Kỵ Sĩ Tử Thần (1)
Bên bờ ao cá vẫn yên tĩnh như vậy, Lão Quỷ đã quen với sự tĩnh lặng này.
Bây giờ cho dù ông ta có dọn dẹp hay không, nước trong ao cũng sẽ không bao giờ đục nữa. Ông cười một tiếng. Những lỗi (bug) của thế giới này ngày càng nhiều. Nhưng nhiều thì sao chứ? “Con người” ở đây có biết đâu.
“Ông đang nghĩ gì vậy?” Uông Minh mở một lon bia.
“Nghĩ… nghĩ vài chuyện khác thôi.” Lão Quỷ cũng mở một lon bia, “Ha, ngon thật, đã thật đấy. Bia ngon hơn nhiều so với tưởng tượng.”
“Hahaha, ông nói cái gì vậy, đừng tưởng ông tên là ‘Lão Quỷ’ thì có thể nói bậy nói bạ.” Uông Minh rót bia vào cốc thủy tinh, bọt bia trào ra gần nửa cốc, “Ông nói thật cho tôi nghe đi, rốt cuộc ông đang nghĩ gì?”
Lão Quỷ định thần lại, từ từ mở lời: “Tôi nghĩ là tôi có thể sẽ đổi công việc khác rồi. Không lâu nữa tôi sẽ rời khỏi đây! Tôi muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài!”
“Thế giới bên ngoài?” Uông Minh còn chưa kịp uống hết ngụm bia của mình, “Thế giới bên ngoài có gì tốt chứ? Ông không thích đảo Bồng Hồ à?”
“Thích chứ, tôi thích nơi này lắm, cho nên tôi không thể cứ mãi ở đây được. Tôi phải đi ra ngoài.” Lão Quỷ cười nhàn nhạt với đối phương, “Thế giới bên ngoài… còn có nhiều việc đang chờ tôi.”
Uông Minh im lặng, uống từng ngụm bia một cách buồn bã, như thể không thể hiểu nổi trên đời còn có nơi nào thoải mái hơn đảo Bồng Hồ.
“Vậy ông có quay lại không?” Một lúc sau, Uông Minh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Khó nói lắm, để xem sao.” Lão Quỷ cười quá gượng gạo, viền mắt đã đỏ hoe, “Còn anh thì sao, sau này anh sẽ cứ ở mãi đây à?”
“Chắc vậy, tôi thấy nơi này rất hợp với tôi. Nơi này chính là nhà của tôi, nếu ông cũng có thể ở lại mãi thì tốt quá. Chúng ta có thể mỗi ngày đi câu cá, lúc rảnh rỗi thì ra khơi một chuyến, buổi tối thì hóng gió biển, uống bia. Cứ thế một ngày lại trôi qua mà chẳng phải làm gì. Tôi thực sự không nghĩ ra còn cuộc sống nào tốt hơn bây giờ.” Uông Minh gãi gãi mái tóc không dài không ngắn của mình, “Ông chuẩn bị đi đâu?”
Lão Quỷ tiếp tục cười và lau mắt: “Chắc là thành phố Thanh Diệu. Thành phố Thanh Diệu là một thành phố lớn, vẫn còn nhiều việc chưa làm xong, nhiều việc lắm.”
“Ồ… thành phố Thanh Diệu à.” Uông Minh có vẻ suy tư, “Nơi đó xa nơi này quá. Nếu ông đi rồi có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa nhỉ?”
Không đợi Lão Quỷ trả lời, tiếng bước chân đã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, và cũng làm tan lớp bọt bia. Mặc An từ từ đi tới, đầu tiên là nhìn thấy đầy rẫy giỏ hoa trong nhà.
Không giống những giỏ hoa mua ở ngoài, mỗi giỏ hoa ở đây đều do Lão Quỷ tự tay đan. Trước đây Mặc An chưa bao giờ biết Lão Quỷ còn có tài lẻ này. Có lẽ là vì ở thế giới thực đã không còn cây xanh và hoa cỏ nữa rồi? Lão Quỷ mà hắn biết là một lính đánh thuê tinh ranh và lươn lẹo, đôi khi có thể gọi là xảo trá. Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Lão Quỷ tỉ mẩn với hoa cỏ, Mặc An đã vô cùng kinh ngạc.
Đó là một đôi tay từng cầm súng cầm dao, vậy mà lại làm việc này sao?
