Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 128

Giang Ninh đi tr3

đường phố náo nhiệt, chợt thấy một gánh hát rong đến từ Nam triều. Một thanh niên võ sĩ đang lộn nhào tr3

cột, bởi vì tư thái lưu loát, thân thể anh tuấn nên thu hút không ít người đến xem.

Hắn ta đứng phía dưới nhìn một hồi, nhìn võ sĩ kia lộn nhào mấy trăm cái mới nhảy xuống nở nụ cười chắp tay nhận thương. Bỗng nhiên mặt không biểu cảm phất tay: "Mang người này về phủ."

Chỉ thấy hộ vệ sau lưng hắn ta lập tức xông lên như sói như hổ, quả nhiên đã trói võ sinh kia lại. Võ sinh kia vô cùng bất ngờ, liên tục chất vấn: "Sao thế sao thế? Ta đã nộp phí rồi mà!" Sau đó cả miệng cũng bị bịt lại, người xem lập tức giải tán, căn bản không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Một đám người áp giải võ sĩ kia trở về Trường Quảng Vương phủ, ném vào trong sân.

Võ sĩ bị trói hai tay ngã tr3

đất bùn, vô cùng chật vật. Giang Ninh rút yêu đao ra vung lên, chặt đứt dây thừng trói hắn. Hắn ta phun phì phì ra mấy miếng đất, mắng: "Mấy ngày không gặp mà đã dạng chó hình người như vậy." Không ngờ lại chính là Bạch Ngọc Kỳ.

Giang Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi đến Bắc Tiết làm gì?"

Bạch Ngọc Kỳ cười: "Hầu gia phái ta đến giúp ngươi."

Giang Ninh nói: "Không cần."

Bạch Ngọc Kỳ phi nói: "Ta cũng lười để ý đến ngươi, nhưng đã cầm tiền rồi. Ngươi viết phong thư cho công tử, nói không quan tâm đến ta, ta sẽ lập tức trở về."

Giang Ninh trầm mặc, một lát sau mới nói: "Ngươi tên là A Bạch, đi theo ta."

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Làm thị vệ bên cạnh ngươi?"

Giang Ninh nói: "Nam sủng."

Vẻ mặt Bạch Ngọc Kỳ đã nứt ra: "Cái gì?"

Giang Ninh khinh miệt nói: "Với chút công phu mèo cào của ngươi, ngươi bảo vệ ta hay là ta bảo vệ ngươi."

Bạch Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Sức mạnh làm được tất cả chắc? Ngươi thì biết cái gì."

Giang Ninh hỏi: "Hầu gia khỏe không?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Khỏe, sắp đi tuần cửu biên rồi."

Giang Ninh tưởng tượng ra Hầu gia mặc áo lông chồn, đội hoa quan cầm kiếm, quang hoa chói mắt, không khỏi có chút say mê. Nếu thay Thiên tử tuần tra, vậy dĩ nhiên phải càng thêm uy phong, trăm vạn quân nghe theo hiệu lệnh, ngàn người tùy tùng, cờ bay phấp phới. Chủ nhân của hắn ta đứng giữa vạn quân, không biết sẽ kiêu ngạo tôn quý cỡ nào đâu.

Bạch Ngọc Kỳ cũng li3m môi, có chút hối hận: "Vốn dĩ ta cũng được đi tuần theo Hầu gia, vậy mà lại phải đến giúp ngươi, đến nơi chim không thèm ị này."

Giang Ninh không để ý tới hắn ta mà quay người đi vào trong thư phòng, Bạch Ngọc Kỳ nói: "Bây giờ như thế nào? Ấu chủ Bắc Tiết kia không phải rất dễ đối phó sao?"

Giang Ninh nói: "Hôm trước cậu ta mới chỉ nói dăm ba câu đã thuyết phục được Hữu Hồ tộc tộc trưởng đưa vài trăm người cho cậu ta dùng. Con trai trưởng ba thủ lĩnh cũng đến Vương Đình cống hiến sức lực. Mười hai bộ tộc lục đục với nhau, ta thấy lúc nào Vương Đình cũng có thể loạn lên."

Bạch Ngọc Kỳ cứng họng: "Hữu Hồ tộc là tộc gì?"

