Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 104

Tái ngộ

Trên mặt biển, thỉnh thoảng có vài con hải âu bay qua con thuyền của Talos, thu hút sự chú ý của mọi người bằng tiếng kêu của chúng.

“Sao lại kêu nữa rồi? Lúc nãy tôi đã cho bọn nó ăn rồi mà?” Mễ Đâu đội chiếc mũ che nắng, ngước nhìn bầu trời xanh và những đám mây trắng.

“Những con hải âu này có lòng tham ăn vô tận, nhóc nghĩ có thể cho chúng ăn no sao?” Talos ngậm tẩu thuốc, tay cầm đĩa đựng đầy bữa sáng đi ra, ngồi xuống ngay bên cạnh Mễ Đâu. Anh ta chỉ vào chiếc bể cá trên bàn: “Cái thứ nhỏ này đã ăn chưa?”

Sứa Lam Minh trong bể cá trong suốt rõ ràng không thích Talos, khi Talos chỉ vào nó, nó lập tức bơi xa.

“Haha, nó thông minh thật đấy.” Talos cười lớn.

“Chus đừng bắt nạt nó nữa, hàng ngày lấy nọc độc đã rất vất vả rồi, phải dỗ dành Tiểu Lam mới được.” Mễ Đâu vô cùng cưng chiều nó, đây không chỉ là một sinh vật sống, mà còn là đồng loại của Hạ Vũ. “Ngày nào cháu cũng cho nó ăn đúng giờ, đôi khi nó cũng thử một chút vụn bánh mì. Chú không thấy nó lớn hơn sao? Nó cũng trong suốt như Hạ Vũ vậy.”

Talos gặm chiếc bánh trứng, gật đầu liên tục: “Phát hiện ra rồi, nó lớn gấp đôi rồi. Tôi nghe người ta nói sứa Lam Minh lớn rất nhanh, hơn nữa là một sinh vật có khả năng phát triển vô hạn hiếm có trong tự nhiên. Chỉ cần cho chúng đủ không gian và thức ăn, cộng thêm thời gian, chúng có thể lớn đến cả trăm mét.”

“Không thể nào, sinh học cũng phải tuân theo khoa học chứ, nếu chúng thực sự muốn lớn đến cả trăm mét thì cần phải có đủ năng lượng. Dựa trên tốc độ di chuyển của sứa Lam MInh, chúng rất khó bắt được đủ thức ăn, vì vậy kỷ lục được nhìn thấy lớn nhất hiện tại cũng chỉ là vài chục mét.” Mễ Đâu nói dựa trên thực tế, nhưng sau đó lại đổi ý: “Tuy nhiên, mọi thứ đều có thể xảy ra, nếu được nuôi cấy trong môi trường nhân tạo, cung cấp đủ thức ăn, thì chưa biết chừng lại được đấy.”

Nói xong, cậu bé đặt tay mình lên thành bên ngoài của bể cá.

Con sứa nhỏ rõ ràng không có mắt, nhưng lại cảm nhận được bàn tay quen thuộc qua lớp kính, dán sát vào mặt kính bên trong.

“Chú xem, nó nhận ra cháu rồi.” Mễ Đâu cười nhẹ, “Đây là một sinh vật rất cổ xưa, có lẽ còn cổ xưa hơn cả nhân ngư, có trước cả Hải Tư Nhược La, là sinh vật sống không lâu sau khi đại dương trên Trái Đất hình thành. Chúng có hệ thống sinh học và cảm ứng tinh thần riêng, nói thật, cháu muốn huấn luyện Tiểu Lam đi tìm Hạ Vũ.”

“Nhóc đúng là… một nhà khoa học nhỏ điên rồ. Lão Quỷ có một học trò như nhóc thì coi như đời này đã lời to rồi.” Mặc dù Talos không tin, nhưng anh ta lại rất ủng hộ nghiên cứu của Mễ Đâu. Ai mà ngờ, cậu bé gấu đã từng thao tác lung tung làm nổ tung ngọn hải đăng của anh ta ngày nào giờ lại thành đạt như vậy, Mễ Liên đúng là quá giỏi trong việc dạy dỗ.