“Cậu đến đây làm gì?” Lão Quỷ lúc này đứng dậy.
“Tôi có chuyện tìm ông, muốn nói chuyện với ông.” Mặc An liếc nhìn Uông Minh, rõ ràng là thấy đối phương ngồi đây có chút vướng.
Uông Minh tự nhiên cũng hiểu được ánh mắt đó, rõ ràng là muốn đuổi người đi, “Cũng không còn sớm nữa, hai người cứ nói chuyện đi, tôi về đây. Lão Quỷ, ngày mai chúng ta có thể cùng uống bia chứ?”
Lão Quỷ xoa mắt gật đầu: “Được chứ, đến giờ thì anh cứ qua đây.”
“Ông hứa nhé?” Uông Minh lại có vẻ hoàn toàn không tin, “Hahaha, ông sẽ không lén lút đi vào ngày mai chứ?”
“Tôi hứa, tôi sẽ không đi. Tôi hứa với anh đấy.” Lão Quỷ lắc đầu với anh ta, rồi vẫy tay cho đến khi không còn thấy bóng Uông Minh nữa.
Mặc An ngồi vào ghế, hai tay bất an xoa xoa: “Có chút rắc rối rồi, Hạ Vũ có lẽ sắp nhớ lại mọi chuyện. Nhưng anh ấy vẫn chưa tìm thấy điểm neo trong lòng mình. Tôi sợ anh ấy ý chí không kiên định hoặc tinh thần hoảng loạn, rồi bị Nữ Oa định dạng lại.”
“Sao cậu biết thằng bé sắp nhớ lại?” Lão Quỷ tiếp tục uống nốt cốc bia dở của Uông Minh.
“Tôi… tôi và anh ấy đã hôn nhau.” Mặc An thành thật trả lời, như thể đang nhận lỗi.
Lão Quỷ phun cả ngụm bia ra ngoài: “Phụt—”
“Tôi biết có chút không đúng, nhưng chúng tôi không thể kìm nén được. Anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy. Chúng tôi vốn dĩ là người yêu mà.” Mặc An không phục mà giải thích, “Sau khi chúng tôi có tiếp xúc thân mật… phản ứng của anh ấy bắt đầu trở nên kỳ lạ, vừa rồi anh ấy suýt nữa rơi vào trạng thái co giật.”
“Thế thì gay go rồi.” Lão Quỷ bóp trán, cũng vô cùng phiền não., “Tôi phát hiện trong thế giới này, việc để Hạ Vũ thích lại cậu không phải là chuyện khó. Cái khó là thằng bé phải tỉnh táo.”
“Vậy tôi phải làm sao? Anh ấy có thể nhớ lại mọi thứ bất cứ lúc nào.” Mặc An luồn hai tay vào tóc, vừa chán nản vừa lo lắng, “Tôi phải làm gì đây?”
“Hãy chuẩn bị mọi thứ đi, tôi chỉ có thể nói như vậy.” Lão Quỷ nhìn quanh, ngắm nhìn những giỏ hoa mà ông đã tỉ mẩn làm, “Tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
“Chuẩn bị xong rồi?” Lúc này Mặc An còn chưa biết chuyện, nhưng đến ngày hôm sau đi học thì hắn đã hiểu ra. Giữa giờ ra chơi, cô giáo chủ nhiệm Trần Ái Lộ gọi hắn đến văn phòng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc chúc mừng hắn: “Đã đăng ký cho em tham gia cuộc thi tiếng Anh rồi, tổ chuyên môn khối 12 và tổ tiếng Anh đều đồng ý để em tham gia. Sao, có tự tin không?”
Mặc An cười một cách cay đắng: “Có ạ.”
“Giỏi lắm, cô biết mình đã không nhìn lầm em mà.” Trần Ái Lộ lấy ra một chồng giấy kiểm tra dày, “Trước khi tan học giúp cô phát những tờ này xuống, đây là bài tập về nhà cho ngày mai và ngày kia, thứ 6 chúng ta sẽ chữa. Còn em, về nhà chuẩn bị thêm một bài tập khác, viết một bài tự giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh.”
“Vâng ạ.” Mặc An nhận lấy xấp giấy.
