Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 149

Chương 149: Bộ trưởng Siêu, tôi có chuyện muốn nói với ông.

Toàn bộ bữa tiệc, đều chỉ có âm thanh chén đũa va chạm vào nhau.

Tất cả những người có mặt ở đây lúc này chỉ có một ý nghĩ, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Nơi này, tuyệt đối là một nơi đầy rẫy những thị phi.

Nếu dính phải một chút liên quan đến họ, tuyệt đối sẽ gặp phải xúi quẩy.

Từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ có nửa giờ ngắn ngủi mà thôi.

Nửa gið sau, mọi người đều gần như ra về hết.

Còn lại trong bữa tiệc, cũng chỉ còn bảy tám người thôi.

“Thanh Trúc, em mang con bé về trước đi, anh xử lí chút chuyện xong sẽ tr về.”

“Sð Thanh Nam, cậu đưa hai người xuống dưới đi.”

Vũ Hoàng Minh lau lau khóe miệng dính dầu mỡ, mỡ miệng nói.

Sở Thanh Nam gật gật đầu: “Vâng, anh Minh”

“Anh cũng về sớm một chút nhé, em ở nhà chờ anh đấy.”

Tô Thanh Trúc kéo bàn tay nhỏ nhắn của Dâu Tây, đầy mặt lo lắng liếc nhìn Vũ Hoàng Minh một cái.

“Không có việc gì đâu, về đi nhé”

Vũ Hoàng Minh vẫy vẫy tay.

Sau khi Tô Thanh Trúc mang theo Dâu Tây cùng Sở Thanh Nam rời khỏi, những người đây lại ít đi một phần.

Hiện tại, những người còn ở lại trên sảnh, chỉ có Võ Mạnh Thanh, Hải Trung, Thủy Trọng Hoa và mấy người Kim Đặng Siêu.

“Giám đốc Thanh, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Kim Đặng Siêu thấy tình hình có chút không ồn, liền đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng mà, ông ta đã đến rồi, Vũ Hoàng Minh sẽ để ông rời đi sao?

“Bộ trưởng Siêu đúng không? Đừng có gấp gáp như vậy chứ, tôi còn chuyện muốn nói với ông đây!”

Giọng điệu Vũ Hoàng Minh trở nên lạnh băng.

Mang theo Hải Trung và Thủy Trọng Hoa đi về phía hai người Võ Mạnh Thanh và Kim Đặng Siêu.

Sắc mặt Kim Đặng Siêu trầm xuống: “Không biết cậu Minh có chuyện gì?”

Vũ Hoàng Minh lấy ra một điếu thuốc, tự châm lửa cho mình.

Hút một hơi thật sâu, mới chậm rãi nói: “Chuyện con trai ông muốn ra tay với tôi, tôi không muốn nhiều lời, nhưng con gái tôi cần đi học, có thể giúp đỡ một chút hay không?”

Những lời này, vốn dĩ không phải là thỉnh Mà là mệnh lệnh.

Sắc mặt Kim Đặng Siêu vô cùng khó coi, giọng điệu có hơi lạnh lùng.

“Thật ngại quá, chuyện này tôi không giúp được. Nếu cậu Minh không còn lời khác muốn nói, vậy tôi đi trước đây”

Nói xong, lập tức định đi vào thang máy.

Ông ta không muốn có chút dính líu gì với tên Vũ Hoàng Minh này.

Cái tên này đến An Bình Văn còn dám đánh, không biết có chuyện gì mà anh ta không dám làm hay không nữa.

Lỡ như Hầu gia biết mình có dính líu tới tên này, vậy cái chức bộ trưởng này cũng đừng mong làm được nữa.

“Thế à? Vậy được rồi.”

“Có điều, tôi nghe đâu, có chuyện tài sản dưới danh nghĩa của người nào đó có hơn 200 tỷ.

Chậc chậc, lương tháng của một viện trường chỉ có 70 triệu. Không biết là 200 tỷ này phải tích lũy trong vào bao nhiêu năm mới có được đấy nhỉ?”

Kim Đặng Siêu đang bước đến cửa lập tức ngừng lại.

Sắc mặt lúc xanh lúc trắng!

Trong mắt càng nhiều thêm vài phần hoảng sợ.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Ông ta bỗng nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.

200 tỷ này là như thế nào, trong lòng ông vô cùng rõ ràng.

Chỉ là, Vũ Hoàng Minh làm sao mà biết được chứ?

“Ủa, bộ trưởng Siêu, không phải ông định đi rồi sao? Sao lại không đi nữa thế?”

Vũ Hoàng Minh cười nhạo, kéo một chiếc ghế dựa lại, ngồi xuống.

Kim Đặng Siêu hít một hơi thật sâu: “Cậu Minh, cậu muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo tam quốc như vậy.”

“Rầm!”

Vũ Hoàng Minh đập một tay lên bàn, bình thản nói: “Những chuyện xấu kia của ông, tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi chỉ muốn con gái tôi có thể bình yên đi học mà thôi! Ngày mai đến giờ đi học mà con gái tôi không thể vào lớp mẫu giáo, người của uỷ ban chống tham nhũng chắc sẽ đến nhà hỏi thăm ông đấy. “

Trái tim Kim Đặng Siêu run lên, trong mắt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu người của uỷ ban tham nhũng điều tra đến ông, vậy phần cuộc đời còn lại của ông chỉ có thể ngồi bóc lịch trong tù mà thôi.

“Được, bây giờ tôi đi xử lý ngay!”

“Ngày mai, con gái của cậu Minh nhất định có thể đi học”

Nói xong, Kim Đặng Siêu liền vội vàng rời đi.

Võ Mạnh Thanh liếc nhìn Vũ Hoàng Minh, ông ta đi cũng không được mà ở cũng không xong.

Không biết nên làm thế nào cho phải đây!

Bình Luận (0)
Comment