Giang Ninh nói: "Hồ thái hậu xuất thân từ Hữu Hồ tộc, tộc trưởng thủ lĩnh đương nhiệm là ông ngoại Bắc Tiết vương, Bắc Tiết có tổng cộng mười hai bộ lạc, mỗi tộc đều có thủ lĩnh - cái gì ngươi cũng không biết mà có dám nói đến giúp ta?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Tới vội quá chưa kịp hiểu rõ, ta biết những thứ khác chứ."

Giang Ninh hỏi: "Ngươi biết vẽ bản đồ sao? Ngươi biết tốc kí sao? Ngươi đọc thuộc lòng kinh văn sách sử sao? Ngươi biết xem bệnh chế dược sao? Ngươi biết ám sát sao?"

Bạch Ngọc Kỳ yên lặng, Giang Ninh quay đầu khinh thường nhìn hắn ta một chút, Bạch Ngọc Kỳ buồn bực nói: "Ta biết hát hí!"

Giang Ninh cười lạnh một tiếng: "Có một chuyện cũng hợp với sở trường của ngươi đấy."

Bạch Ngọc Kỳ phấn chấn: "Chuyện gì?"

Giang Ninh nói: "Hồ thái hậu phong lưu, nửa năm trước Vương thúc Nguyên Luân tặng bà ta một mỹ nam tử Vu sư, bà ta vô cùng sủng ái, lúc nào cũng không rời. Ngươi xem ngươi có thể thay vào đó không, ta nghe nói Hồ thái hậu có chút đam mê kỳ lạ, trong phòng thường thích làm nhục. Nhiều nam tử không thể chịu được, nếu làm mất sắc đẹp sẽ khiến bà ta căm ghét, vứt bỏ như giày rách."

Bạch Ngọc Kỳ sợ hãi: "Tạm biệt, ta thừa nhận cái gì ta cũng không làm được."

Giang Ninh hơi cong khóe miệng lên, Bạch Ngọc Kỳ nhìn nụ cười này của hắn ta mới hiểu ra: "Ngươi đang đùa bỡn ta?"

Giang Ninh không nói, Bạch Ngọc Kỳ lại kinh ngạc nói: "Thế mà ngươi cũng biết nói giỡn sao? Lúc trước ta cho rằng ngươi chỉ là cái cọc gỗ đứng sau lưng Hầu gia chứ. Xem ra Hầu gia thả ngươi đi thả đúng, vậy mới có chút sức sống."

Giang Ninh tự nhủ trong lòng, ta nguyện làm cọc gỗ sau lưng Hầu gia cũng không muốn tới đây.

Quả nhiên Bạch Ngọc Kỳ đã ở lại Trường Quảng Vương phủ, trở thành hộ vệ theo hầu bên người Giang Ninh. Tuy Trường Quảng Vương không thân thiết với đứa con trai này lắm, nhưng sau khi tìm được Giang Ninh, thấy hắn ta giỏi cả văn lẫn võ, ông ta đã yêu quý đến mức hắn ta muốn gì được nấy. Chuyện bắt một mỹ nam tử tr3

đường giữ lại bên người làm thị vệ, đương nhiên ông ta cũng không để ở trong lòng.

Ngược lại là Nguyên Chiêu rất hiếu kì, hỏi: "Nghe nói ngươi cướp mỹ nam tử tr3

đường? Gọi tới cho ta xem một chút."

Giang Ninh không nói gì, quay đầu cho người gọi đến. Nguyên Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Kỳ hạ bái, có chút bất ngờ. Cậu ta còn tưởng rằng người như Giang Ninh nếu thích long dương thì phải là nam tử có da mặt như thoa phấn giống Vu sư, không ngờ lại gọi đến một nam tử cao lớn, tư thế hạ bái cũng vô cùng tiêu sái đẹp mắt.

Hắn phân phó: "Ngẩng đầu lên cho ta xem."

Bạch Ngọc Kỳ ngẩng đầu theo lời, Nguyên Chiêu hà khắc nhìn một hồi, không thể không thừa nhận dáng dấp người này cũng không tệ lắm, có nguyên nhân để bị cướp. Cậu ta hỏi: "Tên là gì?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Thế tử ban tên A Bạch."

