Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 114

Giải cứu trong thế giới ảo (3)

Mặc An cảm thấy có chút hỗn loạn.

Không chỉ hắn nghĩ vậy, Lão Quỷ cũng có cùng quan điểm. Khi ông ta tỉnh lại đã đứng ở đây rồi, nhưng phải mất một thời gian mới thích nghi với thế giới ảo. Khi nhìn thấy Mặc An và Hạ Vũ, ông và Mặc An đã trao đổi ánh mắt. Hai chiến binh đã quen với chiến đấu đẫm máu trong thế giới thực đều cảm thấy khó chịu và bối rối, sau đó toàn thân tê liệt

Tại sao lại tĩnh lặng như vậy?

Tại sao lại bình yên như vậy?

Tại sao lại là một thế giới như thế này?

Lão Quỷ đọc sách nhiều hơn Mặc An, ông hiểu rõ môi trường này đến từ đâu. Rất lâu về trước, những thị trấn nhỏ ven biển hoặc các thành phố trên đảo trên Trái Đất trông y hệt như thế này. Nữ Oa chắc chắn đã lấy chúng làm nguyên mẫu AI, tái tạo lại một thế giới giả tạo, tươi đẹp và bình yên.

Lão Quỷ lại nhìn về phía Hạ Vũ, trong lòng có hai cảm xúc đan xen, chua xót và bình yên, liên tục giằng xé anh ấy. Giống như Mặc An, mọi tưởng tượng của ông về thế giới ảo đều đến từ phía đối lập với Nữ Oa. Vì vậy, ngay khoảnh khắc kết nối, Lão Quỷ đã rất lo lắng họ sẽ hạ cánh ở một thành phố giống như Thanh Diệu, và người bạn Hạ Vũ của họ sẽ trở thành kẻ thù.

Nữ Oa có thể đã tẩy não Hạ Vũ, khiến họ có lập trường khác nhau, và phải chiến đấu với nhau. Không có khả năng hòa giải trong kiếp này. Nếu không hòa giải, họ sẽ không thể đưa Hạ Vũ rời đi.

May mắn là không có… Mặc dù Hạ Vũ đã sống ở đây suốt nửa năm, nhưng có vẻ cậu rất vui vẻ, gia đình hạnh phúc, và còn tìm thấy người em gái mà mình luôn mong nhớ. Lão Quỷ nhìn lên bầu trời xanh biếc. Tất cả công nghệ cao hiện đại mà ông và Mặc An quen thuộc đều biến mất, chỉ có thể từ từ quay trở lại vài trăm năm trước.

“Chào chú, để cháu mở cửa!” Hạ Vũ đã chạy ra mở cửa, “Xin lỗi đã để chú chờ lâu… Xin hỏi chú tên là gì?”

Cổng rào mở ra, Lão Quỷ và Hạ Vũ chỉ cách nhau một bước chân, ông ta mỉm cười. Trong lòng vẫn coi Hạ Vũ như đứa trẻ đáng thương ngày nào ở tầng trung gian, giọng nói bất giác run rẩy.

“Cứ gọi tôi là Lão Quỷ thôi, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Hạ Vũ trước mặt Lão Quỷ hòa làm một với đứa trẻ đến tầng trung gian để kiếm sống vào ngày đầu tiên. Chỉ là ở đây, đôi mắt Hạ Vũ có màu sắc bình thường.

Cậu không còn có đôi đồng tử màu nước nữa, chỉ là một đôi mắt đen bình thường. Khi ánh sáng thay đổi, lướt qua mắt cậu, màu đen sẽ chuyển thành màu nâu trà, một đôi mắt rất đỗi bình thường.

“Lão Quỷ… Lão Quỷ? Tên của chú thật dễ nhớ.” Hạ Vũ dẫn người vào sân, không khỏi nhìn thêm vài lần. Lạ thật, người này và mình rõ ràng là chưa từng quen biết, tại sao cũng nhìn mình bằng ánh mắt đó? Tại sao lại nhìn kỹ như vậy?

Sau khi đón người vào, Chương Minh Kiều và Hạ Lị đã tiếp quản việc phỏng vấn, tạm thời không còn chuyện gì để ba đứa trẻ làm nữa. Hạ Vũ và Hạ Hiểu Hiểu lên lầu dọn cặp sách. Mặc An, với tư cách là “học sinh chuyển trường ngày đầu tiên” hoàn toàn không có manh mối, không biết phải làm gì, đành đứng bên cạnh “bố mẹ”, cùng phỏng vấn Lão Quỷ.

