Màn pháo hoa ở Tây Sơn ngoại ô kinh thành đã khiến rất nhiều người chú ý.
Nên biết phần lớn pháo hoa ở trong cung đều để dành phóng vào những ngày lễ lớn như Thượng Nguyên, Trung Nguyên, khi đó Hoàng đế vui cùng dân mới bắn, Võ Thành Đế vẫn luôn đề cao việc sống tiết kiệm giản dị.
Dân chúng ở ngoại ô kinh thành tận mắt nhìn thấy màn pháo hoa này, biết là được bắn từ bên trong hành cung Tây Sơn. Không thiếu lời đồn bậy truyền ra, Hoàng Thượng bắn pháo hoa trong hành cung để lấy lòng một vị nương nương được sủng ái.
Lời đồn này càng truyền càng mơ hồ, đến khi truyền đến đại doanh Tây Sơn đã biến thành bây giờ trong hành cung Tây Sơn có một vị nương nương khuynh quốc khuynh thành, trong bụng đã có hoàng tự, Hoàng Thượng vì để chúc mừng đã tiêu ba vạn lượng bạc bắn pháo hoa may mắn, chỉ vì muốn nương nương này cười một tiếng.
Lúc Vân Trinh nghe được lời đồn này là đang tự mình phát thiệp mời cho từng tham tướng trong quân doanh., Toàn bộ đại doanh Tây Sơn, cứ là thủ lĩnh thì sẽ được mời đến gia viên của hắn ngắm cúc ăn cua, xem kịch uống rượu.
Không ít người nghe được lời đồn đến hỏi hắn, dù sao đêm hôm đó cả đại doanh đều thấy được trận pháo hoa huy hoàng xán lạn kia. Mặc dù mẫu thân của Vân Trinh chỉ là nghĩa nữ không được vào gia phả hoàng thất, nhưng cũng coi như là hoàng thân quốc thích. Ở trong mắt đám người quân doanh, đương nhiên là biết được nhiều tin tức rồi.
Vân Trinh nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng lại rất chân thành quay đầu: "Cái này thì ta không biết, chuyện có liên quan đến cung đình, tiểu đệ thật sự không biết. Đêm đó ta xin nghỉ, trong phủ có một số việc cần làm. Rất đẹp sao? Đáng tiếc không thấy được, đúng vậy, thật là đáng tiếc."
Đến ngày tiếp khách, sáng sớm trong Yến Yến Viên của Chiêu Tín Hầu phủ, Vân Trinh ngồi tr3
cao, phía trước là Trưởng sử, quan viên và quản gia của Hầu phủ, sau đó là các lão ca ca của viện Trung Nghĩa, đương nhiên Vân Trinh cũng không dám nhận lễ hết, chỉ để đám nhỏ trước đó được huấn luyện ở viện Trung Nghĩa đại diện, Trương Giang Ninh dẫn đầu hơn bốn mươi ca nhi cùng nhau dập đầu tặng quà.
Vân Trinh vui vẻ lấy một tấm lệnh bài trong tay Tư Nghiên bên cạnh, cười nói: "Giang Ninh đi lên, nhìn xem đây là cái gì? Bảng hiệu của thị vệ Long Tương Doanh, ta đã làm xong chuyện để ngươi vào Long Tương Doanh rồi! Còn cả chuyện trừ nô tịch cũng đều xong cả rồi."
Trương Giang Ninh tiến lên quỳ một chân xuống, giương mắt nhìn hắn, đôi mắt màu xanh lam giống như lưu ly. Bởi vì đôi mắt này mà sắc mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc nhìn Vân Trinh lại vô cùng nghiêm túc. Hắn ta có thân hình cao lớn, tóc xoăn dày, cho dù là quỳ một chân xuống thì vẫn tràn đầy cảm giác áp bách. Vân Trinh cười đưa bảng hiệu cho hắn ta, tất cả mọi người đều sôi trào: "Chúc mừng Giang Ninh ca!"
"Giang Ninh ca có thể vươn mình rồi!"
Vân Trinh cười gọi hắn ta dậy, Trương Giang Ninh đứng bên cạnh hắn, Vân Trinh lại chậm rãi lấy một cuốn sổ con từ trong tay Tư Nghiên ra, ho khan một tiếng rồi đọc: "Mấy năm nay Thanh Long viện của chúng ta lần lượt chọn được 63 anh em, bây giờ 4 người bị bệnh được đưa về trang viên, 2 người được người nhà chuộc đi, 9 người không bắt kịp mà tự xin về trang viên làm việc, bây giờ chỉ còn lại 48 người, cũng đã là một số lượng rất tốt rồi."
"48 người các ngươi ngoại trừ Trương Giang Ninh được trừ nô tịch, tiến vào Long Tương Doanh ra thì còn có Lệnh Hồ Dực đến làm việc cho Chương tiên sinh. Chương tiên sinh rất thích hắn ta, hai tháng trước nói với ta là đã trừ nô tịch cho Lệnh Hồ Dực, đường đường chính chính mời người chứng kiến nhận làm đệ tử thân truyền của Thanh Y quân sư rồi. Tuy bởi vì tội tịch mà không thể khoa khảo, nhưng sau này luôn có cơ hội chờ đại xá thiên hạ."
"Còn có ba người Phương Lộ Vân, Lục Tiểu Xuyên, Du Vân Diệu bây giờ đi theo Chu tướng quân. Năm ngoái lập công giết ba tên giặc xâm lược nên đã được đã xóa sạch nô tịch, bây giờ còn được lập quân tịch, nếu sau này lại chiến công, có trở thành Phương tướng quân cũng không thành vấn đề."
"La Húc giỏi làm vườn, bây giờ tiệm hoa ở kinh thành của chúng ta hàng năm thu nhập không ít. Năm ngoái cũng đã thưởng cho một phần thu nhập hàng năm của tiệm hoa. Sau này chính là La đại chưởng quỹ, nếu sau này có tiền đồ còn có thể chọn được một cuộc hôn nhân tốt."
Phía dưới vang lên tiếng cười, tr3
mặt ai nấy đều có vẻ thoải mái.
Vân Trinh lại lật một tờ: "Hai anh em Thi Nhân Phong, Thi Triển Phong bây giờ đã được lão Hồng tiên sinh nhận làm đệ tử, ra ngoài khám bệnh mấy lần, sau này cũng có cơ hội mở y quán."
"Cẩu Tiểu Thất giỏi chăm ngựa, Vu bá cũng nói với ta làm muốn nhận hắn là nghĩa tử. Hỏi Cẩu Tiểu Thất cũng đồng ý, năm nay chúng ta sẽ làm xong chuyện này, về sau ngươi phải phụ trách chăm sóc dưỡng lão cho Vu bá đấy."
Cẩu Tiểu Thất tiến lên nói vang: "Vâng!" Vân Trinh lại cười tủm tỉm điểm danh mấy người có biểu hiện xuất sắc, thưởng thêm tiền tiêu. 48 người đều được gọi tên, hắn có thể nói rõ tiền đồ dự định của từng người một. Vừa nói rõ vừa động viên, trêu đùa nhẹ nhàng mà thân mật, tr3
mặt tất cả mọi người đều có nụ cười, đôi mắt đều nhìn chằm chằm Hầu gia.
Chương Diễm đứng ở một bên nhìn xem, La Thái Thanh đứng bên cạnh hắn ta, Chương Diễm cảm thán: "48 người, mỗi một người đều có thể quên mình phục vụ vì Hầu gia, trong đó có ít nhất 18 người là tướng tài - Hắn đã bảo ta viết thư đề cử, phái họ đến nhận chức ở trú quân các nơi. Có thư đề cử của ta, lại có danh nghĩa thuộc hạ của Trưởng công chúa lúc trước, tiền đồ của bọn họ cũng sẽ không thấp."
La Thái Thanh nói: "Nghe nói năm đó Định Tương trưởng công chúa cũng làm như thế, lấy thân phận một nữ tử lại có thể thu phục rất nhiều tướng lĩnh. Hầu gia còn nhỏ, nhưng cách hành xử này rất giống Công chúa đích thân dạy."
Chương Diễm thở dài: "Không sai, Hầu gia giống nàng, cách đối xử với mọi người thẳng thắn này khiến người ta cảm thấy đi theo hắn sẽ không lỗ, cũng sẽ không lo bị lừa. Chỉ cần đi theo hắn là có một con đường xán lạn."
La Thái Thanh nói: "Tháng trước, hắn còn dâng tấu lên cho Hoàng Thượng để đề cử ta, hỏi ta muốn đi nơi nào."
Chương Diễm khẽ giật mình: "Ta không biết, nói như vậy đại nhân sắp xuống địa phương nhận chức? Chúc mừng đại nhân, xuống địa phương làm việc mấy năm, lúc trở về việc vào Nội Các chỉ ở trong tầm tay."
La Thái Thanh cảm khái: "Hắn nói với trong cung trước, trở về mới hỏi ta muốn đi nơi nào, còn chào hỏi trước với Lại bộ, nói là Hoàng Thượng đã đồng ý cho đi làm Bố chính ti trước rồi. Ý của Hầu gia là hy vọng ta đến tỉnh Đan phía bắc. Lại bộ đang chuẩn bị văn thư, chắc tháng này sẽ được bổ nhiệm, đến lúc đó hạ quan đi đi nhận chức, phải nhờ tiên sinh quan tâm đến Hầu gia hơn."
Chương Diễm đã kịp phản ứng: "Hắn còn chưa từ bỏ suy nghĩ tộc Bắc Tiết sẽ loạn sao?"
La Thái Thanh cười khổ: "Đúng thế, ta thực sự không hiểu được vì sao Hầu gia lại cứ kiên định cho rằng Bắc Tiết sẽ loạn."
Chương Diễm không nói lời nào, La Thái Thanh lại nói: "Đúng là kỳ quái, Hầu gia luôn làm việc hào phóng rộng rãi, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn chỉ là một đứa bé, vẫn cần được người ta chăm sóc, thực sự có chút không an tâm. Tiên sinh nên để ý đến Hầu gia nhiều hơn, ta nhìn hành động của hắn mấy năm nay, luôn cảm thấy một ngày nào đó sẽ gây ra sơ hở lớn, Hoàng Thượng lại luôn cưng chiều hắn."
Chương Diễm nói: "Trưởng công chúa cũng có tính tình như thế, thẳng thắn không giả dối, bất cứ lúc nào đều sẽ khiến người ta cảm thấy như trẻ con. Chẳng trách Hoàng Thượng lại đối xử tốt với hắn, người trong hoàng thất nào có mấy ai có tính tình như vậy."
Vân Trinh được La Thái Thanh coi trọng rốt cuộc đã động viên xong đám hài tử, đứng lên nói: "Được rồi, ta nên đến bên kia tiếp khách, chắc khách khứa cũng sắp đến rồi, tiên sinh cũng đi qua chứ?"
Chương Diễm lắc đầu: "Đều là tướng lĩnh trong quân, ta đi bọn họ sẽ không được tự nhiên. Để bọn họ vui chơi hết mình đi, ta nói mấy câu chúc thọ Hầu gia rồi sẽ đi."
La Thái Thanh liền thở dài đi đến trước cổng Yến Yến Viên chuẩn bị tiếp khách.
Ở cổng Yến Yến Viên, xe như nước chảy ngựa như rồng.
Cơ Hoài Tố xuống xe, giương mắt nhìn ba chữ lớn trang nhã tr3
cửa, lặng lẽ ngâm nga: "Yến yến vu phi, si trì kỳ vũ".
(*) Hai câu trong bài "Yến Yến" của Khổng Tử. Tạm dịch: Chim én bay đi, lông của nó không tề chỉnh. Cả bài thơ nói về việc đưa tiễn người nào đó đi không trở về.
Gã vẫn mặc một bộ áo bào màu sẫm, chỉ đeo một cái vòng bạch ngọc, nhưng đôi mắt sáng tỏ, cử chỉ cao quý, sắc mặt nhà nhã. Gác cổng biết gã là khách quý, liền vội vàng ra nghênh đón.
Cơ Hoài Thịnh cũng đi xuống theo gã, nhìn thấy thì cười: "Nghe nói đây là do đích thân Hoàng Thượng viết, lúc trước Định Tương trưởng công chúa chọn Vân thám hoa, Hoàng Thượng đã đến đây chúc mừng tân hôn."
Cơ Hoài Tố nói: "Điểm đặc biệt của cái vườn này là có rất nhiều hoa lan, có cả hoa lan hiếm có. Về sau Định Tương trưởng công chúa nhận chỗ này, lại nói sao một cái vườn chỉ trồng mỗi hoa lan được? Nàng ghét bỏ hoa lan mặc dù thơm, nhưng hoa lại không đủ lớn, nở không tươi, nàng muốn một năm bốn mùa đều có hoa nở. Thế là quản sự đã trồng các loài hoa bốn mùa trong này, để bảo đảm mỗi ngày đều có hoa nở."
Lúc trước gã cũng đã từng vào cái vường này, trong lòng cười thầm Định Tương trưởng công chúa không hiểu thanh nhã, phung phí của trời. Bây giờ nhớ lại, mỗi ngày Vân Trinh đều ở trong một khu vườn sắc màu rực rỡ, vô cùng náo nhiệt. Đến mức về sau gã bị cầm tù trong cung không thấy ánh mặt trời, những loài hoa khoe sắc bốn mùa kia đều trở thành một chút ấm áp hàng đêm.
Chỗ đáng yêu nhất của Vân Trinh chính là lúc ở cùng gã vô cùng ngoan ngoãn. Hắn sẽ đặt tất cả những gì tốt nhất mà mình có ở trước mặt ngươi, không hề giấu giếm, lúc nào nhìn thấy hắn cũng có vẻ mặt tươi cười, khiến người ta vui sướng lây theo.
Gã thừa nhận thời điểm đó mình còn nhỏ tuổi, gã ghen ghét đứa trẻ được lớn lên trong sự yêu thương không buồn không lo, cái gì cũng đều có được, cái gì cũng không cần lo lắng. Gã coi thường loại người được chăng hay chớ không ôm chí lớn, thậm chí trong lòng của gã còn ác ý nghĩ tới một ngày nào đó nếu hắn mất đi chỗ dựa, thiếu niên không tài không đức chỉ vì biết đầu thai mới được an hưởng phú quý này sẽ biến thành bộ dáng gì.
Vậy mà cuối cùng gã lại không che chở hắn, quyền lực khiến âm u trong lòng gã bành trướng, để gã ác ý phá hủy thiếu niên kia. Hắn sẽ còn rộng lòng với người khác sao? Hắn sẽ còn thoải mái thích một người sao? Tên ăn chơi Chu ngũ kia? Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng gã nhói đau.
Cơ Hoài Thịnh gián đoạn suy nghĩ của gã: "Nếu Định Tương trưởng công chúa còn, chắc sẽ rất hợp với mẫu thân ta. Mẫu thân của ta cũng chỉ thích tơ lụa sặc sỡ, thường nói với ta tơ tằm quý giá như thế, tốn nhiều công sức mới làm được một bộ trang phục đẹp, nếu nó không có hoa văn thì có gì thú vị nữa."
Cơ Hoài Tố cười một tiếng, đã quen với tác phong không hề che giấu xuất thân thương gia mẫu thân mình của Cơ Hoài Thịnh. Gã cũng hiểu được vì sao Vân Trinh sống lại sẽ qua lại với Cơ Hoài Thịnh, tr3
người bọn họ đều có một sự chân thật hiếm có.
Sự chân thật này là kiểu mất đi mới biết giữ gìn cái quý giá, là kiểu không thể thay đổi được cho dù có nghèo khó hay vinh hoa, là kiểu đến ch3t cũng không thể thay đổi được.
Đáng tiếc lúc trước gã mù.
Cơ Hoài Thịnh nói: "Chúng ta đột nhiên đến, cũng không biết Hầu gia có ghét bỏ hay không."
Cơ Hoài Tố nhìn hắn ta một cáim cười nói: "Hắn sẽ không ghét bỏ ngươi, nhưng nhất định sẽ ghét bỏ ta, cho nên ta mới nhất định phải đi theo ngươi tới."
Cơ Hoài Thịnh sờ mũi: "Không đến mức đó đi, lại nói ngươi thật sự rất tốt, chắc Chiêu Tín Hầu hiểu nhầm cái gì về ngươi rồi."
Cơ Hoài Tố cười một tiếng. Vậy sao, lúc trước gã cũng chẳng thèm ngó tới Cơ Hoài Thịnh, chỉ chê hắn ta thô t.ục.
Người hầu dẫn bọn họ đi vào, La Thái Thanh đã ra đón, cười chắp tay: "Hai vị khách quý đến chơi, sao không nói trước để ta phái người ra đón? Hầu gia của chúng ta không biết, không thể đích thân ra đón khách quý được, xin mời ngồi."
Cơ Hoài Tố cũng không dám khinh thường La Thái Thanh, đây chính là đại thần có năng lực nhất, quản lý bốn tỉnh ba châu. Gã đã từng phê không ít tấu chương của người này, đều vô cùng bất ngờ. Mỗi một câu của hắn ta đều rất đúng trọng tâm, quản lý địa phương ngay ngắn trật tự, vấn đề nan giải gì vào trong tay hắn ta cũng đều biến nặng thành nhẹ. Gã có thể nhìn ra được sở thích của Cơ Băng Nguyên trong tấu chương đó, Cơ Băng Nguyên thích phong cách tấu như vậy, cũng thích đại thần có tài năng như vậy.
Gã khiêm tốn ôn hòa đáp lễ: "Là chúng ta về kinh báo cáo công tác, vốn là muốn tới phủ bái phỏng, kết quả vừa vặn nghe nói Hầu gia đang mở tiệc rượu ở Yến Yến Viên, hóa ra tháng này là sinh nhật của Hầu gia. Lúc trước hai người chúng ta cũng có tình nghĩa đồng môn với Hầu gia, lại từng cùng nhau đi Ký Châu đkhâm sai, có tình cảm hoạn nạn, nên mới mạo muội tới trước."
Hôm nay những người được mời đến Yến Yến Viên đều là tướng lĩnh của đại doanh Tây Sơn, bỗng nhiên có hai người phong độ khác hẳn này, những người khác đã sớm lặng lẽ nghị luận rồi.
"Đó là ai? Sao trông lạ vậy."
"Nhỏ giọng thôi, đó là công tử tôn thất, bây giờ đang làm việc ở Đại lý tự, rất có tài năng, nghe nói Hoàng Thượng rất xem trọng."
"Nhà ai?"
"Khang vương, còn có Tấn vương."
"Nghe nói lúc Vân tham tướng vào trong cung học còn là đồng môn với bọn họ."
"Vậy là sẽ được phong thành Quận vương sao? Đúng là to gan, không sợ bị Ngự sử chụp mũ kết giao với võ tướng ư?"
Cơ Hoài Tố và Cơ Hoài Thịnh ngồi xuống trong những tiếng xì xào bàn tán.
Hôm nay trời rất đẹp, quả nhiên có thể nhìn thấy hoa cúc vàng rực rỡ ở khắp nơi trong Yến Yến Viên, trong vườn vang lên những tiếng cười đùa, tr3
sân khấu giữa sân đã sớm biểu diễn những màn kịch nhỏ sống động.
Cơ Hoài Tố nhìn thấy bên trong toàn là tướng lĩnh ánh mắt sáng tỏ, dáng người mạnh mẽ, không bao lâu sau bắt đầu có con cháu huân quý cùng học với nhau lúc trước đến đây chào hỏi. Gã cũng cười đáp lời, nhìn qua rất ôn hòa khiêm tốn, rất nhanh đã có không ít người đến bàn bọn họ bắt chuyện.
Đã đến giờ mở tiệc, Vân Trinh đón mấy vị quý khách vào, nhìn thấy Cơ Hoài Tố không khỏi cảm thấy phiền lòng. Nhưng nể mặt Cơ Hoài Thịnh, hắn vẫn tiến lên cười: "Hai vị tiểu vương gia đến rồi à? Sao không phái người nói trước một tiếng, ta chuyên môn bày tiệc tẩy trần cho hai vị."
Cơ Hoài Tố nhìn thấy ghét bỏ rõ ràng trong mắt hắn, trong lòng chỉ muốn cười, nhưng tr3
mặt lại rất chững chạc đàng hoàng: "Vừa vặn nhận lệnh về kinh báo cáo công tác, nghe nói là sinh nhật mười tám tuổi của Vân hầu gia, chúng ta còn có tình cảm cùng chung hoạn nạn, đương nhiên là phải chuẩn bị quà đến rồi."
Cơ Hoài Thịnh cũng cười nói: "Ngày khác ta sẽ mời ngươi đến Kim Quỳ Viên, không cần khách khí."
Vân Trinh lại suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra: "Ta biết rồi, các ngươi sắp được tăng chức! Chúc mừng chúc mừng, mấy năm nay các ngươi có công trị sông, chắc chắn đất phong sẽ không thể tầm thường được, tiểu đệ chúc mừng trước! Chờ các ngươi được phong hào, nhất định cũng phải mời lớn, hôm nay tiểu đệ chúc hai vị vương gia trước vậy."
Trong mắt Cơ Hoài Tố có ý cười: "Không dám nhận, đúng là Thái Thường Tự đang viết tấu, chắc hẳn sau khi diện thánh sẽ được ban bố."
Vân Trinh thầm mắng tên này đều nhờ phúc của mình hết, mấy năm này làm việc lại ổn định, chắc phần thưởng sẽ không thấp, phải tìm cách gì để phá hỏng chuyện của gã đây.
Cơ Hoài Tố nhìn vẻ mặt hắn liền biết hắn đang thầm mắng mình, lại chỉ cảm thấy đáng yêu: "Hầu gia cứ mở tiệc trước đi, tất cả mọi người còn đang chờ kia, chúng ta không làm tốn thời gian của mọi người nữa."
Vân Trinh ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay với gã, quay đầu đi về bàn tiệc chủ nhà, cầm rượu lên mời xung quanh: "Mấy năm nay tiểu đệ luôn được các ca ca quan tâm, hôm nay cũng không có gì dễ nghe, chỉ cảm ơn các ca ca đã nể mặt đến gia viên này của ta, mọi người cứ ăn ngon uống ngon chơi tốt, rượu có đủ, thịt bao no, kịch đủ cả!" Nói xong liền uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, làm ba chén liên tiếp rất lưu loát dứt khoát.
"Được!" Ở đây toàn là tướng lĩnh đại doanh Tây Sơn, bình thường vốn cũng không thích lễ nghi phiền phức, lúc này liền hô hào đáp lời. Cho dù là các tướng lĩnh của Hữu doanh, nể mặt rượu thịt kịch hay, nhìn hắn cũng thuận mắt hơn rất nhiều, cười toe toét hùa theo.
Chỉ trong chốc lát đã bắt đầu diễn kịch, đầu tiên là kịch tụng thánh tên là "Định Phong Nguyên", diễn lại cảnh năm đó Kim thượng tiềm long lấy thân phận Hoàng tử chinh chiến.
Rất nhiều nhà huân quý mời người đến diễn kịch đều sẽ chọn bài này, thứ nhất là có thể tỏ vẻ trung tâm, thứ hai là vở kịch này rất đặc sắc, trong đó có một đoạn múa võ là đẹp nhất, cũng là để thử thách công phu tr3
chân của võ sinh.
Quả nhiên liền thấy một võ sinh mặc giáp bạc tay cầm ngân thương, dáng người mạnh mẽ, hai chân thon dài, mở màn bằng một loạt những động tác nhào lộn, sau đó vững vàng rơi xuống giữa sân. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy là một võ sinh tuấn tú tiêu sái, chính là Bạch Ngọc Kỳ đang có giá trị cao nhất trong kinh thành bây giờ.
"Hay!" Xung quanh vang lên những tiếng khen hay, trong nháy mắt bầu không khí yến hội đã được nhóm lửa đẩy lên cao trào.
Cơ Hoài Tố không uống rượu, chỉ nhìn Vân Trinh ở ghế chủ nhà. Từ lúc bắt đầu hắn đã mở màn bằng cách uống ba chén rượu, hẳn là uống quá nhanh nên khuôn mặt đang ửng đỏ, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày đều đỏ bừng. Bên cạnh hắn có một thanh niên dáng người cao to đang đưa khăn nóng cho hắn, có lẽ hắn cũng cảm thấy nóng, liền cởi cúc cổ áo ra. Lại gọi nam tử kia cúi đầu xuống, mỉm cười không biết sai bảo cái gì, mặc dù nam tử kia vẫn luôn có vẻ mặt hờ hững, nhưng lại trực tiếp cầm khăn nóng lau gáy cho hắn.
Về sau Vân Trinh đứng lên, bắt đầu mời rượu từ bàn Cơ Hoài Tố, chén nào cũng uống một hơi cạn sạch, tr3
mặt càng ngày càng đỏ. Nam tử kia thân hình cao lớn mạnh mẽ, vẫn luôn cầm chén và bầu rượu theo sát Vân Trinh, thỉnh thoảng còn đỡ hắn một cái.
