Thừa Ân Bá dở khóc dở cười: "Sợ là đứa nhỏ đó cũng không biết thứ này có giá bao nhiêu, chỉ tiện tay cầm đắp lên cho ta. Thôi, vào kinh rồi tìm một cái mới trả lại hắn vậy."

Nói xong lại cầm ấm nước tr3

bàn lên nhìn, bên tr3

có khắc chữ Tuần. Lại lấy bình thuốc kia đến, bên tr3

có một cái thẻ vàng: "Thuốc này cũng là do Ngự Dược Phòng trong cung chế ra, lúc trước Thái hậu từng thưởng cho nhà chúng ta không ít, khó trách đêm qua lại có hiệu quả tốt như vậy."

Quản gia nói: "Đúng là có tiền mua tiên cung được, chắc hẳn Tấn vương bên kia cũng rất quan tâm. Xem ra hai vị công tử ngày hôm qua là dòng chính, chỉ riêng đứa trẻ nhà chúng ta cũng đã không thể tùy tiện tặng người khác thứ quý giá như vậy rồi."

Thừa Ân Bá khẽ gật đầu, bỗng nhiên một suy nghĩ hiện ra trong đầu: "Thật ra... Nếu Chu gia còn có nữ nhi thích hợp thì cũng có thể mai mối cho Văn Bảo, đây là một nhân duyên không tệ. Sau này phải điều tra xem đứa bé kia có tỷ muội không mới được. Có huynh đệ như vậy, tỷ muội cũng sẽ không thể thua kém. Đứa nhỏ Văn Bảo này cũng không ranh ma lắm, văn không thành võ chẳng được, tìm con gái phú thương cũng có thể bảo đảm không lo hết cuộc đời."

Quản gia cười nói: "Bá gia đúng là quan tâm nhiều thứ quá, vẫn nên nghỉ ngơi đi. Bây giờ như thế nào rồi? Tiếp tục nghỉ một ngày hay là lên đường luôn?"

Thừa Ân Bá gật đầu nói: "Lên đường đi, sớm đến kinh thành."

Mà ở bên kia, Vân Trinh với đôi mắt thâm quầng đang gà gật trong xe ngựa của Cơ Hoài Thịnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cơ Hoài Thịnh thấy hắn ỉu xìu liền cười nói: "Sắp vào kinh rồi, có phải ngươi sợ gặp Hoàng Thượng không. Ha ha ha ha ta đã nói ngươi rồi mà, bên ngoài kiên cường thế nào chứ, thật ra trong lòng lại cực kỳ sợ Hoàng Thượng. Yên tâm đi, nếu Hoàng Thượng phạt ngươi, ta giúp ngươi chép mấy tờ chữ lớn là được, ha ha ha ha ha ha."

Vân Trinh nhìn về phía hắn ta, vẻ mặt ch3t lặng: "Cảm ơn ngươi, nếu như ta bị phạt viết chữ lớn, nhất định ta sẽ xin Hoàng Thượng phạt cả ngươi nữa. Hai chúng ta là cá mè một lứa, ai cũng đừng hòng trốn."

Cơ Hoài Thịnh sụp đổ: "Không phải chứ! Lão đệ, đừng so đo với lão ca ca ta, ta đã sắp kết hôn rồi, đừng để Hoàng Thượng quản ta như con nít nữa."

Vân Trinh cả giận nói: "Ngươi có ý gì, ý ngươi là Hoàng Thượng quản ta như con nít?"

Cơ Hoài Thịnh cười khúc khích: "Vậy mà cũng giận, Hoàng Thượng là trưởng bối của ngươi, đương nhiên phải quản lý ngươi rồi ngươi. Y mà mặc kệ ngươi thì còn có thể ai quản ngươi nữa?"

Vân Trinh đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, tức giận đến lúc vào kinh. Cơ Hoài Thịnh tiễn hắn trở về Hầu phủ trước rồi mới về Vương phủ.

Vân Trinh ở trong phủ tắm rửa sạch sẽ, lại thay một bộ quần áo, chọn đến chọn đi mấy cái liền mới tìm ra được một bộ áo bào màu xanh đậm, ngoại bào xanh ngọc. Lấy gương soi một lát mới tính là hài lòng, sau đó liền vào cung.

Cơ Băng Nguyên còn đang nghị sự cùng đại thần, Vân Trinh sợ quấy rầy y nên không có cho người ta thông báo. Đinh Đại không ở đây, hắn buồn bực ngán ngẩm cũng không gọi người tới chơi cùng. Một mình ở trong tẩm điện viết mấy tờ chữ lớn, từ đầu đến cuối vẫn không hài lòng, liền đặt xuống rửa tay.

Lại lấy một quyển sách tr3

giá ra leo lên giường đọc, đọc được một chút đã díp cả mắt lại. Hắn kéo chăn lông chồn tr3

giường lên đắp, ngửi mùi phật thủ quen thuộc, trong lòng yên tâm hẳn đi. Vốn dĩ hắn đã không ngủ ngon, lần này trở lại nơi quen thuộc, gửi được mùi hương quen thuộc, rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cơ Băng Nguyên không biết Vân Trinh về, y thích yên tĩnh, Thể Nhân Cung vẫn luôn không có người. Lúc y trở về tẩm điện đổi y phục, quay lại bất ngờ nhìn thấy tr3

giường có người nằm thì giật nảy mình. Đến gần mới thấy là Vân Trinh đang chôn mặt trong chăn lông chồn đen nhánh mềm mại, ngủ say đến mức khuôn mặt đỏ bừng thì không khỏi bật cười. Y không gọi hắn dậy mà ra ngoài hỏi thăm cung nhân, biết hắn về từ chiều đã được một hai canh giờ rồi. Chắc là chờ nhàm chán quá mới sai người chuẩn bị bữa tối, rồi mới trở về tẩm điện.

Y chú ý tới mấy tờ luyện chữ của Vân Trinh tr3

mặt bàn, nghĩ thầm chắc sợ trẫm trách hắn trở về sớm nên mới giả ngoan lấy lòng trước đây mà. Y mở ra, cầm bút son đến sửa lại cho hắn mấy nhát. Lại thấy hắn còn đang ngủ, nếu ngủ tiếp nữa sẽ trễ mất bữa tối, liền ngồi vào bên giường nhẹ nhàng lay tỉnh hắn: "Dậy đi, ăn tối xong ngủ tiếp."

Vân Trinh đang ngủ mơ mơ màng màng không biết trời đất, mở to mắt nhìn thấy y liền mông lung cho y một nụ cười. Cơ Băng Nguyên nhìn hắn vẫn chưa hết đỏ mặt, mi dài khẽ run có chút đáng yêu, liền nắm cằm hắn hôn xuống. Vân Trinh há hốc mồm, tỉnh tỉnh mê mê bị y bắt nạt một hồi lâu mới phản ứng được. Xa nhau mấy ngày, vốn dĩ đã vô cùng nhớ nhung, liền trở tay ôm lấy Cơ Băng Nguyên nhiệt tình hôn trả lại.

Hai người lưu luyến hồi lâu mới tách ra, vạt áo Vân Trinh buông lỏng, thở hồng hộc, trong mắt có hơi nước. Cơ Băng Nguyên ôm hắn cười hỏi: "Sao tự nhiên lại trở về, cũng không gọi người đến báo, làm ngươi phải đợi nửa ngày. Tr3

đường không lạnh chứ? Trẫm bảo bọn họ nấu canh dê ủ ấm thân thể."

Vân Trinh vẫn không nỡ buông Cơ Băng Nguyên ra: "Ta về kiểm tra đột xuất xem Hoàng Thượng có vụng trộm sủng hạnh tiểu yêu tinh khác không."

Lồng ng.ực Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên chấn động mạnh, cười đến mức không thể dừng được: "Được rồi, vậy thì mời Hoàng hậu nhìn kỹ xem trẫm có vụng trộm sủng hạnh người khác hay không."

"Ngươi phải cẩn thận kiểm tra rõ ràng, đã kiểm tra trước sau điện chưa? Không nhìn thấy chứ? Trẫm có trong sạch không?"

Vân Trinh cười hì hì, bàn tay đã sớm luồn vào trong vạt áo Cơ Băng Nguyên: "Những chỗ đó sẽ có người thay ngươi thu dọn sạch sẽ, ta muốn tự mình kiểm tra." Nói xong liền cởi vạt áo đai lưng của Cơ Băng Nguyên, lại đi cởi qu4n áo trong.

Cơ Băng Nguyên cảm thấy mới mẻ: "Phải làm thế nào mới có thể chứng minh trẫm trong sạch?"

Vân Trinh nghiêm túc nói: "Đương nhiên là phải kiểm tra từ tr3

xuống dưới, từ trong ra ngoài rồi. Mỗi một tấc đều phải nhìn qua thì bản Hoàng sau mới có thể yên tâm."

Cơ Băng Nguyên không nhịn được lại muốn cười, chỉ giang cánh tay tùy ý hắn cởi y phục: "Nói như thế, nếu trẫm không cho ngươi nhìn chẳng phải là chột dạ sao?"

Chậu than trong điện ấm áp như xuân, Vân Trinh nhìn lồng ng.ực và cơ bụng rắn chắc của Cơ Băng Nguyên, nuốt nước miếng một cái: "Đúng vậy, cho nên Hoàng Thượng phải nghe theo ta, chủ động cho ta nhìn mới được."

Bàn tay đã sớm đã không nghe lời sờ mấy cái, Cơ Băng Nguyên bị hắn trêu chọc đến mức không nhịn được cười, bắt được cái tay không thành thật của hắn ấn về tr3

giường: "Trẫm cảm thấy nhìn như vậy vẫn chưa được, Hoàng hậu phải tự mình thử một chút mới biết được trẫm có nghỉ ngơi dưỡng sức, có thủ thân như ngọc hay không."

Vân Trinh nằm bên dưới, có chút không kịp chờ đợi: "Thần cũng mời Hoàng Thượng kiểm tra."

Hai người thật sự kiểm tra cho nhau một lát, cuối cùng ngay cả canh dê cũng phải cho người đưa vào tẩm điện. Hai người ngươi đút cho ta ta đút cho ngươi ăn xong bữa tối, lại tiến vào nội điện đùa nghịch đến đêm khuya mới ôm nhau lười biếng nằm ở tr3

giường nói chuyện phiếm.

Vân Trinh nhắm mắt lại, bàn tay lặng lẽ sờ Cơ Băng Nguyên, Cơ Băng Nguyên bị hắn sờ đến mức bật cười: "Ngươi cứ chỉ sờ cánh tay trẫm làm cái gì?"

Vân Trinh nói: "Cái này còn đau không?"

Cơ Băng Nguyên cúi đầu nhìn vết sẹo tr3

cổ tay: "Khỏi từ lâu rồi, không đau."

Vân Trinh cúi đầu xuống lặng lẽ li3m láp, Cơ Băng Nguyên chỉ cảm thấy đầu lưỡi kia vừa mềm vừa nóng, không nhịn được cười: "Còn nghịch nữa, vừa rồi là ai la hét không được? Nhóm lửa trẫm cũng mặc kệ ngươi."

Trong lòng Vân Trinh cất giấu bí ẩn thương tiếc, đưa tay ôm chặt lấy Cơ Băng Nguyên, quyến luyến cảm giác da thịt ấm áp mà dính sát vào y.

Cơ Băng Nguyên chỉ cảm thấy hôm nay Hoàng hậu trẻ tuổi của mình có chút nhiệt tình dính người, nhưng lại vô cùng mới mẻ. Tiểu biệt thắng tân hôn(*), y cũng đưa tay ôm hắn vào lòng, hai người lưu luyến một lát mới yên tĩnh nằm xuống ngủ. Vân Trinh thấp giọng hỏi y: "Hoàng Thượng."

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau gặp lại sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn

Cơ Băng Nguyên nhắm mắt lại hỏi: "Chuyện gì?"

Vân Trinh nói: "Cha mẹ ta mất sớm, không ai quản. Lúc ấy cha mẹ Hoàng Thượng đều còn, sao vẫn có thể kiên trì nhiều năm không thành hôn..." Còn là Thái tử được giáo dục chính thống, làm sao lại vùng lên được?

Cơ Băng Nguyên cười: "Đương nhiên cũng đã từng do dự, mẫu thân vất vả, có đôi khi khó tránh khỏi dao động nghĩ hay là nghe theo nàng đi, coi như hiếu thuận ơn sinh dưỡng. Nhưng lúc đó còn trẻ, cảm thấy không làm Hoàng đế thì sao chứ. Hoàng đế giống như một cái tượng gỗ, người này nói phải thế này, người kia lại nói phải thế kia, vậy đó vẫn là ta sao? Đó chỉ là một cái thể xác của Hoàng đế, ai mặc vào cũng như nhau."

"Ngươi từng đọc "Thế thuyết tân ngữ" chưa? Ta đã đọ sức với ta từ lâu—"

"Ta thà làm ta." Vân Trinh ôm chặt lấy cánh tay có vết thương kia, trong lòng nghĩ, Hoàng Thượng là của ta, ai đến ta cũng không cho.

(*) Thế thuyết tân ngữ là bộ bút kí tiểu thuyết thuật lại những câu chuyện của sĩ đại phu thời Nguỵ Tấn.

Có một câu chuyện là lúc còn trẻ Hoàn Ôn và Ân Hạo (đều là tướng lĩnh thời Đông Tấn) rất nổi tiếng, cho nên thường hay cạnh tranh với nhau. Một lần Hoàn Ôn hỏi Ân Hạo: "Ngươi so sánh với ta, ai mạnh hơn ai?" Ân Hạo trả lời nói: "Ta đã đọ sức với ta từ lâu, ta tình nguyện làm ta!"

Tr3

người của ta có một ngàn tám trăm loại thói hư tật xấu. Ta đã khổ chiến với chúng nó, muốn chiến thắng bọn chúng, trở thành mình tốt hơn hoặc mới hơn. Ta đã từng hâm mộ người khác nhìn như hoàn mỹ, nhưng cho dù người khác có tốt thế nào thì ta vẫn tình nguyện làm mình không trọn vẹn, bởi vì ta chính là ta, là khói lửa khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment