Chương 228: Anh là ai mà dám lớn tiếng với tôi
“To gan nhỉ, dám từ chối yêu cầu của tôi, dám mắng tôi, anh có biết tôi là ai không?”
Tả Mộc Nhiên đứng lên, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Rất ít người trong toàn thành phố Cổ Dương dám phớt lờ sự tồn tại của anh ta, nhưng ð một nơi nhỏ bé như Vân Xuyên, lại có người dám phớt lờ anh ta, anh còn không thèm để anh ta vào mắt.
“Anh là cái thá gì?”
Vũ Hoàng Minh quay đầu lại cười nhẹ, đút tay vào túi quần.
Sắc mặt Lý Nguyệt lập tức thay đồi, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Cậu Minh, cậu Tả, hai người…”
“Câm miệng, ở đây không có chỗ cho cô nói, cút đi!”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.
Tả Mộc Nhiên lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.
Lý Nguyệt lo lắng nhìn Vũ Hoàng Minh, không biết nên đi hay ð.
“Giám đốc Lý, cô ra ngoài trước đi.”
Được sự cho phép của Vũ Hoàng Minh, Lý Nguyệt vội vàng rời khỏi văn phòng.
Bị kẹt giữa hai nhân vật lớn này, cô ta thực sự không biết phải nói gì.
“Nhóc con!”
“Tôi cho anh một cơ hội, điều kiện anh nói, ngày mồng tám tháng chín, khách sạn này tôi muốn r “Nếu không, tôi bảo đảm ngày cưới của anh sẽ không suôn sẻ đâu!”
Ta Mộc Nhiên lắc lắc cồ, ánh mắt lạnh lùng.
Hiện tại tập đoàn Tả thị đang trong thời kỳ phát triển cao, theo tin tức đáng tin cậy của gia tộc, công việc kinh doanh ở Vân Xuyên gặp nhiều sóng gió, đây là cơ hội lớn đề mua lại.
Chỉ cần họ giành được 60% doanh nghiệp của Vân Xuyên, gia tộc của họ ở Cổ Dương sẽ đưa nó lên một tầm cao mới.
Trở thành năm top 5 công ty ðở Cổ Dương.
Đến lúc đó, nguồn tài chính chẳng phải cứ ào ào đến à.
“Thế à? Anh đang uy hiếp tôi?”
Nụ cười trên mặt Vũ Hoàng Minh ngày càng dày, nhưng trong mắt anh lại càng lạnh!
Tả Mộc Nhiên nghĩ Vũ Hoàng Minh sợ hãi, liền chế nhạo, “Tôi xem anh chắc cũng là ông chủ của một doanh nghiệp nhỏ nào đó, lần này tôi đến Vân Xuyên là để mua lại các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Chỉ bằng thế này đi, anh ra một cái giá, tôi thua mua doanh nghiệp của anh, thế nào?”
Có thề bao cả khách sạn này sẽ không phải là một người phồ thông.
Người bình thường sẽ không có mức tiêu dùng xa hoa như vậy.
Người trước mặt này dường như là ông chủ của một doanh nghiệp nào đó, chỉ bằng nhân cơ hội này mà mua lại công ty của anh ta.
Như vậy, có thể được coi là đặt nền móng tốt cho Vân Xuyên.
Đến lúc đó, người này sẽ lại đi tuyên truyền, những doanh nghiệp này còn không phải chủ động đưa tới cửa sao?
“Anh muốn mua lại doanh nghiệp của tôi?”
Vũ Hoàng Minh vui vẻ, não người này có vẻ không có nếp nhăn.
“Đúng vậy, anh ra giá đi, giá cả thích hợp tôi liền thu mua!”
Giọng điệu của Tà Mộc Nhiên như thề anh ta đang thu thập những vết rách.
Trong mắt anh ta, những doanh nghiệp ở những nơi nhỏ như Vân Xuyên không quá vài chục tỷ đến một trăm tỷ.
Nếu cao, thì có thể cao đến mức nào chứ?
Ngoại trừ tập đoàn Thanh Vân mới nổi, những công ty khác ở trong mắt anh ta đều không đáng bao nhiêu tiền.
“Có thể nha, tôi cũng muốn tham gia vào công việc kinh doanh của mình.”
“Giá cả à, không đắt, cũng chỉ 1.
tỷ thôi, anh nghĩ sao?”
Vũ Hoàng Minh nói ra con số này, Tả Mộc Nhiên tường rằng mình đã nghe nhầm, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh đầy hoài nghi.
Nhưng sau đó liền nhận ra anh rõ ràng đang giờ trò với chính mình.
“Một nghìn tỷ? Anh đang chơi tôi?”
Sắc mặt Tả Mộc Nhiên u ám, kiên định nhìn anh.
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ nói: “Xem ra anh còn chưa ngu ngốc, còn biết tôi chơi anh.”