Nguyên Chiêu bật cười phì: "Đây là tên cho chó mèo sao?" Cậu ta quay đầu nhìn Giang Ninh, đột nhiên có một suy nghĩ: "Ta nhìn dáng dấp người này không tệ, có thể cho ta không?"

Giang Ninh nói: "Vương thượng thích thì cứ lấy, chỉ là còn phải để cho người điều tra hắn ta thêm."

Nguyên Chiêu cười hì hì hỏi Bạch Ngọc Kỳ: "A Bạch, ngươi biết cái gì? Bên người cô không giữ người vô dụng, cũng đừng nói làm ấm giường xếp chăn gì đó, cô cũng không thiếu người như vậy."

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Ta biết chơi." Hắn ta bị cướp từ tr3

đường cái, lại bị đem đi tặng người khác, nhưng dường như tr3

mặt cũng không hề có vẻ uất ức phẫn hận. Mà sắc mặt Giang Ninh vãn rất bình thản, giống như người mình tiện tay giành được, Vương thượng muốn liền cho, quả nhiên chỉ là hạng người tép riu.

Nguyên Chiêu cười ha ha ha ha: "Rất tốt, biết chơi thì tốt."

Cậu ta sai người bên cạnh dẫn Bạch Ngọc Kỳ đi sắp xếp việc cho làm. Trong lòng vô cùng vui vẻ, liền quay sang nói với Giang Ninh: "Ngày hôm trước ta chọn ba mươi dũng sĩ mà ông ngoại đưa từ Hữu Hồ tộc tới làm cận vệ, muốn nhờ ngươi có rảnh thì chỉ bảo bọn họ giúp."

Giang Ninh vỗ vai đáp: "Cẩn tuân lệnh Vương."

Mấy ngày nay trong tay Nguyên Chiêu có tiền, bên cạnh có nhân tài như vậy đi theo, đột nhiên cảm giác vô cùng hăng hái. Thậm chí cậu ta có thể phát hiện ra lúc đi gặp đại thần, đám đại thần đã cung kính với cậu ta hơn nhiều, không còn giống như lúc trước trong mắt chỉ có Trường Quảng Vương và Hồ thái hậu chứ không chú ý đến đứa trẻ con như cậu ta nữa.

Dù sao nếu khiến Vương thượng không vui, cậu ta có thể sai thị vệ bên người rút kiếm chém đầu ngươi. Đến lúc đó ngươi có thể tìm ai phân rõ phải trái được? Đây chính là quyền sinh sát.

Thì ra là thế, không phải bởi vì là Vương nên mọi người mới tôn trọng ngươi, mà vì sợ uy lực của ngươi, quyền lực của ngươi và muốn kiếm lời từ ngươi thôi.

Bây giờ mới chỉ làm được điểm thứ nhất, Nguyên Chiêu vốn là người thông minh lanh lợi, cậu ta đã nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của việc làm vương giả rồi.

=========

Đại Ung.

Lúc Vân Trinh về phủ nhìn thấy Tư Mặc, Tư Nghiên và mấy gã sai vặt hay đi theo hắn đang quỳ trong thư phòng. Chương Diễm ngồi tr3

cao thẩm vấn từng người một.

Vân Trinh kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Chương Diễm khó coi, phất tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống.

Tư Mặc, Tư Nghiên đứng lên, hiển nhiên thời gian quỳ không ngắn, ai nấy đều khập khiễng bước ra ngoài.

Chương Diễm nói: "Chắc chắn ta sẽ bắt được người dụ dỗ ngươi."

Vân Trinh mờ mịt một hồi: "Dụ dỗ cái gì?"

Chương Diễm nhìn hắn không biết lo lắng thì vô cùng giận dữ: "Chuyện long dương đấy!"

Kỳ quái là sau chuyện nuôi ngựa đúc vũ khí nuôi tư binh, vậy mà Chương Diễm lại không quá kích động đối với chuyện long dương. Ý thức được điều này, hắn ta càng cảm thấy nên ch3t sớm mấy năm, mỗi một ngày gần đây đều muốn đến trước linh tiền của Định Tương trưởng công chúa mà khóc.

Vân Trinh cười hì hì nói: "Ôi chao Chương tiên sinh, đây là việc nhỏ, việc nhỏ thôi, đừng để trong lòng."

