Cơ Hoài Tố phải nghỉ ngơi mới ngày mới miễn cưỡng có thể ngồi dậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, vừa hận Chu Giáng vừa hối hận vì khi đó mình đột nhiên xúc động. Nhưng lúc ấy gã nhìn thấy tên khốn kia dám nhúng chàm Vân Trinh, trong đầu chỉ vang lên một tiếng, hoàn toàn mất đi khống chế, trực tiếp xông lên vung nắm đấm.
Đúng là lúc đó không nghĩ xem mình có đánh được hay không, cũng hoàn toàn không nghĩ tới sau khi đánh nhau sẽ có kết quả thế nào, lúc ấy gã chỉ có một suy nghĩ, nhãi ranh! Cũng dám tơ tưởng đến Cát Tường Nhi của gã sao?
Gã ngồi ở tr3
giường, nhớ tới Vân Trinh bây giờ xa không thể chạm, lại nghĩ không chừng lúc này Chu Giáng đã ở bên cạnh trêu chọc hắn, cảm thấy càng nên quyết tâm hơn.
Bỗng nhiên mành rèm bị vén lên, có nội thị cúi đầu tiến vào, nhanh chóng chuẩn bị chỗ ngồi rồi đứng hầu ở một bên. Gã khẽ giật mình ngẩng đầu nhìn, đã thấy Cơ Băng Nguyên mặc thường phục màu lam tiến vào.
Gã vô cùng kinh hãi, nhưng ng.ực đau nhức kịch liệt, không có cách nào đứng dậy. Cơ Băng Nguyên đè bả vai gã ra hiệu: "Ngươi có vết thương, không cần đứng dậy."
Cơ Hoài Tố vừa sợ vừa khó hiểu, Cơ Băng Nguyên đã nhẹ nhàng nói: "Vốn nên tới thăm ngươi sớm hơn, nhưng các Thái y nói ngươi còn cần nằm tĩnh dưỡng, nếu đến sẽ làm chậm trễ việc ngươi dưỡng thương. Bây giờ Thái y nói ngươi có thể ngồi dậy, xương sườn đã gần lành rồi, trẫm mới đến đây thăm ngươi."
Cơ Hoài Tố nói: "Thần sợ hãi, vốn là thần sai lầm, lại làm Hoàng Thượng phải vất vả hạ mình đến đây, thần cảm động đến rơi nước mắt."
Cơ Băng Nguyên nói: "Chiêu Tín Hầu say rượu hồ đồ, đã ngộ thương ngươi. Ngươi khoan dung độ lượng, chủ động dâng sổ gấp giải vây cho hắn, điều này rất tốt, làm ngươi chịu oan ức rồi."
Cơ Hoài Tố nói: "Lúc đầu thật sự là thần say rượu mất khống chế, cũng không phải là lỗi của Chiêu Tín Hầu. Lại còn khiến Chiêu Tín Hầu bị bắt giữ oan uổng, đợi đến khi vết thương của thần tốt hơn sẽ đến tạ lỗi với Vân hầu gia, đều là đám hạ nhân tự quyết định." Một Quận vương sau khi bị đánh mà còn phải đến tạ lỗi với người đánh mình, nghe có vẻ rất oan ức. Nhưng tr3
mặt gã chỉ có sự áy náy, đúng là đau lòng Cát Tường Nhi.
Cơ Băng Nguyên nhìn gã chằm chằm, mặc dù tr3
mặt Cơ Hoài Tố vẫn bình tĩnh, nhưng phía sau lưng đã ướt đẫm mồi hôi lạnh. Khoảng cách quá gần, ánh mắt như nhìn thấu tất cả của Cơ Băng Nguyên khiến trong lòng gã run rẩy, sự sợ hãi đời trước lại bủa vây lấy gã.
Cơ Băng Nguyên mỉm cười: "Từ lúc ngươi vào học, trẫm đã chú ý tới ngươi, trầm tĩnh hiếu học, cử chỉ thích hợp, cẩn thận đoan chính."
"Nhưng càng về sau trẫm càng kinh ngạc, ngươi lão luyện tr3
việc chính sự như trẫm đã từng tự mình dạy bảo ngươi vậy. Chính kiến cũng không giống thiếu niên, mà giống như đã từng tự mình quản lý một nước một quận mấy năm, trầm ổn lão luyện nhiều năm lắng đọng xuống. Chắc chắn Khang vương sẽ không thể dạy ra một đứa trẻ như vậy."