“Ừm, không có gì thì về lớp đi. Ồ, còn nữa, huấn luyện viên đội bơi của trường muốn em tham gia đội. Cái này thì cô không thể quyết định thay em được. Ngày kia họ có buổi tập, em cứ đến xem thử, có tham gia hay không thì tùy em quyết định.” Trần Ái Lộ đã cầm bút bi lên, chuẩn bị chấm bài tập ngày hôm qua.
Mặc An đứng trước bàn làm việc của cô. Từ một người bài xích trường học, hắn đã trở nên quen thuộc với việc giúp giáo viên phát bài, trong vài tháng qua, hắn đã trở thành một học sinh cấp ba thực thụ. Cô Trần Ái Lộ cúi đầu, hắn nhìn thấy một sợi tóc bạc ẩn trong mái tóc dài của cô, chắc là do lo lắng cho học sinh mà ra.
Ở đây, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
“Sao vậy? Vẫn chưa đi à?” Trần Ái Lộ nhận ra cậu vẫn chưa nhúc nhích, “Một người cao lớn như vậy, đứng trong lớp chẳng giống học sinh chút nào, haha. Mau về nhà chuẩn bị cho tốt đi, cuộc thi rất quan trọng đấy.”
“Vâng, em sẽ chuẩn bị.” Mặc An gật đầu, nán lại thêm vài giây rồi mới quay lưng rời đi.
Trong lòng luôn ẩn chứa một sự bất an, lo lắng tột cùng. Hôm nay Mặc An không nghe lọt bất cứ bài giảng nào, luôn cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Sau khi tan học, hắn đợi Hạ Vũ ở cổng trường, tựa vào chiếc xe đạp màu đen tuyền. Hắn liên tục mất hồn cho đến khi bị một bàn tay mạnh mẽ vỗ vào vai.
“Nghĩ gì vậy?” Khuôn mặt tươi cười của Trần Minh Hạo ghé lại gần. Phía sau cậu ấy là Đỗ Manh, Đỗ Manh vẫn vẻ ngoài vui vẻ, tự tại, nhìn là biết không có ý định viết bài tập.
“Không nghĩ gì cả.” Mặc An cũng cười cười, “Hai cậu chuẩn bị đi đâu à?”
“Lão đại, cậu không thật thà gì cả. Khi nào thì đến nhà tôi chơi game?” Đỗ Manh đưa cho hắn một chai nước giải khát, “Cậu nhìn Trần Minh Hạo mà xem, chẳng trách người ta là học bá, là nhất khối. Hôm nay cậu ấy đến nhà tôi ăn cơm.”
“Nhân tiện giám sát cậu làm bài tập.” Trần Minh Hạo nghiêm túc nói, “Giáo viên chủ nhiệm của cậu nói rồi, với cái thành tích này của cậu…”
“Tôi học cao đẳng thôi, học cao đẳng là bố mẹ tôi sẽ mua xe cho.” Đỗ Manh lắc đầu, quay lại nhìn chằm chằm Mặc An, “Lão đại, cuối tuần này đến nhà tôi ăn cơm nhé. Tôi đã nói tên cậu với bố mẹ từ lâu rồi, nhưng cậu chẳng bao giờ xuất hiện cả. Bọn họ còn tưởng tôi ở trường không có bạn bè nên bị tâm thần phân liệt đấy.”
“Đúng rồi, chúng ta cùng đi. Rủ cả Hạ Vũ và Hạ Hiểu Hiểu nữa, ăn một bữa thật lớn, rồi chơi game mấy ván thật đã.” Trần Minh Hạo cũng hào sảng nói, “Cả tôi, người nhất khối này cũng cần phải thư giãn chút chứ.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên vai họ, làm chiếc áo đồng phục thể thao màu xanh chuyển thành màu xanh nhạt, cùng với bóng cây phía sau trở thành một hình ảnh đặc trưng của học sinh cấp ba. Trên sân thể dục, học sinh khối 10 và 11 vẫn đang chơi bóng. Tiếng chuông lại vang lên trong tòa nhà, Mặc An đã quen với tiếng chuông, và cũng quen với họ.
“Được, cuối tuần này chúng ta cùng đi. Cậu chuẩn bị một bữa thật hoành tráng nhé.” Cuối cùng Mặc An cũng đồng ý. Lần này, hắn đưa tay vỗ vai Đỗ Manh và Trần Minh Hạo: “Cùng đi.”
