Chương 222: Đại tướng xuất hiện
“Đại tướng quân Tiêu Dương ở Cồ Dương!”
“Trời ạ, không ngờ ông ấy lại xuất hiện ở đây.”
Nhiều vị khách hít một hơi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Vũ Hoàng Minh cứ ngồi ð vị trí đó, hút thuốc, không nói lời nào.
Có Tô Thanh Trúc ở đây, anh không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Hơn nữa, ở đây nhiều người như vậy, một khi thân phận bị bại lộ sẽ gây ra vô số rắc rối không.
đáng có.
“Không biết người đứng sau cậu là ai, cho cậu cả gan dám trực tiếp gọi tên của tôi!”
Giọng Tiêu Dương trở nên lạnh nhạt, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Sð Thanh Nam.
Theo ông ta thấy, người này có lẽ có chỗ dựa là tên nhóc Vũ Hoàng Minh đó.
Nếu không, sẽ không vội vàng mà nhắm vào mình ở trước mặt nhiều người như này.
“Người sau lưng tôi là ai, các người không có tư cách biết.”
“Bây giờ tôi cho các người một cơ hội, ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không — hậu quả tự chịu!”
Giọng điệu của Sở Thanh Nam cũng hoàn toàn lạnh lùng.
Cậu Minh còn đang ở bên cạnh theo dõi, nếu không cho bọn họ một chút sắc mặt, thật sự cho rằng mình không khống chế được hai người họ sao?
“Hậu quả tự chịu?”
“Hahahaha, chỉ dựa vào cậu?”
“Mỡ mắt chó ra và nhìn cho rõ, đây là địa bàn của ai!”
Kim Diệu cười lớn, đi về phía Sở Thanh Nam.
Mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ông ta.
Này là định giết Sở Thanh Nam à?
Bọn họ đều đang suy đoán xem số phận của Sð Thanh Nam sẽ như thế nào!
Nhưng…
Mọi người không nghĩ tới lại xảy ra chuyện bất ngỡ.
Sð Thanh Nam cười nhẹ, “Thế giới rộng lớn như vậy, ông cũng chỉ có thể kiêu ngạo ở nơi nhỏ bé này thôi. Nhưng rất đáng tiếc, ông ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không có.”
Chỉ thấy Sờ Thanh Nam lấy trong túi ra một cái bộ đàm, nói vào cái bộ đàm: Hành động!
Mà Tiêu Dương và Kim Diệu nhìn thấy Sở Thanh Nam lấy bộ đàm ra, bọn họ liền hoảng sợ.
Bởi vì, bộ đàm trên tay đối phương thuộc về chiến khu.
Nói cách khác, đối thù cũng là người trong chiến khu, cấp bậc cũng không thấp.
Ngay khi Tiêu Dương và Kim Diệu còn đang đoán cấp bậc của Sðờ Thanh Nam, cánh cửa đang đóng lại bị đập tung ra.
“Bang!”
Tiếng động lớn làm mọi người đều sửng sốt.
Nhưng một giây sau, tất cả những vị khách có mặt ở đó đều kinh hãi.
Những người tướng sĩ xông vào, tất cả đều cầm vũ khí hạng nặng, địa điểm ban đầu rộng rãi bây giờ đã bị lấp đầy!
Chỉ có vị trí của cánh cửa là vẫn còn mờ.
“Cái gì!”
Sắc mặt của Tiêu Dương và Kim Diệu thay đồi.
Sở Thanh Nam này, rốt cuộc là có thân phận gì!
Anh ta làm sao có quyền sử dụng nhiều tướng sĩ hạng nặng như vậy!
“Bây giờ, tôi cảnh cáo tất cả mọi người!”
“Chuyện ngày hôm nay, nếu kẻ nào dám tiết lộ nửa lời, giết không tha!”
Một giọng nói lạnh như băng phát ra từ miệng Sở Thanh Nam.
Anh ta và Vũ Hoàng Minh giống nhau, có được ngày hôm nay đều là vượt qua thử thách, từng bước từng bước giết chết mà đi lên.
Sát khí trong câu nói khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Bây giờ, những người không liên quan, tất cả…cút!”
Nhiều người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi!
Không ai dám ở lại, lần lượt chạy xuống nhà dưới.
Vũ Hoàng Minh nắm lấy tay Tô Thanh Trúc, “Đi thôi Thanh Trúc, bữa ăn ngày hôm nay, chúng ta ăn không được rồi.”
Tô Thanh Trúc vẫn còn đang bàng hoàng, gật đầu trong tiềm thức rồi cùng Vũ Hoàng Minh rời khỏi hội trường.
Nhìn thấy cậu Minh rời đi, Sð Thanh Nam mới nhìn Tiêu Dương và Kim Diệu.
“Hiện tại, đây còn là địa bàn của ông không?”
Anh ta cười chế nhạo Kim Diệu.
Kim Diệu nhìn Tiêu Dương với vẻ mặt u ám.
Bây giờ, hai người họ đã mất triệt đề rồi.
Thậm chí còn không biết thân phận của người trước mặt.
“Cậu là ai? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu là nguyên soái một sao, cũng không dám động vào hai chúng tôi!”