Chương Diễm âm u nói: "Hoàng Thượng cũng biết ngươi thích long dương sao?"

Vân Trinh chột dạ: "Hả?"

Chương Diễm nói: "Ta thẩm vấn mấy thư đồng kia, kết quả bọn họ nói mấy năm trước Đinh công công trong cung cũng tới hỏi từng người, chủ đề hỏi cũng không khác mấy! Cái gì mà bình thường sủng ái gã sai vặt nào, có vị công tử nào từng đến phủ qua đêm với Hầu gia không, cái gì mà Hầu gia thích đi đâu chơi, có nuôi con hát, đi nam phong viện, quán ngõ hẻm trăng hoa nào không, đại loại là thế!"

Vân Trinh cười hì hì: "Hoàng Thượng mắt sáng như sao, đương nhiên là quan sát được rồi."

Chương Diễm dậm chân: "Khó trách Hoàng Thượng lại từ chối hôn sự với cháu gái của Khuất thái phó! Là vì sợ sẽ kết thù! Hoàng Thượng cũng quá hồ đồ! Phát hiện sớm thì nên dạy dỗ ngươi nghiêm khắc mới đúng, sao lại buông thả ngươi? Bây giờ..." Hắn ta tức giận dậm chân một hồi, nhìn Vân Trinh lại chẳng hề để ý, buồn bực đến mức không còn cách nào khác, đành phải suy nghĩ một chút rồi nói: "Thích long dương cũng được, nhưng càng nên nạp thị thiếp, sau này ngươi muốn chơi thế nào thì chơi."

Vân Trinh nhìn hắn ta từ tr3

xuống dưới: "Chương tiên sinh, Thanh Y quân sư ngày xưa phong lưu tuyệt thế, sao bây giờ già rồi lại biến thành tục nhân như vậy!"

Chương Diễm giận sôi lên, Vân Trinh lại vỗ tay cười nói: "Ngài họ Chương chứ không họ Vân, để ý Vân gia chúng ta có con nối dõi hay không làm gì. Còn nữa, sao tiên sinh không tự sinh một đứa đi?" Hắn nói xong liền chạy nhanh như một làn khói.

Chương Diễm bị hắn hỏi đến ngu người, đúng là mình không có lập trường để hỏi. Hắn ta chán nản ngồi xuống, cuối cùng cũng thôi giận. Dù sao ngay cả Hoàng Thượng đều mặc kệ, ta còn quan tâm làm gì!

Nếu không phải tên nhóc nhà họ Chu thì chính là mấy Quận vương Hà Gian, Khánh Dương, còn không thì chính là Hồ nhi mắt xanh, con hát họ Bạch. Càng đếm càng thấy nhiều, Chương Diễm cũng càng thêm đau đầu, không quản được, đứa trẻ lớn rồi, ta cũng mặc kệ!

Hắn ta dứt khoát phủi tay áo rời khỏi thư phòng.

Sau đó rất nhanh hắn ta đã biết Hoàng Thượng xếp việc gì cho Quân Cơ Xử... Để bọn họ biên soạn một bộ sử sách võ sự Đại Ung.

Chương Diễm mờ mịt: "Sắp đi tuần cửu biên rồi, sang năm có nhiều chuyện như thế, sao Hoàng Thượng không giao cho Hàn Lâm Viện?"

Thật ra Vương tham tán của Quân Cơ Xử cũng thấy khó hiểu: "Hoàng Thượng nói thấy ngài nhàn quá nên muốn ngài bớt chút thì giờ chủ trì việc này. Những người ở Hàn Lâm Viện chỉ biết sao chép sáo rỗng, không phải người thật sự ra trận chỉ có ngài thôi sao? Ngài văn võ toàn tài, chủ trì việc này không thể tốt hơn, Hàn Lâm Viện cũng đã phái mấy vị đại nhân đến nghe ngài điều hành rồi."

