Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 270

Chương 270: Có rất nhiều người cầm ảnh chụp của anh đi hỏi khắp nơi

Chuyện này khiến Lý Lăng Thanh tức điên lên, muốn đứng dậy phùi tay bỏ đi ngay và luôn.

Nhưng còn chưa kịp bò đi thì phía sau đã truyền đến tiếng của Vũ Hoàng Minh.

“Anh nhớ phải tính tiền luôn đấy nhé!”

Lý Lăng Thần ôm cả một bụng tức giận!

Đã đàm phán không thành công rồi còn phải tốn một khoản đề tính tiền, suýt nữa khiến anh ta tức đến phụt máu.

Sáng sớm hôm sau.

Vũ Hoàng Minh vừa đưa con gái đến trường thì nhận được điện thoại từ Vương Ma Tâm.

Anh hơi khó hiểu. Khoảng thời gian này hình như Vương Ma Tâm gọi điện thoại cho anh hơi nhiều đấy nhì…

Thế nhưng, chuyện bình thường thì Vướng Ma Tâm cũng chẳng gọi điện cho anh.

Một đống cuộc gọi, chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình.

“Anh Minh, hai ngày nay trong thành phố đột nhiên có rất nhiều người cầm ảnh chụp của anh và anh Trương đi khắp nơi hỏi có ai biết hai người hay không.”

“Tối hôm qua, lúc tôi đang uống rượu với các anh em trong quán bar thì đụng phải một người “Tôi đã cho người bắt anh ta lại, lúc này đang nhốt trong tầng hầm ngầm. Anh có muốn.

sang xem thử hay không?”

Nghe vậy, trong mắt Vũ Hoàng Minh càng lộ vẻ khó hiều hơn.

Hình của mình sao?

Ở Vân Xuyên, người biết đến anh hình như.

không nhiều lắm. Chỉ có những người ở phía trên về cơ bàn là đều biết mình.

Người bình thường thì chẳng mấy ai biết anh cà.

“Được, tôi sang đó ngay đây.”

Hơn mười phút sau.

Trong tầng ngầm quán bar của Vương Ma Tâm.

Một tên nhóc đã bị nhốt ở đây cả một đêm Không được ăn uống gì, cậu ta đã đói đến không còn chút sức lực nào.

Nghe thấy tiếng người mỡ cửa thì tỉnh thần phấn chấn lại ngay.

Vũ Hoàng Minh và Vương Ma Tâm đi vào tầng hầm ngầm.

Trông thấy thanh niên trẻ tuổi đang bị trói trên ghế, anh hơi nhướng mày.

Trông tên này có vẻ chỉ là một thằng côn đồ thôi, sao lại có thể có được ảnh chụp của mình cơ chứ?

Thế nhưng, đề biết được nguyên nhân sự việc thì phải hỏi thử trước cái đã.

Ấy vậy mà, khi thanh niên trẻ nọ trông thấy Vũ Hoàng Minh, cả người đều ngây hết cả ra.

Cậu ta không thề ngờ rằng người trong tấm ảnh lại xuất hiện trước mặt mình.

“Anh Minh, đây là ảnh chụp lấy được từ tay cậu tạ.”

Vương Ma Tâm móc một tấm hình từ túi ra, đưa cho Vũ Hoàng Minh.

Vũ Hoàng Minh vừa trông thấy tấm ảnh thì ánh mắt bắt đầu phát ra khí lạnh.

Tấm ảnh này chẳng phải được chụp ngay lúc anh đang xử lý Bắc Minh Khải ð công trường đấy Sao.

Xem ra anh cũng không cần phải hỏi nữa.

Những người này chắc chắn là do Tập đoàn Bắc Phong tìm đến.

*Tấm ảnh này là ai đưa cho cậu?”

Vũ Hoàng Minh nhìn người thanh niên đang bị trói trên ghế, lạnh lùng hỏi.

Thanh niên này biết rõ, nếu mình không nói ra thì chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận tơi bời.

Nếu như thành thật khai ra có lẽ sẽ không bị đánh.

“Có một ông anh đưa cho tôi, bảo tôi đi hỏi cho rõ hai người trong hình hiện đang ở đâu. Mỗi ngày được một triệu, nếu hỏi ra thì sẽ được ba mưới lăm triệu tiền boa, còn bảo tôi gọi anh em đến làm cùng.”

Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh hơi nheo mắt lại.

Hành động còn chậm hơn một chút so với tường tượng của mình, nhưng cũng không sao.

Nếu đã tìm đến thì mình xử lý thôi.

“Các cậu liên lạc với nhau ð chỗ nào?

“Thanh niên hơi do dự, có về không biết nên nói hay không.

Không đợi cậu ta mỡ miệng thì một đấm cực mạnh đã nên ngay vào bụng.

‘Vương Ma Tâm giật tóc cậu ta: “Lề mà lề mề, muốn chết có phải không?

Thanh niên trẻ chưa được ăn cơm, bị đấm một cú mạnh như vậy thì suýt chút nôn luôn cả mật xanh mật vàng ra.

“Không… không dám.”

“Chúng tôi gặp nhau ở con hẻm nhỏ bên đường Ngọc Thanh.”

Vũ Hoàng Minh nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu.

“Được, vậy đưa chúng tôi đến gặp ông anh kia của cậu.”

Thanh niên nghe vậy thì đột nhiên ngắng đầu, nhìn Vũ Hoàng Minh một cách đầy kinh sợ.

Giọng cậu ta đầu vẻ sợ hãi: “Ông anh à, tôi…

tôi khuyên anh không nên đi đâu, trong tay người đó có hàng nóng đó!”

Chính mắt cậu ta trông thấy bên hông người đó có giắt vũ khít Cũng vì thế nên cậu ta mới không dám nói linh tỉnh.

Nếu dám nói linh tỉnh thì người xui xèo chính là mình.

“Ấy? Thế mà còn có cả vũ khí cơ à, lá gan cũng không vừa.”

Ánh mắt Vũ Hoàng Minh càng thêm rét lạnh.

Dám để lộ vũ khí trước mặt dân thường, trừ lính ra thì những người khác đều không có tư cách đó.

Xem ra người đến là người của Tổ chức Ám Dạ.

“Đi thôi, cậu đưa tôi đến đó ngay đi.”

“Ma Tâm, cời trói cho cậu ta đi.”

Vũ Hoàng Minh phất phất tay, Vương Ma Tâm đi mỡ trói cho cậu thanh niên ngay.

“Anh Minh, có cần tôi phải đem cái đó…”

“Không cần, anh cứ làm tốt việc của mình là được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment