La Thái Thanh hàn huyên với Chương Diễm một lát, thấy hắn ta có vẻ biết rõ nhưng lại không chịu nói thì cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng nghĩ chắc cũng không có chuyện gì liền hơi yên tâm, chỉ cùng nói chuyện phiếm với hắn ta: "Vốn dĩ ta muốn đến Chiêu Tín Hầu phủ thăm, lại nghe nói Hầu gia nhiễm phong hàn vào trong cung điều trị rồi? Nhưng trong kinh lại có chút lời đồn không tốt, nói hắn xử lí án Lỗ Quốc Công không ổn, Hoàng Thượng mới để Hà Gian quận vương làm chủ thẩm."
Chương Diễm biết vị quân thượng này một đời anh minh, lại từng dẫn binh ra trận, cách làm việc không chê vào đâu được, đương nhiên sẽ sắp xếp mọi việc rất kín đáo. Lại nhớ tới sát khí bên tr3
mật chỉ, hắn ta lắc một cái, được Hoàng Thượng coi trọng còn không biết là họa hay phúc đâu... Chương Diễm thở dài, thuận miệng nói qua loa: "Hoàng Thượng dùng người không hề theo khuôn mẫu nào cả, nếu thật sự chỉ nhìn mặt ngoài thì càng không thấy. Kim thượng khôn ngoan khéo léo, ai nhìn thấu chứ?"
La Thái Thanh liếc nhìn Lệnh Hồ Dực đi lên rót trà, cười nói: "Đúng thế, nghe nói năm nay đại xá, Tử Côn có tham gia ân khoa năm nay không?"
Chương Diễm nghĩ đến những điều này đều là Hoàng Thượng bày ra, cũng có chút uể oải: "Có tham gia, chắc cũng lấy được chứ tiến sĩ."
La Thái Thanh vui vẻ nói: "Vậy trước tiên cầu chúc Tử Côn chất nhi đề tên bảng vàng, kiếm được vị trí cáo về cho lão Chương nở mày nở mặt." Lệnh Hồ Dực mỉm cười với La Thái Thanh, chắp tay đáp tạ.
Chương Diễm cười: "Là Hầu gia mở mày mở mặt chứ."
La Thái Thanh cười nói: "Đều như nhau, ai còn không biết nguồn gốc của lão Chương ngươi chứ, nói trắng ra là ngay cả ta bây giờ cũng là vui buồn có nhau với Hầu gia."
Còn không phải là vui buồn có nhau sao? Chỉ sợ còn phải lưu danh sử xanh, mà còn là loại gian thần quyền thần có khả năng để tiếng xấu muôn đời nữa kìa. Chương Diễm càng nghĩ càng đau đầu, thật sự không muốn nói chuyện với La Thái Thanh.
Lúc này Lệnh Hồ Dực lại cười nói: "Học sinh lại nghe được một trò cười ở bên ngoài, hai vị công tử Thừa Ân Bá vào kinh, đại khái là đám vọng tộc trong kinh vội vàng xu nịnh. Kết quả Hoàng Thượng không vui, vừa mới lệnh cho Trung Thư Tỉnh ra một thánh chỉ cảnh cáo, còn để Đinh công công tự mình đi truyền chỉ, dạy dỗ hai vị kia công tử kia một trận. Chỉ nói bọn họ cả ngày chơi bời lêu lổng, ham chơi biếng làm, lệnh cho bọn họ lập tức vào Quốc Tử Giám đọc sách, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm."
La Thái Thanh bật cười: "Ta mới vào kinh đã nghe nói mấy đứa trẻ Đàm gia bị gác ở tr3
lửa nướng còn không tự biết, lại tự cho rằng có quyền thế rất mạnh. Còn đang suy nghĩ Thừa Ân Bá không phái một hai trưởng bối lão luyện đến nắm tay dạy mà dám để mấy đứa bé vào kinh, không phải là đang đưa thỏ con đến cho ổ hổ sói sao?"
Chương Diễm cũng cười: "Thừa Ân Bá không tới còn đỡ, tới cũng không biết thế nào đâu. Ông ta không đến, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ chăm sóc thay ông ta. Nếu bàn về độ cáo già, vẫn là Thừa Ân Bá cao hơn một nước. Đáng tiếc đều đã như vậy rồi mà còn không nỡ từ bỏ chỗ tốt từ Hoàng Thượng, còn muốn cho ra thêm một Hoàng hậu nữa chứ. Không biết đủ, chung quy lại là vẫn không biết đủ."