Quần áo Cơ Hoài Tố ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể cúi đầu im lặng. Hoàn toàn không dám nói gì, lên tiếng ở trước mặt Cơ Băng Nguyên sẽ chỉ để lộ ra càng nhiều sơ hở thôi.
Giọng điệu của Cơ Băng Nguyên vẫn rất ôn hòa: "Trẫm nhìn ngươi mấy năm, ngươi khoan dung trầm tĩnh, ung dung nho nhã, nhân phẩm rất tốt. Cha mẹ ngươi không ở kinh, trẫm cũng miễn cưỡng coi là trưởng bối của ngươi, nếu đã được phong tước, trẫm muốn ban thưởng một mối hôn nhân tốt cho ngươi, không biết ý của ngươi như nào? Nếu có để ý đến thục nữ nhà ai thì cứ nói với trẫm, không cần gò bó, nếu xưng đôi với ngươi, trẫm sẽ ra lệnh cho Thái Thường Tự xử lý."
Trong lòng Cơ Hoài Tố run lên nhè nhẹ, lại biết tuy lời này như khen ngợi, tr3
thực tế lại không phải.
Gã đã mất điểm trước Kim thượng, bởi vì Hoàng Thượng sẽ không thể tin được nếu mình được trữ vị còn có thể đối xử tử tế với Vân Trinh.
Kiếp trước kiếp này, Cơ Băng Nguyên đều cưng chiều Vân Trinh như vậy, chưa hề thay đổi. Cũng bởi vậy mà kiếp trước gã mới dễ dàng tin Vân Trinh là con riêng của Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên cụp mắt xuống, chậm rãi nói chuyện: "Thật ra trẫm đã chọn lựa mấy tháng mới ra hai nhà cho ngươi. Đàm thị ở Giang Nam là mẫu tộc của trẫm, có một đích nữ vừa mới mười sáu, tr3
bối phận xem như cháu gái của trẫm, năm sau sẽ vào kinh, dung mạo rất tốt, tính càng tĩnh nhã, vừa xinh đẹp lại thông minh, có thể làm Hà Gian vương phi; tế tửu(*) Quốc Tử Giám - Trịnh Tử Dương, một sĩ lâm điển hình, có một đứa con gái năm nay mới cập kê, thông minh thần tuệ, tài hoa hơn người, phối hợp với ngươi cũng coi như ông trời tác hợp, có thể phong nàng làm trắc phi của ngươi. Vẫn còn một danh sách nữa, ngươi tự mình quyết định, bao giờ chọn xong có thể báo với Thái Thường Tự."
(*) Tế tửu là người đứng đầu Quốc Tử Giám
Mẫu tộc Đàm thị của Hoàng Thượng là gia tộc lớn số một số hai ở Giang Nam, đích nữ của Hậu tộc tôn quý cỡ nào. Đích nữ của Đàm thị vào kinh, đương nhiên không chỉ chỉ vì gả cho một Quận vương bình thường.
Quốc Tử Giám là chỗ văn khí, con gái của Tế tửu Quốc Tử Giám ngoài tài danh ra, cưới nàng đương nhiên sẽ được Tế tửu Quốc Tử Giám giúp đỡ.
Quan trọng nhất chính là, một chính phi hai trắc phi, đây là nghi chế của Đông Cung.
Hiển nhiên sự lựa chọn chính phi và trắc phi này không phải đột nhiên, mà chắc chắn đã phải tuyển chọn tỉ mỉ. Cưới đích nữ mẫu tộc của Hoàng Thượng đương nhiên là bởi vì Thái tử quá kế chỉ có thể thông qua hôn nhân để làm sâu sắc quan hệ của Hoàng đế và Thái tử. Cưới con gái của Tế tửu Quốc Tử Giám là để bồi dưỡng. Còn lại một trắc phi cho mình tự chọn, đó là vì quan tâm đến Thái tử được nhận làm con thừ tự, đồng thời cho bên cha mẹ ruột một chút thể diện.
