Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


(*) Hoa Lục Ngạc:
chien-loi-pham-cua-de-vuong-20-0.jpg
Editor: Chanhneee
Vân Hầu gia – một mũi tên đã giải trừ tai họa, cuối cùng chỉ nhận được không ít kim ngân ban thưởng từ trong cung.

Vẫn có quan lại không biết sâu cạn mà ngang nhiên tấu lên trước triều đình, thỉnh công thay Vân Hầu gia.

Thần sắc Cơ Băng Nguyên cũng không rõ ràng hỉ nộ, chỉ chậm rãi nói: "Hôm trước trẫm đã hỏi Chiêu Tín Hầu, với đại công này hắn muốn phong thưởng cái gì.

Hắn chỉ nói, tước vị trong triều là do luận công ban thưởng, hắn lại mới nhận tước, chút công lao bé nhỏ này không thể báo đáp ân quyến của ta đối với Vân thị, không dám luận công.

Trẫm thấy, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Chiêu Tín Hầu lại hiểu chuyện hơn nhiều so với không ít quân thần trong triều."
"Vân Hầu gia còn chưa cập quan (*) cũng chưa từng lĩnh binh, trong triều công trạng không thiếu lại vội vàng bày ra dáng vẻ nóng lòng nịnh nọt như vậy.

Lẽ nào các khanh không biết tới câu đức không xứng vị (*), không công nhận lộc sẽ có kết cục gì sao?"
Viên quan vừa tấu lên lập tức quỳ xuống, mồ hôi thấm ướt áo.

Cơ Băng Nguyên vốn đã tức giận từ lâu, trên mặt lại không để lộ ra cái gì, nói: "Trẫm biết các khanh đều là công thần đã quen công to việc lớn, cái gì mà pháo lửa hay hiểm họa phía đông, những việc này đều rất dễ làm.

Thế nhưng trưởng Công chúa vì dân vì nước, trung quân báo quốc lại chỉ để lại độc nhất đứa con trai này, trẫm không thể không chăm sóc cho hắn.

Các khanh đừng thấy hài tử còn nhỏ đã mất đi chỗ dựa, một mình cô độc mà làm việc trái lương tâm."
Lời nói thực nặng nề, Tả – Hữu thừa tướng vội vã ra khỏi hàng, dẫn dắt đám quan lại quỳ lạy hành đại lễ, thỉnh quân thượng bớt giận.

Cơ Băng Nguyên đứng lên không nói một lời phất tay áo đi vào.

Không lâu sau bên trong truyền ra ý chỉ: quản sự trung lưu ý đồ bất chính, quy tụ bè phái rắp tâm hại người, khi quân phạm thượng.

Lập tức cách chức trở về thôn, vĩnh viễn không bao giờ tái bổ nhiệm.

Ngự tiền thị vệ nhanh chóng tiến lên tước y quan, trục xuất khỏi điện.

Nhóm quân thần 2 mặt nhìn nhau, kim thượng trước giờ đều nhất quán nghiêm túc đoan trang, nhất ngôn cửu đỉnh, cực hiếm khi để lộ hỉ nộ, thực sự là một minh quân.

Việc trực tiếp bãi miễn chức quan này, xưa nay y chưa từng làm!
Sau khi tan triều, các thần tử vẫn thấp giọng nghị luận sôi nổi, Tả – Hữu thừa tướng cùng trở về Trung Thư tỉnh.

Hữu tướng Lưu Mây Cao thấp giọng hỏi ý kiến Tả tướng: "Phương, ngươi nghĩ thế nào? Có phải hôm nay quân thượng hơi quá khích hay không? Chuyện phong thưởng nếu người cảm thấy không thích hợp thì bác bỏ hoặc là để đó bàn bạc sau là được.


Vì sao lại giáng tội ngay lúc đương triều, lưu lại loại chuyện bãi miễn chức quan này?"
Phương Trung Bình nở nụ cười: "Bệ hạ là đang bận tâm thay Vân Hầu gia ngụy trang, nói hắn học còn chưa giỏi, cũng là chiêu giết gà dọa khỉ để đám người kia khỏi đụng tới Vân Hầu gia."
Lưu Mây Cao lần này đã thấu hiểu: "Cho nên mấy lời đồn đại nói bệ hạ nghi kỵ Chiêu Tín Hầu, muốn áp chế thu binh quyền đều là sự thật?"
Phương Trung Bình liếc nhìn Lưu Mây Cao, quả thực cảm thấy phải ở cùng một người như vậy trong thư phủ thực sự có chút phiền não, đành phải tinh tế nói: "Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút đi, nếu Hoàng thượng nghi kỵ, muốn thu lại binh quyền thì càng nên nâng cao địa vị của Chiêu Tín Hầu mới phải.