Ừ, phỏng vấn người bạn cũ Lão Quỷ của mình.

Vẻ mặt của Lão Quỷ càng ngày càng phức tạp. Cái gì đây, cậu nhóc còn trở thành cấp trên của mình sao?

“Đại khái là vậy, bao ăn ở, một tuần nghỉ hai ngày. Bình thường cũng có thể đi theo thuyền đánh cá ra khơi làm việc, không vất vả lắm.” Chương Minh Kiều giới thiệu.

Lão Quỷ gật đầu. Là một lính đánh thuê thường xuyên phải đến những khu vực ăn mòn điện tử để giải quyết rắc rối, đây là lần đầu tiên ông chấp nhận một công việc đơn giản và trực diện như vậy. Công việc quá dễ dàng, cho cá ăn, dọn dẹp ao cá, ra khơi đánh cá. Thực ra, những công việc này hoàn toàn không cần thuê người. Nhưng không còn cách nào khác, Linh Thạch đã yêu cầu Chương Minh Kiều và Hạ Lị phải thuê người, họ phải chấp nhận ông.

“Những vấn đề còn lại anh có thể bàn bạc với bà xã tôi. Để cô ấy dẫn anh đi tham quan môi trường làm việc nhé. Cuộc sống ở đây của chúng tôi rất an nhàn, chỉ là có chút an nhàn đến nhàm chán, mong anh thông cảm.” Chương Minh Kiều là người đầu tiên đứng lên, “Xin lỗi, tôi phải đưa bọn trẻ đi học trước. Chúng ta sẽ lập hợp đồng sau khi tôi về.”

“Được, được, không thành vấn đề.” Lão Quỷ cũng đứng lên, bắt tay với ông chủ của mình, “Đây là con trai của anh à?”

Chương Minh Kiều vỗ vai Mặc An, giới thiệu một cách đầy tự hào: “Đúng vậy, thằng bé tên là Mặc An, trước đây sống ở thành phố Thanh Diệu. Bây giờ sống cùng chúng tôi. Thằng bé vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây, cũng chưa từng sống ở thành phố ven biển. Nếu anh thấy thằng bé xuống biển, nhất định phải nhắc nhở nó, đừng để nó nghĩ rằng biển không có nguy hiểm. Khoan đã, Tiểu An, con biết bơi không?”

Mặc An, một nhân ngư chính hiệu, lắc đầu: “Không biết bơi. Bơi khó lắm.”

“Hôm khác bố tự mình dạy con nhé.” Chương Minh Kiều nói với vẻ mặt áy náy, “Trước đây bố dành cho con quá ít thời gian… là bố đã bỏ bê con, sau này bố sẽ bù đắp thật tốt.”

Mặc An nhíu mày. Đối diện với tình yêu thương của một “người cha”, hắn chỉ cảm thấy bối rối. Mối quan hệ cha con trong xã hội loài người hoàn toàn khác với nhân ngư. Ông ấy lại còn cảm thấy hối hận vì đã dành ít thời gian cho mình sao? Vậy bây giờ mình nên trả lời thế nào đây?

“Ồ, không sao ạ.” Cuối cùng Mặc An đáp lại một cách khô khan, hắn đã cố gắng hết sức. Cái gọi là tình yêu của cha mẹ, hắn vẫn không thể cảm nhận được.

Không lâu sau, hai anh em mặc đồng phục từ trên lầu đi xuống, mỗi người đều đeo một chiếc cặp sách. Mặc An đứng dưới cầu thang, như đang mơ. Hắn nhìn Hạ Vũ từng bước từng bước đi xuống cầu thang, cho đến khi đến bên cạnh mình. So với trạng thái ban đầu khi vừa gặp mặt, nhịp thở của Mặc An đã ổn định hơn rất nhiều. Nhưng nhịp tim mạnh mẽ vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, khiến hắn không thể hoàn toàn bình tĩnh.

Và Hạ Vũ như thế này, hắn cũng chưa từng thấy qua.

“Chúng ta đi thôi.” Hạ Vũ đã đứng trước mặt hắn.

