Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 128

Giải cứu trong thế giới ảo (17)

Tốc độ chạy về cực kỳ nhanh.

Hạ Vũ không phải là người yêu thích thể thao, bình thường ở trường cậu còn hay trốn tiết thể dục, tập thể dục buổi sáng cũng không mấy nghiêm túc. Thể lực cậu ở mức trung bình, đặc biệt không thích chạy bộ. So với các hoạt động trên mặt đất, cậu thích ngâm mình trong nước biển hơn, để mặc nước biển cuốn mình đi xa, bồng bềnh trôi nổi, tùy ý mà thôi.

Thế nhưng giờ đây, cậu lại nghi ngờ tốc độ chạy trốn của mình đã vượt qua kỷ lục của trường, biết đâu còn vượt cả kỷ lục quốc gia! Cảnh vật hai bên điên cuồng lùi về phía sau trong tầm mắt cậu, tất cả đều mất đi màu sắc vốn có, trở nên rùng rợn đến lạ thường.

Cảm giác kỳ lạ này lại xuất hiện. Hạ Vũ giảm tốc độ, lần đầu tiên cậu nhận ra cậu đã không còn thân thuộc với nơi này nữa.

Nơi này rốt cuộc là đâu? Sao lại xa lạ đến thế? Những con đường này dẫn đến đâu? Nhà của mình ở đâu?

Những người đi đường tuy đang mỉm cười, nhưng trong mắt Hạ Vũ, tất cả họ đều tràn ngập dấu hỏi, như thể chính họ cũng không chắc mình đang ở đâu. Cảm giác kỳ lạ thoáng qua rồi biến mất, vài giây sau Hạ Vũ nhận ra con phố này, chẳng phải đây là nơi mình đã lớn lên sao? Chẳng phải đây là đảo Bồng Hồ sao?

Đương nhiên rồi, mình đã sống ở đây 18 năm, sao có thể lạc đường được? Hạ Vũ muốn tự cười nhạo mình, nhưng đây không phải là lúc thích hợp. Thế là cậu nhấc chân tiếp tục chạy về hướng nhà, khi về đến nơi thậm chí còn không đi cửa chính, mà theo bản năng chọn cửa sau.

Cửa sau rất ít khi được dùng, có lẽ chỉ có Mặc An thích dùng. Khi vặn tay nắm cửa sau, trong đầu Hạ Vũ hiện lên một ý thức mơ hồ: Cậu không muốn bố mẹ biết chuyện cậu bỏ trốn về nhà.

Lúc này, cậu đáng lẽ phải đang ở phố Cá vàng cùng em trai và em gái. Ba anh em vui vẻ đi cùng nhau, mỗi người chọn một con cá vàng nhỏ yêu thích rồi tặng cho nhau như một món quà mang lại may mắn. Sau đó, họ sẽ cùng đi ăn kem sữa, mua chong chóng và chuông gió. Cậu sẽ mua cho Mặc An một chiếc bùa hộ mệnh bằng đá, mua cho em gái một chiếc vòng tay thủy tinh nhỏ.

Nếu bố mẹ mà phát hiện mình bỏ chạy về, chắc chắn sẽ tra hỏi đến cùng, vậy thì thân phận thật sự của Mặc An sẽ không thể giấu được… Chờ đã, tại sao mình lại phải giấu thân phận thật của Mặc An? Em ấy rốt cuộc là cái gì! Đầu óc Hạ Vũ rối bời, mạch suy nghĩ logic đã rời bỏ cơ thể cậu, chỉ còn lại một đống mã lộn xộn không thể giải được.

Hít, thở, hít. Hạ Vũ hít thở sâu, chạy về phòng và đóng sầm cửa lại. Căn phòng sạch sẽ nhưng không có chỗ nào để ẩn nấp. Giờ thì sao, giờ phải làm gì đây?

Hạ Vũ ngồi xuống mép giường, hai tay ghì chặt lấy mặt, cố gắng nhớ lại sự thay đổi thoáng qua của Mặc An. Đôi mắt đối phương có thể biến thành màu đen tuyền, và còn có thể khiến tất cả cá vàng trên phố hoảng sợ, vậy thì…

Không đợi Hạ Vũ nghĩ ra, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân!

Tiếng bước chân chậm rãi tiến đến, rồi dừng lại ngay trước cửa phòng cậu, bất động, hệt như cảnh tượng đêm đó tái hiện. Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, giác quan thứ sáu của cậu lúc này nhạy bén đến đỉnh điểm. Trực giác mách bảo người ngoài cửa chính là Mặc An, đối phương đã đi theo cậu về, cũng vào nhà bằng cửa sau.

Bây giờ hắn đến trước cửa phòng ngủ của cậu, định xông vào làm gì? Giết người diệt khẩu? Hay đơn giản là ăn thịt cậu? Loài người sắp tuyệt chủng rồi sao?

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, sau vài tiếng gõ cửa, quả nhiên là giọng của Mặc An, mang theo chút lo lắng và vội vã: “Anh, anh về rồi sao? Em đi theo anh về, điện thoại của anh rơi ngoài đường rồi.”

Điện thoại? Điện thoại đâu? Hạ Vũ đã trở thành một đứa trẻ vụng về, hoảng loạn và mất phương hướng, quên mất mình đã để điện thoại ở đâu. Thế nhưng lúc này hai túi cậu trống rỗng, chưa nói đến điện thoại, cả chùm chìa khóa xe cậu mang theo cũng mất rồi.

“Cả chìa khóa xe và chìa khóa nhà của anh đều ở cùng một chùm.” Mặc An như thể cảm nhận được Hạ Vũ đang tìm gì. Hắn nắm chặt điện thoại và chùm chìa khóa, không chắc liệu bước “chủ động tiết lộ” này có tốt không. Nhưng dù tốt hay không, bước này đã hoàn hảo được thực hiện, không thể rút lại được nữa.

“Anh, anh yên tâm, em sẽ không làm hại anh, em chỉ muốn nói với anh một vài chuyện của em, anh có thể cho em vào không?” Mặc An lại gõ cửa, hắn không muốn làm một con quái vật xông vào.

Nhưng căn phòng vẫn im lặng như tờ, như thể người bên trong đã ngủ say, không hề có một chút phản ứng nào. Mặc An đành đặt điện thoại và chùm chìa khóa ở cửa, nhẹ giọng nói: “Em biết, những chuyện này nghe có vẻ khó chấp nhận, nhưng… nếu anh muốn hiểu rõ, em nhất định sẽ nói hết cho anh. Anh, em là người trên đời này không thể nào làm hại anh nhất, anh đừng sợ em. Em để điện thoại và chìa khóa ở đây, anh nhớ ra lấy nhé, giờ em quay lại phố cá vàng tìm Hiểu Hiểu, em sẽ ở bên em ấy, anh đừng lo.”

Nói xong, Mặc An quay người rời đi. Hắn vào bằng cửa sau thì vẫn ra bằng cửa sau, tuyệt đối không để Hạ Vũ khó xử. Còn Hạ Vũ trong phòng, đã trốn dưới gầm giường, hai tay siết chặt đến ướt đẫm mồ hôi lạnh, trán cũng lấm tấm những giọt mồ hôi.

Mặc An đi rồi sao? Hạ Vũ chớp mắt, cố trấn tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch.

Mãi đến bữa tối, cậu và Mặc An mới gặp lại nhau, nhưng là trong bối cảnh cả gia đình quây quần. Bố mẹ và em gái vẫn không hề nhận ra hắn không phải là người.

“Hôm nay mua được bao nhiêu cá nhỏ vậy?” Hạ Lị bưng món chính tối nay là cơm thập cẩm hải sản, ân cần chia cho các con.

Hạ Hiểu Hiểu đã đói bụng, cầm thìa xúc một miếng lớn: “Chỉ mua được 6 con thôi, mỗi con đều có hoa văn độc đáo. Bố mẹ biết không, hôm nay ở phố cá vàng xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, mọi người đều nói là tinh linh cá vàng đang dạo chơi dưới trần gian, được mấy con cá nhỏ nhận ra.”

“À? Lại có chuyện đó nữa sao?” Chương Minh Kiều đương nhiên không tin có tinh linh cá vàng nào, nhưng ông vẫn kiên nhẫn lắng nghe các con kể chuyện.

“Đúng thế, không tin bố hỏi Mặc An xem.” Hạ Hiểu Hiểu khoa tay múa chân, trên cổ tay đeo chiếc vòng tay cá vàng mới mua, “Tất cả cá vàng trên phố đều nhảy múa, cố gắng nhảy ra khỏi mặt nước. Con đã tham gia lễ hội cá vàng nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thế đấy.”

Hạ Vũ luôn cúi đầu ăn cơm, không dám tham gia cuộc trò chuyện cũng không dám ngẩng đầu nhìn. Cô em gái ngốc nghếch của mình, làm gì có tinh linh cá vàng nào, sinh vật phi nhân đáng sợ thực sự đang ngồi ngay bên cạnh em ấy kìa. Chính hắn ấy đã khiến tất cả cá vàng trên phố phát điên.

“Đúng thế, con làm chứng, hôm nay thực sự rất lạ.” Mặc An giả vờ nghiêm túc, còn tiện tay gắp thức ăn cho Hạ Vũ, “Anh, anh ăn nhiều vào nhé.”

“Anh tự gắp được, cảm ơn.” Hạ Vũ vẫn cúi đầu, không biết phải đối mặt thế nào.

May mắn là Mặc An không làm phiền cậu nữa, sau bữa tối cũng không bám riết đòi ôn bài cùng. Hạ Vũ tắm xong, trước hết chạy qua phòng em gái, xác định Mặc An không làm hại em ấy rồi mới yên tâm. Chẳng mấy chốc, ngoài cửa sổ lại đổ một trận mưa lớn, nhưng kỳ lạ là lần này không có gió. Mưa và sấm sét cứ thế xuất hiện bất ngờ bên bờ biển, như một quy trình đã được lập sẵn.

Giờ đây, khi nhìn ra biển, nó chỉ khiến Hạ Vũ cảm thấy một vẻ khác lạ. Sự dịu dàng và xanh biếc trước kia trở thành một lớp vỏ bọc dễ vỡ. Đến ban đêm, đại dương mới thực sự thức tỉnh. Mặt biển đen kịt và những con sóng trắng xóa có sinh mệnh riêng của chúng. Chúa tể thực sự nằm sâu dưới biển, không ngừng gầm gừ và gào thét, lên bờ khi không ai biết, trà trộn vào loài người.

Trời ơi, Hạ Vũ đột nhiên có thêm nhiều tưởng tượng kỳ lạ. Không khí ẩm ướt trở nên lạnh lẽo vô cùng, cậu lập tức đóng cửa sổ, kéo rèm lại, chui vào trong chăn chờ ngủ.

Nhưng cú sốc hôm nay quá lớn, dù có đếm cừu thế nào cậu cũng không thể nào chìm vào giấc ngủ. Dứt khoát ngồi dậy, Hạ Vũ mở máy tính xách tay, gõ nhẹ, tìm kiếm các từ khóa như “mang người” và “mắt đen tuyền”…

Kết quả tìm kiếm đều rất mơ hồ, dù sao trên thế giới này không có ai sở hữu mang, lại càng không thể có mắt đen tuyền. Nhưng cậu tìm thấy manh mối trong các tác phẩm theo chủ nghĩa tự nhiên siêu thực, và trong một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, có một sinh vật có thể đáp ứng những phỏng đoán của cậu — nhân ngư.

Một sinh vật tưởng tượng hoàn toàn không thể tồn tại.

Thật sự không tồn tại sao? Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào câu trả lời trên màn hình, so sánh từng thông tin một với Mặc An. Mặc An thích ăn cá, bơi rất nhanh, có mang ở xương quai xanh và cổ, hắn còn đi đến ao cá ăn thịt, mắt có màng nước mắt, tất cả loài cá đều sợ hắn… À đúng rồi, hắn còn không biết đi xe đạp! Loài cá sống lâu ngày dưới biển đương nhiên không biết đi xe đạp rồi.

Tóm lại, em trai của mình là nhân ngư.

Keng! Chưa kịp Hạ Vũ đưa ra quyết định cuối cùng, một tiếng động ở hành lang lại thu hút sự chú ý của cậu. Cậu nhìn về phía cửa phòng, lần này quỷ thần xui khiến thế nào lại bước ra ngoài mà không bật đèn điện thoại.

Đã quá nửa đêm, cả gia đình đều chìm trong giấc ngủ. Hạ Vũ lại cảm thấy kỳ lạ, không còn nhận ra ngôi nhà về đêm. Trong đầu cậu như có một “cánh cửa” thông tin, mỗi khi ra khỏi phòng vào buổi tối là phải tải lại dữ liệu, nhìn mọi thứ đều chậm chạp hơn.

Người gây ra tiếng động quả nhiên là Mặc An, hắn đang ở chỗ ngoặt cầu thang. Chỗ đó có một giá để hoa, tầng trên cùng là chiếc bể cá nhỏ và mấy con cá vàng mới mua hôm nay. Bóng lưng đen rộng lớn dưới ánh trăng có thể được ví với một con quái vật. Mặc An đầu tiên là ngồi xổm xuống, rồi từ từ đứng dậy.

Khi hắn quay lại, Hạ Vũ nhìn rõ vật trên tay hắn, đó là một con cá vàng nhỏ mới mua hôm nay.

Con cá vàng màu đỏ thở ra hít vào trong lòng bàn tay hắn, mang cá thỉnh thoảng đóng mở một lần. Hạ Vũ lùi lại. Mặc An định ăn nó sao? Hắn lợi dụng lúc cả nhà ngủ say, định tàn sát những sinh mệnh nhỏ bé này ư?

Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng đẫm máu mà cậu tưởng tượng không hề xảy ra. Mặc An đưa tay về phía bể cá, nhẹ nhàng đặt con cá vàng đang nhảy ra ngoài trở lại vào trong.

“Anh, em đã nhìn thấy anh rồi.” Mặc An quay đầu lại, nhìn vào góc tối, “Em muốn nói với anh, em không phải là một con quái vật chỉ biết giết và ăn cá. Em cũng có lòng trắc ẩn và tình yêu của riêng mình. Anh ra đây đi, đừng trốn em nữa được không?”

Có lẽ vì nhìn thấy Mặc An đặt con cá vàng vào lại bể, lần này Hạ Vũ bước ra khỏi góc tối, nhưng vẫn run rẩy: “Rốt cuộc… rốt cuộc em là cái gì?”

“Em có thể vào phòng anh nói không?” Mặc An hỏi.

Hạ Vũ nhìn vào phòng ngủ của mình, rồi lại vô thức gật đầu. Cậu chắc chắn là mình sợ Mặc An, nhưng cũng chắc chắn… cậu không ghét đối phương.

Mưa vẫn đang rơi, có lẽ sẽ kéo dài đến sáng mai. Mặc An ngồi bên mép giường, Hạ Vũ pha một ly sữa nóng rồi mới lên, từ từ đóng cửa lại, “Nói nhỏ thôi, đừng làm ồn bố mẹ và Hiểu Hiểu.”

“Tiếng mưa lớn thế này, họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu.” Mặc An có một chút cảm giác vui sướng khi lén làm chuyện xấu, vỗ vỗ mép giường nói, “Anh lại đây đi, chúng ta nói chuyện một lát.”

“Em nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra trước đã.” Hạ Vũ vẫn kiên định, đưa ly sữa nóng cho em trai.

Mặc An nhận lấy, dường như để chứng minh mình không phải là quái vật chỉ biết ăn đồ tươi sống và máu me, hắn uống cạn ly sữa nóng rồi lau miệng: “Anh, em là nhân ngư, anh có tin không?”

Quả nhiên là nhân ngư. Hạ Vũ gật đầu mơ hồ: “Thật sao?”

Mặc An hạ màng nước mắt, dùng đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào cậu: “Thật. Em là một nhân ngư đến từ biển cả, nhưng em là một con cá tốt, một con cá lương thiện. Em đến đây chỉ để tìm anh, chỉ vì anh.”

Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào đôi chân của Mặc An, khó có thể tưởng tượng đôi chân này có thể biến thành đuôi cá, “Tại sao? Chúng ta… chúng ta có quen nhau không?”

“Có.” Mặc An bắt đầu thực hiện bước thứ hai của kế hoạch, “Hồi nhỏ anh đã cứu em, lúc đó em vẫn còn là một nhân ngư nhỏ.”

“Không thể nào.” Hạ Vũ không tin lời hắn, “Sao anh không nhớ gì cả?”

Mặc An suy nghĩ một lát, lập tức nghĩ ra một ý hay: “Bởi vì con người tốt nhất không nên nhớ về bọn em. Để anh quên em, em đã dùng đuôi cá quất anh một cú thật mạnh, thế là anh bị… mất trí nhớ rồi.”

Mặc An nói xong, tự tin gật đầu một cái, ngay lập tức bị Hạ Vũ ném gối vào đầu.

Bình Luận (0)
Comment