Chiêu Tín Hầu còn trẻ, để hắn hưởng thụ chức tước mấy năm lại làm không ra thể thống gì, tự nhiên cũng sẽ giải tán.

Bây giờ người bảo vệ cẩn thận như vậy, thậm chí còn tức giận lôi đình, dùng chiêu giết gà dọa khỉ để cắt đứt dã tâm của đám tiểu nhân kia đối với Vân Hầu gia.

Đây mới chính là thánh quyến, là dụng tâm chăm sóc.

Ngươi đợi mà xem, lúc Chiêu Tín Hầu muốn đi rèn luyện bồi dưỡng quá nửa là sẽ vào trong quân."
Phương Trung Bình cười nhẹ: "Ta thấy, trong triều có kẻ tự cho là thông minh mà phỏng đoán tâm tư, xu nịnh Bệ hạ nhưng âu cũng là hiểu lầm Hoàng thượng rồi.

Ta thấy được, Hoàng thượng của chúng ta những năm gần đây càng trở nên quang minh chính đại, không thích mấy việc xấu xa, ngấm ngầm mưu quyền.

Quan lại ý đồ bất chính thế này bãi miễn là đúng! Bệ hạ chửi rất hay!"
Lưu Mây Cao vẫn còn mê man, Phương Trung Bình lại cảm thấy rất hợp với quân chủ, cũng không để ý đến hắn nữa mà tự mình xử lý những chính sự không được đề cập tới.

Phía Chiêu Tín Hầu phủ, Vân Trinh lại không biết vì hắn mà bên trên nổi lên phong ba lớn như vậy.

Vì sắp tới kỳ thi mùa xuân nên bên viện Hàn Lâm phải ra không ít đề bài, hôm nay nhóm trực ban trong cung không đủ liền cho bọn hắn nghỉ một ngày.

Vân Trinh ở nhà rảnh rỗi đành viết vài tờ đại tự, thập phần không kiên nhẫn.

Hắn vốn cũng không thích tập viết, đời này hắn nguyện ý khổ luyện học bắn cung, nhưng vẫn không có kiên trì với chuyện thơ văn này.

Có lẽ hắn đã hoàn toàn thừa kế phương diện này từ mẫu thân, không có một chút thiên phú nào.

Hắn ném bút, quay đầu lại nhìn thấy Lệnh Hồ Dực đứng ở một bên ngẩn người, phất tay gọi hắn lại đây: "Ngày mai ta có bài tập sách luận, cũng không nhiều chữ ngươi giúp ta viết một chút.

Ta đi ra ngoài giải sầu."
Lệnh Hồ Dực ngẩn ra, lập tức đi tới.

Vân Trinh đứng dậy đi ra ngoài, cũng không gọi người hầu hạ, hắn nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài cùng làn gió mềm mại lướt nhẹ qua mặt, thổi bay dáng vẻ lười biếng của hắn.

Vân Trinh càng cảm thấy mình làm đúng, có tiểu thần đồng ở đây hắn tội gì phải vất vả! Lập tức đem đống bài tập vứt ra sau đầu, cực kỳ khoan khoái mà hưởng thụ.


Hoa lá trong vườn của Hầu gia đương nhiên đều rất đẹp, tuy rằng khi còn sống Định Tương trưởng Công chúa cũng không yêu hoa mà là thợ trồng hoa thay nàng chăm sóc thật tốt.

Hoa mơ, hoa lê, lý hoa, hoa hải đường, hoa đào, tất cả đều nhiệt liệt nở bung, đâu đâu cũng có hương hoa và ong bướm bay lượn, cùng cánh hoa nhỏ bay trong không trung tựa như bông tuyết.

Hắn đứng trong vườn, vừa ngắm hoa vừa nhớ lại từng chút một những chuyện của kiếp trước, nghĩ xem mình nên làm gì, lại chợt nghe thấy ở góc hoa viên có một tiếng hoan hô trầm thấp.

Hắn nhìn sang, quả nhiên thấy mấy người làm vườn.

Một vú già đang cười nói: "Thực sự nở ra hoa xanh nha, đến nhụy cũng là màu xanh lục! Húc nhi trồng hoa thực giỏi, Hầu gia mà biết nhất định sẽ thưởng cho ngươi.