La Thái Thanh biết Chương Diễm từng giúp đỡ Hoàng Thượng bắc phạt với Trưởng công chúa, chắc là biết rất nhiều chuyện bí mật. Ai nấy đều biết Hoàng Thượng xa lánh mẫu tộc, nhưng dù thế nào vẫn không thể cắt đứt được thì mối quan hệ máu mủ này. Hoàng Thượng cũng không thể một mình như vậy mãi. Hắn ta cười hỏi Chương Diễm: "Cho nên, nghe đồn vị thiên kim Đàm gia này muốn làm Thái tử phi?"
Chương Diễm nói: "Có thể truyền ra lời đồn này, càng giống như đang câu cá hơn..."
La Thái Thanh kinh ngạc: "Vậy muốn câu ai?"
Chương Diễm cười ha ha, chợt nghĩ đến một chuyện. Nếu mật chỉ này cũng là đang câu cá... Chiêu Tín Hầu lại bị giữ trong cung, nếu trong lúc đó mình làm gì không đúng...
Ai biết chính mình có phải cũng là một con cá bị câu không?
Hắn ta bỗng nhiên sợ đến mức sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lệnh Hồ Dực nói: "Nghe nói hôm nay Đinh công công còn dẫn theo hai nữ quan già dặn đến Đàm phủ, nói là muốn dạy dỗ Đàm tiểu thư kia quy củ lễ tiết nữa."
La Thái Thanh nói: "Như thế đúng lắm, danh dự của nữ tử rất quan trọng. Đã có lời đồn này rồi, sợ là có người không ý tốt. Đúng là phải quản lý môn hộ, Hoàng Thượng anh minh."
Chương Diễm đỡ trán, trong lòng suy nghĩ bây giờ mình cáo bệnh từ quan còn được không. Lại nhìn La Thái Thanh vô cùng vui vẻ đứng dậy cáo từ đi ra, người hoàn toàn không biết gì đúng là hạnh phúc... Người của hoàng thất, lòng dạ đều đen tối hết... tâm can gan phổi vị Hoàng Thượng này của chúng ta đương nhiên cũng đều đen cả!
Bên này Đàm gia bất ngờ bị răn dạy, còn bị đưa hai người đến ở thì cũng ngây ra. Đầu tiên là ủ rũ sợ hãi tiếp chỉ, sau đó vội vàng muốn biện bạch với Hoàng Thượng. Nhưng Đinh công công chỉ đến để truyền ý chỉ, để lại hai nữ quan rồi đi ngay, ngay cả quà cũng tịch thu hết.
Nói đến cũng là yêu quý bọn họ, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn thấy hổ thẹn vì không thể cho Hoàng Thượng một ấn tượng tốt, chỉ có thể ủ rũ từ chối tất cả thiếp mời văn hội mở tiệc chiêu, ngoan ngoãn đi Quốc Tử Giám.
Đàm Trăn thì ở trong nhà bị hai nữ quan ôn hòa dạy quy củ lễ nghĩa trước. Nhũ mẫu, nha hoàn cũng bị bắt bẻ một lượt, ngoan ngoãn được sắp xếp lại một lần. Quy định nội môn ngoại môn cũng được định ra lần nữa, sau đó mới bắt đầu dạy Đàm tiểu thư đọc sách.
Trong kinh cũng bình tĩnh lại ngay lập tức.
Chỉ có Vân Trinh vừa lòng đẹp ý đang thỏa mãn cho Hoàng Thượng uống thuốc xong, sau đó thấy đám nội thị nhấc một thùng thuốc tắm đến, hầu hạ Hoàng Thượng ngâm mình.
Trong hơi nước mờ mịt, Vân Trinh cầm ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh bồn tắm. Thấy tâm trạng Hoàng Thượng rất tốt mới lặng lẽ nói: "Hoàng Thượng, phụ thân Vân Giang Ninh tìm tới, ta thả Vân Giang Ninh về nhà rồi."
Cơ Băng Nguyên mỉm cười: "Không phải nói là quà cho trẫm sao? Còn thu hồi làm gì?"