Và lúc này, Hạ Vũ và Hạ Hiểu Hiểu đang lấy xe trong nhà giữ xe đạp của trường. Hạ Hiểu Hiểu vặn chìa khóa, đẩy chiếc xe đạp mới được tân trang ra: “Anh, ngày mai anh định làm gì?”
“Ngày mai? Hả? Em nói gì cơ?” Hạ Vũ cũng đang đẩy xe đạp, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Từ tối qua đã bắt đầu rồi, cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được. Có một sợi dây kéo cậu chạy điên cuồng về phía trước, nhưng suy nghĩ của cậu lại không thể đi đến cùng. Hôm nay trên lớp cũng vậy, cậu chỉ nhìn vào bảng đen, những hình ảnh tàn khốc và lạnh lẽo kia lại hiện ra, tòa nhà dạy học biến thành đống đổ nát, sự yên bình xung quanh chỉ là giả tạo.
Tai cậu còn xuất hiện ảo giác, luôn nghe thấy tiếng súng. Nhưng cậu chưa từng cầm súng, thậm chí còn chưa nhìn thấy bao giờ.
“Ngày mai ấy, ngày mai là sinh nhật mẹ mà.” Hạ Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn cậu, “Anh đã mua quà chưa?”
Gáy của Hạ Vũ đột nhiên đau nhói, như thể bị một chiếc xe tải một tấn tông vào đầu: “Ngày mai…”
“Đúng rồi, là ngày mai đấy. Trước đây toàn là anh nhắc em mua quà. Sao năm nay anh lại quên thế?” Hạ Hiểu Hiểu đi tới, gõ gõ vào đầu anh trai, “Anh cứ im lặng, em còn tưởng anh đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi!”
“Ngày mai, là sinh nhật mẹ. Là sinh nhật?” Hạ Vũ chỉ lẩm bẩm một mình, liên tục lặp lại thông tin này. Cậu nhìn lên bầu trời, cố gắng nhớ xem ngày mai là ngày gì, nhưng kết quả vẫn là một mớ hỗn độn. Cậu thậm chí muốn nhanh chóng nhớ lại khuôn mặt của mẹ, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Cô ấy là mẹ… Hạ Lị là mẹ… mẹ trông thế nào nhỉ?
Cô ấy là… mẹ ư?
Hạ Vũ rùng mình. Cậu không chỉ không thể nhớ lại khuôn mặt của mẹ, mà còn bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại thật sự của bà. Cảnh vật xung quanh lại một lần nữa rút lui với tốc độ cực nhanh, một mảng màu hồng khổng lồ ập đến. Lần này không có đống đổ nát nào cả, tất cả các tòa nhà đều nguyên vẹn, thậm chí không có cả những góc cạnh sắc nhọn.
Mặt đất dường như có độ đàn hồi, cậu đi trên đó giống như đang đi trên tấm lò xo, đột nhiên cậu nhận ra mình thực sự đang ở trên tấm lò xo. Cùng với việc cậu nhảy lên, pháo hoa cũng xuất hiện, bên tai là tiếng nhạc vui vẻ và tiếng cười. Cậu nhìn vào tay mình, đang nắm tay một người.
Là ai vậy?
Hạ Vũ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, theo đôi tay trắng bệch mà nhìn lên cánh tay, nhìn vào khuôn mặt của người đó.
Đó là một khuôn mặt giống hệt cậu. Phía sau lưng, một đàn chim hồng hạc màu hồng bay lên, chú hề với bỏng ngô bay qua bầu trời. Những chiếc cốc đồ chơi quay không ngừng, ngay cả gió cũng mang theo vị ngọt của mật ong.
“Tôi vẫn cảm thấy, thế giới bên ngoài tốt hơn, Hạ Vũ.” Chàng trai giống hệt cậu lên tiếng, “Nơi này là giả, chúng ta không thể ở lại đây.
Nơi này là giả… Hạ Vũ chớp mắt, hai hàng nước mắt vô thức tuôn rơi.
Ngay khoảnh khắc nước mắt cậu tuôn ra, mặt đất của khu trường học xảy ra một chấn động nhẹ.
Mặc An vừa tạm biệt Trần Minh Hạo và Đỗ Manh bỗng nhiên chấn động, hắn không ngừng tìm kiếm bóng dáng Hạ Vũ. Động đất sao? Hay là điểm neo đã xuất hiện rồi?