Cái này ở trên thị trường có thể bán được tới ba ngàn vạn đó, bằng cả nhà chúng ta đem bán!"
Vân Trinh nổi lên hứng thú, cười cười bước tới hỏi: "Hoa gì hiếm lạ vậy?"
Mọi người thấy Hầu gia xuất hiện, vội vàng hành lễ.

Vân Trinh cũng đã nhìn thấy chính giữa bọn họ có hai chậu hoa nguyệt quý, nhưng cánh và nhụy hoa đều xanh biếc.

Một màu xanh trong suốt tản ra thanh khí, cánh hoa dịu dàng, phong thái lả lướt.

Vân Trinh nở nụ cười: "Hoa xanh biếc nha, thật sự không tệ, là ai trồng ra vậy? Nhất định phải thưởng."
Hoa công biết Vân Trinh là người hòa khí, cười nói: "Hoa này là Húc nhi trồng được, bên trong còn có ba mươi chậu, tất cả đều đã nở nụ hoa rồi."
Vân Trinh quay đầu nhìn thấy một thiếu niên đang quỳ: "Bái kiến Hầu gia, nô tài là La Húc, là người đến từ Huyền vũ.

Trồng hoa xanh biếc này vốn là bí thuật trong nhà, sau khi đến chỗ Hầu gia lại được người đối đãi ân sâu như biển, ta liền muốn hiếu kính Hầu gia.

Nhưng hoa xanh này không phải lúc nào cũng trồng được, bởi vậy trước tiên ta chỉ có thể thử qua các loại.

Không ngờ Hầu gia phúc lộc dồi dào, hôm nay hai chậu hoa này đều nở bông màu xanh, ngay cả nhụy cũng xanh biếc.

Thực sự hiếm thấy, ta nghĩ ba mươi chậu trong kia cũng sẽ ổn."
Vân Trinh cúi đầu liếc nhìn thiếu niên kia, quả nhiên có ấn tượng, cười nói: "Quả là tuyệt kỹ hiếm thấy, ngươi biết hiếu kính như vậy rất tốt."
Trên mặt La Húc hiện lên nét vui mừng, hắn văn võ đều không biết, xuất thân cũng kém trong nhà chỉ làm vườn.

Năm ngoái vườn hoa gặp nạn sâu bệnh, sản nghiệp trong nhà không đủ chỉ có thể bán con đi.

Hắn đến Hầu phủ lại muốn tranh đoạt, bộc lộ năng lực trước mặt Hầu gia, thật vất vả mới nghĩ ra con đường này vậy mà thực sự có hiệu quả.


Vân Trinh cũng không để ý lắm, hắn tuyển ra những người này vốn là muốn cổ vũ bọn họ tranh giành lẫn nhau.

Chỉ liếc nhìn cánh hoa như ngọc bích khắc nên, vui vẻ nói: "Cắt tỉa lại hai chậu cây này, lau chùi cho sạch sẽ rồi đưa người mang vào cung cho Hoàng thượng.

Nói là trong phủ may mắn dưỡng được muốn hiếu kính Hoàng thượng."
Thấy trên mặt La Húc càng thêm vui mừng, Vân Trinh nói: "Tinh tế viết lại việc ngươi làm sao dưỡng thành loại hoa này, để người cùng dâng tấu lên trên."
La húc vội vàng nói: "Kính xin Hầu gia ban tên cho loài hoa này."
Vân Trinh liếc sắc hoa xanh biếc nhàn nhạt, vỗ bờ vai hắn: "Ngươi choáng váng rồi sao? Nên để Hoàng thượng ban tên, nếu người thực sự ban tên thì ngươi sẽ nổi danh đó."
La Húc càng thêm rạng rỡ, quỳ xuống tạ ân.

Vân Trinh lại dặn dò vài câu rồi cũng bỏ ra sau đầu, quay người muốn tiếp tục đi luyện cung lại thấy Ty Mặc đến báo: "Hầu gia, La trưởng sử và Chương tiên sinh cầu kiến ngài."
Vân Trinh không quá để ý, thuận miệng nói: "Bảo bọn họ đến phòng khách ngồi đi."
Khi hắn tới, La Thải Thanh và Chương Diễm đều đứng lên, cười cười chúc mừng Vân Trinh: "Nghe nói Hầu gia dùng một mũi tên đã thành danh, chúng ta tới để chúc mừng."
Vân Trinh có chút ngượng ngùng: "Cũng chỉ là trùng hợp gặp được mà thôi, hai vị tiên sinh cũng đừng khen mấy ngày nay ta đều đã nghe đến phiền." Dù sao hắn cũng không phải là dụng tâm gì, vạn lần không nghĩ tới nay lại trở thành tiêu điểm, khiến hắn còn chẳng dám ra khỏi cửa.