Vân Trinh bám vào mép bồn tắm ghé vào bên tai Cơ Băng Nguyên, thấp giọng nói: "Hắn ta là con nữ nô của Trường Quảng Vương Bắc Tiết lưu lạc bên ngoài."
Cơ Băng Nguyên khẽ giật mình, Vân Trinh thấp giọng nói: "Sứ thần Bắc Tiết đến chúc thọ ngài, tr3
đường nhìn thấy hắn ta. Dáng dấp hắn ta giống Trường Quảng Vương như đúc, Trường Quảng Vương tìm nữ nô này đã lâu, ông ta không có con trai. Bởi vậy sứ thần kia vẫn luôn nghe ngóng về hắn ta. Cơ Hoài Tố ngăn cản tin tức, nói với ta phải diệt trừ hắn ta, nếu không sẽ là nuôi hổ gây họa, thả hổ về rừng."
Điểm chú ý của Cơ Băng Nguyên lại ở chỗ khác: "Cơ Hoài Tố cũng biết tìm cơ hội tiếp cận ngươi đấy, rõ ràng tin tức này là đang lấy lòng ngươi mà."
Vân Trinh không hề để ý: "Ta cảm thấy cả đời người ta chưa từng gặp cha ruột, bị bán đi làm quân nô với mẫu thân, từ nhỏ đã phải làm việc, quá đáng thương... cho nên vẫn thả hắn ta trở về. Thật ra sau đó trong lòng ta cũng rất do dự, bởi vì ta không biết sau này hắn ta trở về có thể đi theo Trường Quảng Vương làm chuyện gì bất lợi cho Đại Ung chúng ta hay không. Hắn ta còn được ta huấn luyện tốt như vậy, văn võ đều là đỉnh cao. Ngay cả địa hình trong cung của chúng ta cũng biết rõ, càng nghĩ trong lòng càng bất an..."
Cơ Băng Nguyên đưa tay sờ đầu hắn: "Không sao, chúng ta không biết tương lai, cứ làm chuyện chính xác nhất là được."
Thế nhưng ta biết tương lai! Trong lòng Vân Trinh đắng ngắt: "Nhỡ may về sau hắn ta bị phụ thân làm cho cảm động, dẫn tộc Bắc Tiết đến đồ thành..."
Cơ Băng Nguyên cười một tiếng: "Trước khi đi hắn ta nói với ngươi thế nào?"
Vân Trinh nói: "Hắn ta thề sẽ không gây tổn thương cho Đại Ung và ta."
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu: "Sao lại không được? Lúc trước chúng ta ở tr3
chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, mỗi một lần phán đoán đều có thể sai. Cứ nỗ lực hết sức thôi, không thể vì điều này mà giết một người ngươi nuôi dưỡng ở bên cạnh mình lâu như vậy được. Trẫm thấy hắn ta cũng coi như trung thành với ngươi."
Vân Trinh thấp giọng nói: "Ta... chưa từng đưa ra quyết định gì, lần nào cũng là tùy tiện làm. Ta không có cách nào tin tưởng mình."
Cơ Băng Nguyên nói: "Vậy dù sao ngươi cũng nên tin tưởng trẫm chứ? Nếu trẫm ở vị trí của ngươi, cũng sẽ để hắn ta chạy thoát."
Vân Trinh truy vấn: "Nếu như ngài biết... Nếu nhé, nếu ngài có biện pháp có thể thay đổi số mệnh, ngài biết số mệnh của người này chính là sẽ trở lại bên cạnh cha ruột, sau đó suất lĩnh đại quân phá thành Đại Ung ta, giết người vô số, lãnh khốc vô tình. Lúc đó ngài sẽ giết hắn ta sao?"
Cơ Băng Nguyên gần như không cần suy nghĩ: "Không giết."
Vân Trinh mở to hai mắt: "Vì sao?"