Chương Diễm kinh hãi: "Sao Hoàng Thượng lại cảm thấy ta nhàn? Ngày nào ta cũng đều thận trọng..." Hắn ta không nghĩ ra, nhưng cũng không dám nói thẳng với Hoàng Thượng, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi mấy tu soạn Hàn Lâm đến. Trước tiên tự mình viết đề cương rồi mới để bọn họ soạn qua. Tuy rằng như thế, nhưng làm một lần nhiều việc cũng khiến hắn ta bận sấp mặt, nhất thời cũng quên để ý đến Vân Trinh.

Mà chuyện Chiêu Tín Hầu Vân Trinh thay Thiên tử đi tuần tra cửu biên cũng đã được công bố, vài ngày nữa sẽ xuất phát.

Một tuần trước khi đi, đêm nào Cơ Băng Nguyên cũng đều dẫn Vân Trinh đến Quân Cơ Xử giảng giải về bản đồ cát cho hắn nghe, chỉ mong hắn quen thuộc với tính cách của Tổng đô đốc cửu biên hay các Đô đốc trong quân. Còn có cả quân trấn giữ các nơi có bao nhiêu binh tướng đóng giữ, địa hình ra sao nữa.

Vân Trinh cố gắng ghi nhớ, cũng không thể không khâm phục Cơ Băng Nguyên làm Hoàng Thượng quá xuất sắc. Trong lòng hắn vô cùng kính yêu, vừa nghĩ đến sắp phải chia xa liền vội vàng ngồi đến kế bên Băng Nguyên, đưa tay ra ôm lấy y.

Cơ Băng Nguyên cho là hắn có chuyện muốn nói, liền cúi đầu hỏi: "Sao? Còn có cái gì không rõ?"

Vân Trinh chỉ muốn ôm Cơ Băng Nguyên thôi, hắn hận không thể ngày nào cũng dán lấy y không buông. Hơn nữa Cơ Băng Nguyên nói rõ từng chi tiết, làm gì còn cái gì để hỏi nữa. May mà hắn nghĩ đến một chuyện, liền cười nói: "Hôm nay Chương tiên sinh nghe nói ta vào cung, chuyên môn nhờ ta hỏi dò ý ngài. Nói ngài đột nhiên sai hắn ta tu sửa sách võ sự vì hắn ta quá nhàn. Hắn ta oan ức lắm, ngày nào cũng chăm chỉ làm việc, sao Hoàng Thượng lại cảm thấy hắn ta nhàn? Gần đây có chuyện gì không hợp ý Hoàng Thượng sao?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Hắn ta không nhàn mà có thể nạp thiếp cho ngươi ư? Hắn ta cũng không phải cha mẹ ngươi, bản thân mình còn không cưới không sinh, đang êm đẹp tại sao muốn nạp thiếp cho ngươi chứ."

Vân Trinh nghe thấy vậy thì không nhịn được cười trộm, nhưng cũng không dám nói là mình bị Chương tiên sinh phát hiện ra mấy chuyện kia, sợ hắn mưu phản nên mới muốn ép hắn có vợ có con để lo lắng. Hắn đành phải cười nói: "Chắc là do lúc trước Khánh Dương quận vương tới tìm hắn ta - Hoàng Thượng ăn dấm lâu như vậy, mùi dấm vẫn còn thoang thoảng kia kìa."

Cơ Băng Nguyên hừ một tiếng, cúi đầu nắm cằm hắn hôn đến mức hắn không thể hô hấp được, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ mới bá đạo nói: "Lần sau mà hắn ta còn vượt quá chức phận nạp thiếp tìm hôn sự cho ngươi, trẫm sẽ ban cho hắn ta một hôn sự, đảm bảo hắn ta sẽ bị cọp cái coi chừng."

Vân Trinh bị y hôn đến mức cả người như nhũn ra, chỉ biết nằm tr3

gối y, sắc mặt đỏ bừng: "Chúng ta đừng để ý tới hắn ta nữa, Hoàng Thượng có cần thần thị tẩm không?" Hắn vừa bị Hoàng Thượng treo nửa vời, quá khó chịu.

Áo bào của Cơ Băng Nguyên vẫn rất chỉnh tề, y ôm eo hắn kéo sát vào lòng mình, cong gối xuống đỡ lấy hắn, nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu cứ tham hoan như vậy thì sau này ra ngoài dẫn binh kiểu gì? Không bằng cứ ở trong cung mãi đi."
Bình Luận (0)
Comment