“Được… đi thôi.” Mặc An cứng nhắc gật đầu. Lần này hắn đã kiểm soát được, không lao lên ôm lấy cậu nữa.

Chương Minh Kiều lái xe. Hạ Hiểu Hiểu quen ngồi ghế phụ, ghế sau chỉ có hai người Mặc An và Hạ Vũ, Mặc An không ngừng liếc nhìn bằng khóe mắt. Hạ Vũ trong ấn tượng của hắn có rất nhiều khía cạnh, nhưng chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như thế này. Rất tươi mới, rất thoải mái, chỉ có niềm vui, không có áp lực sinh tồn.

Hạ Vũ trong thế giới thực sự đã quá mệt mỏi, chưa bao giờ sống vì chính bản thân mình. Lo lắng cho người khác, lo lắng điểm số không đủ, lo lắng thế giới thực sụp đổ, gần như đã làm cậu kiệt sức.

Bây giờ cậu có thể mặc áo phông trắng, quần short xanh trắng, đi giày thể thao trắng, đội mũ lưỡi trai. Cậu để lộ một đoạn bắp chân, ngồi bên cạnh Mặc An uống nước chanh. Trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ điện tử. Khi nhận thấy ánh mắt của mình, cậu mỉm cười dịu dàng, đặt chai nước xuống và lau khóe miệng ướt.

“Em cứ nhìn anh mãi, có phải em rất căng thẳng không?” Hạ Vũ hỏi.

Hạ Hiểu Hiểu nghe thấy, quay đầu lại: “Em ấy đâu có căng thẳng, em ấy vừa gặp đã ôm anh rồi.”

“Đó là vì hai anh em chúng nó có quan hệ tốt, hợp nhau.” Chương Minh Kiều cho rằng tất cả là do tính cách của hai đứa trẻ hợp nhau, đây cũng là cảnh tượng mà ông ấy vui mừng khi thấy, “Con còn làm vỡ đầu người ta nữa.”

“Con xin lỗi rồi.” Hạ Hiểu Hiểu sờ vào túi quần, ném cho Mặc An một thanh sô cô la, “Vị muối biển, coi như là bồi thường đi.”

“Cảm ơn.” Mặc An nhận lấy, hắn chưa từng ăn sô cô la. Trong thế giới thực hình như không có thứ này, chắc nó cũng giống thanh năng lượng thôi.

Chương Minh Kiều nhìn hắn qua kính chiếu hậu, xúc động nói: “Thay đổi môi trường sống chắc chắn sẽ không quen, lúc bố mới đến đây cũng đã từng bối rối một thời gian. Trên đảo mình chỉ có một trường cấp ba, con yên tâm, áp lực học tập không đáng sợ như ở thành phố Thanh Diệu đâu. Sau này ba đứa học cùng trường, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Đúng vậy, bình thường bọn anh đều đi xe đạp. Hôm nay là ngày đầu tiên em đến nhập học nên bố mới lái xe đưa chúng ta đi.” Hạ Vũ muốn em trai mình nhanh chóng thích nghi, “Tối nay tan học anh sẽ đi cùng em mua một chiếc xe đạp nhé. Em biết đạp xe không?”

Xe đạp? Thú đó là gì vậy? Mặc An giả vờ hiểu và lắc đầu: “Không biết, nhưng em luôn muốn học.”

“Vậy để anh dạy cho.” Hạ Vũ lấy một chai nước chanh tự làm ở nhà trong cặp sách ra, nhét vào tay Mặc An.

Mặc An nắm chặt chai thủy tinh, hắn là người duy nhất lạc lõng trong chiếc xe này. Hắn làm sao hiểu được “trường cấp ba”, “áp lực học tập” và “xe đạp”. Cuộc đời trước đây của hắn chỉ có sinh tồn, huấn luyện và ăn mòn điện tử. Một khi con người thư giãn, thời gian dường như trôi đi rất chậm, và phong cảnh ngoài cửa sổ là thứ hắn chưa bao giờ được ngắm nhìn.

Tốt quá, ít nhất khi Hạ Vũ ở đây không phải chịu khổ.

Mười mấy phút sau, Chương Minh Kiều dừng xe trước cổng một trường trung học. Giờ này đã qua buổi đọc sớm, đang là tiết học đầu tiên, không gian rất yên tĩnh. Vừa vào trường, Mặc An bắt đầu quan sát môi trường và các chi tiết mới, đồng thời chú ý đến sàn cao su dưới chân.

“Đây là đường chạy cao su mới thay năm nay đấy.” Hạ Vũ giới thiệu, “Bên kia là khu cấp hai, bên này là khu cấp ba, xa nhất là nhà thi đấu và hồ bơi. Môn thể thao thế mạnh của trường chúng ta chủ yếu là bóng rổ và bơi lội, sau này để anh cùng em học nhé.”

“Anh, sao anh lại coi em ấy là con nít vậy? Hahaha.” Hạ Hiểu Hiểu bật cười, phía sau là một mảng cây xanh rộng lớn.

“Đúng vậy, sao anh lại coi em ấy là con nít vậy… lạ thật.” Hạ Vũ cũng cười theo em gái.

Bởi vì chính anh đã nuôi dưỡng em từ một đứa trẻ đến lớn như vậy. Mặc An hiểu rõ trong lòng, nhưng chỉ có thể kìm nén nỗi nhớ sâu sắc.

Chương Minh Kiều đưa các con vào tòa nhà dạy học, đi thẳng đến chỗ hiệu trưởng. Trong lúc ông và hiệu trưởng trao đổi, bọn họ ngồi ở hành lang trò chuyện, Mặc An chỉ có nhiệm vụ lắng nghe. Hắn nghe Hạ Vũ và Hạ Hiểu Hiểu nói về hội thao và lễ hội âm nhạc của trường, nói về lễ hội bắn pháo hoa và chợ cá vàng trên đảo, mỗi từ đều xa lạ với hắn.

Thế giới này trong lành quá!

“Xong rồi.” Nửa tiếng sau, Chương Minh Kiều, người đã làm xong thủ tục nhập học cho Mặc An, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, “Bây giờ bố đưa Mặc An đến văn phòng khối 12 để thằng bé chọn lớp. Tiểu Vũ, con đưa Hiểu Hiểu đi học trước đi.”

“Vâng.” Hạ Vũ lấy điện thoại ra khỏi túi, “Mặc An, chúng ta thêm thông tin liên lạc đi, lát nữa em nói cho anh biết lớp của em, tan học anh sẽ đi tìm em, trưa anh sẽ cùng em ăn cơm nhé.”

“Được thôi.” Mặc An cũng ngoan ngoãn sờ vào túi quần, rồi… phát hiện túi quần trống rỗng!

Linh Thạch không cấp cho hắn thiết bị liên lạc sao?

“Sao thế?” Hạ Vũ nhận ra sự lúng túng của Mặc An.

“Không có gì, không có gì.” Mặc An xua tay, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Em hình như làm mất rồi.”

“Mất cái gì?” Hạ Vũ lại hỏi.

Cuống họng Mặc An cử động liên tục: “Chính là cái thứ trong tay anh đó.”

Quyền hạn của Linh Thạch bị kiểm soát, không truyền thông tin của thế giới ảo này vào não Mặc An, đến cả cái thứ Hạ Vũ cầm trên tay tên là gì hắn cũng không biết. Hạ Vũ cúi đầu nhìn, chợt hiểu ra: “Em làm mất điện thoại rồi?”

“Có phải để quên trên xe không?” Hạ Hiểu Hiểu quay đầu lại hỏi.

“Không biết, nhưng em nghĩ chắc không có trên xe đâu… Điện thoại, điện thoại bao nhiêu tiền?” Mặc An như một người gặp khó khăn, chờ đợi sự giúp đỡ của Hạ Vũ. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp nghe Hạ Vũ mở lời, bên tai vang lên một tiếng kim loại chói tai, rất giống tiếng gào thét của những tòa nhà cao tầng ở thành phố Ngọc Côn.

Âm thanh đó kích hoạt cơ thể Mặc An, người luôn trong trạng thái căng thẳng sẵn sàng chiến đấu. Hắn vòng tay qua eo Hạ Vũ, giữa tiếng chuông vào lớp của trường cấp ba, ôm Hạ Vũ nhảy thẳng từ cửa sổ lầu ba xuống.

Mau trốn! Mặc An chỉ có một suy nghĩ này! [tr ơi, con cá này]

Bình Luận (0)
Comment