Trong lòng Cơ Hoài Tố như muốn nhỏ máu, điều này chứng tỏ Cơ Băng Nguyên đã từng cân nhắc đến việc lập mình làm trữ, bởi vậy mới có sự lựa chọn Vương phi và trắc phi kỹ lưỡng này. Nhưng vụ say rượu đã hoàn toàn cắt đứt con đường của gã.
Nếu hôm nay gã đồng ý, chắc chắn trữ vị sẽ không thuộc về gã nữa — vua không nói hai lời, Hoàng Thượng vẫn sẽ tứ hôn hai nữ tử này cho gã, triều đình nhìn chằm chằm, ai nấy đều cho rằng gã sẽ là Thái tử đời kế tiếp. Nhưng chắc chắn là không phải, đương nhiên Hoàng Thượng cũng có khả năng lập trữ, sau đó không chút lưu tình phế bỏ. Nam nhân trước mắt này có tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lẽo cứng rắn, mình đã từng được trải nghiệm rồi, uy áp như lôi đình chín tầng trời kia có thể nghiền nát từ thân thể đến linh hồn.
Y sẽ cho ngươi, nhưng ngươi phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Cơ Hoài Tố ráng chống đỡ đau nhức kịch liệt ở ng.ực để đứng lên, hai mắt mờ nhưng vẫn cắn răng xoay người quỳ xuống tr3
giường. Động tác này đã khiến cả người gã đồ mồ hôi như mưa, xương sườn như lại bị gãy một lần nữa, đau đến toàn thân đều đang run rẩy, nhưng gã vẫn dập đầu mấy cái, nói với Cơ Băng Nguyên: "Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng vất vả suy nghĩ vì Hoài Tố, Hoài Tố lại không thể không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng."
Cơ Băng Nguyên hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ khanh đã có người trong lòng? Không sao cả, khanh coi trọng nhà ai, trẫm cũng không phải là không thể tổ chức cho khanh."
Trong miệng Cơ Hoài Tố đắng chát, cảm thấy mình như một con chuột sắp ch3t bị vuốt mèo trêu đùa, nơm nớp lo sợ, mỗi một bước đều có thể đi sai, nhưng gã không phải là loại người sợ mạo hiểm, đành hít sâu một hơi nói: "Bẩm Hoàng Thượng, đúng là thần đã có người trong lòng, nhưng lại không phải thục nữ nhà ai."
"Thần ngưỡng mộ Chiêu Tín Hầu Vân Trinh đã mấy năm, vừa gặp đã cảm mến, không có ý gì khác, cầu Hoàng Thượng thứ tội." Nói xong gã dập đầu xuống đất, môi mỏng gần như cắn chảy máu.
Cơ Băng Nguyên trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Vừa gặp đã cảm mến, không có ý gì khác?"
Cơ Hoài Tố nói: "Vâng."
Cơ Băng Nguyên nói: "Chiêu Tín Hầu biết không?"
Trong lòng Cơ Hoài Tố khẽ run lên, nghĩ kỹ một lát mới đáp: "Hình như có cảm giác, nhưng thần chưa làm rõ, mấy năm này thần đã thể hiện hết sở trường tài năng ra chỉ mong được lọt vào mắt xanh của Chiêu Tín Hầu, tiếc rằng từ đầu đến cuối Chiêu Tín Hầu luôn có lòng nghi kỵ với thần, bởi vậy thần cũng chỉ đứng xa chờ đợi, không dám làm phiền."
Cơ Băng Nguyên tiếp tục tra hỏi: "Ngày hôm trước say rượu đánh nhau với Chu Giáng, cũng là vì nguyên nhân này?"
Trong lòng Cơ Hoài Tố sáng sủa hắn lên, đến rồi! Tất cả những việc vừa nãy chỉ để làm nền cho câu hỏi này! Đúng là gã đã phải đi một nước cờ xấu, một việc sai trái!
Nhưng chẳng ai là hoàn mỹ cả, gã đưa nhược điểm của mình ra cho vị quân vương này xem, ngược lại mới có một chút hy vọng sống.
Gã chỉ có thể cược, cược kiếp trước gã đạt được trữ vị là bởi vì Vân Trinh hướng về gã.