Cơ Băng Nguyên nói: "Nếu như số mệnh này đã được định sẵn, vậy trẫm sẽ không giết được hắn ta, mà việc giết hắn ta ngược lại sẽ thúc đẩy kết quả này xuất hiện, khiến cho hắn ta thù hận Đại Ung ta hơn; Nếu như trẫm có thể gi3t ch3t hắn ta, vậy nói rõ việc đổi mệnh này không chính xác, hắn ta đã bị ta giết rồi thì còn đổi mệnh kiểu gì? Có thể thấy được mệnh này không đúng, ngược lại Trường Quảng Vương bởi vì bị ta giết mất con trai độc nhất, không chừng sẽ lập tức phát lệnh xâm lấn. Vốn dĩ hai nước đang hòa bình lại bị khơi dậy chiến hỏa, tội gì phải phạm vào sát nghiệt này?"
"Bởi vậy trước khi hắn ta chưa làm gì, hắn ta vẫn vô tội, không thể ch3t được. Nếu hắn ta biết cha ruột mình là loại nhân vật ghê gớm đó, giữ hắn ta lại bên cạnh cũng không ổn. Nhưng nếu đuổi hắn ta trở về, có ân tình, có dù sau này hắn ta phụ ân thì đó chúng ta cũng chiếm lợi thế, có cái gì không tốt?"
Y nhìn Vân Trinh, có ý riêng: "Số mệnh vốn không phải được định sẵn, chỉ cần làm chuyện mình thấy chính xác, giữ vững bản tâm thì sẽ tốt thôi."
Vân Trinh như được chỉ điểm: "Số mệnh có thể thay đổi..."
Cơ Băng Nguyên nói: "Đương nhiên."
Vân Trinh lại bám vào mép bồn tắm, ánh mắt sáng rực: "Hoàng Thượng, nếu ta và Chu Giáng hợp tịch thành hôn, chắc chắn ngài sẽ ủng hộ nhỉ..." Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hai đời kia, nếu Hoàng Thượng không ch3t mà trở về thì sao? Y sẽ như thế nào?
Tr3
mặt Cơ Băng Nguyên vẫn rất bình thản, bàn tay dưới nước lại nắm chặt khăn mặt: "Sao trẫm lại ủng hộ?" Trẫm bị điên rồi ư? Trẫm sẽ giết tên nhóc kia.
Vân Trinh đè lên bả vai rộng rãi rắn chắc của y, chẳng hề để ý mà vẫn còn đang ăn nói lung tung: "Ta nói là nếu mà, chúng ta giả thiết có một số mệnh như thế... Nếu là ba năm trước, khi đó chắc chắn ngài sẽ đồng ý. Sau khi chúng ta hợp tịch, Bắc Tiết tộc xâm lấn, Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, Thái tử giám quốc. Rồi mặc dù tr3
chiến trường ngài đánh thắng rất nhiều trận, tộc Bắc Tiết nghị hòa, nhưng ngài lại không trở về. Trong lúc đó Nội Các và Quân Cơ Xử thấy quốc gia một ngày không có chủ thì không được, liền giúp đỡ Thái tử lên ngôi. Thái tử này vừa lên ngôi đã nhìn ta không vừa mắt, mượn tay Chu Giáng độc ch3t ta... Nếu ngài không ch3t, sẽ làm thế nào?"
Đây là rủa mình đến nghiện? Cứ nói ch3t ch3t ch3t chẳng hề để ý như vậy? Cơ Băng Nguyên tức giận đến mức choáng đầu, tr3
mặt lại vẫn phải ôn hòa sợ dọa hắn. Dù sao y cũng phải hiểu rõ vì sao đứa nhỏ này lại không thèm để ý sống ch3t như thế.
Suy tư tính toán xong, y chậm rãi nói: "Trẫm trở về phế Thái tử, sau đó lưu đày hỏi tội toàn bộ Định Quốc Công phủ, để Chu Giáng ngày ngày quỳ gối sám hối trước linh tiền của ngươi mới có thể xả hết mối hận trong lòng trẫm." Nếu là bây giờ, cho dù trẫm có phanh thây xé xác hắn ta cũng xả hết mối hận.
Vân Trinh lại đảo mắt, nói: "Vậy chúng ta lại đổi một mệnh khác, nếu nha, Hoàng Thượng ngài yêu thương ta như thế, ta lại đặc biệt khuynh hướng nâng đỡ công tử tôn thất nào đó, Hoàng Thượng sẽ để gã lên làm Thái tử. Kết quả tộc Bắc Tiết lại xâm lấn, ngài lại ngự giá thân chinh, Thái tử giám quốc, sau đó, khụ khụ, ngài anh minh thần võ nha, nhưng vẫn mất tích, nói không chừng ngài giả ch3t gì đó rồi không trở về, Nội Các bên kia lại giúp đỡ Thái tử lên ngôi..."
Cơ Băng Nguyên điềm nhiên nói: "Chương Diễm không dám." Y không muốn nghe đứa nhỏ này miệng quạ đen rủa mình nữa, y nuôi Chương Diễm để làm gì?
Không phải là Chương Diễm quy ẩn rồi sao, Vân Trinh không cảm thấy y đã kiềm chế lửa giận, vẫn cười tủm tỉm nói: "Giả sử Chương tiên sinh đã về ẩn nha, hắn ta không kiên nhẫn phục phụ gỗ mục như ta liền quy ẩn, vậy Quân Cơ Xử nâng đỡ Thái tử lên ngôi. Thái tử sợ ta ngày sau đoạt quyền, lại cho một bát thuốc độc..."
Cơ Băng Nguyên quả quyết cắt đứt hắn: "Ngươi chỉ là một Hầu gia, có gì cản trở được Thái tử? Tại sao bọn họ lại muốn giết ngươi? Sao Thái tử nào cũng nhất định phải giết ngươi? Số mệnh này hoàn toàn không thông, ngươi đừng lại suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai trẫm sẽ mời Hoằng Hư pháp sư tiến cung nói với ngươi nên đổi mệnh này thế nào."
Vân Trinh cười hì hì: "Hoàng Thượng không thích nghe ta sẽ không nói, thật ra ta chỉ muốn Hoàng Thượng được bình yên. Nếu tộc Bắc Tiết tới thật, lần này để cho ta đi dẫn binh, ngài có chịu không?"
Cơ Băng Nguyên còn đang giận dữ, nói: "Trẫm còn chưa già, không cần Hoàng hậu thay trẫm chinh chiến!" Y bỗng nhiên thấy hoa mắt, chỉ thấy Vân Trinh bỗng nhiên xích mặt lại gần, vụng về hôn lên môi y: "Hoàng Thượng đừng nóng giận, không phải ta chỉ nói đùa sao, đừng coi là thật. Thần là lính hầu của ngài, thần nguyện quên mình phục vụ vì ngài." Trong lòng Vân Trinh vô cùng cảm động, đột nhiên cảm giác Hoàng Thượng tức giận dạy dỗ mình quá đẹp trai, không nhịn được muốn trấn an y.
Cơ Băng Nguyên ngây người, chút tức giận kia đột nhiên mềm hẳn đi. Y lập tức đưa tay đè sau gáy hắn xuống hôn mạnh lên.
Sau một nụ hôn lưu luyến, hai người đều hơi thở gấp. Vân Trinh đỏ mặt nói: "Ta đi bảo bọn họ vào hầu hạ ngài..." Nói xong liền muốn đi, nhưng lại bị Cơ Băng Nguyên dùng lực kéo xuống nước. Y giận dữ nói với đứa bé muốn chạy trong lòng mình: "Tử đồng cũng không thể vứt bỏ trẫm..."
Vân Trinh đã thấy thứ hùng tráng dưới nước, nuốt nước miếng một cái: "Hoàng Thượng... Thái y nói phải kiêng..."
Cơ Băng Nguyên nâng cằm hắn lên hôn một cái, cũng đã sớm cởi áo bào của hắn ra. Bọt nước văng khắp nơi, Vân Trinh thở phì phò, giọng nói của Cơ Băng Nguyên lại trầm thấp hơn mấy phần, chỉ nhìn chằm chằm hắn: "Khanh chính là thuốc của trẫm, cứ tắm với trẫm một lát đã."
Cuối cùng lần tắm này đã chuyển từ bồn tắm lên long sàng trong tẩm điện, một đêm này vừa dài vừa vui thích.
Đây là lần đầu tiên Vân Trinh biết, hóa ra sung sướng quá mức cũng sẽ rơi nước mắt.
Cơ Băng Nguyên chỉ cảm thấy mình giống như một thanh trường kiếm, sau khi rèn luyện đủ kiểu ở nhân gian đã mất mũi nhọn, yên lặng u ám, rốt cuộc cũng tìm thấy vỏ của mình, kín kẽ như được trời sinh.