“Nhưng, rất khó.” Mễ Đâu tuy vẫn đang cười, nhưng không lạc quan mù quáng, “Chú xem, từ khi cháu nhỏ máu xuống biển, đã hai tháng trôi qua rồi, Mặc An vẫn chưa quay lại.”

“Nhóc nhỏ mỗi ngày sao?” Talos hỏi.

Mễ Đâu ừ một tiếng: “Đúng vậy. Yên Hạ đã giúp cháu lấy ra vài ống nghiệm, mẫu máu chỉ có thể dùng đến sau ba ngày nữa. Mỗi ngày cháu đều lấy một ít nọc độc và máu trộn lẫn, sau đó thả xuống biển. Nếu dùng hết, có lẽ chúng ta lại phải xuống lấy thêm, lần này phải lấy nhiều hơn một chút, cố gắng làm trống hết phòng mẫu.”

“Lẽ ra không phải như vậy… Chẳng lẽ Mặc An không cảm nhận được? Nếu cảm nhận được thì chắc chắn nó sẽ tìm về, Hạ Vũ là người duy nhất nó cắn khi nó nở.” Talos dùng khăn giấy lau miệng, xé nhỏ chiếc bánh mì nướng còn lại, ném lên trời.

Một đàn hải âu lớn đậu trên xà ngang cánh buồm, nhận thấy có thức ăn, chúng thể hiện sự thèm ăn vượt trội hơn bình thường. Những đôi cánh trắng muốt xòe rộng giữa không trung, chúng bay thành đàn, lượn vòng quanh, thỉnh thoảng tranh giành miếng bánh mì mà Talos ném ra, thỉnh thoảng lại bay sát mặt biển, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt vô cùng, làm cho cả vùng biển trở nên sôi động.

Tiếng kêu không ngừng nghỉ, cứ như thể đàn hải âu này có thể ồn ào mãi mãi. Thế nên khi chúng đột nhiên im bặt, mọi thứ trở nên rợn người, giống như bị mất điện đột ngột.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả hải âu đều không kêu nữa, đôi cánh khép lại như chưa từng xòe ra, lũ lượt bay ập xuống xà ngang cánh buồm. Mễ Đâu và Talos nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chắc chắn đây không phải là chuyện tốt!

Chúng không giống như đã ăn no rồi bay về, mà giống như đang chạy trốn!

Chết tiệt, có phải động đất dưới đáy biển không? Hay là sóng thần? Hay là… một loại tai họa nào đó mà mình chưa từng nghe nói đến? Mễ Đâu ngay lập tức mở nắp bể cá, nhỡ đâu thuyền bị lật, ít nhất Tiểu Lam đáng yêu sẽ không bị mắc kẹt trong chiếc hộp kính. Sau đó, cậu bé móc dây an toàn trên boong tàu vào thắt lưng, chờ đợi thảm họa chưa biết này.

Và Talos đã quay lại phòng điều khiển, nhìn vào thiết bị dò tìm. Tuy nhiên, trên thiết bị không hiển thị bất kỳ dao động nào, đại dương vẫn bình thường. Vậy thì… câu trả lời duy nhất…

Chỉ có thể là câu trả lời này! Talos lao ra khỏi phòng điều khiển, chạy về phía mũi tàu. Anh ta kéo tay Mễ Đâu, cả hai loạng choạng chạy lên vị trí cao nhất ở mũi tàu, trên mặt biển xuất hiện vô số con sóng, như những đường thẳng màu trắng, và đích đến chính là con tàu của họ.

“Đó là cái gì?” Mễ Đâu vừa tò mò vừa kinh ngạc.

“Là nhân ngư! Nhân ngư đến rồi!” Talos không thể nhìn rõ số lượng và nhánh nhân ngư, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Mạnh Thanh Thanh, nhánh nhân ngư thích hoạt động ở độ sâu khoảng 1000 mét và trên mặt biển chỉ có hải yêu, và chỉ có hải yêu mới có thể bơi với tốc độ như vậy. Một đoàn hải yêu khổng lồ đang tiến về phía con tàu của họ, vượt qua mọi chướng ngại vật, không gì có thể cản nổi.

Không hề sợ hãi.

Không còn gì có thể ngăn cản bước tiến của hải yêu, những cơn sóng lớn bị vây cá ở khuỷu tay dễ dàng lật tung. Những con sóng trắng không còn là độc quyền của đại dương, vây đuôi màu đen nhảy múa trên mặt biển, tạo ra những gợn sóng nổi gân, khiến nước có một hình dạng cứng rắn. Nhìn từ xa, cả một vùng nước biển đã biến thành một màu đen phản chiếu.

“Là họ sao? Mạnh Thanh Thanh và những người khác?” Mễ Đâu cuối cùng cũng nhìn rõ, run rẩy hỏi. Họ đã quay lại, có phải sẽ mang về một vài tin xấu không?

“Là họ!” Talos nhìn ra mặt biển, anh ta cũng không biết siêu năng lực của mình là gì, nhưng anh ta luôn có thể nhận ra Mạnh Thanh Thanh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mễ Đâu lại quay đầu về phía đại dương, hồi hộp chờ đợi câu trả lời cuối cùng, nhưng kỳ lạ là những con sóng mạnh mẽ đó khi đến gần con tàu, cách khoảng một trăm mét, lại biến mất không dấu vết.

Như một giấc mơ, biến mất ngay lập tức.

“Chuyện gì vậy? Họ đâu rồi?” Mễ Đâu lo lắng nhìn xung quanh, sợ rằng vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Chẳng lẽ mình ở trên biển quá lâu nên đã bị ảo giác? Điều này cũng có thể xảy ra, các thủy thủ đi biển quá lâu đều sẽ bị, mình có phải cũng…

Tuy nhiên, ngay sau đó, tiếng động trên mặt biển đã đập tan suy nghĩ của cậu bé, vô số bóng đen nhảy vọt lên, mang theo những giọt nước trong suốt đáp xuống con tàu của Talos, khiến thân tàu hơi chao đảo. Nước biển bắn tung tóe, một vài giọt trực tiếp làm ướt mặt và quần áo của Mễ Đâu, cậu bé đứng bất động nhìn, đôi mắt đã quên cách chớp.

Cậu bé không chớp mắt.

Ngay sau đó, Mễ Đâu lao như bay, lao vào tấm lưng rộng lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó.

“Mặc An!”

Cơ thể như bị một cú va chạm mạnh, sức mạnh của người tổng hợp gấu khiến Mặc An hơi chao đảo. Chiếc vây cá màu đen căng ra như một cây cung uốn cong, thay thế đôi chân đứng trên boong tàu. Khi hắn quay lại, dang rộng vòng tay, ôm lấy người bạn tốt Mễ Đâu vào lòng, cả hai cùng lúc ướt sũng.

“Mặc An!” Mễ Đâu ngẩng đầu lên, xác nhận một lần nữa.

Mặc An đã khác trước rất nhiều, gầy đi không ít. Mất tích hơn nửa năm nay, tóc hắn đã dài ra, ban đầu là mái tóc ngắn gọn gàng, thuận tiện cho việc huấn luyện và di chuyển tại trung tâm quản lý, giờ đã dài đến tận xương bả vai. Tóc bạc nhỏ nước, đẹp đến lạ thường, nhưng những vết sẹo lớn ở ngực và lưng lại tiết lộ sự thật của tất cả, Leviathan suýt chút nữa đã giết hắn.

“Mặc An.” Mễ Đâu nghẹn ngào hai giây, “Sao bây giờ cậu mới về?”

Mũi cậu bé nhanh chóng cay xè, cay đến mức cả khuôn mặt bắt đầu tê dại. Làn da dưới mắt lấm tấm tàn nhang co giật hai cái, Mễ Đâu òa khóc nức nở trong vòng tay của Mặc An. Cậu cuối cùng cũng có thể khóc rồi, tha hồ trút hết nỗi bất an và tủi thân suốt nửa năm qua, mấy tháng không tìm thấy đồng đội, cậu bé thậm chí còn không dám khóc.

Tiếng khóc được truyền đi rất xa, rất xa trên mặt biển.

“Xin lỗi, tớ bơi hơi chậm.” Giọng Mặc An khàn đặc, khi quay lại đất liền. Trên cổ hắn vẫn đeo mặt dây chuyền đá xanh biển, chỉ là ở thắt lưng có thêm một sợi dây, buộc một chiếc chai thủy tinh trong suốt. Chai thủy tinh đựng đầy những viên kim cương màu hồng, mỗi viên đều được hắn cất giữ cẩn thận.

Mặc An không nỡ vứt chúng đi, hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, nhưng trên đường trở về vẫn khóc quá nhiều lần. Kể từ ngày lấy lại ký ức, hắn đã bơi không ngừng nghỉ, cả ngày lẫn đêm, theo mùi máu của hạ Vũ mà đến, nhưng vẫn mất cả một tháng.

Tính ra, hắn đã mất trí nhớ lâu như vậy.

“Cậu chậm quá, tớ suýt nữa đã nghĩ…” Mễ Đâu vẫn còn đang khóc, không thể nói được gì. Mặc dù hiện tại mới chỉ tìm thấy một người đồng đội, nhưng đây giống như một điềm báo tốt nhất, nói với cậu bé rằng, cuộc đối đầu giữa họ và Nữ Oa chưa hề thua, tất cả những người đã mất tích đều sẽ quay trở lại.

“Sao tớ lại mất trí nhớ lâu như vậy nhỉ? Tớ thực sự quá chậm, tớ nên quay lại ngay lập tức.” Mặc An lắc đầu, đã lâu lắm rồi hắn không được phơi nắng như thế này. Ánh nắng mặt trời lại chiếu lên làn da hắn, cảm giác này khiến hắn rất xa lạ, nhân ngư không quen với ánh nắng mặt trời, nhưng hắn thì khác.

Hắn là con cá được Hạ Vũ nuôi lớn, đi theo Hạ Vũ chạy đông chạy tây, luôn sống trên bờ.

Talos không muốn làm phiền cuộc hội ngộ của họ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Mạnh Thanh Thanh, đỡ cô ấy đứng dậy: “Sao cô không phái chị em về báo cho chúng tôi?”

“Không kịp.” Mạnh Thanh Thanh cũng gầy đi rất nhiều, “Tôi cứ đuổi theo lộ trình của Mặc An, nhưng lần nào cũng chậm một bước, đồng bào đều nói một người hải yêu nam đeo pha lê ở cổ vừa mới rời đi. Cuối cùng, trên đường lại gặp được họ quay lại, và những đồng bào khác, vậy là mới tập hợp được.”

“Ôi trời.” Talos lắc đầu, con đường này thật sự quá gian nan, đại dương thì rộng lớn đến mức phi lý.

“May nhờ có máu của Hạ Vũ.” Mạnh Thanh Thanh th* d*c, “Mặc An nói, nếu không phải máu của Hạ Vũ đã khiến nó nhớ lại những chi tiết cuối cùng, nó không thể nhớ lại nhanh đến vậy. Còn mọi người thì sao, có tiến triển gì không?”

Talos lắc đầu, họ hoàn toàn không có tiến triển gì.

Tiếng khóc của Mễ Đâu kéo dài nửa tiếng, lúc đứt quãng, lúc to lúc nhỏ. Đôi khi mọi người đều nghĩ cậu sẽ dừng lại, nhưng cậu lại lấy hơi và tiếp tục khóc lớn, trong khi đó, Mặc An lại trở nên chững chạc và điềm tĩnh hơn trước rất nhiều, không những không trêu chọc cậu bé mà còn luôn an ủi.

“Đừng khóc nữa, tớ đã về rồi mà.” Mặc An đưa khăn mặt cho cậu bé.

“Được rồi, tớ không khóc nữa.” Mễ Đâu nói không giữ lời, nước mắt vẫn cứ rơi xuống, “Cậu có thể mặc quần vào trước được không?”

Mặc An nhìn xuống đôi chân vừa biến lại, tr*n tr**ng đứng trước mặt cậu bé: “Tớ không quen dùng chân nữa rồi, cứ cảm thấy đuôi cá thoải mái hơn. Không phải tớ không muốn mặc, mà là chiếc quần da của Talos, tớ mặc không vừa.”

“Ai bảo nhóc cao lớn như vậy?” Talos cũng vất vả lắm mới tìm được một chiếc váy của Mạnh Thanh Thanh, “Mặc tạm quanh mông đi!”

Mặc An bất đắc dĩ kéo chiếc váy lên, cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với một cảnh tượng hồi nhỏ của hắn, hắn lại một lần nữa mặc váy.

“Xin lỗi, tớ không tìm thấy những người còn lại.” Mễ Đâu khóc gần đủ rồi, uống một ngụm lớn nước mật ong, “Đặc biệt là Hạ Vũ, không có chút tin tức nào, tớ là một con gấu nhỏ vô dụng.”

“Đương nhiên không phải, nếu không phải cậu nghĩ ra phương pháp dùng mẫu máu, thì bây giờ tớ vẫn còn lơ mơ dưới biển.” Mặc An còn sốt ruột hơn cậu bé, xla của hắn đã biến mất, “107 và Hy Ban đâu? Hướng Tinh đâu?”

“Mọi người hình như đều… thất lạc rồi.” Mễ Đâu khẽ nói.

Mặc An đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn của cậu bé: “Không sao, tớ sẽ đi tìm. Tớ đã nói với các đồng loại thuộc nhánh khác rồi, bảo họ chú ý một chút đến một nhân ngư Song Vĩ bị thương và Bạch Siren.”

“Nhóc mà tìm được thì quá dễ rồi, tạ ơn trời đất.” Talos cảm thán, trước mắt hắn dường như là một phép màu, “Tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần tìm thấy một người, chắc chắn sẽ tìm thấy những người khác.”

“Đúng vậy, chắc chắn sẽ tìm thấy, Nữ Oa không thể giết Hạ Vũ, hạ Vũ là quân cờ trong tay nó.” Mặc An đứng dậy, cố gắng hết sức che giấu sự lo lắng trong lòng. Đột nhiên, hắn quay người lại, chỉ vào chiếc bể cá trên bàn: “Đó là…”

“Ồ, nó là Tiểu Lam, là một thành viên của sứa Lam Minh. Mấy ngày nay đều là nó cung cấp nọc độc cho tớ, nó đã nhận ra tớ rồi, chúng có trí tuệ!” Mễ Đâu đi đến bên cạnh bàn, đặt tay lên lớp kính. Nhưng lần này cậu bé lại thất vọng, Tiểu Lam dường như không nhận ra cậu bé, không bơi lại gần.

“Thấy chưa, tôi đã bảo nó không nhận ra người mà.” Talos nói.

“Tiểu Lam…” Mặc An bước tới, tò mò áp cánh tay mình lên lớp kính, phép màu lại xảy ra, Tiểu Lam bơi “pụp pụp” đến mặt trong của kính, va đập liên tục, còn sốt sắng hơn bất cứ lúc nào.

“Nó… nhận ra tôi sao? Khi ở dưới biển, tôi đã nhìn thấy cả một đàn sứa Lam Minh, chúng không làm hại tôi, hình như là cố ý đến tìm tôi.” Mặc An lại nhớ lại cảnh tượng ở rãnh biển, “Tiểu Lam, có phải mày muốn nói với tao điều gì không? Mày… nhận ra tao sao?”

Con sứa nhỏ không biết nói lại một lần nữa va đập vào mặt trong của kính, lớp thạch bán trong suốt mềm mại gần như sắp vỡ.

“Nó quả nhiên nhận ra tôi.” Lần này, Mặc An đã xác nhận suy nghĩ trong lòng, mạnh dạn đưa tay vào bể cá.

Bình Luận (0)
Comment