La Thải Thanh cười nói: "Hầu gia là thiếu niên anh hùng, mọi người đương nhiên sẽ ngưỡng mộ.

Nhưng hôm nay trong triều xảy ra chuyện liên quan tới Hầu gia, chúng ta nghe được rất lo lắng nên mới tới hỏi một chút xem Hầu gia định làm như thế nào."
Vân Trinh ngạc nhiên nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
La Thải Thanh nói: "Buổi lên triều hôm nay, quan trung lưu dâng tấu muốn thỉnh Hoàng thượng phong tước ngợi khen Hầu gia.

Nhưng lại bị Hoàng thượng quở trách là tâm địa bất chính, quy tụ, rắp tâm hại người, khi quân phạm thượng, lập tức cách chức trở về thôn, vĩnh viễn không bao giờ tái bổ nhiệm."
Vân Trinh nghĩ một hồi, nhớ ra kẻ này chính là người đầu tiên đi tiên phong chửi bới mình, chẳng phải hắn chính là con c.hó điên nhảy chồm chồm lên chửi bới, chửi đến cay độc nhất hay sao? Vân Trinh thật có chút hả hê nói: "Hoàng thượng mắt sáng như sao, đuổi người thật tốt, đuổi thật tuyệt!"
La Thải Thanh và Chương Diễm liếc mắt nhìn nhau, Chương Diễm cười nói: "Chúng ta là lo Hầu gia biết chuyện, sẽ hiểu lầm tấm lòng dụng tâm của Hoàng thượng mà sinh oán hận, phản ứng khiến Bệ hạ tức giận.

Bây giờ xem ra là chúng ta lo xa rồi."
Vân Trinh hoàn toàn thất vọng: "Hoàng thượng hỏi ta có muốn thăng quan tiến tước hay không, ta đương nhiên từ chối, những người này vì sao còn muốn theo sau phủng sát ta đây."
Mắt Chương Diễm sáng lên: "Hoàng thượng còn từng hỏi qua Hầu gia? Chẳng trách hôm qua trong cung lại có hậu thưởng, hóa ra là vì chuyện này."
Vân Trinh nói: "Hôm qua, lúc dùng bữa trưa trong cung Hoàng thượng có hỏi ta, sau khi ta từ chối Hoàng thượng có vẻ rất vui, nói ta có thể nhìn thấu mọi chuyện."
La Thải Thanh lần thứ hai bắt được thông tin mấu chốt: "Hoàng thượng còn cùng dùng cơm trưa với Hầu gia? Đây chính là ân sủng lớn lao a."
Vân Trinh sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng: "Từ lúc vào học tới giờ, Hoàng thượng nói là cơm canh trong cung không tốt nên đều để ta qua cùng dùng bữa với người."
La Thải Thanh và Chương Diễm đều sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, Chương Diễm cười nói: "Lần này Hầu gia ứng đối vô cùng tốt, còn làm Hoàng thượng vừa lòng.

Hầu gia còn trẻ không cần tham công liều lĩnh, ngày sau còn dài ngươi nên tích lũy công lao lâu dài mới tốt."
Vân Trinh nói: "Chương tiên sinh nói rất đúng."
Chương Diễm nhìn Vân Trinh vẫn thật ngây thơ hồn nhiên, trong lòng lay động nhưng cũng không nói quá nhiều, chỉ dặn hắn vài câu rồi đứng lên cùng La Thải Thanh cáo lui.

La Thải Thanh vui vẻ cười nói: "Lần này Chương tiên sinh có thể yên tâm rồi đi? Ta vẫn luôn nói mà, Hầu gia rất được lòng Hoàng thượng, Chương tiên sinh còn lo lắng thành như vậy.

Thật là kỷ nhân ưu thiên (*), Bệ hạ đã trực tiếp quở trách bãi miễn chức quan trên triều, tất nhiên cũng đã nói chuyện rõ ràng với Hầu gia.

Loại chuyện này tiến không bằng lui, tích lũy công danh mới có thể đạt được thực quyền, Hoàng thượng dĩ nhiên rõ ràng.

Hầu gia cũng mang tấm lòng thơ ngây, thực hiếm thấy mà không hề để ý danh lợi, vừa nãy vì sao Chương tiên sinh không dạy hắn thêm vài câu, dạy hắn phương pháp ứng đối trước ngự tiền? Ngày ngày hắn đều tiến cung, nếu vạn nhất phát sinh chuyện gì làm Hoàng thượng tức giận thì không hay."
Chương Diễm nhìn thấy Tư Nghiễn đi ngang qua, dặn người cẩn thận từng li từng tí nâng hai chậu hoa đã được lụa mỏng che lại.