Trong mắt Cơ Hoài Tố có vẻ lo lắng, nhưng tr3
mặt vẫn còn cười hỏi nam tử ngồi cùng bàn: "Còn chưa thỉnh giáo tôn danh?"
Sắc mặt thanh niên kia mang theo chút câu nệ và kích động: "Tại hạ là Công Lương Việt, bái kiến Vương gia."
Cơ Hoài Tố cười đáp: "Còn chưa được phong, không đảm đương nổi, Công Lương, hóa ra là công tử của Anh quốc công phủ, không biết Công Lương tướng quân gọi Anh quốc công như thế nào? Bây giờ đang giữ chức gì ở đại doanh Tây Sơn?"
Công Lương Việt được quan tâm mà lo sợ: "Anh quốc công là gia phụ, bây giờ tiểu nhân là phó tham tướng Tả doanh Tây Sơn, cùng làm việc với Vân hầu gia, bình thường cũng rất hay qua lại."
Cơ Hoài Tố cười nói: "Thì ra là thế. Lâu rồi ta không về kinh thành, tùy tùng mắt xanh phục vụ bên cạnh Hầu gia kia, ta thấy hơi lạ mắt... Cũng không giống ca nhi phục vụ trước kia, cũng không giống thư đồng bình thường, mà giống như thân binh hơn."
Công Lương Việt nhìn thoáng qua rồi cười nói: "Đó là nghĩa tử của Vân hầu gia - Trương Giang Ninh, là tùy tùng cùng vào quân doanh với Hầu gia, bình thường đều hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho Hầu gia, rất có bản lĩnh, từ bắn tên cưỡi ngựa mang vác vật nặng đến chạy nhảy đấu vật đều xếp hạng đầu. Vân hầu gia rất coi trọng hắn ta, đã bẩm với Hoàng Thượng cho hắn ta vào Long Tương Doanh, xem như có một xuất thân tốt."
Cơ Hoài Tố như có điều suy nghĩ: "Nhìn có vẻ là một Hồ nhi."
Công Lương Việt nói: "Xuất thân quân nô, nghe nói là tù binh trong quân bán ra. Bây giờ được Hầu gia thưởng thức, đã trừ nô tịch rồi."
Một quân nô mà có thể gần gũi với hắn như thế, Cơ Hoài Tố lại nhìn Trương Giang Ninh, đè cảm giác ghen ghét trong lòng xuống. Lại biết Vân Trinh vốn thích long dương, kiếp trước bị mình làm tổn thương, nếu muốn nuôi dưỡng một hai nam sủng ở bên người cũng vô cùng có khả năng.
Gã nghĩ tới đây càng cảm thấy phiền muộn, lại nói vài câu với Công Lương Việt. Tên Công Lương Việt này không hề lanh lợi, rất nhanh gã đã biết được gần hết chuyện của Vân Trinh trong quân doanh. Thầm nghĩ kiếp trước Vân Trinh chịu thua thiệt, bây giờ đang cố gắng lôi kéo tướng lĩnh.
Một đời này mình muốn đến gần hắn, lại giống như cách cả một khe trời.
Nhưng biết khó khăn mà đi là ưu điểm của gã, Cơ Hoài Tố suy nghĩ trong lòng. Rượu quá ba tuần, mọi người cũng bắt đầu đứng lên mời rượu, gã không tránh khỏi phải uống mấy chén. Đời này gã không có ý định xuống tay từ quân quyền, đương nhiên cũng không có lòng kết giao, ngồi một hồi liền đứng dậy chỉ nói là đi vệ sinh, vừa ngắm cảnh trong vườn vừa đi về phía nhà vệ sinh.
Mới đi đến chỗ một khóm hoa hẻo lánh, lại nghe được phía trước có tiếng thì thầm phóng đ4ng: "Tiểu Vân hầu gia kia uống rượu đúng là còn đẹp hơn cả hoa, khiến người ta phải nhớ đến một bài thơ: Trái cây ném đầy xe, thiếu niên nhà ai không tì vết, để hái tường vi màu rực rỡ..." (*)
(*) Mấy câu này xuất xứ từ sách ảnh xuân cung nổi tiếng TQ cổ đại, mình dịch thô thôi nha, có thể không đúng lắm =]]]]
Cơ Hoài Tố bỗng nhiên cảm thấy giận dữ.