Gã nuốt nước miếng: "Vân hầu say rượu mê man, Chu Giáng muốn vô lễ, thần ghen ghét dữ dội mới xúc động vung quyền, thậm chí về sau bị ngộ thương hôn mê thần cũng đã vô cùng hối hận. Nhưng nếu còn một lần nữa, thần vẫn không thể chịu đựng có người phi lễ người thần thương."
Cơ Băng Nguyên trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Nam tử mến nhau, không có hậu tự."
Cơ Hoài Tố trả lời trôi chảy: "Nhưng có thể nhận con thừa tự kế thừa hương hỏa trong tông thất."
Cơ Băng Nguyên ép sát từng bước: "Thế hệ của trẫm đã quá kế rồi, nếu Thái tử còn quá kế con thừa tự nữa thì nền tảng lập quốc sẽ bất ổn." Lời này gần như đã công khai dẫn dụ gã, muốn làm Thái tử, há có thể không có con?
Đây là một cạm bẫy ngọt ngào mê người, trong lòng Cơ Hoài Tố sáng như tuyết, nếu là kiếp trước có lẽ gã sẽ không chút do dự bước vào.
Nhưng gã biết Cơ Băng Nguyên là ai, Cơ Băng Nguyên căn bản không phải là loại người coi trọng dòng dõi đời sau. Y chỉ nhìn tài năng, lý trí tỉnh táo đến đáng sợ, cái gì mà tình thân huyết thống đều không thể lay động được y. Kiếp trước kiếp này, chỉ có Chiêu Tín Hầu Vân Trinh mới được y trân trọng thương tiếc.
Cơ Hoài Tố trả lời Cơ Băng Nguyên cực nhanh, gần như không cần nghĩ ngợi: "Thần cam nguyện làm hiền vương phụ tá minh quân, chỉ cần có thể ở cùng người thương một đời."
Hay cho một kẻ chỉ yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn.
Cơ Băng Nguyên trầm mặc thật lâu mới đứng dậy rời đi.
Cơ Hoài Tố ngồi tr3
giường cúi đầu bất động rất lâu, mãi đến khi Lâu Tử Hư tiến đến đỡ gã dậy, hốt hoảng hỏi gã: "Sao rồi? Hoàng Thượng đích thân đến dò xét ngươi, đây là ân huệ cực lớn, sao lại bày ra thái độ cầu xin thế kia? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Cơ Hoài Tố thở hổn hển nằm xuống, vết thương đau đớn kịch liệt nhưng gã lại tỉnh táo trước nay chưa từng có: "Hoàng Thượng muốn ta cưới nữ Đàm thị làm chính phi, nạp thêm hai vị trắc Phi."
Lâu Tử Hư khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ: "Một chính phi hai trắc phi, đây là nghi chế của Đông Cung! Đàm thị chính là mẫu tộc của bệ hạ, cao quý không tả nổi! Ngươi có đồng ý không?"
Cơ Hoài Tố bỗng nhiên cười ha ha, ng.ực đau đến gần như ngạt thở, hai mắt gã xẹt đầy sao nhưng vẫn thở hổn hển nói: "Ta từ chối rồi."
Lâu Tử Hư ngạc nhiên: "Ngươi bị bệnh hồ đồ rồi sao! Mau mau viết sổ gấp, cứ nói ngươi bệnh hồ đồ rồi! Ngươi đồng ý!"
Cơ Hoài Tố ho khan, nhưng vẫn điên cuồng cười: "Ta không hồ đồ... Ta chỉ cảm thấy buồn cười, ta đã từng bị trời xui đất khiến làm ra lựa chọn đúng nhất, vậy mà cuối cùng lại từ bỏ, ha ha ha ha ha, đến bây giờ ta mới hiểu rõ!"
Cái gì mà trị sông, cái gì mà tài học, tất cả đều không phải. Kiếp trước gã có thể trở thành Thái tử, chỉ là bởi vì Vân Trinh lựa chọn gã thôi!
Một đời này, gã đã không còn sự chắc chắn này nữa!
Cát Tường Nhi! Phải làm như thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ cho ta, quay đầu liếc ta một cái đây! Cơ Hoài Tố bật cười rồi lại rơi nước mắt, bỗng nhiên đè mạnh lên ng.ực ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu ngất đi.