Hắn gọi Tư Nghiễn lại hỏi: "Tiểu ca này đang mang hoa đi đâu vậy?"
Tư Nghiễn quay đầu nhìn thấy bọn họ liền vội vàng hành lễ cười nói: "Bái kiến Chương tiên sinh, trưởng sử đại nhân.

Là loài hoa xanh biếc hiếm lạ trồng được trong vườn, Hầu gia dặn tiểu nhân đưa hai chậu hoa này tiến cung dâng cho Hoàng thượng thưởng thức."
Chương Diễm trao đổi ánh mắt khá là an ủi với La Thải Thanh, đợi Tư Nghiễn rời đi La Thải Thanh mới cười nói: "Trong cung danh hoa gì mà không có, Hầu gia còn nhỏ tuổi thấy đồ tốt liền nhanh chóng muốn tiến cung hiếu kính, khiến người nhận thấy hắn có lòng hiếu thuận đáng quý.

Nếu đổi lại là người khác làm, sợ là sẽ bị gán tội phạm thượng."
Chương Diễm nói: "Đây cũng chính là nguyên nhân ta không nói.

Ngươi và ta đã lăn lộn nhiều năm trong trường danh lợi, mọi việc đều phải cân nhắc mấy phần lợi và hại.

Nếu ta dạy Hầu gia nói mấy lời kiểu này trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng vừa nghe liền sẽ biết là do người khác dạy, ngược lại sẽ không tốt.

Hoàng thượng từ ngày còn trẻ đã lĩnh quân chinh phạt tứ phương, tâm tư thâm trầm, hạng người gì mà chưa từng thấy? Bây giờ y không chinh chiến mà cai trị quốc gia, lại vẫn có thể nhìn rõ lòng người.

Hầu gia của hiện tại chưa trải qua rìu đục, chưa từng điêu khắc tựa như vàng chưa luyện, lại chính là hình ảnh hợp mắt Hoàng thượng."
La Thải Thanh nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, thở dài nói: "Sớm đã nghe nói tới mỹ danh – thanh y quân sư của Chương tiên sinh, quả nhiên cao kiến."
Chương Diễm trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: "Thực xấu hổ...!Ta cũng chưa từng xuất lực gì —— sau khi trưởng Công chúa qua đời, kỳ thực lòng ta đã từng có chút nguội lạnh..."
Hắn nhớ, sau khi trưởng Công chúa qua đời, hắn nhìn ra mạch thế lực của Công chúa tất sẽ sớm suy sụp liền sinh ra tâm ý muốn sớm rút lui thoái ẩn.

Chỉ là Vân Trinh còn quá nhỏ, nếu hắn đột nhiên rời đi thì không khỏi có lỗi với Công chúa.

Nhưng hắn lại thập phần ghét bỏ sự nông cạn, ấu trĩ vô tri, công tử bột của Vân Trinh.

Chiêu Tín Hầu đời trước lại càng làm cho hắn chán ghét, bởi vậy hắn vẫn luôn xa lánh tiểu Hầu gia.

Hắn nghĩ tiểu Vân Hầu gia đại khái cũng biết là mình không thích hắn, cũng không làm sao thân cận được với hắn.

Chương Diễm được gãi đúng chỗ ngứa, càng thầm mong, đợi thêm một quãng thời gian nữa sẽ hồi hương mở điền cư, chăn nuôi ngựa chốn núi đèo.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, tiểu Hầu gia cái gì cũng không hiểu, cũng không có ai giúp đỡ, không biết từ lúc nào lại đánh bậy đánh bạ mà lựa chọn được biện pháp giải quyết tối ưu.

Thậm chí, hắn còn dùng tấm lòng son phát ra từ nội tâm, nên so với lòng mưu tính cơ xảo còn đáng quý hơn.

Đây mới gọi là thông minh không bằng không thông minh, cơ trí giả ngu.

Hắn đứng im một lúc mới có hơi buồn bã nói: "Là Hầu gia có tấm lòng son(*), thiên phú tự thân."
(*) Cập quan: Nghi lễ báo hiệu đã tới tuổi trưởng thành
(*) Đức không xứng vị: Tài đức không xứng đáng với vị thế được nhận
(*) Kỷ nhân ưu thiên (Thường dụng điển cố): Dùng để ví với sự lo lắng việc không đâu, tự làm khổ cho bản thân.

(*) Tấm lòng son: tấm lòng ngay thẳng, chân thành.

Bình Luận (0)
Comment